Chương 108: Vấn Đề
Huyền Chu
03/11/2020
Hôm nay Vu Diệp vào cung, Nam Khiếu Hoàn vốn định đi theo, lại bị chủ thượng nhà mình nghĩa chính cự tuyệt. Bởi vậy nam nhân đột nhiên rảnh rỗi hơn nửa ngày, sau khi được hảo bằng hữu Ỷ Lôi theo thông lệ chẩn bệnh xong, Nam Khiếu Hoàn liền bị lôi kéo chơi liên tiếp mấy ván cờ vây.
Sau đó y lại cùng Khanh Nhan hàn huyên một hồi, nhìn lại thì cũng đã đến thời gian dược dục. [*dược dục: ngâm mình trong nước thuốc]
Ỷ Lôi vội trong vội ngoài chuẩn bị nước dược, cho lui các thị nữ, kéo bình phong, dựa người vào tiểu tháp trước cửa sổ, cầm lên một khối điểm tâm, hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt về phía hắc y nam tử: "Nam đầu gỗ, cởi đi."
Nam Khiếu Hoàn gật gật đầu, xoay người bắt đầu cởi y phục chính mình. Khác với vẻ ngoài tự nhiên của y, nội tâm nam nhân kỳ thật có chút xấu hổ. Đêm qua chủ thượng không biết sao bỗng nhiên nổi lên hứng thú, đem mấy khối điểm tâm trong tay nghiền nát lên trên người y, sau đó dùng môi lưỡi ăn sạch từng chút một. Chơi như vậy hơn nửa canh giờ, kết quả chính là trên người y hiện tại phủ đầy dấu hôn... Nếu là ngày thường cũng không có vấn đề gì, nhưng khổ nỗi hôm nay lại đúng ngay ngày dược dục...
Nam Khiếu Hoàn cởi ra kiện y phục cuối cùng, định nhấc chân bước vào dục dũng, Ỷ Lôi ngồi một bên ngẫu nhiên nhìn qua, giây tiếp theo vừa định quay đầu thì động tác liền bị sựng lại.
"Khiếu Hoàn ngươi..."
Trong mắt xẹt nhanh qua tia quẫn bách, Nam Khiếu Hoàn vội vàng ngồi vào dục dũng.
Bị chấn kinh sau một lúc lâu, Tây Ỷ Lôi rốt cục phục hồi tinh thần lại. Hắn từ tiểu tháp đứng bật dậy, vài bước đi đến trước dục dũng, sau đó bước chân đột nhiên chậm lại, đi một vòng xung quanh dục dũng, cuối cùng dừng lại ở trước mặt nam nhân, trong cả quá trình, ánh mắt hắn không e dè nhìn chăm chú vào thân thể nam nhân.
Trước ngực, hai vai, tay trái, lưng... làn da màu lúa mạch dưới cổ, ngoại trừ tay phải còn đeo băng vải, những bộ phận khác cơ hồ đều che kín dấu hôn hoặc đậm hoặc nhạt cùng dấu răng hoặc nông hoặc sâu...
Trong đầu nhất thời hiện lệ những hình ảnh đầy hương diễm, Ỷ Lôi ngơ ngác đứng ở trước mặt Nam Khiếu Hoàn. Khi nhân vật trong những hình ảnh hương diễm kia được thay thế bằng thân ảnh quen thuộc của chủ thượng và Nam Khiếu Hoàn, không ngoài dự liệu, mặt thanh niên lập tức đỏ bừng lên.
Mà Nam Khiếu Hoàn vốn đã có chút ngượng ngùng, lúc này lại nhìn thấy bộ dáng muốn hỏi nhưng không dám hỏi của Ỷ Lôi, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu, càng khiến cho y thêm xấu hổ tới cực điểm. Áp chế ý muốn lập tức đứng dậy mặc y phục, Nam Khiếu Hoàn phát huy công phu mặt lạnh thường ngày, làm bộ như không hề phát hiện dị trạng của Ỷ Lôi, tiếp tục mặt không chút thay đổi tắm rửa.
Thân là các chủ Lăng Tiêu Các, Tây Ỷ Lôi có quyền thế, bộ dáng cũng thuộc loại trung thượng, tuy rằng không vừa lạnh lùng vừa dương quang luôn khiến nữ nhân yêu thích như Nam Khiếu Hoàn, nhưng ở trong cung cũng có không ít tiểu cô nương tuổi thanh xuân say mê hắn. Tuy nhiên một thanh niên có y thuật bác đại tinh thâm như hắn đến nay đã hai mươi bốn tuổi, đối với chuyện nam nữ vẫn còn dừng lại ở mức nghe ngóng chứ chưa bao giờ tự mình thể nghiệm. Cũng may trong tứ đại hộ pháp, Bắc Sóc Phong âm lãnh quỷ dị, cả ngày không thấy bóng dáng; Đông Khanh Nhan dịu dàng động lòng người, tuy có nhiều người theo đuổi nhưng chưa bao giờ đáp lại; Nam Khiếu Hoàn mặt lạnh, nhìn qua như nước lửa bất xâm... Bởi vậy suốt từng ấy năm, Tây Ỷ Lôi vẫn không cảm thấy có cái gì không bình thường.
Thế nhưng ngắn ngủi trong một năm qua, tên huynh đệ đầu gỗ này, lại thường xuyên kích thích nhận thức của hắn. Đầu tiên là y phục không chỉnh tề từ phòng chủ thượng đi ra, tiếp theo là một lần trong khu săn bắn, Nam Khiếu Hoàn cùng chủ thượng ở trong lều liên tục phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt tía tai, mỗi lần như thế hắn đều phải mất một thời gian dài mới có thể tiếp thu...
Mà hôm nay lại bất ngờ không kịp đề phòng tận mắt nhìn thấy những dấu vết tình sự kia, e rằng lần này lại nấn ná ở trong đầu hắn không ít ngày...
Cúi đầu, Tây Ỷ Lôi rốt cục nâng chân bước trở về vị trí của mình, ánh mắt lại không kiềm chế được mà liên tục nhìn thân trên lộ bên ngoài mặt nước của người huynh đệ mình.
Rốt cục cũng hết thời gian dược dục, Nam Khiếu Hoàn cơ hồ là khẩn cấp bỏ chạy khỏi chỗ của Tây Ỷ Lôi quay về chủ viện. Mặc dù dưới góc nhìn của Tây Ỷ Lôi, bộ dạng của y vẫn là trấn định sắc mặt tự nhiên mặc y phục rồi cáo từ, không hề có vẻ khẩn cấp xấu hổ gì. Ỷ Lôi thậm chí cảm thấy hảo huynh đệ đầu gỗ của mình ở phương diện này quả nhiên trì độn, bị người khác nhìn thấy những thứ ám muội trên thân thể như thế mà sắc mặt vẫn có thể tự nhiên không chút thay đổi...
Sau một hồi suy nghĩ, sau một hồi cảm thán rất nhiều, Tây Ỷ Lôi lại có chút phẫn hận: Chẳng lẽ y sẽ không đỏ mặt chút nào sao? Làm hại hắn vì suy nghĩ đến mấy thứ loạn thất bác tao mà đỏ mặt, sau đó còn bị thuộc hạ của mình nhìn thấy... Thật sự là mất mặt!
Khổ nỗi, sự thật là người nam nhân nào đó chỉ là không giỏi biểu đạt cảm xúc mà thôi...
...
Thời điểm bước vào chủ viện, Nam Khiếu Hoàn theo thói quen nhìn quét một vòng, nhưng khi tầm mắt đảo tới một chỗ, đột nhiên ngừng lại.
Cách không xa ở trước mặt y, thanh niên mặc một thân y phục ôm sát người màu tím, tay áo rộng thùng thình, đai lưng màu tím sậm, bên ngoài khoác kiện hồ cừu tuyết trắng, tóc đen vì mới vừa tắm xong vẫn còn ẩm ướt thả lỏng ở bên hông, xen lẫn cùng với lông tơ của áo khoác hồ cừu.
Lúc này, hắn đang nghiêng đầu nói gì đó với một nam hài tầm tám chín tuổi được hắn ôm ở trong lòng. Trên gương mặt xinh đẹp quen thuộc còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Chủ thượng." Ngẩn ngơ trong chốc lát, Nam Khiếu Hoàn rất nhanh lại thu liễm tâm tình, đi vào trước mặt Vu Diệp, khom mình hành lễ.
"Khiếu Hoàn." Vu Diệp quay đầu nhìn y, nụ cười vốn nhàn nhạt như có như không thoáng chốc biến thành cười tươi vui vẻ. Hắn chỉ vào nam hài, cười nói, "Đây là Nam Dập, thời gian tới sẽ ở cùng chúng ta vài ngày."
Nam Khiếu Hoàn nhìn thoáng qua Ti Hoàng Nam Dập, cúi đầu liễm mi đáp: "Thuộc hạ đã biết."
"Đã ăn cơm chiều chưa?" Vu Diệp buông nam hài ra, đi đến bên người Nam Khiếu Hoàn, một bên nhẹ hỏi, một bên nắm lấy tay trái lạnh lẽo của y.
"Ân." Đến nay nam nhân vẫn chưa thể quen với việc chủ thượng nhà mình cứ làm những động tác vô cùng thân thiết ở trước mặt những người khác, tuy rằng lúc này chỉ là trước mặt một hài tử, nhưng nói như thế nào thì, cũng không có gì khác biệt. Vì vậy y vẫn là không được tự nhiên hơi hơi tránh né.
Vu Diệp sao lại không biết tâm tư của y? Bất động thanh sắc ôm lấy nam nhân từ phía sau, Vu Diệp cười nhìn về phía Ti Hoàng Nam Dập: "Gọi Nam thúc thúc."
Biết quan hệ giữa hắc y nam tử trước mắt và thanh niên cũng không phải quan hệ chủ tớ bình thường, nhưng vẻ mặt Ti Hoàng Nam Dập vẫn giống như không hề phát hiện cái gì. Hắn đi đến trước mặt Nam Khiếu Hoàn, cung kính hành lễ: "Dập nhi tham kiến Nam thúc thúc."
Chất giọng hài tử mềm mại thanh thúy khiến Nam Khiếu Hoàn lại dời mắt nhìn về phía nam hài. Nam hài không lớn, toàn thân lại tràn ngập quý khí hồn nhiên thiên thành. Gương mặt trắng nõn xinh đẹp, nhìn kỹ lại có cảm giác rất quen thuộc...
Bỗng nhiên bên hông chợt nhột, ngay sau đó, hơi thở mềm nhẹ nóng rực liền thổi tới da mặt y: "Ta mang Nam Dập đi dạo thêm một lát, bên ngoài gió lớn, ngươi cứ vào trong trước." Nói xong, Vu Diệp buông hai tay ra, thả lại tự do cho người trong lồng ngực.
"Vâng." Nam Khiếu Hoàn cúi đầu ứng thanh, sau đó xoay người thay đổi phương hướng, đi vào trong tẩm điện.
Tắm rửa xong, hai người ở thiên điện đơn giản dùng cơm chiều, Vu Diệp liền mang theo chất nhi của mình, giới thiệu cho nam hài biết chỗ ở trong mấy ngày kế tiếp của hắn. Nam Khiếu Hoàn sau khi rời đi, hai người lại vòng qua thư phòng, cuối cùng đi vào sương phòng cách vách thư phòng.
Khanh Nhan sớm đã phái người quét tước, bố trí thành một gian phòng ngủ mới. Lúc này bên trong đốt đèn, trong góc có lò sưởi, trên giường cũng trải chăn bông mới tinh, trước giường còn có một thị nữ đang đứng yên cúi đầu.
"Mấy ngày kế tiếp, Nam Dập ngươi tạm ở nơi này." Ở trong phòng dạo qua một vòng, Vu Diệp hết sức hài lòng.
Nam hài đi theo ở phía sau gật gật đầu: "Tạ ơn hoàng thúc."
Vu Diệp nhướng mày cười khẽ, đi đến trước mặt hắn nhìn hắn một hồi, cười nói: "Mệt mỏi cả ngày, hôm nay ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
"Dập nhi đã biết."
"Ngươi tên là gì?" Vu Diệp chuyển hướng sang thị nữ bên cạnh, trầm giọng hỏi.
"Nô tỳ Tử Yên."
"Tử Yên, hảo hảo hầu hạ Nam Dập."
"Vâng, Vương gia." Thị nữ khom mình hành lễ, sau đó lại đi đến trước người Ti Hoàng Nam Dập, dịu dàng cúi đầu, ôn nhu gọi, "Công tử."
...
Vu Diệp bước ra khỏi phòng Nam Dập, vừa mới đi được hai bước, phía sau liền vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.
Vu Diệp dừng bước quay đầu lại, liền thấy Ti Hoàng Nam Dập đang chạy từ trong phòng ra, đuổi tới trước người hắn: "Hoàng thúc."
"Làm sao vậy?" Nam hài thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn qua thập phần đáng yêu, Vu Diệp không khỏi khom người vươn tay nựng mặt của hắn.
Nghe hắn hỏi, Ti Hoàng Nam Dập lại nửa ngày cũng chưa đáp lời, chỉ dùng đôi con ngươi đen tuyền nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt.
"Ân?" Vu Diệp mỉm cười nhướng mày.
Nhìn nụ cười ôn nhu của thanh niên, Ti Hoàng Nam Dập không khỏi cúi đầu. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, nam hài tựa hồ hạ quyết tâm, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên.
"Hoàng thúc, ta sẽ cố gắng, ta sẽ biểu hiện thật tốt!"
Vu Diệp nhìn tiểu hài tử Ti Hoàng Nam Dập, nhìn gương mặt nghiêm túc dị thường của hắn, thật lâu sau, đưa tay vỗ vỗ đầu của hắn, nhẹ cười ra tiếng: "Hảo, vậy hoàng thúc sẽ mỏi mắt mong chờ."
**
"Khiếu Hoàn, ngựa ở trong chuồng, người thì ở đâu?" Bên trong phòng ngủ, thanh niên ngồi ở trước bàn, đang cầm bút lông viết viết thứ gì đó trên tờ giấy bỗng nhiên ngẩng đầu, cười tủm tỉm hỏi nam nhân đang chậm rãi cởi y phục theo mệnh lệnh của mình.
"?" Mạc danh kỳ diệu [không hiểu ra sao] bị hỏi một vấn đề mạc danh kỳ diệu như vậy, Nam Khiếu Hoàn đang mở nút thắt, động tác liền bị sựng lại.
"Có vài đáp án để lựa chọn.. chuồng bò, xe ngựa, nhà, nông trường... chọn cái nào?"
Viết xong câu cuối cùng, buông ra bút lông, Vu Diệp dùng tay chống cằm, ngửa đầu thưởng thức bộ dạng "vợ yêu" y phục cởi được một nửa trước mắt.
"... Là.. nhà?" Có chút mơ hồ mở miệng, biểu tình trên mặt Nam Khiếu Hoàn thập phần mờ mịt.
"Chính xác!" Vu Diệp nháy mắt với y, tiếp tục hỏi, "Câu thứ hai, Nam đối xứng với Tây Bắc, vậy thì Tây sẽ đối xứng với... Tây Bắc? Đông Bắc? Tây Nam?... Hay Đông Nam?"
Nam Khiếu Hoàn hơi trầm ngâm một chút, mới cho ra đáp án: "Đông Bắc."
"... Rất thông minh." Vu Diệp buông tờ giấy trong tay, đi tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn, nhẹ cười đem người ôm vào trong lồng ngực.
Thanh niên dựa sát vào người y, một tay tiến vào trong vạt áo vòng ôm lấy thắt lưng y. Một tay đặt ở phía trước tiếp tục cởi ra những nút thắt còn lại trên áo, thuận tiện mơn trớn khiêu khích da thịt rắn chắc trước ngực y.
Chỉ trêu chọc chốc lát liền khiến cho Nam Khiếu Hoàn đỏ mặt, hơi thở rối loạn, nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, bàn tay di chuyển xuống còn muốn tiếp tục cởi quần y, cởi cởi một hồi, kết quả là hai người cùng lăn đến trên giường.
"Chủ thượng..."
Hôn sâu chấm dứt, Nam Khiếu Hoàn nằm xụi lơ trên đệm chăn mềm mại, thân hình kiện mỹ nổi bật trên lớp đệm màu trắng, phản chiếu dưới ánh đèn, phá lệ mê người.
Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, Vu Diệp từ trên thân nam nhân ngồi dậy, cởi bỏ đai lưng của chính mình, kiềm chế xúc động muốn hóa thân thành dã thú, mở miệng lần nữa: "Một câu cuối cùng... nếu trả lời đúng, đêm nay sẽ buông tha cho ngươi..."
" "Khánh trúc nan thư, vô pháp vô thiên". Ghép chữ hai câu này lại ta sẽ có chữ "Thư Pháp". Vậy nếu là câu "Tác gian phạm khoa, giáo học tương trường"... Ghép lại ta sẽ có chữ gì?" [Đây là một kiểu điền vào chỗ trống bên Trung, quy luật là lấy chữ cuối của vế đầu, ghép với chữ thứ 2 của vế sau]
Quy luật thập phần rõ ràng, cho dù lúc này đầu óc nam nhân có chút mơ hồ, cũng thực dễ dàng cho ra đáp án: "Khoa... Học?"
Vu Diệp buồn bã thở dài, cúi đầu cởi giày lên giường, thanh âm hàm chứa vài phần ủy khuất cùng tiếc hận: "... Xem ra đây là ý trời."
Dứt lời, kéo chăn lên, đắp một phần chăn lên thân mình Nam Khiếu Hoàn, chừa lại một phần tự mình chui vào, mở ra hai tay, đem người ôm chặt chẽ.
Dùng chưởng phong làm tắt đèn, Vu Diệp ôm lấy Nam Khiếu Hoàn nhắm mắt ngủ.
Nghe hơi thở đều đều nhẹ nhàng của y, ngửi mùi dược hương nhàn nhạt trên thân y, vuốt da thịt rắn chắc dưới tay, cảm thụ độ ấm cơ thể của người mình đang ôm chặt trong lòng, Vu Diệp bi ai phát hiện vật thể dưới thân hắn đang chậm rãi trướng đại lên.
Trong bóng đêm, hắn đành phải bất đắc dĩ mở hai mắt, chậm rãi buông hai tay ra, nhẹ tay nhẹ chân lui thân thể ra để giữa hai người có chút khoảng cách, ai ngờ, động tác quá lớn, lập tức làm bừng tỉnh nam nhân vốn đã lâm vào giấc ngủ.
Hơi mở hai mắt, thanh âm Nam Khiếu Hoàn khàn khàn: "Chủ thượng?"
Vu Diệp không nói gì, vẫn tiếp tục lui ra sau thêm một chút, đáng tiếc mặc kệ hắn cẩn thận như thế nào, nam nhân đang nửa mê nửa tỉnh vẫn rất nhanh phát giác Vu Diệp có điểm kỳ quái.
Mà hành động cố ý không để tay chân tiếp xúc của hắn lại khiến cho Nam Khiếu Hoàn nghĩ tới chủ thượng chẳng lẽ là bị độc phát. Nội tâm run lên, cơn buồn ngủ nháy mắt biến sạch, nam nhân đột nhiên ngồi bật dậy.
"Không có việc gì..." Mắt thấy nam nhân có ý định xuống giường đi đốt đèn, Vu Diệp vội vàng mở miệng, đứng dậy ngăn cản, nhưng không ngờ động tác quá lớn, làm cho hạ thân hai người tiếp xúc chặt chẽ, khoảng cách cố ý giãn ra ban đầu trong nháy mắt thu nhỏ trở về con số 0, theo đà vật thể trướng đại nào đó lập tức cọ vào đùi nam nhân.
...
Vì thế kết quả là, Nam Khiếu Hoàn cứng ngắc thân thể, chậm rãi nằm trở xuống.
"... Không phải ta không biết thỏa mãn, chỉ có thể trách ngươi quá mức câu nhân." Vu Diệp ở bên cạnh ghé đầu vào gối, nghiêng đầu nói khẽ với Nam Khiếu Hoàn, ngữ khí thập phần vô tội.
"... Ba câu hỏi kia... rất đơn giản."
Tình huống đột nhiên trở nên như vậy, Nam Khiếu Hoàn cũng không còn buồn ngủ. Hồi tưởng lại mấy câu hỏi thanh niên hỏi y không lâu trước đó, y trù trừ một lúc, mới nói ra nghi hoặc trong lòng.
Thanh âm trầm thấp ám ách vang lên bên tai, Vu Diệp quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt của đối phương. Nhìn đôi con ngươi hắc bạch phân minh kia, thanh niên không nhịn được liền hơi nghiêng tới hôn nhẹ lên môi y một cái: "Ân, những câu hỏi đó... Là ta chuẩn bị để kiểm tra chỉ số thông minh của Nam Dập vào ngày mai."
Nam Khiếu Hoàn đương nhiên không hiểu "chỉ số thông minh" trong lời nói của Vu Diệp là cái gì, nhưng y hiểu được những câu hỏi kia là dành cho nam hài mà y gặp trước đó. Điều này cũng giải thích được vì sao mấy câu hỏi kia lại đơn giản như vậy...
Bỗng nhiên trên lưng căng thẳng, người bên cạnh lại vòng tay ôm lấy y: "Đừng nghĩ ngợi nữa, ngủ đi."
Thế nhưng một câu nói kia vẫn chưa làm cho nam nhân vẫn luôn thuận theo trước đây ngoan ngoãn nhắm mắt. Cảm giác chua xót không thể giải thích đã áp chế xuống trước đó lại dâng lên khi nghĩ đến tiểu nam hài khoác áo bông màu đỏ kia.
Trong bóng đêm yên tĩnh, bỗng nhiên y nhận ra được một sự thật rằng: rất nhiều thanh niên cùng độ tuổi với chủ thượng nhà mình, đều đã sớm thành gia lập thất...
Cơ hồ là ngay sau khi phát giác sự thật này, y đột nhiên tỉnh ngộ lại, từ chạng vạng bắt đầu, không hiểu vì sao nội tâm luôn cảm thấy ngột ngạt, lo lắng cùng đau đớn không hiểu lý do.
Nhớ tới hình ảnh không lâu trước đó khi y bước chân vào trong viện, ngẫu nhiên chứng kiến khung cảnh chủ thương tay ôm tiểu hài tử ấm áp dị thường kia. Nam Khiếu Hoàn liền không thể kìm được suy nghĩ của mình mà hình dung ra tương lai người nọ sẽ có sau này...
Thành gia lập thất, hài tử quanh gối...
Y lẳng lặng nhìn khuôn mặt thanh niên trong bóng đêm, sau một lúc lâu, rốt cục lấy hết dũng khí: "... Chủ thượng... Ngài... Rất thích tiểu hài tử sao?"
"Thích." Thanh niên từ từ nhắm hai mắt khẽ nhếch lên khóe miệng.
Trong lòng đau xót, Nam Khiếu Hoàn yên lặng khép mắt lại, sau đó vươn tay, xoa vật thể trướng đại giữa hai chân thanh niên.
Kết quả chỉ vừa đụng chạm, cổ tay y đã bị người nọ ôn nhu bắt được: "Ngủ đi, không cần quan tâm đến nó."
Trong chớp mắt vô tận chua xót lan tràn đầy cõi lòng, Nam Khiếu Hoàn khẽ nhíu lại mày, ở trong bóng đêm yên tĩnh, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, im lặng thật lâu.
Sau đó y lại cùng Khanh Nhan hàn huyên một hồi, nhìn lại thì cũng đã đến thời gian dược dục. [*dược dục: ngâm mình trong nước thuốc]
Ỷ Lôi vội trong vội ngoài chuẩn bị nước dược, cho lui các thị nữ, kéo bình phong, dựa người vào tiểu tháp trước cửa sổ, cầm lên một khối điểm tâm, hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt về phía hắc y nam tử: "Nam đầu gỗ, cởi đi."
Nam Khiếu Hoàn gật gật đầu, xoay người bắt đầu cởi y phục chính mình. Khác với vẻ ngoài tự nhiên của y, nội tâm nam nhân kỳ thật có chút xấu hổ. Đêm qua chủ thượng không biết sao bỗng nhiên nổi lên hứng thú, đem mấy khối điểm tâm trong tay nghiền nát lên trên người y, sau đó dùng môi lưỡi ăn sạch từng chút một. Chơi như vậy hơn nửa canh giờ, kết quả chính là trên người y hiện tại phủ đầy dấu hôn... Nếu là ngày thường cũng không có vấn đề gì, nhưng khổ nỗi hôm nay lại đúng ngay ngày dược dục...
Nam Khiếu Hoàn cởi ra kiện y phục cuối cùng, định nhấc chân bước vào dục dũng, Ỷ Lôi ngồi một bên ngẫu nhiên nhìn qua, giây tiếp theo vừa định quay đầu thì động tác liền bị sựng lại.
"Khiếu Hoàn ngươi..."
Trong mắt xẹt nhanh qua tia quẫn bách, Nam Khiếu Hoàn vội vàng ngồi vào dục dũng.
Bị chấn kinh sau một lúc lâu, Tây Ỷ Lôi rốt cục phục hồi tinh thần lại. Hắn từ tiểu tháp đứng bật dậy, vài bước đi đến trước dục dũng, sau đó bước chân đột nhiên chậm lại, đi một vòng xung quanh dục dũng, cuối cùng dừng lại ở trước mặt nam nhân, trong cả quá trình, ánh mắt hắn không e dè nhìn chăm chú vào thân thể nam nhân.
Trước ngực, hai vai, tay trái, lưng... làn da màu lúa mạch dưới cổ, ngoại trừ tay phải còn đeo băng vải, những bộ phận khác cơ hồ đều che kín dấu hôn hoặc đậm hoặc nhạt cùng dấu răng hoặc nông hoặc sâu...
Trong đầu nhất thời hiện lệ những hình ảnh đầy hương diễm, Ỷ Lôi ngơ ngác đứng ở trước mặt Nam Khiếu Hoàn. Khi nhân vật trong những hình ảnh hương diễm kia được thay thế bằng thân ảnh quen thuộc của chủ thượng và Nam Khiếu Hoàn, không ngoài dự liệu, mặt thanh niên lập tức đỏ bừng lên.
Mà Nam Khiếu Hoàn vốn đã có chút ngượng ngùng, lúc này lại nhìn thấy bộ dáng muốn hỏi nhưng không dám hỏi của Ỷ Lôi, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu, càng khiến cho y thêm xấu hổ tới cực điểm. Áp chế ý muốn lập tức đứng dậy mặc y phục, Nam Khiếu Hoàn phát huy công phu mặt lạnh thường ngày, làm bộ như không hề phát hiện dị trạng của Ỷ Lôi, tiếp tục mặt không chút thay đổi tắm rửa.
Thân là các chủ Lăng Tiêu Các, Tây Ỷ Lôi có quyền thế, bộ dáng cũng thuộc loại trung thượng, tuy rằng không vừa lạnh lùng vừa dương quang luôn khiến nữ nhân yêu thích như Nam Khiếu Hoàn, nhưng ở trong cung cũng có không ít tiểu cô nương tuổi thanh xuân say mê hắn. Tuy nhiên một thanh niên có y thuật bác đại tinh thâm như hắn đến nay đã hai mươi bốn tuổi, đối với chuyện nam nữ vẫn còn dừng lại ở mức nghe ngóng chứ chưa bao giờ tự mình thể nghiệm. Cũng may trong tứ đại hộ pháp, Bắc Sóc Phong âm lãnh quỷ dị, cả ngày không thấy bóng dáng; Đông Khanh Nhan dịu dàng động lòng người, tuy có nhiều người theo đuổi nhưng chưa bao giờ đáp lại; Nam Khiếu Hoàn mặt lạnh, nhìn qua như nước lửa bất xâm... Bởi vậy suốt từng ấy năm, Tây Ỷ Lôi vẫn không cảm thấy có cái gì không bình thường.
Thế nhưng ngắn ngủi trong một năm qua, tên huynh đệ đầu gỗ này, lại thường xuyên kích thích nhận thức của hắn. Đầu tiên là y phục không chỉnh tề từ phòng chủ thượng đi ra, tiếp theo là một lần trong khu săn bắn, Nam Khiếu Hoàn cùng chủ thượng ở trong lều liên tục phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt tía tai, mỗi lần như thế hắn đều phải mất một thời gian dài mới có thể tiếp thu...
Mà hôm nay lại bất ngờ không kịp đề phòng tận mắt nhìn thấy những dấu vết tình sự kia, e rằng lần này lại nấn ná ở trong đầu hắn không ít ngày...
Cúi đầu, Tây Ỷ Lôi rốt cục nâng chân bước trở về vị trí của mình, ánh mắt lại không kiềm chế được mà liên tục nhìn thân trên lộ bên ngoài mặt nước của người huynh đệ mình.
Rốt cục cũng hết thời gian dược dục, Nam Khiếu Hoàn cơ hồ là khẩn cấp bỏ chạy khỏi chỗ của Tây Ỷ Lôi quay về chủ viện. Mặc dù dưới góc nhìn của Tây Ỷ Lôi, bộ dạng của y vẫn là trấn định sắc mặt tự nhiên mặc y phục rồi cáo từ, không hề có vẻ khẩn cấp xấu hổ gì. Ỷ Lôi thậm chí cảm thấy hảo huynh đệ đầu gỗ của mình ở phương diện này quả nhiên trì độn, bị người khác nhìn thấy những thứ ám muội trên thân thể như thế mà sắc mặt vẫn có thể tự nhiên không chút thay đổi...
Sau một hồi suy nghĩ, sau một hồi cảm thán rất nhiều, Tây Ỷ Lôi lại có chút phẫn hận: Chẳng lẽ y sẽ không đỏ mặt chút nào sao? Làm hại hắn vì suy nghĩ đến mấy thứ loạn thất bác tao mà đỏ mặt, sau đó còn bị thuộc hạ của mình nhìn thấy... Thật sự là mất mặt!
Khổ nỗi, sự thật là người nam nhân nào đó chỉ là không giỏi biểu đạt cảm xúc mà thôi...
...
Thời điểm bước vào chủ viện, Nam Khiếu Hoàn theo thói quen nhìn quét một vòng, nhưng khi tầm mắt đảo tới một chỗ, đột nhiên ngừng lại.
Cách không xa ở trước mặt y, thanh niên mặc một thân y phục ôm sát người màu tím, tay áo rộng thùng thình, đai lưng màu tím sậm, bên ngoài khoác kiện hồ cừu tuyết trắng, tóc đen vì mới vừa tắm xong vẫn còn ẩm ướt thả lỏng ở bên hông, xen lẫn cùng với lông tơ của áo khoác hồ cừu.
Lúc này, hắn đang nghiêng đầu nói gì đó với một nam hài tầm tám chín tuổi được hắn ôm ở trong lòng. Trên gương mặt xinh đẹp quen thuộc còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Chủ thượng." Ngẩn ngơ trong chốc lát, Nam Khiếu Hoàn rất nhanh lại thu liễm tâm tình, đi vào trước mặt Vu Diệp, khom mình hành lễ.
"Khiếu Hoàn." Vu Diệp quay đầu nhìn y, nụ cười vốn nhàn nhạt như có như không thoáng chốc biến thành cười tươi vui vẻ. Hắn chỉ vào nam hài, cười nói, "Đây là Nam Dập, thời gian tới sẽ ở cùng chúng ta vài ngày."
Nam Khiếu Hoàn nhìn thoáng qua Ti Hoàng Nam Dập, cúi đầu liễm mi đáp: "Thuộc hạ đã biết."
"Đã ăn cơm chiều chưa?" Vu Diệp buông nam hài ra, đi đến bên người Nam Khiếu Hoàn, một bên nhẹ hỏi, một bên nắm lấy tay trái lạnh lẽo của y.
"Ân." Đến nay nam nhân vẫn chưa thể quen với việc chủ thượng nhà mình cứ làm những động tác vô cùng thân thiết ở trước mặt những người khác, tuy rằng lúc này chỉ là trước mặt một hài tử, nhưng nói như thế nào thì, cũng không có gì khác biệt. Vì vậy y vẫn là không được tự nhiên hơi hơi tránh né.
Vu Diệp sao lại không biết tâm tư của y? Bất động thanh sắc ôm lấy nam nhân từ phía sau, Vu Diệp cười nhìn về phía Ti Hoàng Nam Dập: "Gọi Nam thúc thúc."
Biết quan hệ giữa hắc y nam tử trước mắt và thanh niên cũng không phải quan hệ chủ tớ bình thường, nhưng vẻ mặt Ti Hoàng Nam Dập vẫn giống như không hề phát hiện cái gì. Hắn đi đến trước mặt Nam Khiếu Hoàn, cung kính hành lễ: "Dập nhi tham kiến Nam thúc thúc."
Chất giọng hài tử mềm mại thanh thúy khiến Nam Khiếu Hoàn lại dời mắt nhìn về phía nam hài. Nam hài không lớn, toàn thân lại tràn ngập quý khí hồn nhiên thiên thành. Gương mặt trắng nõn xinh đẹp, nhìn kỹ lại có cảm giác rất quen thuộc...
Bỗng nhiên bên hông chợt nhột, ngay sau đó, hơi thở mềm nhẹ nóng rực liền thổi tới da mặt y: "Ta mang Nam Dập đi dạo thêm một lát, bên ngoài gió lớn, ngươi cứ vào trong trước." Nói xong, Vu Diệp buông hai tay ra, thả lại tự do cho người trong lồng ngực.
"Vâng." Nam Khiếu Hoàn cúi đầu ứng thanh, sau đó xoay người thay đổi phương hướng, đi vào trong tẩm điện.
Tắm rửa xong, hai người ở thiên điện đơn giản dùng cơm chiều, Vu Diệp liền mang theo chất nhi của mình, giới thiệu cho nam hài biết chỗ ở trong mấy ngày kế tiếp của hắn. Nam Khiếu Hoàn sau khi rời đi, hai người lại vòng qua thư phòng, cuối cùng đi vào sương phòng cách vách thư phòng.
Khanh Nhan sớm đã phái người quét tước, bố trí thành một gian phòng ngủ mới. Lúc này bên trong đốt đèn, trong góc có lò sưởi, trên giường cũng trải chăn bông mới tinh, trước giường còn có một thị nữ đang đứng yên cúi đầu.
"Mấy ngày kế tiếp, Nam Dập ngươi tạm ở nơi này." Ở trong phòng dạo qua một vòng, Vu Diệp hết sức hài lòng.
Nam hài đi theo ở phía sau gật gật đầu: "Tạ ơn hoàng thúc."
Vu Diệp nhướng mày cười khẽ, đi đến trước mặt hắn nhìn hắn một hồi, cười nói: "Mệt mỏi cả ngày, hôm nay ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
"Dập nhi đã biết."
"Ngươi tên là gì?" Vu Diệp chuyển hướng sang thị nữ bên cạnh, trầm giọng hỏi.
"Nô tỳ Tử Yên."
"Tử Yên, hảo hảo hầu hạ Nam Dập."
"Vâng, Vương gia." Thị nữ khom mình hành lễ, sau đó lại đi đến trước người Ti Hoàng Nam Dập, dịu dàng cúi đầu, ôn nhu gọi, "Công tử."
...
Vu Diệp bước ra khỏi phòng Nam Dập, vừa mới đi được hai bước, phía sau liền vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.
Vu Diệp dừng bước quay đầu lại, liền thấy Ti Hoàng Nam Dập đang chạy từ trong phòng ra, đuổi tới trước người hắn: "Hoàng thúc."
"Làm sao vậy?" Nam hài thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn qua thập phần đáng yêu, Vu Diệp không khỏi khom người vươn tay nựng mặt của hắn.
Nghe hắn hỏi, Ti Hoàng Nam Dập lại nửa ngày cũng chưa đáp lời, chỉ dùng đôi con ngươi đen tuyền nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt.
"Ân?" Vu Diệp mỉm cười nhướng mày.
Nhìn nụ cười ôn nhu của thanh niên, Ti Hoàng Nam Dập không khỏi cúi đầu. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, nam hài tựa hồ hạ quyết tâm, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên.
"Hoàng thúc, ta sẽ cố gắng, ta sẽ biểu hiện thật tốt!"
Vu Diệp nhìn tiểu hài tử Ti Hoàng Nam Dập, nhìn gương mặt nghiêm túc dị thường của hắn, thật lâu sau, đưa tay vỗ vỗ đầu của hắn, nhẹ cười ra tiếng: "Hảo, vậy hoàng thúc sẽ mỏi mắt mong chờ."
**
"Khiếu Hoàn, ngựa ở trong chuồng, người thì ở đâu?" Bên trong phòng ngủ, thanh niên ngồi ở trước bàn, đang cầm bút lông viết viết thứ gì đó trên tờ giấy bỗng nhiên ngẩng đầu, cười tủm tỉm hỏi nam nhân đang chậm rãi cởi y phục theo mệnh lệnh của mình.
"?" Mạc danh kỳ diệu [không hiểu ra sao] bị hỏi một vấn đề mạc danh kỳ diệu như vậy, Nam Khiếu Hoàn đang mở nút thắt, động tác liền bị sựng lại.
"Có vài đáp án để lựa chọn.. chuồng bò, xe ngựa, nhà, nông trường... chọn cái nào?"
Viết xong câu cuối cùng, buông ra bút lông, Vu Diệp dùng tay chống cằm, ngửa đầu thưởng thức bộ dạng "vợ yêu" y phục cởi được một nửa trước mắt.
"... Là.. nhà?" Có chút mơ hồ mở miệng, biểu tình trên mặt Nam Khiếu Hoàn thập phần mờ mịt.
"Chính xác!" Vu Diệp nháy mắt với y, tiếp tục hỏi, "Câu thứ hai, Nam đối xứng với Tây Bắc, vậy thì Tây sẽ đối xứng với... Tây Bắc? Đông Bắc? Tây Nam?... Hay Đông Nam?"
Nam Khiếu Hoàn hơi trầm ngâm một chút, mới cho ra đáp án: "Đông Bắc."
"... Rất thông minh." Vu Diệp buông tờ giấy trong tay, đi tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn, nhẹ cười đem người ôm vào trong lồng ngực.
Thanh niên dựa sát vào người y, một tay tiến vào trong vạt áo vòng ôm lấy thắt lưng y. Một tay đặt ở phía trước tiếp tục cởi ra những nút thắt còn lại trên áo, thuận tiện mơn trớn khiêu khích da thịt rắn chắc trước ngực y.
Chỉ trêu chọc chốc lát liền khiến cho Nam Khiếu Hoàn đỏ mặt, hơi thở rối loạn, nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, bàn tay di chuyển xuống còn muốn tiếp tục cởi quần y, cởi cởi một hồi, kết quả là hai người cùng lăn đến trên giường.
"Chủ thượng..."
Hôn sâu chấm dứt, Nam Khiếu Hoàn nằm xụi lơ trên đệm chăn mềm mại, thân hình kiện mỹ nổi bật trên lớp đệm màu trắng, phản chiếu dưới ánh đèn, phá lệ mê người.
Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, Vu Diệp từ trên thân nam nhân ngồi dậy, cởi bỏ đai lưng của chính mình, kiềm chế xúc động muốn hóa thân thành dã thú, mở miệng lần nữa: "Một câu cuối cùng... nếu trả lời đúng, đêm nay sẽ buông tha cho ngươi..."
" "Khánh trúc nan thư, vô pháp vô thiên". Ghép chữ hai câu này lại ta sẽ có chữ "Thư Pháp". Vậy nếu là câu "Tác gian phạm khoa, giáo học tương trường"... Ghép lại ta sẽ có chữ gì?" [Đây là một kiểu điền vào chỗ trống bên Trung, quy luật là lấy chữ cuối của vế đầu, ghép với chữ thứ 2 của vế sau]
Quy luật thập phần rõ ràng, cho dù lúc này đầu óc nam nhân có chút mơ hồ, cũng thực dễ dàng cho ra đáp án: "Khoa... Học?"
Vu Diệp buồn bã thở dài, cúi đầu cởi giày lên giường, thanh âm hàm chứa vài phần ủy khuất cùng tiếc hận: "... Xem ra đây là ý trời."
Dứt lời, kéo chăn lên, đắp một phần chăn lên thân mình Nam Khiếu Hoàn, chừa lại một phần tự mình chui vào, mở ra hai tay, đem người ôm chặt chẽ.
Dùng chưởng phong làm tắt đèn, Vu Diệp ôm lấy Nam Khiếu Hoàn nhắm mắt ngủ.
Nghe hơi thở đều đều nhẹ nhàng của y, ngửi mùi dược hương nhàn nhạt trên thân y, vuốt da thịt rắn chắc dưới tay, cảm thụ độ ấm cơ thể của người mình đang ôm chặt trong lòng, Vu Diệp bi ai phát hiện vật thể dưới thân hắn đang chậm rãi trướng đại lên.
Trong bóng đêm, hắn đành phải bất đắc dĩ mở hai mắt, chậm rãi buông hai tay ra, nhẹ tay nhẹ chân lui thân thể ra để giữa hai người có chút khoảng cách, ai ngờ, động tác quá lớn, lập tức làm bừng tỉnh nam nhân vốn đã lâm vào giấc ngủ.
Hơi mở hai mắt, thanh âm Nam Khiếu Hoàn khàn khàn: "Chủ thượng?"
Vu Diệp không nói gì, vẫn tiếp tục lui ra sau thêm một chút, đáng tiếc mặc kệ hắn cẩn thận như thế nào, nam nhân đang nửa mê nửa tỉnh vẫn rất nhanh phát giác Vu Diệp có điểm kỳ quái.
Mà hành động cố ý không để tay chân tiếp xúc của hắn lại khiến cho Nam Khiếu Hoàn nghĩ tới chủ thượng chẳng lẽ là bị độc phát. Nội tâm run lên, cơn buồn ngủ nháy mắt biến sạch, nam nhân đột nhiên ngồi bật dậy.
"Không có việc gì..." Mắt thấy nam nhân có ý định xuống giường đi đốt đèn, Vu Diệp vội vàng mở miệng, đứng dậy ngăn cản, nhưng không ngờ động tác quá lớn, làm cho hạ thân hai người tiếp xúc chặt chẽ, khoảng cách cố ý giãn ra ban đầu trong nháy mắt thu nhỏ trở về con số 0, theo đà vật thể trướng đại nào đó lập tức cọ vào đùi nam nhân.
...
Vì thế kết quả là, Nam Khiếu Hoàn cứng ngắc thân thể, chậm rãi nằm trở xuống.
"... Không phải ta không biết thỏa mãn, chỉ có thể trách ngươi quá mức câu nhân." Vu Diệp ở bên cạnh ghé đầu vào gối, nghiêng đầu nói khẽ với Nam Khiếu Hoàn, ngữ khí thập phần vô tội.
"... Ba câu hỏi kia... rất đơn giản."
Tình huống đột nhiên trở nên như vậy, Nam Khiếu Hoàn cũng không còn buồn ngủ. Hồi tưởng lại mấy câu hỏi thanh niên hỏi y không lâu trước đó, y trù trừ một lúc, mới nói ra nghi hoặc trong lòng.
Thanh âm trầm thấp ám ách vang lên bên tai, Vu Diệp quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt của đối phương. Nhìn đôi con ngươi hắc bạch phân minh kia, thanh niên không nhịn được liền hơi nghiêng tới hôn nhẹ lên môi y một cái: "Ân, những câu hỏi đó... Là ta chuẩn bị để kiểm tra chỉ số thông minh của Nam Dập vào ngày mai."
Nam Khiếu Hoàn đương nhiên không hiểu "chỉ số thông minh" trong lời nói của Vu Diệp là cái gì, nhưng y hiểu được những câu hỏi kia là dành cho nam hài mà y gặp trước đó. Điều này cũng giải thích được vì sao mấy câu hỏi kia lại đơn giản như vậy...
Bỗng nhiên trên lưng căng thẳng, người bên cạnh lại vòng tay ôm lấy y: "Đừng nghĩ ngợi nữa, ngủ đi."
Thế nhưng một câu nói kia vẫn chưa làm cho nam nhân vẫn luôn thuận theo trước đây ngoan ngoãn nhắm mắt. Cảm giác chua xót không thể giải thích đã áp chế xuống trước đó lại dâng lên khi nghĩ đến tiểu nam hài khoác áo bông màu đỏ kia.
Trong bóng đêm yên tĩnh, bỗng nhiên y nhận ra được một sự thật rằng: rất nhiều thanh niên cùng độ tuổi với chủ thượng nhà mình, đều đã sớm thành gia lập thất...
Cơ hồ là ngay sau khi phát giác sự thật này, y đột nhiên tỉnh ngộ lại, từ chạng vạng bắt đầu, không hiểu vì sao nội tâm luôn cảm thấy ngột ngạt, lo lắng cùng đau đớn không hiểu lý do.
Nhớ tới hình ảnh không lâu trước đó khi y bước chân vào trong viện, ngẫu nhiên chứng kiến khung cảnh chủ thương tay ôm tiểu hài tử ấm áp dị thường kia. Nam Khiếu Hoàn liền không thể kìm được suy nghĩ của mình mà hình dung ra tương lai người nọ sẽ có sau này...
Thành gia lập thất, hài tử quanh gối...
Y lẳng lặng nhìn khuôn mặt thanh niên trong bóng đêm, sau một lúc lâu, rốt cục lấy hết dũng khí: "... Chủ thượng... Ngài... Rất thích tiểu hài tử sao?"
"Thích." Thanh niên từ từ nhắm hai mắt khẽ nhếch lên khóe miệng.
Trong lòng đau xót, Nam Khiếu Hoàn yên lặng khép mắt lại, sau đó vươn tay, xoa vật thể trướng đại giữa hai chân thanh niên.
Kết quả chỉ vừa đụng chạm, cổ tay y đã bị người nọ ôn nhu bắt được: "Ngủ đi, không cần quan tâm đến nó."
Trong chớp mắt vô tận chua xót lan tràn đầy cõi lòng, Nam Khiếu Hoàn khẽ nhíu lại mày, ở trong bóng đêm yên tĩnh, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, im lặng thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.