Chương 4
Ngọc My
27/09/2022
Giờ Tỵ qua một khắc, sân trên người đến tấp nập, kẻ ăn người ở thay phiên nhau vào nhà bếp bưng các món ăn trong đám cưới lên sân cho ông bà chủ đãi khách.
Ông Tẫn miệng mời bà con lối xóm, mắt đượm buồn, con gái ông chỉ còn hai khắc nữa nhà trai đến đón đi nhà người. Ông làm sao vui nổi, theo như lời cậu con rể quý hóa kia nói thì cửa trước con ông đi vào cửa hông vợ lẽ cả trâu lẫn nghé theo sau.
Đáng lẽ tiệc chiêu đãi bà con lối xóm hôm nay phải mừng vì con gái gả đi thì trong mắt ông nó xác thực giống một hồi chuông cảnh báo cho quãng đời còn lại của đứa con lớn nhà mình.
Ông đến giờ vẫn không dám đối diện với con gái, ông muốn nói lời xin lỗi vì làm một người thầy không bảo vệ được cô.
Ông chỉ trách mình 4 năm trước tại sao lại gật đầu đồng ý mối hôn sự này chứ, nếu ông cùng ông Tũn không đi lại gần, không xem nhau như thông gia suốt 4 năm qua. Nếu như ông không gật đầu đồng ý cho con gái chấp nhận lời hứa 3_4 năm của con rể có lẽ kết cục đã khác.
Môn đăng hộ đối phải có nhưng ông không muốn gả con gái mình cho người khinh thường con mình. Muốn hay không chính vợ chồng ông chưa dám mở miệng hủy sính lễ. Hủy đi con gái ông vừa mang tiếng chê chồng, gái kén chọn…….!!!!!
Mấy ai hiểu lòng người thầy như ông, biết rõ gả đi con ông bước vào hố lửa lại không thể không gả……
Có lẽ nếu có liều thuốc hối hận ông sẽ uống xin trở về 4 năm trước ông sẽ không gật đầu, không để con gái chờ 1 người trong vô vọng như hiện tại. Chỉ tiếc cả đời này sẽ không có……
Ở buồng con Duyên giúp Mận chỉnh lại váy áo, sửa soạn lại đồ đem theo về bên nhà ông Tũn….
Trong buồng im ắng ở ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân vội vàng, tiếng lanh lảnh can ngăn.
” Anh Phú từ từ, chị Mận phải gả cho cậu Hoàng rồi, đừng chạy vào ….”
…..
” Anh Phú, anh chạy vào buồng trước giờ đón dâu sẽ không hay, nghe em….”
……
” Tại sao? Em nói tại sao Mận phải gả cho tên mất dạy đấy, có phải nhà nó giàu không?”
” Không có đâu anh, anh biết ở làng môn đăng hộ đối phải có nhưng quan trọng nhất vẫn là danh dự.”
” Danh dự, Hậu em nói Mận vì sao? Vì sao lại chấp nhận gả cho cậu ta, cùng ngày hai người vợ vào cửa? Gả cho người như vậy có đáng không?”
” Đáng hay không anh hỏi em làm sao em biết, em cũng hỏi thầy rồi, thầy nói ……thầy nói vì quan hệ hai nhà, vì chị Mận chờ cậu Hoàng 4 năm ở trong làng người ta nói rất nhiều. Nhà ông Tũn đem sính đến nếu từ thì chị sẽ không có mặt ra đường nữa. Ai muốn lấy một người con gái chê chồng về làm vợ chứ? Chưa nói đến chị Mận 17 tuổi rồi, tính tuổi mụ là 18. Năm nay không gả để năm sau coi như gái ế. “
………
“Cạch…”
Cửa buồng mở ra, Mận nhìn thấy một chàng trai ăn mặc ái gụ đứng trước cửa, ánh mắt đau khổ nhìn cô.
Mận mím môi cô chỉ biết nhìn chàng trai ấy……
Phú đứng ở cửa cậu nhìn thấy người mình thích mặc váy tứ thân màu đỏ, khóe mắt cay cay, đáy lòng cuồn cuộn lên vì đau.
Cậu khàn tiếng chất vấn:
– Mận! Tại sao? Tôi muốn hỏi tại sao 4 năm qua em không nhìn ra tôi thích em sao? Em hà tất phải gả cho người đàn ông kia?
Mận trầm mặc, cô biết nói gì cho phải, Phú thích cô không phải ngày một ngày hai, cô có thích hay không thích chính cô không biết.
Nhà cậu nghèo thầy mẹ cô sẽ không để cô gả cho cậu.
Phú thấy cô im lặng cậu càng đau, cậu nghẹn ngào hỏi tiếp:
– Mận, em đừng gả cho cậu ta được không? Tôi sẽ kiếm tiền, tôi sẽ cố gắng chỉ xin em đừng gả đi được không?
Mận lắc đầu xin lỗi cậu:
– Phú, cảm ơn cậu đã thích tôi, xin cậu hiểu, tôi không thể không nghe lời thầy mẹ. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó đã có từ xa xưa, cậu nói xem tôi có thể cãi lời không gả hay không?
– Nhưng em gả cho cậu ta …… không ….. em gả cho cậu ta liệu cậu ta có thương em?
– Thương hay không tôi làm sao biết được!
Mận cười nhạt trả lời, cô ngẩng đầu cười với cậu nói:
– Cảm ơn cậu rất nhiều, tôi chúc cậu sẽ tìm được người vợ tốt biết san sẻ cho cậu những vất vả trong cuộc sống. Cậu cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe của Dì Tám nhé.
Phú mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt nhìn người con gái váy đỏ đơn bạc ngồi ngay ngắn trên giường cười với cậu. Phú muốn nói rất nhiều cuối cùng cậu nuốt tất cả vào đáy lòng trân thành nhìn cô nói:
– Em nói vậy tôi không có gì để nói, tôi chúc em sẽ hạnh phúc, chỉ xin em nhớ kỹ nếu khó khăn, nếu em muốn buông thì nhớ lấy ở sau lưng em vẫn có người chờ em.
Cậu Phú nói xong nhìn cô mỉm cười xoay người rời đi, cái Hậu nhìn cô, Mận nhẹ giọng nói:
– Hậu em đi ra đi, cậu Hoàng chắc gần tới rồi.
– Vâng, em ra ngoài phụ thầy mẹ.
Cánh cửa khép lại Mận lâm vào trầm tư bên trong, cô có phải đã bỏ lỡ một người yêu sâu đậm hay không?
4 năm qua một bên chờ đợi người chồng bạc bội, người đó chưa từng một lá thư, chưa từng một lời nhắn cho cô.
Cô cô đơn, vội vã học tập, cô không muốn về làm dâu nhà phú hào chữ không biết nhiều, tính toán không xong. Ngày đêm thắp đèn luyện chữ…..
Thời gian nhàn rỗi cô lại cúi mặt thêu khăn, may áo chỉ mong tay nghề lên về sau gả cho cậu Hoàng, cô sẽ đủ hiền đức làm vợ cậu.
Một lòng cố gắng ở trong đó, cô vô tình quen một chàng trai nhà nghèo ở cuối thôn. Cậu chỉ hơn cô 1 tuổi.
Cậu thường bắt tôm, bắt tép đem cho cô ăn, thỉnh thoảng mang những thứ hay hay cho cô xem rồi chỉ ngồi ở một bên cười.
Thầy mẹ không biết cô nghe lời chờ chồng nhưng tim cô đã có bóng người khác. Người đàn ông làm cô cười, thường ngây ngô hỏi cô:
” Mận, em thấy tôm ăn ngon không?”
…..
” Mận em nhìn này hôm qua tôi đi mò được nhiều ốc tôi về nấu đem cho em ăn nhé….”
…..
” Mận em ngày đêm thêu như vậy sẽ hại mắt đấy, em nghỉ đi không cần cố gắng như vậy..”
…..
” Mận em dạy tôi viết chữ được không? Nhà tôi nghèo thầy mẹ không có tiền cho đi thầy đồ đọc sách. “
……
” Chữ em viết đẹp quá!”
……
” Mận, em có chê tôi nghèo, tôi không biết chữ chỉ biết đi làm mướn cho nhà giàu, chỉ biết lội bùn nghe chủ chửi hay không?”
……….
Chú rể đến……!!!!
Tiếng nói lớn đem Mận từ hồi ước đi ra, cô giật mình vội vàng lau đi tinh quang vương khóe mắt.
Mắt kiên định nhìn ra phía cửa!
Cánh cửa mở ra một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt ở vài thôn đổ lại miễn cưỡng đẹp mắt, cậu có đôi mắt to, lông mày đường nét như được khắc ra.
Mận nắm chặt hai tay, lòng bàn tay cô ẩm ướt khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của cậu.
Đôi môi hé mở ra nụ cười khinh khỉnh nhìn cô. Người đàn ông này không ai khác chính là cậu Hoàng con trai lớn nhà ông Tũn.
Người chồng mang danh bội bạc, đa tình với vợ lẽ gần đây của Mận.
Cậu Hoàng thanh âm lạnh ngắt giễu cợt cô:
– 4 Năm không gặp cô trổ mã cũng tốt đấy….Chỉ tiếc chưa có cửa với vợ tôi.
Choang…..
Cậu ta nói lời này là ý gì?
Mận mông lung không hiểu, cô gả cho cậu là vợ, vợ cả tên nhập gia phả, vợ lẽ không được nhưng cậu nói ý cô không phải vợ cậu??????
Buồn cười xem vợ lẽ là vợ, vợ cả là gì đây….thú vị…..
Mận đáy mắt tràn ngập hứng thú nhìn cậu Hoàng, cô lựa chọn im lặng xem cậu ta đóng kịch.
Con Duyên biết tình hình căng thẳng nó vội vàng xách đồ đi ra ngoài trước, ở trong chỉ còn hai người.
Cậu Hoàng khinh thường đứng nhìn cô ngồi ở giường sai bảo cô:
– Đứng dậy, nhanh lên còn về nhà thắp nhang cho tổ tiên sau tôi còn đi đón vợ vào cửa….
…… ( Mận vẫn ngồi yên không nhúc nhích)
– Nhanh lên không quá giờ lành không phải việc tốt, cô còn ngồi ỳ đó làm gì hả?
…… ( im lặng)
– Cô điếc à? Cẩn thận tôi.
Mận thình lình đứng dậy, cô thấp hơn cậu nhiều, đứng lên còn phải ngẩng đầu mới đối diện được cặp mắt sắc lẻm của cậu.
– Em không điếc.
– Cô không điếc mà tôi nói mấy câu rồi cô chưa ư ử lấy một tiếng thế hả?
Mận thờ ơ nói:
– Cậu nói không phải nói cùng em, vì em là vợ cậu không phải con ở.
Cậu Hoàng vẻ mặt tức giận quát:
– Vợ??? Cô xứng làm vợ tôi?
Đoàng!!!!
Mận không ngờ cậu ta có thể mở miệng nói ra lời nói này, người đàn ông này….ha hả ….là chồng cô sao?
Mận nín thinh, cô muốn cậu dù không nhẹ nhàng thì hãy gọi tên của cô, cậu không gọi tên, cạu nói cô không xứng làm vợ cậu.
Hóa ra người phụ nữ như Ngọc mới xứng làm vợ cậu!!!
– Nhanh lên muộn rồi, tôi nhắc cho cô nhớ, tôi cưới cô là bị thầy ép buộc còn lại loại gái mấp mé sắp lỡ thì như cô cho tôi không thèm.
Đến giờ khắc này Mận không nhìn ra cuộc sống làm dâu, làm vợ ở nhà chồng cô nữa thì cô quá kém. Gả đi tam môi lục sính vẻ vang bao nhiêu lại nhận được người chồng tàn nhẫn từ lời nói, ánh mắt khi nói với chính mình….
Mận cười như tự xát muối vào tâm mình, cô lướt qua cậu đến cửa nói:
– Đi thôi!!!
Cô đi cùng con ánh đi lên nhà lớn, cậu Hoàng ở sau cười mỉa vung tay theo sau.
Tà váy lướt theo gió, bóng người mảnh khảnh cô đơn càng thấm đậm, đi qua sân nhà, người trong thôn vui vẻ chúc phúc, Mận lễ phép cảm ơn.
Cô cậu bước vào gian nhà, cô cúi người chào người lớn hai bên gia đình.
Ánh mắt va vào thân ảnh ngườu phụ nữ có vài nét giống cậu Hoàng, cô nhìn ra đó là mẹ chồng cô.
Bà Quý đánh giá con dâu sau bà cất giọng nói với thầy mẹ Mận:
– Thằng Hoàng lấy con Mận con gái ông bà về là vợ cả, ngay hôm nay sẽ nhập gia phả như luật làng. Còn việc nó có mấy người vợ mong là hai ông bà hiểu chế độ không cấm cản. Hôm trước ngả sính lễ tôi đã nói cùng ngày hôm nay con trai tôi đón hai dâu, vợ cả cửa chính, vợ lẽ đi cửa phụ. Con Mận về chưa kịp có chửa tôi không nóng vội, con Ngọc đã có 2 tháng sau đẻ ra con sẽ theo mẹ cả dưới gối chăm sóc coi như đây là đền bù thiếu sót từ nhà tôi cho con dâu cả.
Bà Quý vừa dứt lời người lớn trong biểu tộc nhà Mận cùng thầy mẹ đều mặt nóng giận.
Mận nắm thật chặt, cô nhẫn nhịn những lời sỉ nhục ngày hôm nay cậu cùng mẹ cậu dành cho cả họ hàng nhà cô.
Có tức đến mấy mọi người đều là người lớn biết rõ lúc này không phải lúc cãi nhau, sắp qua giờ rước dâu. Một người bác lớn tuổi trong biểu tộc đại diện đưa hương cho cô cậu thắp. Ý nói cho gia tiên trong nhà hôm nay nhà họ có thêm một người con rể.
Mọi việc xong xuôi Mận cúi người chào thầy mẹ.
– Con cảm ơn công sinh công dưỡng của thầy mẹ, hôm nay con bước chân gả đi nhà người con mong thầy mẹ không cần lo lắng. Con sẽ làm theo lời thầy mẹ dạy bảo, trên phụng dưỡng thầy mẹ chồng, sau chăm chồng dạy con.
Ông Tẫn bà Vui nghe con gái nói hai người liên tục gật đầu. Bà Quý không dài dòng nói:
– Thôi mọi thủ tục đã xong tôi xin phép đón con Mận về nhà cho kịp giờ. Hai ông bà không cần lo lắng nếu có thời gian rảnh tôi sẽ để con bé về bên này thăm ông bà.
Không đợi chờ ai bà ta cất bước đi trước, đoàn người rần đi hết, cậu Hoàng nhìn ông Tẫn sau đi ra, Mận liếc cậu sau cô gạt tà váy quỳ xuống dập đầu trước thầy mẹ sau đứng dậy gạt nước mắt.
– Con đi đây, thầy mẹ cùng các em ở nhà giữ gìn sức khỏe, nếu có thể ba ngày sau lại mặt nhà gái con sẽ về nhà.
Ông Tẫn nghẹn ngào vẫy tay:
– Thôi đi đi, nhớ đừng nhịn nhiều mà khổ, không chịu được thì về đây thầy mẹ lo.
– Vâng ạ.
Hai người trơ mắt nhìn con gái quay người đuổi theo chồng mà chỉ biết nuốt nước mắt ngược vào trong, lấy chồng giống đánh một ván bài, thắng thua đã rõ mười mươi.
Ông bà vô tình hữu ý đã chọn cho con gái mình một người chồng phụ tình, không biết chờ đợi vợ…….
Ông trời đang nhìn xuống soi cho họ nhìn ra quyết định kết làm thông gia từ 4 năm trước đã là sai lầm….
Mận cùng con Duyên nhanh chân đuổi kịp đoàn đón dâu, cô đi tới bên cậu, cậu Hoàng hừ một tiếng:
– Chận chạp, cô muốn tôi không kịp đi đón Ngọc đúng không?
Mận giả điếc cô không nói gì chỉ bước đi, trong lòng cười lạnh:
” Cửa miệng là vợ, thứ vợ lẽ mà đáng giá cậu đối với tôi như vậy sao?”
Ông Tẫn miệng mời bà con lối xóm, mắt đượm buồn, con gái ông chỉ còn hai khắc nữa nhà trai đến đón đi nhà người. Ông làm sao vui nổi, theo như lời cậu con rể quý hóa kia nói thì cửa trước con ông đi vào cửa hông vợ lẽ cả trâu lẫn nghé theo sau.
Đáng lẽ tiệc chiêu đãi bà con lối xóm hôm nay phải mừng vì con gái gả đi thì trong mắt ông nó xác thực giống một hồi chuông cảnh báo cho quãng đời còn lại của đứa con lớn nhà mình.
Ông đến giờ vẫn không dám đối diện với con gái, ông muốn nói lời xin lỗi vì làm một người thầy không bảo vệ được cô.
Ông chỉ trách mình 4 năm trước tại sao lại gật đầu đồng ý mối hôn sự này chứ, nếu ông cùng ông Tũn không đi lại gần, không xem nhau như thông gia suốt 4 năm qua. Nếu như ông không gật đầu đồng ý cho con gái chấp nhận lời hứa 3_4 năm của con rể có lẽ kết cục đã khác.
Môn đăng hộ đối phải có nhưng ông không muốn gả con gái mình cho người khinh thường con mình. Muốn hay không chính vợ chồng ông chưa dám mở miệng hủy sính lễ. Hủy đi con gái ông vừa mang tiếng chê chồng, gái kén chọn…….!!!!!
Mấy ai hiểu lòng người thầy như ông, biết rõ gả đi con ông bước vào hố lửa lại không thể không gả……
Có lẽ nếu có liều thuốc hối hận ông sẽ uống xin trở về 4 năm trước ông sẽ không gật đầu, không để con gái chờ 1 người trong vô vọng như hiện tại. Chỉ tiếc cả đời này sẽ không có……
Ở buồng con Duyên giúp Mận chỉnh lại váy áo, sửa soạn lại đồ đem theo về bên nhà ông Tũn….
Trong buồng im ắng ở ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân vội vàng, tiếng lanh lảnh can ngăn.
” Anh Phú từ từ, chị Mận phải gả cho cậu Hoàng rồi, đừng chạy vào ….”
…..
” Anh Phú, anh chạy vào buồng trước giờ đón dâu sẽ không hay, nghe em….”
……
” Tại sao? Em nói tại sao Mận phải gả cho tên mất dạy đấy, có phải nhà nó giàu không?”
” Không có đâu anh, anh biết ở làng môn đăng hộ đối phải có nhưng quan trọng nhất vẫn là danh dự.”
” Danh dự, Hậu em nói Mận vì sao? Vì sao lại chấp nhận gả cho cậu ta, cùng ngày hai người vợ vào cửa? Gả cho người như vậy có đáng không?”
” Đáng hay không anh hỏi em làm sao em biết, em cũng hỏi thầy rồi, thầy nói ……thầy nói vì quan hệ hai nhà, vì chị Mận chờ cậu Hoàng 4 năm ở trong làng người ta nói rất nhiều. Nhà ông Tũn đem sính đến nếu từ thì chị sẽ không có mặt ra đường nữa. Ai muốn lấy một người con gái chê chồng về làm vợ chứ? Chưa nói đến chị Mận 17 tuổi rồi, tính tuổi mụ là 18. Năm nay không gả để năm sau coi như gái ế. “
………
“Cạch…”
Cửa buồng mở ra, Mận nhìn thấy một chàng trai ăn mặc ái gụ đứng trước cửa, ánh mắt đau khổ nhìn cô.
Mận mím môi cô chỉ biết nhìn chàng trai ấy……
Phú đứng ở cửa cậu nhìn thấy người mình thích mặc váy tứ thân màu đỏ, khóe mắt cay cay, đáy lòng cuồn cuộn lên vì đau.
Cậu khàn tiếng chất vấn:
– Mận! Tại sao? Tôi muốn hỏi tại sao 4 năm qua em không nhìn ra tôi thích em sao? Em hà tất phải gả cho người đàn ông kia?
Mận trầm mặc, cô biết nói gì cho phải, Phú thích cô không phải ngày một ngày hai, cô có thích hay không thích chính cô không biết.
Nhà cậu nghèo thầy mẹ cô sẽ không để cô gả cho cậu.
Phú thấy cô im lặng cậu càng đau, cậu nghẹn ngào hỏi tiếp:
– Mận, em đừng gả cho cậu ta được không? Tôi sẽ kiếm tiền, tôi sẽ cố gắng chỉ xin em đừng gả đi được không?
Mận lắc đầu xin lỗi cậu:
– Phú, cảm ơn cậu đã thích tôi, xin cậu hiểu, tôi không thể không nghe lời thầy mẹ. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó đã có từ xa xưa, cậu nói xem tôi có thể cãi lời không gả hay không?
– Nhưng em gả cho cậu ta …… không ….. em gả cho cậu ta liệu cậu ta có thương em?
– Thương hay không tôi làm sao biết được!
Mận cười nhạt trả lời, cô ngẩng đầu cười với cậu nói:
– Cảm ơn cậu rất nhiều, tôi chúc cậu sẽ tìm được người vợ tốt biết san sẻ cho cậu những vất vả trong cuộc sống. Cậu cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe của Dì Tám nhé.
Phú mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt nhìn người con gái váy đỏ đơn bạc ngồi ngay ngắn trên giường cười với cậu. Phú muốn nói rất nhiều cuối cùng cậu nuốt tất cả vào đáy lòng trân thành nhìn cô nói:
– Em nói vậy tôi không có gì để nói, tôi chúc em sẽ hạnh phúc, chỉ xin em nhớ kỹ nếu khó khăn, nếu em muốn buông thì nhớ lấy ở sau lưng em vẫn có người chờ em.
Cậu Phú nói xong nhìn cô mỉm cười xoay người rời đi, cái Hậu nhìn cô, Mận nhẹ giọng nói:
– Hậu em đi ra đi, cậu Hoàng chắc gần tới rồi.
– Vâng, em ra ngoài phụ thầy mẹ.
Cánh cửa khép lại Mận lâm vào trầm tư bên trong, cô có phải đã bỏ lỡ một người yêu sâu đậm hay không?
4 năm qua một bên chờ đợi người chồng bạc bội, người đó chưa từng một lá thư, chưa từng một lời nhắn cho cô.
Cô cô đơn, vội vã học tập, cô không muốn về làm dâu nhà phú hào chữ không biết nhiều, tính toán không xong. Ngày đêm thắp đèn luyện chữ…..
Thời gian nhàn rỗi cô lại cúi mặt thêu khăn, may áo chỉ mong tay nghề lên về sau gả cho cậu Hoàng, cô sẽ đủ hiền đức làm vợ cậu.
Một lòng cố gắng ở trong đó, cô vô tình quen một chàng trai nhà nghèo ở cuối thôn. Cậu chỉ hơn cô 1 tuổi.
Cậu thường bắt tôm, bắt tép đem cho cô ăn, thỉnh thoảng mang những thứ hay hay cho cô xem rồi chỉ ngồi ở một bên cười.
Thầy mẹ không biết cô nghe lời chờ chồng nhưng tim cô đã có bóng người khác. Người đàn ông làm cô cười, thường ngây ngô hỏi cô:
” Mận, em thấy tôm ăn ngon không?”
…..
” Mận em nhìn này hôm qua tôi đi mò được nhiều ốc tôi về nấu đem cho em ăn nhé….”
…..
” Mận em ngày đêm thêu như vậy sẽ hại mắt đấy, em nghỉ đi không cần cố gắng như vậy..”
…..
” Mận em dạy tôi viết chữ được không? Nhà tôi nghèo thầy mẹ không có tiền cho đi thầy đồ đọc sách. “
……
” Chữ em viết đẹp quá!”
……
” Mận, em có chê tôi nghèo, tôi không biết chữ chỉ biết đi làm mướn cho nhà giàu, chỉ biết lội bùn nghe chủ chửi hay không?”
……….
Chú rể đến……!!!!
Tiếng nói lớn đem Mận từ hồi ước đi ra, cô giật mình vội vàng lau đi tinh quang vương khóe mắt.
Mắt kiên định nhìn ra phía cửa!
Cánh cửa mở ra một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt ở vài thôn đổ lại miễn cưỡng đẹp mắt, cậu có đôi mắt to, lông mày đường nét như được khắc ra.
Mận nắm chặt hai tay, lòng bàn tay cô ẩm ướt khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của cậu.
Đôi môi hé mở ra nụ cười khinh khỉnh nhìn cô. Người đàn ông này không ai khác chính là cậu Hoàng con trai lớn nhà ông Tũn.
Người chồng mang danh bội bạc, đa tình với vợ lẽ gần đây của Mận.
Cậu Hoàng thanh âm lạnh ngắt giễu cợt cô:
– 4 Năm không gặp cô trổ mã cũng tốt đấy….Chỉ tiếc chưa có cửa với vợ tôi.
Choang…..
Cậu ta nói lời này là ý gì?
Mận mông lung không hiểu, cô gả cho cậu là vợ, vợ cả tên nhập gia phả, vợ lẽ không được nhưng cậu nói ý cô không phải vợ cậu??????
Buồn cười xem vợ lẽ là vợ, vợ cả là gì đây….thú vị…..
Mận đáy mắt tràn ngập hứng thú nhìn cậu Hoàng, cô lựa chọn im lặng xem cậu ta đóng kịch.
Con Duyên biết tình hình căng thẳng nó vội vàng xách đồ đi ra ngoài trước, ở trong chỉ còn hai người.
Cậu Hoàng khinh thường đứng nhìn cô ngồi ở giường sai bảo cô:
– Đứng dậy, nhanh lên còn về nhà thắp nhang cho tổ tiên sau tôi còn đi đón vợ vào cửa….
…… ( Mận vẫn ngồi yên không nhúc nhích)
– Nhanh lên không quá giờ lành không phải việc tốt, cô còn ngồi ỳ đó làm gì hả?
…… ( im lặng)
– Cô điếc à? Cẩn thận tôi.
Mận thình lình đứng dậy, cô thấp hơn cậu nhiều, đứng lên còn phải ngẩng đầu mới đối diện được cặp mắt sắc lẻm của cậu.
– Em không điếc.
– Cô không điếc mà tôi nói mấy câu rồi cô chưa ư ử lấy một tiếng thế hả?
Mận thờ ơ nói:
– Cậu nói không phải nói cùng em, vì em là vợ cậu không phải con ở.
Cậu Hoàng vẻ mặt tức giận quát:
– Vợ??? Cô xứng làm vợ tôi?
Đoàng!!!!
Mận không ngờ cậu ta có thể mở miệng nói ra lời nói này, người đàn ông này….ha hả ….là chồng cô sao?
Mận nín thinh, cô muốn cậu dù không nhẹ nhàng thì hãy gọi tên của cô, cậu không gọi tên, cạu nói cô không xứng làm vợ cậu.
Hóa ra người phụ nữ như Ngọc mới xứng làm vợ cậu!!!
– Nhanh lên muộn rồi, tôi nhắc cho cô nhớ, tôi cưới cô là bị thầy ép buộc còn lại loại gái mấp mé sắp lỡ thì như cô cho tôi không thèm.
Đến giờ khắc này Mận không nhìn ra cuộc sống làm dâu, làm vợ ở nhà chồng cô nữa thì cô quá kém. Gả đi tam môi lục sính vẻ vang bao nhiêu lại nhận được người chồng tàn nhẫn từ lời nói, ánh mắt khi nói với chính mình….
Mận cười như tự xát muối vào tâm mình, cô lướt qua cậu đến cửa nói:
– Đi thôi!!!
Cô đi cùng con ánh đi lên nhà lớn, cậu Hoàng ở sau cười mỉa vung tay theo sau.
Tà váy lướt theo gió, bóng người mảnh khảnh cô đơn càng thấm đậm, đi qua sân nhà, người trong thôn vui vẻ chúc phúc, Mận lễ phép cảm ơn.
Cô cậu bước vào gian nhà, cô cúi người chào người lớn hai bên gia đình.
Ánh mắt va vào thân ảnh ngườu phụ nữ có vài nét giống cậu Hoàng, cô nhìn ra đó là mẹ chồng cô.
Bà Quý đánh giá con dâu sau bà cất giọng nói với thầy mẹ Mận:
– Thằng Hoàng lấy con Mận con gái ông bà về là vợ cả, ngay hôm nay sẽ nhập gia phả như luật làng. Còn việc nó có mấy người vợ mong là hai ông bà hiểu chế độ không cấm cản. Hôm trước ngả sính lễ tôi đã nói cùng ngày hôm nay con trai tôi đón hai dâu, vợ cả cửa chính, vợ lẽ đi cửa phụ. Con Mận về chưa kịp có chửa tôi không nóng vội, con Ngọc đã có 2 tháng sau đẻ ra con sẽ theo mẹ cả dưới gối chăm sóc coi như đây là đền bù thiếu sót từ nhà tôi cho con dâu cả.
Bà Quý vừa dứt lời người lớn trong biểu tộc nhà Mận cùng thầy mẹ đều mặt nóng giận.
Mận nắm thật chặt, cô nhẫn nhịn những lời sỉ nhục ngày hôm nay cậu cùng mẹ cậu dành cho cả họ hàng nhà cô.
Có tức đến mấy mọi người đều là người lớn biết rõ lúc này không phải lúc cãi nhau, sắp qua giờ rước dâu. Một người bác lớn tuổi trong biểu tộc đại diện đưa hương cho cô cậu thắp. Ý nói cho gia tiên trong nhà hôm nay nhà họ có thêm một người con rể.
Mọi việc xong xuôi Mận cúi người chào thầy mẹ.
– Con cảm ơn công sinh công dưỡng của thầy mẹ, hôm nay con bước chân gả đi nhà người con mong thầy mẹ không cần lo lắng. Con sẽ làm theo lời thầy mẹ dạy bảo, trên phụng dưỡng thầy mẹ chồng, sau chăm chồng dạy con.
Ông Tẫn bà Vui nghe con gái nói hai người liên tục gật đầu. Bà Quý không dài dòng nói:
– Thôi mọi thủ tục đã xong tôi xin phép đón con Mận về nhà cho kịp giờ. Hai ông bà không cần lo lắng nếu có thời gian rảnh tôi sẽ để con bé về bên này thăm ông bà.
Không đợi chờ ai bà ta cất bước đi trước, đoàn người rần đi hết, cậu Hoàng nhìn ông Tẫn sau đi ra, Mận liếc cậu sau cô gạt tà váy quỳ xuống dập đầu trước thầy mẹ sau đứng dậy gạt nước mắt.
– Con đi đây, thầy mẹ cùng các em ở nhà giữ gìn sức khỏe, nếu có thể ba ngày sau lại mặt nhà gái con sẽ về nhà.
Ông Tẫn nghẹn ngào vẫy tay:
– Thôi đi đi, nhớ đừng nhịn nhiều mà khổ, không chịu được thì về đây thầy mẹ lo.
– Vâng ạ.
Hai người trơ mắt nhìn con gái quay người đuổi theo chồng mà chỉ biết nuốt nước mắt ngược vào trong, lấy chồng giống đánh một ván bài, thắng thua đã rõ mười mươi.
Ông bà vô tình hữu ý đã chọn cho con gái mình một người chồng phụ tình, không biết chờ đợi vợ…….
Ông trời đang nhìn xuống soi cho họ nhìn ra quyết định kết làm thông gia từ 4 năm trước đã là sai lầm….
Mận cùng con Duyên nhanh chân đuổi kịp đoàn đón dâu, cô đi tới bên cậu, cậu Hoàng hừ một tiếng:
– Chận chạp, cô muốn tôi không kịp đi đón Ngọc đúng không?
Mận giả điếc cô không nói gì chỉ bước đi, trong lòng cười lạnh:
” Cửa miệng là vợ, thứ vợ lẽ mà đáng giá cậu đối với tôi như vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.