Chương 69
Ngọc My
05/01/2023
Sáng sớm cậu Hoàng đem theo hàng hóa đi chợ bán hàng, Mận ở nhà phân loại hàng giúp cậu.
Ngày qua ngày cô cậu xem như hòa thuận, chồng nhịn vợ nhẫn, đem theo hàng vào đã bán hết 1 phần 5.
Đêm đến cậu ngồi trên giường đổ tiền xu ra tính toán, Mận ngồi trên ghế thêu thùa.
Cô nhìn cậu hỏi:
– Cậu bán giá thế nào vậy?
Cậu Hoàng lấy hộp đựng tiền tươi cười trả lời:
– À cái này hôm trước vợ chồng ta đã thương lượng rồi còn gì.
– Cái đấy là cậu hỏi em, còn cậu theo giá bao nhiêu là cậu quyết chứ sao nói vậy cho được.
– Thì tôi hỏi vợ tôi đấy mà….
– Cậu thật là….
– Tôi trêu em tí làm cái gì đã mặt mâm rồi.
Mận đột nhiên ngẩng đầu ” Hả” tiếng, cô thật nghe nhầm cậu nói sao?
Lão chồng dở hơi này biết trêu đùa?
Không mỗi ngày nổi cơn ghen sao?
Cô bất giác tự quay đầu nhìn cửa sổ xem sắc trời sau lắc đầu lẩm bẩm:
” Đúng là trời sắp đổ mưa có khác!”
“Hả?”
Cậu Hoàng nghe không rõ cô nói cái gì chỉ kịp nghe hai câu cuối liền thốt lên hỏi.
Mận làm ngơ nói:
– Không có gì, cậu tính tiền tiếp đi.
– Ờ….
Mận bĩu môi ngồi thêu tiếp, cô thời gian này ở chung chỉ hai người cô mới hiểu đầu đuôi tính nết dở ông dở thằng của chồng mình.
Cô không biết sao lúc đầu cô còn nghĩ cậu khôn lắm nhưng giờ cô phải tát cho mình một cái, cậu chỉ có đôi mắt đào hoa, có tâm hồn dở hơi trong thân xác một thằng đàn ông.
Càng ở cô càng thở dài, một người đàn ông tính toán chi ly như chồng cô thế mà cũng có mấy cô đào bám như cái váy rách. Cô không hỏi cũng nghĩ ra được trước kia Ngọc cùng mấy người kia hầu cậu ta sẽ được cậu ta bao thế nào nữa.
Tuy đối với cô không chi ly nhưng đối với kẻ ăn kẻ ở cậu tính từng đồng.
Lại nói vì sao khi đi cậu đem theo vài người chở hàng hóa ấy mà bây giờ chỉ còn cô với cậu.
Là thế này, ngày đầu vào thành cậu đã trả tiền họ sau rồi nhận nhà thuê. Tất cả là cậu thuê người ta chở hàng chứ không thuê buôn bán chỉ vì sợ tốn tiền…
Cậu tự đi tìm chỗ bán hàng, hàng đêm tự làm hết, cô thấy vậy cũng phải còng lưng hàng đêm thêu hàng quan bà đặt.
Ở xa tận quê không ai biết vợ chồng cô chuyến này đi tự chân tự tay làm tất, các cụ nói câu ví đúng quá đúng.
” Càng giàu càng chi ly”
– Mận?
– Vâng cậu nói đi.
Cậu Hoàng đi xuống giường kéo ghế ngồi sát cô đem hộp tiền ra nói:
– Em cất đi.
Mận hiểu ý cậu tính toán, cô lại lắc đầu bảo:
– Không, cậu giữ đi sau về nhà đưa thầy mẹ giữ.
– Không, tôi đưa cho vợ tôi cầm.
– Cậu không hối hận ?
– Không!!
Mận gật đầu cầm cái hộp để vào bên cành tấm vải nghiêm túc nói với cậu Hoàng:
– Cậu cùng em vào đây mấy tháng rồi?
Cậu Hoàng không rõ đầu đuôi vẫn thành thật trả lời:
– Tính cả đi cùng ở tới hai tháng rồi.
Mận mỉm cười, nhìn kỹ đuôi mắt cô ánh sáng lóe qua:
– Cậu thấy cuộc sống như thế này bình yên hay là như ở nhà?
– Ờ…. Sao em hỏi vậy?
– Cậu cứ trả lời đi.
– Thì tôi thấy thế nào cũng được.
– Thế à?
– Ừ.
Mận cười cười, mắt có chút chua xót, cô cố ý muốn hỏi cậu xem cậu cảm nhận cuộc sống vợ chồng như thế này hay ở nhà cậu nhiều vợ vui hơn.
Cậu hiểu hay không hiểu đã không quan trọng, cậu có một lần này cơ hội lại để mất. Cô không hối hận khi ngăn trái tim yêu cậu, quyết định đúng đắn!
– Vậy có nhớ mấy em ở nhà không?
– Hả, em sao lại hỏi vậy?
Cậu Hoàng cảm xúc bất ổn hỏi cô, Mận lại cúi đầu thêu vỏ gối đạm đạm nói:
– Không có, em là thấy cậu đi lâu ngày sợ khó chịu.
– Cái này….
Cậu Hoàng ấp úng nhìn sườn mặt vợ muốn nói lại không dám nói.
– Hay cậu đi tìm cô đào giải quyết đi.
– Hở….Em vừa nói cái gì ?
Mận không sợ cậu gắt lên, cô rút kim cuộn vải để vào một bên đứng dậy phủi chỉ thừa trên người mỉm cười.
– Em sợ cậu khó chịu, đêm nay qua đi cậu đi xem cô đào nào chịu thì gỡ về hoặc là …..
Cậu Hoàng mắt trợn to đứng phắt dậy kêu to:
– Mận, em thật là tâm làm bằng cái gì thế, tôi không đi lăng nhăng em còn cổ động?
– Cậu lạ lắm à?
– Lạ!!!
Cậu Hoàng đến quỳ xuống van xin cô vợ ngang ngược này quá, cậu đang quay lại là bờ cô ngược đời xúi cậu đi tán gái cưới thêm vợ…..
Cậu giờ mới nhớ tới từ đầu cậu trả lời sai rồi khiến mình nhảy vào lò vôi.
– Em không thấy ở nhà mấy người rồi à còn muốn tôi cưới thêm?
Mận vô tâm nói:
– Mấy người đấy em chỉ xem Ngọc làm vợ cậu còn lại không có ý của em cậu rước về chỉ xem như theo trai thôi không xứng làm vợ lẽ.
– Thì thì….Cái này hay là không nói nữa được không?
Mận kinh ngạc hỏi:
– Không nói nữa vậy cậu có chịu nổi không?
Cậu Hoàng gáy đổ mồ hôi, trán nổi gân xanh, vừa tức vừa hận cái mồm của mình xui rủi.
– Tôi …. Tôi không lấy nữa… Có em đây rồi cần gì đi tìm.
Mận giận tới phát cười:
– Cậu mơ cho đẹp em không đồng ý.
– Còn bốn ngày nữa hết cái khế đấy không lẽ em cho tôi ngủ theo ” Mỡ treo miệng mèo à?”.
– Việc đấy là quyền cậu liên quan gì em.
Cậu Hoàng run tay chỉ cô:
– Em ngang lắm Mận.
Mận chu cái môi nói:
– Cậu giờ mới biết vậy muộn rồi.
– Em đúng là khắc tinh của tôi.
– Cái này người ta nói là xứng đáng, cậu chê em, cậu lừa em nên phải gánh.
– Em….
– Cậu có nghe câu….
– Câu gì….?
– Người ta hay nói: Làm ác nghiệp báo….
Cậu Hoàng xanh mét mặt mày cứng còng người cãi.
– Em nói không chứng cứ, tôi không giết người, không ăn cắp sao là nghiệp báo được ?
Mận nhàn nhã ngồi trên giường nhún vai bỡn cợt nói:
– Cậu tự giết con cậu đấy thôi….
Cậu Hoàng mặt như cái nồi thiêu đen miệng há to.
– Việc này tôi là làm để giữ thể diện của em thôi, tôi nào muốn….
Cậu ỉu xìu xuống trả lời, Mận xấu xa ghẹo cậu:
– Cậu nói miệng ai tin đâu, cậu tới vợ sát gối còn muốn giết nói gì đứa con của vợ lẽ danh phận không có….
– Tôi đánh em tôi hối hận lắm em nhớ rõ lâu…..
– Cậu hối hận? Em vẫn chưa thấy….
– Em!!!!
Cậu Hoàng im luôn, Mận đi vào phía trong giường nằm xuống bảo:
– Cậu muốn người ta thấy cậu thật thà thì cái đầu tiên cậu phải cho người ta thấy ở bên cậu có sự an toàn. Ví như cậu Tân đấy, cậu đây năm ngày nửa tháng ghen tuông rồi cãi nhau với vợ. Cậu làm vậy người ta chỉ thấy ghét cậu thêm thôi.
Cậu Hoàng nghe cô nói lần đầu không trợn mắt má phồng quát lên, việc hiếm thấy.
Cô nghiêng người nhắm mắt không nói thêm gì nữa, nói vậy thôi để cậu ngẫm cho đúng.
Cô muốn cậu thay đổi, cậu tâm chỉ có cô, người vợ duy nhất mà không thêm một ai.
Cô không muốn ngày ngày nhìn mấy người vợ lẽ nói mát nói mỉa.
Cãi nhau vì chồng, cãi nhau vì hôm nay chồng ngủ chỗ nào….
Cô không tranh giành không có nghĩa cô không chạnh lòng….
Có thể thời gian này là bình yên với cô từ ngày cô mặc váy đỏ gả cho cậu làm vợ.
Cô đi ngủ để lại cậu ngồi ngây người tại chỗ, trong đầu văng vẳng lời cô vừa nói….
Cậu ngồi đần ra chỉ để suy nghĩ cô nói ý gì đó….
Một khắc….
Hai khắc ……
Canh ba……
Canh tư……
Canh Năm…..
Trời đã nhang nhảng cậu vẫn ngồi ở trên ghế mặt đăm chiêu, ánh mắt nhìn bóng lưng người vợ trên giường.
Bỗng nhiên cậu bật cười đi nhanh đến bên giường nằm sát ôm lấy vợ khẽ thỏ thẻ:
” Mận, tôi nhận ra rồi, tôi quá tham lam nên phạm sai lầm, tôi quá đào hoa mới rước lấy lời đồn không hay….
Tôi quá không xấu hổ mà nói em ế, tôi là thằng đàn ông vũ phu, là thằng đàn ông chăng hoa….
Tôi không tốt, tôi từ trước đều nghĩ mình lấy nhiều vợ không sao, vợ đều như nhau nhưng tôi đã sai, tôi không nên nói em ghê tởm, không nên chửi em….
Tôi quá sai khi không nghe thầy mẹ mà lấy cô đào làm vợ, lấy hẳn mấy người. Tôi cũng không nên nghĩ lấy họ về để thử em…..
Tôi biết mình tự ngu xuẩn, tự bao biện những sai lầm…. Tôi trước trách em vô tình, trách em không làm vợ theo bổn phận.
Tất cả là tôi ích kỷ, tôi đã biết mình sai em có thể cho tôi cơ hội không? Tôi thích em, tôi biết trước tôi thích em không đơn thuần. Tôi biết tôi không có liêm sỉ, tôi nhận tất cả….
Tôi chỉ mong em cho tôi cơ hội, cái khế ấy từ giờ xóa bỏ, tôi không ép em, tôi sẽ đợi em. Em có ý kiến của mình, tôi tôn trọng em.
Nhưng tôi cũng muốn em hiểu, tôi làm đàn ông, làm chồng em, tôi không muốn vợ của mình mà người khác chứ nhìn… Tôi biết ghen, tôi biết giận…. Thằng Tân nó làm em của tôi, tôi biết nó thích em nhưng tôi không dám làm gì nó, tôi chỉ mong em đừng thân cận quá, hãy coi nó là cậu em chồng.
Trong nhà có thế nào tôi từ nay sẽ ở bên em, tiền của tôi cũng là của em. Tôi sẽ không ích kỷ chỉ biết bản thân mình nữa…. Tôi sẽ chờ em, chờ em tha thứ!!!”
Lảm nhảm cả khắc đồng hồ cậu mới ngủ, người đang ngủ lại trợn mắt mở to.
Mận tâm tình không tính là tốt, nghe cậu nói mà lòng muộn phiền không thôi.
Em chồng có ý cô vô tình, cô rất muốn đánh cậu tỉnh mà trả lời cho cậu nghe.
Cô cùng cậu Tân chỉ là chị dâu em chồng chứ nào ý khác.
Hazz!!!
Thở dài ngao ngán, cô cứ tưởng cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn, mà thật nó sẽ hơn chỉ là thời gian mà thôi nếu không có người không hiểu cô, không biết cô đang rất tốt mà cắm cái chân vào khiến cô nửa khóc nửa cười!!!
Ngày qua ngày cô cậu xem như hòa thuận, chồng nhịn vợ nhẫn, đem theo hàng vào đã bán hết 1 phần 5.
Đêm đến cậu ngồi trên giường đổ tiền xu ra tính toán, Mận ngồi trên ghế thêu thùa.
Cô nhìn cậu hỏi:
– Cậu bán giá thế nào vậy?
Cậu Hoàng lấy hộp đựng tiền tươi cười trả lời:
– À cái này hôm trước vợ chồng ta đã thương lượng rồi còn gì.
– Cái đấy là cậu hỏi em, còn cậu theo giá bao nhiêu là cậu quyết chứ sao nói vậy cho được.
– Thì tôi hỏi vợ tôi đấy mà….
– Cậu thật là….
– Tôi trêu em tí làm cái gì đã mặt mâm rồi.
Mận đột nhiên ngẩng đầu ” Hả” tiếng, cô thật nghe nhầm cậu nói sao?
Lão chồng dở hơi này biết trêu đùa?
Không mỗi ngày nổi cơn ghen sao?
Cô bất giác tự quay đầu nhìn cửa sổ xem sắc trời sau lắc đầu lẩm bẩm:
” Đúng là trời sắp đổ mưa có khác!”
“Hả?”
Cậu Hoàng nghe không rõ cô nói cái gì chỉ kịp nghe hai câu cuối liền thốt lên hỏi.
Mận làm ngơ nói:
– Không có gì, cậu tính tiền tiếp đi.
– Ờ….
Mận bĩu môi ngồi thêu tiếp, cô thời gian này ở chung chỉ hai người cô mới hiểu đầu đuôi tính nết dở ông dở thằng của chồng mình.
Cô không biết sao lúc đầu cô còn nghĩ cậu khôn lắm nhưng giờ cô phải tát cho mình một cái, cậu chỉ có đôi mắt đào hoa, có tâm hồn dở hơi trong thân xác một thằng đàn ông.
Càng ở cô càng thở dài, một người đàn ông tính toán chi ly như chồng cô thế mà cũng có mấy cô đào bám như cái váy rách. Cô không hỏi cũng nghĩ ra được trước kia Ngọc cùng mấy người kia hầu cậu ta sẽ được cậu ta bao thế nào nữa.
Tuy đối với cô không chi ly nhưng đối với kẻ ăn kẻ ở cậu tính từng đồng.
Lại nói vì sao khi đi cậu đem theo vài người chở hàng hóa ấy mà bây giờ chỉ còn cô với cậu.
Là thế này, ngày đầu vào thành cậu đã trả tiền họ sau rồi nhận nhà thuê. Tất cả là cậu thuê người ta chở hàng chứ không thuê buôn bán chỉ vì sợ tốn tiền…
Cậu tự đi tìm chỗ bán hàng, hàng đêm tự làm hết, cô thấy vậy cũng phải còng lưng hàng đêm thêu hàng quan bà đặt.
Ở xa tận quê không ai biết vợ chồng cô chuyến này đi tự chân tự tay làm tất, các cụ nói câu ví đúng quá đúng.
” Càng giàu càng chi ly”
– Mận?
– Vâng cậu nói đi.
Cậu Hoàng đi xuống giường kéo ghế ngồi sát cô đem hộp tiền ra nói:
– Em cất đi.
Mận hiểu ý cậu tính toán, cô lại lắc đầu bảo:
– Không, cậu giữ đi sau về nhà đưa thầy mẹ giữ.
– Không, tôi đưa cho vợ tôi cầm.
– Cậu không hối hận ?
– Không!!
Mận gật đầu cầm cái hộp để vào bên cành tấm vải nghiêm túc nói với cậu Hoàng:
– Cậu cùng em vào đây mấy tháng rồi?
Cậu Hoàng không rõ đầu đuôi vẫn thành thật trả lời:
– Tính cả đi cùng ở tới hai tháng rồi.
Mận mỉm cười, nhìn kỹ đuôi mắt cô ánh sáng lóe qua:
– Cậu thấy cuộc sống như thế này bình yên hay là như ở nhà?
– Ờ…. Sao em hỏi vậy?
– Cậu cứ trả lời đi.
– Thì tôi thấy thế nào cũng được.
– Thế à?
– Ừ.
Mận cười cười, mắt có chút chua xót, cô cố ý muốn hỏi cậu xem cậu cảm nhận cuộc sống vợ chồng như thế này hay ở nhà cậu nhiều vợ vui hơn.
Cậu hiểu hay không hiểu đã không quan trọng, cậu có một lần này cơ hội lại để mất. Cô không hối hận khi ngăn trái tim yêu cậu, quyết định đúng đắn!
– Vậy có nhớ mấy em ở nhà không?
– Hả, em sao lại hỏi vậy?
Cậu Hoàng cảm xúc bất ổn hỏi cô, Mận lại cúi đầu thêu vỏ gối đạm đạm nói:
– Không có, em là thấy cậu đi lâu ngày sợ khó chịu.
– Cái này….
Cậu Hoàng ấp úng nhìn sườn mặt vợ muốn nói lại không dám nói.
– Hay cậu đi tìm cô đào giải quyết đi.
– Hở….Em vừa nói cái gì ?
Mận không sợ cậu gắt lên, cô rút kim cuộn vải để vào một bên đứng dậy phủi chỉ thừa trên người mỉm cười.
– Em sợ cậu khó chịu, đêm nay qua đi cậu đi xem cô đào nào chịu thì gỡ về hoặc là …..
Cậu Hoàng mắt trợn to đứng phắt dậy kêu to:
– Mận, em thật là tâm làm bằng cái gì thế, tôi không đi lăng nhăng em còn cổ động?
– Cậu lạ lắm à?
– Lạ!!!
Cậu Hoàng đến quỳ xuống van xin cô vợ ngang ngược này quá, cậu đang quay lại là bờ cô ngược đời xúi cậu đi tán gái cưới thêm vợ…..
Cậu giờ mới nhớ tới từ đầu cậu trả lời sai rồi khiến mình nhảy vào lò vôi.
– Em không thấy ở nhà mấy người rồi à còn muốn tôi cưới thêm?
Mận vô tâm nói:
– Mấy người đấy em chỉ xem Ngọc làm vợ cậu còn lại không có ý của em cậu rước về chỉ xem như theo trai thôi không xứng làm vợ lẽ.
– Thì thì….Cái này hay là không nói nữa được không?
Mận kinh ngạc hỏi:
– Không nói nữa vậy cậu có chịu nổi không?
Cậu Hoàng gáy đổ mồ hôi, trán nổi gân xanh, vừa tức vừa hận cái mồm của mình xui rủi.
– Tôi …. Tôi không lấy nữa… Có em đây rồi cần gì đi tìm.
Mận giận tới phát cười:
– Cậu mơ cho đẹp em không đồng ý.
– Còn bốn ngày nữa hết cái khế đấy không lẽ em cho tôi ngủ theo ” Mỡ treo miệng mèo à?”.
– Việc đấy là quyền cậu liên quan gì em.
Cậu Hoàng run tay chỉ cô:
– Em ngang lắm Mận.
Mận chu cái môi nói:
– Cậu giờ mới biết vậy muộn rồi.
– Em đúng là khắc tinh của tôi.
– Cái này người ta nói là xứng đáng, cậu chê em, cậu lừa em nên phải gánh.
– Em….
– Cậu có nghe câu….
– Câu gì….?
– Người ta hay nói: Làm ác nghiệp báo….
Cậu Hoàng xanh mét mặt mày cứng còng người cãi.
– Em nói không chứng cứ, tôi không giết người, không ăn cắp sao là nghiệp báo được ?
Mận nhàn nhã ngồi trên giường nhún vai bỡn cợt nói:
– Cậu tự giết con cậu đấy thôi….
Cậu Hoàng mặt như cái nồi thiêu đen miệng há to.
– Việc này tôi là làm để giữ thể diện của em thôi, tôi nào muốn….
Cậu ỉu xìu xuống trả lời, Mận xấu xa ghẹo cậu:
– Cậu nói miệng ai tin đâu, cậu tới vợ sát gối còn muốn giết nói gì đứa con của vợ lẽ danh phận không có….
– Tôi đánh em tôi hối hận lắm em nhớ rõ lâu…..
– Cậu hối hận? Em vẫn chưa thấy….
– Em!!!!
Cậu Hoàng im luôn, Mận đi vào phía trong giường nằm xuống bảo:
– Cậu muốn người ta thấy cậu thật thà thì cái đầu tiên cậu phải cho người ta thấy ở bên cậu có sự an toàn. Ví như cậu Tân đấy, cậu đây năm ngày nửa tháng ghen tuông rồi cãi nhau với vợ. Cậu làm vậy người ta chỉ thấy ghét cậu thêm thôi.
Cậu Hoàng nghe cô nói lần đầu không trợn mắt má phồng quát lên, việc hiếm thấy.
Cô nghiêng người nhắm mắt không nói thêm gì nữa, nói vậy thôi để cậu ngẫm cho đúng.
Cô muốn cậu thay đổi, cậu tâm chỉ có cô, người vợ duy nhất mà không thêm một ai.
Cô không muốn ngày ngày nhìn mấy người vợ lẽ nói mát nói mỉa.
Cãi nhau vì chồng, cãi nhau vì hôm nay chồng ngủ chỗ nào….
Cô không tranh giành không có nghĩa cô không chạnh lòng….
Có thể thời gian này là bình yên với cô từ ngày cô mặc váy đỏ gả cho cậu làm vợ.
Cô đi ngủ để lại cậu ngồi ngây người tại chỗ, trong đầu văng vẳng lời cô vừa nói….
Cậu ngồi đần ra chỉ để suy nghĩ cô nói ý gì đó….
Một khắc….
Hai khắc ……
Canh ba……
Canh tư……
Canh Năm…..
Trời đã nhang nhảng cậu vẫn ngồi ở trên ghế mặt đăm chiêu, ánh mắt nhìn bóng lưng người vợ trên giường.
Bỗng nhiên cậu bật cười đi nhanh đến bên giường nằm sát ôm lấy vợ khẽ thỏ thẻ:
” Mận, tôi nhận ra rồi, tôi quá tham lam nên phạm sai lầm, tôi quá đào hoa mới rước lấy lời đồn không hay….
Tôi quá không xấu hổ mà nói em ế, tôi là thằng đàn ông vũ phu, là thằng đàn ông chăng hoa….
Tôi không tốt, tôi từ trước đều nghĩ mình lấy nhiều vợ không sao, vợ đều như nhau nhưng tôi đã sai, tôi không nên nói em ghê tởm, không nên chửi em….
Tôi quá sai khi không nghe thầy mẹ mà lấy cô đào làm vợ, lấy hẳn mấy người. Tôi cũng không nên nghĩ lấy họ về để thử em…..
Tôi biết mình tự ngu xuẩn, tự bao biện những sai lầm…. Tôi trước trách em vô tình, trách em không làm vợ theo bổn phận.
Tất cả là tôi ích kỷ, tôi đã biết mình sai em có thể cho tôi cơ hội không? Tôi thích em, tôi biết trước tôi thích em không đơn thuần. Tôi biết tôi không có liêm sỉ, tôi nhận tất cả….
Tôi chỉ mong em cho tôi cơ hội, cái khế ấy từ giờ xóa bỏ, tôi không ép em, tôi sẽ đợi em. Em có ý kiến của mình, tôi tôn trọng em.
Nhưng tôi cũng muốn em hiểu, tôi làm đàn ông, làm chồng em, tôi không muốn vợ của mình mà người khác chứ nhìn… Tôi biết ghen, tôi biết giận…. Thằng Tân nó làm em của tôi, tôi biết nó thích em nhưng tôi không dám làm gì nó, tôi chỉ mong em đừng thân cận quá, hãy coi nó là cậu em chồng.
Trong nhà có thế nào tôi từ nay sẽ ở bên em, tiền của tôi cũng là của em. Tôi sẽ không ích kỷ chỉ biết bản thân mình nữa…. Tôi sẽ chờ em, chờ em tha thứ!!!”
Lảm nhảm cả khắc đồng hồ cậu mới ngủ, người đang ngủ lại trợn mắt mở to.
Mận tâm tình không tính là tốt, nghe cậu nói mà lòng muộn phiền không thôi.
Em chồng có ý cô vô tình, cô rất muốn đánh cậu tỉnh mà trả lời cho cậu nghe.
Cô cùng cậu Tân chỉ là chị dâu em chồng chứ nào ý khác.
Hazz!!!
Thở dài ngao ngán, cô cứ tưởng cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn, mà thật nó sẽ hơn chỉ là thời gian mà thôi nếu không có người không hiểu cô, không biết cô đang rất tốt mà cắm cái chân vào khiến cô nửa khóc nửa cười!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.