Mở Hỷ Quan, Bách Quỷ Tán, Vương Phi Đến Từ Địa Ngục
Chương 13: Ngươi Nghĩ Vương Phi Có Phải Là Người Không?
Nhất Oản Phật Khiêu Tường
19/09/2024
Vân Hậu Hành như chạy trốn khỏi vương phủ, quan tài và thi thể của Vân Ngọc Kiều cũng được mang đi cùng.
Yêu đạo Vô Cực bị thiêu rụi, không còn một chút tàn tích, còn yêu đạo Vô Song - kẻ sống không ra người, chết không ra ma - cũng chẳng còn giá trị gì, đương nhiên cũng bị chôn theo.
Oan có đầu, nợ có chủ, hồn ma Vân Thanh Vụ tất nhiên cũng theo về để đòi nợ.
Trích Tinh Viện bị ngọn lửa thiêu rụi, dù không có thương vong nhưng rõ ràng đã không thể ở được nữa.
Thanh Vũ tỏ vẻ ghét bỏ: "Chỗ này nát quá, không xứng với ta. Ta muốn ở chỗ lớn hơn."
Tiêu Trầm Nghiễn hỏi: "Vương phi muốn ở đâu?"
"Diên Vỹ Viện."
Sắc mặt Tiêu Trầm Nghiễn không đổi, nhưng sắc mặt Bách Tuế lại tái xanh, định mở miệng can ngăn.
"Chắc chắn chứ?"
"Ừ hứ, vương gia luyến tiếc sao?"
"Được."
Thanh Vũ cong môi cười: "Cảm ơn. À phải rồi, đừng sắp xếp quá nhiều người hầu, ta thích yên tĩnh."
Nói xong, nàng ngáp dài rồi bỏ đi, bộ dạng như thể quá quen thuộc với vương phủ này.
Tiêu Trầm Nghiễn nhìn theo bóng lưng nàng không chớp mắt, trong lòng đầy suy nghĩ khó lường.
"Vương gia, sao ngài lại để nàng ta ở Diên Vĩ Viện? Đó chẳng phải là..." Bách Tuế lo lắng, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời.
"Tư Đồ Kính." Tiêu Trầm Nghiễn siết chặt chuỗi Phật châu trong tay: "Trên đời này thực sự có loại quỷ vật nào có thể mượn xác hoàn hồn không?"
Tư Đồ Kính sờ cằm: "Ta chưa từng thấy, dù có thì cũng phải là loại ác quỷ với đạo hạnh trăm năm. Một khi ác quỷ như thế mượn xác hoàn hồn, chẳng phải sẽ đại khai sát giới sao?"
"Ngươi nghĩ vương phi có phải là người không?"
"Thực sự không giống người." Tư Đồ Kính hạ giọng: "Nhưng nhìn nàng ta hôm nay, rõ ràng là muốn giết Vân Hậu Hành, có lẽ thực sự là Vân Thanh Vụ sống lại."
"Dù sao nàng ta cũng bị luyện thành hoạt nhân sát, hôm qua lại là ngày tết Trung Nguyên, mang theo tà khí cũng là bình thường."
"Nhưng..." Tư Đồ Kính nhíu mày, "Yêu đạo đó mượn uy Chúc Dung bị phản phệ, vậy mà nàng ta vẫn bình an vô sự, chuyện này không hợp lý. Quỷ vật sợ lửa, Hỏa Thần Chúc Dung chuyên khắc ác quỷ, lý ra không thể tha cho nàng ta mới phải."
Ánh mắt Tiêu Trầm Nghiễn lóe lên vẻ mỉa mai, chuyên khắc ác quỷ?
Vậy còn ngọn yêu hỏa thiêu rụi hàng trăm mạng người ở Đông Cung năm đó thì sao?
"Nàng đã muốn báo thù Vân Hậu Hành, cũng hợp với mục đích của chúng ta."
Tiêu Trầm Nghiễn trầm giọng: "Nhân cơ hội này, dọa cho Vân Hậu Hành sợ chết khiếp, trước khi ông ta chết, nhất định phải tìm ra chứng cứ ông ta đã hãm hại Trấn Quốc Hầu năm xưa."
Năm đó, tiên thái tử bị vu oan cấu kết với Trấn Quốc Hầu phản quốc, thái tử "tự thiêu" tại Đông Cung, cả nhà Trấn Quốc Hầu cũng chiến tử sa trường.
Vân Hậu Hành, người thân của Trấn Quốc Hầu, năm đó là quan lo liệu quân nhu trong chiến sự, chính ông ta là kẻ đứng ra tố cáo Trấn Quốc Hầu phản quốc, giẫm lên xác các trung thần lương tướng để leo lên chức hộ bộ thượng thư.
Tiêu Trầm Nghiễn đã nhẫn nhịn suốt mười năm, lần này quay về kinh là để điều tra lại vụ án năm xưa, rửa oan cho thái tử và Trấn Quốc Hầu phủ.
"Vương gia, ngài nên quan tâm đến sức khỏe của mình hơn. Mấy ngày tết Trung Nguyên này, hàn chứng của ngài phát tác mạnh nhất." Tư Đồ Kính lải nhải: "Trong phủ chúng ta giờ còn có thêm một sát thần nữa. Yêu đạo kia có nói đúng một điều, lòng dạ quỷ thần khó lường, hiện tại nàng ta chỉ muốn giết Vân Hậu Hành, nhưng không có nghĩa là nàng ta sẽ không ra tay với người khác..."
"Tiêu Trầm Nghiễn! Ngài làm gì thế!" Tư Đồ Kính đột ngột cao giọng.
Chỉ thấy người đàn ông trước mặt đang gỡ bỏ chiếc áo choàng dày nặng mà hắn luôn mặc, bất kể đông hè. Tư Đồ Kính vội vàng nhặt chiếc áo choàng lên, định khoác lại cho hắn: "Ngài muốn chết sao, áo choàng lông hỏa hồ này có thể khống chế khí âm sát trong người ngài, ngài..."
"Không lạnh."
"Cái gì?"
Ánh mắt Tiêu Trầm Nghiễn sâu thẳm: "Hôm nay, ta không cảm thấy lạnh."
Chính xác hơn là từ đêm qua.
Ban đầu hắn cũng không để ý, nhưng nửa ngày nay cảm giác này đã rõ rệt.
Khí âm sát vẫn còn đó, nhưng không còn xâm nhập vào tận xương tủy như trước.
Trước kia, hắn phải dựa vào chuỗi phật châu và chiếc áo choàng lông hỏa hồ để áp chế hàn khí, nhưng hôm nay, mặc áo choàng lại khiến lưng hắn thoáng đổ mồ hôi.
Tư Đồ Kính và Bách Tuế ngơ ngác nhìn nhau.
"Điều tra kỹ về yêu đạo Vô Cực, ta muốn biết hắn ta có liên quan gì đến trận hỏa hoạn ở Đông Cung năm đó."
"Còn nữa..." Tiêu Trầm Nghiễn dừng lại một chút: "Phái Lục Kiều và Hồng Nhụy tới Diên Vĩ Viện hầu hạ."
Nói xong, hắn sải bước rời đi.
Bách Tuế trố mắt kinh ngạc.
Yêu đạo Vô Cực bị thiêu rụi, không còn một chút tàn tích, còn yêu đạo Vô Song - kẻ sống không ra người, chết không ra ma - cũng chẳng còn giá trị gì, đương nhiên cũng bị chôn theo.
Oan có đầu, nợ có chủ, hồn ma Vân Thanh Vụ tất nhiên cũng theo về để đòi nợ.
Trích Tinh Viện bị ngọn lửa thiêu rụi, dù không có thương vong nhưng rõ ràng đã không thể ở được nữa.
Thanh Vũ tỏ vẻ ghét bỏ: "Chỗ này nát quá, không xứng với ta. Ta muốn ở chỗ lớn hơn."
Tiêu Trầm Nghiễn hỏi: "Vương phi muốn ở đâu?"
"Diên Vỹ Viện."
Sắc mặt Tiêu Trầm Nghiễn không đổi, nhưng sắc mặt Bách Tuế lại tái xanh, định mở miệng can ngăn.
"Chắc chắn chứ?"
"Ừ hứ, vương gia luyến tiếc sao?"
"Được."
Thanh Vũ cong môi cười: "Cảm ơn. À phải rồi, đừng sắp xếp quá nhiều người hầu, ta thích yên tĩnh."
Nói xong, nàng ngáp dài rồi bỏ đi, bộ dạng như thể quá quen thuộc với vương phủ này.
Tiêu Trầm Nghiễn nhìn theo bóng lưng nàng không chớp mắt, trong lòng đầy suy nghĩ khó lường.
"Vương gia, sao ngài lại để nàng ta ở Diên Vĩ Viện? Đó chẳng phải là..." Bách Tuế lo lắng, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời.
"Tư Đồ Kính." Tiêu Trầm Nghiễn siết chặt chuỗi Phật châu trong tay: "Trên đời này thực sự có loại quỷ vật nào có thể mượn xác hoàn hồn không?"
Tư Đồ Kính sờ cằm: "Ta chưa từng thấy, dù có thì cũng phải là loại ác quỷ với đạo hạnh trăm năm. Một khi ác quỷ như thế mượn xác hoàn hồn, chẳng phải sẽ đại khai sát giới sao?"
"Ngươi nghĩ vương phi có phải là người không?"
"Thực sự không giống người." Tư Đồ Kính hạ giọng: "Nhưng nhìn nàng ta hôm nay, rõ ràng là muốn giết Vân Hậu Hành, có lẽ thực sự là Vân Thanh Vụ sống lại."
"Dù sao nàng ta cũng bị luyện thành hoạt nhân sát, hôm qua lại là ngày tết Trung Nguyên, mang theo tà khí cũng là bình thường."
"Nhưng..." Tư Đồ Kính nhíu mày, "Yêu đạo đó mượn uy Chúc Dung bị phản phệ, vậy mà nàng ta vẫn bình an vô sự, chuyện này không hợp lý. Quỷ vật sợ lửa, Hỏa Thần Chúc Dung chuyên khắc ác quỷ, lý ra không thể tha cho nàng ta mới phải."
Ánh mắt Tiêu Trầm Nghiễn lóe lên vẻ mỉa mai, chuyên khắc ác quỷ?
Vậy còn ngọn yêu hỏa thiêu rụi hàng trăm mạng người ở Đông Cung năm đó thì sao?
"Nàng đã muốn báo thù Vân Hậu Hành, cũng hợp với mục đích của chúng ta."
Tiêu Trầm Nghiễn trầm giọng: "Nhân cơ hội này, dọa cho Vân Hậu Hành sợ chết khiếp, trước khi ông ta chết, nhất định phải tìm ra chứng cứ ông ta đã hãm hại Trấn Quốc Hầu năm xưa."
Năm đó, tiên thái tử bị vu oan cấu kết với Trấn Quốc Hầu phản quốc, thái tử "tự thiêu" tại Đông Cung, cả nhà Trấn Quốc Hầu cũng chiến tử sa trường.
Vân Hậu Hành, người thân của Trấn Quốc Hầu, năm đó là quan lo liệu quân nhu trong chiến sự, chính ông ta là kẻ đứng ra tố cáo Trấn Quốc Hầu phản quốc, giẫm lên xác các trung thần lương tướng để leo lên chức hộ bộ thượng thư.
Tiêu Trầm Nghiễn đã nhẫn nhịn suốt mười năm, lần này quay về kinh là để điều tra lại vụ án năm xưa, rửa oan cho thái tử và Trấn Quốc Hầu phủ.
"Vương gia, ngài nên quan tâm đến sức khỏe của mình hơn. Mấy ngày tết Trung Nguyên này, hàn chứng của ngài phát tác mạnh nhất." Tư Đồ Kính lải nhải: "Trong phủ chúng ta giờ còn có thêm một sát thần nữa. Yêu đạo kia có nói đúng một điều, lòng dạ quỷ thần khó lường, hiện tại nàng ta chỉ muốn giết Vân Hậu Hành, nhưng không có nghĩa là nàng ta sẽ không ra tay với người khác..."
"Tiêu Trầm Nghiễn! Ngài làm gì thế!" Tư Đồ Kính đột ngột cao giọng.
Chỉ thấy người đàn ông trước mặt đang gỡ bỏ chiếc áo choàng dày nặng mà hắn luôn mặc, bất kể đông hè. Tư Đồ Kính vội vàng nhặt chiếc áo choàng lên, định khoác lại cho hắn: "Ngài muốn chết sao, áo choàng lông hỏa hồ này có thể khống chế khí âm sát trong người ngài, ngài..."
"Không lạnh."
"Cái gì?"
Ánh mắt Tiêu Trầm Nghiễn sâu thẳm: "Hôm nay, ta không cảm thấy lạnh."
Chính xác hơn là từ đêm qua.
Ban đầu hắn cũng không để ý, nhưng nửa ngày nay cảm giác này đã rõ rệt.
Khí âm sát vẫn còn đó, nhưng không còn xâm nhập vào tận xương tủy như trước.
Trước kia, hắn phải dựa vào chuỗi phật châu và chiếc áo choàng lông hỏa hồ để áp chế hàn khí, nhưng hôm nay, mặc áo choàng lại khiến lưng hắn thoáng đổ mồ hôi.
Tư Đồ Kính và Bách Tuế ngơ ngác nhìn nhau.
"Điều tra kỹ về yêu đạo Vô Cực, ta muốn biết hắn ta có liên quan gì đến trận hỏa hoạn ở Đông Cung năm đó."
"Còn nữa..." Tiêu Trầm Nghiễn dừng lại một chút: "Phái Lục Kiều và Hồng Nhụy tới Diên Vĩ Viện hầu hạ."
Nói xong, hắn sải bước rời đi.
Bách Tuế trố mắt kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.