Chương 2: Thơm má
An Bông
19/06/2023
Chẳng hiểu trùng hợp hay cố tình, buổi sáng cậu Thành vừa về là buổi chiều cô Cẩm Anh sang chơi.
Cô mua nhiều quà lắm, biếu cho mọi người trong nhà chỉ còn cậu Thành là chưa thấy mặt mũi đâu, cô muốn đưa món quà tận tay cậu.
Cô Cẩm Anh mê cậu Thành lắm, luôn nhắc khéo cha cô chuyện cưới hỏi giữa cô và cậu, nhưng ngặt nỗi cậu Thành luôn ậm ừ tỏ ý không ưng, mỗi lần ông hội đồng nhắc đến chuyện lấy vợ là y như rằng cậu lại bỏ lên tỉnh vài tuần có khi gần cả tháng trời.
Mọi người trong nhà ai hội đồng Lâm ai cũng quý cô, nhưng chỉ riêng cậu Minh luôn tỏ vẻ khó chịu, mặt bí xị mỗi lần cô Cẩm Anh ghé chơi.. bởi cậu Minh biết cậu của mình không ưng cô nên thành ra cậu cũng thấy ghét.
- Thằng ba đâu sao không thấy ? Gọi nó ra nói có cô Cẩm Anh ghé chơi này !
Ông hội đồng rất vừa ý cô con dâu tương lai này, ngồi tự nãy giờ không thấy bóng dáng cậu ba.. ông gằn giọng gọi to.
Người làm trong nhà sợ quýnh quáng chạy đi tìm cậu. Thằng Tèo người hầu thân cận bên cậu chạy đến gõ cửa phòng nhưng mãi không thấy ai hồi đáp, nó có chút lo lắng mở nhẹ cửa ngó vào... trong phòng không thấy ai cả.
- Dạ thưa ông ! Cậu ba... cậu ba không thấy đâu thưa ông..
- Thiệt tình cái thằng !
Nhà đang có khách ông hội cũng không mắng mỏ gì nhưng bà cả ngồi cạnh biết rõ ông đang rất giận.
Nụ cười trên môi của cô Cẩm Anh cũng đã vội vụt tắt, gương mặt cô giờ đây tỏ vẻ buồn bã, thất vọng lắm khi không thấy cậu ra chào đón cô.
- Chắc là anh Thành đi dạo đâu đó thôi mà, không sao đâu ạ !
Dù là có chút không vui nhưng cô Cẩm Anh không muốn ông hội la rầy cậu Thành nên lên tiếng giải vây cho cậu.
Lấy cớ hơi nhức đầu ông hội đồng chống gậy đi về phòng, chừa lại không gian cho mấy người đàn bà nói chuyện.
....
Thời tiết dạo này thất thường quá, mới nắng chang chang giờ đã chuyển mưa đen trời. Cậu Thành chỉ định lấy xe đạp ra chạy đi dạo thôi ai mà ngờ chạy hồi sang tận làng Hạ.
Đang định quay đầu xe về trước khi trời mưa thì tình cờ cậu lại đụng mặt cô hai Hoa..
Cô hai cũng nhìn thấy cậu, cậu mặc đồ bà ba đơn giản khác hoàn toàn phong cách cậu mặc buổi sáng... lúc đấy cậu mặc quần tây, áo sơ mi trông trang nghiêm lắm.
Đột nhiên trời mưa kéo đến lớn, có cả sấm chớp vang trời, cả hai hoảng loạn chạy đi tìm chỗ trú mưa.
Chạy một đoạn mới có căn chồi nhỏ nơi buôn bán của mấy cô vào buổi sớm, cô cậu chạy vội vào tránh mưa.
Cậu ba Thành lấy trong túi ra chiếc khăn lau nước mưa trên mặt cô hai, hành động của cậu làm cô bất ngờ, ngại ngùng, má ửng đỏ.
- Cậu để tui tự làm cho !
Cầm lấy chiếc khăn tự lau mặt mình, sự ngại ngùng khiến cô Hoa chẳng dám nhìn người ở cạnh.
Dáng vẻ ngại ngùng của cô khiến cậu Thành thấy đáng yêu lắm, hiếm khi có cơ hội ngồi gần người đẹp như thế làm cậu ngắm nhìn cô không chớp mắt.
Phải chi giờ cô hai mà gật đầu đồng ý làm vợ cậu là cậu sẽ lập tức đem cau trầu qua rước cô liền, nhưng khổ nổi cô kén chọn.. cậu đã theo đuổi nhiều năm mà cô chẳng chịu.
Mấy năm nay cậu đã phải đánh đuổi bao nhiêu thằng dám đến ve vãn cô, khổ sở như thế mà không biết lòng cô có chút giao động nào không nữa.
- Hoa mới đi đâu về thế ?
- À.. tui đi đưa thuốc...
Đang nói chuyện bổng lại có tiếng sấm sét rất lớn vang dội làm cô hai giật mình, im bặt, nắm chặt hai tay vào nhau.
Cô hai sợ tiếng sấm lớn lắm ở nhà ai cũng biết, mỗi lần có sấm cô đều sợ hãi bấu víu hai tay vào nhau, có lần bấu mạnh quá móng tay làm rách cả da chảy máu.
Nhìn biểu cảm cùng hành động của cô, cậu Thành tinh tế đã đoán ra được ngay, cậu đưa tay sang giữ tay cô tránh để cô làm đau mình.
- Hoa nắm tay áo tôi nè..
Đưa mắt nhìn cậu Thành, cô hai đắn đo một tí mới chịu nắm lấy tay áo của cậu. Trời mưa rất lớn nhưng cũng mau chóng tạnh.
- Cảm ơn cậu nhiều.. cái khăn để tui đem về giặt rồi sẽ trả cậu sau nha..
- Không sao đâu mà Hoa đừng khách sáo !
Hiếm khi có cơ hội gặp nhau, nắm bắt thời cơ ngoài mặt thì cậu ba bảo khỏi cần nhưng trong lòng lại muốn cô hai giữ chiếc khăn như thế mới có cơ hội cho cậu gặp cô nữa chứ.
- Đã trễ lắm rồi, cậu ba mau về đi kẻo trời lại mưa nữa đấy !
Nhìn bầu trời vẫn còn âm u, ảm đạm cô hai nhắc nhở cậu ba mau đạp xe về trước khi mưa lại kéo đến... cô cũng phải về kẻo người nhà lo lắng đi tìm.
Cậu ba cũng thật là lưu manh trước khi dắt xe về cậu còn ngoảnh lại trong lúc cô Hoa không để ý mà hôn nhẹ vào má cô, làm cô bất ngờ ngơ ngác.
Đưa tay che gương mặt đang ửng đỏ, cô hai ngó nhìn xung quanh xem có ai nhìn thấy không.. cũng thật may là không có ai đi ngang mà nhìn thấy nếu không cô toi thật.
Cô mua nhiều quà lắm, biếu cho mọi người trong nhà chỉ còn cậu Thành là chưa thấy mặt mũi đâu, cô muốn đưa món quà tận tay cậu.
Cô Cẩm Anh mê cậu Thành lắm, luôn nhắc khéo cha cô chuyện cưới hỏi giữa cô và cậu, nhưng ngặt nỗi cậu Thành luôn ậm ừ tỏ ý không ưng, mỗi lần ông hội đồng nhắc đến chuyện lấy vợ là y như rằng cậu lại bỏ lên tỉnh vài tuần có khi gần cả tháng trời.
Mọi người trong nhà ai hội đồng Lâm ai cũng quý cô, nhưng chỉ riêng cậu Minh luôn tỏ vẻ khó chịu, mặt bí xị mỗi lần cô Cẩm Anh ghé chơi.. bởi cậu Minh biết cậu của mình không ưng cô nên thành ra cậu cũng thấy ghét.
- Thằng ba đâu sao không thấy ? Gọi nó ra nói có cô Cẩm Anh ghé chơi này !
Ông hội đồng rất vừa ý cô con dâu tương lai này, ngồi tự nãy giờ không thấy bóng dáng cậu ba.. ông gằn giọng gọi to.
Người làm trong nhà sợ quýnh quáng chạy đi tìm cậu. Thằng Tèo người hầu thân cận bên cậu chạy đến gõ cửa phòng nhưng mãi không thấy ai hồi đáp, nó có chút lo lắng mở nhẹ cửa ngó vào... trong phòng không thấy ai cả.
- Dạ thưa ông ! Cậu ba... cậu ba không thấy đâu thưa ông..
- Thiệt tình cái thằng !
Nhà đang có khách ông hội cũng không mắng mỏ gì nhưng bà cả ngồi cạnh biết rõ ông đang rất giận.
Nụ cười trên môi của cô Cẩm Anh cũng đã vội vụt tắt, gương mặt cô giờ đây tỏ vẻ buồn bã, thất vọng lắm khi không thấy cậu ra chào đón cô.
- Chắc là anh Thành đi dạo đâu đó thôi mà, không sao đâu ạ !
Dù là có chút không vui nhưng cô Cẩm Anh không muốn ông hội la rầy cậu Thành nên lên tiếng giải vây cho cậu.
Lấy cớ hơi nhức đầu ông hội đồng chống gậy đi về phòng, chừa lại không gian cho mấy người đàn bà nói chuyện.
....
Thời tiết dạo này thất thường quá, mới nắng chang chang giờ đã chuyển mưa đen trời. Cậu Thành chỉ định lấy xe đạp ra chạy đi dạo thôi ai mà ngờ chạy hồi sang tận làng Hạ.
Đang định quay đầu xe về trước khi trời mưa thì tình cờ cậu lại đụng mặt cô hai Hoa..
Cô hai cũng nhìn thấy cậu, cậu mặc đồ bà ba đơn giản khác hoàn toàn phong cách cậu mặc buổi sáng... lúc đấy cậu mặc quần tây, áo sơ mi trông trang nghiêm lắm.
Đột nhiên trời mưa kéo đến lớn, có cả sấm chớp vang trời, cả hai hoảng loạn chạy đi tìm chỗ trú mưa.
Chạy một đoạn mới có căn chồi nhỏ nơi buôn bán của mấy cô vào buổi sớm, cô cậu chạy vội vào tránh mưa.
Cậu ba Thành lấy trong túi ra chiếc khăn lau nước mưa trên mặt cô hai, hành động của cậu làm cô bất ngờ, ngại ngùng, má ửng đỏ.
- Cậu để tui tự làm cho !
Cầm lấy chiếc khăn tự lau mặt mình, sự ngại ngùng khiến cô Hoa chẳng dám nhìn người ở cạnh.
Dáng vẻ ngại ngùng của cô khiến cậu Thành thấy đáng yêu lắm, hiếm khi có cơ hội ngồi gần người đẹp như thế làm cậu ngắm nhìn cô không chớp mắt.
Phải chi giờ cô hai mà gật đầu đồng ý làm vợ cậu là cậu sẽ lập tức đem cau trầu qua rước cô liền, nhưng khổ nổi cô kén chọn.. cậu đã theo đuổi nhiều năm mà cô chẳng chịu.
Mấy năm nay cậu đã phải đánh đuổi bao nhiêu thằng dám đến ve vãn cô, khổ sở như thế mà không biết lòng cô có chút giao động nào không nữa.
- Hoa mới đi đâu về thế ?
- À.. tui đi đưa thuốc...
Đang nói chuyện bổng lại có tiếng sấm sét rất lớn vang dội làm cô hai giật mình, im bặt, nắm chặt hai tay vào nhau.
Cô hai sợ tiếng sấm lớn lắm ở nhà ai cũng biết, mỗi lần có sấm cô đều sợ hãi bấu víu hai tay vào nhau, có lần bấu mạnh quá móng tay làm rách cả da chảy máu.
Nhìn biểu cảm cùng hành động của cô, cậu Thành tinh tế đã đoán ra được ngay, cậu đưa tay sang giữ tay cô tránh để cô làm đau mình.
- Hoa nắm tay áo tôi nè..
Đưa mắt nhìn cậu Thành, cô hai đắn đo một tí mới chịu nắm lấy tay áo của cậu. Trời mưa rất lớn nhưng cũng mau chóng tạnh.
- Cảm ơn cậu nhiều.. cái khăn để tui đem về giặt rồi sẽ trả cậu sau nha..
- Không sao đâu mà Hoa đừng khách sáo !
Hiếm khi có cơ hội gặp nhau, nắm bắt thời cơ ngoài mặt thì cậu ba bảo khỏi cần nhưng trong lòng lại muốn cô hai giữ chiếc khăn như thế mới có cơ hội cho cậu gặp cô nữa chứ.
- Đã trễ lắm rồi, cậu ba mau về đi kẻo trời lại mưa nữa đấy !
Nhìn bầu trời vẫn còn âm u, ảm đạm cô hai nhắc nhở cậu ba mau đạp xe về trước khi mưa lại kéo đến... cô cũng phải về kẻo người nhà lo lắng đi tìm.
Cậu ba cũng thật là lưu manh trước khi dắt xe về cậu còn ngoảnh lại trong lúc cô Hoa không để ý mà hôn nhẹ vào má cô, làm cô bất ngờ ngơ ngác.
Đưa tay che gương mặt đang ửng đỏ, cô hai ngó nhìn xung quanh xem có ai nhìn thấy không.. cũng thật may là không có ai đi ngang mà nhìn thấy nếu không cô toi thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.