Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 123: Công chúa mất nước
Esther Dĩ Tư Thiếp
25/11/2021
Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
_________
Chuyện thu nạp quân đoàn U Linh được đưa vào kế hoạch của Yến Lâu, nhưng không phải ngay bây giờ, trước tiên cậu cần đưa Erwin về gặp Andrea trước đã, chờ xác định được việc hợp tác với Andrea thì cậu trở lại nơi này thuyết phục đội quân U Linh kia gia nhập phó bản sau.
Trước lúc rời đi, cậu tóm lấy con kỳ lân xui xẻo kia, trên mặt mang theo nụ cười hữu hảo bàn bạc: “Tao có thể mượn mày vài thứ không… loại mượn mà có thể sẽ không trả lại ấy.”
Kỳ lân: “…” Tui nhổ vào!
Cái này gọi là mượn sao? Cái này gọi là cướp! Đây là quang minh chính đại ăn cướp, không biết xấu hổ!
Nhưng mà nó có giận nữa cũng vô dụng, dù sao nó cũng không đánh lại đôi cẩu nam nam chọc mù mắt thú này, chỉ có thể nhịn nhục cống hiến vài sợi lông cánh.
Nửa giờ sau, một con kỳ lân hai cánh trọc một nửa hai mắt rưng rưng bị xách lên vách đá, vừa rơi xuống đất liền không thể chờ đợi được nữa chui vào trong rừng, một giây cũng không trì hoãn.
Yến Lâu “chậc” một tiếng, than thở: “Thật là vô tình, dù gì thì cũng là chúng ta cứu nó ra từ trong vòng vây của quân đoàn U Linh mà.”
Kỳ lân đã đi xa không nghe thấy lời cậu nói, bằng không thì sợ là nó sẽ nhịn không được mà phun nước miếng đầy mặt cậu mất: Sao cậu không nghĩ xem tại sao tui ngã xuống, còn tình trạng thảm thiết của cánh tui bây giờ nữa, cậu nhìn mà không thấy xấu hổ sao? Hửm, tui hỏi cậu không thấy xấu hổ sao?
Nhưng kỳ lân đã đi xa, không nghe thấy Yến Lâu càu nhàu.
Vì mang theo Erwin nên lúc về Yến Lâu không thể cưỡi rồng bay trên trời được, cậu cảm thấy cả người đều không vui vẻ!
Điều khiến cậu tức giận là cậu không thể bay nhưng Erwin lại có một con ngựa U Linh hùng tráng oai vệ làm vật cưỡi, dọc đường đi Erwin chưa từng xuống khỏi lưng ngựa một lần nào cả, dáng vẻ tâm sự nặng nề thấp thỏm.
Càng tới gần di chỉ cũ của vương đô địa thì Erwin lại càng thấp thỏm.
Tuy chàng khoác khôi giáp dày nặng, cả mặt cũng bị che kín, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì nhưng lại rất thần kỳ khiến người ta cảm thấy chàng đang căng thẳng.
Yến Lâu thấy chàng thỉnh thoảng lại nhéo bờm ngựa U Linh mà có chút xót ruột cho con ngựa kia. Cũng may đây đã là ngựa chết rồi, ngoại trừ bộ xương khô thì cũng chỉ có lửa linh hồn mà thôi, lông bờm mà Erwin nhéo là lửa linh hồn không có thực thể, ngựa U Linh rõ ràng là không đau, chỉ hơi ngứa mà thôi.
Yến Lâu hỏi: “Anh có cần chúng tôi đi vào hỏi tình hình trước hay không?”
Erwin cuống quít lắc đầu: “Không, không cần! Tôi, tôi chỉ là đã quá lâu chưa gặp công chúa điện hạ nên hơi căng thẳng thôi.”
Không hiểu ra sao Yến Lâu lại có loại cảm giác quen thuộc, cậu cứ cảm thấy bộ dạng nhút nhát này của chàng cứ quen quen thế nào ấy.
Erwin chuẩn bị tâm lí xong thì giục ngựa đi vào vương đô đã bỏ hoang, tuy nơi này chỉ còn dư lại phế tích bị cây cỏ bao trùm nhưng chàng lại nhìn rất cẩn thận, như là từ trong đó thấy được dáng vẻ phồn vinh của vương đô ngày xưa, thấy được ánh mắt nụ cười của những người xưa cũ.
Một bóng đen to lớn nhanh chóng đến gần, đó là cốt long đang bay ở tầng trời thấp, trên lưng rồng là Andrea đang đứng
“Erwin!” Andrea nhảy xuống từ trên lưng cốt long, mắt phượng tỏa ra ánh sáng hưng phấn.
Erwin tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất hành lễ với cô: “Công chúa điện hạ, thuộc hạ tới muộn rồi!”
Andrea nâng chàng dậy, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một phen rồi bỗng nhiên tiến lên ôm chặt lấy chàng: “Không, chàng có thể trở về là tốt rồi.”
Erwin giơ tay, cả người cứng ngắc như một tảng đá, dùng toàn thân giải thích cum từ ‘chân tay luống cuống’: “Điện điện điện điện hạ!”
Andrea ôm một hồi lâu mới buông chàng ra, sau đó cô cười híp mắt kéo chàng đi vào bên trong Vương Thành, thuận tay dắt cả ngựa U Linh của chàng đi luôn: “Đi nào! Tất cả mọi người đều đang chờ chàng đấy!”
Yến Lâu và Nicholas bị lờ tịt đi: …
Yến Lâu cạn lời: “Chúng ta… không nổi bật đến mức đó cơ à?”
Nicholas: “Có lẽ.”
Yến Lâu lắc đầu một cái, cậu buồn cười nói: “Bỏ đi, họ lâu lắm mới gặp lại nhau, chúng ta không đi quấy rầy họ làm gì. Hay là, tiếp tục truy tìm kho báu trong Vương Thành nhé?”
“Được.”
Dưới lòng đất không có gì để đào cả, có cũng là vật chôn theo của những người bị tàn sát lúc trước, những vật thật sự có giá trị đều đã bị cướp sạch, chỉ có số ít ở lại trong tay Andrea, Yến Lâu có thế nào cũng không đến nỗi vì chơi đùa mà đi đánh cướp Andrea.
Vậy nên hai người ở trong Vương Thành dạo một vòng, chỉ phát hiện một ít chim muông đẹp đẽ mà thôi.
Yến Lâu đếm lông chim trong tay, có trắng nõn hoàn hảo, có đỏ rực như lửa, còn có tỏa ra ánh sáng lung linh, tất cả đều cực kì đẹp đẽ, cậu định dùng làm đồ trang sức hoặc quần áo cho búp bê.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì chính Yến Lâu cũng trầm mặc.
Trước đây, khi chưa làm nghề này, lông chim đẹp đẽ hay những món trang sức nhỏ đều chẳng liên quan gì với cậu cả, hiện tại… tâm tình thật là phức tạp.
“Bệ hạ, anh có muốn quạt lông không?” Yến Lâu yếu ớt hỏi.
Nicholas liếc mắt nhìn đám lông chim hoa hòe hoa sói trong tay cậu rồi chậm rãi lắc đầu.
“Vương miện đính lông vũ thì sao?” Yến Lâu hỏi xong thì trầm mặc một giây rồi tự mình hủy bỏ đề nghị này: “Bỏ đi, ngài không cần những thứ này.”
Một luồng gió âm u thổi qua bên tai cậu, Yến Lâu đột nhiên có cảm giác nên quay đầu lại rồi đối diện với cái đầu to của cốt long.
“Gào!”
Yến Lâu:?
Lúc đầu cậu không hiểu cốt long sán đến gần làm cái gì, sau đó cậu phát hiện ngọn lửa trong hốc mắt của nó cứ liên tục nhìn chằm chằm vào lông chim trong tay mình nên Yến Lâu suy đoán nói: “Mày muốn hả?”
Cốt long nhẹ nhàng gật đầu, mới gật hai cái thì sừng trên đầu đã bị kẹt vào trong chạc cây, nó lắc đầu mấy cái để gỡ sừng ra, sau đó rón ra rón rén chuyển đến mảnh đất trống an toàn.
Yến Lâu so sánh lông chim chỉ dài bằng ngón tay với thân thể cao lớn của cốt long, có vẻ đặt ở đâu cũng không thích hợp.
“Hay là… tao tìm nhiều lông chim hơn rồi làm cho mày một cái dây chuyền lông chim nhé?” Yến Lâu hỏi, cậu rất thích bé bự này, có lẽ là vì tuổi còn nhỏ nên tuy cốt long này có sức mạnh rất lớn nhưng tính tình lại đơn thuần đáng yêu.
Cốt long lắc đầu, đuôi to vỗ vỗ mặt đất, nó như muốn nói cho cậu biết cái gì đó nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Yến Lâu chỉ có thể tự mình đoán: “Mày muốn vương miện hả? Hay là quần áo lông chim?”
Đoán một hồi lâu cũng không đúng, Yến Lâu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là mày muốn tặng nó cho Andrea?”
Cốt long vui vẻ gật đầu: “Gào!”
Tuy khi chết, Andrea mặc áo giáp chiến binh, nhưng trước đây cô rất thích váy áo xinh đẹp, thích trân châu đá quý, thích tất cả những thứ đẹp đẽ. Hiện tại chiến tranh đã kết thúc từ lâu, cốt long muốn tìm những thứ đẹp đẽ tặng cho Andrea, như vậy chủ nhân của nó sẽ trở nên vừa xinh đẹp vừa vui vẻ giống như lúc trước!
Yến Lâu nở nụ cười, cậu đưa lông chim cho cốt long rồi nói: “Vậy mày cầm đưa cho Andrea đi.”
Cốt long vui vẻ ngậm lấy một sợi lông chim, xoay người chậm rì rì đi về phía cung điện.
Yến Lâu nhìn theo bóng lưng nhón chân bước đi của bé bự này, một lúc lâu sau cậu nhìn về phía Nicholas rồi nhỏ giọng nói: “Bệ hạ…”
Nicholas: “Hả? Sao vậy?”
“Không, không có gì.” Yến Lâu chột dạ nhìn sang chỗ khác, cảm giác có lẽ đầu óc của mình bị chập mạch rồi.
Cậu đã lớn thế này rồi, sao loại ý nghĩ muốn được tặng quà giống như con nít này lại có thể xuất hiện trong đầu của cậu được cơ chứ?
Nicholas bị cậu làm cho không hiểu ra sao, trầm tư một hồi lâu mới nói: “Em có muốn đi ra ngoài bay một vòng không?”
Yến Lâu đột nhiên ngẩng đầu lên: “Muốn!”
Nicholas thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên cái này có thể dỗ được em ấy.
Ngân Long nhanh chóng bay ra khỏi phế tích của vương đô, hai người lướt qua rừng rậm rộng lớn, xuyên qua sông ngòi uốn lượn, cuối cùng hạ xuống bên cạnh một hồ nước.
Mặt hồ sóng nước lấp loáng, nước trong suốt, cỏ xanh và cá bơi theo sóng nước dưới đáy hồ, hình chiếu của hoa cỏ bên bờ điểm thêm cho hồ nước xanh biếc những màu sắc tươi đẹp.
“Đây là hồ Baden.” Nicholas biến về hình người: “Ta nhớ trong hồ có một loại cá ngon, còn có một loại cá phát sáng biết nhảy múa nữa, em có muốn đến xem không?”
Yến Lâu tò mò gật đầu.
Hiện tại có ánh mặt trời chiếu rọi, nước trong hồ không lạnh, chất nước trong suốt có thể cho cậu dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng dưới nước.
Một con cá nhỏ màu đỏ nhạt bơi qua cánh tay cậu, thân thể của nó hơi bẹp, trông giống như sợi dây buộc tóc của thiếu nữ vậy, khi nó bơi lội, ánh mặt trời biến hóa khiến vảy của nó cũng từ từ thay đổi lúc đậm lúc nhạt.
Rong mềm trải dưới đáy hồ, chúng không dài nhưng mềm mại mịn màng, trông như một cái đệm trải giường màu cỏ xanh vậy, Yến Lâu cũng không nhịn được muốn nằm trên đó ngủ trưa một giấc.
Thế giới dưới nước và thế giới trên nước hoàn toàn không giống nhau, rong và cá đều sẽ không nói chuyện, toàn bộ đáy hồ yên tĩnh đến mức khó mà tin nổi, nhưng nó cũng không phải thật sự gió êm sóng lặng.
Yến Lâu nhìn thấy một con cá lớn nuốt chửng một con cá nhỏ, sau đó nhẹ nhàng quẫy đuôi chui vào trong khe đá.
Vì hồ nước trong suốt, ánh mặt trời phía trên chiếu thẳng xuống lớp cát mịn dưới đáy hồ, tạo ra những vết lốm đốm rực rỡ.
Yến Lâu phủi hạt cát đi, vớt từ dưới đáy hồ lên một tảng đá tỏa ra ánh sáng lung linh, có lẽ là một loại khoáng thạch nào đó. Không biết loại khoáng thạch này có tác dụng gì hay không nhưng Yến Lâu không chê, chỉ với bề ngoài lóng lánh này thì cậu cũng phải thu vào trong không gian rồi, bày xem cho đẹp mắt cũng được.
Ngoài việc tình cờ vớt ra một tảng đá thì cậu còn tìm loại cá ăn rất ngon mà Nicholas nói tới và cá phát sáng biết khiêu vũ nữa, nhưng… bệ hạ đi đâu rồi?
Cậu quay đầu nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của Nicholas, Nicholas thì không tìm được nhưng lại thấy được một con cá nhỏ mặc váy màu sắc rực rỡ. Đương nhiên là cá không mặc váy, thứ cậu thấy là vây cá rộng lớn mỏng nhẹ, phần vây có màu sắc xinh đẹp nhẹ nhàng đong đưa trong nước giống như nó đang mặc một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp vậy.
Hai mắt Yến Lâu sáng lên, loại cá mà Nicholas nói hẳn là loại này đi, trông nó giống như cá khiêu vũ nhiệt đới vậy, vừa nhìn tạo hình và dáng người cũng biết là nó rất thích hợp với việc khiêu vũ rồi.
Cậu lặng lẽ đi theo phía sau con cá này, không bao lâu sau cậu đã thấy được nhiều cá khiêu vũ hơn bên trong một bụi rong mềm.
Một đàn cá lớn màu sắc rực rỡ bơi chung một chỗ, vây cá rộng lớn nhún nhảy uốn lượn theo, khi động tác của chúng nhất trí thì nhìn thật sự rất giống một điệu nhảy đẹp mắt.
Bên cạnh cậu truyền đến tiếng nước chảy, Yến Lâu quay đầu lại thì thấy được Nicholas, cậu lập tức nắm lấy ống tay áo của Nicholas rồi chỉ vào bầy cá cho y xem.
Yến Lâu đang định mở miệng nói gì đó, nhưng bây giờ họ đang ở trong đáy nước, vừa mở miệng đã suýt sặc nước, nhiều lắm thì cậu cũng chỉ có thể phun ra một chuỗi bong bóng nhỏ mà thôi.
Nicholas liếc mắt nhìn bầy cá bé nhỏ rồi nhìn về phía Yến Lâu cười cong mắt nhả bọt khí, ánh mặt càng thêm dịu dàng hơn.
Lá gan của đàn cá này cũng không nhỏ, khi chúng nhìn thấy hai người xông vào thì phản ứng đầu tiên không phải chạy trốn mà là sán tới xem, còn có con can đảm hé miệng như muốn cắn một cái thử xem.
Yến Lâu cũng không dám thật sự cho mấy con cá này cắn một cái nên vội vã lui về phía sau né tránh, nhưng Nicholas phía sau cậu không tránh mà lại kéo cậu vào trong lồng ngực y.
Cậu nghi hoặc quay đầu lại, nhả ra một cái bong bóng nhỏ hỏi dò.
Bong bóng bay từ bên môi đến trước mắt đã bị người áp sát vào va nát, biến thành một tia sóng gợn bình thường dưới đáy nước.
Yến Lâu cảm nhận được sự ấm áp trên môi, cậu đột nhiên mở to mắt.
Này, này hình như… không phải búp bê!
Beta: Hạ Y
_________
Chuyện thu nạp quân đoàn U Linh được đưa vào kế hoạch của Yến Lâu, nhưng không phải ngay bây giờ, trước tiên cậu cần đưa Erwin về gặp Andrea trước đã, chờ xác định được việc hợp tác với Andrea thì cậu trở lại nơi này thuyết phục đội quân U Linh kia gia nhập phó bản sau.
Trước lúc rời đi, cậu tóm lấy con kỳ lân xui xẻo kia, trên mặt mang theo nụ cười hữu hảo bàn bạc: “Tao có thể mượn mày vài thứ không… loại mượn mà có thể sẽ không trả lại ấy.”
Kỳ lân: “…” Tui nhổ vào!
Cái này gọi là mượn sao? Cái này gọi là cướp! Đây là quang minh chính đại ăn cướp, không biết xấu hổ!
Nhưng mà nó có giận nữa cũng vô dụng, dù sao nó cũng không đánh lại đôi cẩu nam nam chọc mù mắt thú này, chỉ có thể nhịn nhục cống hiến vài sợi lông cánh.
Nửa giờ sau, một con kỳ lân hai cánh trọc một nửa hai mắt rưng rưng bị xách lên vách đá, vừa rơi xuống đất liền không thể chờ đợi được nữa chui vào trong rừng, một giây cũng không trì hoãn.
Yến Lâu “chậc” một tiếng, than thở: “Thật là vô tình, dù gì thì cũng là chúng ta cứu nó ra từ trong vòng vây của quân đoàn U Linh mà.”
Kỳ lân đã đi xa không nghe thấy lời cậu nói, bằng không thì sợ là nó sẽ nhịn không được mà phun nước miếng đầy mặt cậu mất: Sao cậu không nghĩ xem tại sao tui ngã xuống, còn tình trạng thảm thiết của cánh tui bây giờ nữa, cậu nhìn mà không thấy xấu hổ sao? Hửm, tui hỏi cậu không thấy xấu hổ sao?
Nhưng kỳ lân đã đi xa, không nghe thấy Yến Lâu càu nhàu.
Vì mang theo Erwin nên lúc về Yến Lâu không thể cưỡi rồng bay trên trời được, cậu cảm thấy cả người đều không vui vẻ!
Điều khiến cậu tức giận là cậu không thể bay nhưng Erwin lại có một con ngựa U Linh hùng tráng oai vệ làm vật cưỡi, dọc đường đi Erwin chưa từng xuống khỏi lưng ngựa một lần nào cả, dáng vẻ tâm sự nặng nề thấp thỏm.
Càng tới gần di chỉ cũ của vương đô địa thì Erwin lại càng thấp thỏm.
Tuy chàng khoác khôi giáp dày nặng, cả mặt cũng bị che kín, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì nhưng lại rất thần kỳ khiến người ta cảm thấy chàng đang căng thẳng.
Yến Lâu thấy chàng thỉnh thoảng lại nhéo bờm ngựa U Linh mà có chút xót ruột cho con ngựa kia. Cũng may đây đã là ngựa chết rồi, ngoại trừ bộ xương khô thì cũng chỉ có lửa linh hồn mà thôi, lông bờm mà Erwin nhéo là lửa linh hồn không có thực thể, ngựa U Linh rõ ràng là không đau, chỉ hơi ngứa mà thôi.
Yến Lâu hỏi: “Anh có cần chúng tôi đi vào hỏi tình hình trước hay không?”
Erwin cuống quít lắc đầu: “Không, không cần! Tôi, tôi chỉ là đã quá lâu chưa gặp công chúa điện hạ nên hơi căng thẳng thôi.”
Không hiểu ra sao Yến Lâu lại có loại cảm giác quen thuộc, cậu cứ cảm thấy bộ dạng nhút nhát này của chàng cứ quen quen thế nào ấy.
Erwin chuẩn bị tâm lí xong thì giục ngựa đi vào vương đô đã bỏ hoang, tuy nơi này chỉ còn dư lại phế tích bị cây cỏ bao trùm nhưng chàng lại nhìn rất cẩn thận, như là từ trong đó thấy được dáng vẻ phồn vinh của vương đô ngày xưa, thấy được ánh mắt nụ cười của những người xưa cũ.
Một bóng đen to lớn nhanh chóng đến gần, đó là cốt long đang bay ở tầng trời thấp, trên lưng rồng là Andrea đang đứng
“Erwin!” Andrea nhảy xuống từ trên lưng cốt long, mắt phượng tỏa ra ánh sáng hưng phấn.
Erwin tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất hành lễ với cô: “Công chúa điện hạ, thuộc hạ tới muộn rồi!”
Andrea nâng chàng dậy, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới một phen rồi bỗng nhiên tiến lên ôm chặt lấy chàng: “Không, chàng có thể trở về là tốt rồi.”
Erwin giơ tay, cả người cứng ngắc như một tảng đá, dùng toàn thân giải thích cum từ ‘chân tay luống cuống’: “Điện điện điện điện hạ!”
Andrea ôm một hồi lâu mới buông chàng ra, sau đó cô cười híp mắt kéo chàng đi vào bên trong Vương Thành, thuận tay dắt cả ngựa U Linh của chàng đi luôn: “Đi nào! Tất cả mọi người đều đang chờ chàng đấy!”
Yến Lâu và Nicholas bị lờ tịt đi: …
Yến Lâu cạn lời: “Chúng ta… không nổi bật đến mức đó cơ à?”
Nicholas: “Có lẽ.”
Yến Lâu lắc đầu một cái, cậu buồn cười nói: “Bỏ đi, họ lâu lắm mới gặp lại nhau, chúng ta không đi quấy rầy họ làm gì. Hay là, tiếp tục truy tìm kho báu trong Vương Thành nhé?”
“Được.”
Dưới lòng đất không có gì để đào cả, có cũng là vật chôn theo của những người bị tàn sát lúc trước, những vật thật sự có giá trị đều đã bị cướp sạch, chỉ có số ít ở lại trong tay Andrea, Yến Lâu có thế nào cũng không đến nỗi vì chơi đùa mà đi đánh cướp Andrea.
Vậy nên hai người ở trong Vương Thành dạo một vòng, chỉ phát hiện một ít chim muông đẹp đẽ mà thôi.
Yến Lâu đếm lông chim trong tay, có trắng nõn hoàn hảo, có đỏ rực như lửa, còn có tỏa ra ánh sáng lung linh, tất cả đều cực kì đẹp đẽ, cậu định dùng làm đồ trang sức hoặc quần áo cho búp bê.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì chính Yến Lâu cũng trầm mặc.
Trước đây, khi chưa làm nghề này, lông chim đẹp đẽ hay những món trang sức nhỏ đều chẳng liên quan gì với cậu cả, hiện tại… tâm tình thật là phức tạp.
“Bệ hạ, anh có muốn quạt lông không?” Yến Lâu yếu ớt hỏi.
Nicholas liếc mắt nhìn đám lông chim hoa hòe hoa sói trong tay cậu rồi chậm rãi lắc đầu.
“Vương miện đính lông vũ thì sao?” Yến Lâu hỏi xong thì trầm mặc một giây rồi tự mình hủy bỏ đề nghị này: “Bỏ đi, ngài không cần những thứ này.”
Một luồng gió âm u thổi qua bên tai cậu, Yến Lâu đột nhiên có cảm giác nên quay đầu lại rồi đối diện với cái đầu to của cốt long.
“Gào!”
Yến Lâu:?
Lúc đầu cậu không hiểu cốt long sán đến gần làm cái gì, sau đó cậu phát hiện ngọn lửa trong hốc mắt của nó cứ liên tục nhìn chằm chằm vào lông chim trong tay mình nên Yến Lâu suy đoán nói: “Mày muốn hả?”
Cốt long nhẹ nhàng gật đầu, mới gật hai cái thì sừng trên đầu đã bị kẹt vào trong chạc cây, nó lắc đầu mấy cái để gỡ sừng ra, sau đó rón ra rón rén chuyển đến mảnh đất trống an toàn.
Yến Lâu so sánh lông chim chỉ dài bằng ngón tay với thân thể cao lớn của cốt long, có vẻ đặt ở đâu cũng không thích hợp.
“Hay là… tao tìm nhiều lông chim hơn rồi làm cho mày một cái dây chuyền lông chim nhé?” Yến Lâu hỏi, cậu rất thích bé bự này, có lẽ là vì tuổi còn nhỏ nên tuy cốt long này có sức mạnh rất lớn nhưng tính tình lại đơn thuần đáng yêu.
Cốt long lắc đầu, đuôi to vỗ vỗ mặt đất, nó như muốn nói cho cậu biết cái gì đó nhưng lại không biết nên biểu đạt như thế nào.
Yến Lâu chỉ có thể tự mình đoán: “Mày muốn vương miện hả? Hay là quần áo lông chim?”
Đoán một hồi lâu cũng không đúng, Yến Lâu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là mày muốn tặng nó cho Andrea?”
Cốt long vui vẻ gật đầu: “Gào!”
Tuy khi chết, Andrea mặc áo giáp chiến binh, nhưng trước đây cô rất thích váy áo xinh đẹp, thích trân châu đá quý, thích tất cả những thứ đẹp đẽ. Hiện tại chiến tranh đã kết thúc từ lâu, cốt long muốn tìm những thứ đẹp đẽ tặng cho Andrea, như vậy chủ nhân của nó sẽ trở nên vừa xinh đẹp vừa vui vẻ giống như lúc trước!
Yến Lâu nở nụ cười, cậu đưa lông chim cho cốt long rồi nói: “Vậy mày cầm đưa cho Andrea đi.”
Cốt long vui vẻ ngậm lấy một sợi lông chim, xoay người chậm rì rì đi về phía cung điện.
Yến Lâu nhìn theo bóng lưng nhón chân bước đi của bé bự này, một lúc lâu sau cậu nhìn về phía Nicholas rồi nhỏ giọng nói: “Bệ hạ…”
Nicholas: “Hả? Sao vậy?”
“Không, không có gì.” Yến Lâu chột dạ nhìn sang chỗ khác, cảm giác có lẽ đầu óc của mình bị chập mạch rồi.
Cậu đã lớn thế này rồi, sao loại ý nghĩ muốn được tặng quà giống như con nít này lại có thể xuất hiện trong đầu của cậu được cơ chứ?
Nicholas bị cậu làm cho không hiểu ra sao, trầm tư một hồi lâu mới nói: “Em có muốn đi ra ngoài bay một vòng không?”
Yến Lâu đột nhiên ngẩng đầu lên: “Muốn!”
Nicholas thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên cái này có thể dỗ được em ấy.
Ngân Long nhanh chóng bay ra khỏi phế tích của vương đô, hai người lướt qua rừng rậm rộng lớn, xuyên qua sông ngòi uốn lượn, cuối cùng hạ xuống bên cạnh một hồ nước.
Mặt hồ sóng nước lấp loáng, nước trong suốt, cỏ xanh và cá bơi theo sóng nước dưới đáy hồ, hình chiếu của hoa cỏ bên bờ điểm thêm cho hồ nước xanh biếc những màu sắc tươi đẹp.
“Đây là hồ Baden.” Nicholas biến về hình người: “Ta nhớ trong hồ có một loại cá ngon, còn có một loại cá phát sáng biết nhảy múa nữa, em có muốn đến xem không?”
Yến Lâu tò mò gật đầu.
Hiện tại có ánh mặt trời chiếu rọi, nước trong hồ không lạnh, chất nước trong suốt có thể cho cậu dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng dưới nước.
Một con cá nhỏ màu đỏ nhạt bơi qua cánh tay cậu, thân thể của nó hơi bẹp, trông giống như sợi dây buộc tóc của thiếu nữ vậy, khi nó bơi lội, ánh mặt trời biến hóa khiến vảy của nó cũng từ từ thay đổi lúc đậm lúc nhạt.
Rong mềm trải dưới đáy hồ, chúng không dài nhưng mềm mại mịn màng, trông như một cái đệm trải giường màu cỏ xanh vậy, Yến Lâu cũng không nhịn được muốn nằm trên đó ngủ trưa một giấc.
Thế giới dưới nước và thế giới trên nước hoàn toàn không giống nhau, rong và cá đều sẽ không nói chuyện, toàn bộ đáy hồ yên tĩnh đến mức khó mà tin nổi, nhưng nó cũng không phải thật sự gió êm sóng lặng.
Yến Lâu nhìn thấy một con cá lớn nuốt chửng một con cá nhỏ, sau đó nhẹ nhàng quẫy đuôi chui vào trong khe đá.
Vì hồ nước trong suốt, ánh mặt trời phía trên chiếu thẳng xuống lớp cát mịn dưới đáy hồ, tạo ra những vết lốm đốm rực rỡ.
Yến Lâu phủi hạt cát đi, vớt từ dưới đáy hồ lên một tảng đá tỏa ra ánh sáng lung linh, có lẽ là một loại khoáng thạch nào đó. Không biết loại khoáng thạch này có tác dụng gì hay không nhưng Yến Lâu không chê, chỉ với bề ngoài lóng lánh này thì cậu cũng phải thu vào trong không gian rồi, bày xem cho đẹp mắt cũng được.
Ngoài việc tình cờ vớt ra một tảng đá thì cậu còn tìm loại cá ăn rất ngon mà Nicholas nói tới và cá phát sáng biết khiêu vũ nữa, nhưng… bệ hạ đi đâu rồi?
Cậu quay đầu nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của Nicholas, Nicholas thì không tìm được nhưng lại thấy được một con cá nhỏ mặc váy màu sắc rực rỡ. Đương nhiên là cá không mặc váy, thứ cậu thấy là vây cá rộng lớn mỏng nhẹ, phần vây có màu sắc xinh đẹp nhẹ nhàng đong đưa trong nước giống như nó đang mặc một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp vậy.
Hai mắt Yến Lâu sáng lên, loại cá mà Nicholas nói hẳn là loại này đi, trông nó giống như cá khiêu vũ nhiệt đới vậy, vừa nhìn tạo hình và dáng người cũng biết là nó rất thích hợp với việc khiêu vũ rồi.
Cậu lặng lẽ đi theo phía sau con cá này, không bao lâu sau cậu đã thấy được nhiều cá khiêu vũ hơn bên trong một bụi rong mềm.
Một đàn cá lớn màu sắc rực rỡ bơi chung một chỗ, vây cá rộng lớn nhún nhảy uốn lượn theo, khi động tác của chúng nhất trí thì nhìn thật sự rất giống một điệu nhảy đẹp mắt.
Bên cạnh cậu truyền đến tiếng nước chảy, Yến Lâu quay đầu lại thì thấy được Nicholas, cậu lập tức nắm lấy ống tay áo của Nicholas rồi chỉ vào bầy cá cho y xem.
Yến Lâu đang định mở miệng nói gì đó, nhưng bây giờ họ đang ở trong đáy nước, vừa mở miệng đã suýt sặc nước, nhiều lắm thì cậu cũng chỉ có thể phun ra một chuỗi bong bóng nhỏ mà thôi.
Nicholas liếc mắt nhìn bầy cá bé nhỏ rồi nhìn về phía Yến Lâu cười cong mắt nhả bọt khí, ánh mặt càng thêm dịu dàng hơn.
Lá gan của đàn cá này cũng không nhỏ, khi chúng nhìn thấy hai người xông vào thì phản ứng đầu tiên không phải chạy trốn mà là sán tới xem, còn có con can đảm hé miệng như muốn cắn một cái thử xem.
Yến Lâu cũng không dám thật sự cho mấy con cá này cắn một cái nên vội vã lui về phía sau né tránh, nhưng Nicholas phía sau cậu không tránh mà lại kéo cậu vào trong lồng ngực y.
Cậu nghi hoặc quay đầu lại, nhả ra một cái bong bóng nhỏ hỏi dò.
Bong bóng bay từ bên môi đến trước mắt đã bị người áp sát vào va nát, biến thành một tia sóng gợn bình thường dưới đáy nước.
Yến Lâu cảm nhận được sự ấm áp trên môi, cậu đột nhiên mở to mắt.
Này, này hình như… không phải búp bê!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.