Chương 110: Thân Thế (1)
Huyền Chu
03/11/2020
Đem Ti Hoàng Nam Dập trả trở về cho Liễu Tình Nhu, Vu Diệp lại đi gặp Ti Hoàng Hàn Hồng, hai người hàn huyên chốc lát, Vu Diệp liền cáo từ rời cung hồi phủ.
Bầu trời trong xanh được nửa ngày lại bắt đầu tí tách đổ mưa, đi trên hành lang gấp khúc, ngoại trừ tiếng bước chân, tiếng mưa rơi "xoát xoát", còn lại chính là tiếng nói khẽ hàm chứa vài phần lo lắng của nữ tử.
"Thuộc hạ đã xác nhận qua... thời gian là ngày mười lăm." Đông Khanh Nhan đi theo phía sau thanh niên áo trắng, vừa đi vừa bẩm báo những tin tức mình vừa mới nhận được cho hắn biết.
"Nga?" Bước chân hắn không ngừng, rẽ vào cua quẹo phía trước.
"Chủ thượng..." Khanh Nhan muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng chỉ mới mở miệng, Vu Diệp đã lên tiếng cắt đứt: "Ta biết... ngươi yên tâm, hết thảy giao cho ta, ta sẽ xử lý tốt."
Người phía sau không nói, chỉ khẽ thở dài, nhìn bộ dáng mọi việc đã định liệu trước của thanh niên, sầu lo mấy ngày liên tiếp của nàng tựa hồ cũng tiêu giảm đi một ít.
Thời điểm Vu Diệp vào phòng, Nam Khiếu Hoàn vừa mới dược dục xong. Tấm lưng rộng lớn loã lồ trong tầm mắt Vu Diệp, tóc đen dài được buộc cao, lộ ra cần cổ màu lúa mạch. Nam nhân nghe động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy người tới, trên khuôn mặt anh tuấn bất giác hiện lên biểu tình an tâm mà chính bản thân y cũng không phát giác: "Chủ thượng, ngài đã trở về?"
"Ân." Vu Diệp cầm lấy y phục vắt trên bình phong, đưa cho Nam Khiếu Hoàn vừa mới lau khô thân thể xong. Đồng thời, ánh mắt rất có hứng thú chuyển nhìn xuống nơi nào đó dưới hạ thân nam nhân, cười đến không có hảo ý.
Bị hắn không chút kiêng nể nhìn chằm chằm hạ thân như vậy, Nam Khiếu Hoàn quẫn bách đỏ cả hai tai, cũng không dám quá lộ liễu dùng khăn che chắn, chỉ có thể đem y phục cố gắng mặc vào thật nhanh.
"Ha hả." Đắc ý cười ra tiếng, Vu Diệp tiến lên từng bước, một tay vuốt ve bờ mông trong tầm nhìn, một tay ôm lấy phần eo mềm dẻo rắn chắc của y, chậm rãi sờ soạng khiêu khích từng khối cơ bụng.
Tiến đến sát bên cổ Nam Khiếu Hoàn hít sâu một hơi, cảm thụ mùi thuốc đông y quanh quẩn nơi chóp mũi, Vu Diệp cười khẽ khen ngợi: "Thơm quá."
"..." Nam Khiếu Hoàn càng lúc càng cúi thấp đầu, động tác vừa mới mặc vào được một ống tay áo cũng sựng lại. Đều là nam nhân, cái gì trên thân thể mình có thì trên thân thể đối phương cũng có. Thường tiếp xúc với Ỷ Lôi, với các huynh đệ trong các, thậm chí là cùng tắm chung, những lúc đó Nam Khiếu Hoàn vẫn luôn cảm thấy thoải mái tự nhiên. Nhưng với Vu Diệp lại bất đồng. Hắn không chỉ là chủ thượng mà y tuyên thệ sẽ bảo hộ cả đời, hắn còn là người y ái mộ yêu say đắm, là người khiến y cam tâm tình nguyện giao ra thân thể, buông bỏ tôn nghiêm, thư phục nằm dưới thân hắn. Giờ phút này bị thanh niên dùng ánh mắt bao hàm dục vọng nhìn chăm chú như thế, bị đối phương cố ý khiêu khích, thân thể đã sớm thực tủy biết vị nhất thời mềm nhũn.
Ngón tay linh hoạt sờ soạng thân thể tinh tráng xích lõa của Nam Khiếu Hoàn, chậm rãi thâm nhập trêu chọc điểm nhỏ trước ngực y, sau một hồi khiêu khích, nó lập tức cứng cáp đứng thẳng...
"Ngô!" Nam Khiếu Hoàn cắn môi dưới, tay trái gắt gao nắm chặt thành dục dũng, toàn thân căng chặt, hô hấp không xong.
Thanh niên phía sau khẽ nở nụ cười, hắn đem lồng ngực mình dán sát vào lưng nam nhân, không chừa một chút khe hở nào.
Vuốt ve khiêu khích cứ như thế lặp lại cho đến khi da thịt màu lúa mạch phủ thêm một tầng đỏ ửng, bàn tay đặt ở mông Nam Khiếu Hoàn lặng lẽ di chuyển ra phía trước, cầm lấy vật thể cực đại trong bụi cỏ.
"Chủ thượng ——?!" Nam Khiếu Hoàn kinh ngạc hô lên tiếng, lại trong chớp mắt, dưới động tác nhu lộng của bàn tay đối phương, phần eo đau xót, thiếu chút nữa mềm nhũn hai chân.
Hơi hơi điều chỉnh lại tư thế, để cho Nam Khiếu Hoàn dựa vào lồng ngực mình càng thêm thoải mái, thanh niên tựa đầu trên bả vai y nhẹ cong lên khóe miệng, hạ mí mắt nhìn chăm chú hai điểm trước ngực y: "Yên tâm... Sẽ không ăn ngươi..." Vừa nói, động tác dưới tay cũng càng nhanh hơn, thi triển đủ loại kỹ xảo.
Cuối cùng, Nam Khiếu Hoàn phải dùng nước lạnh để tẩy rửa hạ thân hỗn độn của mình. Mà thanh niên sau khi rửa sạch tay, giờ phút này đang dựa ở một bên khoanh tay mỉm cười, dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn theo từng động tác của y.
Nam Khiếu Hoàn thật vất vả mặc xong y phục, cúi thấp đầu cứng ngắc đi theo phía sau Vu Diệp vòng qua bình phong, sau đó theo ý đối phương ngồi xuống ghế.
Vu Diệp lấy ra hòm dược, đi đến trước người Nam Khiếu Hoàn, nghiêng người cầm lên cánh tay phải của y, bắt đầu giúp y đổi dược.
Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, tiếng mưa rơi rì rào không ngừng lọt vào tai. Trong cửa sổ ngọn đèn kiều diễm, bóng người hòa lẫn vào nhau, ấm áp yên ắng.
Suốt quá trình quấn băng vải cùng đeo thanh nẹp, động tác của Vu Diệp vẫn thực ôn nhu, thật cẩn thận, giống như đối đãi bảo vật, sợ một chút sơ suất sẽ làm nó vỡ nát. Sợ làm đau nam nhân, thanh niên vừa chăm chú băng bó vừa nghiêng tai lắng nghe hô hấp của đối phương, dựa theo biến hóa của hơi thở mà điều chỉnh lực đạo của mình.
Dược sử dụng đều là loại tốt nhất của Lăng Tiêu Các, cộng thêm một đống người tha thiết chiếu cố, tốc độ cánh tay phải của Nam Khiếu Hoàn lành lặn rất nhanh. Không đến một tháng, thương thế đã gần như khôi phục hoàn hảo. Mỗi lần nhìn dáng vẻ cẩn thận của thanh niên khi giúp mình thay dược, y đều muốn nói cho đối phương biết mình không phải tiểu cô nương yếu ớt, không cần hao tâm tốn sức như thế, hơn nữa cho dù có không cẩn thận đụng vào vết thương, thì một chút đau đớn đó cũng không đáng là gì...
Thế nhưng... Y khẽ ngẩng đầu, im lặng nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Thế nhưng... Loại cảm giác được người quan tâm, được người săn sóc, được người ôn nhu đối đãi này, thật sự rất tuyệt. Y lại luyến tiếc cự tuyệt...
Nghiêng người đem dây vải đeo qua cổ nam nhân để cố định tay phải, vì thế thân thể Vu Diệp càng thêm kề sát trước mặt y. Ngửi thấy mùi hương trên y phục Vu Diệp, nội tâm Nam Khiếu Hoàn đột nhiên run lên.
Mùi hương xa lạ này, rõ ràng khác với mùi hương quen thuộc thường ngày, nếu y nhớ không lầm, đây là loại mùi hương nữ tử hay dùng...
...
Làm xong động tác cuối cùng, Vu Diệp nhẹ hôn lên trán nam nhân, đứng dậy, đem dược bình bỏ trở vào hòm dược. Đợi hắn thu thập xong, mới bất giác cảm thấy kỳ quái nhìn lại nam nhân đang ngồi trên ghế, chỉ thấy Nam Khiếu Hoàn vẫn duy trì tư thế như lúc trước, trên mặt không một tia biểu tình.
Lại là bộ dáng như có điều suy nghĩ đó... Vu Diệp bất đắc dĩ trở lại bên cạnh nam nhân, theo thói quen vươn tay véo véo khuôn mặt y: "Sắc mặt nghiêm túc thâm trầm như vậy, lại đang nghĩ về chuyện nhân sinh đời người sao?"
"... Mẫu thân của Nam Dập, hẳn là một nữ tử rất đẹp?" Tầm mắt của Nam Khiếu Hoàn không biết lạc tới nơi nào trong phòng, không còn vẻ lợi hại ngày xưa, giờ phút này có chút mê man. Trong gian phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát, nam nhân thì thầm lên tiếng.
"?" Vu Diệp có chút khó hiểu, không biết người trước mắt vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này, bất quá hắn vẫn trả lời: "Ân, chỉ có thể tính là thanh tú mà thôi. Nhưng lại là một mẫu thân tốt." Vừa nói hắn vừa cầm lấy hòm dược, đặt nó trở về trong tủ. Hiển nhiên, cũng vì vậy mà không nhìn thấy ánh mắt người sau lưng thoáng chốc trở nên ảm đạm.
Thu dọn xong mọi thứ, Vu Diệp kéo ra một cái ghế khác, ngồi xuống trước mặt Nam Khiếu Hoàn. Hắn thu hồi thần sắc hơi lỗ mảng lúc đầu, nhìn thẳng nam nhân đối diện, pha lẫn thêm vài phần uy nghiêm đã lâu không thấy.
"Chúng ta cần nói chuyện, Khiếu Hoàn." Khác với biểu tình trịnh trọng của hắn, ngữ điệu của Vu Diệp rất nhu hòa.
Trái tim chợt run lên, Nam Khiếu Hoàn thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp trước đó mà hoàn hồn lại. Y kinh ngạc nhìn về phía Vu Diệp, trong chớp mắt, trong đầu y cấp tốc hiện lên rất nhiều loại chuyện bọn họ cần nói, mà trong số đó, loại chuyện y không muốn nói nhất, lại là loại chuyện có khả năng nhất.
Nhìn vẻ luống cuống cùng sợ hãi bất giác hiện lên trong mắt nam nhân sau khi nghe câu nói của hắn, Vu Diệp cho y một chút thời gian bình ổn lại cảm xúc. Đợi thần sắc Nam Khiếu Hoàn thoạt nhìn không quá khác biệt ngày xưa, mới châm chước chậm rãi mở miệng:
"... Mấy ngày nay, ta luôn chờ ngươi tự mình nói cho ta biết. Nhưng... có lẽ ngươi có quyết định của chính mình."
Nam Khiếu Hoàn bình ổn lại hô hấp, vẫn không nhúc nhích, y hơi hơi cúi đầu, mi mắt hạ xuống, trên gương mặt không có biểu tình gì.
"Đây là chuyện riêng của ngươi." Vu Diệp nhìn nam nhân, trầm giọng nói, "Cho dù ta là chủ tử của ngươi, ta cũng không cho rằng mình có quyền hỏi đến. Ngươi có suy nghĩ của mình, ta cũng tôn trọng quyết định của ngươi."
Nghe hắn nói tới đây, nam nhân một mực yên lặng không khỏi có chút động dung. Tình huống hiện tại quá khác biệt với những gì y tưởng tượng trước đó. Y chưa bao giờ nghĩ chuyện này có thể hoàn toàn giấu diếm được thanh niên trước mắt, nhưng vẫn luôn ôm hi vọng sẽ có một hai tia may mắn. Chỉ cần vượt qua đoạn thời gian này, chỉ cần quay trở lại Thiên Dạ Cung, Nhâm Tông Cẩm không còn manh mối chắc chắn sẽ từ bỏ việc tìm kiếm...
Y thật không ngờ ngày này sẽ đến nhanh như vậy...
"Nhưng..." Vu Diệp dừng một chút, nghiêng người về phía trước, kéo lấy tay trái của y, chậm rãi dùng bàn tay mình bao bọc lấy, "Làm ái nhân của ngươi, ta nghĩ mình có thể cho ngươi một ít lời khuyên."
Độ ấm theo lòng bàn tay truyền đến, nội tâm vốn thấp thỏm lo âu của Nam Khiếu Hoàn chậm rãi yên tĩnh trở lại. Y giống như có thể thông qua bộ phận tiếp xúc của hai người, cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương, hữu lực, kiên định, khiến cho người ta an tâm. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn theo bản năng tránh né ánh mắt đối phương.
"Ngày mười lăm, Nhâm Tông Cẩm sẽ rời khỏi Huyền Kinh." Vu Diệp nhẹ nắm bàn tay nam nhân, nói nhỏ.
"—— Cái gì?!" Nam Khiếu Hoàn trong lòng cả kinh, hai mắt tức khắc nhìn thẳng Vu Diệp.
Ngày mười lăm tháng giêng, chỉ còn bốn ngày nữa là đến. Tuy rằng trước đó Nhâm Tông Cẩm đã từng đề cập việc bản thân sắp rời khỏi kinh thành đi tới phương Bắc, thế nhưng sau đó lại bởi vì sinh ý ở kinh thành đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên đã dời ngày ly khai đến cuối tháng. Lúc này không biết vì sao, lại thay đổi ngày đi gấp như vậy...
Vu Diệp nhìn phản ứng của y, nhẹ cười ra tiếng: "Có phải đang nghĩ vì sao Khanh Nhan không nói cho ngươi biết hay không?"
Nam Khiếu Hoàn có chút xấu hổ cụp mắt xuống, bàn tay bị nắm hơi cử động muốn rút về, nhưng đổi lại chính là Vu Diệp càng cố ý nắm chặt hơn.
"Rất đơn giản, bởi vì nàng cũng chỉ mới nhận được tin tức. Mà vì sao ta biết nhưng ngươi lại không biết, kỳ thật là do ta không cho nàng nói với ngươi."
Vu Diệp cười giảo hoạt giống như hồ ly vừa mới trộm được gà, mà Nam Khiếu Hoàn chính là con gà bị trộm kia. Thời điểm hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Vu Diệp, Nam Khiếu Hoàn không khỏi ngốc lăng một lúc lâu. Lúc này y mới hiểu ra, có lẽ ngay từ đầu... Người này đều đã biết hết thảy sự việc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng, im lặng chờ đợi lựa chọn của y. Y không biết cảm giác trong lòng mình lúc này gọi là gì, nhưng thực rõ ràng ngay sau đó y cảm thấy vô cùng bối rối xấu hổ.
Y cắn cắn môi, trầm mặc hồi lâu, mới ách cổ họng thấp giọng nhận sai: "... Là thuộc hạ sai rồi."
"Không." Vu Diệp lắc đầu, lại nắm thật chặt tay y, hai mắt sáng quắc quan sát y, "Ngươi không sai. Nhâm Tông Cẩm là huynh trưởng của ngươi, có nhận thức hắn hay không, là do ý nguyện của ngươi... Nếu không thể quên đi, nếu vẫn còn vướng bận, sao không cùng hắn hảo hảo nói chuyện, cởi bỏ khúc mắc?"
"... Thuộc hạ..." Mở miệng rồi lại khép miệng, Nam Khiếu Hoàn có chút mờ mịt.
Quên đi? Vướng bận? Cởi bỏ khúc mắc? Y nhớ tới ngày hôm đó khi Nhâm Tông Cẩm tới chơi. Nhiều năm không gặp, y liếc mắt một cái liền nhận ra người từng là huynh trưởng của mình. Mà Nhâm Tông Cẩm, lại không nhận ra y.
Mười năm, từ thiếu niên trở thành thanh niên, y cao lớn hơn, khỏe mạnh hơn rất nhiều, cũng giết rất nhiều người. Y không còn là một thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê năm nào, thế giới của y cũng đảo lộn toàn bộ. Đem hết thảy những điều từng khát vọng cất vào một góc sâu trong nội tâm, ngần ấy năm, y thậm chí đã không còn nhớ nổi gương mặt phụ thân, thay thế tất cả chính là chủ thượng của y, cung chủ của Thiên Dạ Cung Mộ Hàn Trọng.
Y cho rằng mình có thể phớt lờ, có thể xem nhẹ giống như hết thảy những chuyện y từng gặp trước đây, nhưng cuối cùng lại phát hiện tình cảnh ngày hôm đó cứ liên tục tái diễn ở trong đầu. Y thậm chí nhớ lại rất nhiều chuyện cũ năm xưa. Tỷ như thời điểm y ba tuổi, khi không có mẫu thân bên cạnh y đùa giỡn bị thương ở đầu gối, phụ thân giúp y thoa dược, vừa nói nam tử hán không được sợ đau vừa dùng tay vỗ đầu y. Kết quả bởi vì quên giảm lực đạo mà khiến y choáng váng đầu óc, càng khóc thêm dữ dội. Tỷ như năm y tám tuổi, huynh trưởng sau một lần thoát khỏi bàn tay Diêm Vương đã lén đem điểm tâm mẫu thân làm cho hắn nhét vào tay y khi y đang đứng nhìn trộm ngoài cửa sổ. Đó là lần đầu tiên y được nhìn thấy rõ ca ca của mình, từ đó về sau, trong trí nhớ của y, ca ca luôn có hương vị rất ngọt ngào. Còn có buổi sáng sớm năm y mười ba tuổi chuẩn bị rời nhà đi theo Dư Bạch, Nhâm Tông Cẩm từ phía sau đuổi theo y, đem ngọc bội bên người nhét vào trong tay y...
Đúng vậy, y còn vướng bận, còn hoài niệm, thế nhưng tất cả đã là quá khứ...! Y hiện tại, đã có một hi vọng xa vời mà y chưa bao giờ dám tưởng tượng đến...
Bầu trời trong xanh được nửa ngày lại bắt đầu tí tách đổ mưa, đi trên hành lang gấp khúc, ngoại trừ tiếng bước chân, tiếng mưa rơi "xoát xoát", còn lại chính là tiếng nói khẽ hàm chứa vài phần lo lắng của nữ tử.
"Thuộc hạ đã xác nhận qua... thời gian là ngày mười lăm." Đông Khanh Nhan đi theo phía sau thanh niên áo trắng, vừa đi vừa bẩm báo những tin tức mình vừa mới nhận được cho hắn biết.
"Nga?" Bước chân hắn không ngừng, rẽ vào cua quẹo phía trước.
"Chủ thượng..." Khanh Nhan muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng chỉ mới mở miệng, Vu Diệp đã lên tiếng cắt đứt: "Ta biết... ngươi yên tâm, hết thảy giao cho ta, ta sẽ xử lý tốt."
Người phía sau không nói, chỉ khẽ thở dài, nhìn bộ dáng mọi việc đã định liệu trước của thanh niên, sầu lo mấy ngày liên tiếp của nàng tựa hồ cũng tiêu giảm đi một ít.
Thời điểm Vu Diệp vào phòng, Nam Khiếu Hoàn vừa mới dược dục xong. Tấm lưng rộng lớn loã lồ trong tầm mắt Vu Diệp, tóc đen dài được buộc cao, lộ ra cần cổ màu lúa mạch. Nam nhân nghe động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy người tới, trên khuôn mặt anh tuấn bất giác hiện lên biểu tình an tâm mà chính bản thân y cũng không phát giác: "Chủ thượng, ngài đã trở về?"
"Ân." Vu Diệp cầm lấy y phục vắt trên bình phong, đưa cho Nam Khiếu Hoàn vừa mới lau khô thân thể xong. Đồng thời, ánh mắt rất có hứng thú chuyển nhìn xuống nơi nào đó dưới hạ thân nam nhân, cười đến không có hảo ý.
Bị hắn không chút kiêng nể nhìn chằm chằm hạ thân như vậy, Nam Khiếu Hoàn quẫn bách đỏ cả hai tai, cũng không dám quá lộ liễu dùng khăn che chắn, chỉ có thể đem y phục cố gắng mặc vào thật nhanh.
"Ha hả." Đắc ý cười ra tiếng, Vu Diệp tiến lên từng bước, một tay vuốt ve bờ mông trong tầm nhìn, một tay ôm lấy phần eo mềm dẻo rắn chắc của y, chậm rãi sờ soạng khiêu khích từng khối cơ bụng.
Tiến đến sát bên cổ Nam Khiếu Hoàn hít sâu một hơi, cảm thụ mùi thuốc đông y quanh quẩn nơi chóp mũi, Vu Diệp cười khẽ khen ngợi: "Thơm quá."
"..." Nam Khiếu Hoàn càng lúc càng cúi thấp đầu, động tác vừa mới mặc vào được một ống tay áo cũng sựng lại. Đều là nam nhân, cái gì trên thân thể mình có thì trên thân thể đối phương cũng có. Thường tiếp xúc với Ỷ Lôi, với các huynh đệ trong các, thậm chí là cùng tắm chung, những lúc đó Nam Khiếu Hoàn vẫn luôn cảm thấy thoải mái tự nhiên. Nhưng với Vu Diệp lại bất đồng. Hắn không chỉ là chủ thượng mà y tuyên thệ sẽ bảo hộ cả đời, hắn còn là người y ái mộ yêu say đắm, là người khiến y cam tâm tình nguyện giao ra thân thể, buông bỏ tôn nghiêm, thư phục nằm dưới thân hắn. Giờ phút này bị thanh niên dùng ánh mắt bao hàm dục vọng nhìn chăm chú như thế, bị đối phương cố ý khiêu khích, thân thể đã sớm thực tủy biết vị nhất thời mềm nhũn.
Ngón tay linh hoạt sờ soạng thân thể tinh tráng xích lõa của Nam Khiếu Hoàn, chậm rãi thâm nhập trêu chọc điểm nhỏ trước ngực y, sau một hồi khiêu khích, nó lập tức cứng cáp đứng thẳng...
"Ngô!" Nam Khiếu Hoàn cắn môi dưới, tay trái gắt gao nắm chặt thành dục dũng, toàn thân căng chặt, hô hấp không xong.
Thanh niên phía sau khẽ nở nụ cười, hắn đem lồng ngực mình dán sát vào lưng nam nhân, không chừa một chút khe hở nào.
Vuốt ve khiêu khích cứ như thế lặp lại cho đến khi da thịt màu lúa mạch phủ thêm một tầng đỏ ửng, bàn tay đặt ở mông Nam Khiếu Hoàn lặng lẽ di chuyển ra phía trước, cầm lấy vật thể cực đại trong bụi cỏ.
"Chủ thượng ——?!" Nam Khiếu Hoàn kinh ngạc hô lên tiếng, lại trong chớp mắt, dưới động tác nhu lộng của bàn tay đối phương, phần eo đau xót, thiếu chút nữa mềm nhũn hai chân.
Hơi hơi điều chỉnh lại tư thế, để cho Nam Khiếu Hoàn dựa vào lồng ngực mình càng thêm thoải mái, thanh niên tựa đầu trên bả vai y nhẹ cong lên khóe miệng, hạ mí mắt nhìn chăm chú hai điểm trước ngực y: "Yên tâm... Sẽ không ăn ngươi..." Vừa nói, động tác dưới tay cũng càng nhanh hơn, thi triển đủ loại kỹ xảo.
Cuối cùng, Nam Khiếu Hoàn phải dùng nước lạnh để tẩy rửa hạ thân hỗn độn của mình. Mà thanh niên sau khi rửa sạch tay, giờ phút này đang dựa ở một bên khoanh tay mỉm cười, dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn theo từng động tác của y.
Nam Khiếu Hoàn thật vất vả mặc xong y phục, cúi thấp đầu cứng ngắc đi theo phía sau Vu Diệp vòng qua bình phong, sau đó theo ý đối phương ngồi xuống ghế.
Vu Diệp lấy ra hòm dược, đi đến trước người Nam Khiếu Hoàn, nghiêng người cầm lên cánh tay phải của y, bắt đầu giúp y đổi dược.
Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, tiếng mưa rơi rì rào không ngừng lọt vào tai. Trong cửa sổ ngọn đèn kiều diễm, bóng người hòa lẫn vào nhau, ấm áp yên ắng.
Suốt quá trình quấn băng vải cùng đeo thanh nẹp, động tác của Vu Diệp vẫn thực ôn nhu, thật cẩn thận, giống như đối đãi bảo vật, sợ một chút sơ suất sẽ làm nó vỡ nát. Sợ làm đau nam nhân, thanh niên vừa chăm chú băng bó vừa nghiêng tai lắng nghe hô hấp của đối phương, dựa theo biến hóa của hơi thở mà điều chỉnh lực đạo của mình.
Dược sử dụng đều là loại tốt nhất của Lăng Tiêu Các, cộng thêm một đống người tha thiết chiếu cố, tốc độ cánh tay phải của Nam Khiếu Hoàn lành lặn rất nhanh. Không đến một tháng, thương thế đã gần như khôi phục hoàn hảo. Mỗi lần nhìn dáng vẻ cẩn thận của thanh niên khi giúp mình thay dược, y đều muốn nói cho đối phương biết mình không phải tiểu cô nương yếu ớt, không cần hao tâm tốn sức như thế, hơn nữa cho dù có không cẩn thận đụng vào vết thương, thì một chút đau đớn đó cũng không đáng là gì...
Thế nhưng... Y khẽ ngẩng đầu, im lặng nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Thế nhưng... Loại cảm giác được người quan tâm, được người săn sóc, được người ôn nhu đối đãi này, thật sự rất tuyệt. Y lại luyến tiếc cự tuyệt...
Nghiêng người đem dây vải đeo qua cổ nam nhân để cố định tay phải, vì thế thân thể Vu Diệp càng thêm kề sát trước mặt y. Ngửi thấy mùi hương trên y phục Vu Diệp, nội tâm Nam Khiếu Hoàn đột nhiên run lên.
Mùi hương xa lạ này, rõ ràng khác với mùi hương quen thuộc thường ngày, nếu y nhớ không lầm, đây là loại mùi hương nữ tử hay dùng...
...
Làm xong động tác cuối cùng, Vu Diệp nhẹ hôn lên trán nam nhân, đứng dậy, đem dược bình bỏ trở vào hòm dược. Đợi hắn thu thập xong, mới bất giác cảm thấy kỳ quái nhìn lại nam nhân đang ngồi trên ghế, chỉ thấy Nam Khiếu Hoàn vẫn duy trì tư thế như lúc trước, trên mặt không một tia biểu tình.
Lại là bộ dáng như có điều suy nghĩ đó... Vu Diệp bất đắc dĩ trở lại bên cạnh nam nhân, theo thói quen vươn tay véo véo khuôn mặt y: "Sắc mặt nghiêm túc thâm trầm như vậy, lại đang nghĩ về chuyện nhân sinh đời người sao?"
"... Mẫu thân của Nam Dập, hẳn là một nữ tử rất đẹp?" Tầm mắt của Nam Khiếu Hoàn không biết lạc tới nơi nào trong phòng, không còn vẻ lợi hại ngày xưa, giờ phút này có chút mê man. Trong gian phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát, nam nhân thì thầm lên tiếng.
"?" Vu Diệp có chút khó hiểu, không biết người trước mắt vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này, bất quá hắn vẫn trả lời: "Ân, chỉ có thể tính là thanh tú mà thôi. Nhưng lại là một mẫu thân tốt." Vừa nói hắn vừa cầm lấy hòm dược, đặt nó trở về trong tủ. Hiển nhiên, cũng vì vậy mà không nhìn thấy ánh mắt người sau lưng thoáng chốc trở nên ảm đạm.
Thu dọn xong mọi thứ, Vu Diệp kéo ra một cái ghế khác, ngồi xuống trước mặt Nam Khiếu Hoàn. Hắn thu hồi thần sắc hơi lỗ mảng lúc đầu, nhìn thẳng nam nhân đối diện, pha lẫn thêm vài phần uy nghiêm đã lâu không thấy.
"Chúng ta cần nói chuyện, Khiếu Hoàn." Khác với biểu tình trịnh trọng của hắn, ngữ điệu của Vu Diệp rất nhu hòa.
Trái tim chợt run lên, Nam Khiếu Hoàn thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp trước đó mà hoàn hồn lại. Y kinh ngạc nhìn về phía Vu Diệp, trong chớp mắt, trong đầu y cấp tốc hiện lên rất nhiều loại chuyện bọn họ cần nói, mà trong số đó, loại chuyện y không muốn nói nhất, lại là loại chuyện có khả năng nhất.
Nhìn vẻ luống cuống cùng sợ hãi bất giác hiện lên trong mắt nam nhân sau khi nghe câu nói của hắn, Vu Diệp cho y một chút thời gian bình ổn lại cảm xúc. Đợi thần sắc Nam Khiếu Hoàn thoạt nhìn không quá khác biệt ngày xưa, mới châm chước chậm rãi mở miệng:
"... Mấy ngày nay, ta luôn chờ ngươi tự mình nói cho ta biết. Nhưng... có lẽ ngươi có quyết định của chính mình."
Nam Khiếu Hoàn bình ổn lại hô hấp, vẫn không nhúc nhích, y hơi hơi cúi đầu, mi mắt hạ xuống, trên gương mặt không có biểu tình gì.
"Đây là chuyện riêng của ngươi." Vu Diệp nhìn nam nhân, trầm giọng nói, "Cho dù ta là chủ tử của ngươi, ta cũng không cho rằng mình có quyền hỏi đến. Ngươi có suy nghĩ của mình, ta cũng tôn trọng quyết định của ngươi."
Nghe hắn nói tới đây, nam nhân một mực yên lặng không khỏi có chút động dung. Tình huống hiện tại quá khác biệt với những gì y tưởng tượng trước đó. Y chưa bao giờ nghĩ chuyện này có thể hoàn toàn giấu diếm được thanh niên trước mắt, nhưng vẫn luôn ôm hi vọng sẽ có một hai tia may mắn. Chỉ cần vượt qua đoạn thời gian này, chỉ cần quay trở lại Thiên Dạ Cung, Nhâm Tông Cẩm không còn manh mối chắc chắn sẽ từ bỏ việc tìm kiếm...
Y thật không ngờ ngày này sẽ đến nhanh như vậy...
"Nhưng..." Vu Diệp dừng một chút, nghiêng người về phía trước, kéo lấy tay trái của y, chậm rãi dùng bàn tay mình bao bọc lấy, "Làm ái nhân của ngươi, ta nghĩ mình có thể cho ngươi một ít lời khuyên."
Độ ấm theo lòng bàn tay truyền đến, nội tâm vốn thấp thỏm lo âu của Nam Khiếu Hoàn chậm rãi yên tĩnh trở lại. Y giống như có thể thông qua bộ phận tiếp xúc của hai người, cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương, hữu lực, kiên định, khiến cho người ta an tâm. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn theo bản năng tránh né ánh mắt đối phương.
"Ngày mười lăm, Nhâm Tông Cẩm sẽ rời khỏi Huyền Kinh." Vu Diệp nhẹ nắm bàn tay nam nhân, nói nhỏ.
"—— Cái gì?!" Nam Khiếu Hoàn trong lòng cả kinh, hai mắt tức khắc nhìn thẳng Vu Diệp.
Ngày mười lăm tháng giêng, chỉ còn bốn ngày nữa là đến. Tuy rằng trước đó Nhâm Tông Cẩm đã từng đề cập việc bản thân sắp rời khỏi kinh thành đi tới phương Bắc, thế nhưng sau đó lại bởi vì sinh ý ở kinh thành đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên đã dời ngày ly khai đến cuối tháng. Lúc này không biết vì sao, lại thay đổi ngày đi gấp như vậy...
Vu Diệp nhìn phản ứng của y, nhẹ cười ra tiếng: "Có phải đang nghĩ vì sao Khanh Nhan không nói cho ngươi biết hay không?"
Nam Khiếu Hoàn có chút xấu hổ cụp mắt xuống, bàn tay bị nắm hơi cử động muốn rút về, nhưng đổi lại chính là Vu Diệp càng cố ý nắm chặt hơn.
"Rất đơn giản, bởi vì nàng cũng chỉ mới nhận được tin tức. Mà vì sao ta biết nhưng ngươi lại không biết, kỳ thật là do ta không cho nàng nói với ngươi."
Vu Diệp cười giảo hoạt giống như hồ ly vừa mới trộm được gà, mà Nam Khiếu Hoàn chính là con gà bị trộm kia. Thời điểm hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Vu Diệp, Nam Khiếu Hoàn không khỏi ngốc lăng một lúc lâu. Lúc này y mới hiểu ra, có lẽ ngay từ đầu... Người này đều đã biết hết thảy sự việc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng, im lặng chờ đợi lựa chọn của y. Y không biết cảm giác trong lòng mình lúc này gọi là gì, nhưng thực rõ ràng ngay sau đó y cảm thấy vô cùng bối rối xấu hổ.
Y cắn cắn môi, trầm mặc hồi lâu, mới ách cổ họng thấp giọng nhận sai: "... Là thuộc hạ sai rồi."
"Không." Vu Diệp lắc đầu, lại nắm thật chặt tay y, hai mắt sáng quắc quan sát y, "Ngươi không sai. Nhâm Tông Cẩm là huynh trưởng của ngươi, có nhận thức hắn hay không, là do ý nguyện của ngươi... Nếu không thể quên đi, nếu vẫn còn vướng bận, sao không cùng hắn hảo hảo nói chuyện, cởi bỏ khúc mắc?"
"... Thuộc hạ..." Mở miệng rồi lại khép miệng, Nam Khiếu Hoàn có chút mờ mịt.
Quên đi? Vướng bận? Cởi bỏ khúc mắc? Y nhớ tới ngày hôm đó khi Nhâm Tông Cẩm tới chơi. Nhiều năm không gặp, y liếc mắt một cái liền nhận ra người từng là huynh trưởng của mình. Mà Nhâm Tông Cẩm, lại không nhận ra y.
Mười năm, từ thiếu niên trở thành thanh niên, y cao lớn hơn, khỏe mạnh hơn rất nhiều, cũng giết rất nhiều người. Y không còn là một thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê năm nào, thế giới của y cũng đảo lộn toàn bộ. Đem hết thảy những điều từng khát vọng cất vào một góc sâu trong nội tâm, ngần ấy năm, y thậm chí đã không còn nhớ nổi gương mặt phụ thân, thay thế tất cả chính là chủ thượng của y, cung chủ của Thiên Dạ Cung Mộ Hàn Trọng.
Y cho rằng mình có thể phớt lờ, có thể xem nhẹ giống như hết thảy những chuyện y từng gặp trước đây, nhưng cuối cùng lại phát hiện tình cảnh ngày hôm đó cứ liên tục tái diễn ở trong đầu. Y thậm chí nhớ lại rất nhiều chuyện cũ năm xưa. Tỷ như thời điểm y ba tuổi, khi không có mẫu thân bên cạnh y đùa giỡn bị thương ở đầu gối, phụ thân giúp y thoa dược, vừa nói nam tử hán không được sợ đau vừa dùng tay vỗ đầu y. Kết quả bởi vì quên giảm lực đạo mà khiến y choáng váng đầu óc, càng khóc thêm dữ dội. Tỷ như năm y tám tuổi, huynh trưởng sau một lần thoát khỏi bàn tay Diêm Vương đã lén đem điểm tâm mẫu thân làm cho hắn nhét vào tay y khi y đang đứng nhìn trộm ngoài cửa sổ. Đó là lần đầu tiên y được nhìn thấy rõ ca ca của mình, từ đó về sau, trong trí nhớ của y, ca ca luôn có hương vị rất ngọt ngào. Còn có buổi sáng sớm năm y mười ba tuổi chuẩn bị rời nhà đi theo Dư Bạch, Nhâm Tông Cẩm từ phía sau đuổi theo y, đem ngọc bội bên người nhét vào trong tay y...
Đúng vậy, y còn vướng bận, còn hoài niệm, thế nhưng tất cả đã là quá khứ...! Y hiện tại, đã có một hi vọng xa vời mà y chưa bao giờ dám tưởng tượng đến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.