Chương 17: Rõ ràng
Cô Vũ
17/02/2024
Tần Mộ Đông ở bên cạnh, cô ngồi ở ngoài cùng, Tô Hạo ở trong cùng, Tô
Hạo chào hỏi cô: “Em Trần, lần trước anh say nên chưa kịp thêm WeChat
của em."
Diệp Sơ Thần hào phóng đưa mã QR ra, hai người trò chuyện như bên cạnh không có ai, Tần Mộ Đông rũ mắt nhìn Diệp Sơ Thần đang chơi game, thấp giọng hỏi: "Em không chóng mặt nữa à?"
Cô buồn bực hờn dỗi trả lời: "Tôi có chóng mặt mà, nếu không thì sao phải đến bệnh viện?"
Một bàn tay to lớn huơ ngang mặt cô, sau đó điện thoại không cánh mà bay.
Tô Hạo hưng phấn: "Sếp làm gì thế, đang đánh game luôn ấy, sếp đừng lấy điện thoại của cháu gái chứ."
Tần Mộ Đông tắt điện thoại, cầm trên tay, Diệp Sơ Thần giãy dụa hồi lâu, bởi vì tiếp xúc da thịt nên gương mặt cô đỏ bừng.
Âm thanh thua trận rơi vào tai cô, cô mím môi tức giận nói: “Tôi không cần điện thoại nữa.”
“Sếp à, anh xem anh chọc cho con gái nhà người ta giận cỡ nào rồi kìa." Tô Hạo nhìn cô, “Đừng khóc, anh mua cho em điện thoại khác."
“Sao còn không nhanh chóng cảm ơn anh trai đã mua cho em một chiếc điện thoại di động mới.” Trong giọng điệu anh ta mang theo ý cười, Diệp Sơ Thần tức giận đến muốn nhảy ra khỏi xe.
Cô đang đắm chìm trong việc nghịch nghịch những chiếc cúc trên quần áo, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Đúng lúc đó, điện thoại di động do Tần Mộ Đông cầm rung lên, trên màn hình hiện lên tin nhắn QQ - Năm nay cậu muốn quà sinh nhật gì?
*
Trong bệnh viện, Tô Hạo có thể ở một mình cùng Diệp Sơ Thần, an ủi cô: "Đôi khi Đội trưởng Tần không hợp tình hợp lý, nhưng chắc chắn là vì muốn tốt cho em."
Diệp Sơ Thần cực kỳ ghét ba chữ "tốt cho em".
"Vì muốn tốt cho em? Trái với ý muốn của em thì gọi là tốt cho em à?"
Thấy cô kích động, Tô Hạo cũng cười theo: "Được rồi, đừng tức giận nữa, em đưa anh địa chỉ, anh giao điện thoại tới cho em."
Diệp Sơ Thần nhìn anh ta đang cố gắng lấy lòng mình, trong lòng cảm thấy áy náy, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày, lẩm bẩm: "Em xin lỗi, em không cố ý mắng anh đâu."
Tô Hạo gãi gãi sau đầu, cười ngốc nghếch nói: "Anh nghe Đội trưởng Tần nói em không khỏe, em khỏe hơn chút nào chưa?"
Đúng lúc Diệp Sơ Thần đang định trả lời, không biết từ khi nào Tần Mộ Đông đã xuất hiện ở gần bọn họ, đưa chiếc điện thoại di động đang rung cho cô, cô liếc nhìn màn hình, hơi cau mày rồi bấm nút cúp máy.
Tô Hạo hỏi: "Ai tìm em à?"
Diệp Sơ Thần thờ ơ lắc đầu: "Vừa nhìn là biết ngay cuộc gọi bán hàng, ngày nào cũng quấy rối, đúng là phiền."
Tô Hạo đồng ý, hai người đi tới nói chuyện với nhau, không hề xem Tần Mộ Đông ra gì.
*
Diệp Sơ Thần cầm thuốc đứng cạnh Tô Hạo, Tần Mộ Đông đi tới trước mặt Tô Hạo rồi ném chìa khóa cho anh ta: "Hàn Ích Hàn đang chờ chú, nhiệm vụ kết thúc xong xuôi thì viết báo cáo cho đàng hoàng, đừng có lần nào cũng viết mở đầu lệch với phần kết thúc, trước tám giờ tối nay gửi cho tôi."
Tô Hạo không ngừng than phiền: “Sao lần nào cũng là em phải viết? Em không thể nghỉ phép vài ngày sao?”
"Không thể."
Diệp Sơ Thần nhìn dáng vẻ vô nhân tính của Tần Mộ Đông, trong lòng hoang mang không hiểu tại sao mình thích anh?
Trước khi Tô Hạo rời đi, anh ta còn hứa sẽ đưa cho Diệp Sơ Thần một chiếc điện thoại di động, cô ngượng ngùng cười nói “không cần” nhưng anh ta lại nói: "Gặp cháu gái thì kiểu gì cũng phải có quà."
*
Tô Hạo vừa rời đi, tim Diệp Sơ Thần càng lúc càng đập nhanh hơn, cô không tìm được chủ đề, chỉ có thể tiếp tục lướt điện thoại.
Tần Mộ Đông mượn xe của một người không quen biết, vừa ngồi vào ghế phụ, cô nghe thấy điện thoại của anh, nói cô nên trân trọng chiếc xe mới các kiểu.
Xe khởi động chậm rãi, nhiệt độ dần dần tăng lên, Diệp Sơ Thần nắm chặt điện thoại, bầu không khí căng thẳng và xấu hổ khiến cô không kìm chế được mà đặt câu hỏi: "Bình thường chú hay làm gì?"
"Bí mật."
Diệp Sơ Thần tự giác ngậm miệng, đeo tai nghe nghe nhạc, trong đầu liên tục nhớ đến lời nói của Lâm Đông Thăng, nếu như anh ấy thích cậu thì căn bản không cần cậu bám riết lấy anh ấy.
Cô một lần nữa đối mặt với cảm xúc của mình, có lẽ đó chỉ là tình yêu dựa trên dục vọng mà thôi.
Âm lượng của tai nghe không quá lớn, cô nghe rõ ràng: “Cuộc sống của người lính rất đơn điệu, ngoài nhiệm vụ ra thì ở lại quân doanh, cơ bản không có cuộc sống riêng tư nào cả.”
Đây là câu dài nhất anh nói kể từ khi gặp cô.
Diệp Sơ Thần đột nhiên cảm thấy sự bực bội của mình đã bị thay thế bằng sự đau lòng, bởi vì lời nói của anh mà sương mù trong lòng cô dần dần biến mất, cô tháo tai nghe ra, cuộn tròn nhiều lần, hồi lâu không nói gì.
Tần Mộ Đông bổ sung: "Cởi bộ quân phục ra thì bọn tôi chỉ là người bình thường. Các cô bé như các em rất dễ dàng bị quân phục làm cho mê mẩn."
Diệp Sơ Thần không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói như vậy, chẳng lẽ anh nhìn thấy cô thích anh sao?
Cô thật sự có biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?
Diệp Sơ Thần hào phóng đưa mã QR ra, hai người trò chuyện như bên cạnh không có ai, Tần Mộ Đông rũ mắt nhìn Diệp Sơ Thần đang chơi game, thấp giọng hỏi: "Em không chóng mặt nữa à?"
Cô buồn bực hờn dỗi trả lời: "Tôi có chóng mặt mà, nếu không thì sao phải đến bệnh viện?"
Một bàn tay to lớn huơ ngang mặt cô, sau đó điện thoại không cánh mà bay.
Tô Hạo hưng phấn: "Sếp làm gì thế, đang đánh game luôn ấy, sếp đừng lấy điện thoại của cháu gái chứ."
Tần Mộ Đông tắt điện thoại, cầm trên tay, Diệp Sơ Thần giãy dụa hồi lâu, bởi vì tiếp xúc da thịt nên gương mặt cô đỏ bừng.
Âm thanh thua trận rơi vào tai cô, cô mím môi tức giận nói: “Tôi không cần điện thoại nữa.”
“Sếp à, anh xem anh chọc cho con gái nhà người ta giận cỡ nào rồi kìa." Tô Hạo nhìn cô, “Đừng khóc, anh mua cho em điện thoại khác."
“Sao còn không nhanh chóng cảm ơn anh trai đã mua cho em một chiếc điện thoại di động mới.” Trong giọng điệu anh ta mang theo ý cười, Diệp Sơ Thần tức giận đến muốn nhảy ra khỏi xe.
Cô đang đắm chìm trong việc nghịch nghịch những chiếc cúc trên quần áo, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Đúng lúc đó, điện thoại di động do Tần Mộ Đông cầm rung lên, trên màn hình hiện lên tin nhắn QQ - Năm nay cậu muốn quà sinh nhật gì?
*
Trong bệnh viện, Tô Hạo có thể ở một mình cùng Diệp Sơ Thần, an ủi cô: "Đôi khi Đội trưởng Tần không hợp tình hợp lý, nhưng chắc chắn là vì muốn tốt cho em."
Diệp Sơ Thần cực kỳ ghét ba chữ "tốt cho em".
"Vì muốn tốt cho em? Trái với ý muốn của em thì gọi là tốt cho em à?"
Thấy cô kích động, Tô Hạo cũng cười theo: "Được rồi, đừng tức giận nữa, em đưa anh địa chỉ, anh giao điện thoại tới cho em."
Diệp Sơ Thần nhìn anh ta đang cố gắng lấy lòng mình, trong lòng cảm thấy áy náy, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày, lẩm bẩm: "Em xin lỗi, em không cố ý mắng anh đâu."
Tô Hạo gãi gãi sau đầu, cười ngốc nghếch nói: "Anh nghe Đội trưởng Tần nói em không khỏe, em khỏe hơn chút nào chưa?"
Đúng lúc Diệp Sơ Thần đang định trả lời, không biết từ khi nào Tần Mộ Đông đã xuất hiện ở gần bọn họ, đưa chiếc điện thoại di động đang rung cho cô, cô liếc nhìn màn hình, hơi cau mày rồi bấm nút cúp máy.
Tô Hạo hỏi: "Ai tìm em à?"
Diệp Sơ Thần thờ ơ lắc đầu: "Vừa nhìn là biết ngay cuộc gọi bán hàng, ngày nào cũng quấy rối, đúng là phiền."
Tô Hạo đồng ý, hai người đi tới nói chuyện với nhau, không hề xem Tần Mộ Đông ra gì.
*
Diệp Sơ Thần cầm thuốc đứng cạnh Tô Hạo, Tần Mộ Đông đi tới trước mặt Tô Hạo rồi ném chìa khóa cho anh ta: "Hàn Ích Hàn đang chờ chú, nhiệm vụ kết thúc xong xuôi thì viết báo cáo cho đàng hoàng, đừng có lần nào cũng viết mở đầu lệch với phần kết thúc, trước tám giờ tối nay gửi cho tôi."
Tô Hạo không ngừng than phiền: “Sao lần nào cũng là em phải viết? Em không thể nghỉ phép vài ngày sao?”
"Không thể."
Diệp Sơ Thần nhìn dáng vẻ vô nhân tính của Tần Mộ Đông, trong lòng hoang mang không hiểu tại sao mình thích anh?
Trước khi Tô Hạo rời đi, anh ta còn hứa sẽ đưa cho Diệp Sơ Thần một chiếc điện thoại di động, cô ngượng ngùng cười nói “không cần” nhưng anh ta lại nói: "Gặp cháu gái thì kiểu gì cũng phải có quà."
*
Tô Hạo vừa rời đi, tim Diệp Sơ Thần càng lúc càng đập nhanh hơn, cô không tìm được chủ đề, chỉ có thể tiếp tục lướt điện thoại.
Tần Mộ Đông mượn xe của một người không quen biết, vừa ngồi vào ghế phụ, cô nghe thấy điện thoại của anh, nói cô nên trân trọng chiếc xe mới các kiểu.
Xe khởi động chậm rãi, nhiệt độ dần dần tăng lên, Diệp Sơ Thần nắm chặt điện thoại, bầu không khí căng thẳng và xấu hổ khiến cô không kìm chế được mà đặt câu hỏi: "Bình thường chú hay làm gì?"
"Bí mật."
Diệp Sơ Thần tự giác ngậm miệng, đeo tai nghe nghe nhạc, trong đầu liên tục nhớ đến lời nói của Lâm Đông Thăng, nếu như anh ấy thích cậu thì căn bản không cần cậu bám riết lấy anh ấy.
Cô một lần nữa đối mặt với cảm xúc của mình, có lẽ đó chỉ là tình yêu dựa trên dục vọng mà thôi.
Âm lượng của tai nghe không quá lớn, cô nghe rõ ràng: “Cuộc sống của người lính rất đơn điệu, ngoài nhiệm vụ ra thì ở lại quân doanh, cơ bản không có cuộc sống riêng tư nào cả.”
Đây là câu dài nhất anh nói kể từ khi gặp cô.
Diệp Sơ Thần đột nhiên cảm thấy sự bực bội của mình đã bị thay thế bằng sự đau lòng, bởi vì lời nói của anh mà sương mù trong lòng cô dần dần biến mất, cô tháo tai nghe ra, cuộn tròn nhiều lần, hồi lâu không nói gì.
Tần Mộ Đông bổ sung: "Cởi bộ quân phục ra thì bọn tôi chỉ là người bình thường. Các cô bé như các em rất dễ dàng bị quân phục làm cho mê mẩn."
Diệp Sơ Thần không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói như vậy, chẳng lẽ anh nhìn thấy cô thích anh sao?
Cô thật sự có biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.