Chương 62
Ngọc My
30/12/2022
Cậu Phú nghe cô nói cậu hiểu được ý của cô, cậu ngồi đối diện buồn bã hỏi:
– Tôi muốn hỏi em một câu thật lòng, em có thể trả lời thật tâm được không???
Mận nhìn cậu thâm đáy lòng gật đầu:
– Được, cậu hỏi đi.
Cậu Phú nắm chặt tay cúi đầu nói:
– Tôi muốn hỏi em…. Em đã từng thích tôi sao?
……
Mận nhìn cậu không trả lời ngay, cậu Phú thấy cô không nói tự giễu:
– Em không muốn nói? Tôi chỉ muốn biết em đã từng thích tôi một lần nào chưa mà thôi.
Cậu hỏi cô câu này đồng thời tromg lòng đã làm quyết tâm, cô đã nói hai người không có duyên vậy cậu thỏa mãn cô.
– Có!
Chỉ một câu đơn giản khiến tâm cậu mãnh liệt đau, cậu nghe ra cô không ghét cậu, cô thích cậu, chỉ tiếc hai người không duyên không phận gắn với nhau.
Trách được ai đây, nó là trời định rồi, hai người có duyên gặp nhau, thích nhau, thân phận ràng buộc không đến được.
– Cảm ơn!! Tôi nghe em.Tâm tôi đau nhưng đây là ý của em thì tôi nghe em, cảm ơn em vì tất cả mấy năm qua giúp tôi hiểu ra thích một người là thế nào!!! Tôi đã hứa cả đời này sẽ cho em một cuộc sống tốt, điều này không thực hiện được. Tôi sẽ thay bằng cách bảo vệ em, tôi chấp nhận làm em rể của em, chỉ mong quyết định này em là đúng!!
Mận thở hắt ra, chung lại cô không thể yêu cậu nữa, thứ tình này coi như nên buông.
Cô chưa nói cậu Phú nói tiếp giọng nói man mác buồn.
– Tôi sẽ cưới Hậu, tôi hứa với em tôi không giàu có nhưng đủ cho em gái em có một cuộc sống tốt. Tôi sẽ không để em ấy giống em sống cảnh vợ lẽ vợ cả.
– Cảm ơn cậu.
– Không cần cảm ơn, điều em muốn tôi sẽ nghe, chỉ mong em luôn hạnh phúc.
– Vâng!!
Mận đứng dậy nhìn cậu Phú thật sâu một lần rồi mỉm cười:
– Tôi đã từng thích cậu với vẻ mặt ngốc ngốc, thật thà chất phát ấy mà không phải khuôn mặt chứa đựng nét buồn như bây giờ. Chúng ta ở vùng quê nhỏ không thể sánh được nơi phồn hoa, giàu nghèo không hẳn phải nói nhưng nghèo quá sẽ khổ, giàu quá cũng có cái khổ của nó. Tôi muốn cậu lấy Hậu vì em ấy thật thà, không có suy nghĩ thâm như tôi. Tôi chỉ tin cậu, gả cho cậu em ấy sẽ hạnh phúc dù bây giờ cậu chưa giàu nhưng sẽ có ngày cậu giàu. Tục ngữ nói có ai bó gối cả đời đâu mà lo. Thích với tôi có lẽ là tình sớm mai, còn bây giờ tôi buông, tôi không muốn cậu khó sử, tôi biết cậu một năm qua chịu đựng rất nhiều. Mọi người tưởng tôi không hay chỉ tiếc tôi đều biết! Tôi gả cho cậu Hoàng ban đầu là ý khác, dù hòa ly tôi nhất không bước thêm nữa, tôi làm đàn bà không giúp gì được cho gia đình cũng không nên để gia đình mang tai mang tiếng. Tôi 17 tuổi gả đi tính ra chưa hẳn là ế, nhưng mang tiếng ế vì cái hôn ước cùng cậu Hoàng. Tôi hiểu cớ sao không biết miệng đời chứ. Ăn không được thì đạp đổ là điều tất nhiên!
– Em cần gì phải củ hủ như vậy, họ nói miệng của họ đi.
Mận cười lắc đầu không cho là cậu nói đúng:
– Cậu làm sao biết được 4 năm đó tôi sống thế nào, yên lành bị người mai mối, bị người hứa hẹn chờ đợi, rồi lại nói tôi là gái ế, nếu không vì cậu ấy tôi cần gì phải mòn mỏi chờ đợi, tôi cần gì phải nỗ lực học làm một người con dâu vẹn toàn để gả vào hào môn!! Người có tình người vô ý đời nó là vậy, giống như tôi thầm thích cậu rồi hai ta vẫn chia xa đấy thôi!!! Trên đời này lệnh cha mẹ là nhất ai dám cãi, nhà tôi có của mới có áo lụa mà mặc nếu nhà chẳng có tôi cũng giống cậu, có khi còn từ vài tuổi đã gán thân đi ở đợ rồi ấy. Phần đời còn lại tôi làm dâu làm vợ chỉ có hai điều đó đủ tôi gượng dậy, phải làm tốt thầy mẹ mới nở mày nở mặt. Chồng tốt là số tôi may, chồng trăng hoa là số tôi hẩm hiu mà thôi.
Cậu Phú thở dốc ngước lên nhìn cô
– Em trưởng thành trước số tuổi, em cứ vậy chính là mua dây buộc mình.
– Mua dây hay không tôi tự chính mình biết, mua dây thì đã sao? Chỉ cần thầy mẹ khỏe mạnh bình yên tôi khổ chẳng sao, chỉ sợ vì tôi mà hai người suốt ngày sầu lo, nhất là mẹ tôi, chỉ sợ mẹ sẽ dùng nước mắt rửa mặt. Có con gái mang tiếng có tốt mà ở làng sống yên ổn ? Nơi này là nơi tôi sinh ra tôi không muốn vì tôi mà thầy mẹ phải cuốn tay nải rời nhà xa xứ!!!
Cậu Phú còn muốn nói gì đó lại không biết nói cái gì để phản bác. Cô nói đều là sự thật, cậu dù cãi thầy nhưng đều biết nỗi khổ của thầy mẹ trong đó. Nếu không sợ vậy đâu còn là “lệ vua thua luật làng” được nữa.
Chính là thế cậu càng thương cô, hy sinh, chịu đựng mọi thứ chỉ vì chữ ” Hiếu”.
Con dân đất Việt mấy ngàn năm qua đều để chữ hiếu trên đầu mà sống, dù vua tôi cũng phải “hiếu” tự trên đầu nói gì dân đen như họ.
Không có ” Hiếu ” vậy chỉ tự nhảy sông mà kết thúc, mấy ai vô lương còn yên ổn không có báo ứng?
Đến cậu Hoàng trăm bề trăng hoa, đánh vợ chửi vợ, dùng cách độc nhất đối với người bên gối nhưng chưa từng dám quá ngỗ nghịch ông Tũn bà Quý.
Mận thấy cậu im lặng cô cúi đầu nhìn đôi chân liền bảo:
– Thôi cậu ngồi đây tí tôi nói Hậu ra ngồi cùng, tôi phải vào kẻo cậu Hoàng thấy sẽ không tốt.
– Ừ!
Mận cười cười sau đi nhanh về phía sân, cậu Phú nhìn theo bóng lưng đi vội vàng cậu càng đau khổ, cậu không thể bảo vệ cô, rõ ràng từ một cô gái tươi cười suốt ngày tinh nghịch cuối cùng gả cho người không nên gả mà bước đi cũng thay đổi.
Tình đôi khi là ràng buộc, không hiểu chữ ” Tình” họ nói ta vô tình, độc đoán mà hiểu nó nói ta lụy tình.
Mận luôn sáng suốt trong cuộc đời lại bị chữ ” Tình ” cuốn vào cuộc tranh giành, một vở kịch hủy cả cuộc đời.
Dù đến cuối cùng cô chọn ai ! Hình ảnh những năm tháng thanh xuân sẽ chẳng xóa nhòa, cô từng yêu một người, yêu rồi buông, rồi gắn kết cho em gái một người chồng hoàn hảo.
Cả cuộc đời cô luôn nghĩ về gia đình, thầy mẹ, các em, danh tiếng ….. Vui vẻ chẳng được mấy, buồn đâu chồng chất!
Hố sâu từ bước chân cô xoay người, cô phòng vạn phòng lại bị bên người tính kế ngay ngày đầu năm.
Một bên Mận đi vừa vào nhà ở một bên góc sân con Tỵ đi theo cô về nhà mẹ đẻ đang nói lời hơn kém với cậu Hoàng.
– Mày nói chính xác không? – Con không dám nói ngoa, cậu chẳng lẽ cả năm nay không tin con à?
Cậu Hoàng mày túc lại khó chịu liếc nó:
– Tao không phải không tin mà mày nói hơi vô lý, hôm nay ngày đầu năm ai lại hú hí hẹn nhau ở trong vườn?
Con Tỵ sốt ruột nói:
– Cậu không tin con, con dù sao sau này chẳng phải làm vợ cậu sao, con có gì phải đi ghen ghét, con có gì nói đó, cậu còn nghi kỵ cái gì.
– Tao…..
Cậu Hoàng nhìn con Tỵ, cậu thật muốn nói cậu không lấy nó làm vợ lẽ đâu, tuy mẹ cậu trước nói nhưng giờ vợ cậu một đám lạn hoa kéo, chưa nói thằng em trai cứ mắt sáng nhìn cậu nước đi kia. Giờ thật mà lấy thêm một người cậu không dám nghĩ cô vợ cả có cho cậu bước vào ngạch cửa hay là tống cổ cậu đi gian nhỏ.
Mất mấy tháng hết dỗ lại lấy lòng mới được nhìn cái, cậu biết mình ghen, vợ cậu giờ càng đẹp, thông minh, biết cô luôn nhìn gia đình làm trọng cậu mới dính cô như keo già nếu không nhận ra điểm này thật sự cậu không biết mình tính toán sao nữa.
Đàn ông làm trời vợ nào dám cãi, khổ cô vợ này ngoài lạnh trong nóng, cô không sợ cậu, ai nói cô được đọ sách, cái gì cũng biết làm gì để giờ cậu rõ khổ. Cảm giác vác đá nện chân ngày càng rõ.
Cuối cùng cậu Hoàng nói:
– Mày nói vậy tao tin một nửa đi, Mận chưa ngu tới mức bị người đeo đao, mày đi theo cô ấy cẩn thận, mắt Mận không mù mà không biết mày xử trá.
Con Tỵ đầu thiếu đại như lợn kêu to:
– Cậu nói gì con xử trá, con một lòng biết gì nói đó cho cậu, cậu tưởng mợ ấy còn trong sạch chắc, nhìn như cao quý ai biết đã là đàn bà còn đâu là con gái.
Choang!!!
– Mày nói cái gì? Mận không còn là con gái?
– Vâng, không lẽ cậu còn tưởng mợ ấy cao quý? Vì không còn con gái mới không cho cậu thôi.
– Mày dám cam đoan là thật không?
Con Tỵ ngoài mặt cam kết mình nói toàn sự thật, trong lòng nó khen chính mình thông minh, ở hào môn đi ở đợ mà không khôn sao trụ nổi trong nhà còn lấy lòng được bà cả hứa sẽ nói cậu lấy làm lẽ cho một cuộc sống vô ưu.
Làng quê yên bình chỉ với nhà nghèo, miếng cơm đủ no đã hạnh phúc. Nhà giàu hay gọi là phú ông, nhà nào cũng chiến tranh trong nhà ta chết ngươi sống như thâm cung bí sử.
Ngoài lá mặt cho người ta cảm giác sống trong nhung lụa, chỉ bước vào mới biết cái cổng hào môn sâu vạn trượng!!!
Bao người vợ lấy nước mắt rửa mặt????
Bao người kêu gào hàng đêm? Những cuộc chửi nhau, đánh nhau của bà vợ?
Sự ganh ghét giữa con vợ cả ,con vợ lẽ???
Bao người làm lẽ bị bà cả điêu toa làm khổ cả đời, bao bà làm lẽ hiểu ra thân phận?
Nên không trách con Tỵ không hiểu rõ ràng hoàn cảnh trong đó, nó hiện tại chỉ nhìn ra nhà ông Tũn giàu có, gả làm lẽ cho cậu Hoàng nó sẽ có cuộc sống khác xưa… gia đình nhà mẹ cũng có chút của để mà trang trải.
Chỉ tiếc nó đã quên đã từng một người đàn bà không có sự cho phép của cậu mà bị bán vào nơi mua vui, ở nhà mấy người vợ đều tận tình mà sống yên phận.
Nhận được sự thật cậu Hoàng liễm mi nhếch miệng nhìn con Tỵ gật đầu nói:
– Ngoan, cậu mày sẽ cho mày làm tình ngoài, mấy ngày nữa đi huyện với cậu.
Con Tỵ lòng mở cờ vui vẻ gật gật:
– Vâng ạ.
Cậu Hoàng tay nâng cằm nó lên khen.
– Em xinh lắm!!!
Mặt con Tỵ đỏ ngây, nó cúi đầu thẹn thùng, cậu Hoàng cười cười buông tay nói:
– Thôi em vào nhà đi, có gì thì nói lại tôi.
– Vâng!!
Con Tỵ chạy nhanh vào nhà, cậu Hoàng nhìn bóng dáng nhếch mép, mắt lim dim.
Cậu ý đồ chỉ cậu biết, một con ở mà thôi, muốn leo giường cũng cần có nết tốt, muốn xảo ngôn nó chưa phải đối thủ của cậu.
Làm đàn ông ngủ cạnh vợ cậu biết vợ mình còn xử nữ hay không, cần gì một con hầu nói.
Con Tỵ còn không biết mấy tháng sau nó bị cậu Hoàng thẳng tay đưa nó lên giường cho nhà giàu trên huyện chơi qua đường.
Nó nếu biết nó nói dối về Mận bị cậu xuyên qua, nó dám thề nó sẽ không bao giờ ngu si đi làm con cờ của cậu.
– Tôi muốn hỏi em một câu thật lòng, em có thể trả lời thật tâm được không???
Mận nhìn cậu thâm đáy lòng gật đầu:
– Được, cậu hỏi đi.
Cậu Phú nắm chặt tay cúi đầu nói:
– Tôi muốn hỏi em…. Em đã từng thích tôi sao?
……
Mận nhìn cậu không trả lời ngay, cậu Phú thấy cô không nói tự giễu:
– Em không muốn nói? Tôi chỉ muốn biết em đã từng thích tôi một lần nào chưa mà thôi.
Cậu hỏi cô câu này đồng thời tromg lòng đã làm quyết tâm, cô đã nói hai người không có duyên vậy cậu thỏa mãn cô.
– Có!
Chỉ một câu đơn giản khiến tâm cậu mãnh liệt đau, cậu nghe ra cô không ghét cậu, cô thích cậu, chỉ tiếc hai người không duyên không phận gắn với nhau.
Trách được ai đây, nó là trời định rồi, hai người có duyên gặp nhau, thích nhau, thân phận ràng buộc không đến được.
– Cảm ơn!! Tôi nghe em.Tâm tôi đau nhưng đây là ý của em thì tôi nghe em, cảm ơn em vì tất cả mấy năm qua giúp tôi hiểu ra thích một người là thế nào!!! Tôi đã hứa cả đời này sẽ cho em một cuộc sống tốt, điều này không thực hiện được. Tôi sẽ thay bằng cách bảo vệ em, tôi chấp nhận làm em rể của em, chỉ mong quyết định này em là đúng!!
Mận thở hắt ra, chung lại cô không thể yêu cậu nữa, thứ tình này coi như nên buông.
Cô chưa nói cậu Phú nói tiếp giọng nói man mác buồn.
– Tôi sẽ cưới Hậu, tôi hứa với em tôi không giàu có nhưng đủ cho em gái em có một cuộc sống tốt. Tôi sẽ không để em ấy giống em sống cảnh vợ lẽ vợ cả.
– Cảm ơn cậu.
– Không cần cảm ơn, điều em muốn tôi sẽ nghe, chỉ mong em luôn hạnh phúc.
– Vâng!!
Mận đứng dậy nhìn cậu Phú thật sâu một lần rồi mỉm cười:
– Tôi đã từng thích cậu với vẻ mặt ngốc ngốc, thật thà chất phát ấy mà không phải khuôn mặt chứa đựng nét buồn như bây giờ. Chúng ta ở vùng quê nhỏ không thể sánh được nơi phồn hoa, giàu nghèo không hẳn phải nói nhưng nghèo quá sẽ khổ, giàu quá cũng có cái khổ của nó. Tôi muốn cậu lấy Hậu vì em ấy thật thà, không có suy nghĩ thâm như tôi. Tôi chỉ tin cậu, gả cho cậu em ấy sẽ hạnh phúc dù bây giờ cậu chưa giàu nhưng sẽ có ngày cậu giàu. Tục ngữ nói có ai bó gối cả đời đâu mà lo. Thích với tôi có lẽ là tình sớm mai, còn bây giờ tôi buông, tôi không muốn cậu khó sử, tôi biết cậu một năm qua chịu đựng rất nhiều. Mọi người tưởng tôi không hay chỉ tiếc tôi đều biết! Tôi gả cho cậu Hoàng ban đầu là ý khác, dù hòa ly tôi nhất không bước thêm nữa, tôi làm đàn bà không giúp gì được cho gia đình cũng không nên để gia đình mang tai mang tiếng. Tôi 17 tuổi gả đi tính ra chưa hẳn là ế, nhưng mang tiếng ế vì cái hôn ước cùng cậu Hoàng. Tôi hiểu cớ sao không biết miệng đời chứ. Ăn không được thì đạp đổ là điều tất nhiên!
– Em cần gì phải củ hủ như vậy, họ nói miệng của họ đi.
Mận cười lắc đầu không cho là cậu nói đúng:
– Cậu làm sao biết được 4 năm đó tôi sống thế nào, yên lành bị người mai mối, bị người hứa hẹn chờ đợi, rồi lại nói tôi là gái ế, nếu không vì cậu ấy tôi cần gì phải mòn mỏi chờ đợi, tôi cần gì phải nỗ lực học làm một người con dâu vẹn toàn để gả vào hào môn!! Người có tình người vô ý đời nó là vậy, giống như tôi thầm thích cậu rồi hai ta vẫn chia xa đấy thôi!!! Trên đời này lệnh cha mẹ là nhất ai dám cãi, nhà tôi có của mới có áo lụa mà mặc nếu nhà chẳng có tôi cũng giống cậu, có khi còn từ vài tuổi đã gán thân đi ở đợ rồi ấy. Phần đời còn lại tôi làm dâu làm vợ chỉ có hai điều đó đủ tôi gượng dậy, phải làm tốt thầy mẹ mới nở mày nở mặt. Chồng tốt là số tôi may, chồng trăng hoa là số tôi hẩm hiu mà thôi.
Cậu Phú thở dốc ngước lên nhìn cô
– Em trưởng thành trước số tuổi, em cứ vậy chính là mua dây buộc mình.
– Mua dây hay không tôi tự chính mình biết, mua dây thì đã sao? Chỉ cần thầy mẹ khỏe mạnh bình yên tôi khổ chẳng sao, chỉ sợ vì tôi mà hai người suốt ngày sầu lo, nhất là mẹ tôi, chỉ sợ mẹ sẽ dùng nước mắt rửa mặt. Có con gái mang tiếng có tốt mà ở làng sống yên ổn ? Nơi này là nơi tôi sinh ra tôi không muốn vì tôi mà thầy mẹ phải cuốn tay nải rời nhà xa xứ!!!
Cậu Phú còn muốn nói gì đó lại không biết nói cái gì để phản bác. Cô nói đều là sự thật, cậu dù cãi thầy nhưng đều biết nỗi khổ của thầy mẹ trong đó. Nếu không sợ vậy đâu còn là “lệ vua thua luật làng” được nữa.
Chính là thế cậu càng thương cô, hy sinh, chịu đựng mọi thứ chỉ vì chữ ” Hiếu”.
Con dân đất Việt mấy ngàn năm qua đều để chữ hiếu trên đầu mà sống, dù vua tôi cũng phải “hiếu” tự trên đầu nói gì dân đen như họ.
Không có ” Hiếu ” vậy chỉ tự nhảy sông mà kết thúc, mấy ai vô lương còn yên ổn không có báo ứng?
Đến cậu Hoàng trăm bề trăng hoa, đánh vợ chửi vợ, dùng cách độc nhất đối với người bên gối nhưng chưa từng dám quá ngỗ nghịch ông Tũn bà Quý.
Mận thấy cậu im lặng cô cúi đầu nhìn đôi chân liền bảo:
– Thôi cậu ngồi đây tí tôi nói Hậu ra ngồi cùng, tôi phải vào kẻo cậu Hoàng thấy sẽ không tốt.
– Ừ!
Mận cười cười sau đi nhanh về phía sân, cậu Phú nhìn theo bóng lưng đi vội vàng cậu càng đau khổ, cậu không thể bảo vệ cô, rõ ràng từ một cô gái tươi cười suốt ngày tinh nghịch cuối cùng gả cho người không nên gả mà bước đi cũng thay đổi.
Tình đôi khi là ràng buộc, không hiểu chữ ” Tình” họ nói ta vô tình, độc đoán mà hiểu nó nói ta lụy tình.
Mận luôn sáng suốt trong cuộc đời lại bị chữ ” Tình ” cuốn vào cuộc tranh giành, một vở kịch hủy cả cuộc đời.
Dù đến cuối cùng cô chọn ai ! Hình ảnh những năm tháng thanh xuân sẽ chẳng xóa nhòa, cô từng yêu một người, yêu rồi buông, rồi gắn kết cho em gái một người chồng hoàn hảo.
Cả cuộc đời cô luôn nghĩ về gia đình, thầy mẹ, các em, danh tiếng ….. Vui vẻ chẳng được mấy, buồn đâu chồng chất!
Hố sâu từ bước chân cô xoay người, cô phòng vạn phòng lại bị bên người tính kế ngay ngày đầu năm.
Một bên Mận đi vừa vào nhà ở một bên góc sân con Tỵ đi theo cô về nhà mẹ đẻ đang nói lời hơn kém với cậu Hoàng.
– Mày nói chính xác không? – Con không dám nói ngoa, cậu chẳng lẽ cả năm nay không tin con à?
Cậu Hoàng mày túc lại khó chịu liếc nó:
– Tao không phải không tin mà mày nói hơi vô lý, hôm nay ngày đầu năm ai lại hú hí hẹn nhau ở trong vườn?
Con Tỵ sốt ruột nói:
– Cậu không tin con, con dù sao sau này chẳng phải làm vợ cậu sao, con có gì phải đi ghen ghét, con có gì nói đó, cậu còn nghi kỵ cái gì.
– Tao…..
Cậu Hoàng nhìn con Tỵ, cậu thật muốn nói cậu không lấy nó làm vợ lẽ đâu, tuy mẹ cậu trước nói nhưng giờ vợ cậu một đám lạn hoa kéo, chưa nói thằng em trai cứ mắt sáng nhìn cậu nước đi kia. Giờ thật mà lấy thêm một người cậu không dám nghĩ cô vợ cả có cho cậu bước vào ngạch cửa hay là tống cổ cậu đi gian nhỏ.
Mất mấy tháng hết dỗ lại lấy lòng mới được nhìn cái, cậu biết mình ghen, vợ cậu giờ càng đẹp, thông minh, biết cô luôn nhìn gia đình làm trọng cậu mới dính cô như keo già nếu không nhận ra điểm này thật sự cậu không biết mình tính toán sao nữa.
Đàn ông làm trời vợ nào dám cãi, khổ cô vợ này ngoài lạnh trong nóng, cô không sợ cậu, ai nói cô được đọ sách, cái gì cũng biết làm gì để giờ cậu rõ khổ. Cảm giác vác đá nện chân ngày càng rõ.
Cuối cùng cậu Hoàng nói:
– Mày nói vậy tao tin một nửa đi, Mận chưa ngu tới mức bị người đeo đao, mày đi theo cô ấy cẩn thận, mắt Mận không mù mà không biết mày xử trá.
Con Tỵ đầu thiếu đại như lợn kêu to:
– Cậu nói gì con xử trá, con một lòng biết gì nói đó cho cậu, cậu tưởng mợ ấy còn trong sạch chắc, nhìn như cao quý ai biết đã là đàn bà còn đâu là con gái.
Choang!!!
– Mày nói cái gì? Mận không còn là con gái?
– Vâng, không lẽ cậu còn tưởng mợ ấy cao quý? Vì không còn con gái mới không cho cậu thôi.
– Mày dám cam đoan là thật không?
Con Tỵ ngoài mặt cam kết mình nói toàn sự thật, trong lòng nó khen chính mình thông minh, ở hào môn đi ở đợ mà không khôn sao trụ nổi trong nhà còn lấy lòng được bà cả hứa sẽ nói cậu lấy làm lẽ cho một cuộc sống vô ưu.
Làng quê yên bình chỉ với nhà nghèo, miếng cơm đủ no đã hạnh phúc. Nhà giàu hay gọi là phú ông, nhà nào cũng chiến tranh trong nhà ta chết ngươi sống như thâm cung bí sử.
Ngoài lá mặt cho người ta cảm giác sống trong nhung lụa, chỉ bước vào mới biết cái cổng hào môn sâu vạn trượng!!!
Bao người vợ lấy nước mắt rửa mặt????
Bao người kêu gào hàng đêm? Những cuộc chửi nhau, đánh nhau của bà vợ?
Sự ganh ghét giữa con vợ cả ,con vợ lẽ???
Bao người làm lẽ bị bà cả điêu toa làm khổ cả đời, bao bà làm lẽ hiểu ra thân phận?
Nên không trách con Tỵ không hiểu rõ ràng hoàn cảnh trong đó, nó hiện tại chỉ nhìn ra nhà ông Tũn giàu có, gả làm lẽ cho cậu Hoàng nó sẽ có cuộc sống khác xưa… gia đình nhà mẹ cũng có chút của để mà trang trải.
Chỉ tiếc nó đã quên đã từng một người đàn bà không có sự cho phép của cậu mà bị bán vào nơi mua vui, ở nhà mấy người vợ đều tận tình mà sống yên phận.
Nhận được sự thật cậu Hoàng liễm mi nhếch miệng nhìn con Tỵ gật đầu nói:
– Ngoan, cậu mày sẽ cho mày làm tình ngoài, mấy ngày nữa đi huyện với cậu.
Con Tỵ lòng mở cờ vui vẻ gật gật:
– Vâng ạ.
Cậu Hoàng tay nâng cằm nó lên khen.
– Em xinh lắm!!!
Mặt con Tỵ đỏ ngây, nó cúi đầu thẹn thùng, cậu Hoàng cười cười buông tay nói:
– Thôi em vào nhà đi, có gì thì nói lại tôi.
– Vâng!!
Con Tỵ chạy nhanh vào nhà, cậu Hoàng nhìn bóng dáng nhếch mép, mắt lim dim.
Cậu ý đồ chỉ cậu biết, một con ở mà thôi, muốn leo giường cũng cần có nết tốt, muốn xảo ngôn nó chưa phải đối thủ của cậu.
Làm đàn ông ngủ cạnh vợ cậu biết vợ mình còn xử nữ hay không, cần gì một con hầu nói.
Con Tỵ còn không biết mấy tháng sau nó bị cậu Hoàng thẳng tay đưa nó lên giường cho nhà giàu trên huyện chơi qua đường.
Nó nếu biết nó nói dối về Mận bị cậu xuyên qua, nó dám thề nó sẽ không bao giờ ngu si đi làm con cờ của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.