Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành
Chương 49:
Thính Phong Đẳng 1
09/02/2024
Tô Oản Nhan ăn xong bữa sáng, sau khi nói với Hòa bá một tiếng muốn ra ngoài, ngay cả Tiểu Ngũ cũng không dẫn theo, liền rời khỏi vương phủ.
Trên đường phố hoàng thành đầy người đến người đi, thật lâu Tô Oản Nhan mới tìm được một cái hẻm nhỏ không người, sau khi tiến vào hẻm nhỏ lại lắc mình một cái tiến vào không gian.
Hôm nay là ngày thứ hai xung hỉ cho Quý Tiêu Hàn, dựa theo nội dung vở kịch trong sách miêu tả, thời điểm đến ngày thứ ba, lúc nguyên chủ còn đang chuẩn bị về nhà, nhận được thánh chỉ cẩu hoàng đế xét nhà lưu đày.
Nàng thừa dịp ban ngày hôm nay nghiên cứu kỹ địa hình, nhìn xem nhà của mấy đại thần trong triều thường hay chống đối Tiêu vương ở nơi nào, buổi tối, một nhà cũng không thể buông tha.
Chờ tới thời điểm ngày mai Tiêu vương phủ tiếp thánh chỉ, nàng muốn bọn họ cũng phải giống với người của Tiêu vương phủ, thể nghiệm một chút cảm giác đói khổ lạnh lẽo không ăn không uống.
Tiện đường, nàng còn phải đến mấy cửa hàng mà trước đó nàng đã vui vẻ "đặt hàng", xem bọn họ đã tích trữ bao nhiêu vật tư, buổi tối có thể chuyển đi cùng luôn hay không, để cho các đại thần chân chó của Cẩu Hoàng đế, ngay cả một khẩu phần ăn cũng không mua được.
Chỉ chốc lát sau, từ trong hẻm nhỏ có một người cầm quạt xếp trong tay đi ra, một đầu tóc đen buộc cao, một bộ bạch y theo gió mà động, mặt ngọc mắt đào hoa, vừa nhìn, chính là thiếu niên lang nhẹ nhàng được quý tộc nào nuôi dưỡng trong hoàng thành.
Thiếu niên lang có tiền tùy hứng, nơi nào hắn đi tới cũng đều bỏ ra số tiền lớn, nghe khúc phẩm trà, uống rượu ăn cơm, mỗi lần đi ngang qua một cửa hàng, đều muốn đi vào đi dạo hai vòng.
Tô Oản Nhan tốn cả một buổi sáng, đều thăm dò rõ ràng các nhà quý tộc hào môn, các nhà thế gia triều thần trong hoàng thành.
Buổi chiều, đầu đường lại xuất hiện một tiểu nha đầu ra tay hào phóng, bắt được nhà nào liền mua nhà đó, phía sau tiểu nha đầu kia có một chiếc xe ngựa xa hoa đi theo, một đường vung tiền một đường mua, nghe nói gia chủ sắp được điều nhiệm đến hoàng thành làm quan, nàng là nha đầu được gia chủ phái ra mua đồ.
Hoàng thành cứ cách vài năm lại có quan lão gia được thăng chức, tuy không điên cuồng mua sắm như tiểu nha đầu này, nhưng mọi người cũng không cảm thấy ngạc nhiên chỗ nào, vạn nhất trong nhà gia chủ của tiểu nha đầu thuộc loại không thiếu tiền thì sao?
Tô Oản Nhan chạy bên ngoài cả một ngày, mua hơn mười xe ăn dùng mặc, đương nhiên, đồ đều bị nàng kéo đến hẻm nhỏ không người trong rồi thu lại, xe ngựa bắt kịp giờ Dậu trở về cửa hàng thuê xe ngựa.
Trở về ăn cơm tối, chờ tới trời tối, nàng còn phải ra ngoài cướp vật tư.
Tô Oản Nhan ăn cơm xong, trở lại phòng ngủ, đuổi Tiểu Ngũ đi, sau đó nàng chạy tới vén chăn Quý Tiêu Hàn nằm ở trên giường.
Y phục trên người Quý Tiêu Hàn đã thay đổi, Tô Oản Nhan lại lo lắng thò tay vào vạt áo... A, phương thuốc giải độc nàng để vào, quả nhiên không thấy đâu.
Buổi sáng Hòa bá đã tự mình giúp Quý Tiêu Hàn thay quần áo, phương thuốc giải độc kia khẳng định đã bị hắn lấy đi.
Tuy rằng chữ viết phía trên của nàng khá xấu, nhưng với tốc độ phản ứng của Hòa bá, hẳn đã đoán được là dùng để làm gì.
Cũng không biết Hòa bá có đem đi tìm đại phu để xác nhận thử thật giả hay không, nếu xác định là phương thuốc giải độc mà chủ tử nhà bọn họ cần, chỉ sợ sẽ kích động điên rồi.
Nếu Hòa bá hỏi tới, nàng liền giả ngu giả chết không thừa nhận, dù sao cũng không ai nhìn thấy vật kia tiến vào trong y phục của Tiêu vương như thế nào.
Chỉ là, điều khiến cho Tô Oản Nhan bất ngờ chính là, Hòa bá cái cũng không hỏi gì nhiều, tựa như hắn căn bản không phát hiện ra phương thuốc giải độc kia.
Tô Oản Nhan đợi trời tối hẳn, cũng không thấy Hòa bá tới tìm nàng, Tô Oản Nhan nhướng mày...... U a! Còn rất bình tĩnh!
Quên đi, không hỏi thì không hỏi, nàng phải ra ngoài đi dạo.
Trên đường phố hoàng thành đầy người đến người đi, thật lâu Tô Oản Nhan mới tìm được một cái hẻm nhỏ không người, sau khi tiến vào hẻm nhỏ lại lắc mình một cái tiến vào không gian.
Hôm nay là ngày thứ hai xung hỉ cho Quý Tiêu Hàn, dựa theo nội dung vở kịch trong sách miêu tả, thời điểm đến ngày thứ ba, lúc nguyên chủ còn đang chuẩn bị về nhà, nhận được thánh chỉ cẩu hoàng đế xét nhà lưu đày.
Nàng thừa dịp ban ngày hôm nay nghiên cứu kỹ địa hình, nhìn xem nhà của mấy đại thần trong triều thường hay chống đối Tiêu vương ở nơi nào, buổi tối, một nhà cũng không thể buông tha.
Chờ tới thời điểm ngày mai Tiêu vương phủ tiếp thánh chỉ, nàng muốn bọn họ cũng phải giống với người của Tiêu vương phủ, thể nghiệm một chút cảm giác đói khổ lạnh lẽo không ăn không uống.
Tiện đường, nàng còn phải đến mấy cửa hàng mà trước đó nàng đã vui vẻ "đặt hàng", xem bọn họ đã tích trữ bao nhiêu vật tư, buổi tối có thể chuyển đi cùng luôn hay không, để cho các đại thần chân chó của Cẩu Hoàng đế, ngay cả một khẩu phần ăn cũng không mua được.
Chỉ chốc lát sau, từ trong hẻm nhỏ có một người cầm quạt xếp trong tay đi ra, một đầu tóc đen buộc cao, một bộ bạch y theo gió mà động, mặt ngọc mắt đào hoa, vừa nhìn, chính là thiếu niên lang nhẹ nhàng được quý tộc nào nuôi dưỡng trong hoàng thành.
Thiếu niên lang có tiền tùy hứng, nơi nào hắn đi tới cũng đều bỏ ra số tiền lớn, nghe khúc phẩm trà, uống rượu ăn cơm, mỗi lần đi ngang qua một cửa hàng, đều muốn đi vào đi dạo hai vòng.
Tô Oản Nhan tốn cả một buổi sáng, đều thăm dò rõ ràng các nhà quý tộc hào môn, các nhà thế gia triều thần trong hoàng thành.
Buổi chiều, đầu đường lại xuất hiện một tiểu nha đầu ra tay hào phóng, bắt được nhà nào liền mua nhà đó, phía sau tiểu nha đầu kia có một chiếc xe ngựa xa hoa đi theo, một đường vung tiền một đường mua, nghe nói gia chủ sắp được điều nhiệm đến hoàng thành làm quan, nàng là nha đầu được gia chủ phái ra mua đồ.
Hoàng thành cứ cách vài năm lại có quan lão gia được thăng chức, tuy không điên cuồng mua sắm như tiểu nha đầu này, nhưng mọi người cũng không cảm thấy ngạc nhiên chỗ nào, vạn nhất trong nhà gia chủ của tiểu nha đầu thuộc loại không thiếu tiền thì sao?
Tô Oản Nhan chạy bên ngoài cả một ngày, mua hơn mười xe ăn dùng mặc, đương nhiên, đồ đều bị nàng kéo đến hẻm nhỏ không người trong rồi thu lại, xe ngựa bắt kịp giờ Dậu trở về cửa hàng thuê xe ngựa.
Trở về ăn cơm tối, chờ tới trời tối, nàng còn phải ra ngoài cướp vật tư.
Tô Oản Nhan ăn cơm xong, trở lại phòng ngủ, đuổi Tiểu Ngũ đi, sau đó nàng chạy tới vén chăn Quý Tiêu Hàn nằm ở trên giường.
Y phục trên người Quý Tiêu Hàn đã thay đổi, Tô Oản Nhan lại lo lắng thò tay vào vạt áo... A, phương thuốc giải độc nàng để vào, quả nhiên không thấy đâu.
Buổi sáng Hòa bá đã tự mình giúp Quý Tiêu Hàn thay quần áo, phương thuốc giải độc kia khẳng định đã bị hắn lấy đi.
Tuy rằng chữ viết phía trên của nàng khá xấu, nhưng với tốc độ phản ứng của Hòa bá, hẳn đã đoán được là dùng để làm gì.
Cũng không biết Hòa bá có đem đi tìm đại phu để xác nhận thử thật giả hay không, nếu xác định là phương thuốc giải độc mà chủ tử nhà bọn họ cần, chỉ sợ sẽ kích động điên rồi.
Nếu Hòa bá hỏi tới, nàng liền giả ngu giả chết không thừa nhận, dù sao cũng không ai nhìn thấy vật kia tiến vào trong y phục của Tiêu vương như thế nào.
Chỉ là, điều khiến cho Tô Oản Nhan bất ngờ chính là, Hòa bá cái cũng không hỏi gì nhiều, tựa như hắn căn bản không phát hiện ra phương thuốc giải độc kia.
Tô Oản Nhan đợi trời tối hẳn, cũng không thấy Hòa bá tới tìm nàng, Tô Oản Nhan nhướng mày...... U a! Còn rất bình tĩnh!
Quên đi, không hỏi thì không hỏi, nàng phải ra ngoài đi dạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.