Chương 27: Phong Khởi (2)
Huyền Chu
03/11/2020
Thiệu Chích Đan cầm quạt trong tay, khẽ liếc mắt nhìn hai người đối diện, phát hiện bọn họ cũng giống mình, đều đang khó hiểu bởi hành động đột ngột hôm nay của cung chủ. Lại quay đầu nhìn Niên Trụ Liễn bên cạnh, chỉ thấy thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng ổn trọng bình tĩnh. Dưới đáy lòng dâng lên vài phần tán thưởng, mặt quạt mở ra khép lại, Thiệu Chích Đan quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Hôm nay đột ngột triệu tập các vị đến đây, nhất định các vị đều đang rất hoang mang.”
Tiếng nói dễ nghe đột nhiên vang lên đánh vỡ bầu không khí khẩn trương áp lực trên đại điện, mọi người đều vô thức thầm thở ra một ngụm khí, lúc này mới hướng mắt nhìn lên người đang ngồi ở vị trí trung tâm phía trên.
Khuôn mặt tựa như được điêu khắc mà ra, thanh niên mặc một thân áo trắng tà tà dựa vào ghế ngồi, khói trắng từ lư hương hai bên nhè nhẹ lượn lờ xung quanh hắn, trên gương mặt tuấn mỹ như ngọc, khóe miệng vẽ ra ý cười thản nhiên, ngữ điệu có vài phần thờ ơ, đôi con ngươi đen lại thập phần vắng lặng, không có một tia độ ấm.
“Bất quá, ta khuyên các vị, tạm thời hãy bình ổn tâm tình, kiên nhẫn xem hết màn kịch ta đã đặc biệt chuẩn bị cho mọi người xem, sau đó lại nghi hoặc cũng không muộn.” Vu Diệp cười nói, hướng Khanh Nhan đứng thẳng ở bên cạnh ra dấu, mọi người liền nhìn thấy Đông hộ pháp mặc một thân trường bào màu tím xoay người đi đến cửa nhỏ phía sau bình phong.
Cửa nhỏ kia là thông về phía sau đại điện, xem bộ dáng của Đông hộ pháp, giống như là muốn đi gọi thứ gì đến. Chẳng lẽ là gánh hát? Mọi người không khỏi cảm thấy tò mò, đều bắt đầu ở trong lòng thầm đoán thanh niên ngồi ở chủ vị kia đang mưu tính cái gì.
Nhưng mà mọi người cũng không phải đoán quá lâu, Đông Khanh Nhan đã trở lại. Tiếp theo, liền nghe được âm thanh xiềng xích nặng nề rất nhỏ từ ngoài cửa truyền đến, vọng vào đại điện. Phía trên đại điện, rất nhiều cung chúng đều có tâm tư nhạy cảm, vừa nghe thấy thứ âm thanh này, nhất thời liền thay đổi sắc mặt.
Xuất hiện đầu tiên trước mắt mọi người, là Bắc Sóc Phong đeo mặt nạ, một thân hắc y trường bào, phía sau hắn, có hơn mười thuộc hạ mặc hắc y của Hình Đường, áp giải mười người bị xiềng xích, tóc tai bù xù đi vào trong đại điện.
“Thuộc hạ bái kiến chủ thượng!” Vén trường bào, Bắc Sóc Phong cung kính quỳ xuống, mấy người tù phạm kia cũng bị nhóm thuộc hạ Hình Đường ép phải quỳ xuống.
Vu Diệp nhẹ gật đầu ra hiệu, Bắc Sóc Phong liền đứng dậy, vung tay lên, nhóm thuộc hạ thối lui qua một bên đứng nghiêm. Chỉ chừa lại mười tù phạm kia, vẫn như cũ quỳ trên mặt đất.
Kinh ngạc trong nháy mắt qua đi, mọi người liền đồng loạt nhìn chằm chằm nhóm tù phạm kia, đánh giá cùng phỏng đoán, thậm chí bắt đầu thấp giọng khẽ nghị luận.
“Không biết các vị, có còn nhớ rõ điều thứ nhất trong cung quy của Thiên Dạ Cung không?” Đem biểu tình của mọi người bên dưới đều thu vào mắt, Vu Diệp đột nhiên nở nụ cười, mở miệng hỏi, cũng không đợi mọi người trả lời, lại liếc về phía Bắc Sóc Phong, “Sóc Phong, ngươi chưởng quản cung luật, hãy nhắc lại cho mọi người nghe đi.”
“Vâng.” Bắc Sóc Phong nhận lệnh, xoay người mặt hướng về phía mọi người, “Cung quy điều thứ nhất, vào Thiên Dạ Cung, liền trở thành người của Thiên Dạ Cung. Từ đó về sau, toàn tâm toàn ý, trung tâm phụng dưỡng cung chủ, tuyệt không thay lòng đổi dạ!”
“Trung tâm phụng dưỡng, tuyệt không thay lòng đổi dạ…” Thanh âm trầm thấp giống như thì thầm, Vu Diệp như đang suy tư điều gì, sau một lúc lâu, mới tiếp tục nói tiếp, “Vậy… Nếu có người không tuân theo lời thề, ngông cuồng bất kính, thậm chí có mưu đồ tạo phản, thì sẽ như thế nào?”
“Hồi bẩm chủ thượng, đó chính là tội mưu phản, chiếu theo cung luật liền chặt đứt tay chân, lăng trì ba nghìn sáu trăm đao, chém đầu treo thị chúng, kẻ đồng lõa, không phân biệt chức vị, đồng tội!”
Hai người bọn họ một hỏi một đáp, những người bên trong đại điện đều nghe đến âm thầm kinh hãi, mao cốt tủng nhiên [sởn tóc gáy]. Ánh mắt nhìn về phía mấy người tù phạm kia không khỏi mang theo vài phần thương cảm. Mặc dù không biết bọn họ phạm vào tội gì, nhưng bị xử trí như vậy, bao thập niên đã qua nhưng trên sổ sách của Hình Đường cũng chỉ ghi chép lại một vài trường hợp.
Vu Diệp từ chỗ ngồi đứng dậy, chậm rãi đảo mắt nhìn một vòng đại điện, mọi người thần sắc khác nhau, lại đồng dạng đều mang theo vài phần vô thức sợ hãi, khẽ thở dài, khi lần nữa mở miệng, trong giọng nói hàm chứa một mảnh thương xót: “Hàn Trọng từ ba năm trước tiếp nhận chức vị cung chủ cho tới nay, làm việc tùy tính, tùy ý phóng túng, mọi việc trong cung toàn bộ đều giao cho các vị hộ pháp và Đường chủ xử lý… Lâu dài, chắc chắn có không ít người trong cung đối với Hàn Trọng cảm thấy thất vọng… Thế nhưng, hết chuyện này tới chuyện kia, ba năm qua, Hàn Trọng tự hỏi lòng, dường như chưa bao giờ khắt khe với người trong cung…”
Năm đó Mộ Vân Tiêu truyền ngôi cho Mộ Hàn Trọng, gặp phải rất nhiều người phản đối, nguyên nhân đều là vì tính cách Mộ Hàn Trọng luôn tùy ý tùy tính, lại ham mê thanh sắc, nhất định không đảm nhiệm được chức vị cung chủ to lớn kia. Nhưng Mộ Vân Tiêu đối với những ý kiến phản đối đó chẳng quan tâm, trực tiếp truyền ngôi, sau đó liền rời đi, mọi người bất đắc dĩ, mặc dù trong lòng phẫn uất, nhưng cũng chỉ có thể tận tâm tận lực phụ tá Mộ Hàn Trọng. Trải qua ba năm, cũng không xảy ra đại loạn gì nghiêm trọng, bởi vốn dĩ thế lực của Thiên Dạ Cung đã sớm vững vàng. Bởi vậy, tuy nói cung chủ Mộ Hàn Trọng làm việc không đạt tới xuất sắc, nhưng cũng không đến mức không thể chấp nhận, hơn nữa, đối đãi với thuộc hạ, với cung chúng, cũng có thể gọi là ưu đãi.
Lúc này lời Vu Diệp nói đều là sự thật, mọi người nhất thời đều nghi hoặc trong lòng vì sao đột nhiên hắn lại nói những lời này.
Vu Diệp tiến lên trước vài bước, đi tới trước mặt những tù phạm đang quỳ, cúi đầu nhìn bọn họ, “Các ngươi, thân là ám vệ của Quán Thiên Các, là lực lượng tinh nhuệ nhất của Thiên Dạ Cung ta, là những người ta có thể yên tâm đưa phía sau lưng mình phó thác, nếu hỏi trong Thiên Dạ Cung này ai là người ta tín nhiệm nhất, đó chính là các ngươi, mà các ngươi… thế nhưng lại…”
“Ta thật không hiểu, người nọ rốt cuộc cho các ngươi ưu đãi gì, lại có thể khiến các ngươi cam tâm trở thành gián điệp, vì người nọ bán mạng, đem cơ mật trong cung tiết lộ ra ngoài, xem mệnh lệnh của ta, bằng mặt nhưng không bằng lòng…”
Những kẻ quỳ trên mặt đất đều không lên tiếng, giống như không nghe thấy những lời nói hàm chứa bất đắc dĩ cùng đau lòng của Vu Diệp. Trái ngược, những người còn lại trong điện, đều lâm vào xúc động, cảm xúc dào dạt, ở trong lòng đều bắt đầu hối hận thời gian qua đã đối với Mộ Hàn Trọng quá mức hà khắc. Cung chủ trong ngày thường mặc dù làm việc tùy ý, tính tình lạnh lùng, nhưng dù sao lòng người thịt mềm, bị ám vệ mình trút hết tâm huyết phản bội, có thể nào không thở dài, có thể nào không đau lòng!
Vu Diệp nói đến cuối cùng, giống như đau đến mức không thể nói thêm được nữa, thật sâu nhắm mắt, thở dài một hơi, nói: “Được rồi! Tiền tài, quyền thế, từ xưa đến nay, những thứ này đều rất có mị lực, khiến người ta có thể cam nguyện vứt bỏ hết thảy! Nếu đem so sánh, tín nhiệm của ta có đáng là gì, lời thề có tính là gì! Bất quá chỉ như một truyện cười!”
Đúng vậy, đối với một số người, tiền tài quyền thế chính là thứ họ theo đuổi suốt đời, để có được chúng, bọn họ có thể không từ thủ đoạn, dùng hết mưu kế, tình yêu, tình thân, tình bạn… Vợ, bằng hữu, người nhà… Đều trở thành công cụ và thủ đoạn để giành lấy tiền tài quyền thế…
Thiệu Chích Đan hơi hơi rủ mắt, Nhâm Diệp thở dài lắc đầu, Kỳ Hồng Anh đỏ hốc mắt, mà Niên Trụ Liễn, lại nhìn Vu Diệp như đang suy nghĩ gì đó… Phía trên đại điện, rất nhiều người lòng đầy cảm xúc, nhìn dáng vẻ Vu Diệp thở dài nhắm mắt, không khỏi nhớ tới chính mình thời điểm mới vào Thiên Dạ Cung, tại chính đại điện này tuyên thệ trung thành.
—— vào Thiên Dạ Cung, liền trở thành người của Thiên Dạ Cung. Từ đó về sau, toàn tâm toàn ý, trung tâm phụng dưỡng cung chủ, tuyệt không thay lòng đổi dạ!
Nét bi thống trên mặt dần dần biến mất, dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc chậm rãi khôi phục, dưới ánh mắt mọi người, đôi mi dài nhẹ nhàng rung động, thanh niên lại mở hai mắt, khôi phục bộ dáng mọi người quen thuộc trước đây. Con ngươi đen thâm thúy, lãnh đạm trầm tĩnh, khóe miệng cười nhạt, như có như không, không còn một chút yếu ớt hay bi thống nào!
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua những tù phạm quỳ ở giữa đại điện, trong mắt mang theo tàn nhẫn lãnh khốc khiến cho cung chúng đều nhất tề rùng mình một cái.
“… Thời điểm các ngươi thay lòng đổi dạ, hẳn đã đoán trước được ngày hôm nay. Hiện tại, ta cũng không muốn nhiều lời nữa… Sóc Phong!”
“Vâng!” Bắc Sóc Phong thấp giọng đáp.
“Bắt đầu đi, xử trí theo cung quy.”
Bắc Sóc Phong ra hiệu, nhóm hắc y vẫn luôn đứng lẳng lặng ở góc đại điện lập tức tiến ra, một vài hắc y từ phía sau đại điện mang ra mười giá gỗ, cung chúng đồng loạt lui qua hai bên, mười giá gỗ được đặt ở giữa đại điện, đem mười tù phạm kia trói chặt lên trên.
Giá gỗ vừa mang ra, Thiệu Chích Đan chấn động, theo bản năng liền quay mặt nhìn về hướng thanh niên ở cách đó không xa, chỉ thấy hắn bộ dạng lười biếng dựa vào ghế da cọp, mi mắt khẽ mở, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn, có chút nhàm chán, giống như đối với cảnh vật đột nhiên xuất hiện trong đại điện không hề có hứng thú…
Mười hắc y nhân trong góc đi ra, trong tay đều cầm một hộp gỗ, đều tự đi đến trước một giá gỗ, khom người mở hộp gỗ lấy ra một thanh đoản đao, tiến lên trước mặt người bị trói trên giá gỗ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi phun ra, bất quá chỉ trong nháy mắt, mười tù phạm kia đều đã bị chặt đứt tay chân!
Cung chúng đứng hai bên sắc mặt trắng bệch, nếu như nói vừa rồi bọn họ còn đắm chìm trong thương cảm đối với Vu Diệp, thì giờ phút này bọn họ đều đã hiểu được, màn kịch đặc biệt… Chỉ vừa mới bắt đầu…
Lăng trì đao, tổng cộng ba nghìn sáu trăm đao, phân ra ba ngày hành hình. Như vậy mỗi ngày, tương ứng một nghìn hai trăm đao.
Một nghìn hai trăm đao này, mỗi một đao, đều có hắc y nhân ở bên cạnh cao giọng đếm số. Người đếm số, âm điệu tiết tấu đều giống nhau, mỗi một tiếng đếm vang lên, đều vọng thẳng vào tai mọi người trong đại điện, rõ ràng là một buổi chiều đầu mùa Hạ, lại cảm thấy rét lạnh thấu xương, hàn khí tận tâm.
Một đao thật mạnh chém về phía người trên giá gỗ, đao hình, liền bắt đầu từ phần ngực. Lúc đầu mỗi một đao chém xuống, liền thấy từng mảng da thịt lớn nhỏ rơi rụng, máu lập tức ứa ra, người bị cột vào giá gỗ điên cuồng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên càng lúc càng thê lương. Càng về sau, mỗi đao chém xuống, cơ hồ cũng không còn máu để chảy ra.
…
Một trăm đao, cơ ngực của người trên giá gỗ gần như đã bị chém nát, toàn bộ da thịt bị chém rụng đều rơi vào thùng gỗ do một hắc y nhân khác bưng trong tay.
Bọn người tù phạm gần như đã không còn khí lực rên rỉ, một người trong số họ, bởi vì quá mức thống khổ, đã tự cắn lưỡi, bọt máu theo trong miệng hắn cuồn cuộn trào ra, hắc y nhân bên cạnh tuyệt nhiên không thể tiếp tục chém xuống.
Liền có một người khác tiến lên, đem một thùng nước lạnh ‘Rầm’ một tiếng dội thẳng vào tù phạm kia, hắc y nhân cầm đao ra tay thô bạo, hung hăng nắm lấy yết hầu người kia. Đầu lưỡi tím tái liền lè ra, mủi đao run lên, đầu lưỡi liền bị cắt đứt…
Kỳ Hồng Anh rốt cục chịu không nổi nữa, quay đầu nhắm mắt không tiếp tục xem. Nhưng thanh âm đếm số kia vẫn liên tục vang lên không ngừng, kèm theo cả tiếng da thịt rơi rụng…
Màn kịch đặc biệt này, đến hiện tại, đã không còn mấy người có thể tiếp tục xem…
Một nghìn hai trăm đao rốt cục chém xong, giá gỗ cùng những tù phạm đều bị lôi xuống, lại có hắc y nhân tiến lên, nhanh chóng dọn dẹp những vệt máu vẩy dính trên mặt đất, rốt cục, hết thảy lại khôi phục như ban đầu, giống như màn hành hình vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng của mọi người…
“Hôm nay đột ngột triệu tập các vị đến đây, nhất định các vị đều đang rất hoang mang.”
Tiếng nói dễ nghe đột nhiên vang lên đánh vỡ bầu không khí khẩn trương áp lực trên đại điện, mọi người đều vô thức thầm thở ra một ngụm khí, lúc này mới hướng mắt nhìn lên người đang ngồi ở vị trí trung tâm phía trên.
Khuôn mặt tựa như được điêu khắc mà ra, thanh niên mặc một thân áo trắng tà tà dựa vào ghế ngồi, khói trắng từ lư hương hai bên nhè nhẹ lượn lờ xung quanh hắn, trên gương mặt tuấn mỹ như ngọc, khóe miệng vẽ ra ý cười thản nhiên, ngữ điệu có vài phần thờ ơ, đôi con ngươi đen lại thập phần vắng lặng, không có một tia độ ấm.
“Bất quá, ta khuyên các vị, tạm thời hãy bình ổn tâm tình, kiên nhẫn xem hết màn kịch ta đã đặc biệt chuẩn bị cho mọi người xem, sau đó lại nghi hoặc cũng không muộn.” Vu Diệp cười nói, hướng Khanh Nhan đứng thẳng ở bên cạnh ra dấu, mọi người liền nhìn thấy Đông hộ pháp mặc một thân trường bào màu tím xoay người đi đến cửa nhỏ phía sau bình phong.
Cửa nhỏ kia là thông về phía sau đại điện, xem bộ dáng của Đông hộ pháp, giống như là muốn đi gọi thứ gì đến. Chẳng lẽ là gánh hát? Mọi người không khỏi cảm thấy tò mò, đều bắt đầu ở trong lòng thầm đoán thanh niên ngồi ở chủ vị kia đang mưu tính cái gì.
Nhưng mà mọi người cũng không phải đoán quá lâu, Đông Khanh Nhan đã trở lại. Tiếp theo, liền nghe được âm thanh xiềng xích nặng nề rất nhỏ từ ngoài cửa truyền đến, vọng vào đại điện. Phía trên đại điện, rất nhiều cung chúng đều có tâm tư nhạy cảm, vừa nghe thấy thứ âm thanh này, nhất thời liền thay đổi sắc mặt.
Xuất hiện đầu tiên trước mắt mọi người, là Bắc Sóc Phong đeo mặt nạ, một thân hắc y trường bào, phía sau hắn, có hơn mười thuộc hạ mặc hắc y của Hình Đường, áp giải mười người bị xiềng xích, tóc tai bù xù đi vào trong đại điện.
“Thuộc hạ bái kiến chủ thượng!” Vén trường bào, Bắc Sóc Phong cung kính quỳ xuống, mấy người tù phạm kia cũng bị nhóm thuộc hạ Hình Đường ép phải quỳ xuống.
Vu Diệp nhẹ gật đầu ra hiệu, Bắc Sóc Phong liền đứng dậy, vung tay lên, nhóm thuộc hạ thối lui qua một bên đứng nghiêm. Chỉ chừa lại mười tù phạm kia, vẫn như cũ quỳ trên mặt đất.
Kinh ngạc trong nháy mắt qua đi, mọi người liền đồng loạt nhìn chằm chằm nhóm tù phạm kia, đánh giá cùng phỏng đoán, thậm chí bắt đầu thấp giọng khẽ nghị luận.
“Không biết các vị, có còn nhớ rõ điều thứ nhất trong cung quy của Thiên Dạ Cung không?” Đem biểu tình của mọi người bên dưới đều thu vào mắt, Vu Diệp đột nhiên nở nụ cười, mở miệng hỏi, cũng không đợi mọi người trả lời, lại liếc về phía Bắc Sóc Phong, “Sóc Phong, ngươi chưởng quản cung luật, hãy nhắc lại cho mọi người nghe đi.”
“Vâng.” Bắc Sóc Phong nhận lệnh, xoay người mặt hướng về phía mọi người, “Cung quy điều thứ nhất, vào Thiên Dạ Cung, liền trở thành người của Thiên Dạ Cung. Từ đó về sau, toàn tâm toàn ý, trung tâm phụng dưỡng cung chủ, tuyệt không thay lòng đổi dạ!”
“Trung tâm phụng dưỡng, tuyệt không thay lòng đổi dạ…” Thanh âm trầm thấp giống như thì thầm, Vu Diệp như đang suy tư điều gì, sau một lúc lâu, mới tiếp tục nói tiếp, “Vậy… Nếu có người không tuân theo lời thề, ngông cuồng bất kính, thậm chí có mưu đồ tạo phản, thì sẽ như thế nào?”
“Hồi bẩm chủ thượng, đó chính là tội mưu phản, chiếu theo cung luật liền chặt đứt tay chân, lăng trì ba nghìn sáu trăm đao, chém đầu treo thị chúng, kẻ đồng lõa, không phân biệt chức vị, đồng tội!”
Hai người bọn họ một hỏi một đáp, những người bên trong đại điện đều nghe đến âm thầm kinh hãi, mao cốt tủng nhiên [sởn tóc gáy]. Ánh mắt nhìn về phía mấy người tù phạm kia không khỏi mang theo vài phần thương cảm. Mặc dù không biết bọn họ phạm vào tội gì, nhưng bị xử trí như vậy, bao thập niên đã qua nhưng trên sổ sách của Hình Đường cũng chỉ ghi chép lại một vài trường hợp.
Vu Diệp từ chỗ ngồi đứng dậy, chậm rãi đảo mắt nhìn một vòng đại điện, mọi người thần sắc khác nhau, lại đồng dạng đều mang theo vài phần vô thức sợ hãi, khẽ thở dài, khi lần nữa mở miệng, trong giọng nói hàm chứa một mảnh thương xót: “Hàn Trọng từ ba năm trước tiếp nhận chức vị cung chủ cho tới nay, làm việc tùy tính, tùy ý phóng túng, mọi việc trong cung toàn bộ đều giao cho các vị hộ pháp và Đường chủ xử lý… Lâu dài, chắc chắn có không ít người trong cung đối với Hàn Trọng cảm thấy thất vọng… Thế nhưng, hết chuyện này tới chuyện kia, ba năm qua, Hàn Trọng tự hỏi lòng, dường như chưa bao giờ khắt khe với người trong cung…”
Năm đó Mộ Vân Tiêu truyền ngôi cho Mộ Hàn Trọng, gặp phải rất nhiều người phản đối, nguyên nhân đều là vì tính cách Mộ Hàn Trọng luôn tùy ý tùy tính, lại ham mê thanh sắc, nhất định không đảm nhiệm được chức vị cung chủ to lớn kia. Nhưng Mộ Vân Tiêu đối với những ý kiến phản đối đó chẳng quan tâm, trực tiếp truyền ngôi, sau đó liền rời đi, mọi người bất đắc dĩ, mặc dù trong lòng phẫn uất, nhưng cũng chỉ có thể tận tâm tận lực phụ tá Mộ Hàn Trọng. Trải qua ba năm, cũng không xảy ra đại loạn gì nghiêm trọng, bởi vốn dĩ thế lực của Thiên Dạ Cung đã sớm vững vàng. Bởi vậy, tuy nói cung chủ Mộ Hàn Trọng làm việc không đạt tới xuất sắc, nhưng cũng không đến mức không thể chấp nhận, hơn nữa, đối đãi với thuộc hạ, với cung chúng, cũng có thể gọi là ưu đãi.
Lúc này lời Vu Diệp nói đều là sự thật, mọi người nhất thời đều nghi hoặc trong lòng vì sao đột nhiên hắn lại nói những lời này.
Vu Diệp tiến lên trước vài bước, đi tới trước mặt những tù phạm đang quỳ, cúi đầu nhìn bọn họ, “Các ngươi, thân là ám vệ của Quán Thiên Các, là lực lượng tinh nhuệ nhất của Thiên Dạ Cung ta, là những người ta có thể yên tâm đưa phía sau lưng mình phó thác, nếu hỏi trong Thiên Dạ Cung này ai là người ta tín nhiệm nhất, đó chính là các ngươi, mà các ngươi… thế nhưng lại…”
“Ta thật không hiểu, người nọ rốt cuộc cho các ngươi ưu đãi gì, lại có thể khiến các ngươi cam tâm trở thành gián điệp, vì người nọ bán mạng, đem cơ mật trong cung tiết lộ ra ngoài, xem mệnh lệnh của ta, bằng mặt nhưng không bằng lòng…”
Những kẻ quỳ trên mặt đất đều không lên tiếng, giống như không nghe thấy những lời nói hàm chứa bất đắc dĩ cùng đau lòng của Vu Diệp. Trái ngược, những người còn lại trong điện, đều lâm vào xúc động, cảm xúc dào dạt, ở trong lòng đều bắt đầu hối hận thời gian qua đã đối với Mộ Hàn Trọng quá mức hà khắc. Cung chủ trong ngày thường mặc dù làm việc tùy ý, tính tình lạnh lùng, nhưng dù sao lòng người thịt mềm, bị ám vệ mình trút hết tâm huyết phản bội, có thể nào không thở dài, có thể nào không đau lòng!
Vu Diệp nói đến cuối cùng, giống như đau đến mức không thể nói thêm được nữa, thật sâu nhắm mắt, thở dài một hơi, nói: “Được rồi! Tiền tài, quyền thế, từ xưa đến nay, những thứ này đều rất có mị lực, khiến người ta có thể cam nguyện vứt bỏ hết thảy! Nếu đem so sánh, tín nhiệm của ta có đáng là gì, lời thề có tính là gì! Bất quá chỉ như một truyện cười!”
Đúng vậy, đối với một số người, tiền tài quyền thế chính là thứ họ theo đuổi suốt đời, để có được chúng, bọn họ có thể không từ thủ đoạn, dùng hết mưu kế, tình yêu, tình thân, tình bạn… Vợ, bằng hữu, người nhà… Đều trở thành công cụ và thủ đoạn để giành lấy tiền tài quyền thế…
Thiệu Chích Đan hơi hơi rủ mắt, Nhâm Diệp thở dài lắc đầu, Kỳ Hồng Anh đỏ hốc mắt, mà Niên Trụ Liễn, lại nhìn Vu Diệp như đang suy nghĩ gì đó… Phía trên đại điện, rất nhiều người lòng đầy cảm xúc, nhìn dáng vẻ Vu Diệp thở dài nhắm mắt, không khỏi nhớ tới chính mình thời điểm mới vào Thiên Dạ Cung, tại chính đại điện này tuyên thệ trung thành.
—— vào Thiên Dạ Cung, liền trở thành người của Thiên Dạ Cung. Từ đó về sau, toàn tâm toàn ý, trung tâm phụng dưỡng cung chủ, tuyệt không thay lòng đổi dạ!
Nét bi thống trên mặt dần dần biến mất, dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc chậm rãi khôi phục, dưới ánh mắt mọi người, đôi mi dài nhẹ nhàng rung động, thanh niên lại mở hai mắt, khôi phục bộ dáng mọi người quen thuộc trước đây. Con ngươi đen thâm thúy, lãnh đạm trầm tĩnh, khóe miệng cười nhạt, như có như không, không còn một chút yếu ớt hay bi thống nào!
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua những tù phạm quỳ ở giữa đại điện, trong mắt mang theo tàn nhẫn lãnh khốc khiến cho cung chúng đều nhất tề rùng mình một cái.
“… Thời điểm các ngươi thay lòng đổi dạ, hẳn đã đoán trước được ngày hôm nay. Hiện tại, ta cũng không muốn nhiều lời nữa… Sóc Phong!”
“Vâng!” Bắc Sóc Phong thấp giọng đáp.
“Bắt đầu đi, xử trí theo cung quy.”
Bắc Sóc Phong ra hiệu, nhóm hắc y vẫn luôn đứng lẳng lặng ở góc đại điện lập tức tiến ra, một vài hắc y từ phía sau đại điện mang ra mười giá gỗ, cung chúng đồng loạt lui qua hai bên, mười giá gỗ được đặt ở giữa đại điện, đem mười tù phạm kia trói chặt lên trên.
Giá gỗ vừa mang ra, Thiệu Chích Đan chấn động, theo bản năng liền quay mặt nhìn về hướng thanh niên ở cách đó không xa, chỉ thấy hắn bộ dạng lười biếng dựa vào ghế da cọp, mi mắt khẽ mở, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn, có chút nhàm chán, giống như đối với cảnh vật đột nhiên xuất hiện trong đại điện không hề có hứng thú…
Mười hắc y nhân trong góc đi ra, trong tay đều cầm một hộp gỗ, đều tự đi đến trước một giá gỗ, khom người mở hộp gỗ lấy ra một thanh đoản đao, tiến lên trước mặt người bị trói trên giá gỗ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi phun ra, bất quá chỉ trong nháy mắt, mười tù phạm kia đều đã bị chặt đứt tay chân!
Cung chúng đứng hai bên sắc mặt trắng bệch, nếu như nói vừa rồi bọn họ còn đắm chìm trong thương cảm đối với Vu Diệp, thì giờ phút này bọn họ đều đã hiểu được, màn kịch đặc biệt… Chỉ vừa mới bắt đầu…
Lăng trì đao, tổng cộng ba nghìn sáu trăm đao, phân ra ba ngày hành hình. Như vậy mỗi ngày, tương ứng một nghìn hai trăm đao.
Một nghìn hai trăm đao này, mỗi một đao, đều có hắc y nhân ở bên cạnh cao giọng đếm số. Người đếm số, âm điệu tiết tấu đều giống nhau, mỗi một tiếng đếm vang lên, đều vọng thẳng vào tai mọi người trong đại điện, rõ ràng là một buổi chiều đầu mùa Hạ, lại cảm thấy rét lạnh thấu xương, hàn khí tận tâm.
Một đao thật mạnh chém về phía người trên giá gỗ, đao hình, liền bắt đầu từ phần ngực. Lúc đầu mỗi một đao chém xuống, liền thấy từng mảng da thịt lớn nhỏ rơi rụng, máu lập tức ứa ra, người bị cột vào giá gỗ điên cuồng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên càng lúc càng thê lương. Càng về sau, mỗi đao chém xuống, cơ hồ cũng không còn máu để chảy ra.
…
Một trăm đao, cơ ngực của người trên giá gỗ gần như đã bị chém nát, toàn bộ da thịt bị chém rụng đều rơi vào thùng gỗ do một hắc y nhân khác bưng trong tay.
Bọn người tù phạm gần như đã không còn khí lực rên rỉ, một người trong số họ, bởi vì quá mức thống khổ, đã tự cắn lưỡi, bọt máu theo trong miệng hắn cuồn cuộn trào ra, hắc y nhân bên cạnh tuyệt nhiên không thể tiếp tục chém xuống.
Liền có một người khác tiến lên, đem một thùng nước lạnh ‘Rầm’ một tiếng dội thẳng vào tù phạm kia, hắc y nhân cầm đao ra tay thô bạo, hung hăng nắm lấy yết hầu người kia. Đầu lưỡi tím tái liền lè ra, mủi đao run lên, đầu lưỡi liền bị cắt đứt…
Kỳ Hồng Anh rốt cục chịu không nổi nữa, quay đầu nhắm mắt không tiếp tục xem. Nhưng thanh âm đếm số kia vẫn liên tục vang lên không ngừng, kèm theo cả tiếng da thịt rơi rụng…
Màn kịch đặc biệt này, đến hiện tại, đã không còn mấy người có thể tiếp tục xem…
Một nghìn hai trăm đao rốt cục chém xong, giá gỗ cùng những tù phạm đều bị lôi xuống, lại có hắc y nhân tiến lên, nhanh chóng dọn dẹp những vệt máu vẩy dính trên mặt đất, rốt cục, hết thảy lại khôi phục như ban đầu, giống như màn hành hình vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng của mọi người…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.