Chương 21
Trần Phan Trúc Giang
23/03/2023
Sau một tuần điều trị, sức khỏe của Ba Yến đã bình thường trở lại, các nốt đỏ cũng đã lặn hết phân nửa, giờ chỉ còn một vài nốt ở sau lưng. Cũng may là nhờ có thầy Lệ chữa trị tốt nên các nốt đỏ mới không kịp có cơ hội lan lên trên mặt, vậy nên Ba Yến cuối cùng cũng có thể ra khỏi phòng và hoạt động bình thường.
A Ti đi theo sau Ba Yến, cậu nhóc ngáp ngắn ngáp dài vì chờ đợi mỏi mòn. Nhịn không được nữa, cậu liền kêu than.
– Trời ơi cô Ba! Cô ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ rồi đó… cô tìm cái chi vậy cô Ba… em có thấy cái gì lạ ở trong đó đâu!
Ba Yến khoanh tay đứng giữa phòng thờ, cô cố một lần nữa đảo mắt quanh một vòng trong phòng, cố gắng tìm kiếm xem có gì khác thường hay không. Đến Đại Đại cũng nhận định căn phòng này chính là nơi bắt nguồn bi kịch, nhưng đến cả thầy còn không tìm ra được điểm mấu chốt kỳ lạ là nằm ở đâu…
Gần một tuần nay, cô bận lo cho sức khỏe của mình mà không có thời gian để điều tra chuyện này, thời gian qua lâu như vậy, manh mối gì đó cũng bị thủ tiêu hết cả rồi, làm gì còn để mà điều tra nữa. Xem ra không phải là cô không thể điều tra được, mà căn bản là không còn lại gì để điều tra.
Nhìn thấy Ba Yến bước ra ngoài, A Ti mừng húm ở trong lòng, cậu nhóc bước đến bên cạnh Ba Yến, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
– Cô Ba… sao rồi? Cô có thấy nghi ngờ cái gì không?
Ba Yến lắc đầu ngao ngán.
– Có nghi ngờ thì cũng không còn gì để nghi ngờ nữa, chuyện xảy ra gần một tuần rồi, người ra người vào, không cần kẻ ác thủ tiêu chứng cứ thì cũng bị người này người kia thủ tiêu dùm.
A Ti lúc này lại nói.
– Cũng có lý, nhưng theo em nghĩ thì biết đâu phòng thờ không phải là nơi để hạ độc thì sao hả cô Ba? Tại vì cái hôm mà hay tin cô Ba gặp chuyện là em tới đây liền, em cũng nghi ngờ rồi đi vòng quanh đền thờ xem thử, em cũng có vào phòng thờ luôn mà. Ở phòng thờ không có gì ngoài nhang, đèn, trái cây và hoa quả. Phòng thờ quá mức sạch sẽ, sạch tới mức không cần quét dọn trong vòng ba ngày mà vẫn không có một miếng bụi luôn đó.
Ba Yến biết là có hơi khả thi, nhưng cô dám chắc chắn phòng thờ chính là nơi mà kẻ ác kia muốn hại người. Nhưng cô lại không biết kẻ kia hại người bằng cách nào và mục đích cuối cùng của kẻ kia là muốn hại ai…
Hại bà Ba sao? Có lý.
Hại Trân Quý và Hai Hạnh? Cũng có lý luôn.
Nghĩ nghĩ, Ba Yến liền quay sang hỏi thử A Ti.
– Ti, cô thật sự không hiểu nha… sao lại có người muốn hại cô nhỉ? Hại cô thì được cái gì? Cô cũng đâu có cái gì để uy hiếp người ta?
A Ti lắc lắc đầu, cậu nhóc mau miệng trả lời.
– Hại cô cũng được lợi mà, bởi ai mà không biết là cậu Hai có tình cảm với cô, biết đâu là vì nguyên do này thì sao. Em là em nghi ngờ cô Quý lắm đó… cô Ba thấy sao?
Ba Yến không trả lời ngay, cô chỉ đang suy ngẫm lại những lời mà Đại Đại đã nói với cô hôm trước. Quả thật ai cũng nghĩ là có người muốn hại cô, nhưng sự thật thì cô chỉ là kẻ chịu đạn thay mà thôi.
Càng nghĩ càng thấy đau đầu, Ba Yến mới không nghĩ nữa, cô nói với A Ti.
– Thôi, không nghĩ nữa, nghĩ hoài cũng không ra vấn đề. Về phòng sắp xếp đồ đạc thôi Ti, cô muốn về lại nhà, ở đây riết cô sắp điên luôn rồi. Đi thôi.
– Dạ.
Vì bà Ba với hai người Trân Quý và Hai Hạnh đã về nhà họ Trần từ mấy hôm trước nên lần này chỉ có Ba Yến và A Ti dắt díu nhau về nhà. Thầy Lệ cũng về từ sáng, đền thờ trả về sự yên ả, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
*
Sau khi về đến nhà họ Trần, bà Ba và bà Hai liền tới hỏi thăm sức khỏe của Ba Yến, bà Út Lựu bình thường không ưa gì cô nhưng cũng kêu người tới cho cô một ít đồ bổ dưỡng. Hai người Trân Quý và Hai Hạnh thì khỏi cần nói, bọn họ tới thăm cô cả buổi. Mãi cho tới đầu giờ chiều, Ba Yến mới rảnh rỗi có được chút thời gian để nghỉ ngơi sau một ngày dài vất vả.
Ngủ được một giấc, đến giữa trưa, Ba Yến lại có người đến thăm. Chỉ là lúc mà cô nhìn thấy bà Năm bước vào phòng, phải nói là cô kinh ngạc đến mức đứng bật dậy, phải dụi dụi mắt mấy cái vì tưởng mình nhìn nhầm.
– Bà Năm…
Bà Năm nhìn thấy biểu hiện hoang mang của Ba Yến, bà không thấy ngạc nhiên, chỉ thấy cô rất đỗi đáng yêu. Bà bước đến ghế ngồi xuống, nụ cười xinh đẹp nở trên môi, bà nói.
– Cô Ba đừng có nhìn tôi như vậy, là tôi mà, tôi được thả ra rồi, bữa nay tới thăm cô Ba.
Ba Yến đi nhanh đến bàn, cô lật đật ngồi xuống ghế, mắt nhìn bà Năm chằm chằm.
– Bà Năm… bà được thả ra thiệt hả? Chuyện là sao vậy? Bà kể con nghe được không?
– Được, tôi tới đây là để kể cho cô Ba nghe đó.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, Ba Yến nhờ A Ti đem bánh và nước vào trong phòng, cô vừa trò chuyện vừa tâm sự với bà Năm.
Bà Năm được thả ra ngoài, mặc dù tinh thần đã ổn, nhưng thần sắc bà vẫn còn nhợt nhạt lắm. Cơ thể trước kia đã gầy, bây giờ lại còn gầy hơn, gầy đến mức muốn trơ xương luôn rồi.
– Bà Năm… sao bà lại ốm đi nữa rồi vậy? Bộ bà không ăn uống gì hả?
Bà Năm gật khẽ đầu.
– Cơm nước vẫn đầy đủ, chẳng qua là tôi không ăn nổi thôi. Bây giờ được thả ra thì tốt rồi, tôi sẽ chăm ăn uống nhiều hơn, tới tôi nhìn tôi trong gương tôi còn thấy sợ.
Dừng khoảng chừng một vài giây, bà Năm vừa lột vỏ quýt, vừa nhàn nhã tâm sự với Ba Yến.
– Tôi mới được thả ra khi sáng, theo như lời của bà Hai nói thì là do gần đến ngày “đạo Trần” nên bọn họ quyết định tha cho tôi lần này. Đạo Trần là ngày lễ lớn nhất của họ Trần trong năm, ngày này là để tưởng nhớ tổ tiên đã sáng lập ra họ Trần. Vậy nên thường vào ngày này, họ Trần sẽ hoan hỷ đại xá cho tội trạng của con cháu nhà họ Trần. Tôi được thả ra cũng vì lẽ đó, chắc bà Hai sợ mang tiếng nên muốn thả tôi ra ngoài.
– Ra là vậy… mà vì nguyên do gì cũng được… miễn sao được thả ra là được rồi.
– Ừ cô Ba, có điều tôi không được phép bước ra khỏi cổng nửa bước. Cả đời về sau của tôi đều phải ở trong khuôn viên họ Trần, không được phép của bà Hai thì không được ra ngoài. Mà tôi thấy như vậy cũng là quá tốt rồi, được thả ra đã là quá tốt rồi, không dám đòi hỏi nhiều nữa. À, quên mất chuyện quan trọng, cô Ba…. làm sao mà bị nặng như vậy? Trúng độc gì hả cô Ba? Tôi mới được thả ra, nghe người làm nói lại, tôi liền tới thăm cô Ba đây. Vừa nãy tôi có hỏi A Ti, thằng bé kể sơ cho tôi nghe… sao lại quá đáng tới mức này… thật là không hiểu nổi… bọn họ xem mạng người như cỏ rác vậy!
– Bọn họ? Bà Năm biết là ai làm hả?
Bà Năm ngơ ngác nhìn Ba Yến, bà lắc đầu trả lời.
– Không biết, nhưng theo tôi đoán thì chắc chắn là có người cố tình… ông chủ cũng bị trúng độc không rõ… chú Tân cũng vậy… bây giờ cả cô Ba cũng bị trúng độc… không thể nào là trùng hợp đâu cô Ba.
– Vậy theo bà Năm thì… bà có nghi ngờ ai không?
Nghe Ba Yến hỏi, bà Năm do dự một hồi, bà thật sự không dám nói bừa, bởi thân phận của bà ở nhà họ Trần này thấp hèn quá, lỡ động chạm đến ai thì lại mang họa vào thân…
– Để nói là nghi ngờ thì… ai cũng có thể là kẻ tình nghi… kể cả là tôi mà cô Ba. Hơn nữa… tôi sống ở đây… không ai thích tôi cả… vậy nên tôi không dám nói bừa. Chỉ là tôi đoán… là tôi đoán thôi nhé… có thể không phải kẻ đó muốn hại cô Ba đâu…
Ba Yến giật mình vì câu trả lời này của bà Năm, cô liền vờ hỏi tiếp.
– Sao… bà Năm lại nghĩ như vậy? Rõ ràng là con bị hại mà?
Bà Năm đắn đo một chút, lại nghĩ tới ân tình mà Ba Yến đã giúp cho bà trước đây, nghĩ kỹ, bà quyết định nhiều chuyện, nói nhiều thêm với Ba Yến một vài câu.
– Là tôi đoán thôi, là tôi đoán theo suy nghĩ của tôi nên cô Ba cũng đừng tin tưởng, chỉ nghe để tham khảo thêm thôi nha cô Ba… Thật ra thì, tôi là tôi suy luận theo hướng này, là hướng có hơi tâm linh một chút…
– Dạ? Tâm linh?
– Ừ tâm linh. Để tôi giải thích cho cô Ba hiểu. Thứ nhất, tôi nghi ngờ người bị hại đáng lẽ phải là bà Ba chứ không phải là cô Ba. Thứ hai nữa là, bà Ba vừa đưa cô Trân Quý tới, vậy nên bà Ba bị đưa vào tầm ngắm. Và cái điều quan trọng nhất để tôi suy luận ra là bà Ba mới chính là người bị hại… đó là… là căn phòng thờ.
Ba Yến càng nghe càng thấy hoang mang, cô có chút không hiểu lắm, chân mày cũng nhíu lại hết.
– Sao mấu chốt lại nằm ở phòng thờ hả bà Năm?
Sắc mặt của bà Năm dần trở nên căng thẳng, giọng nói của bà cũng nghiêm nghị hơn.
– Thật, bởi vì tôi nghĩ… nếu như bà Ba bị hại ở ngay phòng thờ… vậy thì mọi người có thể đồn nhau là bà Ba… bị tổ tiên quở phạt. Mà đã bị tổ tiên họ Trần quở phạt thì cần gì phải điều tra nguyên nhân sự việc, cô Ba thấy đúng không? Tại sao bị hại ở đâu không bị, lại bị hại ở trong chính phòng thờ, mà lại còn không tìm ra được tang chứng… Cái mấu chốt chính là nằm ở chỗ đó, đánh vào tâm lý những người xung quanh, nếu đúng là như vậy thì kế này quá hoàn hảo rồi.
Bà Năm nói như vậy, thật ra thì cũng có khả năng lắm. Bởi Đại Đại đã nói là cô bị hại oan, người bị hại là một người khác. Mà người khác ở đây phù hợp nhất là ai, là bà Ba chứ ai…
Hạ độc bà Ba, đâu nhất thiết phải hạ độc ở phòng thờ, chỉ cần hạ độc ở phòng ngủ riêng của bà Ba ở đền thờ là được mà. Rõ ràng là đúng như bà Năm đã đoán, kẻ này là muốn diệt cỏ tận gốc, muốn bà Ba vừa bị hại lại còn vừa bị mang tiếng oan. Nếu bà Ba chết ở phòng thờ, người ngoài không tìm được tang chứng vật chứng gì, vậy thì có thể kết luận được ngay là bà Ba bị tổ tiên “thanh trừng”…
Chà! Sao cô lại không nghĩ ra vấn đề này nhỉ? Mấu chốt đều nằm ở phòng thờ, mục đích quá rõ ràng rồi, vậy mà cô lại bỏ xót…
Nếu suy luận theo hướng này là đúng, vậy thì kẻ độc ác kia chỉ có thể là… bà Hai!
A Ti đi theo sau Ba Yến, cậu nhóc ngáp ngắn ngáp dài vì chờ đợi mỏi mòn. Nhịn không được nữa, cậu liền kêu than.
– Trời ơi cô Ba! Cô ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ rồi đó… cô tìm cái chi vậy cô Ba… em có thấy cái gì lạ ở trong đó đâu!
Ba Yến khoanh tay đứng giữa phòng thờ, cô cố một lần nữa đảo mắt quanh một vòng trong phòng, cố gắng tìm kiếm xem có gì khác thường hay không. Đến Đại Đại cũng nhận định căn phòng này chính là nơi bắt nguồn bi kịch, nhưng đến cả thầy còn không tìm ra được điểm mấu chốt kỳ lạ là nằm ở đâu…
Gần một tuần nay, cô bận lo cho sức khỏe của mình mà không có thời gian để điều tra chuyện này, thời gian qua lâu như vậy, manh mối gì đó cũng bị thủ tiêu hết cả rồi, làm gì còn để mà điều tra nữa. Xem ra không phải là cô không thể điều tra được, mà căn bản là không còn lại gì để điều tra.
Nhìn thấy Ba Yến bước ra ngoài, A Ti mừng húm ở trong lòng, cậu nhóc bước đến bên cạnh Ba Yến, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
– Cô Ba… sao rồi? Cô có thấy nghi ngờ cái gì không?
Ba Yến lắc đầu ngao ngán.
– Có nghi ngờ thì cũng không còn gì để nghi ngờ nữa, chuyện xảy ra gần một tuần rồi, người ra người vào, không cần kẻ ác thủ tiêu chứng cứ thì cũng bị người này người kia thủ tiêu dùm.
A Ti lúc này lại nói.
– Cũng có lý, nhưng theo em nghĩ thì biết đâu phòng thờ không phải là nơi để hạ độc thì sao hả cô Ba? Tại vì cái hôm mà hay tin cô Ba gặp chuyện là em tới đây liền, em cũng nghi ngờ rồi đi vòng quanh đền thờ xem thử, em cũng có vào phòng thờ luôn mà. Ở phòng thờ không có gì ngoài nhang, đèn, trái cây và hoa quả. Phòng thờ quá mức sạch sẽ, sạch tới mức không cần quét dọn trong vòng ba ngày mà vẫn không có một miếng bụi luôn đó.
Ba Yến biết là có hơi khả thi, nhưng cô dám chắc chắn phòng thờ chính là nơi mà kẻ ác kia muốn hại người. Nhưng cô lại không biết kẻ kia hại người bằng cách nào và mục đích cuối cùng của kẻ kia là muốn hại ai…
Hại bà Ba sao? Có lý.
Hại Trân Quý và Hai Hạnh? Cũng có lý luôn.
Nghĩ nghĩ, Ba Yến liền quay sang hỏi thử A Ti.
– Ti, cô thật sự không hiểu nha… sao lại có người muốn hại cô nhỉ? Hại cô thì được cái gì? Cô cũng đâu có cái gì để uy hiếp người ta?
A Ti lắc lắc đầu, cậu nhóc mau miệng trả lời.
– Hại cô cũng được lợi mà, bởi ai mà không biết là cậu Hai có tình cảm với cô, biết đâu là vì nguyên do này thì sao. Em là em nghi ngờ cô Quý lắm đó… cô Ba thấy sao?
Ba Yến không trả lời ngay, cô chỉ đang suy ngẫm lại những lời mà Đại Đại đã nói với cô hôm trước. Quả thật ai cũng nghĩ là có người muốn hại cô, nhưng sự thật thì cô chỉ là kẻ chịu đạn thay mà thôi.
Càng nghĩ càng thấy đau đầu, Ba Yến mới không nghĩ nữa, cô nói với A Ti.
– Thôi, không nghĩ nữa, nghĩ hoài cũng không ra vấn đề. Về phòng sắp xếp đồ đạc thôi Ti, cô muốn về lại nhà, ở đây riết cô sắp điên luôn rồi. Đi thôi.
– Dạ.
Vì bà Ba với hai người Trân Quý và Hai Hạnh đã về nhà họ Trần từ mấy hôm trước nên lần này chỉ có Ba Yến và A Ti dắt díu nhau về nhà. Thầy Lệ cũng về từ sáng, đền thờ trả về sự yên ả, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
*
Sau khi về đến nhà họ Trần, bà Ba và bà Hai liền tới hỏi thăm sức khỏe của Ba Yến, bà Út Lựu bình thường không ưa gì cô nhưng cũng kêu người tới cho cô một ít đồ bổ dưỡng. Hai người Trân Quý và Hai Hạnh thì khỏi cần nói, bọn họ tới thăm cô cả buổi. Mãi cho tới đầu giờ chiều, Ba Yến mới rảnh rỗi có được chút thời gian để nghỉ ngơi sau một ngày dài vất vả.
Ngủ được một giấc, đến giữa trưa, Ba Yến lại có người đến thăm. Chỉ là lúc mà cô nhìn thấy bà Năm bước vào phòng, phải nói là cô kinh ngạc đến mức đứng bật dậy, phải dụi dụi mắt mấy cái vì tưởng mình nhìn nhầm.
– Bà Năm…
Bà Năm nhìn thấy biểu hiện hoang mang của Ba Yến, bà không thấy ngạc nhiên, chỉ thấy cô rất đỗi đáng yêu. Bà bước đến ghế ngồi xuống, nụ cười xinh đẹp nở trên môi, bà nói.
– Cô Ba đừng có nhìn tôi như vậy, là tôi mà, tôi được thả ra rồi, bữa nay tới thăm cô Ba.
Ba Yến đi nhanh đến bàn, cô lật đật ngồi xuống ghế, mắt nhìn bà Năm chằm chằm.
– Bà Năm… bà được thả ra thiệt hả? Chuyện là sao vậy? Bà kể con nghe được không?
– Được, tôi tới đây là để kể cho cô Ba nghe đó.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, Ba Yến nhờ A Ti đem bánh và nước vào trong phòng, cô vừa trò chuyện vừa tâm sự với bà Năm.
Bà Năm được thả ra ngoài, mặc dù tinh thần đã ổn, nhưng thần sắc bà vẫn còn nhợt nhạt lắm. Cơ thể trước kia đã gầy, bây giờ lại còn gầy hơn, gầy đến mức muốn trơ xương luôn rồi.
– Bà Năm… sao bà lại ốm đi nữa rồi vậy? Bộ bà không ăn uống gì hả?
Bà Năm gật khẽ đầu.
– Cơm nước vẫn đầy đủ, chẳng qua là tôi không ăn nổi thôi. Bây giờ được thả ra thì tốt rồi, tôi sẽ chăm ăn uống nhiều hơn, tới tôi nhìn tôi trong gương tôi còn thấy sợ.
Dừng khoảng chừng một vài giây, bà Năm vừa lột vỏ quýt, vừa nhàn nhã tâm sự với Ba Yến.
– Tôi mới được thả ra khi sáng, theo như lời của bà Hai nói thì là do gần đến ngày “đạo Trần” nên bọn họ quyết định tha cho tôi lần này. Đạo Trần là ngày lễ lớn nhất của họ Trần trong năm, ngày này là để tưởng nhớ tổ tiên đã sáng lập ra họ Trần. Vậy nên thường vào ngày này, họ Trần sẽ hoan hỷ đại xá cho tội trạng của con cháu nhà họ Trần. Tôi được thả ra cũng vì lẽ đó, chắc bà Hai sợ mang tiếng nên muốn thả tôi ra ngoài.
– Ra là vậy… mà vì nguyên do gì cũng được… miễn sao được thả ra là được rồi.
– Ừ cô Ba, có điều tôi không được phép bước ra khỏi cổng nửa bước. Cả đời về sau của tôi đều phải ở trong khuôn viên họ Trần, không được phép của bà Hai thì không được ra ngoài. Mà tôi thấy như vậy cũng là quá tốt rồi, được thả ra đã là quá tốt rồi, không dám đòi hỏi nhiều nữa. À, quên mất chuyện quan trọng, cô Ba…. làm sao mà bị nặng như vậy? Trúng độc gì hả cô Ba? Tôi mới được thả ra, nghe người làm nói lại, tôi liền tới thăm cô Ba đây. Vừa nãy tôi có hỏi A Ti, thằng bé kể sơ cho tôi nghe… sao lại quá đáng tới mức này… thật là không hiểu nổi… bọn họ xem mạng người như cỏ rác vậy!
– Bọn họ? Bà Năm biết là ai làm hả?
Bà Năm ngơ ngác nhìn Ba Yến, bà lắc đầu trả lời.
– Không biết, nhưng theo tôi đoán thì chắc chắn là có người cố tình… ông chủ cũng bị trúng độc không rõ… chú Tân cũng vậy… bây giờ cả cô Ba cũng bị trúng độc… không thể nào là trùng hợp đâu cô Ba.
– Vậy theo bà Năm thì… bà có nghi ngờ ai không?
Nghe Ba Yến hỏi, bà Năm do dự một hồi, bà thật sự không dám nói bừa, bởi thân phận của bà ở nhà họ Trần này thấp hèn quá, lỡ động chạm đến ai thì lại mang họa vào thân…
– Để nói là nghi ngờ thì… ai cũng có thể là kẻ tình nghi… kể cả là tôi mà cô Ba. Hơn nữa… tôi sống ở đây… không ai thích tôi cả… vậy nên tôi không dám nói bừa. Chỉ là tôi đoán… là tôi đoán thôi nhé… có thể không phải kẻ đó muốn hại cô Ba đâu…
Ba Yến giật mình vì câu trả lời này của bà Năm, cô liền vờ hỏi tiếp.
– Sao… bà Năm lại nghĩ như vậy? Rõ ràng là con bị hại mà?
Bà Năm đắn đo một chút, lại nghĩ tới ân tình mà Ba Yến đã giúp cho bà trước đây, nghĩ kỹ, bà quyết định nhiều chuyện, nói nhiều thêm với Ba Yến một vài câu.
– Là tôi đoán thôi, là tôi đoán theo suy nghĩ của tôi nên cô Ba cũng đừng tin tưởng, chỉ nghe để tham khảo thêm thôi nha cô Ba… Thật ra thì, tôi là tôi suy luận theo hướng này, là hướng có hơi tâm linh một chút…
– Dạ? Tâm linh?
– Ừ tâm linh. Để tôi giải thích cho cô Ba hiểu. Thứ nhất, tôi nghi ngờ người bị hại đáng lẽ phải là bà Ba chứ không phải là cô Ba. Thứ hai nữa là, bà Ba vừa đưa cô Trân Quý tới, vậy nên bà Ba bị đưa vào tầm ngắm. Và cái điều quan trọng nhất để tôi suy luận ra là bà Ba mới chính là người bị hại… đó là… là căn phòng thờ.
Ba Yến càng nghe càng thấy hoang mang, cô có chút không hiểu lắm, chân mày cũng nhíu lại hết.
– Sao mấu chốt lại nằm ở phòng thờ hả bà Năm?
Sắc mặt của bà Năm dần trở nên căng thẳng, giọng nói của bà cũng nghiêm nghị hơn.
– Thật, bởi vì tôi nghĩ… nếu như bà Ba bị hại ở ngay phòng thờ… vậy thì mọi người có thể đồn nhau là bà Ba… bị tổ tiên quở phạt. Mà đã bị tổ tiên họ Trần quở phạt thì cần gì phải điều tra nguyên nhân sự việc, cô Ba thấy đúng không? Tại sao bị hại ở đâu không bị, lại bị hại ở trong chính phòng thờ, mà lại còn không tìm ra được tang chứng… Cái mấu chốt chính là nằm ở chỗ đó, đánh vào tâm lý những người xung quanh, nếu đúng là như vậy thì kế này quá hoàn hảo rồi.
Bà Năm nói như vậy, thật ra thì cũng có khả năng lắm. Bởi Đại Đại đã nói là cô bị hại oan, người bị hại là một người khác. Mà người khác ở đây phù hợp nhất là ai, là bà Ba chứ ai…
Hạ độc bà Ba, đâu nhất thiết phải hạ độc ở phòng thờ, chỉ cần hạ độc ở phòng ngủ riêng của bà Ba ở đền thờ là được mà. Rõ ràng là đúng như bà Năm đã đoán, kẻ này là muốn diệt cỏ tận gốc, muốn bà Ba vừa bị hại lại còn vừa bị mang tiếng oan. Nếu bà Ba chết ở phòng thờ, người ngoài không tìm được tang chứng vật chứng gì, vậy thì có thể kết luận được ngay là bà Ba bị tổ tiên “thanh trừng”…
Chà! Sao cô lại không nghĩ ra vấn đề này nhỉ? Mấu chốt đều nằm ở phòng thờ, mục đích quá rõ ràng rồi, vậy mà cô lại bỏ xót…
Nếu suy luận theo hướng này là đúng, vậy thì kẻ độc ác kia chỉ có thể là… bà Hai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.