Chương 11: Từ con hầu thành mợ tư
Phúng Phính
14/06/2023
Con Lành qua cửa vào một ngày trời mưa tầm tã. Bên ngoài mưa to, trong nhà thì có vẻ ấm cúng hơn một chút. Bên bàn gia tiên có dĩa trái cây cúng, ở bàn giữa gian nhà thì gia đình ông phú hộ tập trung đông đủ cả. Ông bà ngồi ở đầu bàn, cậu ngồi bên phải ông, cạnh cậu là mợ cả. Ở phía đối diện là mợ hai và một ghế trống cạnh mợ ta cho con Lành. Nó mặc cái áo tứ thân màu nâu nhạt, cẩn thận rót trà cho từng người để xem như qua lễ. Tính ra nó còn có mặt mũi hơn mợ ba mới chết, tại cái lúc mà mợ ta qua cửa ông bà với hai mợ còn chả thèm ra.
Nó lần lượt rót cho ông, bà, cậu, mợ cả rồi tới mợ hai. Nhưng mợ ta chả chịu để yên, cố tình động tay cho trà đổ ra ngoài. Con Lành rối rít xin lỗi lại bị mợ ta nặng nhẹ: “Ối dào, mợ tư vừa bước lên cành cao là liền thế đó. Chắc mợ nghĩ mợ thành chị em với tôi rồi nên mợ chẳng cần tôn trọng tôi nữa chăng?”
“Dạ con… em không có ý đó.” Con Lành, hay bây giờ nên gọi là mợ tư run rẩy đáp lời. Mợ hai hừ một tiếng rồi phe phẩy quạt. Ông đã chán cái cảnh này rồi, uống chén trà rồi nói: “Cha mệt rồi, cha vào nghỉ trước. Con ngồi nghe mẹ với chị dặn dò rồi đi nghỉ sớm đi.”
Rồi ông chống gậy đi vào. Bà thì nhìn nó, dặn: “Con cũng ở trong nhà lâu rồi, cũng quen thuộc hết nên mẹ chẳng dặn gì thêm. Duy có điều nay con đã lên làm mợ, vậy cũng gắng sao cho ra cốt cách của chủ, nhưng đừng có mà lấn lướt bề trên. Trên con còn có mợ cả, mợ hai, liệu điều mà cư xử phải chăng. Đã rõ chưa?”
“Dạ con xin nghe.” Nó đáp, trông vô cùng ngoan ngoãn. Rồi bà cũng đi vào buồng trong: “Mẹ dặn cũng dặn xong rồi, chị em vợ chồng bọn bây có muốn nói gì thì nói.”
Bà đi vào trong, vừa đi vừa khấn cho mọi chuyện êm xuôi. Xung hỉ cũng đã xung hỉ rồi, chỉ mong mau mau đuổi được chướng khí ra khỏi nhà, không là lại khổ. Mợ cũng chẳng ở lại thêm. Người ta nói mợ tốt, nhưng mà tốt cũng có mức độ chứ ai mà vui vẻ với vợ mới của chồng mình cho được. Mợ cũng vào buồng nốt. Còn lại mợ hai, mợ ta muốn kiếm chuyện nhưng thấy cậu không vui nên cũng nín nhịn lại mà vào trong. Còn hai người, mợ tư bẽn lẽn nhìn cậu. Cậu bảo: “Em cứ vào trong nghỉ ngơi trước, tối tôi qua với em.”
Thấy nó mặc quần áo mới, tóc vấn cài trâm trông cũng xinh xinh, thế là cậu xiêu lòng. Ừ thì nó không đẹp bằng mợ ba, không sắc sảo như mợ hai hay hiền thục đoan trang như mợ cả, nhưng cậu biết nó lâu rồi. Với cả, nó là “vợ mới”, mà mới thì bao giờ cũng có sức hút cả. Mà cái cậu quan tâm nữa là chắc nó còn trinh nguyên.
Đến đêm, trời vẫn không ngừng mưa. Cậu mặc kệ lời phàn nàn của mợ hai để qua phòng mợ tư. Mợ tư ngoan ngoãn ngồi ở một góc giường, giống như còn bỡ ngỡ lắm. Cũng phải, chỗ ngủ của đám gia nhân là ở dưới nhà sau kia, ba bốn đứa vào một gian chỉ có tấm chiếu trải với cái mền mỏng, thêm được cái mùng rách. Còn bây giờ nó đang ngồi ở buồng riêng, rộng rãi có giường với mền gối mới, có bàn với gương. Bên người nó chỉ còn thiếu một con hầu riêng là đã ra dáng mợ chủ nhà giàu.
“Dạ cậu…”
Cậu tới bên nó, sau một hồi nói chuyện qua lại thì cũng tới cái phần quan trọng. Nhưng cậu mới vừa buông màng xuống thì bên ngoài cửa lại vang lên tiếng “Choang!” lớn. Cậu muốn ra xem lại bị mợ ta giữ lại. Bằng một vẻ mặt rất kiều diễm và dụ dỗ, nó bảo: “Chắc là con mèo con chuột nó phá dưới bếp thôi cậu ạ.”
Thế là cậu với nó lại tiếp tục cuộc vui. Nhưng cũng chưa lâu sau thì lại có tiếng vỡ tương tự, kéo theo đó là tiếng la của mợ hai. Lần này cậu buộc lòng phải chạy qua xem thử.
Ngay khi bước khỏi cửa buồng thì cậu đã phải giật mình. Ở trước cửa buồng mợ tư có một cái bát đã vỡ vụn ra, trên nền và trong mấy mảnh sứ còn dính lại một chút nước màu nâu đen, trông như thuốc. Cậu lớn tiếng gọi: “Đứa nào làm rơi đồ đây mà không biết dọn?”
Cái Chi hớt hải từ dưới bếp chạy lên, nó bối rối: “Ơ, nãy giờ có ai xuống bếp lấy cái gì đâu nhỉ?”
“Sao mày biết?”
“Dạ nãy giờ con ở dưới bếp suốt mà cậu.”
“Mày ở dưới đó làm gì giờ này?”
“Dạ lúc chiều mợ không ăn cơm, giờ mợ thấy đói nên con đi hâm đồ ăn cho mợ. Mà cơm thừa hết rồi nên con nấu cho mợ ít cháo tại mợ cũng không khỏe.”
“Lại cảm giao mùa đó à? Lắm chuyện thật!” Cậu nói, rồi lại nhớ tới mợ hai nên chạy qua buồng bên xem thử.
Nó lần lượt rót cho ông, bà, cậu, mợ cả rồi tới mợ hai. Nhưng mợ ta chả chịu để yên, cố tình động tay cho trà đổ ra ngoài. Con Lành rối rít xin lỗi lại bị mợ ta nặng nhẹ: “Ối dào, mợ tư vừa bước lên cành cao là liền thế đó. Chắc mợ nghĩ mợ thành chị em với tôi rồi nên mợ chẳng cần tôn trọng tôi nữa chăng?”
“Dạ con… em không có ý đó.” Con Lành, hay bây giờ nên gọi là mợ tư run rẩy đáp lời. Mợ hai hừ một tiếng rồi phe phẩy quạt. Ông đã chán cái cảnh này rồi, uống chén trà rồi nói: “Cha mệt rồi, cha vào nghỉ trước. Con ngồi nghe mẹ với chị dặn dò rồi đi nghỉ sớm đi.”
Rồi ông chống gậy đi vào. Bà thì nhìn nó, dặn: “Con cũng ở trong nhà lâu rồi, cũng quen thuộc hết nên mẹ chẳng dặn gì thêm. Duy có điều nay con đã lên làm mợ, vậy cũng gắng sao cho ra cốt cách của chủ, nhưng đừng có mà lấn lướt bề trên. Trên con còn có mợ cả, mợ hai, liệu điều mà cư xử phải chăng. Đã rõ chưa?”
“Dạ con xin nghe.” Nó đáp, trông vô cùng ngoan ngoãn. Rồi bà cũng đi vào buồng trong: “Mẹ dặn cũng dặn xong rồi, chị em vợ chồng bọn bây có muốn nói gì thì nói.”
Bà đi vào trong, vừa đi vừa khấn cho mọi chuyện êm xuôi. Xung hỉ cũng đã xung hỉ rồi, chỉ mong mau mau đuổi được chướng khí ra khỏi nhà, không là lại khổ. Mợ cũng chẳng ở lại thêm. Người ta nói mợ tốt, nhưng mà tốt cũng có mức độ chứ ai mà vui vẻ với vợ mới của chồng mình cho được. Mợ cũng vào buồng nốt. Còn lại mợ hai, mợ ta muốn kiếm chuyện nhưng thấy cậu không vui nên cũng nín nhịn lại mà vào trong. Còn hai người, mợ tư bẽn lẽn nhìn cậu. Cậu bảo: “Em cứ vào trong nghỉ ngơi trước, tối tôi qua với em.”
Thấy nó mặc quần áo mới, tóc vấn cài trâm trông cũng xinh xinh, thế là cậu xiêu lòng. Ừ thì nó không đẹp bằng mợ ba, không sắc sảo như mợ hai hay hiền thục đoan trang như mợ cả, nhưng cậu biết nó lâu rồi. Với cả, nó là “vợ mới”, mà mới thì bao giờ cũng có sức hút cả. Mà cái cậu quan tâm nữa là chắc nó còn trinh nguyên.
Đến đêm, trời vẫn không ngừng mưa. Cậu mặc kệ lời phàn nàn của mợ hai để qua phòng mợ tư. Mợ tư ngoan ngoãn ngồi ở một góc giường, giống như còn bỡ ngỡ lắm. Cũng phải, chỗ ngủ của đám gia nhân là ở dưới nhà sau kia, ba bốn đứa vào một gian chỉ có tấm chiếu trải với cái mền mỏng, thêm được cái mùng rách. Còn bây giờ nó đang ngồi ở buồng riêng, rộng rãi có giường với mền gối mới, có bàn với gương. Bên người nó chỉ còn thiếu một con hầu riêng là đã ra dáng mợ chủ nhà giàu.
“Dạ cậu…”
Cậu tới bên nó, sau một hồi nói chuyện qua lại thì cũng tới cái phần quan trọng. Nhưng cậu mới vừa buông màng xuống thì bên ngoài cửa lại vang lên tiếng “Choang!” lớn. Cậu muốn ra xem lại bị mợ ta giữ lại. Bằng một vẻ mặt rất kiều diễm và dụ dỗ, nó bảo: “Chắc là con mèo con chuột nó phá dưới bếp thôi cậu ạ.”
Thế là cậu với nó lại tiếp tục cuộc vui. Nhưng cũng chưa lâu sau thì lại có tiếng vỡ tương tự, kéo theo đó là tiếng la của mợ hai. Lần này cậu buộc lòng phải chạy qua xem thử.
Ngay khi bước khỏi cửa buồng thì cậu đã phải giật mình. Ở trước cửa buồng mợ tư có một cái bát đã vỡ vụn ra, trên nền và trong mấy mảnh sứ còn dính lại một chút nước màu nâu đen, trông như thuốc. Cậu lớn tiếng gọi: “Đứa nào làm rơi đồ đây mà không biết dọn?”
Cái Chi hớt hải từ dưới bếp chạy lên, nó bối rối: “Ơ, nãy giờ có ai xuống bếp lấy cái gì đâu nhỉ?”
“Sao mày biết?”
“Dạ nãy giờ con ở dưới bếp suốt mà cậu.”
“Mày ở dưới đó làm gì giờ này?”
“Dạ lúc chiều mợ không ăn cơm, giờ mợ thấy đói nên con đi hâm đồ ăn cho mợ. Mà cơm thừa hết rồi nên con nấu cho mợ ít cháo tại mợ cũng không khỏe.”
“Lại cảm giao mùa đó à? Lắm chuyện thật!” Cậu nói, rồi lại nhớ tới mợ hai nên chạy qua buồng bên xem thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.