Chương 13
Trần Phan Trúc Giang
21/03/2023
Ba ngày từ sau khi Ba Yến rời đi, ở nhà họ Trần không một ai dám lảng vảng trước mặt cậu Hai, kể cả là A Đông…
Đến chính A Đông cũng cảm thấy quái dị, rõ là mấy hôm trước áp khí và lãnh khí của cậu Hai đã bị tiêu trừ đi khá nhiều, sao đột nhiên chỉ mới có vài ngày lại tăng lên một cách kinh khủng tới như vậy? Ngay cả anh cũng không dám tới gần cậu Hai khi không có việc quan trọng, bởi anh là sợ cậu Hai sẽ mắng anh, cũng sợ bị lãnh khí của cậu Hai làm cho rối loạn và lo âu.
Đáng sợ thật, những người đã từng tiếp xúc với cậu Hai trong mấy ngày này, đêm về ai cũng bị mất ngủ hoặc là gặp ác mộng. Cậu Hai bây giờ là nỗi kinh hãi của mọi người, khiếp sợ thật!
*
Khác xa với cậu Hai, Ba Yến mấy ngày nay ăn chơi rất vui vẻ, cô đi theo Đại Đại vào rừng hái thuốc, học thêm mấy mống nghề của Cổ sư. Đáng lý còn muốn ở chơi lâu thêm mấy ngày nữa nhưng Đại Đại không cho, thầy bảo thầy sắp đi có việc, không rảnh ở nhà tiếp đón cô hoài. Mặc dù Ba Yến đã nói là cô sẽ ở nhà một mình nhưng thầy Đại cũng không đồng ý, thầy bắt cô một hai phải trở về nhà họ Trần, thầy còn đích thân muốn đưa cô về.
Ba Yến bất mãn nhưng không cãi lại được, cô ngồi dựa vào cửa gỗ, nhăn nhó kêu than.
– Đại Đại, con ở nhà một mình cũng được mà có sao đâu, lúc trước thầy đi, con toàn ở nhà một mình đó thôi. Với lại con cũng xin cậu Hai rồi mà thầy, là cậu Hai cho con đi đó, chứ con có trốn về đây đâu!
Thầy Đại hừ một tiếng.
– Chứ con dám trốn đi hả? Nói cho con biết, khó khăn lắm thầy mới tìm thấy được một người phù hợp với con tới như vậy. Lo mà mau mau lừa cậu ta lên giường đi, gạo nấu thành cơm càng sớm càng tốt, mệnh của con không chịu thêm được nữa đâu, thầy chưa muốn đưa tiễn con sớm như vậy.
Ba Yến vừa thẹn vừa lo, cô lí nhí đáp.
– Lừa cái gì mà lừa, thầy làm như người ta là con gà con vịt để thầy muốn lùa đi đâu thì lùa vậy. Con đang phải dùng cả mạng sống tranh đấu để được làm vợ cậu Hai đây nè, khổ sở lắm đó thầy biết không?
– Con xứng đáng bị như vậy, đừng có than! Con có biết để tích thêm phước đức cho con mà thầy đã lao lực đến như thế nào không? Làm vợ hay làm mẹ gì thì cũng phải làm, cũng may người đặc biệt hợp với con là một người đàn ông trẻ tuổi sung sức, chứ nếu đổi lại là một ông già thì con cũng phải cắn răng mà chịu… ở đấy mà không chịu cố gắng!
Bị thầy Đại mắng, Ba Yến không một chút bất mãn, ngược lại cô bắt đầu cảm thấy lo cho bản thân cô nhiều hơn. Đại Đại nhà cô đã cố gắng hết khả năng để tìm được cậu Hai cho cô, phần còn lại là thành hay bại thì phải xem vào duyên số của cô có thật sự được ơn trên độ hộ hay không!
Xốc lại tinh thần, Ba Yến ngồi thẳng lưng, cô nhìn Đại Đại nhà cô, sau đó nghiêm túc lên tiếng.
– Con biết rồi mà, thầy yên tâm đi, con không có dễ chết như vậy đâu. Nếu chết thì đã chết lâu rồi, làm gì vất vưởng sống được đến ngày hôm nay…
Dừng chút, cô không muốn nói đến chuyện này nữa, liền chuyển sang chủ đề khác.
– À mà Đại Đại… với năng lực của con thì con có thể… tự gọi hồn người c-h-ế-t không hả thầy?
Thầy Đại nhíu mày nhìn cháu gái, biểu cảm của thầy bắt đầu trở nên nghiêm túc.
– Con muốn làm gì? Gọi hồn ai? Lại muốn gọi hồn con bé Nhã Ngọc gì đó nữa à?
Thật ra Thanh Yến là muốn gọi hồn chú Tân lên để hỏi về chuyện hạ độc, chứ còn về chuyện của Nhã Ngọc, hồn của chị ấy không gọi được, cô cũng không ôm nhiều hy vọng gì…
– Không phải ạ, chuyện là ở nhà họ Trần con gặp một chuyện có chút phiền phức, cũng đã có người c-h-ế-t. Vậy nên con mới muốn thử gọi hồn của người đó lên, hỏi thử xem nguyên nhân vì sao người đó lại c-h-ế-t.
Thầy Đại khẽ gật gù, thầy điềm tĩnh hỏi.
– Người c-h-ế-t bao lâu rồi? C-h-ế-t thế nào?
– Chưa đến 49 ngày, c-h-ế-t vì trúng độc ạ, là bị hại c-h-ế-t.
Thầy Đại nhướng mày, giọng thầy trầm xuống.
– Bị hại c-h-ế-t à? Nếu bị hại c-h-ế-t thì oán khí nặng đấy, với sức của con thì không giải quyết ổn thỏa được đâu. Thầy đã nói là thể chất con đặc biệt chuộng âm, mấy chuyện như tiếp xúc với oan hồn, tiếp xúc với ma quỷ thì không thể gây hại đến con được. Nhưng con không phải Cổ sư, cũng không thích hợp để trở thành Cổ sư, thầy không dạy cho con quá nhiều chiêu pháp, lỡ như con gọi lên một oan hồn là quỷ cấp cao thì con… chết là cái chắc.
Dừng chút, thầy Đại đột nhiên thở nhẹ ra một hơi, mang theo một chút bất đắc dĩ, thầy nói.
– Thầy biết là con muốn giúp người c-h-ế-t siêu thoát, con là cháu gái duy nhất của thầy, một Cổ sư cực kỳ có tâm trong nghề, vậy nên tinh thần trách nhiệm của thầy con đều lĩnh hội được hết…
Thanh Yến: !!!
Bỏ qua biểu cảm ghét bỏ của Ba Yến, thầy Đại vờ như không quan tâm, thầy tiếp tục nói với cô.
– Muốn giúp người là tốt, nhưng bản thân con còn chưa yên ổn, đừng nên suy nghĩ đến chuyện giúp người c-h-ế-t giải oan. Nếu lỡ như con gặp chuyện gì nguy hiểm thì thầy làm sao cứu con được đây? Con sống được đến ngày hôm nay là sự đánh đổi cả tuổi thanh xuân của thầy, chỉ còn một bước nữa là thành công, vậy nên con đừng làm ra chuyện gì ngu si để rồi đạp đổ hết tuổi xuân phơi phới của thầy, thầy sẽ hận con lắm đấy. Thế nên con nghe lời thầy, con chỉ cần lừa được cậu Hai lên giường là được, còn những chuyện khác… tốt nhất đừng xen vào… đặc biệt là những chuyện liên quan đến người c-h-ế-t. Nếu như có thời gian, thầy sẽ ghé nhà họ Trần một chuyến để giải quyết giúp con, khi nào ghé thì thầy không báo, rảnh thì sẽ ghé.
Đại Đại nhà cô nói chuyện thật sự quá mức phô trương rồi, gì mà thanh xuân của thầy hy sinh vì cô, có là thầy bị ế không ai thèm lấy thì có, đúng là chỉ đổ thừa cho cô là hay thôi!
Nhưng mà Đại Đại nói lại rất đúng, cô sống được đến giờ phút này đều là nhờ hết vào thầy, thầy đã “sống” giúp cô gần nửa đời người rồi, nửa đời người còn lại cô có được sống tiếp nữa hay không là nhờ hết vào cô, nhờ hết vào cậu Hai…
Đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên Đại Đại im lặng, thầy giống như tính quẻ, phải một lát sau, thầy mới nghiêm nghị nói với Thanh Yến.
– Mau mà nghĩ cách lừa được cậu Hai đó đi, cả con và cả cậu ta cũng không có nhiều thời gian nữa đâu. Đúng là trời sinh một đôi, một đứa thì cần âm, một đứa thì dư âm, hai đứa bây mà không tới được với nhau thì xứng đáng bị đánh tan hồn phách, thầy không bênh. Nhưng nói như vậy không phải để con ỷ y đâu, tốt nhất thì con nên là người đầu tiên “giao phối” với cậu Hai, đừng có để bản thân là người thứ hai, thứ ba thứ tư, sẽ bị ảnh hưởng đấy.
Thanh Yến nghe đến hai chữ “giao phối” mà đỏ hết cả mặt, Đại Đại nhà cô đúng là một người vừa cổ lỗ sĩ vừa dạng mồm dạng miệng. Ai lại dùng từ “giao phối”, làm như cô là gà là vịt không bằng!
Mà nhắc đến chuyện này thì Thanh Yến lại có chút lo lắng trong lòng, bởi cô đang nghi ngờ chuyện Nhã Ngọc c-h-ế-t có liên quan đến cậu Hai. Cô cũng chỉ là suy đoán, chưa có bằng chứng xác thực, vậy nên cô mới không rõ có phải là Nhã Ngọc c-h-ế-t vì “xxx” với cậu Hai hay không…
Mà cô hy vọng là không phải, chứ nếu thật sự là như vậy, vậy thì hỏng rồi, hỏng hết công sức của cô và Đại Đại rồi!
Thầy Đại nhìn thấy Thanh Yến im lặng, thầy chợt nhớ đến một chuyện, lại hỏi tiếp.
– Mặt ngọc bội con có đưa cho cậu Hai chưa? Cậu ta chịu nhận không?
Nghe Đại Đại hỏi, Thanh Yến liền nhanh nhảu trả lời.
– Tất nhiên là nhận rồi! Mà y hệt như thầy nói, mặt ngọc này giúp thu vào lãnh khí của cậu Hai, có lúc có cả sát khí nữa. Thời gian này con sống rất tốt, thần thanh khí sảng, thầy yên tâm!
Đáy mắt thầy Đại loé lên một tia sáng trầm ngâm kỳ lạ, nhưng rất nhanh sau đó đã tiêu biến trở lại bình thường, không kịp cho Thanh Yến phát hiện ra.
Lại giống như một bà mẹ già lắm lời, thầy Đại hết hỏi chuyện này lại hỏi sang đến chuyện kia.
– À, thầy quên, Trần Thiên muốn con gọi cho nó, con có gọi không để thầy đưa số…
Ba Yến phủi tay, cô cự tuyệt.
– Con đâu phải không nhớ được số điện thoại của anh ấy, con là không muốn gọi, cũng không muốn gặp lại anh ấy nữa. Mà còn thầy, thầy xài điện thoại kiểu gì toàn gọi không nghe máy, có khi còn thuê bao. Lỡ con gặp chuyện gì nguy hiểm mà đợi được đến lúc gọi được cho thầy thì chắc con đã mồ yên mả đẹp rồi đó Đại Đại à?
Nghe cháu gái trách móc, thầy Đại cười trừ, lời nói hiển nhiên không chút ngại ngùng.
– Đem theo điện thoại rườm rà quá… bình thường thầy sạc đầy pin xong thì bỏ trong tủ chén, tới lúc nhớ ra thì điện thoại lại hết pin, thầy lại lôi ra sạc cho đầy pin rồi sau đó cất vào trong tủ chén…
– Vậy rốt cuộc nó là cái điện thoại hay cái chén?
– Thì là cái điện thoại… nhưng công dụng còn không bằng được với cái chén!
– …..
Ba Yến thở dài bất lực trước sự hời hợt này của Đại Đại, đúng là cái điện thoại của thầy còn không hữu dụng bằng cái chén. Cái chén ít ra còn để đựng cơm, trong khi cái điện thoại thì chỉ có thể để… sạc pin!
Tức thiệt chớ, ở đâu ra một người không ham muốn về vật chất như Đại Đại nhà cô nhỉ? Cổ sư người ta giàu muốn c-h-ế-t, ở biệt thự, dùng điện thoại xịn xò con bò, nhìn lại Đại Đại nhà cô… chán chả buồn nói!
– Thế là con không gọi cho Trần Thiên thật à?
Ba Yến chẳng buồn nhìn thầy Đại, cô lắc đầu kiên quyết.
– Thật mà, gọi làm gì, con sắp trèo lên giường người khác rồi, thầy quên rồi hả?
Thầy Đại ồ lên một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Về quyết định này của cháu gái, thầy cực kỳ đồng tình. Mặc dù thầy cũng rất quý Trần Thiên nhưng thầy cũng không thể chấp nhận được chuyện cậu ta vô duyên vô cớ bỏ cháu gái thầy đi không một lời từ biệt như vậy. Vậy nên mới nói, người mà buông tay vô cớ trước thì sẽ không xứng đáng để nhận được sự cảm thông thêm lần nào nữa!
Đến chính A Đông cũng cảm thấy quái dị, rõ là mấy hôm trước áp khí và lãnh khí của cậu Hai đã bị tiêu trừ đi khá nhiều, sao đột nhiên chỉ mới có vài ngày lại tăng lên một cách kinh khủng tới như vậy? Ngay cả anh cũng không dám tới gần cậu Hai khi không có việc quan trọng, bởi anh là sợ cậu Hai sẽ mắng anh, cũng sợ bị lãnh khí của cậu Hai làm cho rối loạn và lo âu.
Đáng sợ thật, những người đã từng tiếp xúc với cậu Hai trong mấy ngày này, đêm về ai cũng bị mất ngủ hoặc là gặp ác mộng. Cậu Hai bây giờ là nỗi kinh hãi của mọi người, khiếp sợ thật!
*
Khác xa với cậu Hai, Ba Yến mấy ngày nay ăn chơi rất vui vẻ, cô đi theo Đại Đại vào rừng hái thuốc, học thêm mấy mống nghề của Cổ sư. Đáng lý còn muốn ở chơi lâu thêm mấy ngày nữa nhưng Đại Đại không cho, thầy bảo thầy sắp đi có việc, không rảnh ở nhà tiếp đón cô hoài. Mặc dù Ba Yến đã nói là cô sẽ ở nhà một mình nhưng thầy Đại cũng không đồng ý, thầy bắt cô một hai phải trở về nhà họ Trần, thầy còn đích thân muốn đưa cô về.
Ba Yến bất mãn nhưng không cãi lại được, cô ngồi dựa vào cửa gỗ, nhăn nhó kêu than.
– Đại Đại, con ở nhà một mình cũng được mà có sao đâu, lúc trước thầy đi, con toàn ở nhà một mình đó thôi. Với lại con cũng xin cậu Hai rồi mà thầy, là cậu Hai cho con đi đó, chứ con có trốn về đây đâu!
Thầy Đại hừ một tiếng.
– Chứ con dám trốn đi hả? Nói cho con biết, khó khăn lắm thầy mới tìm thấy được một người phù hợp với con tới như vậy. Lo mà mau mau lừa cậu ta lên giường đi, gạo nấu thành cơm càng sớm càng tốt, mệnh của con không chịu thêm được nữa đâu, thầy chưa muốn đưa tiễn con sớm như vậy.
Ba Yến vừa thẹn vừa lo, cô lí nhí đáp.
– Lừa cái gì mà lừa, thầy làm như người ta là con gà con vịt để thầy muốn lùa đi đâu thì lùa vậy. Con đang phải dùng cả mạng sống tranh đấu để được làm vợ cậu Hai đây nè, khổ sở lắm đó thầy biết không?
– Con xứng đáng bị như vậy, đừng có than! Con có biết để tích thêm phước đức cho con mà thầy đã lao lực đến như thế nào không? Làm vợ hay làm mẹ gì thì cũng phải làm, cũng may người đặc biệt hợp với con là một người đàn ông trẻ tuổi sung sức, chứ nếu đổi lại là một ông già thì con cũng phải cắn răng mà chịu… ở đấy mà không chịu cố gắng!
Bị thầy Đại mắng, Ba Yến không một chút bất mãn, ngược lại cô bắt đầu cảm thấy lo cho bản thân cô nhiều hơn. Đại Đại nhà cô đã cố gắng hết khả năng để tìm được cậu Hai cho cô, phần còn lại là thành hay bại thì phải xem vào duyên số của cô có thật sự được ơn trên độ hộ hay không!
Xốc lại tinh thần, Ba Yến ngồi thẳng lưng, cô nhìn Đại Đại nhà cô, sau đó nghiêm túc lên tiếng.
– Con biết rồi mà, thầy yên tâm đi, con không có dễ chết như vậy đâu. Nếu chết thì đã chết lâu rồi, làm gì vất vưởng sống được đến ngày hôm nay…
Dừng chút, cô không muốn nói đến chuyện này nữa, liền chuyển sang chủ đề khác.
– À mà Đại Đại… với năng lực của con thì con có thể… tự gọi hồn người c-h-ế-t không hả thầy?
Thầy Đại nhíu mày nhìn cháu gái, biểu cảm của thầy bắt đầu trở nên nghiêm túc.
– Con muốn làm gì? Gọi hồn ai? Lại muốn gọi hồn con bé Nhã Ngọc gì đó nữa à?
Thật ra Thanh Yến là muốn gọi hồn chú Tân lên để hỏi về chuyện hạ độc, chứ còn về chuyện của Nhã Ngọc, hồn của chị ấy không gọi được, cô cũng không ôm nhiều hy vọng gì…
– Không phải ạ, chuyện là ở nhà họ Trần con gặp một chuyện có chút phiền phức, cũng đã có người c-h-ế-t. Vậy nên con mới muốn thử gọi hồn của người đó lên, hỏi thử xem nguyên nhân vì sao người đó lại c-h-ế-t.
Thầy Đại khẽ gật gù, thầy điềm tĩnh hỏi.
– Người c-h-ế-t bao lâu rồi? C-h-ế-t thế nào?
– Chưa đến 49 ngày, c-h-ế-t vì trúng độc ạ, là bị hại c-h-ế-t.
Thầy Đại nhướng mày, giọng thầy trầm xuống.
– Bị hại c-h-ế-t à? Nếu bị hại c-h-ế-t thì oán khí nặng đấy, với sức của con thì không giải quyết ổn thỏa được đâu. Thầy đã nói là thể chất con đặc biệt chuộng âm, mấy chuyện như tiếp xúc với oan hồn, tiếp xúc với ma quỷ thì không thể gây hại đến con được. Nhưng con không phải Cổ sư, cũng không thích hợp để trở thành Cổ sư, thầy không dạy cho con quá nhiều chiêu pháp, lỡ như con gọi lên một oan hồn là quỷ cấp cao thì con… chết là cái chắc.
Dừng chút, thầy Đại đột nhiên thở nhẹ ra một hơi, mang theo một chút bất đắc dĩ, thầy nói.
– Thầy biết là con muốn giúp người c-h-ế-t siêu thoát, con là cháu gái duy nhất của thầy, một Cổ sư cực kỳ có tâm trong nghề, vậy nên tinh thần trách nhiệm của thầy con đều lĩnh hội được hết…
Thanh Yến: !!!
Bỏ qua biểu cảm ghét bỏ của Ba Yến, thầy Đại vờ như không quan tâm, thầy tiếp tục nói với cô.
– Muốn giúp người là tốt, nhưng bản thân con còn chưa yên ổn, đừng nên suy nghĩ đến chuyện giúp người c-h-ế-t giải oan. Nếu lỡ như con gặp chuyện gì nguy hiểm thì thầy làm sao cứu con được đây? Con sống được đến ngày hôm nay là sự đánh đổi cả tuổi thanh xuân của thầy, chỉ còn một bước nữa là thành công, vậy nên con đừng làm ra chuyện gì ngu si để rồi đạp đổ hết tuổi xuân phơi phới của thầy, thầy sẽ hận con lắm đấy. Thế nên con nghe lời thầy, con chỉ cần lừa được cậu Hai lên giường là được, còn những chuyện khác… tốt nhất đừng xen vào… đặc biệt là những chuyện liên quan đến người c-h-ế-t. Nếu như có thời gian, thầy sẽ ghé nhà họ Trần một chuyến để giải quyết giúp con, khi nào ghé thì thầy không báo, rảnh thì sẽ ghé.
Đại Đại nhà cô nói chuyện thật sự quá mức phô trương rồi, gì mà thanh xuân của thầy hy sinh vì cô, có là thầy bị ế không ai thèm lấy thì có, đúng là chỉ đổ thừa cho cô là hay thôi!
Nhưng mà Đại Đại nói lại rất đúng, cô sống được đến giờ phút này đều là nhờ hết vào thầy, thầy đã “sống” giúp cô gần nửa đời người rồi, nửa đời người còn lại cô có được sống tiếp nữa hay không là nhờ hết vào cô, nhờ hết vào cậu Hai…
Đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên Đại Đại im lặng, thầy giống như tính quẻ, phải một lát sau, thầy mới nghiêm nghị nói với Thanh Yến.
– Mau mà nghĩ cách lừa được cậu Hai đó đi, cả con và cả cậu ta cũng không có nhiều thời gian nữa đâu. Đúng là trời sinh một đôi, một đứa thì cần âm, một đứa thì dư âm, hai đứa bây mà không tới được với nhau thì xứng đáng bị đánh tan hồn phách, thầy không bênh. Nhưng nói như vậy không phải để con ỷ y đâu, tốt nhất thì con nên là người đầu tiên “giao phối” với cậu Hai, đừng có để bản thân là người thứ hai, thứ ba thứ tư, sẽ bị ảnh hưởng đấy.
Thanh Yến nghe đến hai chữ “giao phối” mà đỏ hết cả mặt, Đại Đại nhà cô đúng là một người vừa cổ lỗ sĩ vừa dạng mồm dạng miệng. Ai lại dùng từ “giao phối”, làm như cô là gà là vịt không bằng!
Mà nhắc đến chuyện này thì Thanh Yến lại có chút lo lắng trong lòng, bởi cô đang nghi ngờ chuyện Nhã Ngọc c-h-ế-t có liên quan đến cậu Hai. Cô cũng chỉ là suy đoán, chưa có bằng chứng xác thực, vậy nên cô mới không rõ có phải là Nhã Ngọc c-h-ế-t vì “xxx” với cậu Hai hay không…
Mà cô hy vọng là không phải, chứ nếu thật sự là như vậy, vậy thì hỏng rồi, hỏng hết công sức của cô và Đại Đại rồi!
Thầy Đại nhìn thấy Thanh Yến im lặng, thầy chợt nhớ đến một chuyện, lại hỏi tiếp.
– Mặt ngọc bội con có đưa cho cậu Hai chưa? Cậu ta chịu nhận không?
Nghe Đại Đại hỏi, Thanh Yến liền nhanh nhảu trả lời.
– Tất nhiên là nhận rồi! Mà y hệt như thầy nói, mặt ngọc này giúp thu vào lãnh khí của cậu Hai, có lúc có cả sát khí nữa. Thời gian này con sống rất tốt, thần thanh khí sảng, thầy yên tâm!
Đáy mắt thầy Đại loé lên một tia sáng trầm ngâm kỳ lạ, nhưng rất nhanh sau đó đã tiêu biến trở lại bình thường, không kịp cho Thanh Yến phát hiện ra.
Lại giống như một bà mẹ già lắm lời, thầy Đại hết hỏi chuyện này lại hỏi sang đến chuyện kia.
– À, thầy quên, Trần Thiên muốn con gọi cho nó, con có gọi không để thầy đưa số…
Ba Yến phủi tay, cô cự tuyệt.
– Con đâu phải không nhớ được số điện thoại của anh ấy, con là không muốn gọi, cũng không muốn gặp lại anh ấy nữa. Mà còn thầy, thầy xài điện thoại kiểu gì toàn gọi không nghe máy, có khi còn thuê bao. Lỡ con gặp chuyện gì nguy hiểm mà đợi được đến lúc gọi được cho thầy thì chắc con đã mồ yên mả đẹp rồi đó Đại Đại à?
Nghe cháu gái trách móc, thầy Đại cười trừ, lời nói hiển nhiên không chút ngại ngùng.
– Đem theo điện thoại rườm rà quá… bình thường thầy sạc đầy pin xong thì bỏ trong tủ chén, tới lúc nhớ ra thì điện thoại lại hết pin, thầy lại lôi ra sạc cho đầy pin rồi sau đó cất vào trong tủ chén…
– Vậy rốt cuộc nó là cái điện thoại hay cái chén?
– Thì là cái điện thoại… nhưng công dụng còn không bằng được với cái chén!
– …..
Ba Yến thở dài bất lực trước sự hời hợt này của Đại Đại, đúng là cái điện thoại của thầy còn không hữu dụng bằng cái chén. Cái chén ít ra còn để đựng cơm, trong khi cái điện thoại thì chỉ có thể để… sạc pin!
Tức thiệt chớ, ở đâu ra một người không ham muốn về vật chất như Đại Đại nhà cô nhỉ? Cổ sư người ta giàu muốn c-h-ế-t, ở biệt thự, dùng điện thoại xịn xò con bò, nhìn lại Đại Đại nhà cô… chán chả buồn nói!
– Thế là con không gọi cho Trần Thiên thật à?
Ba Yến chẳng buồn nhìn thầy Đại, cô lắc đầu kiên quyết.
– Thật mà, gọi làm gì, con sắp trèo lên giường người khác rồi, thầy quên rồi hả?
Thầy Đại ồ lên một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Về quyết định này của cháu gái, thầy cực kỳ đồng tình. Mặc dù thầy cũng rất quý Trần Thiên nhưng thầy cũng không thể chấp nhận được chuyện cậu ta vô duyên vô cớ bỏ cháu gái thầy đi không một lời từ biệt như vậy. Vậy nên mới nói, người mà buông tay vô cớ trước thì sẽ không xứng đáng để nhận được sự cảm thông thêm lần nào nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.