Chương 3
Thị Kim
17/12/2015
Ngươi, ngươi thực sự là thỏ tinh* sao?"
(* - yêu tinh thỏ.)
Công chúa vừa tỉnh lại đã nơm nớp lo sợ nhìn "Thỏ tinh" cao lớn uy mãnh trước mặt, kinh hồn bạt vía, thương tâm muốn chết. Nghe nói yêu quái đều thích ăn thịt người, nàng đường đường là một công chúa mà cũng bị Thỏ tinh ăn sống, nếu truyền ra bên ngoài, . thì đâu còn mặt mũi mà gặp người ngoài nữa. Không, bị ăn thì cũng chết rồi, phải nói là sao còn mặt mũi mà đi gặp Diêm vương nữa mới đúng!
"Thỏ tinh" nhíu đôi mày rậm lại, vô cùng bất mãn nói: "Ai nói ta là Thỏ tinh?" Nghe thấy ba chữ Thỏ tinh (nguyên văn là "Thỏ tử tinh") hắn lập tức liên tưởng đến một con thỏ già, nên cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nàng lại nơm nớp lo sợ nói: "Vậy ngươi là yêu tinh gì a?"
Xem ra nàng thà rằng tin tưởng hắn là yêu tinh chứ cũng không thèm tin hắn là một vị thần tiên. Có yêu tinh nào ngọc thụ lâm phong, phong thần quang minh như hắn hay không? Chẳng lẽ nàng vừa mới chuyển thế thì thẩm mỹ quan cũng thay đổi luôn hay sao? Tại sao ánh mắt ái mộ, lén lút nhìn hắn ở điện Phi Hương năm đó cũng biến mất sạch sẽ rồi? Hắn đã cố ý sắp đặt một cuộc gặp gỡ mà hắn tự cho là vô cùng lãng mạn, nhưng bầu không khí lại bị nàng phá hủy hoàn toàn. Hắn muốn khi nàng tỉnh lại nhìn thấy hắn thì vừa gặp đã yêu, đắm đuối đưa tình a! Vì sao lại có ánh mắt như thế kia?! Vừa sợ hãi vừa đau khổ, hận không thể một cước đá hắn cách xa vạn dặm.
Từ thầm mến đến thầm ghét, mức độ chênh lệch đối xử quá lớn, khiến hắn không dễ chịu chút nào, vì vậy hắn âm trầm tiến lại gần nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta là Lang tinh*."
(* - yêu tinh sói.)
Nàng thiếu chút nữa lại ngất tiếp, sói còn đáng sợ hơn thỏ a. Dù sao nghe Thỏ tinh vẫn thấy ôn hòa hơn một chút, Lang tinh nghe thôi cũng đã thấy hung ác tàn bạo.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên tái mét, trong lòng cười thầm, cất giọng ôn nhu nhắc lại: "Thực ra, ta là thần tiên."
"Ta không tin." Công chúa nhanh chóng lắc đầu. Mỗi ngày, phụ hoàng của nàng đều cầu xin thượng tiên ban cho một viên thuốc trường sinh bất tử, nhiều năm qua thời điểm tế trời không biết ông đã cầu xin bao nhiêu lần, làm bao nhiêu việc thiện, cũng không thấy thần tiên nào lộ mặt. Nếu như thật sự có thần tiên, còn có thể không bị sự thành tâm của phụ hoàng làm cho cảm động hay sao? Mọi người đều nói thần tiên có tâm địa Bồ Tát, thờ ơ như vậy, hiển nhiên là không có. Lại nói, nàng vốn cũng không tin thật sự có yêu quái, nhưng mà cái kẻ đang đứng trước mặt nàng đây khiến nàng không thể không tin.
Nhưng mà trong truyền thuyết đều nói yêu quái mặt mày dữ tợn, vô cùng đáng sợ. Còn tên yêu quái trước mặt này, sao bộ dáng của hắn lại đẹp như vậy chứ? So với Phò mã mà Đại tỷ ngàn chọn vạn tuyển còn tuấn mỹ hơn gấp trăm lần.
Nàng chăm chú quan sát hắn, ánh mắt tuần tra một vòng trên mặt hắn, phát hiện ánh mắt "Lang tinh" đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng dường như lại lóe lên một tia "ham muốn", trong lòng nàng chợt lạnh, hắn muốn ăn nàng ư?
Nàng lui lại phía sau, run rẩy nói: "Vì sao ngươi lại muốn bắt ta?"
"Là chính nàng muốn bắt ta mà." Hắn có chút bất mãn, tiếp tục nói: "Ta đang yên ổn phơi nắng trong bụi cỏ, nàng lại cứ nhất định muốn quấy rầy nhã hứng của ta, không chỉ bắn tên vào mông ta, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn lại còn đuổi theo một mạch đến địa bàn của ta, còn nói ta bắt nàng. Nha đầu, làm người phải phúc hậu một chút, phải biết phân biệt phải trái, không được lật lọng."
Nàng trừng mắt, á khẩu không nói nên lời, cũng không thể nào phản bác được. Chuyện này đích xác là do một mũi tên của nàng gây nên. Nếu như nàng biết đó là một con Thỏ tinh, thì cho dù có bị đánh chết, nàng cũng sẽ không bắn.
Nàng vội vã nói: "Là do ta không đúng, ta nhận lỗi với ngươi. Ngươi thả ta về đi!"
Khuê Mộc Lang khoanh tay ngửa đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh xuống vài phần, lắc đầu nói: "Khó mà làm được, nàng trước thì vô lễ, sau lại phi lễ với ta. Ta là nam nhân, sao có thể chịu đựng được việc bị nàng nhục nhã như vậy chứ?"
Xem ra không riêng gì nam nhân, mà ngay cả nam yêu quái cũng vô cùng quý trọng thể diện. Quả thực, bị nàng phi lễ như vậy cũng có chút mất mặt. Nhưng mà nếu như nàng biết con thỏ kia là một con yêu quái giống đực, thì có bị đánh chết nàng cũng sẽ không liếc mắt nhìn và sờ soạng cái mông của hắn.
Công chúa cố nén xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Ta đây sẽ bồi thường tổn thất của ngươi."
Sắc mặt của hắn dịu đi một chút, "Ừm" một tiếng, cúi đầu hỏi, "Bồi thường như thế nào?"
Thái độ của hắn như vậy đúng là một dấu hiệu tốt, nếu hắn nhận được sự bồi thường hợp lý, có phải sẽ thả nàng đi hay không? Nàng ngẫm nghĩ, chỉ cần hắn không đòi ăn thịt trẻ con gì gì đó, thì những cái khác đều có thể thương lượng. Nhưng mà nàng thật sự không biết một con yêu quái ngoài việc thích ăn thịt người ra, thì còn thích cái gì khác nữa. Vì thế, nàng lo lắng không yên nói: "Ngươi cứ nói đi."
Vẻ mặt của hắn lại càng dịu đi một chút nữa, trên gương mặt tuấn mỹ ẩn chứa ý cười.
Hắn không cười còn đỡ, vừa cười một cái, tim nàng liền đập thình thịch. Dường như nụ cười gian mà Nhị tỷ đã từng nói tới, chính là biểu tình như thế này.
Quả nhiên, hắn cười hì hì đến gần nàng một chút, ý vị thâm trường quan sát nàng.
"Ừm, ta sẽ không bắn tên vào mông nàng, nhưng mà, nhìn một chút? Hay là sờ một chút thì sao?"
Nàng thiếu chút nữa lại ngất đi, là xấu hổ mà ngất đi!
Yêu quái quả nhiên là yêu quái, mồm miệng bộc tuệch, không biết xấu hổ!
Hắn nhìn khuôn mặt nàng biến đổi lúc trắng lúc đỏ, bộ dáng vừa kinh sợ vừa thẹn thùng lại vừa tức giận, liền cười ha hả, sống trên Thiên Đình nhiều năm như vậy, hắn đã sắp quên mất cười là như thế nào.
Nàng bị hắn cười nhạo đến mức xấu hổ cũng biến mất, tức giận định đứng lên bỏ chạy. Hắn là yêu quái, chắc chắn là không bao giờ biết đến lễ nghi liêm sỉ, nhìn một chút, sờ một chút? Như vậy mà cũng nói ra miệng được! Đáng sợ hơn là, hắn cũng đừng nói mà lại làm thật nha!
Dường như hắn không nhìn ra ý đồ chạy trốn của nàng, vẫn ung dung ôm cánh tay ngắm nhìn nàng. Nàng đi quanh phòng một vòng mới phát hiện không có cửa lớn! Ngay cả cửa sổ cũng không có!
Gian phòng này thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Quả nhiên là yêu quái, đây đâu thể gọi là nhà được chứ, phải gọi là động phủ mới đúng!
Nàng tuyệt vọng quay đầu nhìn "Lang tinh", lo sợ ngập ngừng nói: "Ngươi, đến cùng ngươi cũng không chịu thả ta đi!"
Hắn nâng chung trà lên, nhấp hai ngụm, ánh mắt đung đưa, cười nói: "Ta không cản nàng, cũng không trói nàng. Nếu nàng muốn đi thì cứ đi." Nói xong, hắn vung tay lên, vô cùng phóng khoáng rộng lượng, rất có tiên phong đạo cốt.
Đây đúng là một tên yêu quái âm hiểm giả dối, lại còn ra vẻ ta đây chính trực. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà không có cửa lớn, cũng không có cửa sổ, ta ra ngoài thế nào đây?"
"À, kia chính là cửa." Hắn đưa tay lên chỉ một cái, trên tường quả nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Vừa nãy rõ ràng là không có, nhưng hắn vừa mới chi một cái thì lại hiện ra. Xem ra hắn là một tên yêu quái có pháp lực cao cường. Trong lòng nàng càng thêm sợ hãi, phải mau chóng lợi dụng khi hắn còn chưa đói bụng, chạy thoát thân đi thôi!
Nàng đưa tay đẩy cửa, định đi ra ngoài, lại kinh ngạc đến ngây người!
Bảo Tương quốc có một nơi đẹp như tiên cảnh thế này sao?
Dõi mắt nhìn, liền thấy một hồ nước xanh biếc trong vắt như phỉ thúy, mây trắng vờn quanh đỉnh núi, giống như mạch nước ngầm đang bắt đầu chuyển động. Một dòng thác từ trên đỉnh núi chảy xuống, tiếng suối vang lên như tiếng đàn ngọc. Trước mặt là một mảnh rừng tử trúc * bao quanh khe núi, dưới cây cầu đá nước chảy róc rách, xanh trong đến mức nhìn thấy rõ đàn cá đang tung tăng bơi lội. Bên bờ suối ngập tràn kỳ hoa dị thảo và những đàn bươm bướm đủ màu sắc bay lượn nô đùa.
(* - trúc tía.)
Nếu như không phải đang ở trong địa bàn của hắn, thì nhất định nàng sẽ ở lại ngắm cảnh đẹp cho thỏa thích rồi mới đi.
Nhưng lúc này, cho dù phong cảnh có đẹp đến đâu cũng không níu giữ được lòng nàng. Nàng vội vàng chạy lên cầu nhỏ, nước đang chảy ở dưới đây chính là tận cùng của thác nước. Hiển nhiên, nếu muốn đi lên từ thác nước là điều không thể thực hiện được. Nàng lại quay ngược trở lại, chạy quanh bốn phía một lần mới phát hiện không có lối ra.
Chẳng lẽ ngoài này cũng giống như trong căn phòng ban nãy, lối ra đều bị hắn dùng thủ thuật che mắt để chặn lại hay sao? Quả nhiên là tên yêu quái ra vẻ chính trực, nói thả nàng đi, nhưng lại không chỉ cho nàng đường ra.
Nàng có chút ảo não, đây không phải là trêu đùa người ta hay sao? Hại nàng chạy vòng quanh khu đất rộng lớn, lại còn vui mừng vô ích một lúc lâu.
Lúc này hắn cũng đã đi tới, híp mắt, cười như không cười nhìn nàng.
"Lối ra ở chỗ nào?"
Hắn cười hì hì nói: "À..., cái này thì ta không thể nói cho nàng được. Nếu nói cho nàng, sau này nàng dẫn kẻ khác tới đây, chẳng phải là sẽ quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta hay sao?"
"Ngươi không nói cho ta biết lối ra thì làm sao ta ra khỏi đây được chứ?"
Hắn dõng dạc nói: "Tự nàng tìm đi"
"Ta mà tìm được thì còn cần phải hỏi ngươi sao?"
Hắn nhướng nhướng mày kiếm, nhìn dãy núi phía xa xa, thản nhiên nói: "Ồ... không tìm được thì cũng không thể trách ta."
Yêu quái quả nhiên là không phân rõ phải trái, vừa khó đối phó lại còn cực kỳ giả dối.
Nàng không nói nổi nữa, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, khi nào thì hắn sẽ đói bụng đây?
Ánh mắt hắn liếc tới, mang theo chút suy nghĩ xấu xa. Trên người nàng lạnh lẽo, bắt đầu nổi da gà. Bây giờ đã đói bụng rồi sao? .cvom Còn chưa tới hoàng hôn mà, hình như vẫn chưa tới giờ dùng cơm chiều cơ mà? Chẳng lẽ, yêu tinh không giống như người bình thường, lúc nào muốn ăn thì ăn hay sao?
"Như vậy đi, nàng làm nha đầu cho ta vài hôm, nếu như hầu hạ tốt, ta sẽ chỉ đường cho nàng."
Nàng thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói: "Được, được." Làm nha đầu so với việc biến thành bữa tối của hắn thì tốt hơn rất nhiều.
"Nha đầu, lại đây đấm chân cho ta!"
Nàng vô cùng nhu thuận trả lời: "Vâng, Đại vương."
Đại vương? Ngón tay của hắn khẽ run rẩy. Hắn đã nói mấy lần rằng mình là thần tiên, nhưng nàng lại cứ khăng khăng một mực cho rằng hắn là yêu quái, là Sơn đại vương!
Từ tiên đến yêu, cấp bậc của hắn tự nhiên bị giáng xuống thê thảm, hắn có chút không vui. Tại sao nàng vừa chuyển thế thì lại biến thành một nha đầu không có chút thú vị nào a, mặc dù diện mạo của nàng vẫn không thay đổi chút gì?!
(* - yêu tinh thỏ.)
Công chúa vừa tỉnh lại đã nơm nớp lo sợ nhìn "Thỏ tinh" cao lớn uy mãnh trước mặt, kinh hồn bạt vía, thương tâm muốn chết. Nghe nói yêu quái đều thích ăn thịt người, nàng đường đường là một công chúa mà cũng bị Thỏ tinh ăn sống, nếu truyền ra bên ngoài, . thì đâu còn mặt mũi mà gặp người ngoài nữa. Không, bị ăn thì cũng chết rồi, phải nói là sao còn mặt mũi mà đi gặp Diêm vương nữa mới đúng!
"Thỏ tinh" nhíu đôi mày rậm lại, vô cùng bất mãn nói: "Ai nói ta là Thỏ tinh?" Nghe thấy ba chữ Thỏ tinh (nguyên văn là "Thỏ tử tinh") hắn lập tức liên tưởng đến một con thỏ già, nên cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nàng lại nơm nớp lo sợ nói: "Vậy ngươi là yêu tinh gì a?"
Xem ra nàng thà rằng tin tưởng hắn là yêu tinh chứ cũng không thèm tin hắn là một vị thần tiên. Có yêu tinh nào ngọc thụ lâm phong, phong thần quang minh như hắn hay không? Chẳng lẽ nàng vừa mới chuyển thế thì thẩm mỹ quan cũng thay đổi luôn hay sao? Tại sao ánh mắt ái mộ, lén lút nhìn hắn ở điện Phi Hương năm đó cũng biến mất sạch sẽ rồi? Hắn đã cố ý sắp đặt một cuộc gặp gỡ mà hắn tự cho là vô cùng lãng mạn, nhưng bầu không khí lại bị nàng phá hủy hoàn toàn. Hắn muốn khi nàng tỉnh lại nhìn thấy hắn thì vừa gặp đã yêu, đắm đuối đưa tình a! Vì sao lại có ánh mắt như thế kia?! Vừa sợ hãi vừa đau khổ, hận không thể một cước đá hắn cách xa vạn dặm.
Từ thầm mến đến thầm ghét, mức độ chênh lệch đối xử quá lớn, khiến hắn không dễ chịu chút nào, vì vậy hắn âm trầm tiến lại gần nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta là Lang tinh*."
(* - yêu tinh sói.)
Nàng thiếu chút nữa lại ngất tiếp, sói còn đáng sợ hơn thỏ a. Dù sao nghe Thỏ tinh vẫn thấy ôn hòa hơn một chút, Lang tinh nghe thôi cũng đã thấy hung ác tàn bạo.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên tái mét, trong lòng cười thầm, cất giọng ôn nhu nhắc lại: "Thực ra, ta là thần tiên."
"Ta không tin." Công chúa nhanh chóng lắc đầu. Mỗi ngày, phụ hoàng của nàng đều cầu xin thượng tiên ban cho một viên thuốc trường sinh bất tử, nhiều năm qua thời điểm tế trời không biết ông đã cầu xin bao nhiêu lần, làm bao nhiêu việc thiện, cũng không thấy thần tiên nào lộ mặt. Nếu như thật sự có thần tiên, còn có thể không bị sự thành tâm của phụ hoàng làm cho cảm động hay sao? Mọi người đều nói thần tiên có tâm địa Bồ Tát, thờ ơ như vậy, hiển nhiên là không có. Lại nói, nàng vốn cũng không tin thật sự có yêu quái, nhưng mà cái kẻ đang đứng trước mặt nàng đây khiến nàng không thể không tin.
Nhưng mà trong truyền thuyết đều nói yêu quái mặt mày dữ tợn, vô cùng đáng sợ. Còn tên yêu quái trước mặt này, sao bộ dáng của hắn lại đẹp như vậy chứ? So với Phò mã mà Đại tỷ ngàn chọn vạn tuyển còn tuấn mỹ hơn gấp trăm lần.
Nàng chăm chú quan sát hắn, ánh mắt tuần tra một vòng trên mặt hắn, phát hiện ánh mắt "Lang tinh" đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng dường như lại lóe lên một tia "ham muốn", trong lòng nàng chợt lạnh, hắn muốn ăn nàng ư?
Nàng lui lại phía sau, run rẩy nói: "Vì sao ngươi lại muốn bắt ta?"
"Là chính nàng muốn bắt ta mà." Hắn có chút bất mãn, tiếp tục nói: "Ta đang yên ổn phơi nắng trong bụi cỏ, nàng lại cứ nhất định muốn quấy rầy nhã hứng của ta, không chỉ bắn tên vào mông ta, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn lại còn đuổi theo một mạch đến địa bàn của ta, còn nói ta bắt nàng. Nha đầu, làm người phải phúc hậu một chút, phải biết phân biệt phải trái, không được lật lọng."
Nàng trừng mắt, á khẩu không nói nên lời, cũng không thể nào phản bác được. Chuyện này đích xác là do một mũi tên của nàng gây nên. Nếu như nàng biết đó là một con Thỏ tinh, thì cho dù có bị đánh chết, nàng cũng sẽ không bắn.
Nàng vội vã nói: "Là do ta không đúng, ta nhận lỗi với ngươi. Ngươi thả ta về đi!"
Khuê Mộc Lang khoanh tay ngửa đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh xuống vài phần, lắc đầu nói: "Khó mà làm được, nàng trước thì vô lễ, sau lại phi lễ với ta. Ta là nam nhân, sao có thể chịu đựng được việc bị nàng nhục nhã như vậy chứ?"
Xem ra không riêng gì nam nhân, mà ngay cả nam yêu quái cũng vô cùng quý trọng thể diện. Quả thực, bị nàng phi lễ như vậy cũng có chút mất mặt. Nhưng mà nếu như nàng biết con thỏ kia là một con yêu quái giống đực, thì có bị đánh chết nàng cũng sẽ không liếc mắt nhìn và sờ soạng cái mông của hắn.
Công chúa cố nén xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Ta đây sẽ bồi thường tổn thất của ngươi."
Sắc mặt của hắn dịu đi một chút, "Ừm" một tiếng, cúi đầu hỏi, "Bồi thường như thế nào?"
Thái độ của hắn như vậy đúng là một dấu hiệu tốt, nếu hắn nhận được sự bồi thường hợp lý, có phải sẽ thả nàng đi hay không? Nàng ngẫm nghĩ, chỉ cần hắn không đòi ăn thịt trẻ con gì gì đó, thì những cái khác đều có thể thương lượng. Nhưng mà nàng thật sự không biết một con yêu quái ngoài việc thích ăn thịt người ra, thì còn thích cái gì khác nữa. Vì thế, nàng lo lắng không yên nói: "Ngươi cứ nói đi."
Vẻ mặt của hắn lại càng dịu đi một chút nữa, trên gương mặt tuấn mỹ ẩn chứa ý cười.
Hắn không cười còn đỡ, vừa cười một cái, tim nàng liền đập thình thịch. Dường như nụ cười gian mà Nhị tỷ đã từng nói tới, chính là biểu tình như thế này.
Quả nhiên, hắn cười hì hì đến gần nàng một chút, ý vị thâm trường quan sát nàng.
"Ừm, ta sẽ không bắn tên vào mông nàng, nhưng mà, nhìn một chút? Hay là sờ một chút thì sao?"
Nàng thiếu chút nữa lại ngất đi, là xấu hổ mà ngất đi!
Yêu quái quả nhiên là yêu quái, mồm miệng bộc tuệch, không biết xấu hổ!
Hắn nhìn khuôn mặt nàng biến đổi lúc trắng lúc đỏ, bộ dáng vừa kinh sợ vừa thẹn thùng lại vừa tức giận, liền cười ha hả, sống trên Thiên Đình nhiều năm như vậy, hắn đã sắp quên mất cười là như thế nào.
Nàng bị hắn cười nhạo đến mức xấu hổ cũng biến mất, tức giận định đứng lên bỏ chạy. Hắn là yêu quái, chắc chắn là không bao giờ biết đến lễ nghi liêm sỉ, nhìn một chút, sờ một chút? Như vậy mà cũng nói ra miệng được! Đáng sợ hơn là, hắn cũng đừng nói mà lại làm thật nha!
Dường như hắn không nhìn ra ý đồ chạy trốn của nàng, vẫn ung dung ôm cánh tay ngắm nhìn nàng. Nàng đi quanh phòng một vòng mới phát hiện không có cửa lớn! Ngay cả cửa sổ cũng không có!
Gian phòng này thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Quả nhiên là yêu quái, đây đâu thể gọi là nhà được chứ, phải gọi là động phủ mới đúng!
Nàng tuyệt vọng quay đầu nhìn "Lang tinh", lo sợ ngập ngừng nói: "Ngươi, đến cùng ngươi cũng không chịu thả ta đi!"
Hắn nâng chung trà lên, nhấp hai ngụm, ánh mắt đung đưa, cười nói: "Ta không cản nàng, cũng không trói nàng. Nếu nàng muốn đi thì cứ đi." Nói xong, hắn vung tay lên, vô cùng phóng khoáng rộng lượng, rất có tiên phong đạo cốt.
Đây đúng là một tên yêu quái âm hiểm giả dối, lại còn ra vẻ ta đây chính trực. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà không có cửa lớn, cũng không có cửa sổ, ta ra ngoài thế nào đây?"
"À, kia chính là cửa." Hắn đưa tay lên chỉ một cái, trên tường quả nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Vừa nãy rõ ràng là không có, nhưng hắn vừa mới chi một cái thì lại hiện ra. Xem ra hắn là một tên yêu quái có pháp lực cao cường. Trong lòng nàng càng thêm sợ hãi, phải mau chóng lợi dụng khi hắn còn chưa đói bụng, chạy thoát thân đi thôi!
Nàng đưa tay đẩy cửa, định đi ra ngoài, lại kinh ngạc đến ngây người!
Bảo Tương quốc có một nơi đẹp như tiên cảnh thế này sao?
Dõi mắt nhìn, liền thấy một hồ nước xanh biếc trong vắt như phỉ thúy, mây trắng vờn quanh đỉnh núi, giống như mạch nước ngầm đang bắt đầu chuyển động. Một dòng thác từ trên đỉnh núi chảy xuống, tiếng suối vang lên như tiếng đàn ngọc. Trước mặt là một mảnh rừng tử trúc * bao quanh khe núi, dưới cây cầu đá nước chảy róc rách, xanh trong đến mức nhìn thấy rõ đàn cá đang tung tăng bơi lội. Bên bờ suối ngập tràn kỳ hoa dị thảo và những đàn bươm bướm đủ màu sắc bay lượn nô đùa.
(* - trúc tía.)
Nếu như không phải đang ở trong địa bàn của hắn, thì nhất định nàng sẽ ở lại ngắm cảnh đẹp cho thỏa thích rồi mới đi.
Nhưng lúc này, cho dù phong cảnh có đẹp đến đâu cũng không níu giữ được lòng nàng. Nàng vội vàng chạy lên cầu nhỏ, nước đang chảy ở dưới đây chính là tận cùng của thác nước. Hiển nhiên, nếu muốn đi lên từ thác nước là điều không thể thực hiện được. Nàng lại quay ngược trở lại, chạy quanh bốn phía một lần mới phát hiện không có lối ra.
Chẳng lẽ ngoài này cũng giống như trong căn phòng ban nãy, lối ra đều bị hắn dùng thủ thuật che mắt để chặn lại hay sao? Quả nhiên là tên yêu quái ra vẻ chính trực, nói thả nàng đi, nhưng lại không chỉ cho nàng đường ra.
Nàng có chút ảo não, đây không phải là trêu đùa người ta hay sao? Hại nàng chạy vòng quanh khu đất rộng lớn, lại còn vui mừng vô ích một lúc lâu.
Lúc này hắn cũng đã đi tới, híp mắt, cười như không cười nhìn nàng.
"Lối ra ở chỗ nào?"
Hắn cười hì hì nói: "À..., cái này thì ta không thể nói cho nàng được. Nếu nói cho nàng, sau này nàng dẫn kẻ khác tới đây, chẳng phải là sẽ quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta hay sao?"
"Ngươi không nói cho ta biết lối ra thì làm sao ta ra khỏi đây được chứ?"
Hắn dõng dạc nói: "Tự nàng tìm đi"
"Ta mà tìm được thì còn cần phải hỏi ngươi sao?"
Hắn nhướng nhướng mày kiếm, nhìn dãy núi phía xa xa, thản nhiên nói: "Ồ... không tìm được thì cũng không thể trách ta."
Yêu quái quả nhiên là không phân rõ phải trái, vừa khó đối phó lại còn cực kỳ giả dối.
Nàng không nói nổi nữa, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, khi nào thì hắn sẽ đói bụng đây?
Ánh mắt hắn liếc tới, mang theo chút suy nghĩ xấu xa. Trên người nàng lạnh lẽo, bắt đầu nổi da gà. Bây giờ đã đói bụng rồi sao? .cvom Còn chưa tới hoàng hôn mà, hình như vẫn chưa tới giờ dùng cơm chiều cơ mà? Chẳng lẽ, yêu tinh không giống như người bình thường, lúc nào muốn ăn thì ăn hay sao?
"Như vậy đi, nàng làm nha đầu cho ta vài hôm, nếu như hầu hạ tốt, ta sẽ chỉ đường cho nàng."
Nàng thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói: "Được, được." Làm nha đầu so với việc biến thành bữa tối của hắn thì tốt hơn rất nhiều.
"Nha đầu, lại đây đấm chân cho ta!"
Nàng vô cùng nhu thuận trả lời: "Vâng, Đại vương."
Đại vương? Ngón tay của hắn khẽ run rẩy. Hắn đã nói mấy lần rằng mình là thần tiên, nhưng nàng lại cứ khăng khăng một mực cho rằng hắn là yêu quái, là Sơn đại vương!
Từ tiên đến yêu, cấp bậc của hắn tự nhiên bị giáng xuống thê thảm, hắn có chút không vui. Tại sao nàng vừa chuyển thế thì lại biến thành một nha đầu không có chút thú vị nào a, mặc dù diện mạo của nàng vẫn không thay đổi chút gì?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.