Chương 45
Ngọc My
21/10/2022
Cái Hậu ngượng ngùng nói:
– À cái này là nhà anh Phú có chút việc đến sau đi, mà chị không cảm thấy khó chịu à?
Mận trắng mắt liếc em gái, cô khó chịu gắt:
– Em hôm nay làm sao vậy, chị với cậu Phú có duyên không phận giờ còn ghép cái gì nữa, em nói vậy người ngoài họ nghe được họ sẽ nghĩ như thế nào? Cậu Hoàng bên kia nếu biết đến mọi chuyện sẽ không dễ nói chuyện đâu em gái.
Cái Hậu bị chị gái mắng át đi con bé không nghĩ mình sai, nó chỉ tưởng chị nó hiện tại đang ngượng ngùng mà thôi.
Mân đang sợ hãi trong lòng, cô chỉ sợ mình sơ hở ra cái gì sẽ khiến bản thân , thầy mẹ lâm vào cảnh nhục nhã cả đời người.
Cô giống thầy cô không vội vàng nghĩ đến hạnh phúc riêng mà cô còn nhìn đến danh dự của gia đình, mặt mũi của thầy mẹ, cuộc sống sau này của hai đứa em.
Cô làm chị cả gả chồng đi phía trước cô phải làm tấm gương cho người trong thôn ngoài thôn nhìn đến nhà cô không phải giàu có mà khinh thường luật lệ bao năm của dân làng.
Thầy cô trước kia chỉ lấy mình mẹ cô người trong thôn đến bây giờ vẫn có lời mỉa mai, bảo mẹ cô làm đàn bà ghen ghét , chanh chua , không biết tâm chồng. Cưới vợ cho chồng là chuyện thường tình sao phải độc chiếm một mình, thầy cô không nghe, mẹ cô đôi lúc vì giữ gìn gia đình, chấp nhận cho chị em cô không phải sống cảnh con vợ cả, con vợ lẽ…
Nhà cô tránh đi kiếp chung chồng, đến bản thân cô lại không may mắn vậy , cô không cảm chồng lấy bao nhiêu cô vợ, cô biết nếu cô chỉ cần mở miệng nói một từ không hay về việc chồng mình lấy vợ nhiều, nhà chồng, họ hàng nhà chồng, dân làng bên nhà chồng…. Thậm chí bên thôn nhà cô họ sẽ chửi thầy mẹ cô không dạy được con gái, rồi chuyện khi xưa thầy cô chỉ một vợ sẽ nổi lên họ sẽ nói ra sao cô chưa dám tưởng tượng đến.
Có người nói cô củ hủ cô chịu, họ nói cô không biết sống thoáng, họ nói cô mạnh mẽ quá…..
Tất cả cô chịu, cô hiện tại còn là vợ cậu Hoàng một ngày cô dù tâm không yêu cậu cô vẫn tẫn làm một người vợ cả đúng nghĩa, cô không muốn để cậu nói cô ba chìm bốn bến, người đàn bà lăng loàn không biết liêm sỉ.
Cái Hậu cố nói cho được:
– Chị lo cái gì, anh rể có xứng đáng làm một người chồng đâu? Một năm người ta có thể lấy một vợ lẽ còn anh ấy mới chỉ gần bốn tháng trời lấy hẳn bốn cô vợ lẽ, chị có từng nghĩ nếu cứ tình trạng này anh ấy có thể lấy thêm nhiều cô vợ nữa hay không? Anh ấy như vậy có đáng để chị gửi gắm hạnh phúc hay không?
– Cậu ấy có xứng hay không thì hiện tại vẫn là chồng chị, cậu ấy nhiều vợ có gì lạ, trong thôn có ai không vài ba bà vợ cơ chứ, cậu ấy chỉ nhiều hơn một hai người mà thôi.
– Chị nói cái gì cũng có lý, nhưng chung lại chị bảo thủ, chị không dám đối diện nhìn nhận vết đau trong lòng, làm đàn bà ai muốn chung chồng?….
…… Ai muốn nhìn chồng mình đêm qua gian này, đêm mai qua gian khác? Tâm chị làm bằng sắt mới có thể như vậy , em làm em chị em hiểu chị gái mình, chị luôn tỏ ra mình thông minh, mạnh mẽ nhưng đêm về chị khóc một mình. Em biết chị chạnh lòng khi thấy chồng mình như vậy, chị thoáng ra đi, trong thôn vẫn có nhà không ở được nhà chồng họ đều sẵn sàng hòa ly đôi bên đều có lợi. Đàn bà chịu thiệt một chút nhưng may mắn sẽ gặp được người thích mình. Em nhìn trong mắt chị chưa có ý cười, chị không thích anh rể thì hòa ly đi thôi, đằng sau lưng có người thật sự thích mình chị sẽ hạnh phúc nửa đời sau này.
Mận mím môi rũ mắt, cô hiểu ý em gái nói nhưng làm sao bây giờ? Đàn bà thân phận thấp hèn rồi, đã gả đi đến nay cô còn trinh trắng cậu Hoàng có nịnh cô, quan tâm cô nhưng cô cùng Ngọc cùng ngủ một gian cậu chưa từng đến ngủ qua đêm bao giờ. Cô muốn hòa ly cũng phải từ hai người giải tỏa ra, một mình cô không làm gì được. Cô không tự bỏ chồng được, đàn ông họ bỏ vợ không sao, đàn bà bỏ chồng tiếng xấu muôn đời.
– Thôi không nói cái này nữa, tý cậu Phú đến chúng ta cứ chơi vui vẻ ngày hội.
Cái Hậu còn muốn nói, Thằng Vinh, cái Tím kéo tay nó lắc đầu, nói nó không nên đả kích cô nữa.
Cuộc đối thoại khiến người trong đoàn nhìn ra cô từ khi nhắc đến cậu Phú, cậu Hoàng khuôn mặt cô không lộ hỷ nộ ái ố, mọi người vẫn biết cô đang rất mệt mỏi, tâm đang rằng co, một bên là người cô từng thích, một người là chồng hợp pháp…..
Qua hai khắc thời gian cậu Phú chạy tới thở hồng hộc, cậu mặt đỏ căng vì thở, ánh mắt cậu nhìn đến đầu tiên là cô, Mận cũng nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, Mận xấu hổ quay đầu đi, cậu Phú cười khổ, cậu cúi đầu chịu đựng nỗi đau mất người con gái mình yêu.
Cậu nói cậu chờ cô, tâm cậu đau quặn thắt, vì yêu cô, cậu cãi lời thầy mẹ không cưới người con gái khác, cậu nguyện chờ người con gái này.
CẢ ĐỜI NÀY CẬU CHỈ YÊU, CHỈ THƯƠNG MỘT NGƯỜI CON GÁI TÊN MẬN!!!!
**********
Cậu nhớ về bảy năm trước lần đầu cậu gặp cô, một cô gái mặc bộ váy sắc tươi như bông hoa sen, cô ngồi trên thuyền trôi trong đầm sen.
Giọng nói trong trẻo gọi cậu đầu tiên.
– Này cậu, cậu sao lội dưới nước đầm vậy?
Khi đó cậu ngơ ngác, ánh mắt chết dại ngay tại chỗ, nụ cười má lúm đồng tiền ấy khiến cậu đến nay chưa từng quên đi.
Cậu đỏ mặt nói:
– Tôi lặn dưới hái củ sen!
– Cậu người thôn Hoài luôn à?
– Ừ, mà cậu cũng ở thôn à sao tôi thấy cậu lạ quá….
Mận tủm tỉm cười trả lời:
– Tôi con gái ông Tẫn giữa thôn đó, tôi tên Mận, quả Mận ăn ngọt ngọt đó…. Hahaha…. Thế cậu tên gì? Nhà cậu chỗ nào trong thôn?
Cậu Phú giật mình thất thố khi nghe cô nói cô là con gái phú ông Tẫn trong thôn, cậu e ngại mình nghèo không dám lại gần, cậu ậm ừ nói:
– Hóa ra cậu là con gái phú ông Tẫn, tôi nhà ở cuối thôn.
– Vậy cậu mò củ sen vậy bán bao nhiêu xu một cân?
Cậu Phú ngơ ngác lần hai, cậu như cái máy nói:
– Tôi bán rẻ lắm, chỉ bốn xu một cân thôi, cậu muốn mua à?
Mận gật đầu thành thật nói:
– Ừ, mẹ nói tôi ra ngoài đầm sen xem nhà ai lội mò củ sen thì mua, mà cậu bao nhiêu tuổi rồi?
– Tôi nay mười hai, còn cậu?
– Tôi mười một.
– Cậu muốn mua củ sen vậy lấy bao nhiêu?
Mận chống tay lên má chu cái môi nói:
– Mẹ nói tôi mua được bao nhiêu cũng được mẹ về làm ít bột củ sen cho thầy uống giải nhiệt, cậu có bao nhiêu tôi mua hết.
– Thật sao?
Mận nhìn cái mặt ngố ngố của cậu, cô cười khẽ gật đầu nói:
– Thật, cậu lên bờ đi rồi cân lên xem được bao nhiêu tôi mua hết.
Cậu Phú không nghĩ nhiều nhanh chóng bơi lại bờ sau đem theo một cái thuyền nhỏ kéo vào bắt đầu hăng hái cân củ sen.
Từ lần gặp mặt bất đắc dĩ đó cô cậu từ sau gặp nhau là người mua củ sen, người bán củ sen, người bán tép , người mua, người mua cá, người bán cá…..
Tuần hoàn lặp đi như vậy mãi đến năm cô 13 tuổi ông Tẫn nhận đính ước bên nhà ông Tũn, cô bắt đầu không chạy ra đường đi này đi kia nữa, mỗi lần đều là cậu lấy cớ đến bán đồ sau ngồi chơi với cô.
Thời gian nói lên tất cả, cậu cũng nhận ra cậu thích cô gái con nhà phú ông, người con gái khi gặp cậu không chê cậu mặc đồ vá tứ tung….
Người con gái mua đồ không nói cậu keo hơn đàn bà…..
Người con gái khơi dậy ý chí muốn giàu có, muốn được yêu tự do mà không cần lệnh thầy mẹ mai mối….
****************
Cậu Phú trở về thực tại cậu cười tươi chào hỏi mọi người sau cùng nhau đi xem hội làng.
Hội làng thường bắt đầu từ ngày mùng 6 tháng giêng tới ngày 20 tháng giêng…
Mà quan trọng nhất vẫn là ngày 14,15 tháng riêng, nhà nào cũng chạy đi xem hội làng, ngày này người đứng đầu trong thôn sẽ tổ chức các trò chơi dân gian, dọc đường sẽ có các quầy hàng bày bán đồ thủ công từ gỗ, từ tre nứa hay vải vóc…..
Đã bốn năm Mận không được đi xem hội làng , năm nay cô đi xem trong lòng tấm tắc so sánh với bốn năm trước nó mỗi ngày một nhiều đồ bày bán hơn.
Ngọc kinh ngạc miệng liên tục hét lên vì vui vẻ, cô ta làm cô đào hát dịp lễ này cô ta chưa được nghỉ bao giờ, những này này là ngày tiếp khách, sau này được cậu bao nuôi cô ta không được đi nhiều do cậu Hoàng luôn nói mình bận việc học.
Mận đi bên cạnh quan tâm hỏi Ngọc:
– Cô thấy ở vùng quê vui không?
Ngọc hớn hở tay cầm chiếc trâm cài tóc trả lời:
– Vui, vui hơn nhiều hồi tôi ở với cậu, trước mỗi lần nói cậu cho đi đây đi đó cậu đều nói mình bận đọc sách không đi được.
– Cô khi đó không hoài nghi à?
Ngọc cười khổ nói:
– Chị cả nói vậy em mới nhớ ra khi đó em chưa từng khó chịu với cậu, chỉ cần cậu mỗi tháng về với em dăm ba hôm là em vui hơn hở rồi còn đâu mà thắc mắc.
Mận tấm tắc lắc đầu cảm thông cho Ngọc nhiều hơn, ở lâu mới biết cô gái này đơn thuần không độc địa gì, cái mồm nói cho sướng cái tâm không khởi nổi sóng gió gì.
Cô hàn huyên chỉ cho Ngọc vài thứ đồ dân gian cho cô ta biết, cô bình thản dạo hội làng tâm thái thoải mái hơn khúc đầu nhiều.
Cậu Phú yên lặng đi sau lưng Mận, cậu ta để ý từng cái nhướn mày , nụ cười của cô mỗi khi cô xem một món đồ để hiểu biết tâm trạng cô vui hay buồn.
Cậu thuận tay mỗi thứ cô xem nhiều một lát cậu sẽ bỏ vài xu mua về để vào tay nải trên tay.
Sáng đến cậu đã chuẩn bị sẵn tiền riêng tích cóp một năm nay để mua đồ cho cô. Cậu nghèo số tiền không nhiều nhưng hành động của cậu làm sao tránh thoát đôi mắt sáng của Mận.
Mỗi lần cô xem đồ cô đều tận dụng không mừng để tránh cho tên ngốc đi sau kia mua hết…..
– À cái này là nhà anh Phú có chút việc đến sau đi, mà chị không cảm thấy khó chịu à?
Mận trắng mắt liếc em gái, cô khó chịu gắt:
– Em hôm nay làm sao vậy, chị với cậu Phú có duyên không phận giờ còn ghép cái gì nữa, em nói vậy người ngoài họ nghe được họ sẽ nghĩ như thế nào? Cậu Hoàng bên kia nếu biết đến mọi chuyện sẽ không dễ nói chuyện đâu em gái.
Cái Hậu bị chị gái mắng át đi con bé không nghĩ mình sai, nó chỉ tưởng chị nó hiện tại đang ngượng ngùng mà thôi.
Mân đang sợ hãi trong lòng, cô chỉ sợ mình sơ hở ra cái gì sẽ khiến bản thân , thầy mẹ lâm vào cảnh nhục nhã cả đời người.
Cô giống thầy cô không vội vàng nghĩ đến hạnh phúc riêng mà cô còn nhìn đến danh dự của gia đình, mặt mũi của thầy mẹ, cuộc sống sau này của hai đứa em.
Cô làm chị cả gả chồng đi phía trước cô phải làm tấm gương cho người trong thôn ngoài thôn nhìn đến nhà cô không phải giàu có mà khinh thường luật lệ bao năm của dân làng.
Thầy cô trước kia chỉ lấy mình mẹ cô người trong thôn đến bây giờ vẫn có lời mỉa mai, bảo mẹ cô làm đàn bà ghen ghét , chanh chua , không biết tâm chồng. Cưới vợ cho chồng là chuyện thường tình sao phải độc chiếm một mình, thầy cô không nghe, mẹ cô đôi lúc vì giữ gìn gia đình, chấp nhận cho chị em cô không phải sống cảnh con vợ cả, con vợ lẽ…
Nhà cô tránh đi kiếp chung chồng, đến bản thân cô lại không may mắn vậy , cô không cảm chồng lấy bao nhiêu cô vợ, cô biết nếu cô chỉ cần mở miệng nói một từ không hay về việc chồng mình lấy vợ nhiều, nhà chồng, họ hàng nhà chồng, dân làng bên nhà chồng…. Thậm chí bên thôn nhà cô họ sẽ chửi thầy mẹ cô không dạy được con gái, rồi chuyện khi xưa thầy cô chỉ một vợ sẽ nổi lên họ sẽ nói ra sao cô chưa dám tưởng tượng đến.
Có người nói cô củ hủ cô chịu, họ nói cô không biết sống thoáng, họ nói cô mạnh mẽ quá…..
Tất cả cô chịu, cô hiện tại còn là vợ cậu Hoàng một ngày cô dù tâm không yêu cậu cô vẫn tẫn làm một người vợ cả đúng nghĩa, cô không muốn để cậu nói cô ba chìm bốn bến, người đàn bà lăng loàn không biết liêm sỉ.
Cái Hậu cố nói cho được:
– Chị lo cái gì, anh rể có xứng đáng làm một người chồng đâu? Một năm người ta có thể lấy một vợ lẽ còn anh ấy mới chỉ gần bốn tháng trời lấy hẳn bốn cô vợ lẽ, chị có từng nghĩ nếu cứ tình trạng này anh ấy có thể lấy thêm nhiều cô vợ nữa hay không? Anh ấy như vậy có đáng để chị gửi gắm hạnh phúc hay không?
– Cậu ấy có xứng hay không thì hiện tại vẫn là chồng chị, cậu ấy nhiều vợ có gì lạ, trong thôn có ai không vài ba bà vợ cơ chứ, cậu ấy chỉ nhiều hơn một hai người mà thôi.
– Chị nói cái gì cũng có lý, nhưng chung lại chị bảo thủ, chị không dám đối diện nhìn nhận vết đau trong lòng, làm đàn bà ai muốn chung chồng?….
…… Ai muốn nhìn chồng mình đêm qua gian này, đêm mai qua gian khác? Tâm chị làm bằng sắt mới có thể như vậy , em làm em chị em hiểu chị gái mình, chị luôn tỏ ra mình thông minh, mạnh mẽ nhưng đêm về chị khóc một mình. Em biết chị chạnh lòng khi thấy chồng mình như vậy, chị thoáng ra đi, trong thôn vẫn có nhà không ở được nhà chồng họ đều sẵn sàng hòa ly đôi bên đều có lợi. Đàn bà chịu thiệt một chút nhưng may mắn sẽ gặp được người thích mình. Em nhìn trong mắt chị chưa có ý cười, chị không thích anh rể thì hòa ly đi thôi, đằng sau lưng có người thật sự thích mình chị sẽ hạnh phúc nửa đời sau này.
Mận mím môi rũ mắt, cô hiểu ý em gái nói nhưng làm sao bây giờ? Đàn bà thân phận thấp hèn rồi, đã gả đi đến nay cô còn trinh trắng cậu Hoàng có nịnh cô, quan tâm cô nhưng cô cùng Ngọc cùng ngủ một gian cậu chưa từng đến ngủ qua đêm bao giờ. Cô muốn hòa ly cũng phải từ hai người giải tỏa ra, một mình cô không làm gì được. Cô không tự bỏ chồng được, đàn ông họ bỏ vợ không sao, đàn bà bỏ chồng tiếng xấu muôn đời.
– Thôi không nói cái này nữa, tý cậu Phú đến chúng ta cứ chơi vui vẻ ngày hội.
Cái Hậu còn muốn nói, Thằng Vinh, cái Tím kéo tay nó lắc đầu, nói nó không nên đả kích cô nữa.
Cuộc đối thoại khiến người trong đoàn nhìn ra cô từ khi nhắc đến cậu Phú, cậu Hoàng khuôn mặt cô không lộ hỷ nộ ái ố, mọi người vẫn biết cô đang rất mệt mỏi, tâm đang rằng co, một bên là người cô từng thích, một người là chồng hợp pháp…..
Qua hai khắc thời gian cậu Phú chạy tới thở hồng hộc, cậu mặt đỏ căng vì thở, ánh mắt cậu nhìn đến đầu tiên là cô, Mận cũng nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, Mận xấu hổ quay đầu đi, cậu Phú cười khổ, cậu cúi đầu chịu đựng nỗi đau mất người con gái mình yêu.
Cậu nói cậu chờ cô, tâm cậu đau quặn thắt, vì yêu cô, cậu cãi lời thầy mẹ không cưới người con gái khác, cậu nguyện chờ người con gái này.
CẢ ĐỜI NÀY CẬU CHỈ YÊU, CHỈ THƯƠNG MỘT NGƯỜI CON GÁI TÊN MẬN!!!!
**********
Cậu nhớ về bảy năm trước lần đầu cậu gặp cô, một cô gái mặc bộ váy sắc tươi như bông hoa sen, cô ngồi trên thuyền trôi trong đầm sen.
Giọng nói trong trẻo gọi cậu đầu tiên.
– Này cậu, cậu sao lội dưới nước đầm vậy?
Khi đó cậu ngơ ngác, ánh mắt chết dại ngay tại chỗ, nụ cười má lúm đồng tiền ấy khiến cậu đến nay chưa từng quên đi.
Cậu đỏ mặt nói:
– Tôi lặn dưới hái củ sen!
– Cậu người thôn Hoài luôn à?
– Ừ, mà cậu cũng ở thôn à sao tôi thấy cậu lạ quá….
Mận tủm tỉm cười trả lời:
– Tôi con gái ông Tẫn giữa thôn đó, tôi tên Mận, quả Mận ăn ngọt ngọt đó…. Hahaha…. Thế cậu tên gì? Nhà cậu chỗ nào trong thôn?
Cậu Phú giật mình thất thố khi nghe cô nói cô là con gái phú ông Tẫn trong thôn, cậu e ngại mình nghèo không dám lại gần, cậu ậm ừ nói:
– Hóa ra cậu là con gái phú ông Tẫn, tôi nhà ở cuối thôn.
– Vậy cậu mò củ sen vậy bán bao nhiêu xu một cân?
Cậu Phú ngơ ngác lần hai, cậu như cái máy nói:
– Tôi bán rẻ lắm, chỉ bốn xu một cân thôi, cậu muốn mua à?
Mận gật đầu thành thật nói:
– Ừ, mẹ nói tôi ra ngoài đầm sen xem nhà ai lội mò củ sen thì mua, mà cậu bao nhiêu tuổi rồi?
– Tôi nay mười hai, còn cậu?
– Tôi mười một.
– Cậu muốn mua củ sen vậy lấy bao nhiêu?
Mận chống tay lên má chu cái môi nói:
– Mẹ nói tôi mua được bao nhiêu cũng được mẹ về làm ít bột củ sen cho thầy uống giải nhiệt, cậu có bao nhiêu tôi mua hết.
– Thật sao?
Mận nhìn cái mặt ngố ngố của cậu, cô cười khẽ gật đầu nói:
– Thật, cậu lên bờ đi rồi cân lên xem được bao nhiêu tôi mua hết.
Cậu Phú không nghĩ nhiều nhanh chóng bơi lại bờ sau đem theo một cái thuyền nhỏ kéo vào bắt đầu hăng hái cân củ sen.
Từ lần gặp mặt bất đắc dĩ đó cô cậu từ sau gặp nhau là người mua củ sen, người bán củ sen, người bán tép , người mua, người mua cá, người bán cá…..
Tuần hoàn lặp đi như vậy mãi đến năm cô 13 tuổi ông Tẫn nhận đính ước bên nhà ông Tũn, cô bắt đầu không chạy ra đường đi này đi kia nữa, mỗi lần đều là cậu lấy cớ đến bán đồ sau ngồi chơi với cô.
Thời gian nói lên tất cả, cậu cũng nhận ra cậu thích cô gái con nhà phú ông, người con gái khi gặp cậu không chê cậu mặc đồ vá tứ tung….
Người con gái mua đồ không nói cậu keo hơn đàn bà…..
Người con gái khơi dậy ý chí muốn giàu có, muốn được yêu tự do mà không cần lệnh thầy mẹ mai mối….
****************
Cậu Phú trở về thực tại cậu cười tươi chào hỏi mọi người sau cùng nhau đi xem hội làng.
Hội làng thường bắt đầu từ ngày mùng 6 tháng giêng tới ngày 20 tháng giêng…
Mà quan trọng nhất vẫn là ngày 14,15 tháng riêng, nhà nào cũng chạy đi xem hội làng, ngày này người đứng đầu trong thôn sẽ tổ chức các trò chơi dân gian, dọc đường sẽ có các quầy hàng bày bán đồ thủ công từ gỗ, từ tre nứa hay vải vóc…..
Đã bốn năm Mận không được đi xem hội làng , năm nay cô đi xem trong lòng tấm tắc so sánh với bốn năm trước nó mỗi ngày một nhiều đồ bày bán hơn.
Ngọc kinh ngạc miệng liên tục hét lên vì vui vẻ, cô ta làm cô đào hát dịp lễ này cô ta chưa được nghỉ bao giờ, những này này là ngày tiếp khách, sau này được cậu bao nuôi cô ta không được đi nhiều do cậu Hoàng luôn nói mình bận việc học.
Mận đi bên cạnh quan tâm hỏi Ngọc:
– Cô thấy ở vùng quê vui không?
Ngọc hớn hở tay cầm chiếc trâm cài tóc trả lời:
– Vui, vui hơn nhiều hồi tôi ở với cậu, trước mỗi lần nói cậu cho đi đây đi đó cậu đều nói mình bận đọc sách không đi được.
– Cô khi đó không hoài nghi à?
Ngọc cười khổ nói:
– Chị cả nói vậy em mới nhớ ra khi đó em chưa từng khó chịu với cậu, chỉ cần cậu mỗi tháng về với em dăm ba hôm là em vui hơn hở rồi còn đâu mà thắc mắc.
Mận tấm tắc lắc đầu cảm thông cho Ngọc nhiều hơn, ở lâu mới biết cô gái này đơn thuần không độc địa gì, cái mồm nói cho sướng cái tâm không khởi nổi sóng gió gì.
Cô hàn huyên chỉ cho Ngọc vài thứ đồ dân gian cho cô ta biết, cô bình thản dạo hội làng tâm thái thoải mái hơn khúc đầu nhiều.
Cậu Phú yên lặng đi sau lưng Mận, cậu ta để ý từng cái nhướn mày , nụ cười của cô mỗi khi cô xem một món đồ để hiểu biết tâm trạng cô vui hay buồn.
Cậu thuận tay mỗi thứ cô xem nhiều một lát cậu sẽ bỏ vài xu mua về để vào tay nải trên tay.
Sáng đến cậu đã chuẩn bị sẵn tiền riêng tích cóp một năm nay để mua đồ cho cô. Cậu nghèo số tiền không nhiều nhưng hành động của cậu làm sao tránh thoát đôi mắt sáng của Mận.
Mỗi lần cô xem đồ cô đều tận dụng không mừng để tránh cho tên ngốc đi sau kia mua hết…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.