Chương 50: Bị buộc hại chứng vọng tưởng
Kình Bạo Tiểu Long Hà
07/01/2024
Chung Linh vốn là rất hoảng loạn lo lắng, bị Tiêu Thiên nhổ ra những lời này mà sửng sốt.
Cha ta trở thành huynh đệ ngươi, cha ta là đầu bếp của ngươi?
Nói như thế nào đây?
Chung Linh suy nghĩ kỹ một chút, thật giống như không có vấn đề gì.
Không hổ là ngài a, Thân vương đại nhân.
- Ây...
Tiêu Thiên nhìn Chung Linh biểu tình cổ quái, có chút lúng túng.
- Vừa rồi không tính, làm lại một lần.
Tiêu Thiên lại lần nữa nằm ở trên giường linh thạch, một lúc sau đột nhiên nhảy dựng lên, mặt đầy kinh hãi:
- Ngươi nói cái gì, Chung lão ca của ta bị bắt đi sao?
Chung Linh và Lưu Diễm:...
- Được rồi, chỉ đùa một chút.
Tiêu Thiên từ bên trên giường linh thạch đi xuống, chặc lưỡi:
- Khó trách ngày hôm qua bệ hạ không ở trong cung, vậy mà phát sinh chuyện như vậy.
- Ai lớn gan như vậy, ở hoàng thành động thủ lùng bắt Hộ bộ Thượng thư.
Lưu Diễm ở bên cạnh, đúng lúc nhắc nhở:
- Thân vương đại nhân, ngươi lẽ nào quên, đêm qua cũng có một gã to gan lớn mật, lẻn vào trong cung xuất thủ với ngài sao?
- Cái gì, ai chán sống rồi, xuất thủ với Thân vương? Bên cạnh Chung Linh nghe thấy Lưu Diễm nói sợ hết hồn.
Đây không phải là muốn chết sao?
Lưu Diễm cũng lần nữa mở miệng và kể cho Chung Linh nghe chính xác những gì đã xảy ra đêm qua.
- Hảo một cái... khoan dung với người khác và tử tế với người khác. Chung Linh co giật khóe miệng, dù sao đây cũng là chuyện Thân vương đại nhân có thể làm ra.
- Hắc Hồn Điện, lại là Hắc Hồn Điện này, khinh người quá đáng.
Tiêu Thiên xoa trán, rơi vào trầm tư.
- Bọn hắn sao phải nhắm vào ta?
- Nhắm vào Thân vương đại nhân?
Chung Linh và Lưu Diễm rối rít nghiêng đầu, nhìn về phía Tiêu Thiên.
Lời này kể từ đâu, theo các nàng thấy, Hắc Hồn Điện chỉ ngẫu nhiên đụng vào Tiêu Thiên.
Dù sao từ quá khứ, Hắc Hồn Điện tựa như Huyết Vân lâu, thỉnh thoảng thích thực hiện những động tác nhỏ chống lại Hoàng triều Đại Viêm.
Tiêu Thiên giang hai tay ra, nhìn hai nữ:
- Suy nghĩ kỹ một chút, ta trở thành Thân vương Đại Viêm đến nay, an phận thủ thường, mỗi ngày không phải là ăn chút đồ ăn ngon, uống chút rượu, không trêu chọc ai đi?
Chung Linh và Lưu Diễm suy nghĩ một chút, sắc mặt cổ quái gật đầu.
Thật giống như, thật đúng là vậy.
Sắc mặt Tiêu Thiên âm u:
- Hắc Hồn Điện, đầu tiên lão già cho ta trắng da đã đến núi Thanh Viêm, quái lạ ngăn ta, ngoài mặt là ngẫu nhiên, nhưng nếu tìm hiểu sâu hơn, điều này có thực sự như vậy không?
- Bọn hắn trên sự tình Huyết Vân lâu, phát hiện dấu vết ta, nên cố ý đến tìm tòi nghiên cứu một ít, khả năng này không phải là không có.
- Lần này Hắc Hồn Điện xuất thủ, kẻ cứng rắn thà chết chứ không cầu xin sự thương xót đó trực tiếp hướng về phía ta.
- Hơn nữa, Hoàng triều Đại Viêm nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác trói Chung Dương Minh làm cái gì?
- Vì sao không xuất thủ với Lưu Ngạo Thiên, hắn chính là thừa tướng, đối với Hoàng triều Đại Viêm, ra tay với hắn không phải càng tốt hơn?
- Hết lần này tới lần khác, sẽ xuất thủ với Chung Dương Minh quan hệ với ta tốt nhất.
- Ta có lý do hoài nghi, Hắc Hồn Điện khả năng nhằm vào ta.
Tiêu Thiên nói mấy câu, để cho Chung Linh và Lưu Diễm đồng loạt che mặt, các nàng rất muốn nói.
Thân vương đại nhân, ngươi thật nghĩ quá rồi.
Ngươi trong mắt người ta chính là một người bình thường, ai biết đến nhằm vào ngươi a?
- Chờ đã, đây là kế sách, bọn hắn bắt đi Chung Dương Minh, chính là muốn bức ta xuất thủ cứu giúp.
- Mà bệ hạ hiện tại vừa lúc đi Hắc Hồn Điện bên kia, nếu ta xuất thủ vừa lúc bị nàng gặp được, thực lực của ta chẳng phải để lộ?
- Một khi thực lực của ta bại lộ, bệ hạ nhất định sẽ không lại để cho ta làm loại chuyện nhàn rỗi trông coi cửa chính khố tàng này.
- Ăn thịt người miệng ngắn, bắt người tay ngắn, lão bà mở miệng để cho ta làm việc, sao có thể cự tuyệt.
- Trong một thời gian dài, mối quan hệ vợ chồng giữa bệ hạ và ta trở nên ác liệt, cãi vã không ngừng, thậm chí còn có khả năng đánh nhau.
- Nói không chừng, còn có thể đuổi ta ra cung đi.
- Lùi một vạn bước nói, Chung Thượng thư nếu có chuyện bất trắc, ta há chẳng phải lại cũng không ăn được thức ăn mỹ vị?
- Đáng ghét a, vì sao luôn có loại điêu dân muốn hại bản vương!
Tiêu Thiên mất kiên nhẫn, đi đi lại lại trong sân, lắc đầu.
- Không được, đây tuyệt đối không được, Hắc Hồn Điện này, không hổ là thế lực tà ác làm ác một phương, xem mạng người như cỏ rác.
- Quá đáng sợ, ta phải đi đánh chết bọn hắn!
Thân thể Tiêu Thiên chậm rãi treo lơ lửng giữa trời, cúi đầu nhìn Chung Linh ngây người như phỗng:
- Yên tâm, ta sẽ dẫn cha ngươi trở về.
Nói xong tốc độ Tiêu Thiên đột nhiên bắt đầu tăng vọt, trong nháy mắt vọt tới trên bầu trời.
Ầm!!!
Tiếng nổ khủng bố đùng đoàng vang dội, không khí đều tựa như nổ tung, Tiêu Thiên trong nháy mắt xông về phía nam.
Toàn bộ hoàng thành không ít người, đều là bị tiếng nổ bỗng nhiên xuất hiện sợ hết hồn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên vùng trời, nhưng không hề phát hiện thứ gì.
Mà trong cung Thân vương.
Chung Linh đã không có bất kỳ vẻ lo âu nào, Thân vương đại nhân xuất thủ, nàng tin tưởng phụ thân an toàn khẳng định không đáng ngại.
Nhưng...
Điều này khác với những gì Chung Linh tưởng tượng, nàng vốn cho là khuyên bảo Thân vương xuất thủ, sẽ hao phí rất nhiều thời gian.
Nhưng nàng chỉ mở ra một đầu, Thân vương đại nhân hoàn thành tự mình khuyên mình.
- Thân vương đại nhân có thể hay không... Quá nhạy cảm một chút, Hắc Hồn Điện sẽ không có cái ý này đi?
Chung Linh nhìn về phía Lưu Diễm bên cạnh, không biết nên hình dung như thế nào.
Lưu Diễm suy nghĩ một chút, suy đoán nói:
- Khả năng Thân vương đại nhân trước khi bị triệu hoán, ở giới vực mình gặp qua cái gì, luôn hiểu lầm người khác vội vã hại hắn.
- Lưu tỷ, ta bỗng nhiên có chút đồng tình Hắc Hồn Điện, ngươi nói bọn họ bắt đi cha làm cái gì?
Chung Linh trừng mắt nhìn về phía Lưu Diễm.
Kỳ thực, nàng đến bây giờ đều còn cảm thấy, Tiêu Thiên gấp gáp như vậy, càng nhiều nguyên nhân vẫn là vì cha không có, không có ai làm đồ ăn ngon cho hắn rồi.
- Không có gì hay đồng tình, giống như Thân vương nói vậy, Hắc Hồn Điện vốn là thế lực bẩn thỉu làm hại một phương, khiến người nôn mửa, bị tiêu diệt là tốt nhất.
Trong mắt Lưu Diễm, tràn đầy vẻ chán ghét.
- Trêu chọc phải Thân vương đại nhân, cũng xứng đáng bọn hắn xui xẻo!
Hoàng triều Đại Viêm, hoàng thành phía Nam.
Giữa không trung Tử Nhược Yên vẫn phi độn qua lại, ánh mắt như điện, ngưng mắt nhìn các nơi phía dưới, hơn nữa cảm giác linh khí dao động.
Nàng không tin, đối phương bắt đi Chung Dương Minh, tốc độ sẽ nhanh như vậy.
Đáng tiếc tìm ven đường lâu như vậy, đã sắp đến địa giới Nam Cương, vẫn không thể phát hiện tung tích.
- Lẽ nào, phải ra Hoàng triều Đại Viêm?
Tử Nhược Yên đứng lơ lửng giữa không trung, chắp hai tay sau lưng, ngưng mắt nhìn phương nam phương xa.
Hoàng triều Đại Viêm ra phía nam, nằm ở phạm vi thế lực Hắc Hồn Điện.
Nàng thân là hoàng đế Đại Viêm, tùy tiện xông vào trong, tương đương với vạch mặt rồi.
- Trước tiên đừng chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, lại đi Nam Cương tìm một chút...
Tử Nhược Yên tự định giá trong tâm, bỗng nhiên biến sắc, đột nhiên chuyển thân quay đầu.
Ầm!!!
Âm thanh khủng bố nổ tung, không ngừng từ phía sau truyền đến, càng ngày càng tiếp cận.
- Là thứ gì?
Sắc mặt Tử Nhược Yên ngưng tụ, linh khí trong cơ thể lập tức bộc phát, xung quanh biến thành một cánh đồng băng giá.
Vừa vặn nghe âm thanh, nàng có thể phán định, có vật gì đang dùng tốc độ cực kì khủng bố tới gần.
- Đến!
Sắc mặt Tử Nhược Yên trịnh trọng, ngưng mắt nhìn phương hướng âm thanh.
Còn không chờ nàng xem rõ ràng, phát hiện một bóng người từ bên cạnh lướt qua, sóng khí chấn động trong nháy mắt đánh thẳng tới.
Thần sắc Tử Nhược Yên đột nhiên kịch biến, vội vã đưa tay, một thanh trường kiếm băng hàn để ngang trước mặt, hóa thành một bức màn kiếm băng giá.
Keng! Keng! Keng!
Sóng khí điên cuồng đánh vào màn kiếm, phát ra âm thanh kim loại va chạm sắc bén, khiến thân ảnh Tử Nhược Yên không ngừng lùi lại.
- Người nào?
Tử Nhược Yên vung lên trường kiếm, vội vã bùng nổ ra tốc độ nhanh nhất, hóa thành hàn quang đuổi sát đi lên.
Nhưng chỉ theo đuổi mấy hơi thở, Tử Nhược Yên ngừng lại.
Quá nhanh, đừng nói đuổi theo đối phương, thân ảnh đều không thấy được.
Duy chỉ có giữa thiên địa, còn để lại luồng khí dao động khi đối phương nỗ lực.
- Thật mạnh...
Sắc mặt Tử Nhược Yên ngưng trọng, đầu ngón tay cầm chuôi kiếm trở nên trắng bệch vì gắng sức.
Nàng tấn thăng Nhập Thánh cảnh cấp chín, tự nhận là có chỗ đứng trên thế giới này.
Nhưng vừa rồi đều không thấy rõ người kia, cường giả xa lạ lướt qua bên cạnh mình để cho nàng biết rõ.
Cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Cường giả này, rốt cuộc là ai?
Cha ta trở thành huynh đệ ngươi, cha ta là đầu bếp của ngươi?
Nói như thế nào đây?
Chung Linh suy nghĩ kỹ một chút, thật giống như không có vấn đề gì.
Không hổ là ngài a, Thân vương đại nhân.
- Ây...
Tiêu Thiên nhìn Chung Linh biểu tình cổ quái, có chút lúng túng.
- Vừa rồi không tính, làm lại một lần.
Tiêu Thiên lại lần nữa nằm ở trên giường linh thạch, một lúc sau đột nhiên nhảy dựng lên, mặt đầy kinh hãi:
- Ngươi nói cái gì, Chung lão ca của ta bị bắt đi sao?
Chung Linh và Lưu Diễm:...
- Được rồi, chỉ đùa một chút.
Tiêu Thiên từ bên trên giường linh thạch đi xuống, chặc lưỡi:
- Khó trách ngày hôm qua bệ hạ không ở trong cung, vậy mà phát sinh chuyện như vậy.
- Ai lớn gan như vậy, ở hoàng thành động thủ lùng bắt Hộ bộ Thượng thư.
Lưu Diễm ở bên cạnh, đúng lúc nhắc nhở:
- Thân vương đại nhân, ngươi lẽ nào quên, đêm qua cũng có một gã to gan lớn mật, lẻn vào trong cung xuất thủ với ngài sao?
- Cái gì, ai chán sống rồi, xuất thủ với Thân vương? Bên cạnh Chung Linh nghe thấy Lưu Diễm nói sợ hết hồn.
Đây không phải là muốn chết sao?
Lưu Diễm cũng lần nữa mở miệng và kể cho Chung Linh nghe chính xác những gì đã xảy ra đêm qua.
- Hảo một cái... khoan dung với người khác và tử tế với người khác. Chung Linh co giật khóe miệng, dù sao đây cũng là chuyện Thân vương đại nhân có thể làm ra.
- Hắc Hồn Điện, lại là Hắc Hồn Điện này, khinh người quá đáng.
Tiêu Thiên xoa trán, rơi vào trầm tư.
- Bọn hắn sao phải nhắm vào ta?
- Nhắm vào Thân vương đại nhân?
Chung Linh và Lưu Diễm rối rít nghiêng đầu, nhìn về phía Tiêu Thiên.
Lời này kể từ đâu, theo các nàng thấy, Hắc Hồn Điện chỉ ngẫu nhiên đụng vào Tiêu Thiên.
Dù sao từ quá khứ, Hắc Hồn Điện tựa như Huyết Vân lâu, thỉnh thoảng thích thực hiện những động tác nhỏ chống lại Hoàng triều Đại Viêm.
Tiêu Thiên giang hai tay ra, nhìn hai nữ:
- Suy nghĩ kỹ một chút, ta trở thành Thân vương Đại Viêm đến nay, an phận thủ thường, mỗi ngày không phải là ăn chút đồ ăn ngon, uống chút rượu, không trêu chọc ai đi?
Chung Linh và Lưu Diễm suy nghĩ một chút, sắc mặt cổ quái gật đầu.
Thật giống như, thật đúng là vậy.
Sắc mặt Tiêu Thiên âm u:
- Hắc Hồn Điện, đầu tiên lão già cho ta trắng da đã đến núi Thanh Viêm, quái lạ ngăn ta, ngoài mặt là ngẫu nhiên, nhưng nếu tìm hiểu sâu hơn, điều này có thực sự như vậy không?
- Bọn hắn trên sự tình Huyết Vân lâu, phát hiện dấu vết ta, nên cố ý đến tìm tòi nghiên cứu một ít, khả năng này không phải là không có.
- Lần này Hắc Hồn Điện xuất thủ, kẻ cứng rắn thà chết chứ không cầu xin sự thương xót đó trực tiếp hướng về phía ta.
- Hơn nữa, Hoàng triều Đại Viêm nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác trói Chung Dương Minh làm cái gì?
- Vì sao không xuất thủ với Lưu Ngạo Thiên, hắn chính là thừa tướng, đối với Hoàng triều Đại Viêm, ra tay với hắn không phải càng tốt hơn?
- Hết lần này tới lần khác, sẽ xuất thủ với Chung Dương Minh quan hệ với ta tốt nhất.
- Ta có lý do hoài nghi, Hắc Hồn Điện khả năng nhằm vào ta.
Tiêu Thiên nói mấy câu, để cho Chung Linh và Lưu Diễm đồng loạt che mặt, các nàng rất muốn nói.
Thân vương đại nhân, ngươi thật nghĩ quá rồi.
Ngươi trong mắt người ta chính là một người bình thường, ai biết đến nhằm vào ngươi a?
- Chờ đã, đây là kế sách, bọn hắn bắt đi Chung Dương Minh, chính là muốn bức ta xuất thủ cứu giúp.
- Mà bệ hạ hiện tại vừa lúc đi Hắc Hồn Điện bên kia, nếu ta xuất thủ vừa lúc bị nàng gặp được, thực lực của ta chẳng phải để lộ?
- Một khi thực lực của ta bại lộ, bệ hạ nhất định sẽ không lại để cho ta làm loại chuyện nhàn rỗi trông coi cửa chính khố tàng này.
- Ăn thịt người miệng ngắn, bắt người tay ngắn, lão bà mở miệng để cho ta làm việc, sao có thể cự tuyệt.
- Trong một thời gian dài, mối quan hệ vợ chồng giữa bệ hạ và ta trở nên ác liệt, cãi vã không ngừng, thậm chí còn có khả năng đánh nhau.
- Nói không chừng, còn có thể đuổi ta ra cung đi.
- Lùi một vạn bước nói, Chung Thượng thư nếu có chuyện bất trắc, ta há chẳng phải lại cũng không ăn được thức ăn mỹ vị?
- Đáng ghét a, vì sao luôn có loại điêu dân muốn hại bản vương!
Tiêu Thiên mất kiên nhẫn, đi đi lại lại trong sân, lắc đầu.
- Không được, đây tuyệt đối không được, Hắc Hồn Điện này, không hổ là thế lực tà ác làm ác một phương, xem mạng người như cỏ rác.
- Quá đáng sợ, ta phải đi đánh chết bọn hắn!
Thân thể Tiêu Thiên chậm rãi treo lơ lửng giữa trời, cúi đầu nhìn Chung Linh ngây người như phỗng:
- Yên tâm, ta sẽ dẫn cha ngươi trở về.
Nói xong tốc độ Tiêu Thiên đột nhiên bắt đầu tăng vọt, trong nháy mắt vọt tới trên bầu trời.
Ầm!!!
Tiếng nổ khủng bố đùng đoàng vang dội, không khí đều tựa như nổ tung, Tiêu Thiên trong nháy mắt xông về phía nam.
Toàn bộ hoàng thành không ít người, đều là bị tiếng nổ bỗng nhiên xuất hiện sợ hết hồn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên vùng trời, nhưng không hề phát hiện thứ gì.
Mà trong cung Thân vương.
Chung Linh đã không có bất kỳ vẻ lo âu nào, Thân vương đại nhân xuất thủ, nàng tin tưởng phụ thân an toàn khẳng định không đáng ngại.
Nhưng...
Điều này khác với những gì Chung Linh tưởng tượng, nàng vốn cho là khuyên bảo Thân vương xuất thủ, sẽ hao phí rất nhiều thời gian.
Nhưng nàng chỉ mở ra một đầu, Thân vương đại nhân hoàn thành tự mình khuyên mình.
- Thân vương đại nhân có thể hay không... Quá nhạy cảm một chút, Hắc Hồn Điện sẽ không có cái ý này đi?
Chung Linh nhìn về phía Lưu Diễm bên cạnh, không biết nên hình dung như thế nào.
Lưu Diễm suy nghĩ một chút, suy đoán nói:
- Khả năng Thân vương đại nhân trước khi bị triệu hoán, ở giới vực mình gặp qua cái gì, luôn hiểu lầm người khác vội vã hại hắn.
- Lưu tỷ, ta bỗng nhiên có chút đồng tình Hắc Hồn Điện, ngươi nói bọn họ bắt đi cha làm cái gì?
Chung Linh trừng mắt nhìn về phía Lưu Diễm.
Kỳ thực, nàng đến bây giờ đều còn cảm thấy, Tiêu Thiên gấp gáp như vậy, càng nhiều nguyên nhân vẫn là vì cha không có, không có ai làm đồ ăn ngon cho hắn rồi.
- Không có gì hay đồng tình, giống như Thân vương nói vậy, Hắc Hồn Điện vốn là thế lực bẩn thỉu làm hại một phương, khiến người nôn mửa, bị tiêu diệt là tốt nhất.
Trong mắt Lưu Diễm, tràn đầy vẻ chán ghét.
- Trêu chọc phải Thân vương đại nhân, cũng xứng đáng bọn hắn xui xẻo!
Hoàng triều Đại Viêm, hoàng thành phía Nam.
Giữa không trung Tử Nhược Yên vẫn phi độn qua lại, ánh mắt như điện, ngưng mắt nhìn các nơi phía dưới, hơn nữa cảm giác linh khí dao động.
Nàng không tin, đối phương bắt đi Chung Dương Minh, tốc độ sẽ nhanh như vậy.
Đáng tiếc tìm ven đường lâu như vậy, đã sắp đến địa giới Nam Cương, vẫn không thể phát hiện tung tích.
- Lẽ nào, phải ra Hoàng triều Đại Viêm?
Tử Nhược Yên đứng lơ lửng giữa không trung, chắp hai tay sau lưng, ngưng mắt nhìn phương nam phương xa.
Hoàng triều Đại Viêm ra phía nam, nằm ở phạm vi thế lực Hắc Hồn Điện.
Nàng thân là hoàng đế Đại Viêm, tùy tiện xông vào trong, tương đương với vạch mặt rồi.
- Trước tiên đừng chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, lại đi Nam Cương tìm một chút...
Tử Nhược Yên tự định giá trong tâm, bỗng nhiên biến sắc, đột nhiên chuyển thân quay đầu.
Ầm!!!
Âm thanh khủng bố nổ tung, không ngừng từ phía sau truyền đến, càng ngày càng tiếp cận.
- Là thứ gì?
Sắc mặt Tử Nhược Yên ngưng tụ, linh khí trong cơ thể lập tức bộc phát, xung quanh biến thành một cánh đồng băng giá.
Vừa vặn nghe âm thanh, nàng có thể phán định, có vật gì đang dùng tốc độ cực kì khủng bố tới gần.
- Đến!
Sắc mặt Tử Nhược Yên trịnh trọng, ngưng mắt nhìn phương hướng âm thanh.
Còn không chờ nàng xem rõ ràng, phát hiện một bóng người từ bên cạnh lướt qua, sóng khí chấn động trong nháy mắt đánh thẳng tới.
Thần sắc Tử Nhược Yên đột nhiên kịch biến, vội vã đưa tay, một thanh trường kiếm băng hàn để ngang trước mặt, hóa thành một bức màn kiếm băng giá.
Keng! Keng! Keng!
Sóng khí điên cuồng đánh vào màn kiếm, phát ra âm thanh kim loại va chạm sắc bén, khiến thân ảnh Tử Nhược Yên không ngừng lùi lại.
- Người nào?
Tử Nhược Yên vung lên trường kiếm, vội vã bùng nổ ra tốc độ nhanh nhất, hóa thành hàn quang đuổi sát đi lên.
Nhưng chỉ theo đuổi mấy hơi thở, Tử Nhược Yên ngừng lại.
Quá nhanh, đừng nói đuổi theo đối phương, thân ảnh đều không thấy được.
Duy chỉ có giữa thiên địa, còn để lại luồng khí dao động khi đối phương nỗ lực.
- Thật mạnh...
Sắc mặt Tử Nhược Yên ngưng trọng, đầu ngón tay cầm chuôi kiếm trở nên trắng bệch vì gắng sức.
Nàng tấn thăng Nhập Thánh cảnh cấp chín, tự nhận là có chỗ đứng trên thế giới này.
Nhưng vừa rồi đều không thấy rõ người kia, cường giả xa lạ lướt qua bên cạnh mình để cho nàng biết rõ.
Cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Cường giả này, rốt cuộc là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.