Chương 27
Lạc Xoong
11/03/2021
Trần Hạo vội vàng nói. Anh ngước lên nhìn cô gái một cái làm cho ngẩn ngơ ngay lập tức bị nhan sắc tuyệt đẹp của cô.
‘Cô ấy mặt một chiếc váy liền thân ngắn, áo khoác dài, dáng người cao gầy, nhìn qua có thể đoán được tuổi tác xấp xỉ mình.
Có thể xem là cô gái xinh đẹp nhất mà Trần Hạo từng gặp.
*Xin lỗi? Xin lỗi là xong hả? Cái đồ nghèo hèn!”
Cô gái nóng nảy mắng.
Lúc này, cô xoa xoa mũi Động tác lúc nãy cúa Trần Hạo làm cánh cửa đập vào mũi, giờ đây cơn đau mới bắt đầu ngấm dần.
Rõ ràng là cô ta tự đâm phải, nhưng thấy cách ăn mặc quê mùa của Trần Hạo, liền được đà mắng chửi liên hồi.
*Nếu mà tôi không vội, tôi nhất định dạy dỗ anh tới nơi tới chốn!”
Cô gái quát Rồi đi qua đẩy mạnh Trần Hạo một cái: “Cút đi! Cái đồ nghèo kiết xác!”
Mắng xong thì đi về hướng thang máy.
Trần Hạo không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại thô lỗ đến thế.
Khiến anh không kiềm được cười khổ.
Nhưng anh cũng đúng lúc cần đi thang máy, nên cất bước đi vào.
“Cậu vào đây làm gì?”
Không ngờ vừa bước vào, cô gái đã dùng thái độ thù địch nhìn Trần Hạo.
Ý cô ta là, một kế nghèo hèn tầm thường mà lại dám cùng đi thang máy với cô ta, như vậy là mất giả.
*ð, tôi lên tầng trên có chút việc!”
Trần Hạo đáp lại như vậy rồi không nói gì thêm.
Còn cô gái thì ngoảnh mặt đi hướng khác.
Trần Hạo liếc nhìn, làm như không có chuyện gì nhìn phía bên kia, rồi nhân lúc cô ta không chú ý liếc trộm cô ta một cái.
Thật là kích thích! Ai bảo cô không dưng đâm đầu vô cửa, lại còn vô cớ mắng chửi người ta.
Nhìn cô một tí đòi lại chút lợi ích xem như là cũng hợp tình hợp lí Trần Hạo nghiêng đầu, muốn nhìn thêm một chút.
Lúc này anh nhận ra cô ta đã xoay người đứng chân trước mặt mình.
‘Cô ta đang dùng vé mặt chán ghét cùng oán hận nhìn Trần Hạo.
“Cậu cậu cậu… Tên nghèo mạt nhà cậu lại dám ngang nhiên nhìn trộm tôi ở một nơi sang trọng như vậy à?”
Cô gái phân nộ.
‘Tên này đã nghèo thì thôi đi, còn hèn hạ kinh tởm như vậy.
Quả thực làm cô ta muốn nổi điên! “Ai thèm nhìn lén cô, tôi cúi đầu cũng gọi là nhìn lén cô sao?”
Trần Hạo chột dạ cãi “Bốpr ‘Cô ta đưa tay tát Trần Hạo một cái: ‘Đồ lưu manh, cậu không được đi! Cậu đợi đó cho tôi”
Nói xong, cô ta nhấn thang máy tức giận đi ra ngoài “Ôi! Uổng phí một nhan sắc xinh đẹp, tính tình sao lại lỗ mãng như vậy!”
Trần Hạo ôm mặt, nếu cô ta không phải phụ nữ, Trần Hạo đã đánh trả rồi.
Ây dat Nhưng nghĩ lại cũng không phải thiệt thòi g, vừa rồi bản thân cũng có chút đê tiện.
Xem ra, sau Dương Hạ, anh cũng nên tìm một cô bạn gái mới rồi Trần Hạo đương lúc nghĩ như vậy thì thang máy đã đưa anh lên tới tầng bảy, nơi diễn ra bữa tiệc mà Lý Chấn Quốc bảo với anh.
‘Đây là một đại sảnh rộng thênh thang.
Thích hợp để mở tiệc hoặc các buổi tụ tập quy mô lớn.
Lúc anh đi vào thì có rất nhiều người đã đến rồi.
Vô cùng nhộn nhịp, trai gái đủ cả, lớn nhỏ không thiếu ai.
Ước chừng cũng gần trăm người.
Nhân viên phục vụ đi lại như thoi đưa, đồ uống thì tự phục vụ.
Nếu Trần Hạo đoán không lầm, những người này chính là chủ các cửa hàng ở phố thương mại Kim Lãng.
Trần Hạo quét mắt một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng Lý Chấn Quốc đâu.
Rút điện thoại ra định gọi cho ông ta thì phát hiện điện thoại hết pin.
Haizz! Đêm qua Trần Hạo mãi lướt điện thoại mà quên sạc pin.
********** *********** Thôi bỏ đi.
Chờ Lý Chấn Quốc đến nơi, gọi ông ấy chảo hỏi là được.
Nhìn thấy sảnh lớn treo đầy mấy cái băng rôn chảo đón, đại loại như “Hoan nghênh cậu Trần chí đạo công tác”
hay “Giúp cậu Trần tẩy trần”
, Trần Hạo bất đắc đĩ cười khổ, tìm một góc ngồi xuống.
Đợi đồ uống và trái cây đến ăn nhẹ một chút.
Nhân viên phục vụ đi đám thiên kim công tử con của các chủ cửa hàng phố Kim Lãng lại chú ý đến Trần Hạo đang ăn uống vô tư.
i cũng không có ai để ý đến Trần Hạo.
Ngược lại “Mọi người nhĩn xem, cái người ngồi bên kia ăn uống ngon lành được một lúc rồi, có ai biết cậu ta không? Là người của phố Kim Lăng sao?”
“Hình như tôi chưa từng gấp”
Mấy cô gái nhíu mày lắc đầu.
*Cái gì mà người của phố Kim Lãng, mọi người không thấy cách ăn mặc của anh ta sao? Chính là một tên nghèo mạt kiếp đấy.
Mẹ ơi, anh ta trà trộn vào ăn chực đó.”
“Ăn chực? Không phải chứ? Trên đời còn có loại người không biết xấu hổ vậy hay sao?”
“Sao không thể? Tôi thấy anh ta đúng là kiểu người đó rồi, ăn mặc thì quê mùa, còn lựa vị trí trong góc như vậy!”
“Có lít”
Mấy cậu ẩm cô chiêu chỉ trỏ Trần Hạo bàn tán.
“Hôm nay là ngày con của ông chủ bự của phố thương mại Kim Lãng – cậu Trần đến, nếu mà để cậu ấy thấy cảnh này thì bôi bác lầm.
‘Cậu Trần sẽ cho rằng ba mẹ chúng ta làm việc không có năng lực đó.
Sao lại để cho người khác trà trộn vào được!”
“Đi.
Chúng ta đến nói chuyện với cậu ta đi.
Nếu cần thiết thì gọi bảo vệ lôi đầu cậu ta ra ngoài”
Một cậu ấm mặc áo trắng, khí chất cao quý cười lạnh lùng.
“Các cậu xem, Y Y đến rồi!”
Đúng lúc này, một cô gái chỉ ra hướng cửa thông báo.
“Y Y,bên này! Cô gái vẫy vẫy tay với Lâm Y Y.
Thấy Lâm Y Y tiến đến, mấy cậu ấm mắt sáng rỡ lên.
Lâm Y Y mặt một bộ váy ngắn, cùng áo khoác dài.
Một nhan sắc xinh đẹp, có thể nói là đẹp nhất trong số những mũ nữ có mặt hôm nay.
Đặc biệt là đôi chân dài thẳng tập của cô ta, mấy lão giả đê cũng không khỏi tham lam nhìn trộm vài lần.
Mấy đám cậu ấm càng khói phải nói, bọn họ nhìn cảng lộ liễu *Y Y, sao bây giờ cậu mới đến, không phải đã hẹn là cùng đi sao?”
“Này Y Y, sắc mặt của cậu sao lại khó coi như vậy”
Nam thanh niên áo trắng hỏi đồn dập, lộ rõ vẻ quan tâm.
“Hữ, đừng nhắc nữa.
Vừa rồi dưới lầu gặp phải một tên nghèo hèn ghê tớm.
Mẹ.
nó, đầu tiên là đụng trúng tôi, sau ở trong thang máy còn dám nhìn trộm tôi.
Lâm tôi phái đi ra nhà vệ sinh sửa sang quần áo lại”
Lâm Y Y thở phi phi.
Sắc mật hơi nhợt nhạt.
Cách cô ta nói chuyện cũng khá là thẳng thất Lúc nãy cô ta vội vàng ra khỏi thang máy là vì không muốn cùng tên đáng ghét kia đứng chung một chỗ.
Nguyên nhân khác là vị quần áo trên người cô ta bị cạnh cửa mắc vào làm xốc.
xếch một chút, cô ta phải đi vào nhà vệ sinh chỉnh lại Tức chết đi được! “Mẹ nó! Có chuyện như vậy sao?”
‘Cậu thanh niên áo trắng cùng đám cậu ấm cô chiêu nghe nói như vậy thì đồng loạt tỏ vẻ tức giận Dám làm vậy với nữ thần Y Y, không muốn sống nữa sao? Bọn họ đến cơ hội nắm tay Y Y còn chưa có nữa.
“Đợi đã Y Y, chúng ta phải đuổi một tên ăn chực đi trước, sau đó đi xem camera khách sạn tìm ra gã kia!”
Nam thanh niên áo trắng lúc này mới đánh mắt ra hiệu về phía Trần Hạo đang ăn salad trái cây phía bên kia.
“Đúng, đuổi tên ăn chực này đi trước rồi tính tiếp!”
Một nhóm người đẹp phụ họa theo.
‘Cô ấy mặt một chiếc váy liền thân ngắn, áo khoác dài, dáng người cao gầy, nhìn qua có thể đoán được tuổi tác xấp xỉ mình.
Có thể xem là cô gái xinh đẹp nhất mà Trần Hạo từng gặp.
*Xin lỗi? Xin lỗi là xong hả? Cái đồ nghèo hèn!”
Cô gái nóng nảy mắng.
Lúc này, cô xoa xoa mũi Động tác lúc nãy cúa Trần Hạo làm cánh cửa đập vào mũi, giờ đây cơn đau mới bắt đầu ngấm dần.
Rõ ràng là cô ta tự đâm phải, nhưng thấy cách ăn mặc quê mùa của Trần Hạo, liền được đà mắng chửi liên hồi.
*Nếu mà tôi không vội, tôi nhất định dạy dỗ anh tới nơi tới chốn!”
Cô gái quát Rồi đi qua đẩy mạnh Trần Hạo một cái: “Cút đi! Cái đồ nghèo kiết xác!”
Mắng xong thì đi về hướng thang máy.
Trần Hạo không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại thô lỗ đến thế.
Khiến anh không kiềm được cười khổ.
Nhưng anh cũng đúng lúc cần đi thang máy, nên cất bước đi vào.
“Cậu vào đây làm gì?”
Không ngờ vừa bước vào, cô gái đã dùng thái độ thù địch nhìn Trần Hạo.
Ý cô ta là, một kế nghèo hèn tầm thường mà lại dám cùng đi thang máy với cô ta, như vậy là mất giả.
*ð, tôi lên tầng trên có chút việc!”
Trần Hạo đáp lại như vậy rồi không nói gì thêm.
Còn cô gái thì ngoảnh mặt đi hướng khác.
Trần Hạo liếc nhìn, làm như không có chuyện gì nhìn phía bên kia, rồi nhân lúc cô ta không chú ý liếc trộm cô ta một cái.
Thật là kích thích! Ai bảo cô không dưng đâm đầu vô cửa, lại còn vô cớ mắng chửi người ta.
Nhìn cô một tí đòi lại chút lợi ích xem như là cũng hợp tình hợp lí Trần Hạo nghiêng đầu, muốn nhìn thêm một chút.
Lúc này anh nhận ra cô ta đã xoay người đứng chân trước mặt mình.
‘Cô ta đang dùng vé mặt chán ghét cùng oán hận nhìn Trần Hạo.
“Cậu cậu cậu… Tên nghèo mạt nhà cậu lại dám ngang nhiên nhìn trộm tôi ở một nơi sang trọng như vậy à?”
Cô gái phân nộ.
‘Tên này đã nghèo thì thôi đi, còn hèn hạ kinh tởm như vậy.
Quả thực làm cô ta muốn nổi điên! “Ai thèm nhìn lén cô, tôi cúi đầu cũng gọi là nhìn lén cô sao?”
Trần Hạo chột dạ cãi “Bốpr ‘Cô ta đưa tay tát Trần Hạo một cái: ‘Đồ lưu manh, cậu không được đi! Cậu đợi đó cho tôi”
Nói xong, cô ta nhấn thang máy tức giận đi ra ngoài “Ôi! Uổng phí một nhan sắc xinh đẹp, tính tình sao lại lỗ mãng như vậy!”
Trần Hạo ôm mặt, nếu cô ta không phải phụ nữ, Trần Hạo đã đánh trả rồi.
Ây dat Nhưng nghĩ lại cũng không phải thiệt thòi g, vừa rồi bản thân cũng có chút đê tiện.
Xem ra, sau Dương Hạ, anh cũng nên tìm một cô bạn gái mới rồi Trần Hạo đương lúc nghĩ như vậy thì thang máy đã đưa anh lên tới tầng bảy, nơi diễn ra bữa tiệc mà Lý Chấn Quốc bảo với anh.
‘Đây là một đại sảnh rộng thênh thang.
Thích hợp để mở tiệc hoặc các buổi tụ tập quy mô lớn.
Lúc anh đi vào thì có rất nhiều người đã đến rồi.
Vô cùng nhộn nhịp, trai gái đủ cả, lớn nhỏ không thiếu ai.
Ước chừng cũng gần trăm người.
Nhân viên phục vụ đi lại như thoi đưa, đồ uống thì tự phục vụ.
Nếu Trần Hạo đoán không lầm, những người này chính là chủ các cửa hàng ở phố thương mại Kim Lãng.
Trần Hạo quét mắt một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng Lý Chấn Quốc đâu.
Rút điện thoại ra định gọi cho ông ta thì phát hiện điện thoại hết pin.
Haizz! Đêm qua Trần Hạo mãi lướt điện thoại mà quên sạc pin.
********** *********** Thôi bỏ đi.
Chờ Lý Chấn Quốc đến nơi, gọi ông ấy chảo hỏi là được.
Nhìn thấy sảnh lớn treo đầy mấy cái băng rôn chảo đón, đại loại như “Hoan nghênh cậu Trần chí đạo công tác”
hay “Giúp cậu Trần tẩy trần”
, Trần Hạo bất đắc đĩ cười khổ, tìm một góc ngồi xuống.
Đợi đồ uống và trái cây đến ăn nhẹ một chút.
Nhân viên phục vụ đi đám thiên kim công tử con của các chủ cửa hàng phố Kim Lãng lại chú ý đến Trần Hạo đang ăn uống vô tư.
i cũng không có ai để ý đến Trần Hạo.
Ngược lại “Mọi người nhĩn xem, cái người ngồi bên kia ăn uống ngon lành được một lúc rồi, có ai biết cậu ta không? Là người của phố Kim Lăng sao?”
“Hình như tôi chưa từng gấp”
Mấy cô gái nhíu mày lắc đầu.
*Cái gì mà người của phố Kim Lãng, mọi người không thấy cách ăn mặc của anh ta sao? Chính là một tên nghèo mạt kiếp đấy.
Mẹ ơi, anh ta trà trộn vào ăn chực đó.”
“Ăn chực? Không phải chứ? Trên đời còn có loại người không biết xấu hổ vậy hay sao?”
“Sao không thể? Tôi thấy anh ta đúng là kiểu người đó rồi, ăn mặc thì quê mùa, còn lựa vị trí trong góc như vậy!”
“Có lít”
Mấy cậu ẩm cô chiêu chỉ trỏ Trần Hạo bàn tán.
“Hôm nay là ngày con của ông chủ bự của phố thương mại Kim Lãng – cậu Trần đến, nếu mà để cậu ấy thấy cảnh này thì bôi bác lầm.
‘Cậu Trần sẽ cho rằng ba mẹ chúng ta làm việc không có năng lực đó.
Sao lại để cho người khác trà trộn vào được!”
“Đi.
Chúng ta đến nói chuyện với cậu ta đi.
Nếu cần thiết thì gọi bảo vệ lôi đầu cậu ta ra ngoài”
Một cậu ấm mặc áo trắng, khí chất cao quý cười lạnh lùng.
“Các cậu xem, Y Y đến rồi!”
Đúng lúc này, một cô gái chỉ ra hướng cửa thông báo.
“Y Y,bên này! Cô gái vẫy vẫy tay với Lâm Y Y.
Thấy Lâm Y Y tiến đến, mấy cậu ấm mắt sáng rỡ lên.
Lâm Y Y mặt một bộ váy ngắn, cùng áo khoác dài.
Một nhan sắc xinh đẹp, có thể nói là đẹp nhất trong số những mũ nữ có mặt hôm nay.
Đặc biệt là đôi chân dài thẳng tập của cô ta, mấy lão giả đê cũng không khỏi tham lam nhìn trộm vài lần.
Mấy đám cậu ấm càng khói phải nói, bọn họ nhìn cảng lộ liễu *Y Y, sao bây giờ cậu mới đến, không phải đã hẹn là cùng đi sao?”
“Này Y Y, sắc mặt của cậu sao lại khó coi như vậy”
Nam thanh niên áo trắng hỏi đồn dập, lộ rõ vẻ quan tâm.
“Hữ, đừng nhắc nữa.
Vừa rồi dưới lầu gặp phải một tên nghèo hèn ghê tớm.
Mẹ.
nó, đầu tiên là đụng trúng tôi, sau ở trong thang máy còn dám nhìn trộm tôi.
Lâm tôi phái đi ra nhà vệ sinh sửa sang quần áo lại”
Lâm Y Y thở phi phi.
Sắc mật hơi nhợt nhạt.
Cách cô ta nói chuyện cũng khá là thẳng thất Lúc nãy cô ta vội vàng ra khỏi thang máy là vì không muốn cùng tên đáng ghét kia đứng chung một chỗ.
Nguyên nhân khác là vị quần áo trên người cô ta bị cạnh cửa mắc vào làm xốc.
xếch một chút, cô ta phải đi vào nhà vệ sinh chỉnh lại Tức chết đi được! “Mẹ nó! Có chuyện như vậy sao?”
‘Cậu thanh niên áo trắng cùng đám cậu ấm cô chiêu nghe nói như vậy thì đồng loạt tỏ vẻ tức giận Dám làm vậy với nữ thần Y Y, không muốn sống nữa sao? Bọn họ đến cơ hội nắm tay Y Y còn chưa có nữa.
“Đợi đã Y Y, chúng ta phải đuổi một tên ăn chực đi trước, sau đó đi xem camera khách sạn tìm ra gã kia!”
Nam thanh niên áo trắng lúc này mới đánh mắt ra hiệu về phía Trần Hạo đang ăn salad trái cây phía bên kia.
“Đúng, đuổi tên ăn chực này đi trước rồi tính tiếp!”
Một nhóm người đẹp phụ họa theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.