Chương 26: Đến rồi!
Phúng Phính
15/06/2023
Con cú phía sau vườn cũng đã ngừng kêu từ lâu, nhường lại là tiếng của lũ
ếch nhái đang kêu vang cả lên. Tiếng kêu của chúng cùng cái khí lạnh bất thường giữa trời đêm mùa hè chỉ càng làm cho không gian thêm não nề, u
ám, đặc biệt là nơi cái giếng trong khu vườn, một không gian có thể giết chết sự gan dạ của bất kì người đàn ông cao to nào.
Chắc cũng có thể gọi là may mắn phần nào khi đã hơn nửa canh rồi nhưng mọi chuyện vẫn êm xuôi, từ sau lúc buổi lễ được thầy Tư tiến hành, thầy đốt nhang, rung chuông, đọc thần chú rồi dán bùa, không có điều ma quỷ hay kì lạ gì xuất hiện, lâu lâu thì có một cơn gió nhỏ thổi qua làm tắt vài ngọn nến nhưng mà nhìn chung thì phần còn cháy cũng gần hơn hai chục cây, cứ cái đà này thì cũng sẽ sớm qua đầu canh tư, rồi mọi chuyện cũng sẽ bình yên thôi. Cứ khoảng vừa lúc ba nén nhang vừa tàn quá nửa cây thì thầy Tư lại từ gian phòng đi ra để thắp ba nén nhang mới, thầy lại rung chuông, rồi đọc thần chú giống như lúc đầu buổi, thầy lập lại cũng đã mấy chập rồi nên một chuyện vẫn đang rất bình yên.
Thấy cũng khá ổn rồi nên cậu mới nói với bà: “Thôi mẹ vào trong buồng nằm nghỉ lưng đi, có sợ thì vợ con cũng cùng vào với mẹ. Ở đây để mình con trông được rồi, sắp tới đầu canh tư mà không có gì rồi nên mẹ chớ lo thêm.” Ông thì đã vào trong từ lâu rồi vì cái lưng già của ông không chịu được nữa, bà lưỡng lự một lát, cũng đã chuẩn bị đi thì đột nhiên bên ngoài có một cơn gió to bất thường thổi qua. Chỉ thổi qua trong thoáng chốc nhưng lại đủ sức làm ngã bình hoa. Tưởng chừng chỉ có vậy, cho đến khi mợ kinh ngạc bảo với chất giọng bất an: “Cậu… cậu nhìn kĩ ra ngoài sân xem.” Số ngọn nến lúc nãy còn cháy là hơn hai chục cây, giờ đây chỉ còn vỏn vẹn bảy cây là còn cháy. Cậu thấy, bà cũng thấy và ngay lập tức hiện lên khuôn mặt bà là sự hốt hoảng, bà liền đốc cậu: “Nhanh chạy vào trong gọi thầy Tư ra coi sao đi con.”
Cậu vừa rút chân ra khỏi ghế, quay người thì đã thấy thầy Tư, thật lạ khi ba nén nhang vẫn chưa tàn đến nửa cây mà thầy đã ra ngoài, hoặc có thể thầy đã cảm nhận được điều gì khác. Chưa đợi bất kì ai nói gì thêm, thầy Tư liền bảo cậu: “Cậu ra thắp lại số nến, tôi dự cảm có chuyện không lành sắp tới rồi.”
Cậu cặm cụi thắp lên từng ngọn nến, chỉ trông thắp xong cho nhanh số nến này để nhanh vào nhà vì giữa vòng tròn nến là cái xác đang trương phình trông vô cùng khiếp đảm. Nhưng việc đó giờ đây đã trở nên khó khăn hơn khi gió đột nhiên lại thổi không ngừng, tuy chỉ là những cơn nhỏ nhưng cứ mỗi lần gió thổi ngang là có ngọn nến sẽ lại tắt. Trong lúc đó thì thầy Tư đứng chắp tay sau lưng, ngước nhìn lên bầu trời lần nữa bị che khuất bởi áng mây, không một ngôi sao, không còn bóng trăng nên cũng không hề có chút ánh sáng nào trên bầu trời. Tiếng ếch nhái đột nhiên im bặt, một thanh âm quen thuộc trong đêm nay lại cất lên văng vẳng từ sau vườn, con cú lại kêu! Không còn kêu liên hồi như đầu hôm, giờ đây đang là từng tiếng kêu cách nhau thành từng quãng nhưng đủ khiến ai cũng thấy bất an. Sau tiếng kêu thứ năm của con cú được cất lên, thầy Tư vội quay lại chỗ bàn cúng, thầy rút ra ba nén nhang khác, lại thắp, lại khấn, không khác gì mấy. Tiếng kêu thứ sáu của con cú là lúc thầy Tư hốt nắm gạo đựng trong cái bát, rải về bốn phía, vừa rải thầy hô lớn thần chú. Vừa lúc đó cậu cũng đã loay hoay vất vả thắp sáng được ngọn nến cuối cùng, cậu đứng thẳng người, quay đi và chuẩn bị vào nhà.
“Đến rồi!” Lời nói của thầy Tư làm cậu đột ngột bất an, một cơn gió lại cắt ngang sống lưng, cậu thầm nghĩ chắc có ngọn nến sẽ lại tắt nên định quay người đi thắp lên lại.
Không, không có ngọn nến nào tắt, trái lại là một hiện tượng kì dị lại hiện ngay trước mắt cậu. Một lá bùa đã được thầy Tư dán ngay dưới chân ngọn nến đang bốc cháy không rõ lí do, lá bùa cháy chỉ tạo ra ngọn lửa nhỏ nhưng nó đang dần lan sang lá bùa khác vì thầy Tư dán rất nhiều và rất dày đặc.
Đang khó hiểu và chưa định thần lại được, cậu lại bị thầy Tư đẩy lui ra xa khỏi đó: “Cậu! Cẩn thận!” Vừa dứt lời, chỉ mới một lá bùa vừa cháy lúc nãy mà trong nháy mắt, tất cả những là bùa khác đều đã bốc cháy dữ dội. Vì bùa ở ngay phía dưới chân nến nên những là bùa được dán cũng tạo thành một vòng tròn tương tự như vòng tròn nến, thi thể của mợ tư thì lại đang nằm ở trong đó. Ngọn lửa ngày càng dữ dội hơn, như đang muốn nuốt trọn cái xác của mợ tư.
Giống! Giống lắm! Giống y như ngọn lửa của lúc đó!
Gió lớn nổi lên để pha thêm vào sự hung tợn của đám cháy, con cú lại tiếp tục cất lên tiếng kêu liên hồi.
Chắc cũng có thể gọi là may mắn phần nào khi đã hơn nửa canh rồi nhưng mọi chuyện vẫn êm xuôi, từ sau lúc buổi lễ được thầy Tư tiến hành, thầy đốt nhang, rung chuông, đọc thần chú rồi dán bùa, không có điều ma quỷ hay kì lạ gì xuất hiện, lâu lâu thì có một cơn gió nhỏ thổi qua làm tắt vài ngọn nến nhưng mà nhìn chung thì phần còn cháy cũng gần hơn hai chục cây, cứ cái đà này thì cũng sẽ sớm qua đầu canh tư, rồi mọi chuyện cũng sẽ bình yên thôi. Cứ khoảng vừa lúc ba nén nhang vừa tàn quá nửa cây thì thầy Tư lại từ gian phòng đi ra để thắp ba nén nhang mới, thầy lại rung chuông, rồi đọc thần chú giống như lúc đầu buổi, thầy lập lại cũng đã mấy chập rồi nên một chuyện vẫn đang rất bình yên.
Thấy cũng khá ổn rồi nên cậu mới nói với bà: “Thôi mẹ vào trong buồng nằm nghỉ lưng đi, có sợ thì vợ con cũng cùng vào với mẹ. Ở đây để mình con trông được rồi, sắp tới đầu canh tư mà không có gì rồi nên mẹ chớ lo thêm.” Ông thì đã vào trong từ lâu rồi vì cái lưng già của ông không chịu được nữa, bà lưỡng lự một lát, cũng đã chuẩn bị đi thì đột nhiên bên ngoài có một cơn gió to bất thường thổi qua. Chỉ thổi qua trong thoáng chốc nhưng lại đủ sức làm ngã bình hoa. Tưởng chừng chỉ có vậy, cho đến khi mợ kinh ngạc bảo với chất giọng bất an: “Cậu… cậu nhìn kĩ ra ngoài sân xem.” Số ngọn nến lúc nãy còn cháy là hơn hai chục cây, giờ đây chỉ còn vỏn vẹn bảy cây là còn cháy. Cậu thấy, bà cũng thấy và ngay lập tức hiện lên khuôn mặt bà là sự hốt hoảng, bà liền đốc cậu: “Nhanh chạy vào trong gọi thầy Tư ra coi sao đi con.”
Cậu vừa rút chân ra khỏi ghế, quay người thì đã thấy thầy Tư, thật lạ khi ba nén nhang vẫn chưa tàn đến nửa cây mà thầy đã ra ngoài, hoặc có thể thầy đã cảm nhận được điều gì khác. Chưa đợi bất kì ai nói gì thêm, thầy Tư liền bảo cậu: “Cậu ra thắp lại số nến, tôi dự cảm có chuyện không lành sắp tới rồi.”
Cậu cặm cụi thắp lên từng ngọn nến, chỉ trông thắp xong cho nhanh số nến này để nhanh vào nhà vì giữa vòng tròn nến là cái xác đang trương phình trông vô cùng khiếp đảm. Nhưng việc đó giờ đây đã trở nên khó khăn hơn khi gió đột nhiên lại thổi không ngừng, tuy chỉ là những cơn nhỏ nhưng cứ mỗi lần gió thổi ngang là có ngọn nến sẽ lại tắt. Trong lúc đó thì thầy Tư đứng chắp tay sau lưng, ngước nhìn lên bầu trời lần nữa bị che khuất bởi áng mây, không một ngôi sao, không còn bóng trăng nên cũng không hề có chút ánh sáng nào trên bầu trời. Tiếng ếch nhái đột nhiên im bặt, một thanh âm quen thuộc trong đêm nay lại cất lên văng vẳng từ sau vườn, con cú lại kêu! Không còn kêu liên hồi như đầu hôm, giờ đây đang là từng tiếng kêu cách nhau thành từng quãng nhưng đủ khiến ai cũng thấy bất an. Sau tiếng kêu thứ năm của con cú được cất lên, thầy Tư vội quay lại chỗ bàn cúng, thầy rút ra ba nén nhang khác, lại thắp, lại khấn, không khác gì mấy. Tiếng kêu thứ sáu của con cú là lúc thầy Tư hốt nắm gạo đựng trong cái bát, rải về bốn phía, vừa rải thầy hô lớn thần chú. Vừa lúc đó cậu cũng đã loay hoay vất vả thắp sáng được ngọn nến cuối cùng, cậu đứng thẳng người, quay đi và chuẩn bị vào nhà.
“Đến rồi!” Lời nói của thầy Tư làm cậu đột ngột bất an, một cơn gió lại cắt ngang sống lưng, cậu thầm nghĩ chắc có ngọn nến sẽ lại tắt nên định quay người đi thắp lên lại.
Không, không có ngọn nến nào tắt, trái lại là một hiện tượng kì dị lại hiện ngay trước mắt cậu. Một lá bùa đã được thầy Tư dán ngay dưới chân ngọn nến đang bốc cháy không rõ lí do, lá bùa cháy chỉ tạo ra ngọn lửa nhỏ nhưng nó đang dần lan sang lá bùa khác vì thầy Tư dán rất nhiều và rất dày đặc.
Đang khó hiểu và chưa định thần lại được, cậu lại bị thầy Tư đẩy lui ra xa khỏi đó: “Cậu! Cẩn thận!” Vừa dứt lời, chỉ mới một lá bùa vừa cháy lúc nãy mà trong nháy mắt, tất cả những là bùa khác đều đã bốc cháy dữ dội. Vì bùa ở ngay phía dưới chân nến nên những là bùa được dán cũng tạo thành một vòng tròn tương tự như vòng tròn nến, thi thể của mợ tư thì lại đang nằm ở trong đó. Ngọn lửa ngày càng dữ dội hơn, như đang muốn nuốt trọn cái xác của mợ tư.
Giống! Giống lắm! Giống y như ngọn lửa của lúc đó!
Gió lớn nổi lên để pha thêm vào sự hung tợn của đám cháy, con cú lại tiếp tục cất lên tiếng kêu liên hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.