Chương 16
Phúng Phính
14/06/2023
Đầu canh ba đêm hôm ấy, tiếng hét kinh hoàng của mợ làm mọi người choàng tỉnh khỏi giấc ngủ. La hét nhiều cũng thành quen, giờ mấy đứa gia nhân cũng chỉ có vài đứa chạy lên xem mợ thế nào còn một đám thì túm tụm lại với nhau cho đỡ sợ. Cậu ở buồng bên cạnh nên cũng qua nhanh, thấy mợ ngồi co ro trên giường, mặt tái mét.
“Sao thế này?” Cậu hỏi. Mợ run run chỉ tay lên trần nhà, nói: “Nó… nó đu… nó trên kia… nó ở đó cậu ạ…”
“Có chuyện gì, nó thế nào mợ tả lại tôi nghe.” Thầy Tư chỉ đứng ở ngoài cửa chứ không vào buồng, cách lớp màn mỏng mà hỏi. Đêm nay bà không qua, bà đã sợ lắm rồi nên chẳng muốn bước chân khỏi cửa, ông thì không tiện vào buồng mợ. Chỉ có mợ hai cũng lo lắng tới, nhưng mục đích của mợ ta là đi xin bùa.
“Nó… nó mặc áo đỏ… treo người trên xà nhà mà đối mặt với tôi… trên người nó toàn máu…” Mợ lắp bắp kể lại. Cậu nhìn lên xà nhà rồi nóc mùng, quả thật có vài cái đốm đỏ sẫm với cả một ít đất nhừ nhừ, còn hơi ẩm ướt. Vỗ lưng trấn an mợ một chút rồi cậu nói vọng ra: “Sao nó lại sang đây rồi?”
“Bắt không kịp, nó không tìm bà được thì đi vòng vòng thôi.” Thầy Tư trả lời. “Giờ tôi dán bùa trước cửa buồng mợ đỡ một đêm, mai rồi ta tính.”
Cái Chi được dặn ở lại với mợ đêm nữa, loay hoay một lúc mà đã qua gần hai khắc mọi người mới dần về buồng. Mợ nằm trên giường, suy tư. Cái Chi sau khi thắp thêm nến thì quay lại chỗ dưới giường mợ nằm. Trong nhà lại chìm vào yên bình cho tới rạng sáng.
Đầu canh năm, một cơn mưa bất chợt đổ xuống làm mợ choàng tỉnh. Mợ có hơi mệt vì thiếu ngủ, bước xuống giường lay cái Chi đang ngủ dậy, mợ nói: “Em đi tìm mợ tư đi. Tự nhiên mợ thấy lo lo.”
“Sao vậy mợ? Giờ còn sớm lắm mợ ạ, chắc chỉ mới có mấy đứa gia nhân dậy chứ mợ tư chưa dậy đâu ạ.” Cái Chi đáp. “Sao mợ không ngủ thêm một lát đi ạ? Hãy còn sớm lắm, mới đầu canh năm thôi.”
“Nhưng mợ lo quá. Em chạy qua xem mợ tư thế nào cái đi, mợ thấy bất an.” Mợ nói. “Có liên quan nhiều tới cái chết của con vong nữ kia mà tới giờ cũng chưa gặp chuyện chi, mợ thấy hơi lạ. Mà nay cả bà lẫn mợ với mợ hai đều có bùa rồi, lỡ nó tìm tới mợ tư thì sao? Hay sẵn em qua tìm thầy Tư lấy cho mợ tư lá bùa đi.”
Cái Chi bĩu môi: “Mợ tốt quá, nó có cảm kích lòng tốt của mợ đâu.”
“Cảm kích hay không cũng được, lỡ trong nhà thêm chuyện lại không hay.” Mợ nói. “Em đi đi, nhanh nhanh lên.”
“Dạ mợ.” Cái Chi cũng nghe lời mà đi ngay. Giờ này trong nhà cũng chỉ có mấy đứa gia nhân dậy sớm nấu nước ở dưới bếp chứ cũng chẳng có ai, có mấy bữa thì ông không ngủ được mà dậy sớm thôi. Nó chạy qua chỗ thầy Tư xin bùa trước, may mà thầy thức sớm. Lấy bùa xong nó cũng đi qua phòng mợ tư ngay, nhưng gõ cửa mãi mà chẳng ai trả lời.
“Mợ tư, mợ tư ơi?” Nó gọi mấy lần không được nên thử đẩy cửa một cái. Cửa không khóa, bên trong hoàn toàn trống trơn không có người. Mền gối được bung ra nhưng chẳng có ai nằm trong đấy cả.
“Ơ? Đi đâu mất rồi?” Bên ngoài trời mưa tầm tã, nó đi vòng vòng nhà tìm. Đi xuống chỗ mấy đứa gia nhân, hỏi cũng chẳng đứa nào thấy mợ tư đâu cả. Tiếng gọi trong đêm đánh thức cậu, rồi thì cả nhà hoang mang với cái tin mợ tư mất tích.
“Đi! Đi ra ngoài vườn tìm người!” Mưa ngoài trời đã ngớt, cậu liền kêu đám gia nhân tản ra mà tìm. Ông ngồi giữa bàn trà mà thở dài, mợ hai cũng đã ra ngoài còn mợ cả cứ đứng ở hiên trông. Thật ra mợ tư trong nhà cũng chẳng là gì, danh phận này kia cũng chẳng được coi trọng, không ai trong nhà quá sốt sắng đi tìm. Duy chỉ có mợ, mợ đã tìm khắp nhà rồi chờ khi vừa tạnh mưa là muốn ra vườn tìm ngay. Cậu ngăn lại: “Đi đâu?”
“Dạ cậu, em đi tìm em tư.” Mợ đáp. Cậu nhăn mày: “Gia nhân trong nhà đã đi hết rồi, để chúng nó kiếm.”
Lúc này, bà ở trong buồng đi ra, mờ mịt hỏi: “Con Lành đâu? Con Lành đâu? Tìm được nó chưa?”
“Mẹ, sao mẹ lại ra đây?” Cậu hỏi. Bà không trả lời cậu mà cứ hỏi: “Con Lành đâu? Đi kiếm, đi kiếm nó ngay cho bà!”
“Mẹ cứ an tâm, tụi gia nhân nó đã đi rồi.” Mợ hai trả lời.
“Gia nhân thôi sao mà đủ! Đi, bây đi kiếm phụ nó đi! Đi nhanh lên!” Bà giục. Chắc bà đang sợ lắm, sợ con Lành mà xảy ra chuyện chi thì sau nó sẽ tới lượt bà. Bà cần con Lành còn sống lành lặn để bà yên tâm, chứ nó mà có mệnh hệ gì…
“Dạ bọn con đi ngay, mẹ vào nghỉ đi ạ.” Mợ đỡ bà ngồi xuống ghế rồi dưới cái ánh nhìn của bà, cậu với hai mợ cũng đi kiếm. Cái Chi nó đi cùng mợ ra xung quanh nhà rồi đến sau vườn. Cái Chi chợt bấu víu vào người mợ, chỉ tay về phía cái giếng: “Mợ… mợ ơi… bên kia… bên kia có cái gì đỏ đỏ…”
“Sao thế này?” Cậu hỏi. Mợ run run chỉ tay lên trần nhà, nói: “Nó… nó đu… nó trên kia… nó ở đó cậu ạ…”
“Có chuyện gì, nó thế nào mợ tả lại tôi nghe.” Thầy Tư chỉ đứng ở ngoài cửa chứ không vào buồng, cách lớp màn mỏng mà hỏi. Đêm nay bà không qua, bà đã sợ lắm rồi nên chẳng muốn bước chân khỏi cửa, ông thì không tiện vào buồng mợ. Chỉ có mợ hai cũng lo lắng tới, nhưng mục đích của mợ ta là đi xin bùa.
“Nó… nó mặc áo đỏ… treo người trên xà nhà mà đối mặt với tôi… trên người nó toàn máu…” Mợ lắp bắp kể lại. Cậu nhìn lên xà nhà rồi nóc mùng, quả thật có vài cái đốm đỏ sẫm với cả một ít đất nhừ nhừ, còn hơi ẩm ướt. Vỗ lưng trấn an mợ một chút rồi cậu nói vọng ra: “Sao nó lại sang đây rồi?”
“Bắt không kịp, nó không tìm bà được thì đi vòng vòng thôi.” Thầy Tư trả lời. “Giờ tôi dán bùa trước cửa buồng mợ đỡ một đêm, mai rồi ta tính.”
Cái Chi được dặn ở lại với mợ đêm nữa, loay hoay một lúc mà đã qua gần hai khắc mọi người mới dần về buồng. Mợ nằm trên giường, suy tư. Cái Chi sau khi thắp thêm nến thì quay lại chỗ dưới giường mợ nằm. Trong nhà lại chìm vào yên bình cho tới rạng sáng.
Đầu canh năm, một cơn mưa bất chợt đổ xuống làm mợ choàng tỉnh. Mợ có hơi mệt vì thiếu ngủ, bước xuống giường lay cái Chi đang ngủ dậy, mợ nói: “Em đi tìm mợ tư đi. Tự nhiên mợ thấy lo lo.”
“Sao vậy mợ? Giờ còn sớm lắm mợ ạ, chắc chỉ mới có mấy đứa gia nhân dậy chứ mợ tư chưa dậy đâu ạ.” Cái Chi đáp. “Sao mợ không ngủ thêm một lát đi ạ? Hãy còn sớm lắm, mới đầu canh năm thôi.”
“Nhưng mợ lo quá. Em chạy qua xem mợ tư thế nào cái đi, mợ thấy bất an.” Mợ nói. “Có liên quan nhiều tới cái chết của con vong nữ kia mà tới giờ cũng chưa gặp chuyện chi, mợ thấy hơi lạ. Mà nay cả bà lẫn mợ với mợ hai đều có bùa rồi, lỡ nó tìm tới mợ tư thì sao? Hay sẵn em qua tìm thầy Tư lấy cho mợ tư lá bùa đi.”
Cái Chi bĩu môi: “Mợ tốt quá, nó có cảm kích lòng tốt của mợ đâu.”
“Cảm kích hay không cũng được, lỡ trong nhà thêm chuyện lại không hay.” Mợ nói. “Em đi đi, nhanh nhanh lên.”
“Dạ mợ.” Cái Chi cũng nghe lời mà đi ngay. Giờ này trong nhà cũng chỉ có mấy đứa gia nhân dậy sớm nấu nước ở dưới bếp chứ cũng chẳng có ai, có mấy bữa thì ông không ngủ được mà dậy sớm thôi. Nó chạy qua chỗ thầy Tư xin bùa trước, may mà thầy thức sớm. Lấy bùa xong nó cũng đi qua phòng mợ tư ngay, nhưng gõ cửa mãi mà chẳng ai trả lời.
“Mợ tư, mợ tư ơi?” Nó gọi mấy lần không được nên thử đẩy cửa một cái. Cửa không khóa, bên trong hoàn toàn trống trơn không có người. Mền gối được bung ra nhưng chẳng có ai nằm trong đấy cả.
“Ơ? Đi đâu mất rồi?” Bên ngoài trời mưa tầm tã, nó đi vòng vòng nhà tìm. Đi xuống chỗ mấy đứa gia nhân, hỏi cũng chẳng đứa nào thấy mợ tư đâu cả. Tiếng gọi trong đêm đánh thức cậu, rồi thì cả nhà hoang mang với cái tin mợ tư mất tích.
“Đi! Đi ra ngoài vườn tìm người!” Mưa ngoài trời đã ngớt, cậu liền kêu đám gia nhân tản ra mà tìm. Ông ngồi giữa bàn trà mà thở dài, mợ hai cũng đã ra ngoài còn mợ cả cứ đứng ở hiên trông. Thật ra mợ tư trong nhà cũng chẳng là gì, danh phận này kia cũng chẳng được coi trọng, không ai trong nhà quá sốt sắng đi tìm. Duy chỉ có mợ, mợ đã tìm khắp nhà rồi chờ khi vừa tạnh mưa là muốn ra vườn tìm ngay. Cậu ngăn lại: “Đi đâu?”
“Dạ cậu, em đi tìm em tư.” Mợ đáp. Cậu nhăn mày: “Gia nhân trong nhà đã đi hết rồi, để chúng nó kiếm.”
Lúc này, bà ở trong buồng đi ra, mờ mịt hỏi: “Con Lành đâu? Con Lành đâu? Tìm được nó chưa?”
“Mẹ, sao mẹ lại ra đây?” Cậu hỏi. Bà không trả lời cậu mà cứ hỏi: “Con Lành đâu? Đi kiếm, đi kiếm nó ngay cho bà!”
“Mẹ cứ an tâm, tụi gia nhân nó đã đi rồi.” Mợ hai trả lời.
“Gia nhân thôi sao mà đủ! Đi, bây đi kiếm phụ nó đi! Đi nhanh lên!” Bà giục. Chắc bà đang sợ lắm, sợ con Lành mà xảy ra chuyện chi thì sau nó sẽ tới lượt bà. Bà cần con Lành còn sống lành lặn để bà yên tâm, chứ nó mà có mệnh hệ gì…
“Dạ bọn con đi ngay, mẹ vào nghỉ đi ạ.” Mợ đỡ bà ngồi xuống ghế rồi dưới cái ánh nhìn của bà, cậu với hai mợ cũng đi kiếm. Cái Chi nó đi cùng mợ ra xung quanh nhà rồi đến sau vườn. Cái Chi chợt bấu víu vào người mợ, chỉ tay về phía cái giếng: “Mợ… mợ ơi… bên kia… bên kia có cái gì đỏ đỏ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.