Chương 9
Thị Kim
04/01/2016
Trăng sáng nhô lên cao, mặt nước không chút gợn sóng, trên đóa hoa sen có ba người đang cùng nhau đứng.
Khổng Tước quân cố tình chen chúc giữa Khuê Mộc Lang và Tuyết Họa Nhi. Khuê Mộc Lang khoanh tay ngắm trăng, thở dài, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nặng nề như bị đeo đá.
Khổng Tước quân theo ánh mắt của hắn nhìn về phía mặt trăng tròn đầy trên đỉnh đầu, da.nlze.qu;ydo/nn cảm thán: "Cảnh sắc tươi đẹp, ánh trăng lung linh." Kế tiếp, hắn nổi hứng thi ca, ngâm nga:
"Hải thượng sinh minh nguyệt
Thiên nhai cộng thử thì
Tình nhân oán dao dạ
Cánh tịch khởi tương tư."
(Bốn câu thơ nằm trong bài thơ:
''Vọng nguyệt hoài viễn" - Nguyên tác: Trương Cửu Linh
Hải thượng sinh minh nguyệt
Thiên nhai cộng thử thì
Tình nhân oán dao dạ
Cánh tịch khởi tương tư
Diệt chúc lân quang mãn
Phi y giác lộ ti
Bất kham doanh thủ tặng
Hoàn tẩm mộng giai kỳ.
__Dịch nghĩa__
Trăng sáng mọc trên biển
Lúc này soi chung cả chân trời.
Người có tình buồn oán đêm xa cách
Suốt đêm trường thương nhớ nhau.
Tắt nến đi vì yêu ánh sáng chan hòa
Khoác áo vào mới biết sương móc thấm ướt.
Khó lòng lấy bay vốc ánh sáng để tặng nhau được
Ngủ đi may được gặp nhau trong giấc mơ.
__ Bản dịch của Nguyễn Hữu Bổng__
Ngắm trăng nhớ người xa
Vầng trăng mọc ở biển khơi,
Cùng chung một lúc góc trời soi chung.
Đêm xa ai đó sầu mong,
Thâu canh ai nhớ, mơ mòng nhớ ai?
Tắt đèn yêu bóng nga soi,
Khoác lên chiếc áo đượm mùi sương pha.
Khôn đem ánh sáng cho mà,
Ngủ đi trong mộng họa là gặp nhau.
Ngâm xong, hắn quay sang Khuê Mộc Lang hỏi: "Mấy câu sau là gì nhỉ?"
Khuê Mộc Lang "hừ hừ" hai tiếng, không trả lời. Trong bụng lại thầm nói, hắn không chỉ là kẻ chơi cờ dở nhất nhì Thiên giới, mà còn là kẻ không có mắt nhìn nhất nhì Thiên giới.
Khổng Tước quân chợt bừng tỉnh, không ngờ mình lại không được Khuê Mộc Lang hoan nghênh, hắn quay sang nói với Tuyết Họa Nhi: "Tuyết Họa Nhi, bài thơ này có phải là không phù hợp với hoàn cảnh cho lắm hay không? Trước mặt là hồ nước chứ không phải biển?"
Tuyết Họa Nhi khẽ nhích sang một bên, nói: "Ý cảnh thích hợp là được rồi."
Vì thế Khổng Tước quân vỗ tay một cái, lại quay đầu nhìn Khuê Mộc Lang: "Ý cảnh ở đây thực phù hợp."
Giờ phút này, Tuyết Họa Nhi cảm thấy chính mình không nên đứng cùng họ trên đóa sen, đáng tiếc đóa sen lại cách bờ hơi xa, bằng không nàng nhất định sẽ nhảy lên bờ, tặng nơi này lại cho hai vị kia. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nơi đây trăng thanh gió mát, bóng đêm dịu dàng, vô cùng thích hợp để giãi bày tâm sự, ước định chuyện chung thân. Hình như, Nhị tỷ của nàng cũng đã hẹn Trạng nguyên lang đương triều tới Ngự hoa viên để ngắm trăng, kết quả, sau một đêm Trạng nguyên lang đã thành Nhị tỷ phu.
Hiển nhiên là hai vị trước mắt này bị nàng trở ngại, nên đều không mở miệng nói chuyện. Nàng lại dịch sang một bên chút nữa, đáng tiếc, bề mặt của đóa hoa sen này không phải là nền đất, nên bị dính hơi nước thì có chút trơn, Tuyết Họa Nhi lại một lòng muốn thành toàn cho hai người kia, hoàn toàn không để ý tới an nguy của bản thân, kết quả bị trượt chân một cái, "Bùm" một tiếng.
Trước lúc đó, Khuê Mộc Lang đang cúi đầu nghĩ cách để mời được người đang đứng cạnh hắn xuống khỏi đóa hoa sen, còn Khổng Tước quân lại đang ngắm nhìn ánh trăng cố gắng nhớ lại mấy câu tiếp theo trong bài thơ. Chỉ tới khi nghe thấy "Bùm" một tiếng, hai người họ mới biết Tuyết Họa Nhi đã bị rơi vào Thiên Trì.
Tuyết Họa Nhi vừa rơi xuống Thiên Trì, ngay lập tức một trận rét thấu xương ớn lạnh khiến thân thể nàng run bắn lên. Dường như có vô số lưỡi dao cực nhỏ và sắc bén đang đâm thẳng vào xương cốt nàng. Nàng cảm thấy chính mình giống như một viên bánh trôi nhỏ đang dần dần chìm xuống đáy nồi.
Nàng chỉ nghĩ rằng mình có thể bị yêu tinh ăn, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ bị chết đuối. Nước trong Thiên Trì lạnh đến mức cắt da cắt thịt, nàng đã sắp hít thở không thông. Bỗng nhiên, trên cánh môi mềm mại của nàng có thêm một đôi môi mát lạnh. Nàng muốn tránh ra theo bản năng, nhưng thân thể lại rơi vào trong một cánh tay mạnh mẽ, cánh tay kia trượt xuống vai, vây quanh vòng eo nhỏ nhắn, đặt vào nơi tròn trĩnh có lồi có lõm của nàng. Nàng bị hoảng sợ quên cả e lệ, duỗi cánh tay ra cố sức bắt lấy cọng rơm cứu mạng này.
Cuối cùng Tuyết Họa Nhi cũng có thể ngoi lên mặt nước, nàng hít mấy hơi thật sâu, lạnh cóng đến mức rùng mình.
Người vớt nàng lên chính là Khuê Mộc Lang, hắn ôm lấy Tuyết Họa Nhi đang run lên vì lạnh, trừng mắt nhìn Khổng Tước quân một cái, rồi ôm nàng bay xuống núi.
Vũ Tường đi theo phía sau, kêu lên: "Không phải tại ta mà, ta không chen lấn nàng, ta chỉ chen lấn ngươi thôi."
Khuê Mộc Lang bước vào phòng ngủ, đặt Tuyết Họa Nhi xuống giường. Quần áo của nàng ướt đẫm, dính sát vào người, y phục kia vốn dĩ mỏng nhẹ, hiện giờ gặp nước lại càng thêm lộ liễu. Khuê Mộc Lang giơ tay muốn kéo y phục của nàng, Tuyết Họa Nhi rét run đến mức hai hàm răng va lập cập vào nhau, nhưng vẫn bị kích động, nàng kéo chặt lấy cổ áo ở y phục, run rẩy nói: "Lang quân muốn làm gì vậy?"
Khuê Mộc Lang vốn có ý tốt, thiệt tình thành ý muốn cởi y phục ướt sũng của nàng ra để tránh bị cảm lạnh, nào ngờ lại bị một tiếng gọi "Lang quân" nũng nịu sợ hãi của nàng làm cho rung động, quả thực là muốn cứ như vậy mà sửa tâm ý thuần khiết ban đầu thành không thuần khiết. Nhưng mà, hắn đành phải cố tình bẻ nó thành thuần khiết vậy.
Hắn hít sâu một hơi, tỏ ra quân tử, cầm lấy chiếc chăn dưới cánh tay mình che lên thân thể của nàng, trầm giọng nói: "Nàng cởi y phục ra đi, nếu không sẽ bị ốm đó."
Tuyết Họa Nhi nhìn chiếc chăn hắn nâng trên tay đang hời hợt che lấy thân thể nàng. Nhưng mà hắn đang ngồi ngay trước mắt, cách nàng không tới một trượng, bắt nàng phải cởi y phục trước mặt hắn, quả thật là làm khó nàng mà.
Khuê Mộc Lang đợi không nổi, nước Thiên Trì rét buốt thấu xương, nàng lại chỉ là một phàm nhân có thể chất yếu ớt, đã không mau chóng cởi y phục bị ướt ra, lại còn ngượng nghịu lề mề.
Ánh sáng trong mắt hắn chợt lóe lên, hắn thấp giọng nói: "Nếu nàng không tự cởi, thì để ta cởi giúp nàng."
Một câu này hiệu quả hơn bất cứ điều gì, Tuyết Họa Nhi lập tức cởi y phục ra. Một đoạn cánh tay tuyết trắng từ dưới chăn lộ ra, duỗi ra dưới mí mắt của Khuê Mộc Lang. Hầu kết của Khuê Mộc Lang chuyển động, hắn thấy nàng thả y phục ướt sũng xuống chiếc ghế ở đầu giường, rồi nhanh chóng rụt cánh tay vào trong chăn, sau đó lại run rẩy một cái.
Khuê Mộc Lan kiềm chế tâm tình đang nhảy nhót của mình, kéo chăn lên quấn chặt lấy nàng. Sau đó, hắn đặt tay lên mái tóc ẩm ướt của nàng. Bàn tay hắn lướt qua nơi nào, nơi đó đều bốc lên một làn khói nhẹ như hơi nước, trong nháy mắt đã hong khô những chỗ ẩm ướt. Tay hắn di chuyển từ từ trên gương mặt nàng, đầu tiên là mi mắt, sau đó đến đôi môi. Vừa rồi ở trong nước, hắn cũng đã được nếm một chút, dư vị thật là thơm ngọt, đáng tiếc chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủn chớp mắt, sao có thể đủ chứ?
Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn hắn, cảm thấy khó hiểu, không biết hắn đang định làm gì? Ánh mắt của hắn lại phát sáng, giống như lúc nãy khi đứng trên đóa hoa sen.
"Tuyết Họa Nhi không sao chứ?''
Khổng Tước quân hấp tấp chạy vào, hắn lao tới trước giường, chen chúc, đẩy Khuê Mộc Lang sang bên cạnh, nhiệt tình thân thiết nói: "Ấm áp là không sao nữa rồi."
Khuê Mộc Lang ảo não nhìn hắn, rất muốn mời hắn đi ngủ, nơi này chỉ cần một mình hắn chăm sóc là được rồi, nhiều người không tiện cho lắm. Thế nhưng, từ đầu đến cuối Khổng Tước quân cũng không thèm liếc nhìn hắn, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Tuyết Họa Nhi trên giường, đột nhiên, mắt hắn đảo qua đống y phục trên ghế, che miệng kinh hô một tiếng: "Khuê Mộc Lang, ngươi cởi y phục của người ta ra hả?"
Khóe miệng của Khuê Mộc Lang run rẩy mấy cái.
Tuyết Họa Nhi vội vàng nói: "Không phải, ta tự cởi."
Khổng Tước quân thở dài nhẹ nhõm, lôi kéo Khuê Mộc Lang nói: "Nếu Tuyết Họa Nhi quần áo không chỉnh tề, thì hai người nam nhân chúng ta ở trong này thật sự là không nên chút nào, tình ngay lý gian, vẫn nên tránh đi thì hơn. Chúng ta đi thôi." Nói xong, hắn không thèm phân bua gì thêm, đã kéo Khuê Mộc Lang ra khỏi gian phòng.
"Lang quân, ngươi đừng đi." Tuyết Họa Nhi nhìn Khuê Mộc Lang một cước đã ra khỏi gian phòng, nên vội vàng gọi hắn lại.
"Lang quân, đừng đi." Câu này quả thực là khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man. Khuê Mộc Lang lại cảm thấy nhộn nhạo một hồi, nàng cư nhiên giữ hắn lại.
Hắn hất tay Khổng Tước quân ra, xoay người đến bên giường, vẻ mặt dịu dàng, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Lang quân có pháp lực cao cường, có thể hong khô y phục giúp ta được không? Ta... chỉ có mỗi bộ y phục này thôi."
Một bụng kiều diễm của Khuê Mộc Lang lập tức tan tác. Thì ra là gọi hắn quay lại chỉ vì coi hắn như một cái bếp lò mà sai khiến. Hắn rầu rĩ khẽ vươn tay, sấy khô y phục trên ghế.
"Đi nhanh lên." Khổng Tước quân quay trở lại gian phòng, lại lôi kéo cánh tay hắn bước đi.
Tuyết Họa Nhi thấy hai tên yêu quái rốt cuộc cũng rời đi, vội vàng xốc chăn lên, cầm lấy quần áo mặc lên người, lúc này nàng mới cảm thấy yên tâm quấn chặt chính mình. Ai dè, không hiểu sao càng quấn lại càng lạnh, toàn thân nàng đều run rẩy. Dần dần, ngay cả cái mũi nàng cũng nhét thêm vài thứ như để kín gió. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hô hấp giống như con cá hồi lâu, đến mức mồm miệng khô khốc, đầu óc cũng hôn mê luôn.
Rốt cuộc thì Khuê Mộc Lang vẫn cảm thấy lo lắng cho nàng, nên nửa đêm lại lặn lội xuống phòng nàng nhìn một chút.
Nàng đang nằm ở đó, dường như là đã ngủ say. Ánh trăng tĩnh lặng, ôn nhu như nước, dung nhan của nàng cũng an tĩnh thuần khiết, mà trong trẻo xinh đẹp.
Hắn đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của nàng, sau đó lại xoa gương mặt nàng, nghĩ tới chuyện ban nãy lại bị Khổng Tước quân phá đám lần nữa, nhưng bất chợt, hắn cảm thấy lòng bàn tay như bị phỏng.
Hóa ra nàng phát sốt, chẳng trách sắc mặt lại đỏ ửng kiều diễm như vậy. Hắn vội vàng đỡ nàng dậy, để nàng tựa vào trước ngực mình. Sau đó hắn phun ra viên nội đan Linh Lung của bản thân, chiếu sáng xung quanh nàng.
Viên nội đan Linh Lung tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi, đây là chí bảo* mà hắn phải tu luyện mấy ngàn năm mới thành. Trị bệnh nhỏ cho một phàm nhân dĩ nhiên là không thành vấn đề. Lúc Tuyết Họa Nhi tỉnh lại, trợn mắt lên nhìn, chỉ thấy trước mắt có thứ gì đó lấp lánh lập lòe giống như dạ minh châu, đẹp đến chói mắt. Nhìn lại thấy chính mình đang nằm trong lòng Khuê Mộc Lang, mặt nàng nhất thời ửng đỏ, ngồi thẳng dậy, muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn.
(* - vật vô cùng quý giá, có một không hai.)
Khuê Mộc Lang nuốt nội đan, dịu dàng hỏi: "Đã thấy đỡ hơn chưa?"
Tuyết Họa Nhi vẫn cảm thấy thân thể có chút mềm nhũn, mệt mỏi, thấp giọng nói: "Vừa rồi ta bị làm sao vậy?"
"Nàng vừa mới phát sốt, ta đã chữa bệnh cho nàng rồi. Bây giờ có chỗ nào không thoải mái nữa không?"
Tuyết Họa Nhi vội vàng trả lời: "Không có, ta khỏe rồi, cám ơn Lang quân."
Khuê Mộc Lang ôn nhu cười: "Nếu đã gọi ta là lang quân, thì sao còn khách khí như vậy chứ?" Hôn cũng đã hôn rồi, gọi cũng gọi thân mật như vậy, mối quan hệ này còn cần phải nói những lời khách sáo như vậy sao?
Không biết vì sao, Tuyết Họa Nhi lại cảm thấy có chút hoảng hốt. Hắn dán sát vào sau lưng nàng, nàng lặng lẽ vươn người ra phía trước, nhưng kỳ lạ là, không hiểu sao hắn vẫn cứ tiếp tục dán vào lưng nàng. Nàng vội vàng nhoài người ra phía trước, không ngờ hắn vẫn dựa vào sau lưng nàng, nàng cố gắng không đếm xỉa đến, mạnh mẽ nhoài về phía trước, nào ngờ, một cánh tay khỏe mạnh đột nhiên để trước ngực nàng, như một tấm sắt chặn lại hướng đi của nàng. Nàng không nằm úp sấp trên chăn, mà trái lại, nhào thẳng vào cánh tay của Khuê Mộc Lang, mà cánh tay của hắn lại đụng vào khuôn ngực mềm mại của nàng. Cánh tay kia cứng rắn đến mức khiến nàng bị đau thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Lần này Khuê Mộc Lang không chỉ kề sát vào sau lưng nàng, mà cánh tay hắn còn vắt ngang ngực nàng nữa, quả thực là trước sau đều bị công kích.
Bờ môi của hắn chạm vào vành tai nàng, hỏi: "Làm sao vậy? Ngồi không thoải mái ư?"
Hơi thở của hắn không có mùi tanh hôi như của yêu quái, mà ngược lại, còn có hương vị vô cùng dễ chịu. Tuyết Họa Nhi đỏ mặt, vội nói: "À... Ta không sao, làm phiền Lang quân rồi, thỉnh Lang quân trở về nghỉ ngơi thôi."
Khuê Mộc Lang nghiêng đầu nhìn dung nhan đỏ ửng của nàng, trong lòng vui vẻ, vẻ mặt xấu hổ này hẳn là bởi vì hắn mà có đi? Khuê Mộc Lang nghĩ như vậy xong, cũng không còn cảm thấy quá nuối tiếc vì bị Khổng Tước quân phá rối nữa. Khó khăn lắm hắn mới không có mặt ở đây, vẫn nên nán lại một chút để tâm tình với nàng, khiến tình cảm được tăng thêm thì tốt hơn. Đêm nay, điều nên nói, vẫn chỉ nói được một nửa, điều nên làm, vẫn chưa làm xong, ừm, lúc này là cơ hội tốt, thừa dịp Khổng Tước quân không có ở đây.
Khuê Mộc Lang nhu tình đắm đuối nói: "Ta không hề thấy phiền, để ta ngồi cũng nàng một lúc."
Tuyết Họa Nhi lại cực kỳ không được tự nhiên: "Lang quân vẫn nên ở cùng Vũ Tường quân đi, tối hôm nay là dịp tốt để ngắm hoa thưởng nguyệt, vừa nãy không phải Vũ Tường quân cảm thấy mất hứng vì Lang quân ngắm trăng mà không gọi hắn hay sao?"
Khuê Mộc Lang vừa mới cảm thấy có chút vui sướng, trong nháy mắt đã biến mất. Nha đầu kia, thật sự là không có mắt nhìn, đang được hắn ôm ấp trong lòng mà một chút ý nghĩ kiều diễm cũng không có, lại cứ cố tình đẩy hắn vào con đường đoạn tụ. Cái khoản không có mắt nhìn này thật sự là vô cùng hợp với Khổng Tước quân.
Hắn hung ác thu hai cánh tay lại, vây nàng trong ngực, cất giọng lạnh lùng: "Vừa rồi trong Thiên Trì, ta đã hôn nàng, nàng có biết không?"
Trên mặt Tuyết Họa Nhi lại đỏ ửng, nàng thấp giọng nói: "Cảm ơn Lang quân đã độ khí cho ta."
Nàng chỉ coi đó là độ khí? Khuê Mộc Lang buồn cười, đành phải nói: "Ừm, độ khí cũng chính là hôn môi. Nàng còn chưa hiểu hay sao?"
"Ta biết rõ, độ khí tất nhiên là phải dùng miệng."
Khuê Mộc Lang bỗng cảm thấy trước mặt tối sầm lại, không hiểu phong tình đến mức này quả thực là hành hạ người ta đến chết mà. Xem ra vẫn nên dùng hành động thực thế một chút thì hơn.
Phải thể hiện rõ cho nàng thấy mới được!
Vì thế, hắn hạ quyết tâm, cúi đầu hôn nàng. Tiểu nha đầu, bây giờ không cần độ khí, ta xem nàng còn có thể nói như thế nào, nghĩ như thế nào nữa.
Tuyết Họa Nhi sợ ngây người.
Hắn đang cắn mút môi nàng, ra sức xâm lược vào trong miệng nàng, chẳng lẽ, hắn đã bắt đầu muốn ăn nàng, muốn hấp thu máu thịt của nàng rồi hay sao?
Nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng, liều mạng giãy dụa tránh thoát, nức nức nở nở như hoa lê đẫm mưa.
Khuê Mộc Lang nghi hoặc buông nàng ra, chẳng lẽ kỹ thuật của hắn kém như vậy sao?
"Lang quân, van cầu ngươi đừng ăn ta."
Khuê Mộc Lang dở khóc dở cười, nàng vừa không hiểu phong tình vừa không rành việc đời như vậy, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy vui mừng, nhưng cũng cảm thấy phiền muộn không thôi!
"Nàng cho rằng ta đang ăn nàng ư?" Khuê Mộc Lang sờ sờ đôi môi của mình, có chút bị đả kích. "Nụ hôn" lại bị hiểu nhầm thành "Ăn", điều này chứng tỏ kỹ thuật của hắn không ra sao cả, xem ra sau này, phải thường xuyên luyên tập mới được.
Khuê Mộc Lang nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nuốt một ngụm nước bọt: "Ta muốn ăn nàng, muốn ngay bây giờ."
Tuyết Họa Nhi đáng thương tội nghiệp nói: "Thịt của ta không ngon đâu, ta thích ăn chay, thịt của ta chắc chắn sẽ không thơm."
Khuê Mộc Lang cười ha ha: "Ta không thích ăn đồ ngấy, ta chỉ thích thanh tú như nàng vậy. Ta đã ngửi thấy mùi thịt của nàng rồi."
Tuyết Họa Nhi quấn chăn chặt hơn một chút.
"Lang quân đừng ăn ta mà. Không phải Lang quân đã nói, nếu như ta biểu hiện tốt, sẽ chỉ đường cho ta về nhà hay sao? Lang quân hẳn là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Khuê Mộc Lang thấy nàng đang ra vẻ nịnh hót mình, nhất thời cảm thấy có chút bẽ mặt vì đã không làm quân tử. Vì thế, hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi cười ha ha: "Ta cho nàng bảy cơ hội, nếu như nàng không chạy thoát, ta sẽ lập tức ăn nàng."
Tuyết Họa Nhi kích động nhìn hắn, vội vàng nói: "Bảy cơ hội ư? Đa tạ Lang quân đã đồng ý thả ta."
Khuê Mộc Lang nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Ta cũng không nói sẽ thả nàng mà, nhưng nếu như nàng chạy không thoát, cũng đừng trách ta muốn ăn nàng." Cái chữ "ăn" kia, hắn đặc biệt nhấn mạnh, rõ ràng là miệng đầy nước miếng.
Tuyết Họa Nhi liên tục gật đầu. Bảy lần, nếu như nàng đã ngốc đến mức bảy lần cũng không chạy thoát, thì dù có bị ăn cũng chẳng oan uổng gì.
Khổng Tước quân cố tình chen chúc giữa Khuê Mộc Lang và Tuyết Họa Nhi. Khuê Mộc Lang khoanh tay ngắm trăng, thở dài, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nặng nề như bị đeo đá.
Khổng Tước quân theo ánh mắt của hắn nhìn về phía mặt trăng tròn đầy trên đỉnh đầu, da.nlze.qu;ydo/nn cảm thán: "Cảnh sắc tươi đẹp, ánh trăng lung linh." Kế tiếp, hắn nổi hứng thi ca, ngâm nga:
"Hải thượng sinh minh nguyệt
Thiên nhai cộng thử thì
Tình nhân oán dao dạ
Cánh tịch khởi tương tư."
(Bốn câu thơ nằm trong bài thơ:
''Vọng nguyệt hoài viễn" - Nguyên tác: Trương Cửu Linh
Hải thượng sinh minh nguyệt
Thiên nhai cộng thử thì
Tình nhân oán dao dạ
Cánh tịch khởi tương tư
Diệt chúc lân quang mãn
Phi y giác lộ ti
Bất kham doanh thủ tặng
Hoàn tẩm mộng giai kỳ.
__Dịch nghĩa__
Trăng sáng mọc trên biển
Lúc này soi chung cả chân trời.
Người có tình buồn oán đêm xa cách
Suốt đêm trường thương nhớ nhau.
Tắt nến đi vì yêu ánh sáng chan hòa
Khoác áo vào mới biết sương móc thấm ướt.
Khó lòng lấy bay vốc ánh sáng để tặng nhau được
Ngủ đi may được gặp nhau trong giấc mơ.
__ Bản dịch của Nguyễn Hữu Bổng__
Ngắm trăng nhớ người xa
Vầng trăng mọc ở biển khơi,
Cùng chung một lúc góc trời soi chung.
Đêm xa ai đó sầu mong,
Thâu canh ai nhớ, mơ mòng nhớ ai?
Tắt đèn yêu bóng nga soi,
Khoác lên chiếc áo đượm mùi sương pha.
Khôn đem ánh sáng cho mà,
Ngủ đi trong mộng họa là gặp nhau.
Ngâm xong, hắn quay sang Khuê Mộc Lang hỏi: "Mấy câu sau là gì nhỉ?"
Khuê Mộc Lang "hừ hừ" hai tiếng, không trả lời. Trong bụng lại thầm nói, hắn không chỉ là kẻ chơi cờ dở nhất nhì Thiên giới, mà còn là kẻ không có mắt nhìn nhất nhì Thiên giới.
Khổng Tước quân chợt bừng tỉnh, không ngờ mình lại không được Khuê Mộc Lang hoan nghênh, hắn quay sang nói với Tuyết Họa Nhi: "Tuyết Họa Nhi, bài thơ này có phải là không phù hợp với hoàn cảnh cho lắm hay không? Trước mặt là hồ nước chứ không phải biển?"
Tuyết Họa Nhi khẽ nhích sang một bên, nói: "Ý cảnh thích hợp là được rồi."
Vì thế Khổng Tước quân vỗ tay một cái, lại quay đầu nhìn Khuê Mộc Lang: "Ý cảnh ở đây thực phù hợp."
Giờ phút này, Tuyết Họa Nhi cảm thấy chính mình không nên đứng cùng họ trên đóa sen, đáng tiếc đóa sen lại cách bờ hơi xa, bằng không nàng nhất định sẽ nhảy lên bờ, tặng nơi này lại cho hai vị kia. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nơi đây trăng thanh gió mát, bóng đêm dịu dàng, vô cùng thích hợp để giãi bày tâm sự, ước định chuyện chung thân. Hình như, Nhị tỷ của nàng cũng đã hẹn Trạng nguyên lang đương triều tới Ngự hoa viên để ngắm trăng, kết quả, sau một đêm Trạng nguyên lang đã thành Nhị tỷ phu.
Hiển nhiên là hai vị trước mắt này bị nàng trở ngại, nên đều không mở miệng nói chuyện. Nàng lại dịch sang một bên chút nữa, đáng tiếc, bề mặt của đóa hoa sen này không phải là nền đất, nên bị dính hơi nước thì có chút trơn, Tuyết Họa Nhi lại một lòng muốn thành toàn cho hai người kia, hoàn toàn không để ý tới an nguy của bản thân, kết quả bị trượt chân một cái, "Bùm" một tiếng.
Trước lúc đó, Khuê Mộc Lang đang cúi đầu nghĩ cách để mời được người đang đứng cạnh hắn xuống khỏi đóa hoa sen, còn Khổng Tước quân lại đang ngắm nhìn ánh trăng cố gắng nhớ lại mấy câu tiếp theo trong bài thơ. Chỉ tới khi nghe thấy "Bùm" một tiếng, hai người họ mới biết Tuyết Họa Nhi đã bị rơi vào Thiên Trì.
Tuyết Họa Nhi vừa rơi xuống Thiên Trì, ngay lập tức một trận rét thấu xương ớn lạnh khiến thân thể nàng run bắn lên. Dường như có vô số lưỡi dao cực nhỏ và sắc bén đang đâm thẳng vào xương cốt nàng. Nàng cảm thấy chính mình giống như một viên bánh trôi nhỏ đang dần dần chìm xuống đáy nồi.
Nàng chỉ nghĩ rằng mình có thể bị yêu tinh ăn, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ bị chết đuối. Nước trong Thiên Trì lạnh đến mức cắt da cắt thịt, nàng đã sắp hít thở không thông. Bỗng nhiên, trên cánh môi mềm mại của nàng có thêm một đôi môi mát lạnh. Nàng muốn tránh ra theo bản năng, nhưng thân thể lại rơi vào trong một cánh tay mạnh mẽ, cánh tay kia trượt xuống vai, vây quanh vòng eo nhỏ nhắn, đặt vào nơi tròn trĩnh có lồi có lõm của nàng. Nàng bị hoảng sợ quên cả e lệ, duỗi cánh tay ra cố sức bắt lấy cọng rơm cứu mạng này.
Cuối cùng Tuyết Họa Nhi cũng có thể ngoi lên mặt nước, nàng hít mấy hơi thật sâu, lạnh cóng đến mức rùng mình.
Người vớt nàng lên chính là Khuê Mộc Lang, hắn ôm lấy Tuyết Họa Nhi đang run lên vì lạnh, trừng mắt nhìn Khổng Tước quân một cái, rồi ôm nàng bay xuống núi.
Vũ Tường đi theo phía sau, kêu lên: "Không phải tại ta mà, ta không chen lấn nàng, ta chỉ chen lấn ngươi thôi."
Khuê Mộc Lang bước vào phòng ngủ, đặt Tuyết Họa Nhi xuống giường. Quần áo của nàng ướt đẫm, dính sát vào người, y phục kia vốn dĩ mỏng nhẹ, hiện giờ gặp nước lại càng thêm lộ liễu. Khuê Mộc Lang giơ tay muốn kéo y phục của nàng, Tuyết Họa Nhi rét run đến mức hai hàm răng va lập cập vào nhau, nhưng vẫn bị kích động, nàng kéo chặt lấy cổ áo ở y phục, run rẩy nói: "Lang quân muốn làm gì vậy?"
Khuê Mộc Lang vốn có ý tốt, thiệt tình thành ý muốn cởi y phục ướt sũng của nàng ra để tránh bị cảm lạnh, nào ngờ lại bị một tiếng gọi "Lang quân" nũng nịu sợ hãi của nàng làm cho rung động, quả thực là muốn cứ như vậy mà sửa tâm ý thuần khiết ban đầu thành không thuần khiết. Nhưng mà, hắn đành phải cố tình bẻ nó thành thuần khiết vậy.
Hắn hít sâu một hơi, tỏ ra quân tử, cầm lấy chiếc chăn dưới cánh tay mình che lên thân thể của nàng, trầm giọng nói: "Nàng cởi y phục ra đi, nếu không sẽ bị ốm đó."
Tuyết Họa Nhi nhìn chiếc chăn hắn nâng trên tay đang hời hợt che lấy thân thể nàng. Nhưng mà hắn đang ngồi ngay trước mắt, cách nàng không tới một trượng, bắt nàng phải cởi y phục trước mặt hắn, quả thật là làm khó nàng mà.
Khuê Mộc Lang đợi không nổi, nước Thiên Trì rét buốt thấu xương, nàng lại chỉ là một phàm nhân có thể chất yếu ớt, đã không mau chóng cởi y phục bị ướt ra, lại còn ngượng nghịu lề mề.
Ánh sáng trong mắt hắn chợt lóe lên, hắn thấp giọng nói: "Nếu nàng không tự cởi, thì để ta cởi giúp nàng."
Một câu này hiệu quả hơn bất cứ điều gì, Tuyết Họa Nhi lập tức cởi y phục ra. Một đoạn cánh tay tuyết trắng từ dưới chăn lộ ra, duỗi ra dưới mí mắt của Khuê Mộc Lang. Hầu kết của Khuê Mộc Lang chuyển động, hắn thấy nàng thả y phục ướt sũng xuống chiếc ghế ở đầu giường, rồi nhanh chóng rụt cánh tay vào trong chăn, sau đó lại run rẩy một cái.
Khuê Mộc Lan kiềm chế tâm tình đang nhảy nhót của mình, kéo chăn lên quấn chặt lấy nàng. Sau đó, hắn đặt tay lên mái tóc ẩm ướt của nàng. Bàn tay hắn lướt qua nơi nào, nơi đó đều bốc lên một làn khói nhẹ như hơi nước, trong nháy mắt đã hong khô những chỗ ẩm ướt. Tay hắn di chuyển từ từ trên gương mặt nàng, đầu tiên là mi mắt, sau đó đến đôi môi. Vừa rồi ở trong nước, hắn cũng đã được nếm một chút, dư vị thật là thơm ngọt, đáng tiếc chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủn chớp mắt, sao có thể đủ chứ?
Tuyết Họa Nhi sững sờ nhìn hắn, cảm thấy khó hiểu, không biết hắn đang định làm gì? Ánh mắt của hắn lại phát sáng, giống như lúc nãy khi đứng trên đóa hoa sen.
"Tuyết Họa Nhi không sao chứ?''
Khổng Tước quân hấp tấp chạy vào, hắn lao tới trước giường, chen chúc, đẩy Khuê Mộc Lang sang bên cạnh, nhiệt tình thân thiết nói: "Ấm áp là không sao nữa rồi."
Khuê Mộc Lang ảo não nhìn hắn, rất muốn mời hắn đi ngủ, nơi này chỉ cần một mình hắn chăm sóc là được rồi, nhiều người không tiện cho lắm. Thế nhưng, từ đầu đến cuối Khổng Tước quân cũng không thèm liếc nhìn hắn, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Tuyết Họa Nhi trên giường, đột nhiên, mắt hắn đảo qua đống y phục trên ghế, che miệng kinh hô một tiếng: "Khuê Mộc Lang, ngươi cởi y phục của người ta ra hả?"
Khóe miệng của Khuê Mộc Lang run rẩy mấy cái.
Tuyết Họa Nhi vội vàng nói: "Không phải, ta tự cởi."
Khổng Tước quân thở dài nhẹ nhõm, lôi kéo Khuê Mộc Lang nói: "Nếu Tuyết Họa Nhi quần áo không chỉnh tề, thì hai người nam nhân chúng ta ở trong này thật sự là không nên chút nào, tình ngay lý gian, vẫn nên tránh đi thì hơn. Chúng ta đi thôi." Nói xong, hắn không thèm phân bua gì thêm, đã kéo Khuê Mộc Lang ra khỏi gian phòng.
"Lang quân, ngươi đừng đi." Tuyết Họa Nhi nhìn Khuê Mộc Lang một cước đã ra khỏi gian phòng, nên vội vàng gọi hắn lại.
"Lang quân, đừng đi." Câu này quả thực là khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man. Khuê Mộc Lang lại cảm thấy nhộn nhạo một hồi, nàng cư nhiên giữ hắn lại.
Hắn hất tay Khổng Tước quân ra, xoay người đến bên giường, vẻ mặt dịu dàng, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Lang quân có pháp lực cao cường, có thể hong khô y phục giúp ta được không? Ta... chỉ có mỗi bộ y phục này thôi."
Một bụng kiều diễm của Khuê Mộc Lang lập tức tan tác. Thì ra là gọi hắn quay lại chỉ vì coi hắn như một cái bếp lò mà sai khiến. Hắn rầu rĩ khẽ vươn tay, sấy khô y phục trên ghế.
"Đi nhanh lên." Khổng Tước quân quay trở lại gian phòng, lại lôi kéo cánh tay hắn bước đi.
Tuyết Họa Nhi thấy hai tên yêu quái rốt cuộc cũng rời đi, vội vàng xốc chăn lên, cầm lấy quần áo mặc lên người, lúc này nàng mới cảm thấy yên tâm quấn chặt chính mình. Ai dè, không hiểu sao càng quấn lại càng lạnh, toàn thân nàng đều run rẩy. Dần dần, ngay cả cái mũi nàng cũng nhét thêm vài thứ như để kín gió. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hô hấp giống như con cá hồi lâu, đến mức mồm miệng khô khốc, đầu óc cũng hôn mê luôn.
Rốt cuộc thì Khuê Mộc Lang vẫn cảm thấy lo lắng cho nàng, nên nửa đêm lại lặn lội xuống phòng nàng nhìn một chút.
Nàng đang nằm ở đó, dường như là đã ngủ say. Ánh trăng tĩnh lặng, ôn nhu như nước, dung nhan của nàng cũng an tĩnh thuần khiết, mà trong trẻo xinh đẹp.
Hắn đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của nàng, sau đó lại xoa gương mặt nàng, nghĩ tới chuyện ban nãy lại bị Khổng Tước quân phá đám lần nữa, nhưng bất chợt, hắn cảm thấy lòng bàn tay như bị phỏng.
Hóa ra nàng phát sốt, chẳng trách sắc mặt lại đỏ ửng kiều diễm như vậy. Hắn vội vàng đỡ nàng dậy, để nàng tựa vào trước ngực mình. Sau đó hắn phun ra viên nội đan Linh Lung của bản thân, chiếu sáng xung quanh nàng.
Viên nội đan Linh Lung tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi, đây là chí bảo* mà hắn phải tu luyện mấy ngàn năm mới thành. Trị bệnh nhỏ cho một phàm nhân dĩ nhiên là không thành vấn đề. Lúc Tuyết Họa Nhi tỉnh lại, trợn mắt lên nhìn, chỉ thấy trước mắt có thứ gì đó lấp lánh lập lòe giống như dạ minh châu, đẹp đến chói mắt. Nhìn lại thấy chính mình đang nằm trong lòng Khuê Mộc Lang, mặt nàng nhất thời ửng đỏ, ngồi thẳng dậy, muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn.
(* - vật vô cùng quý giá, có một không hai.)
Khuê Mộc Lang nuốt nội đan, dịu dàng hỏi: "Đã thấy đỡ hơn chưa?"
Tuyết Họa Nhi vẫn cảm thấy thân thể có chút mềm nhũn, mệt mỏi, thấp giọng nói: "Vừa rồi ta bị làm sao vậy?"
"Nàng vừa mới phát sốt, ta đã chữa bệnh cho nàng rồi. Bây giờ có chỗ nào không thoải mái nữa không?"
Tuyết Họa Nhi vội vàng trả lời: "Không có, ta khỏe rồi, cám ơn Lang quân."
Khuê Mộc Lang ôn nhu cười: "Nếu đã gọi ta là lang quân, thì sao còn khách khí như vậy chứ?" Hôn cũng đã hôn rồi, gọi cũng gọi thân mật như vậy, mối quan hệ này còn cần phải nói những lời khách sáo như vậy sao?
Không biết vì sao, Tuyết Họa Nhi lại cảm thấy có chút hoảng hốt. Hắn dán sát vào sau lưng nàng, nàng lặng lẽ vươn người ra phía trước, nhưng kỳ lạ là, không hiểu sao hắn vẫn cứ tiếp tục dán vào lưng nàng. Nàng vội vàng nhoài người ra phía trước, không ngờ hắn vẫn dựa vào sau lưng nàng, nàng cố gắng không đếm xỉa đến, mạnh mẽ nhoài về phía trước, nào ngờ, một cánh tay khỏe mạnh đột nhiên để trước ngực nàng, như một tấm sắt chặn lại hướng đi của nàng. Nàng không nằm úp sấp trên chăn, mà trái lại, nhào thẳng vào cánh tay của Khuê Mộc Lang, mà cánh tay của hắn lại đụng vào khuôn ngực mềm mại của nàng. Cánh tay kia cứng rắn đến mức khiến nàng bị đau thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Lần này Khuê Mộc Lang không chỉ kề sát vào sau lưng nàng, mà cánh tay hắn còn vắt ngang ngực nàng nữa, quả thực là trước sau đều bị công kích.
Bờ môi của hắn chạm vào vành tai nàng, hỏi: "Làm sao vậy? Ngồi không thoải mái ư?"
Hơi thở của hắn không có mùi tanh hôi như của yêu quái, mà ngược lại, còn có hương vị vô cùng dễ chịu. Tuyết Họa Nhi đỏ mặt, vội nói: "À... Ta không sao, làm phiền Lang quân rồi, thỉnh Lang quân trở về nghỉ ngơi thôi."
Khuê Mộc Lang nghiêng đầu nhìn dung nhan đỏ ửng của nàng, trong lòng vui vẻ, vẻ mặt xấu hổ này hẳn là bởi vì hắn mà có đi? Khuê Mộc Lang nghĩ như vậy xong, cũng không còn cảm thấy quá nuối tiếc vì bị Khổng Tước quân phá rối nữa. Khó khăn lắm hắn mới không có mặt ở đây, vẫn nên nán lại một chút để tâm tình với nàng, khiến tình cảm được tăng thêm thì tốt hơn. Đêm nay, điều nên nói, vẫn chỉ nói được một nửa, điều nên làm, vẫn chưa làm xong, ừm, lúc này là cơ hội tốt, thừa dịp Khổng Tước quân không có ở đây.
Khuê Mộc Lang nhu tình đắm đuối nói: "Ta không hề thấy phiền, để ta ngồi cũng nàng một lúc."
Tuyết Họa Nhi lại cực kỳ không được tự nhiên: "Lang quân vẫn nên ở cùng Vũ Tường quân đi, tối hôm nay là dịp tốt để ngắm hoa thưởng nguyệt, vừa nãy không phải Vũ Tường quân cảm thấy mất hứng vì Lang quân ngắm trăng mà không gọi hắn hay sao?"
Khuê Mộc Lang vừa mới cảm thấy có chút vui sướng, trong nháy mắt đã biến mất. Nha đầu kia, thật sự là không có mắt nhìn, đang được hắn ôm ấp trong lòng mà một chút ý nghĩ kiều diễm cũng không có, lại cứ cố tình đẩy hắn vào con đường đoạn tụ. Cái khoản không có mắt nhìn này thật sự là vô cùng hợp với Khổng Tước quân.
Hắn hung ác thu hai cánh tay lại, vây nàng trong ngực, cất giọng lạnh lùng: "Vừa rồi trong Thiên Trì, ta đã hôn nàng, nàng có biết không?"
Trên mặt Tuyết Họa Nhi lại đỏ ửng, nàng thấp giọng nói: "Cảm ơn Lang quân đã độ khí cho ta."
Nàng chỉ coi đó là độ khí? Khuê Mộc Lang buồn cười, đành phải nói: "Ừm, độ khí cũng chính là hôn môi. Nàng còn chưa hiểu hay sao?"
"Ta biết rõ, độ khí tất nhiên là phải dùng miệng."
Khuê Mộc Lang bỗng cảm thấy trước mặt tối sầm lại, không hiểu phong tình đến mức này quả thực là hành hạ người ta đến chết mà. Xem ra vẫn nên dùng hành động thực thế một chút thì hơn.
Phải thể hiện rõ cho nàng thấy mới được!
Vì thế, hắn hạ quyết tâm, cúi đầu hôn nàng. Tiểu nha đầu, bây giờ không cần độ khí, ta xem nàng còn có thể nói như thế nào, nghĩ như thế nào nữa.
Tuyết Họa Nhi sợ ngây người.
Hắn đang cắn mút môi nàng, ra sức xâm lược vào trong miệng nàng, chẳng lẽ, hắn đã bắt đầu muốn ăn nàng, muốn hấp thu máu thịt của nàng rồi hay sao?
Nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng, liều mạng giãy dụa tránh thoát, nức nức nở nở như hoa lê đẫm mưa.
Khuê Mộc Lang nghi hoặc buông nàng ra, chẳng lẽ kỹ thuật của hắn kém như vậy sao?
"Lang quân, van cầu ngươi đừng ăn ta."
Khuê Mộc Lang dở khóc dở cười, nàng vừa không hiểu phong tình vừa không rành việc đời như vậy, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy vui mừng, nhưng cũng cảm thấy phiền muộn không thôi!
"Nàng cho rằng ta đang ăn nàng ư?" Khuê Mộc Lang sờ sờ đôi môi của mình, có chút bị đả kích. "Nụ hôn" lại bị hiểu nhầm thành "Ăn", điều này chứng tỏ kỹ thuật của hắn không ra sao cả, xem ra sau này, phải thường xuyên luyên tập mới được.
Khuê Mộc Lang nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nuốt một ngụm nước bọt: "Ta muốn ăn nàng, muốn ngay bây giờ."
Tuyết Họa Nhi đáng thương tội nghiệp nói: "Thịt của ta không ngon đâu, ta thích ăn chay, thịt của ta chắc chắn sẽ không thơm."
Khuê Mộc Lang cười ha ha: "Ta không thích ăn đồ ngấy, ta chỉ thích thanh tú như nàng vậy. Ta đã ngửi thấy mùi thịt của nàng rồi."
Tuyết Họa Nhi quấn chăn chặt hơn một chút.
"Lang quân đừng ăn ta mà. Không phải Lang quân đã nói, nếu như ta biểu hiện tốt, sẽ chỉ đường cho ta về nhà hay sao? Lang quân hẳn là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Khuê Mộc Lang thấy nàng đang ra vẻ nịnh hót mình, nhất thời cảm thấy có chút bẽ mặt vì đã không làm quân tử. Vì thế, hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi cười ha ha: "Ta cho nàng bảy cơ hội, nếu như nàng không chạy thoát, ta sẽ lập tức ăn nàng."
Tuyết Họa Nhi kích động nhìn hắn, vội vàng nói: "Bảy cơ hội ư? Đa tạ Lang quân đã đồng ý thả ta."
Khuê Mộc Lang nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Ta cũng không nói sẽ thả nàng mà, nhưng nếu như nàng chạy không thoát, cũng đừng trách ta muốn ăn nàng." Cái chữ "ăn" kia, hắn đặc biệt nhấn mạnh, rõ ràng là miệng đầy nước miếng.
Tuyết Họa Nhi liên tục gật đầu. Bảy lần, nếu như nàng đã ngốc đến mức bảy lần cũng không chạy thoát, thì dù có bị ăn cũng chẳng oan uổng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.