Chương 39: Thần mời trảm Thân vương
Kình Bạo Tiểu Long Hà
07/01/2024
Lại một ngày.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, bên ngoài hoàng cung, quần thần đã tụ tập.
Họ xì xào bàn tán với nhau, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn về một hướng.
Bên kia, một nam nhân với mái tóc trắng và khuôn mặt trẻ thơ đứng ở phía trước, hai tay chắp sau lưng.
Quanh người của hắn tụ họp không ít quan viên, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách, lấy làm đầu.
Duy chỉ có một người trẻ tuổi có bộ dáng gần giống như hắn, khoảng cách tương đối gần.
Lưu Ngạo Thiên, thừa tướng Hoàng triều Đại Viêm.
Bên cạnh của hắn, chính là kỳ tử Lưu Thế Mỹ, Hình bộ Lang trung.
Xét tình hình hiện tại có thể thấy được quyền lực của Lưu Ngạo Thiên trong triều đình.
Một phần ba quan viênđều tụ lại bên cạnh của hắn.
Nhưng có một phần ba khác, lấy hai vợ chồng Chung Lệ Song, Chung Dương Minh dẫn đầu, với những người thân tín của Nữ Đế làm nòng cốt, tụ lại bên kia.
Còn có một ít quan viên khác, tụ năm tụ ba, đứng vị trí khác, bọn họ đều là phái trung lập, không nghiêng lệch.
Dù những quan viên này, đứng ở nơi này không có lên tiếng, cũng không có động tác gì.
Nhưng không ít người vẫn có thể cảm nhận được, mưa gió sắp đến.
Bọn hắn đều đã đã nhận được tin tức, Bắc Cương đã định, bệ hạ trở về.
Lần này lên triều, Thân vương cũng sẽ xuất hiện, ra mắt quần thần.
Kỳ thực quan viên ở đây đã có không ít người là gặp qua Thân vương Tiêu Thiên.
Họ cũng có nhận thức chung rằng Nữ Đế bệ hạ độc sủng chuyên yêu Thân vương này!
Thứ nhất, rượu Nữ Đế Thanh Viêm thịnh hành hoàng thành, Thân vương tự mình làm ra, có hương vị độc đáo, nhưng lại có một câu nói khác.
Mấu chốt là Tiêu Thiên có thể lấy danh hiệu Nữ Đế kiếm tiền, đầy đủ nói rõ hắn được ân sủng.
Thứ hai, gần đây Hộ bộ Thượng thư thường xuyên vì Tiêu Thiên tự mình xuống bếp.
Mọi người đều biết Chung Dương Minh người này nấu ăn rất giỏi nhưng chỉ một số ít có thể nếm thử.
Để cho đường đường Hộ bộ Thượng thư trở thành đầu bếp riêng cho Tiêu Thiên, càng có thể nói rõ địa vị của hắn trong tâm Nữ Đế bệ hạ.
Rất hiển nhiên, Nữ Đế Tử Nhược Yên rất yêu thích vị Thân vương này a.
Nhưng...
Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, thừa tướng Lưu Ngạo Thiên không vui.
Vì thừa tướng một mực đánh chủ ý, chính là để cho Nữ Đế và con trai hắn Lưu Thế Mỹ thành thân.
Lần này trên triều đình, Lưu Ngạo Thiên ắt phải vì Thân vương, lần nữa tiến hành một lần giao phong với bệ hạ.
Đặc biệt là quan viên duy trì thái độ trung lập, đối với gió bão trong triều đình sắp đến, cảm thấy rất hiếu kỳ.
Rốt cuộc là Nữ Đế bị thừa tướng làm khó dễ?
Hay là thừa tướng bức bách Nữ Đế bất đắc dĩ thỏa hiệp?
Cót két...
Cửa chính hoàng cung khép mở, âm thanh nặng nề vang dội, quần thần đồng thời ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước.
Không bao lâu, có thể thấy rõ.
Quần thần nối đuôi mà vào, thuận theo hai bên Ngự Đạo vào cung, bên trên bậc thềm ngọc, tiến vào điện Đại Viêm.
Đều tự tìm được vị trí, đứng ngay ngắn sau đó nhìn về phía trước, phát hiện lần này khác nhau.
Điện Đại Viêm, có một ghế phụ bên cạnh long ỷ trên đài.
Chúng thần hiểu ý, biết rõ vị trí này là thuộc về ai.
Lưu Ngạo Thiên, người có vị trí đầu não của quần thần, biểu tình đều không có thay đổi gì.
Nhưng Lưu Thế Mỹ hiển nhiên không có bản lĩnh như phụ thân hắn, làm được mặt không đổi sắc.
Hắn nhìn chòng chọc vị trí trống không kia, hai tay siết chặt, rất hiển nhiên không cam lòng.
Một ít người lén lút quan sát, nhìn bộ dáng này của Lưu Thế Mỹ, trong tâm cảm thấy buồn cười.
Nhưng nghĩ đến, cũng đúng là bình thường.
Lưu Thế Mỹ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí đó, trước đây ở trước mặt người ngoài, cũng thường thường hành động như thể Thân vương tương lai.
Ai có thể ngờ được kết quả, nửa đường giết ra tới một Tiêu Thiên, chặn lấy rồi.
Trong hoàng thành, Lưu Thế Mỹ thoáng cái thành một chuyện tiếu lâm.
Nên hắn biểu hiện không bình tĩnh, hợp tình hợp lý.
- Bệ hạ đến!
Người hầu bên cạnh, bỗng nhiên kêu lớn.
Tử Nhược Yên mang hoàng bào, bước từ bên cạnh đi tới, dưới thị nữ hầu hạ, bước đi lên ngự đài, ngồi ngay ngắn trên ghế rồng.
Không chỉ thế, còn có một thân ảnh đám quần thần vừa hiểu rõ vừa xa lạ, đi theo sau lưng Tử Nhược Yên đi đến ngự ỷ.
- Ghế phượng???
Tiêu Thiên trên ngự đài nhìn thoáng qua vị trí của chính mình, biểu tình cổ quái vô cùng.
Nên ngồi hay là không ngồi?
Có thể mất thể diện hay không?
- Làm sao?
Tử Nhược Yên ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn thấy Tiêu Thiên ngây ngốc ở đó, lên tiếng hỏi.
Tiêu Thiên chỉ ghế phượng:
- Không có gì, chính là cái ghế này...
- Người đâu!
Tử Nhược Yên trực tiếp đánh gãy lời Tiêu Thiên nói, mở miệng phân phó.
- Thân vương là nam tử, làm sao có thể ngồi ghế phượng, đổi!
- Vâng!
Người hầu vội vàng đáp, vội vàng lên đài, khiêng ghế phượng xuống, thay đổi một cái ghế bành.
Tiêu Thiên nhìn Tử Nhược Yên, phát hiện đối phương cũng lén lút nháy mắt với mình.
- Thì ra là như vậy.
Tiêu Thiên đã minh bạch, Tử Nhược Yên cử động như vậy, chính là tự cho quần thần một tín hiệu.
Trẫm rất cưng chìu Thân vương!
Nếu vậy, Tiêu Thiên đương nhiên phải phối hợp một ít, hiện ra Thân vương bỗng chốc được bệ hạ cưng chìu, phải là tư thái gì.
Tiêu Thiên run lên áo khoác, thản nhiên tựa lưng vào ghế bành, bắt chéo chân và lắc lắc, dường như như là một nhị thế tổ.
Vô cùng khoe khoang, cực kỳ phách lối.
Đối với tư thế này của Tiêu Thiên, Tử Nhược Yên đều xem như không có gì.
Tối hôm qua một phen giao tâm, để cho trình độ ăn ý giữa hai người tăng vọt.
Liên thủ giải thích đầy đủ cho quần thần, cái gì gọi là được sủng ái mà kiêu.
Trong điện Đại Viêm, quần thần biểu hiện khác nhau.
Hệ Thừa tướng, đều cau mày.
Dù là Lưu Ngạo Thiên, ánh mắt đều lóe ra một tia âm u.
Về phần Lưu Thế Mỹ?
Đã là bị tức hận không được cắn nát răng, nuốt vào trong bụng.
Ngược lại Chung Dương Minh, Chung Lệ Song và những người tâm phúc khác của Nữ Đế, biểu tình cũng hết sức đặc sắc.
Bọn hắn xem như người hiểu tính nết của Nữ Đế, đối với Tử Nhược Yên ưu đãi Tiêu Thiên như thế, rất giật mình.
Về phần thần tử trung lập, chính là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Xem cuộc vui.
Hơn nữa trước mắt tình huống này, đùa giỡn rõ ràng muốn càng đẹp mắt rồi.
Trong tình huống mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, thượng triều bắt đầu.
Vua tôi tấu đúng.
Đặc biệt là Tử Nhược Yên và Lưu Ngạo Thiên, một quân một thần, nói tới rất trôi chảy.
- Đây... thú vị a.
Tiêu Thiên vẫn ngã trên ghế bành, một bộ dáng lười biếng, biểu hiện rất bất ngờ đối với Lưu Ngạo Thiên.
Đối phương, lại là một năng thần?
Biết lắng nghe, phàm là vấn đề Tử Nhược Yên nói lên, Lưu Ngạo Thiên đều đã tìm được biện pháp giải quyết.
Thậm chí thời điểm Chung Dương Minh tiến đến tấu thật, nói rõ thủ tục Nam Cương.
Lưu Ngạo Thiên còn tra lậu bổ khuyết, suy một ra ba.
Từ đầu tới cuối, Lưu Ngạo Thiên này làm những việc thừa tướng nên làm, hơn nữa rất xuất sắc, để cho người không khơi ra nửa phần khuyết điểm.
Quốc lực Hoàng triều Đại Viêm phát triển không ngừng, không thể bỏ qua công lao vị Lưu thừa tướng này!
- Gã này, không đơn giản a.
Tiêu Thiên chậc chậc một tiếng, một người có dã tâm không sợ, chỉ sợ năng lực của người này còn rất mạnh.
Khó trách Tử Nhược Yên đau đầu như vậy, mà nàng trước mặt đối thủ như vậy, cầm lại quyền lực nhất định, có thể thấy có bao nhiêu khó khăn.
- Bệ hạ!
Vừa mới nói xong, Lưu Ngạo Thiên đột nhiên cao giọng nói:
- Thân vương Tiêu Thiên đức không xứng vị, bôi xấu Triều Cương, mê hoặc bệ hạ.
- Thần mời phế vị trí Thân vương Tiêu Thiên, hơn nữa...
Lưu Ngạo Thiên nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tiêu Thiên rồi lạnh lùng nói.
- Trảm!
Trời mới vừa tờ mờ sáng, bên ngoài hoàng cung, quần thần đã tụ tập.
Họ xì xào bàn tán với nhau, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn về một hướng.
Bên kia, một nam nhân với mái tóc trắng và khuôn mặt trẻ thơ đứng ở phía trước, hai tay chắp sau lưng.
Quanh người của hắn tụ họp không ít quan viên, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách, lấy làm đầu.
Duy chỉ có một người trẻ tuổi có bộ dáng gần giống như hắn, khoảng cách tương đối gần.
Lưu Ngạo Thiên, thừa tướng Hoàng triều Đại Viêm.
Bên cạnh của hắn, chính là kỳ tử Lưu Thế Mỹ, Hình bộ Lang trung.
Xét tình hình hiện tại có thể thấy được quyền lực của Lưu Ngạo Thiên trong triều đình.
Một phần ba quan viênđều tụ lại bên cạnh của hắn.
Nhưng có một phần ba khác, lấy hai vợ chồng Chung Lệ Song, Chung Dương Minh dẫn đầu, với những người thân tín của Nữ Đế làm nòng cốt, tụ lại bên kia.
Còn có một ít quan viên khác, tụ năm tụ ba, đứng vị trí khác, bọn họ đều là phái trung lập, không nghiêng lệch.
Dù những quan viên này, đứng ở nơi này không có lên tiếng, cũng không có động tác gì.
Nhưng không ít người vẫn có thể cảm nhận được, mưa gió sắp đến.
Bọn hắn đều đã đã nhận được tin tức, Bắc Cương đã định, bệ hạ trở về.
Lần này lên triều, Thân vương cũng sẽ xuất hiện, ra mắt quần thần.
Kỳ thực quan viên ở đây đã có không ít người là gặp qua Thân vương Tiêu Thiên.
Họ cũng có nhận thức chung rằng Nữ Đế bệ hạ độc sủng chuyên yêu Thân vương này!
Thứ nhất, rượu Nữ Đế Thanh Viêm thịnh hành hoàng thành, Thân vương tự mình làm ra, có hương vị độc đáo, nhưng lại có một câu nói khác.
Mấu chốt là Tiêu Thiên có thể lấy danh hiệu Nữ Đế kiếm tiền, đầy đủ nói rõ hắn được ân sủng.
Thứ hai, gần đây Hộ bộ Thượng thư thường xuyên vì Tiêu Thiên tự mình xuống bếp.
Mọi người đều biết Chung Dương Minh người này nấu ăn rất giỏi nhưng chỉ một số ít có thể nếm thử.
Để cho đường đường Hộ bộ Thượng thư trở thành đầu bếp riêng cho Tiêu Thiên, càng có thể nói rõ địa vị của hắn trong tâm Nữ Đế bệ hạ.
Rất hiển nhiên, Nữ Đế Tử Nhược Yên rất yêu thích vị Thân vương này a.
Nhưng...
Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, thừa tướng Lưu Ngạo Thiên không vui.
Vì thừa tướng một mực đánh chủ ý, chính là để cho Nữ Đế và con trai hắn Lưu Thế Mỹ thành thân.
Lần này trên triều đình, Lưu Ngạo Thiên ắt phải vì Thân vương, lần nữa tiến hành một lần giao phong với bệ hạ.
Đặc biệt là quan viên duy trì thái độ trung lập, đối với gió bão trong triều đình sắp đến, cảm thấy rất hiếu kỳ.
Rốt cuộc là Nữ Đế bị thừa tướng làm khó dễ?
Hay là thừa tướng bức bách Nữ Đế bất đắc dĩ thỏa hiệp?
Cót két...
Cửa chính hoàng cung khép mở, âm thanh nặng nề vang dội, quần thần đồng thời ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước.
Không bao lâu, có thể thấy rõ.
Quần thần nối đuôi mà vào, thuận theo hai bên Ngự Đạo vào cung, bên trên bậc thềm ngọc, tiến vào điện Đại Viêm.
Đều tự tìm được vị trí, đứng ngay ngắn sau đó nhìn về phía trước, phát hiện lần này khác nhau.
Điện Đại Viêm, có một ghế phụ bên cạnh long ỷ trên đài.
Chúng thần hiểu ý, biết rõ vị trí này là thuộc về ai.
Lưu Ngạo Thiên, người có vị trí đầu não của quần thần, biểu tình đều không có thay đổi gì.
Nhưng Lưu Thế Mỹ hiển nhiên không có bản lĩnh như phụ thân hắn, làm được mặt không đổi sắc.
Hắn nhìn chòng chọc vị trí trống không kia, hai tay siết chặt, rất hiển nhiên không cam lòng.
Một ít người lén lút quan sát, nhìn bộ dáng này của Lưu Thế Mỹ, trong tâm cảm thấy buồn cười.
Nhưng nghĩ đến, cũng đúng là bình thường.
Lưu Thế Mỹ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí đó, trước đây ở trước mặt người ngoài, cũng thường thường hành động như thể Thân vương tương lai.
Ai có thể ngờ được kết quả, nửa đường giết ra tới một Tiêu Thiên, chặn lấy rồi.
Trong hoàng thành, Lưu Thế Mỹ thoáng cái thành một chuyện tiếu lâm.
Nên hắn biểu hiện không bình tĩnh, hợp tình hợp lý.
- Bệ hạ đến!
Người hầu bên cạnh, bỗng nhiên kêu lớn.
Tử Nhược Yên mang hoàng bào, bước từ bên cạnh đi tới, dưới thị nữ hầu hạ, bước đi lên ngự đài, ngồi ngay ngắn trên ghế rồng.
Không chỉ thế, còn có một thân ảnh đám quần thần vừa hiểu rõ vừa xa lạ, đi theo sau lưng Tử Nhược Yên đi đến ngự ỷ.
- Ghế phượng???
Tiêu Thiên trên ngự đài nhìn thoáng qua vị trí của chính mình, biểu tình cổ quái vô cùng.
Nên ngồi hay là không ngồi?
Có thể mất thể diện hay không?
- Làm sao?
Tử Nhược Yên ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn thấy Tiêu Thiên ngây ngốc ở đó, lên tiếng hỏi.
Tiêu Thiên chỉ ghế phượng:
- Không có gì, chính là cái ghế này...
- Người đâu!
Tử Nhược Yên trực tiếp đánh gãy lời Tiêu Thiên nói, mở miệng phân phó.
- Thân vương là nam tử, làm sao có thể ngồi ghế phượng, đổi!
- Vâng!
Người hầu vội vàng đáp, vội vàng lên đài, khiêng ghế phượng xuống, thay đổi một cái ghế bành.
Tiêu Thiên nhìn Tử Nhược Yên, phát hiện đối phương cũng lén lút nháy mắt với mình.
- Thì ra là như vậy.
Tiêu Thiên đã minh bạch, Tử Nhược Yên cử động như vậy, chính là tự cho quần thần một tín hiệu.
Trẫm rất cưng chìu Thân vương!
Nếu vậy, Tiêu Thiên đương nhiên phải phối hợp một ít, hiện ra Thân vương bỗng chốc được bệ hạ cưng chìu, phải là tư thái gì.
Tiêu Thiên run lên áo khoác, thản nhiên tựa lưng vào ghế bành, bắt chéo chân và lắc lắc, dường như như là một nhị thế tổ.
Vô cùng khoe khoang, cực kỳ phách lối.
Đối với tư thế này của Tiêu Thiên, Tử Nhược Yên đều xem như không có gì.
Tối hôm qua một phen giao tâm, để cho trình độ ăn ý giữa hai người tăng vọt.
Liên thủ giải thích đầy đủ cho quần thần, cái gì gọi là được sủng ái mà kiêu.
Trong điện Đại Viêm, quần thần biểu hiện khác nhau.
Hệ Thừa tướng, đều cau mày.
Dù là Lưu Ngạo Thiên, ánh mắt đều lóe ra một tia âm u.
Về phần Lưu Thế Mỹ?
Đã là bị tức hận không được cắn nát răng, nuốt vào trong bụng.
Ngược lại Chung Dương Minh, Chung Lệ Song và những người tâm phúc khác của Nữ Đế, biểu tình cũng hết sức đặc sắc.
Bọn hắn xem như người hiểu tính nết của Nữ Đế, đối với Tử Nhược Yên ưu đãi Tiêu Thiên như thế, rất giật mình.
Về phần thần tử trung lập, chính là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Xem cuộc vui.
Hơn nữa trước mắt tình huống này, đùa giỡn rõ ràng muốn càng đẹp mắt rồi.
Trong tình huống mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, thượng triều bắt đầu.
Vua tôi tấu đúng.
Đặc biệt là Tử Nhược Yên và Lưu Ngạo Thiên, một quân một thần, nói tới rất trôi chảy.
- Đây... thú vị a.
Tiêu Thiên vẫn ngã trên ghế bành, một bộ dáng lười biếng, biểu hiện rất bất ngờ đối với Lưu Ngạo Thiên.
Đối phương, lại là một năng thần?
Biết lắng nghe, phàm là vấn đề Tử Nhược Yên nói lên, Lưu Ngạo Thiên đều đã tìm được biện pháp giải quyết.
Thậm chí thời điểm Chung Dương Minh tiến đến tấu thật, nói rõ thủ tục Nam Cương.
Lưu Ngạo Thiên còn tra lậu bổ khuyết, suy một ra ba.
Từ đầu tới cuối, Lưu Ngạo Thiên này làm những việc thừa tướng nên làm, hơn nữa rất xuất sắc, để cho người không khơi ra nửa phần khuyết điểm.
Quốc lực Hoàng triều Đại Viêm phát triển không ngừng, không thể bỏ qua công lao vị Lưu thừa tướng này!
- Gã này, không đơn giản a.
Tiêu Thiên chậc chậc một tiếng, một người có dã tâm không sợ, chỉ sợ năng lực của người này còn rất mạnh.
Khó trách Tử Nhược Yên đau đầu như vậy, mà nàng trước mặt đối thủ như vậy, cầm lại quyền lực nhất định, có thể thấy có bao nhiêu khó khăn.
- Bệ hạ!
Vừa mới nói xong, Lưu Ngạo Thiên đột nhiên cao giọng nói:
- Thân vương Tiêu Thiên đức không xứng vị, bôi xấu Triều Cương, mê hoặc bệ hạ.
- Thần mời phế vị trí Thân vương Tiêu Thiên, hơn nữa...
Lưu Ngạo Thiên nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tiêu Thiên rồi lạnh lùng nói.
- Trảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.