Chương 3: Trở Về Thành Phố H.
Minh Phi Angle
27/07/2021
Đúng như lời nói của Từ Tử Sinh, sau hai ngày Nam Cung Dư Y đã đáp chiến bay về thành phố H. Theo sau cô gồm cô gái tên Lý Thuần Khuê và bốn người đàn ông lực lưỡng nữa thì trên máy bay không còn ai khác. Lý Thuần Khuê có lòng tốt nói cho cô biết đây là máy bay tư nhân dành riêng cho chủ tịch, chủ tịch muốn cô an toàn ngồi máy bay riêng về nước.
Thành phố H. Biệt thự nhà Nam Cung hiện đã được đấu thầu và bán lại, người mua không cho biết danh tính. Hai mẹ con Thôi Chiêu My và Thôi Tuyết Lệ đã mua một căn chung cư sầm uất nhất thành phố H mà sinh sống.
Nam Cung Dư Y sau khi về nước là muốn biết tin tức của ba cô và em trai. Lý Thuần Khuê an ủn cô, nói chủ tịch đã cho người an bài ổn thoả, căn dặn cô nghỉ ngơi thật tốt đợi tin tức từ trại giam.
" Phu nhân, là điện thoại của trợ lý Từ từ mỹ gọi về." Lý Thuần Khuê đưa điện thoại cho Nam Cung Dư Y, cung kính lên tiếng.
" Trợ lý Từ, là tôi!" Nam Cung Dư Y hồi hộp nghe máy, trong giọng nói run run đợi tin tức.
" Phu nhân, người nhất định phải bình tĩnh. Phía trại giam nói ba người vì trốn tội danh giết người mà đã tự sát trong trại giam, đã được trại giam chôn cất được một tuần." Từ Tử Sinh nuốt nước bọt, nhìn trân trân người đàn ông ưu tú đang ghé máy xem màn hình hiện lên bóng dáng người phụ nữ kia. Anh bị người kia đẩy cho nhiệm vụ thông báo tin tức đau buồn cho người khác nghe, mà người khác kia lại là vợ của bạn thân anh, người khác kia còn có thân phận là phu nhân chủ tịch tập đoàn RZ anh đang làm việc nha. Tên này sao không tự mình an ủi vợ mình đi chứ, để người khác thông báo rồi an ủi xuôi thôi sao? Từ Tử Sinh chỉ nghe bên đối phương im lặng, liếc nhìn màn hình có bóng dáng mảnh khảnh xinh xắn kia, chỉ thấy cơ thể cô run khẽ, đầu cúi thấp, vì mái tóc dài quá thắt lưng đã che khuất gương mặt của cô. Từ Tử Sinh nhìn bạn thân cũng là ông chủ của mình chỉ biết lắc đầu, anh thấy sắc mặt Roy thoáng lạnh đi, chân mày nhíu lại thể hiện anh đang rất không vui và buồn bực, mọi chi tiết trên khuôn mặt tuấn tú của Roy gần như là biểu hiện ra ngoài, trước đây Roy chưa từng để sắc mặt này cho ai thấy kể cả anh và em gái sinh đôi cùng anh là bạn thân của Roy cũng hiếm khi thấy sắc mặt này. Chỉ có cô gái kia, cô gái nhỏ nhắn mà Roy âm thầm theo dõi từ hơn mười lăm năm trước, mà anh Từ Tử Sinh cũng cùng Roy nhìn cô càng lớn lên càng xinh đẹp động lòng người, mà đã là vợ bạn anh không thể ngáp nghé, chỉ giấu sâu nó vào tận đáy lòng, vĩnh viễn sẽ không ai biết.
Bên này Nam Cung Dư Y sau khi nghe tin tức cô cảm thấy lòng ngực như bị ai bóp nghẹt, đau đến không thể thở, cũng giống như mười lăm năm trước khi biết mẹ cô thập tử nhất sinh gặp tai nạn mà em trai cô vì thế cũng được sinh ra, cái cảnh đưa tiễn mẹ khiến lòng cô chết lặng, ba và em trai lại là người thân duy nhất của cô, vậy mà ba mất một tuần lễ trong trại giam không người thân đưa tiễn.
Lý Thuần Khuê nhận được điện thoại của ông chủ mình là gần một tiếng sau, dặn dò đôi chút cô thì Roy tắt máy, anh vẫn ngồi đó nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia không cử động, chỉ yên lặng ngồi ôm hai chân, bộ dáng yếu đuối khiến người khác đau lòng, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng an ủi, thương yêu bảo vệ cô để cô không phải chịu nhiều đau buồn nữa.
" Phu nhân! Đã muộn rồi, chủ tịch căn dặn người ăn chút gì rồi nghỉ ngơi? Tin tức mà người cần sẽ nhanh chóng có thôi!" Lý Thuần Khuê tiến tới lên tiếng khuyên cô, nhưng cô biết đây là lệnh của chồng cô, người chồng cô chưa bao giờ thấy mặt, Nam Cung Dư Y cố gắng ăn một chút cháo, dưới sự giám sát của quản gia cùng Lý Thuần Khuê uống thêm ly sữa nóng, sau đó cô lên phòng tắm rửa rồi chui vào trong chăn chùm kín đầu bắt đầu tiếng khóc vang dội khắp căn phòng. Lý Thuần Khuê cầm điện thoại bên tai, bên đầu điện thoại Roy cũng nghe được tiếng khóc xé lòng của cô. Cô đau một anh đau tận mười, cô gái nhỏ anh cố gắng bảo vệ thế mà cũng khiến cô khóc đến như vậy.
Sáng hôm sau, do cả đêm khóc nên mắt Nam Cung Dư Y có chút sưng, ngủ không được nên cô ra vườn đi dạo, suy nghĩ miên man. Cô nghĩ ba đã mất cô nên tìm em trai cô, chăm sóc nó, mặc dù cô đã có chồng nhưng chắc anh sẽ không so đo vì nuôi thêm một người. Nam Cung Chính Dung tuy mắc bệnh tự kỉ bẩm sinh nhưng rất ít khi quấy phá người khác, nó rất thích đàn và đàn rất hay, trước đây cô có ý định cho thằng bé đi thi, nhưng nó lại rất sợ người lạ cho nên cô không còn suy nghĩ đó nữa. Hiện nay người có thể cho cô biết mọi việc là hai mẹ con Thôi Tuyết Lệ và Thôi Chiêu My, chỉ có họ mới biết rõ sự việc. Nghĩ vậy cô quay sang đã thấy Lý Thuần Khuê không biết đứng bên cạnh cô lúc nào? Nhưng cô ấy chỉ lặng lẽ đứng đó không hề làm phiền cô.
" Chị Lý!" Yên lặng hồi lâu, cô không biết mở miệng xưng hô như thế nào, cô đón Lý Thuần Khuê chắc cũng lớn hơn cô vài tuổi.
" Phu nhân, có gì xin người cứ dặn dò!" Lý Thuần Khuê chuyên nghiệp bức lên lên tiếng đáp lời cô.
" Hãy giúp tôi tìm hai người, Là Thôi Tuyết Lệ và Thôi Chiêu My. Họ rất có thể biết tin tức của Chính Dung." Nam Cung Dư Y nhẹ nhàng lên tiếng.
" Được thưa phu nhân!" Lý Thuần Khuê không hề hỏi, đáp ứng sau đó xoay người đi phân phó cho một trong bốn người hộ vệ phía sau, sau đó cô ấy lại lặng lẽ đứng bên cạnh cô, không tiếng động, không làm phiền cô. Nam Cung Dư Y không biết đây là phúc phần của mình hay là giam cầm cô nơi đây, mặc dù từ miệng họ không hề nói chồng cô cấm túc cô ra ngoài. Trong lòng lại mãnh liệt muốn biết thêm nhiều thông tin về người chồng, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, sợ sẽ giống như truyền thông hay lời Lily nói, chồng cô là một ông già, hoặc sớm đã có vợ con, cưới thêm cô vì cô trẻ tuổi, suy nghĩ bắt đầu rối khiến cô không khỏi thở dài.
Thành phố H. Biệt thự nhà Nam Cung hiện đã được đấu thầu và bán lại, người mua không cho biết danh tính. Hai mẹ con Thôi Chiêu My và Thôi Tuyết Lệ đã mua một căn chung cư sầm uất nhất thành phố H mà sinh sống.
Nam Cung Dư Y sau khi về nước là muốn biết tin tức của ba cô và em trai. Lý Thuần Khuê an ủn cô, nói chủ tịch đã cho người an bài ổn thoả, căn dặn cô nghỉ ngơi thật tốt đợi tin tức từ trại giam.
" Phu nhân, là điện thoại của trợ lý Từ từ mỹ gọi về." Lý Thuần Khuê đưa điện thoại cho Nam Cung Dư Y, cung kính lên tiếng.
" Trợ lý Từ, là tôi!" Nam Cung Dư Y hồi hộp nghe máy, trong giọng nói run run đợi tin tức.
" Phu nhân, người nhất định phải bình tĩnh. Phía trại giam nói ba người vì trốn tội danh giết người mà đã tự sát trong trại giam, đã được trại giam chôn cất được một tuần." Từ Tử Sinh nuốt nước bọt, nhìn trân trân người đàn ông ưu tú đang ghé máy xem màn hình hiện lên bóng dáng người phụ nữ kia. Anh bị người kia đẩy cho nhiệm vụ thông báo tin tức đau buồn cho người khác nghe, mà người khác kia lại là vợ của bạn thân anh, người khác kia còn có thân phận là phu nhân chủ tịch tập đoàn RZ anh đang làm việc nha. Tên này sao không tự mình an ủi vợ mình đi chứ, để người khác thông báo rồi an ủi xuôi thôi sao? Từ Tử Sinh chỉ nghe bên đối phương im lặng, liếc nhìn màn hình có bóng dáng mảnh khảnh xinh xắn kia, chỉ thấy cơ thể cô run khẽ, đầu cúi thấp, vì mái tóc dài quá thắt lưng đã che khuất gương mặt của cô. Từ Tử Sinh nhìn bạn thân cũng là ông chủ của mình chỉ biết lắc đầu, anh thấy sắc mặt Roy thoáng lạnh đi, chân mày nhíu lại thể hiện anh đang rất không vui và buồn bực, mọi chi tiết trên khuôn mặt tuấn tú của Roy gần như là biểu hiện ra ngoài, trước đây Roy chưa từng để sắc mặt này cho ai thấy kể cả anh và em gái sinh đôi cùng anh là bạn thân của Roy cũng hiếm khi thấy sắc mặt này. Chỉ có cô gái kia, cô gái nhỏ nhắn mà Roy âm thầm theo dõi từ hơn mười lăm năm trước, mà anh Từ Tử Sinh cũng cùng Roy nhìn cô càng lớn lên càng xinh đẹp động lòng người, mà đã là vợ bạn anh không thể ngáp nghé, chỉ giấu sâu nó vào tận đáy lòng, vĩnh viễn sẽ không ai biết.
Bên này Nam Cung Dư Y sau khi nghe tin tức cô cảm thấy lòng ngực như bị ai bóp nghẹt, đau đến không thể thở, cũng giống như mười lăm năm trước khi biết mẹ cô thập tử nhất sinh gặp tai nạn mà em trai cô vì thế cũng được sinh ra, cái cảnh đưa tiễn mẹ khiến lòng cô chết lặng, ba và em trai lại là người thân duy nhất của cô, vậy mà ba mất một tuần lễ trong trại giam không người thân đưa tiễn.
Lý Thuần Khuê nhận được điện thoại của ông chủ mình là gần một tiếng sau, dặn dò đôi chút cô thì Roy tắt máy, anh vẫn ngồi đó nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia không cử động, chỉ yên lặng ngồi ôm hai chân, bộ dáng yếu đuối khiến người khác đau lòng, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng an ủi, thương yêu bảo vệ cô để cô không phải chịu nhiều đau buồn nữa.
" Phu nhân! Đã muộn rồi, chủ tịch căn dặn người ăn chút gì rồi nghỉ ngơi? Tin tức mà người cần sẽ nhanh chóng có thôi!" Lý Thuần Khuê tiến tới lên tiếng khuyên cô, nhưng cô biết đây là lệnh của chồng cô, người chồng cô chưa bao giờ thấy mặt, Nam Cung Dư Y cố gắng ăn một chút cháo, dưới sự giám sát của quản gia cùng Lý Thuần Khuê uống thêm ly sữa nóng, sau đó cô lên phòng tắm rửa rồi chui vào trong chăn chùm kín đầu bắt đầu tiếng khóc vang dội khắp căn phòng. Lý Thuần Khuê cầm điện thoại bên tai, bên đầu điện thoại Roy cũng nghe được tiếng khóc xé lòng của cô. Cô đau một anh đau tận mười, cô gái nhỏ anh cố gắng bảo vệ thế mà cũng khiến cô khóc đến như vậy.
Sáng hôm sau, do cả đêm khóc nên mắt Nam Cung Dư Y có chút sưng, ngủ không được nên cô ra vườn đi dạo, suy nghĩ miên man. Cô nghĩ ba đã mất cô nên tìm em trai cô, chăm sóc nó, mặc dù cô đã có chồng nhưng chắc anh sẽ không so đo vì nuôi thêm một người. Nam Cung Chính Dung tuy mắc bệnh tự kỉ bẩm sinh nhưng rất ít khi quấy phá người khác, nó rất thích đàn và đàn rất hay, trước đây cô có ý định cho thằng bé đi thi, nhưng nó lại rất sợ người lạ cho nên cô không còn suy nghĩ đó nữa. Hiện nay người có thể cho cô biết mọi việc là hai mẹ con Thôi Tuyết Lệ và Thôi Chiêu My, chỉ có họ mới biết rõ sự việc. Nghĩ vậy cô quay sang đã thấy Lý Thuần Khuê không biết đứng bên cạnh cô lúc nào? Nhưng cô ấy chỉ lặng lẽ đứng đó không hề làm phiền cô.
" Chị Lý!" Yên lặng hồi lâu, cô không biết mở miệng xưng hô như thế nào, cô đón Lý Thuần Khuê chắc cũng lớn hơn cô vài tuổi.
" Phu nhân, có gì xin người cứ dặn dò!" Lý Thuần Khuê chuyên nghiệp bức lên lên tiếng đáp lời cô.
" Hãy giúp tôi tìm hai người, Là Thôi Tuyết Lệ và Thôi Chiêu My. Họ rất có thể biết tin tức của Chính Dung." Nam Cung Dư Y nhẹ nhàng lên tiếng.
" Được thưa phu nhân!" Lý Thuần Khuê không hề hỏi, đáp ứng sau đó xoay người đi phân phó cho một trong bốn người hộ vệ phía sau, sau đó cô ấy lại lặng lẽ đứng bên cạnh cô, không tiếng động, không làm phiền cô. Nam Cung Dư Y không biết đây là phúc phần của mình hay là giam cầm cô nơi đây, mặc dù từ miệng họ không hề nói chồng cô cấm túc cô ra ngoài. Trong lòng lại mãnh liệt muốn biết thêm nhiều thông tin về người chồng, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, sợ sẽ giống như truyền thông hay lời Lily nói, chồng cô là một ông già, hoặc sớm đã có vợ con, cưới thêm cô vì cô trẻ tuổi, suy nghĩ bắt đầu rối khiến cô không khỏi thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.