Chương 9
Trần Phan Trúc Giang
21/03/2023
Ba Yến tìm được một chiếc tủ lớn, cô mở tủ thấy còn chỗ trống, liền tự động chui vào, ngồi vừa y ở trong tủ. Cô trước giờ đã quen với những chuyện người sống kẻ chết, lại theo Đại Đại, một đại Cổ sư vô cùng phi phàm. Vậy nên những chuyện người chết như thế này, cô không sợ, ngược lại còn thấy bình thường. Nếu ai hỏi cô có sợ ma quỷ không, cô chắc chắn sẽ trả lời là không. Bởi vì cô đã gặp “bọn họ” rồi, còn gặp nhiều nữa là đằng khác, vậy nên cô thật sự không thấy sợ.
Chỉ là chuyện lần này có chút bất ngờ, cô không nghĩ là người đàn ông kia lại chết trước mặt cô như vậy. Mà bây giờ có thời gian nghĩ kỹ lại thì quả thật là người đàn ông này đã không thể cứu được nữa rồi. Bởi do năng lực cảm nhận của cô đã bị hạn chế, mà đã bị hạn chế mà vẫn có thể nhìn thấy được người đàn ông này có khí đen quanh người… vậy thì chỉ có đường là chết, hết cứu được.
Cô quên mất là cô đã bị Đại Đại hạn chế năng lực, lúc nhìn thấy ấn đường của người đàn ông chuyển đen, lại thấy khí đen tản ra quanh cơ thể ông ấy, cô cứ nghĩ là ông ấy vẫn còn có cơ hội được cứu…
Thở dài một hơi, có những việc, dù lòng có muốn nhưng cuối cùng vẫn là lực bất tòng tâm!
*
Bên ngoài hỗn loạn một hồi rất lâu, có tiếng la hét, có tiếng cự cãi, cũng có tiếng khóc lóc hoảng loạn. Ba Yến chỉ nghe được những âm thanh ồn ào, còn cụ thể là bên ngoài đang nói đến chuyện gì, cô hoàn toàn không nghe rõ được.
Khoảng hơn một tiếng sau, A Đông mới xuất hiện, trông bộ dạng của cô lúc này có hơi nhếch nhác, vậy nên sau khi được A Đông hộ tống chui hàng rào, cô liền thẩn thờ về phòng ngủ, cũng không hỏi gì về chuyện của người đàn ông kia, cô bây giờ không muốn biết. Hiện tại cô cần ngủ một giấc thật đủ và thật dài, những chuyện còn lại, ngày mai tính.
*
Sang ngày hôm sau, tin tức chú Tân qua đời cũng đã truyền đi khắp nhà họ Trần. Nhưng về nguyên nhân cái chết của chú Tân, bọn họ công cáo ra bên ngoài là chú ấy bị đột quỵ mà qua đời chứ không nói là do trúng độc mà chết.
Về lý do vì sao nhà họ Trần lại muốn giấu nguyên nhân cái chết của chú Tân thì Ba Yến cô cũng hiểu được chút ít. Nhưng riêng về chuyện bà Năm đột nhiên bị giam giữ, chuyện này thật sự là Ba Yến cô không hiểu, thật sự là không hiểu?
Út Nhung đến tìm Ba Yến có việc, dì Thảo nhờ hai người các cô kiểm kê quà tặng cho họ tộc vào dịp Tết Trung Thu. Bình thường công việc này dì Thảo sẽ làm, nhưng năm nay có thêm bọn cô, với lại là dì cũng bận rộn chuyện của ông chủ nên dì giao lại cho hai người các cô làm giúp.
Út Nhung rất thích bàn chuyện bát quái, sau khi biết tin chú Tân chết, rồi bà Năm bị giam giữ, cô ấy không nhịn được tò mò, liền tám chuyện với Ba Yến.
– Yến… bà có biết lý do vì sao bà Năm bị giam giữ không?
Ba Yến vừa kiểm tra túi quà mà người làm đang gói, cô vừa hỏi lại Út Nhung.
– Vì sao? Cô biết được gì hả?
Út Nhung gật đầu, cô ấy kéo Ba Yến ra một góc, sau đó tranh thủ tám chuyện.
– Tôi biết được chút chút, là bà Út kể cho tôi nghe. Bà Út nói… là bà Năm hại ông chủ đó… Yến tin không?
– Không tin. Tôi không tin là bà Năm làm như vậy đâu… sao bà Năm lại hại ông chủ… không thể nào!
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Ba Yến, Út Nhung thoáng ngạc nhiên, cô ấy liền hỏi.
– Sao Yến tin tưởng bà Năm quá vậy? Sao Yến nghĩ là bà Năm không có làm?
Ba Yến biết là bản thân cô có chút kích động, nhưng sự thật là cô vẫn không tin bà Năm hãm hại ông chủ. Bà ấy không có lý do gì để hại ông chủ cả, chưa nói đến chuyện nếu ông chủ xảy ra chuyện gì không may thì bà ấy sẽ càng sống không được tốt ở nhà họ Trần này. Ông chủ như là dính liền với bà Năm vậy, ông chủ khỏe lên thì bà Năm sẽ được sống tốt, còn ngược lại thì mọi người cũng có thể hiểu được mà, ông chủ mà chết thì bà Năm cũng không sống yên được…
Ở nhà họ Trần này sẽ không có cái chuyện chồng chết, vợ bé được thả ra ngoài sống tự do đâu… không có đâu!
Ba Yến nhìn Út Nhung, cô nghiêm túc trả lời.
– Yến tin bà Năm không có hại ông chủ, vì bà Năm thật sự không có lý do gì phải làm vậy hết. Ở đây ai mà không biết bà Năm sống “kí sinh” bên cạnh ông chủ, Nhung thấy có đúng không?
Út Nhung lúc này cũng gật gù, cô ấy nói.
– Nhung cũng nghĩ giống Yến, vậy nên lúc nghe tin bà Năm bị giam lại, Nhung cũng giật mình lắm. Nếu là người khác bị giam lại thì Nhung đã không chạy tới tìm bà Út để hỏi chuyện vào lúc sáng sớm rồi. Bà cô Út mới vừa về tới, Nhung nóng ruột quá chạy tới hỏi, chọc bà Út chửi cho một trận. Mà thôi cũng không sao, nhưng Nhung thấy tội cho bà Năm quá, không hiểu sao tự dưng lại bị vạ vào chuyện này.
Nghĩ nghĩ một chút, Ba Yến lúc này đột nhiên hỏi.
– Nhưng mà ai ra lệnh bắt bà Năm lại vậy Nhung? Giam giữ với tội gì?
– Nghe bà cô Út nói thì là bà Hai cho giam bà Năm lại, hình như là tìm được chứng cứ bà Năm hại ông chủ…
– Có cả chứng cứ luôn?
Út Nhung lắc đầu không chắc chắn.
– Cái này thì Nhung không chắc đâu, nghe nói là vậy thôi hà.
Những gì Út Nhung biết, Út Nhung đều đã nói hết cho Ba Yến nghe, cô có muốn tìm hiểu thêm thì Út Nhung cũng không biết được thêm gì để nói cho cô biết. Bây giờ nếu muốn biết rõ ràng mọi chuyện thì chỉ có thể đi tìm một người, đó là cậu Hai!
*
Khó khăn lắm Ba Yến mới nhìn thấy cậu Hai xuất hiện, đã hai ngày trôi qua kể từ sau cái hôm cậu Hai giúp cô trốn, mãi tới bữa nay cô mới gặp lại được cậu.
Viện cớ đi tìm cậu Hai để lấy lại mặt dây chuyền ngọc, nhưng mà mặt dây chuyền thì cũng đã lấy rồi, chỉ là người thì vẫn chưa chịu đi…
Cậu Hai có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu kia. Cậu vốn dĩ không muốn giữ cô lại, nhưng nhìn biểu cảm này của cô, cậu không tin là cậu có thể đuổi cô đi một cách dễ dàng được. Hết cách, cậu đành ngồi yên ở trên ghế, nhạt giọng hỏi cô.
– Muốn biết chuyện gì? Hỏi đi, tôi trả lời.
Hiếm khi được cậu Hai dung túng cho một lần , Ba Yến liền nắm bắt cơ hội, cô liền hỏi về chuyện của ông chủ và bà Năm.
– Cậu… bà Năm… em muốn hỏi cậu là vì sao bà Năm lại bị bắt giam?
Thế Phong nhíu khẽ mày nhìn Ba Yến, giọng anh trầm thấp, không nghe ra được là vui hay buồn. Anh hỏi một câu khiến Ba Yến có chút chột dạ.
– Cô Ba có vẻ thân với dì ấy quá nhỉ?
– Cũng gọi là tạm tạm… bà Năm đối xử với em tốt lắm ạ.
Nghe Ba Yến trả lời như vậy, Thế Phong cũng không có ý bắt chẹt gì cô. Ngược lại anh cũng có vài chuyện muốn hỏi, sẵn gặp riêng cô ở đây, anh hỏi luôn vậy.
– Thân hay không thân thì cũng vậy, cô Ba cũng không cần mắc công nói giúp cho dì ta. Mọi người đã điều tra ra được là dì ta có liên quan đến chuyện ba tôi và chú Tân trúng độc. Mặc dù chưa thể xác thực được là dì ta có phải là người hại ba tôi hay không. Nhưng trước mắt phải giam giữ dì ta lại, tránh trường hợp dì ta bỏ trốn. Những gì cô Ba muốn biết, tôi nói xong rồi, bây giờ tới phiên tôi hỏi… hôm đó tại sao cô Ba lại có mặt ở trước cửa phòng chú Tân?
Với câu hỏi này của cậu Hai, Ba Yến cũng không có gì hoảng loạn, chẳng qua là thái độ nghi ngờ này của cậu Hai lại làm cho cô không hài lòng lắm. Mà thôi vậy, nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ nghi ngờ, không trách được cậu ấy.
Nghiêm túc, Ba Yến trả lời.
– Em biết là cậu đang nghi ngờ em, nhưng cậu nghi ngờ em cũng vô ích, bởi em biết chắc là cậu biết rõ em không có liên quan đến chuyện chú Tân chết. Thể chất em đặc biệt, có thể thấy được những thứ mà người khác không thấy… mà những thứ em thấy… chắc cậu cũng thấy mà phải không?
Cậu Hai nhướng mày nhìn cô, ngữ cảm hoà hoãn hơn vừa rồi rất nhiều, ánh mắt cậu nhìn cô cực kỳ khó dò.
– Hỏi ngược lại tôi đấy à?
Ba Yến không quá sợ cậu Hai, cô biết thừa là cậu Hai sẽ không đổ tội lên đầu cô. Bởi vì nếu muốn đổ tội cho cô thì ngày hôm đó cậu đã không giúp cô rồi.
– Em chỉ đang thanh minh cho bản thân mình thôi mà cậu Hai, em được phép đúng không?
Cậu Hai không trả lời câu hỏi của Ba Yến, cậu lại hỏi cô một câu hỏi khác.
– Vậy cô Ba nói tôi nghe thử xem… cô Ba nhìn thấy cái gì?
– Em nhìn thấy ấn đường chú Tân rất đen, quanh người chú ấy có luồng khí màu đen. Cũng vì muốn giúp chú ấy nên em mới tới xem thử tình hình, lúc tới thì chú ấy chết truớc mặt em… nhắc lại chuyện này vẫn còn thấy sợ.
– Người có ấn đường kéo mây đen thì báo hiệu đó là người tận số, lý do gì cô lại muốn cứu người sắp tới số? Mà người tận số thì thân thể sẽ toả ra âm khí, luồng khí đen này là do âm khí mà có, người sắp chết và người chết nào cũng sẽ có? Tôi nói đúng không?
Cậu Hai hỏi, Ba Yến cũng không giấu giếm mà trả lời cho cậu biết rõ ràng.
– Đúng, cậu Hai nói đúng, nhưng mà chưa đủ. Thật ra thì em còn nhìn thấy được lẫn trong luồng khí đen trên người chú Tân có một luồng khí đỏ, mà là khí đỏ này thì chỉ có những người bị hại mới có thôi.
Thế Phong ngạc nhiên nhăn mày, anh đặc biệt tò mò, hỏi gấp.
– Cô Ba nói… cô Ba còn có thể nhìn thấy và biết được là người khác bị hại?
Ba Yến thoải mái gật đầu, cô đáp.
– Đúng ạ. Nhưng cũng không đúng trong tất cả các trường hợp đâu.
– Nói rõ một chút.
– Tức là em chỉ nhìn thấy được người sắp chết có bị hại hay không mà thôi, còn nếu là người bình thường chưa dính đến mạng người, em cũng giống cậu, không nhìn ra được. Em cực kỳ mẫn cảm với âm khí, phàm là những gì liên quan đến âm khí, em đều có thể nhìn ra được. Thường thì người sắp chết sẽ có ba loại, một là tới số chết, tức là ấn đường sẽ đen, trên người có âm khí, loại thứ hai là người muốn chết, ấn đường không đen, nhưng trên người sẽ có âm khí cực kỳ âm u u ám. Còn loại thứ ba tức là giống như chú Tân, là bị hại chết, ấn đường vừa đen, trên người vừa có khí đen, lại còn lẫn cả khí đỏ…
Dừng chút, Ba Yến lại tiếp tục rao giảng kiến thức cho cậu Hai tỏ tường.
– Bình thường gặp loại thứ nhất thì đến thần tiên cũng bó tay chứ không nói gì đến em. Nhưng nếu gặp loại thứ hai và thứ ba thì có thể sẽ cứu được, nhưng khả năng cứu được cũng không cao đâu, phải còn trông vào phước đức của người đó như thế nào. Loại thứ hai thì có thể dễ xử lý, nhưng loại thứ ba, may mắn lắm mới cứu được. Mà thật ra thì chuyện sống chết ở trên đời này đều là một chuỗi nhân quả luân hồi rất khó có thể giải thích. Có đôi khi cũng không nên xen vào câu chuyện nhân sinh của người khác, trừ những trường hợp đặc biệt. Nhưng riêng em, nếu em thấy thì sẽ cố cứu, còn nếu đã không thể cứu được, vậy thì xem như số kiếp an bài, không thể cưỡng cầu.
Thế Phong nghe qua liền hiểu những gì mà Ba Yến vừa nói, anh lại tiếp thêm một kiến thức mới, kiến thức này anh chưa được Ngao sư phụ nói qua. Mà nếu như Ba Yến đã nói như vậy, vậy thì ngày hôm đó là cô cũng giống như anh, đều nhìn thấy được khí đen trên người chú Tân. Chỉ là cô còn có thể nhìn thấy được là chú Tân bị hại, còn anh thì không thấy được, anh chỉ có thể đoán mà thôi.
Nhưng nếu những gì Ba Yến nói là thật thì chú Tân là bị ai hại? Cả chú ấy và ba anh đều bị trúng độc, nhưng tại sao độc của chú Tân lại mạnh hơn độc của ba anh… tại sao lại như vậy?
Chỉ là chuyện lần này có chút bất ngờ, cô không nghĩ là người đàn ông kia lại chết trước mặt cô như vậy. Mà bây giờ có thời gian nghĩ kỹ lại thì quả thật là người đàn ông này đã không thể cứu được nữa rồi. Bởi do năng lực cảm nhận của cô đã bị hạn chế, mà đã bị hạn chế mà vẫn có thể nhìn thấy được người đàn ông này có khí đen quanh người… vậy thì chỉ có đường là chết, hết cứu được.
Cô quên mất là cô đã bị Đại Đại hạn chế năng lực, lúc nhìn thấy ấn đường của người đàn ông chuyển đen, lại thấy khí đen tản ra quanh cơ thể ông ấy, cô cứ nghĩ là ông ấy vẫn còn có cơ hội được cứu…
Thở dài một hơi, có những việc, dù lòng có muốn nhưng cuối cùng vẫn là lực bất tòng tâm!
*
Bên ngoài hỗn loạn một hồi rất lâu, có tiếng la hét, có tiếng cự cãi, cũng có tiếng khóc lóc hoảng loạn. Ba Yến chỉ nghe được những âm thanh ồn ào, còn cụ thể là bên ngoài đang nói đến chuyện gì, cô hoàn toàn không nghe rõ được.
Khoảng hơn một tiếng sau, A Đông mới xuất hiện, trông bộ dạng của cô lúc này có hơi nhếch nhác, vậy nên sau khi được A Đông hộ tống chui hàng rào, cô liền thẩn thờ về phòng ngủ, cũng không hỏi gì về chuyện của người đàn ông kia, cô bây giờ không muốn biết. Hiện tại cô cần ngủ một giấc thật đủ và thật dài, những chuyện còn lại, ngày mai tính.
*
Sang ngày hôm sau, tin tức chú Tân qua đời cũng đã truyền đi khắp nhà họ Trần. Nhưng về nguyên nhân cái chết của chú Tân, bọn họ công cáo ra bên ngoài là chú ấy bị đột quỵ mà qua đời chứ không nói là do trúng độc mà chết.
Về lý do vì sao nhà họ Trần lại muốn giấu nguyên nhân cái chết của chú Tân thì Ba Yến cô cũng hiểu được chút ít. Nhưng riêng về chuyện bà Năm đột nhiên bị giam giữ, chuyện này thật sự là Ba Yến cô không hiểu, thật sự là không hiểu?
Út Nhung đến tìm Ba Yến có việc, dì Thảo nhờ hai người các cô kiểm kê quà tặng cho họ tộc vào dịp Tết Trung Thu. Bình thường công việc này dì Thảo sẽ làm, nhưng năm nay có thêm bọn cô, với lại là dì cũng bận rộn chuyện của ông chủ nên dì giao lại cho hai người các cô làm giúp.
Út Nhung rất thích bàn chuyện bát quái, sau khi biết tin chú Tân chết, rồi bà Năm bị giam giữ, cô ấy không nhịn được tò mò, liền tám chuyện với Ba Yến.
– Yến… bà có biết lý do vì sao bà Năm bị giam giữ không?
Ba Yến vừa kiểm tra túi quà mà người làm đang gói, cô vừa hỏi lại Út Nhung.
– Vì sao? Cô biết được gì hả?
Út Nhung gật đầu, cô ấy kéo Ba Yến ra một góc, sau đó tranh thủ tám chuyện.
– Tôi biết được chút chút, là bà Út kể cho tôi nghe. Bà Út nói… là bà Năm hại ông chủ đó… Yến tin không?
– Không tin. Tôi không tin là bà Năm làm như vậy đâu… sao bà Năm lại hại ông chủ… không thể nào!
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Ba Yến, Út Nhung thoáng ngạc nhiên, cô ấy liền hỏi.
– Sao Yến tin tưởng bà Năm quá vậy? Sao Yến nghĩ là bà Năm không có làm?
Ba Yến biết là bản thân cô có chút kích động, nhưng sự thật là cô vẫn không tin bà Năm hãm hại ông chủ. Bà ấy không có lý do gì để hại ông chủ cả, chưa nói đến chuyện nếu ông chủ xảy ra chuyện gì không may thì bà ấy sẽ càng sống không được tốt ở nhà họ Trần này. Ông chủ như là dính liền với bà Năm vậy, ông chủ khỏe lên thì bà Năm sẽ được sống tốt, còn ngược lại thì mọi người cũng có thể hiểu được mà, ông chủ mà chết thì bà Năm cũng không sống yên được…
Ở nhà họ Trần này sẽ không có cái chuyện chồng chết, vợ bé được thả ra ngoài sống tự do đâu… không có đâu!
Ba Yến nhìn Út Nhung, cô nghiêm túc trả lời.
– Yến tin bà Năm không có hại ông chủ, vì bà Năm thật sự không có lý do gì phải làm vậy hết. Ở đây ai mà không biết bà Năm sống “kí sinh” bên cạnh ông chủ, Nhung thấy có đúng không?
Út Nhung lúc này cũng gật gù, cô ấy nói.
– Nhung cũng nghĩ giống Yến, vậy nên lúc nghe tin bà Năm bị giam lại, Nhung cũng giật mình lắm. Nếu là người khác bị giam lại thì Nhung đã không chạy tới tìm bà Út để hỏi chuyện vào lúc sáng sớm rồi. Bà cô Út mới vừa về tới, Nhung nóng ruột quá chạy tới hỏi, chọc bà Út chửi cho một trận. Mà thôi cũng không sao, nhưng Nhung thấy tội cho bà Năm quá, không hiểu sao tự dưng lại bị vạ vào chuyện này.
Nghĩ nghĩ một chút, Ba Yến lúc này đột nhiên hỏi.
– Nhưng mà ai ra lệnh bắt bà Năm lại vậy Nhung? Giam giữ với tội gì?
– Nghe bà cô Út nói thì là bà Hai cho giam bà Năm lại, hình như là tìm được chứng cứ bà Năm hại ông chủ…
– Có cả chứng cứ luôn?
Út Nhung lắc đầu không chắc chắn.
– Cái này thì Nhung không chắc đâu, nghe nói là vậy thôi hà.
Những gì Út Nhung biết, Út Nhung đều đã nói hết cho Ba Yến nghe, cô có muốn tìm hiểu thêm thì Út Nhung cũng không biết được thêm gì để nói cho cô biết. Bây giờ nếu muốn biết rõ ràng mọi chuyện thì chỉ có thể đi tìm một người, đó là cậu Hai!
*
Khó khăn lắm Ba Yến mới nhìn thấy cậu Hai xuất hiện, đã hai ngày trôi qua kể từ sau cái hôm cậu Hai giúp cô trốn, mãi tới bữa nay cô mới gặp lại được cậu.
Viện cớ đi tìm cậu Hai để lấy lại mặt dây chuyền ngọc, nhưng mà mặt dây chuyền thì cũng đã lấy rồi, chỉ là người thì vẫn chưa chịu đi…
Cậu Hai có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái đang chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu kia. Cậu vốn dĩ không muốn giữ cô lại, nhưng nhìn biểu cảm này của cô, cậu không tin là cậu có thể đuổi cô đi một cách dễ dàng được. Hết cách, cậu đành ngồi yên ở trên ghế, nhạt giọng hỏi cô.
– Muốn biết chuyện gì? Hỏi đi, tôi trả lời.
Hiếm khi được cậu Hai dung túng cho một lần , Ba Yến liền nắm bắt cơ hội, cô liền hỏi về chuyện của ông chủ và bà Năm.
– Cậu… bà Năm… em muốn hỏi cậu là vì sao bà Năm lại bị bắt giam?
Thế Phong nhíu khẽ mày nhìn Ba Yến, giọng anh trầm thấp, không nghe ra được là vui hay buồn. Anh hỏi một câu khiến Ba Yến có chút chột dạ.
– Cô Ba có vẻ thân với dì ấy quá nhỉ?
– Cũng gọi là tạm tạm… bà Năm đối xử với em tốt lắm ạ.
Nghe Ba Yến trả lời như vậy, Thế Phong cũng không có ý bắt chẹt gì cô. Ngược lại anh cũng có vài chuyện muốn hỏi, sẵn gặp riêng cô ở đây, anh hỏi luôn vậy.
– Thân hay không thân thì cũng vậy, cô Ba cũng không cần mắc công nói giúp cho dì ta. Mọi người đã điều tra ra được là dì ta có liên quan đến chuyện ba tôi và chú Tân trúng độc. Mặc dù chưa thể xác thực được là dì ta có phải là người hại ba tôi hay không. Nhưng trước mắt phải giam giữ dì ta lại, tránh trường hợp dì ta bỏ trốn. Những gì cô Ba muốn biết, tôi nói xong rồi, bây giờ tới phiên tôi hỏi… hôm đó tại sao cô Ba lại có mặt ở trước cửa phòng chú Tân?
Với câu hỏi này của cậu Hai, Ba Yến cũng không có gì hoảng loạn, chẳng qua là thái độ nghi ngờ này của cậu Hai lại làm cho cô không hài lòng lắm. Mà thôi vậy, nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ nghi ngờ, không trách được cậu ấy.
Nghiêm túc, Ba Yến trả lời.
– Em biết là cậu đang nghi ngờ em, nhưng cậu nghi ngờ em cũng vô ích, bởi em biết chắc là cậu biết rõ em không có liên quan đến chuyện chú Tân chết. Thể chất em đặc biệt, có thể thấy được những thứ mà người khác không thấy… mà những thứ em thấy… chắc cậu cũng thấy mà phải không?
Cậu Hai nhướng mày nhìn cô, ngữ cảm hoà hoãn hơn vừa rồi rất nhiều, ánh mắt cậu nhìn cô cực kỳ khó dò.
– Hỏi ngược lại tôi đấy à?
Ba Yến không quá sợ cậu Hai, cô biết thừa là cậu Hai sẽ không đổ tội lên đầu cô. Bởi vì nếu muốn đổ tội cho cô thì ngày hôm đó cậu đã không giúp cô rồi.
– Em chỉ đang thanh minh cho bản thân mình thôi mà cậu Hai, em được phép đúng không?
Cậu Hai không trả lời câu hỏi của Ba Yến, cậu lại hỏi cô một câu hỏi khác.
– Vậy cô Ba nói tôi nghe thử xem… cô Ba nhìn thấy cái gì?
– Em nhìn thấy ấn đường chú Tân rất đen, quanh người chú ấy có luồng khí màu đen. Cũng vì muốn giúp chú ấy nên em mới tới xem thử tình hình, lúc tới thì chú ấy chết truớc mặt em… nhắc lại chuyện này vẫn còn thấy sợ.
– Người có ấn đường kéo mây đen thì báo hiệu đó là người tận số, lý do gì cô lại muốn cứu người sắp tới số? Mà người tận số thì thân thể sẽ toả ra âm khí, luồng khí đen này là do âm khí mà có, người sắp chết và người chết nào cũng sẽ có? Tôi nói đúng không?
Cậu Hai hỏi, Ba Yến cũng không giấu giếm mà trả lời cho cậu biết rõ ràng.
– Đúng, cậu Hai nói đúng, nhưng mà chưa đủ. Thật ra thì em còn nhìn thấy được lẫn trong luồng khí đen trên người chú Tân có một luồng khí đỏ, mà là khí đỏ này thì chỉ có những người bị hại mới có thôi.
Thế Phong ngạc nhiên nhăn mày, anh đặc biệt tò mò, hỏi gấp.
– Cô Ba nói… cô Ba còn có thể nhìn thấy và biết được là người khác bị hại?
Ba Yến thoải mái gật đầu, cô đáp.
– Đúng ạ. Nhưng cũng không đúng trong tất cả các trường hợp đâu.
– Nói rõ một chút.
– Tức là em chỉ nhìn thấy được người sắp chết có bị hại hay không mà thôi, còn nếu là người bình thường chưa dính đến mạng người, em cũng giống cậu, không nhìn ra được. Em cực kỳ mẫn cảm với âm khí, phàm là những gì liên quan đến âm khí, em đều có thể nhìn ra được. Thường thì người sắp chết sẽ có ba loại, một là tới số chết, tức là ấn đường sẽ đen, trên người có âm khí, loại thứ hai là người muốn chết, ấn đường không đen, nhưng trên người sẽ có âm khí cực kỳ âm u u ám. Còn loại thứ ba tức là giống như chú Tân, là bị hại chết, ấn đường vừa đen, trên người vừa có khí đen, lại còn lẫn cả khí đỏ…
Dừng chút, Ba Yến lại tiếp tục rao giảng kiến thức cho cậu Hai tỏ tường.
– Bình thường gặp loại thứ nhất thì đến thần tiên cũng bó tay chứ không nói gì đến em. Nhưng nếu gặp loại thứ hai và thứ ba thì có thể sẽ cứu được, nhưng khả năng cứu được cũng không cao đâu, phải còn trông vào phước đức của người đó như thế nào. Loại thứ hai thì có thể dễ xử lý, nhưng loại thứ ba, may mắn lắm mới cứu được. Mà thật ra thì chuyện sống chết ở trên đời này đều là một chuỗi nhân quả luân hồi rất khó có thể giải thích. Có đôi khi cũng không nên xen vào câu chuyện nhân sinh của người khác, trừ những trường hợp đặc biệt. Nhưng riêng em, nếu em thấy thì sẽ cố cứu, còn nếu đã không thể cứu được, vậy thì xem như số kiếp an bài, không thể cưỡng cầu.
Thế Phong nghe qua liền hiểu những gì mà Ba Yến vừa nói, anh lại tiếp thêm một kiến thức mới, kiến thức này anh chưa được Ngao sư phụ nói qua. Mà nếu như Ba Yến đã nói như vậy, vậy thì ngày hôm đó là cô cũng giống như anh, đều nhìn thấy được khí đen trên người chú Tân. Chỉ là cô còn có thể nhìn thấy được là chú Tân bị hại, còn anh thì không thấy được, anh chỉ có thể đoán mà thôi.
Nhưng nếu những gì Ba Yến nói là thật thì chú Tân là bị ai hại? Cả chú ấy và ba anh đều bị trúng độc, nhưng tại sao độc của chú Tân lại mạnh hơn độc của ba anh… tại sao lại như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.