Chương 2
Trần Phan Trúc Giang
21/03/2023
Cô Ba Yến được người dân xứ Gò phong danh xưng là đệ nhất mỹ nữ, cô là con gái của ông Phú, một nhà giàu có đã phá sản cách đây không lâu. Trước kia người dân rất tò mò về cô, bởi ít ai nhìn thấy cô ở nhà, mãi sau này khi ông Phú đã phá sản, mọi người mới thi thoảng nhìn thấy cô đi đi về về để lo hương khói cho tổ tiên.
Ông Phú sau khi phá sản đã bỏ xứ đi từ lâu, mặc dù không mắc nợ gì ai, nhưng có lẽ ông xấu hổ, không muốn nhìn mặt người đời nữa. Nhà thờ tổ tiên thì vẫn còn ở xứ Gò, nhà cửa bề thế lớn lắm, chẳng qua là không còn nhìn thấy bóng dáng ông Phú nữa, bây giờ chỉ còn một mình cô Ba còn về hương khói mà thôi.
Tính ra thì số cô Ba Yến cũng gọi là hồng nhan bạc mệnh, có ai nghĩ gia cảnh bề thế như vậy mà cuối cùng lại phải đi tới nhà họ Trần để làm vợ bé cho người ta. Mặc dù bây giờ nhà họ Trần vẫn chưa chính thức chọn ai làm Mợ Hai, nhưng ai mà không biết chuyện cô của cô Ba Yến đã từng có hiềm khích với bà út Lựu của nhà họ Trần, vậy nên cô Ba Yến chắc chắn sẽ không thể nào trở thành Mợ Hai của nhà họ Trần được. Dù cho nhan sắc có nghiêng nước nghiêng thành thì cũng vậy, kết quả cũng chỉ có thể làm vợ bé cho cậu Hai mà thôi. Bởi vậy nên mới nói… hồng nhan thì bạc mệnh… quả thật là bạc mệnh!
*
Đã một tuần trôi qua, cậu Hai không có nhà, nghe người làm nói lại thì cậu Hai đi bàn chuyện làm ăn với khách hàng. Đây là khách hàng quan trọng của nhà họ Trần, chỉ riêng một mình cậu Hai mới tiếp đãi được vị khách này. Người làm cũng có nói, cậu Hai mỗi lần đi tiếp khách ít nhất cũng phải hai tuần, có lần đi tới hơn một tháng, không cố định ngày về. Việc cậu Hai đột nhiên không có ở nhà làm cho Thanh Yến cảm thấy lo âu, bởi cô muốn tiếp xúc với cậu Hai, không muốn tới đây rồi chỉ biết ngồi ngắm cây trong vườn, rất phí thời gian.
Cậu Hai đưa tới cho Ba Yến một người giúp việc sai vặt, nhóc con này tên là Ti, là người của giới tính thứ ba, miệng mồm hoạt náo, rất nhanh nhẹn. May là có Ti bầu bạn, nếu không chắc cô đã phát rồ lên vì chán rồi, bởi người nhà họ Trần này đã xem cô như là không khí, à không, phải xem là khí CO2 mới đúng, bởi ai cũng muốn xa lánh cô.
Ngồi chống cằm nhìn về phía vườn hoa cúc ở trước mặt, hoa cúc dưới ánh nắng rất đẹp, đẹp một cách lung linh khó tả. Chỉ là tâm trạng của Ba Yến lúc này rất không được tốt, hoa cúc có đẹp tới đâu thì cô cũng không thẩm thấu nổi, cô bắt đầu uể oải than thở với nhóc Ti đang ngồi bên cạnh.
– Ti, em có biết khi nào thì cậu Hai về không em?
A Ti bình thường cực kỳ lanh lẹ trong nắm bắt thông tin, còn nếu như hỏi mà không thấy thằng nhóc trả lời, vậy thì chỉ có thể là thằng nhóc này không biết.
– Em cũng không biết nữa cô Ba, chưa nghe tin tức gì. Nếu mà có tin tức gì thì em sẽ nói cho cô biết liền, hen cô!
Ba Yến bị hạn chế đi lại, cậu Hai không cho cô đi lung tung trong khuôn viên của Trần gia, chỉ cho cô đi lại trong khu nhà nghỉ dành cho khách, tặng thêm cho cô một vườn hoa cúc rực rỡ và một cậu nhóc tên là A Ti làm bạn. Ở đây không có nhiều người tới lui, thi thoảng sẽ thấy người làm vườn, cũng sẽ thấy người tới quét lá cây, dọn dẹp phòng ốc. Nhưng tại sao lại không có ai điếm xỉa gì tới cô, thật sự là không có một ai muốn tới hỏi han gì cô cả. Rõ ràng là cậu Hai đối xử với cô cũng được lắm mà, sao đột nhiên lại trở mặt không nhận người quen như vậy nhỉ?
Chán nản trong lòng, Ba Yến vô thức than thở với nhóc Ti.
– Cậu Hai đi lâu dữ vậy luôn hả Ti? Là khách hàng nào mà chất lượng quá vậy, có thể ép cậu Hai nhà mình đi tới mấy tuần luôn?
Nhóc Ti nhìn cô gái trước mặt đang uể oải chán chường nhớ nhung cậu Hai, cậu không nhịn được mà tăng thêm thương cảm dành cho đệ nhất mỹ nhân xứ Gò. Vốn tưởng phải là cậu Hai nhớ nhung cô Ba chứ, ai có ngờ cô Ba lại nhớ nhung cậu Hai da diết mãnh liệt tới như vậy. Đáng thương cho cô Ba thiệt, mặt mày xinh như thần tiên ấy, vậy mà lại phải lòng cậu Hai, một người lúc nào cũng toả ra sát khí nặng nề… hổng hiểu cô Ba ưng cậu Hai ở cái điểm nào nữa? Tình yêu quả là khó hiểu!
Nhịn không được sự thương cảm, nhóc Ti liền dịu giọng, đóng vai người chị để an ủi tâm hồn thiếu nữ thiếu vắng tình yêu của Ba Yến.
– Thôi cô Ba đừng trông nữa, biết khi nào cậu về mà cô trông. Lần nào cậu đi cũng lâu như vậy mà, cô có trông thì cậu cũng không về liền được đâu…
Ba Yến vẫn uể oải như vậy, cô đang rất sầu đời, cái sầu đơn thuần là bị nhốt, cũng sầu do không gặp được cậu Hai.
– Cô cũng biết như vậy, nhưng cô chỉ muốn gặp cậu Hai thôi mà…
Nhóc Ti càng nghe Ba Yến nói thì lại càng thấy thương cho cô, cậu cũng biết sơ sơ về chuyện của cô Ba Yến, mà cậu là người của giới tính thứ ba, rất yêu cái đẹp, vậy nên cậu càng thấy thương cho cô gái hồng nhan bạc mệnh này. Trong đầu cậu có suy nghĩ, cô Ba Yến gặp trúng cậu Hai nhà cậu, giống hệt như là bông hoa nhài cắm bãi c*t trâu vậy… tiếc mà nói không được… buồn ghê!
Thở dài một hơi thật nhẹ, A Ti lại tiếp tục khuyên nhủ.
– Em biết cô Ba nhớ cậu Hai nhà em… cô yên tâm… chỉ cần thấy bóng dáng cậu Hai ở bờ rào… em hứa… hứa danh dự là em sẽ báo cho cô hay tin ngay. Cô cứ tin tưởng ở em.
Ba Yến ngước mắt nhìn gương mặt cực kỳ uy tín của nhóc Ti, cô rõ ràng là thấy có gì đó sai sai nhưng lại không biết sai ở điểm nào. Mà thôi kệ đi, nhóc Ti này có ý tốt giúp cô, cô cứ nhận trước đã. Ở nhà họ Trần này làm gì có ai chịu đối xử tử tế với cô như nhóc Ti này đâu, cô nên trân trọng nhóc con này, dù không biết sự tử tế này có thật hay không…
Lại chợt nhớ đến vài chuyện, Ba Yến bật người ngồi dậy, cô nhìn nhóc Ti, bắt đầu tung chiêu moi móc thông tin.
– Thôi thì nhờ hết vào em vậy, nhớ là phải giúp cô đó nghen. Cô ở đây có một mình, đơn thân độc mã, cỡ mà không có em thì cô không biết phải làm sao luôn. Cậu Hai cũng không thiệt lòng đối tốt với cô, chắc là cậu có người trong lòng rồi…
Thấy Ba Yến sụ mặt, nhóc Ti không nỡ, cậu liền đứng ra nói tốt cho cậu Hai.
– Cô Ba đừng có nghĩ như vậy, cậu Hai làm gì có ai!
Ba Yến đáy mắt lóng lánh như ngấn nước, cô nói trong ủy khuất.
– Sao lại không có ai? Chẳng phải là có cô hai Hạnh với cô út Nhung mà cậu đang nuôi đó sao?
Nhóc Ti không dám nói bừa chuyện của chủ, nhưng mà có những lúc bị thao túng tâm lý như thế này, cộng thêm cậu nhóc nhiệt tình, vậy nên biết gì cũng nói ra hết.
– Đúng là trong nhà có cô Hai Hạnh với cô Út Nhung, nhưng có cũng như không thôi, cậu Hai đâu có ưng hai cổ đâu. Hai cổ tới đây cũng mấy tháng trời rồi, cậu Hai có ngó ngàng gì tới đâu. Chẳng qua là do bà chủ muốn, chứ còn cậu Hai… cậu không có thích hai cô này… em thấy rõ ràng là vậy mà.
Được đà, Ba Yến xông lên, muốn moi hết thông tin từ miệng nhóc Ti
– Thiệt không Ti, Sao cô vẫn thấy không tin được vậy? Không phải cô nghĩ nhiều đâu, nhưng người như cậu Hai… chẳng lẽ không ưng ý ai? Hay là do trong lòng cậu có ai rồi, nên nhìn ai cũng không vừa mắt?
Vừa nói, Ba Yến vừa tỏ ra đau lòng bất an, nhan sắc thượng thừa, cộng thêm nước mắt lưng tròng, khiến cho nhóc Ti hết sức thương xót, liền ra sức mà an ủi.
– Em sống ở nhà này từ nhỏ cho tới giờ, hổng lẽ cậu Hai ưng ai mà em hông biết sao hả cô Ba. Trước kia cậu Hai cũng có vài người, nhưng chắc do cậu Hai khủng bố quá, vậy nên tới giờ cũng còn một mình, chưa thấy hỏi cưới ai. Cô Hạnh với cô Nhung cũng chỉ theo quy tộc tới đây ở vậy thôi, chứ biết cậu Hai có ưng hông mà tính tới chuyện cưới hỏi.
– Vậy là trước kia… cậu Hai cũng có người mình thích hả Ti?
– Dạ, hình như là có, nhưng cũng không tới đâu, ở lại đây được một thời gian cũng theo cha mẹ đi rồi.
Vờ tỏ ra ngây ngô tò mò, Ba Yến chớp chớp mắt, dịu giọng hỏi.
– À thì ra là cậu Hai cũng có người mình thích, mà là ai vậy Ti, có phải người ở đây không em?
Nhóc Ti tính tình cũng thật thà, hỏi đâu nói đó, biết gì là nói.
– Hình như cũng là người ở xứ Gò này, nhưng ở thôn Hạ hay thôn Trung gì đó, chứ không phải người của thôn Đại. Tên thì em không nhớ, nhưng tên đẹp lắm, mà cổ đi lâu rồi, nghe nói là cha mẹ cổ đưa cổ đi nơi khác sống, không có ở đây nữa…
Ba Yến khẽ gật gù, thông tin này của nhóc Ti cũng giống như thông tin mà cô được nghe kể lại. Nhưng mà Nhã Ngọc không phải được cha mẹ đưa đi nơi khác sống, mà là chị ấy c-h-ế-t rồi, là c-h-ế-t không rõ nguyên do. Người nhà họ Trần này nói với cha mẹ Nhã Ngọc là chị ấy bị bệnh truyền nhiễm mà qua đời, x-á-c phải thiêu hủy ngay lập tức, nếu không sẽ gây ra bệnh truyền nhiễm cho mọi người. Cha mẹ Nhã Ngọc thương con, nhưng cũng nể trọng nhà họ Trần, họ nói cái gì bọn họ cũng nghe, nên không truy cứu rõ ràng nguyên nhân cái c-h-ế-t của con gái…
Ba Yến không hỏi nhóc Ti thêm nữa, bởi vì cô sợ hỏi nhiều thằng nhóc này sẽ sinh nghi, hơn nữa cũng chưa chắc là A Ti đã biết được gì khác nữa mà để kể cho cô biết. Chuyện của Nhã Ngọc được giấu nhẹm kín bưng, người của xứ Gò này ít ai biết, có muốn hỏi cũng phải hỏi đúng người, chứ người bình thường chưa chắc đã biết được ngọn nguồn khuất tất đâu.
Không tiếp tục hỏi đến chuyện của Nhã Ngọc, Ba Yến lúc này mới suy tính cho bản thân mình. Chuyện của Nhã Ngọc từ từ điều tra cũng được, không vội, chuyện quan trọng trước mắt vẫn là chuyện của bản thân cô đây. Cậu Hai đi lâu như vậy, biết tới khi nào mới về, cậu không có nhà, chẳng lẽ cô bồi dưỡng tình cảm với không khí hay sao?
Không! nhất định phải kéo cậu về, không thể để cậu đi lâu như vậy, cậu sẽ quên mất cô là ai luôn cho mà xem!
Nghĩ nghĩ, Ba Yến đột nhiên kéo nhóc Ti lại gần sát bên cạnh, sau đó cô nói nhỏ vào tai A Ti, cũng không biết là nói cái gì mà lại thấy A Ti rất phối hợp, gật đầu lia lịa…
Cuối cùng một chủ một tớ tản ra hành động, ai làm việc người nấy, thái độ quyết liệt và dứt khoát lắm, cũng không rõ là đang bày trận gì nữa.
*
Cứ độ vài tháng, cậu Hai sẽ rời khỏi quê nhà để lên thành phố tiếp khách hàng, vị khách hàng này rất có “máu mặt”, là một trong những khách hàng quan trọng nhất của nhà họ Trần. Nhà họ Trần mặc dù rất giàu có nhưng cốt lõi vẫn là thương gia, sản xuất và kinh doanh nông nghiệp, từ lúa gạo cho đến thức ăn gia súc, từ giống thực vật cho đến phân bón, nhà họ Trần thầu hết tất cả các mảng ở xứ Gò. Nhà họ Trần là một trong bốn họ lớn mạnh nhất vùng thành Á, trước kia tổ tiên họ Trần đã có công khai phá vùng đất Gò này, vậy nên ở xứ Gò, nhà họ Trần là họ có quyền lực và được người dân tôn kính muôn phần.
Vị khách hàng này là bạn của cậu Hai, thân phận người đàn ông này cũng đặc biệt, chỉ thích một mình cậu Hai tiếp đãi bàn chuyện làm ăn. Mà vị khách hàng này là vị khách rất quan trọng của họ Trần, vậy nên cậu Hai cũng được dòng tộc xem trọng, kiêng nể nhiều phần. Chứ nếu như chỉ với địa vị là cậu Hai của nhà họ Trần, bản thân còn có “bệnh” kỳ quái như vậy, cậu Hai chắc chắn sẽ không được dòng họ nể trọng. Phải biết là nhà họ Trần không chỉ có một nhánh chính, họ Trần còn có rất nhiều nhánh phụ, mà thời gian gần đây, một nhánh phụ đang rất phát triển, có khả năng sẽ nhận được quyền kế thừa tộc họ, uy hiếp trực tiếp đến con cháu họ Trần nhánh chính, uy hiếp luôn cả tương lai của cậu Hai.
A Đông vừa bước vào phòng, anh đã cảm nhận được một luồng áp khí nặng nề tràn đến, anh nhíu mày, nhìn về phía người đang ngồi trên ghế, không cần hỏi anh cũng biết là cậu Hai đang có tâm sự trong lòng. Trời sinh cậu Hai có khí chất khác thường, hiếm người nào tiếp xúc với cậu mà có thể chịu được khí tức (khí thở) lạnh lẽo toả ra từ người cậu. Có người nói, cậu không phải người, cậu là ma quỷ chuyển thế, nhưng mà theo anh thấy thì không phải vậy, cậu Hai cũng không đáng sợ như vậy, ngược lại trông cậu còn có một chút gì đó… đáng thương.
– Cậu Hai!
Thế Phong vừa trở về phòng sau một ngày mệt mỏi bàn việc làm ăn, vừa mới trở về phòng nghỉ ngơi, thoáng chốc lại nghĩ đến những việc đã qua, tâm trạng anh đột nhiên trở nên nặng nề u uất. Anh cũng biết rõ mỗi khi tâm trạng anh tệ hại thì áp khí tiêu cực trên người anh sẽ rất mạnh, mạnh đến mức có thể kéo những người xung quanh đều bị tâm lý tiêu cực u uất giống như anh. Nhưng anh quả thật không thể khống chế được cảm xúc của mình, sống đến từng tuổi này, anh cũng chịu đủ cực hình rồi…
– Cậu Hai, cậu thấy mệt nhiều không? Có cần tôi đi tìm bác sĩ đến xem cho cậu không cậu?
Thế Phong xoay người nhìn vào A Đông, giọng anh rất khẽ, trầm thấp yếu ớt.
– Tôi không sao, chú không cần lo. Có chuyện gì sao?
Nghe cậu Hai hỏi, A Đông vốn không định nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu Hai đã dặn dò nếu có chuyện gì liên quan đến cô Ba Yến thì phải báo ngay cho cậu biết, vậy nên anh liền chạy tới báo tin.
– Dạ cậu Hai, ở nhà báo tin đến là cô Ba Yến… xảy ra chuyện.
Tâm trạng đã không tốt, nghe được tin tức của Ba Yến, tâm trạng Thế Phong lại thấy nặng nề hơn. Anh nhìn thẳng A Đông, liền hỏi.
– Ba Yến? Cô Ba có chuyện gì?
A Đông cũng cảm nhận được áp khí bắn tới, nhưng nói cũng đã nói rồi, anh không thể không báo.
– Dạ, chú Sáu quản gia gọi cho tôi, chú nói… cô Ba Yến đột nhiên ngã bệnh… luôn miệng nói muốn gặp cậu Hai…
Cậu Hai nhíu mày, cảm xúc biến chuyển mạnh.
– Sao chứ? Cô Ba bị bệnh? Bệnh thế nào?
A Đông cũng không rõ lắm, anh biết cái gì liền nói lại ngay cái đó.
– Tôi cũng không rõ lắm, chú Sáu nói cô Ba bệnh, hình như khá nặng, bác sĩ tới khám cũng không biết là bệnh gì.
Trong lòng cậu Hai lộp bộp vài tiếng, tay anh hơi giật, một cỗ lo lắng bất an đột nhiên tràn về. Anh nhớ rõ lúc anh đi cô gái này vẫn còn khỏe lắm, cớ sao đột nhiên lại ngã bệnh không rõ nguyên do được…
Không được! Anh phải về xem một chuyến, cô Ba Yến không thể có chuyện gì được, anh không thể để cho chuyện cũ lập lại thêm một lần nữa. Cô Ba Yến không thể giống Nhã Ngọc… không thể c-h-ế-t… cô ấy không được phép c-h-ế-t… không được!
Ông Phú sau khi phá sản đã bỏ xứ đi từ lâu, mặc dù không mắc nợ gì ai, nhưng có lẽ ông xấu hổ, không muốn nhìn mặt người đời nữa. Nhà thờ tổ tiên thì vẫn còn ở xứ Gò, nhà cửa bề thế lớn lắm, chẳng qua là không còn nhìn thấy bóng dáng ông Phú nữa, bây giờ chỉ còn một mình cô Ba còn về hương khói mà thôi.
Tính ra thì số cô Ba Yến cũng gọi là hồng nhan bạc mệnh, có ai nghĩ gia cảnh bề thế như vậy mà cuối cùng lại phải đi tới nhà họ Trần để làm vợ bé cho người ta. Mặc dù bây giờ nhà họ Trần vẫn chưa chính thức chọn ai làm Mợ Hai, nhưng ai mà không biết chuyện cô của cô Ba Yến đã từng có hiềm khích với bà út Lựu của nhà họ Trần, vậy nên cô Ba Yến chắc chắn sẽ không thể nào trở thành Mợ Hai của nhà họ Trần được. Dù cho nhan sắc có nghiêng nước nghiêng thành thì cũng vậy, kết quả cũng chỉ có thể làm vợ bé cho cậu Hai mà thôi. Bởi vậy nên mới nói… hồng nhan thì bạc mệnh… quả thật là bạc mệnh!
*
Đã một tuần trôi qua, cậu Hai không có nhà, nghe người làm nói lại thì cậu Hai đi bàn chuyện làm ăn với khách hàng. Đây là khách hàng quan trọng của nhà họ Trần, chỉ riêng một mình cậu Hai mới tiếp đãi được vị khách này. Người làm cũng có nói, cậu Hai mỗi lần đi tiếp khách ít nhất cũng phải hai tuần, có lần đi tới hơn một tháng, không cố định ngày về. Việc cậu Hai đột nhiên không có ở nhà làm cho Thanh Yến cảm thấy lo âu, bởi cô muốn tiếp xúc với cậu Hai, không muốn tới đây rồi chỉ biết ngồi ngắm cây trong vườn, rất phí thời gian.
Cậu Hai đưa tới cho Ba Yến một người giúp việc sai vặt, nhóc con này tên là Ti, là người của giới tính thứ ba, miệng mồm hoạt náo, rất nhanh nhẹn. May là có Ti bầu bạn, nếu không chắc cô đã phát rồ lên vì chán rồi, bởi người nhà họ Trần này đã xem cô như là không khí, à không, phải xem là khí CO2 mới đúng, bởi ai cũng muốn xa lánh cô.
Ngồi chống cằm nhìn về phía vườn hoa cúc ở trước mặt, hoa cúc dưới ánh nắng rất đẹp, đẹp một cách lung linh khó tả. Chỉ là tâm trạng của Ba Yến lúc này rất không được tốt, hoa cúc có đẹp tới đâu thì cô cũng không thẩm thấu nổi, cô bắt đầu uể oải than thở với nhóc Ti đang ngồi bên cạnh.
– Ti, em có biết khi nào thì cậu Hai về không em?
A Ti bình thường cực kỳ lanh lẹ trong nắm bắt thông tin, còn nếu như hỏi mà không thấy thằng nhóc trả lời, vậy thì chỉ có thể là thằng nhóc này không biết.
– Em cũng không biết nữa cô Ba, chưa nghe tin tức gì. Nếu mà có tin tức gì thì em sẽ nói cho cô biết liền, hen cô!
Ba Yến bị hạn chế đi lại, cậu Hai không cho cô đi lung tung trong khuôn viên của Trần gia, chỉ cho cô đi lại trong khu nhà nghỉ dành cho khách, tặng thêm cho cô một vườn hoa cúc rực rỡ và một cậu nhóc tên là A Ti làm bạn. Ở đây không có nhiều người tới lui, thi thoảng sẽ thấy người làm vườn, cũng sẽ thấy người tới quét lá cây, dọn dẹp phòng ốc. Nhưng tại sao lại không có ai điếm xỉa gì tới cô, thật sự là không có một ai muốn tới hỏi han gì cô cả. Rõ ràng là cậu Hai đối xử với cô cũng được lắm mà, sao đột nhiên lại trở mặt không nhận người quen như vậy nhỉ?
Chán nản trong lòng, Ba Yến vô thức than thở với nhóc Ti.
– Cậu Hai đi lâu dữ vậy luôn hả Ti? Là khách hàng nào mà chất lượng quá vậy, có thể ép cậu Hai nhà mình đi tới mấy tuần luôn?
Nhóc Ti nhìn cô gái trước mặt đang uể oải chán chường nhớ nhung cậu Hai, cậu không nhịn được mà tăng thêm thương cảm dành cho đệ nhất mỹ nhân xứ Gò. Vốn tưởng phải là cậu Hai nhớ nhung cô Ba chứ, ai có ngờ cô Ba lại nhớ nhung cậu Hai da diết mãnh liệt tới như vậy. Đáng thương cho cô Ba thiệt, mặt mày xinh như thần tiên ấy, vậy mà lại phải lòng cậu Hai, một người lúc nào cũng toả ra sát khí nặng nề… hổng hiểu cô Ba ưng cậu Hai ở cái điểm nào nữa? Tình yêu quả là khó hiểu!
Nhịn không được sự thương cảm, nhóc Ti liền dịu giọng, đóng vai người chị để an ủi tâm hồn thiếu nữ thiếu vắng tình yêu của Ba Yến.
– Thôi cô Ba đừng trông nữa, biết khi nào cậu về mà cô trông. Lần nào cậu đi cũng lâu như vậy mà, cô có trông thì cậu cũng không về liền được đâu…
Ba Yến vẫn uể oải như vậy, cô đang rất sầu đời, cái sầu đơn thuần là bị nhốt, cũng sầu do không gặp được cậu Hai.
– Cô cũng biết như vậy, nhưng cô chỉ muốn gặp cậu Hai thôi mà…
Nhóc Ti càng nghe Ba Yến nói thì lại càng thấy thương cho cô, cậu cũng biết sơ sơ về chuyện của cô Ba Yến, mà cậu là người của giới tính thứ ba, rất yêu cái đẹp, vậy nên cậu càng thấy thương cho cô gái hồng nhan bạc mệnh này. Trong đầu cậu có suy nghĩ, cô Ba Yến gặp trúng cậu Hai nhà cậu, giống hệt như là bông hoa nhài cắm bãi c*t trâu vậy… tiếc mà nói không được… buồn ghê!
Thở dài một hơi thật nhẹ, A Ti lại tiếp tục khuyên nhủ.
– Em biết cô Ba nhớ cậu Hai nhà em… cô yên tâm… chỉ cần thấy bóng dáng cậu Hai ở bờ rào… em hứa… hứa danh dự là em sẽ báo cho cô hay tin ngay. Cô cứ tin tưởng ở em.
Ba Yến ngước mắt nhìn gương mặt cực kỳ uy tín của nhóc Ti, cô rõ ràng là thấy có gì đó sai sai nhưng lại không biết sai ở điểm nào. Mà thôi kệ đi, nhóc Ti này có ý tốt giúp cô, cô cứ nhận trước đã. Ở nhà họ Trần này làm gì có ai chịu đối xử tử tế với cô như nhóc Ti này đâu, cô nên trân trọng nhóc con này, dù không biết sự tử tế này có thật hay không…
Lại chợt nhớ đến vài chuyện, Ba Yến bật người ngồi dậy, cô nhìn nhóc Ti, bắt đầu tung chiêu moi móc thông tin.
– Thôi thì nhờ hết vào em vậy, nhớ là phải giúp cô đó nghen. Cô ở đây có một mình, đơn thân độc mã, cỡ mà không có em thì cô không biết phải làm sao luôn. Cậu Hai cũng không thiệt lòng đối tốt với cô, chắc là cậu có người trong lòng rồi…
Thấy Ba Yến sụ mặt, nhóc Ti không nỡ, cậu liền đứng ra nói tốt cho cậu Hai.
– Cô Ba đừng có nghĩ như vậy, cậu Hai làm gì có ai!
Ba Yến đáy mắt lóng lánh như ngấn nước, cô nói trong ủy khuất.
– Sao lại không có ai? Chẳng phải là có cô hai Hạnh với cô út Nhung mà cậu đang nuôi đó sao?
Nhóc Ti không dám nói bừa chuyện của chủ, nhưng mà có những lúc bị thao túng tâm lý như thế này, cộng thêm cậu nhóc nhiệt tình, vậy nên biết gì cũng nói ra hết.
– Đúng là trong nhà có cô Hai Hạnh với cô Út Nhung, nhưng có cũng như không thôi, cậu Hai đâu có ưng hai cổ đâu. Hai cổ tới đây cũng mấy tháng trời rồi, cậu Hai có ngó ngàng gì tới đâu. Chẳng qua là do bà chủ muốn, chứ còn cậu Hai… cậu không có thích hai cô này… em thấy rõ ràng là vậy mà.
Được đà, Ba Yến xông lên, muốn moi hết thông tin từ miệng nhóc Ti
– Thiệt không Ti, Sao cô vẫn thấy không tin được vậy? Không phải cô nghĩ nhiều đâu, nhưng người như cậu Hai… chẳng lẽ không ưng ý ai? Hay là do trong lòng cậu có ai rồi, nên nhìn ai cũng không vừa mắt?
Vừa nói, Ba Yến vừa tỏ ra đau lòng bất an, nhan sắc thượng thừa, cộng thêm nước mắt lưng tròng, khiến cho nhóc Ti hết sức thương xót, liền ra sức mà an ủi.
– Em sống ở nhà này từ nhỏ cho tới giờ, hổng lẽ cậu Hai ưng ai mà em hông biết sao hả cô Ba. Trước kia cậu Hai cũng có vài người, nhưng chắc do cậu Hai khủng bố quá, vậy nên tới giờ cũng còn một mình, chưa thấy hỏi cưới ai. Cô Hạnh với cô Nhung cũng chỉ theo quy tộc tới đây ở vậy thôi, chứ biết cậu Hai có ưng hông mà tính tới chuyện cưới hỏi.
– Vậy là trước kia… cậu Hai cũng có người mình thích hả Ti?
– Dạ, hình như là có, nhưng cũng không tới đâu, ở lại đây được một thời gian cũng theo cha mẹ đi rồi.
Vờ tỏ ra ngây ngô tò mò, Ba Yến chớp chớp mắt, dịu giọng hỏi.
– À thì ra là cậu Hai cũng có người mình thích, mà là ai vậy Ti, có phải người ở đây không em?
Nhóc Ti tính tình cũng thật thà, hỏi đâu nói đó, biết gì là nói.
– Hình như cũng là người ở xứ Gò này, nhưng ở thôn Hạ hay thôn Trung gì đó, chứ không phải người của thôn Đại. Tên thì em không nhớ, nhưng tên đẹp lắm, mà cổ đi lâu rồi, nghe nói là cha mẹ cổ đưa cổ đi nơi khác sống, không có ở đây nữa…
Ba Yến khẽ gật gù, thông tin này của nhóc Ti cũng giống như thông tin mà cô được nghe kể lại. Nhưng mà Nhã Ngọc không phải được cha mẹ đưa đi nơi khác sống, mà là chị ấy c-h-ế-t rồi, là c-h-ế-t không rõ nguyên do. Người nhà họ Trần này nói với cha mẹ Nhã Ngọc là chị ấy bị bệnh truyền nhiễm mà qua đời, x-á-c phải thiêu hủy ngay lập tức, nếu không sẽ gây ra bệnh truyền nhiễm cho mọi người. Cha mẹ Nhã Ngọc thương con, nhưng cũng nể trọng nhà họ Trần, họ nói cái gì bọn họ cũng nghe, nên không truy cứu rõ ràng nguyên nhân cái c-h-ế-t của con gái…
Ba Yến không hỏi nhóc Ti thêm nữa, bởi vì cô sợ hỏi nhiều thằng nhóc này sẽ sinh nghi, hơn nữa cũng chưa chắc là A Ti đã biết được gì khác nữa mà để kể cho cô biết. Chuyện của Nhã Ngọc được giấu nhẹm kín bưng, người của xứ Gò này ít ai biết, có muốn hỏi cũng phải hỏi đúng người, chứ người bình thường chưa chắc đã biết được ngọn nguồn khuất tất đâu.
Không tiếp tục hỏi đến chuyện của Nhã Ngọc, Ba Yến lúc này mới suy tính cho bản thân mình. Chuyện của Nhã Ngọc từ từ điều tra cũng được, không vội, chuyện quan trọng trước mắt vẫn là chuyện của bản thân cô đây. Cậu Hai đi lâu như vậy, biết tới khi nào mới về, cậu không có nhà, chẳng lẽ cô bồi dưỡng tình cảm với không khí hay sao?
Không! nhất định phải kéo cậu về, không thể để cậu đi lâu như vậy, cậu sẽ quên mất cô là ai luôn cho mà xem!
Nghĩ nghĩ, Ba Yến đột nhiên kéo nhóc Ti lại gần sát bên cạnh, sau đó cô nói nhỏ vào tai A Ti, cũng không biết là nói cái gì mà lại thấy A Ti rất phối hợp, gật đầu lia lịa…
Cuối cùng một chủ một tớ tản ra hành động, ai làm việc người nấy, thái độ quyết liệt và dứt khoát lắm, cũng không rõ là đang bày trận gì nữa.
*
Cứ độ vài tháng, cậu Hai sẽ rời khỏi quê nhà để lên thành phố tiếp khách hàng, vị khách hàng này rất có “máu mặt”, là một trong những khách hàng quan trọng nhất của nhà họ Trần. Nhà họ Trần mặc dù rất giàu có nhưng cốt lõi vẫn là thương gia, sản xuất và kinh doanh nông nghiệp, từ lúa gạo cho đến thức ăn gia súc, từ giống thực vật cho đến phân bón, nhà họ Trần thầu hết tất cả các mảng ở xứ Gò. Nhà họ Trần là một trong bốn họ lớn mạnh nhất vùng thành Á, trước kia tổ tiên họ Trần đã có công khai phá vùng đất Gò này, vậy nên ở xứ Gò, nhà họ Trần là họ có quyền lực và được người dân tôn kính muôn phần.
Vị khách hàng này là bạn của cậu Hai, thân phận người đàn ông này cũng đặc biệt, chỉ thích một mình cậu Hai tiếp đãi bàn chuyện làm ăn. Mà vị khách hàng này là vị khách rất quan trọng của họ Trần, vậy nên cậu Hai cũng được dòng tộc xem trọng, kiêng nể nhiều phần. Chứ nếu như chỉ với địa vị là cậu Hai của nhà họ Trần, bản thân còn có “bệnh” kỳ quái như vậy, cậu Hai chắc chắn sẽ không được dòng họ nể trọng. Phải biết là nhà họ Trần không chỉ có một nhánh chính, họ Trần còn có rất nhiều nhánh phụ, mà thời gian gần đây, một nhánh phụ đang rất phát triển, có khả năng sẽ nhận được quyền kế thừa tộc họ, uy hiếp trực tiếp đến con cháu họ Trần nhánh chính, uy hiếp luôn cả tương lai của cậu Hai.
A Đông vừa bước vào phòng, anh đã cảm nhận được một luồng áp khí nặng nề tràn đến, anh nhíu mày, nhìn về phía người đang ngồi trên ghế, không cần hỏi anh cũng biết là cậu Hai đang có tâm sự trong lòng. Trời sinh cậu Hai có khí chất khác thường, hiếm người nào tiếp xúc với cậu mà có thể chịu được khí tức (khí thở) lạnh lẽo toả ra từ người cậu. Có người nói, cậu không phải người, cậu là ma quỷ chuyển thế, nhưng mà theo anh thấy thì không phải vậy, cậu Hai cũng không đáng sợ như vậy, ngược lại trông cậu còn có một chút gì đó… đáng thương.
– Cậu Hai!
Thế Phong vừa trở về phòng sau một ngày mệt mỏi bàn việc làm ăn, vừa mới trở về phòng nghỉ ngơi, thoáng chốc lại nghĩ đến những việc đã qua, tâm trạng anh đột nhiên trở nên nặng nề u uất. Anh cũng biết rõ mỗi khi tâm trạng anh tệ hại thì áp khí tiêu cực trên người anh sẽ rất mạnh, mạnh đến mức có thể kéo những người xung quanh đều bị tâm lý tiêu cực u uất giống như anh. Nhưng anh quả thật không thể khống chế được cảm xúc của mình, sống đến từng tuổi này, anh cũng chịu đủ cực hình rồi…
– Cậu Hai, cậu thấy mệt nhiều không? Có cần tôi đi tìm bác sĩ đến xem cho cậu không cậu?
Thế Phong xoay người nhìn vào A Đông, giọng anh rất khẽ, trầm thấp yếu ớt.
– Tôi không sao, chú không cần lo. Có chuyện gì sao?
Nghe cậu Hai hỏi, A Đông vốn không định nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu Hai đã dặn dò nếu có chuyện gì liên quan đến cô Ba Yến thì phải báo ngay cho cậu biết, vậy nên anh liền chạy tới báo tin.
– Dạ cậu Hai, ở nhà báo tin đến là cô Ba Yến… xảy ra chuyện.
Tâm trạng đã không tốt, nghe được tin tức của Ba Yến, tâm trạng Thế Phong lại thấy nặng nề hơn. Anh nhìn thẳng A Đông, liền hỏi.
– Ba Yến? Cô Ba có chuyện gì?
A Đông cũng cảm nhận được áp khí bắn tới, nhưng nói cũng đã nói rồi, anh không thể không báo.
– Dạ, chú Sáu quản gia gọi cho tôi, chú nói… cô Ba Yến đột nhiên ngã bệnh… luôn miệng nói muốn gặp cậu Hai…
Cậu Hai nhíu mày, cảm xúc biến chuyển mạnh.
– Sao chứ? Cô Ba bị bệnh? Bệnh thế nào?
A Đông cũng không rõ lắm, anh biết cái gì liền nói lại ngay cái đó.
– Tôi cũng không rõ lắm, chú Sáu nói cô Ba bệnh, hình như khá nặng, bác sĩ tới khám cũng không biết là bệnh gì.
Trong lòng cậu Hai lộp bộp vài tiếng, tay anh hơi giật, một cỗ lo lắng bất an đột nhiên tràn về. Anh nhớ rõ lúc anh đi cô gái này vẫn còn khỏe lắm, cớ sao đột nhiên lại ngã bệnh không rõ nguyên do được…
Không được! Anh phải về xem một chuyến, cô Ba Yến không thể có chuyện gì được, anh không thể để cho chuyện cũ lập lại thêm một lần nữa. Cô Ba Yến không thể giống Nhã Ngọc… không thể c-h-ế-t… cô ấy không được phép c-h-ế-t… không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.