Chương 18
Phúng Phính
14/06/2023
Cái Chi kể cho mợ nghe mà tay nó cứ vuốt vuốt giữa ngực để cơn buồn ói trôi xuống. Mợ lại giục nó mau kể cho mợ biết ngoài đó đã ra sao rồi, nó mới kể: “Dạ mợ, xác của mợ tư đã được cậu với mấy người khác kéo lên rồi. Còn xui đâu, lúc con vừa bước chân ra tới ngay đó thì cũng là lúc mọi người đang kéo cái xác ra khỏi miệng giếng…” Nó rùng mình một cái rồi cố lắm mới kể được cho mợ nghe tiếp: “Cái xác được kéo lên rồi, để nằm ngay cạnh miệng giếng. Cả người của mợ tư lúc đó đã ướt sũng, đầu tóc cũng bị rối tung lên, phần tóc thì che nửa mặt, phần thì quấn quanh cổ mợ tư do cũng đã quá ướt rồi. Cũng không biết mợ tư đã chết bao lâu mà da tay, da chân đã co rút lại, còn nhăng nheo nữa, môi của mợ ta cũng bị y như vậy. Nhìn cái xác trắng bệch… giờ nhớ lại mà con chỉ muốn ói thôi…”
“Mà mợ cũng thấy mà, xác của mợ tư bị treo như vậy có phải lạ lắm không?” Nó quay qua thắc mắc với mợ. Mợ đáp: “Ừ, mợ thấy cũng khó hiểu. Thử hỏi ai mà vừa đỡ vừa treo được cái xác người như vậy trên giữa miệng giếng chứ, có cho là hai người đàn ông khỏe mạnh, một người đỡ một người cột thì cũng khó lòng làm được với cái giếng sâu vậy. Giếng đó cũng sâu tầm ba bốn thước chứ ít đâu.” Cái Chi nghe mợ nói xong càng cảm thấy khó hiểu hơn, mà nó như chợt nãy ra một ý: “Không lẽ mợ ta treo cổ tự vẫn?”
“Ai mà đi chọn cái xó đó với cái cách đó để treo cổ cho nó cực thân chứ. Còn chưa kể mợ tư bây mới lên chức mợ, ăn sung mặc sướng, có cái lý gì mà phải nghĩ quẩn chứ.” Mợ đáp lời. Cái Chi nó lại hay là này, hay là nọ rồi lại nói: “Mợ nghĩ thử, nếu người đã không làm được thì… thì không lẽ là…” Nói tới đó thì nó nuốt nước bọt cho cái ý nghĩ đó trôi luôn qua khỏi cổ họng. “Cũng không biết mợ ta ra đó làm gì để mà chết ở đó, báo hại thêm nhà này đã…”
Nó bị mợ ngắt lời: “Thôi! Người ta mới mất, em ăn nói cẩn thận kẻo vạ miệng, cực cái thân.” Mợ nhắc nhở. Mà đến giờ thì khi nghĩ tới cái xác thì nó cũng chẳng dám nói năng hay nghĩ ngợi gì về chuyện đó nữa: “Thôi con xin phép xuống bếp lo cơm, mợ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe chứ cứ bàn thêm kẻo tối lại gặp ác mộng.”
Mợ gật đầu, cái Chi thưa mợ rồi quay người chuẩn bị rời đi. Chợt, nó lại reo lên một tiếng: “À, còn một cái con thấy kì lắm mợ ạ. Cả người mợ tư trắng bệch duy chỉ có dưới cổ của mợ ta thì bị tím đen hết cả lên.”
“Có cái chi mà lạ đâu, mợ tư bị siết cổ như vậy thì cũng để lại một vết hằn chứ, thêm phần ngâm nước máu nó đọng lại thì nó đen hơn thôi.” Mợ bảo mà cái Chi nó vẫn nhất quyết bảo lại: “Nhưng mà ngộ lắm mợ, cái xác bị treo bằng đoạn vải, tuy dày thì dày mà cũng đâu thể làm tím gần hết cả phần cổ của mợ tư được?”
Mợ nghe xong cũng lấy làm lạ, mà nói rồi thì cái Chi nó cũng thưa mợ mà lui ra sau nhà để còn lo chuyện, để lại mợ ở trong phòng thở dài một tiếng mệt mỏi. Mợ định ngả lưng nghỉ ngơi một chút nhưng mà bên ngoài lại vọng vào những tiếng ồn ào khiến mợ lại phải ngồi dậy, ra ngoài mà ngó xem thử.
Tiếng ồn ào vừa rồi hẳn nhiên cũng làm bà chú ý, bà từ trong buồng dò dẫm ra ngoài xem. Ông đang ngồi trước bàn còn mợ thì đang đứng ngóng, thấy ba ra mợ liền dìu bà ngồi xuống ghế. Hóa ra là quan huyện mà thằng Tí nó đi kêu cũng đã tới, do huyện đường cách thôn Vĩnh cũng khá xa nên cũng phải gần giữa trưa quan huyện mới đến được.
“Là quan huyện sao? Sao quan lại ghé nhà mình làm gì vậy?” Bà ngơ ngác hỏi. Dĩ nhiên là bà thắc mắc vì duy chỉ có bà là chưa biết vụ của mợ tư, ông chưa tìm ra cách kể cho bà hay sự tình thì giờ cũng đã lộ. Mợ và ông nhìn nhau, mợ cũng hết cách mà đành kể cho bà nghe.
Nghe xong chuyện, trời đất quanh bà như quay cuồng. Nét mặt sợ hãi của bà lại hiện lên, tay chân của bà bắt đầu run rẩy, miệng lẩm bẩm kêu vài tiếng: “Là nó… nó… nó tới… con Lành không đâu khác là do nó hại chết…”
Ông chau mày, nặng giọng bảo: “Nó nào mà nó? Quan huyện người ta xuống suy xét mới biết thực hư ra sao, bà đừng đứng đó mà hù mình nữa.”
Bà không nghe được mấy lời của ông, miệng vẫn cứ lẩm bẩm như khẳng định chính “nó” làm cho mợ tư chết. Bà chống tay trên thành ghế từ từ đứng dậy, mà đôi tay và đôi chân run rẩy của bà giờ đã khó khăn cho việc đó. Bà tuột tay khỏi thành ghế, suýt thì ngã xuống sàn, may mà có mợ kịp đỡ. Rồi mợ cũng cẩn thận dìu bà vào buồng mà nghỉ ngơi. Dù mới vừa hơi nặng giọng với bà nhưng ông cũng chỉ muốn để bà bình tĩnh chứ thấy bà vậy ông cũng lo vô cùng.
“Mà mợ cũng thấy mà, xác của mợ tư bị treo như vậy có phải lạ lắm không?” Nó quay qua thắc mắc với mợ. Mợ đáp: “Ừ, mợ thấy cũng khó hiểu. Thử hỏi ai mà vừa đỡ vừa treo được cái xác người như vậy trên giữa miệng giếng chứ, có cho là hai người đàn ông khỏe mạnh, một người đỡ một người cột thì cũng khó lòng làm được với cái giếng sâu vậy. Giếng đó cũng sâu tầm ba bốn thước chứ ít đâu.” Cái Chi nghe mợ nói xong càng cảm thấy khó hiểu hơn, mà nó như chợt nãy ra một ý: “Không lẽ mợ ta treo cổ tự vẫn?”
“Ai mà đi chọn cái xó đó với cái cách đó để treo cổ cho nó cực thân chứ. Còn chưa kể mợ tư bây mới lên chức mợ, ăn sung mặc sướng, có cái lý gì mà phải nghĩ quẩn chứ.” Mợ đáp lời. Cái Chi nó lại hay là này, hay là nọ rồi lại nói: “Mợ nghĩ thử, nếu người đã không làm được thì… thì không lẽ là…” Nói tới đó thì nó nuốt nước bọt cho cái ý nghĩ đó trôi luôn qua khỏi cổ họng. “Cũng không biết mợ ta ra đó làm gì để mà chết ở đó, báo hại thêm nhà này đã…”
Nó bị mợ ngắt lời: “Thôi! Người ta mới mất, em ăn nói cẩn thận kẻo vạ miệng, cực cái thân.” Mợ nhắc nhở. Mà đến giờ thì khi nghĩ tới cái xác thì nó cũng chẳng dám nói năng hay nghĩ ngợi gì về chuyện đó nữa: “Thôi con xin phép xuống bếp lo cơm, mợ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe chứ cứ bàn thêm kẻo tối lại gặp ác mộng.”
Mợ gật đầu, cái Chi thưa mợ rồi quay người chuẩn bị rời đi. Chợt, nó lại reo lên một tiếng: “À, còn một cái con thấy kì lắm mợ ạ. Cả người mợ tư trắng bệch duy chỉ có dưới cổ của mợ ta thì bị tím đen hết cả lên.”
“Có cái chi mà lạ đâu, mợ tư bị siết cổ như vậy thì cũng để lại một vết hằn chứ, thêm phần ngâm nước máu nó đọng lại thì nó đen hơn thôi.” Mợ bảo mà cái Chi nó vẫn nhất quyết bảo lại: “Nhưng mà ngộ lắm mợ, cái xác bị treo bằng đoạn vải, tuy dày thì dày mà cũng đâu thể làm tím gần hết cả phần cổ của mợ tư được?”
Mợ nghe xong cũng lấy làm lạ, mà nói rồi thì cái Chi nó cũng thưa mợ mà lui ra sau nhà để còn lo chuyện, để lại mợ ở trong phòng thở dài một tiếng mệt mỏi. Mợ định ngả lưng nghỉ ngơi một chút nhưng mà bên ngoài lại vọng vào những tiếng ồn ào khiến mợ lại phải ngồi dậy, ra ngoài mà ngó xem thử.
Tiếng ồn ào vừa rồi hẳn nhiên cũng làm bà chú ý, bà từ trong buồng dò dẫm ra ngoài xem. Ông đang ngồi trước bàn còn mợ thì đang đứng ngóng, thấy ba ra mợ liền dìu bà ngồi xuống ghế. Hóa ra là quan huyện mà thằng Tí nó đi kêu cũng đã tới, do huyện đường cách thôn Vĩnh cũng khá xa nên cũng phải gần giữa trưa quan huyện mới đến được.
“Là quan huyện sao? Sao quan lại ghé nhà mình làm gì vậy?” Bà ngơ ngác hỏi. Dĩ nhiên là bà thắc mắc vì duy chỉ có bà là chưa biết vụ của mợ tư, ông chưa tìm ra cách kể cho bà hay sự tình thì giờ cũng đã lộ. Mợ và ông nhìn nhau, mợ cũng hết cách mà đành kể cho bà nghe.
Nghe xong chuyện, trời đất quanh bà như quay cuồng. Nét mặt sợ hãi của bà lại hiện lên, tay chân của bà bắt đầu run rẩy, miệng lẩm bẩm kêu vài tiếng: “Là nó… nó… nó tới… con Lành không đâu khác là do nó hại chết…”
Ông chau mày, nặng giọng bảo: “Nó nào mà nó? Quan huyện người ta xuống suy xét mới biết thực hư ra sao, bà đừng đứng đó mà hù mình nữa.”
Bà không nghe được mấy lời của ông, miệng vẫn cứ lẩm bẩm như khẳng định chính “nó” làm cho mợ tư chết. Bà chống tay trên thành ghế từ từ đứng dậy, mà đôi tay và đôi chân run rẩy của bà giờ đã khó khăn cho việc đó. Bà tuột tay khỏi thành ghế, suýt thì ngã xuống sàn, may mà có mợ kịp đỡ. Rồi mợ cũng cẩn thận dìu bà vào buồng mà nghỉ ngơi. Dù mới vừa hơi nặng giọng với bà nhưng ông cũng chỉ muốn để bà bình tĩnh chứ thấy bà vậy ông cũng lo vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.