Chương 281
Lạc Xoong
11/03/2021
“Anh trai tao là Lưu Dương.
Anh ấy đã từng học cấp hai.
Thế nào? Mày sợ à? Nếu mày sợ hãi thì mau thả tao ra, nếu không anh tao quay lại sẽ giết chết mày đấy!”
Lưu Phi vươn cổ ngang ngược nói.
“Mẹ mày!”
Hai mắt Khải Minh đỏ lên, anh nhấc chân trực tiếp đá vào bụng Lưu Phi.
Cậu ta bị đạp ngã văng ra đất, kêu rên đầy đau đớn.
Mặc dù Khải Minh trông không mạnh lắm nhưng lại rất có lực, trước đây đều được gọi là những tay đánh đấm giỏi cùng với Lý Thế Nam.
Chỉ là Lý Thế Nam đã đánh nhau rất nhiều, Khải Minh chỉ đấu với Lý Thế Nam một lần.
Dù sao thì tay, cánh tay và chân của anh cũng rất có lực.
Khi nghe nhắc tới anh trai của cậu ta là Lưu Dương, Khải Minh đã tức giận.Thêm nữa bây giờ Khải Minh không có gì phải lo lắng.
Tăng thêm lửa giận, và đập vào hai người.
Cả ba người đều thuộc dạng gầy nên đương nhiên bị Khải Minh đánh cho tơi tả.
Hạ Linh gần như chết lặng.
Đồng thời, cô cảm thấy lúc này Khải Minh cũng đẹp trai lên một chút! “Khải Minh, giúp tôi đánh chúng!”
Hạ Linh hét lên.
Về phần Shelly, giữa hai bên xảy ra ầu đả, cô trực tiếp cầm một cái bình ở bên cạnh và đập nó về phía Hạ Linh.
Hai cô gái cũng đánh nhau.
Lần này Khải Minh ra tay thực sự hơi tàn nhẫn.
Đôi mắt cậu gần như long lên.
Lưu Dương, đó là ai? Có thể nói là ác quỷ trong lòng Khải Minh, khó có thể loại bỏ sự tự trách trong lòng Khải Minh nhiều năm qua.
Đúng vậy, đó là Lưu Dương.
Khi hắn học trung học cơ sở, vì một cô gái mà hắn đã gọi người chặn đường Khải Minh lại và đánh anh.
Ỷ vào sự giàu có và quyền lực của gia đình mà Lưu Dương có rất nhiều đàn em.
Sau giờ học, Lưu Dương thường đánh cho Khải Minh một trận.
Chiều hôm đó, Lý Thế Nam chạy đến, sau đó Khải Minh và Lý Thế Nam đã đánh mười mấy người trong số họ.
Tất cả bọn chúng đều cầm ghế dài hoặc một cái gì đó để đập Khải Minh vào trong góc.
Khi đó, Lý Thế Nam đã rút dao ra… Nếu chuyện đó đã bị thời gian quên lãng thì Khải Minh đã không hận đến vậy.
Sau đó, nhà của Lý Thế Nam đã bị cha của Lưu Dương đập phá.
Cha của Lý Thế Nam vốn là tài xế taxi nhưng vì bốc đồng nên bị nhóm người này đánh gãy chân, gia đình Lý Thế Nam mất đi trụ cột.
Sau đó, Lý Thế Nam đến trường dạy nghề, bị Lưu Dương dẫn người đến trường dạy nghề đánh ra ngoài.
May mắn thay, Lý Thế Nam ra đời nhận một anh trong hội và học nghề sửa xe cho người đó mới được yên ổn.
Đây là lý do tại sao đôi mắt của Khải Minh long lên sòng sọc.
Cái thằng này còn dám muốn gọi Lưu Dương trờ lại giết người, đúng lúc anh đang tìm Lưu Dương đây! Khi ngọn lửa không tên xuất hiện, Khải Minh không thèm bận tâm chuyện gì đang xảy ra nữa! “Ôi, chân của tôi!”
Lúc này, nghe thấy tiếng hét của Hạ Linh.
Thì ra cô ấy đã đạp phải chiếc bình vỡ ở dưới đất và bị cứa vào bắp chân.
Ngay khi nhìn thấy động tĩnh càng làm càng lớn, mà quản lý Lotteria cũng đã gọi cảnh sát, Shelley không dám ra tay, đỡ Lưu Phi đang ôm bụng bỏ chạy.
Về phần mấy người bạn học của Hạ Linh thì đã chạy biến từ khi nào.
“Khải Minh, cậu có thể đỡ tôi đến bệnh viện băng bó vết thương không, nếu đề lại sẹo thì coi như xong!”
Hạ Linh chỉ có thể cầu cứu Khải Minh vào lúc này.
Sau tất cả, cô vẫn cảm thấy rằng Khải Minh đã giúp cô đánh với lũ người kia.
‘Thật là rắc rối!’ Khải Minh thầm mắng một câu ở trong lòng.
Tuy nghĩ vậy, anh vẫn đến giúp Hạ Linh đi đến một phòng khám bên cạnh để băng bó.
Rất may vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ bị xây xát.
Lúc này Hạ Linh đang nửa nằm ở trên giường bệnh, nhưng khóe miệng lại cong lên mà nhìn Khải Minh, trong mắt hiện lên một chút tò mò.
“Hi hi!”
Hạ Linh đột nhiên nở nụ cười.
“Cô cười cái gì vậy?”
Khải Minh nhẹ nhàng nói.
“Ôi, hôm nay tôi thật đúng là nhìn lầm.
Tôi đã dò la rồi, hồi cấp hai anh rất hay bị bắt nạt.
Bây giờ khi nhìn thấy anh, anh có biết tôi cảm thấy anh là một người rất lương thiện và thậm chí là ngốc nghếch không!”
“Ha ha, thế mà không ngờ anh lại lợi hại như vậy.
Ba người bọn họ còn không có sức đánh trả, hơn nữa, anh cũng không biết vừa rồi anh đã ra tay bạo lực thế nào, biểu hiện rất nam tính cố nào đâu!”
Hạ Linh còn lấy chân đá nhẹ Khải Minh một cái.
Đúng vậy, Hạ Linh thực sự đã thay đổi cách nhìn với Khải Minh, lúc này trong lòng cô dâng lên một cảm xúc.
Con gái ấy mà, đều rất thích những chàng trai nam tính, đặc biệt là những người con trai trở nên nam tính là để bảo vệ mình.
Khải Minh là như vậy.
“Có một số việc cô không hiểu đâu, bình thường tôi không như vậy!”
Khải Minh nói.
“Tôi biết, tôi có thể nhìn ra!”
Hạ Linh bĩu môi.
“Được rồi, cô có thể tự mình về nhà không, tôi còn phải trð về!”
Khải Minh quay lại muốn rời đi.
“Sao anh lại quay về?”
Hạ Linh vội vàng nói.
“Tôi không có tiền bồi thường vì đã đập vỡ nhiều bàn ghế như vậy!”
Khải Minh nói.
“Này, đợi đã Khải Minh! Tôi còn có chuyện muốn nói!”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Tôi muốn nói, Khải Minh, anh rất tốt đấy!”
Hạ Linh nghiêm túc nói.
“Ha ha.”
Nở một nụ cười gượng gạo, Khải Minh trực tiếp rời đi.
“Cái người này, lần đầu tiên gặp mặt mình cũng không có cảm giác như vậy, nhưng sao bây gið lại cho người ta cảm giác có khí chất thế nhỉ?”
Hạ Linh nhìn bóng lưng của Khải Minh, lầm bẩm.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh Khải Minh đánh nhau vì mình vừa rồi, Hạ Linh lại cười ngọt ngào.
Lúc Hạ Linh trở về nhà thì đã gần trưa.
May mắn thay, ba mẹ cô đều không có ở nhà, chỉ có chị gái cô ở đây.
“Sao em về lâu quá vậy, chị gọi điện cho em thì tắt máy, không phải nói hai mươi phút là xong rồi sao?”
Chị Hạ Thảo hỏi ngay.
Nhưng khi thấy em gái đi khập khiễng, trên bắp chân còn có băng gạc thì cô choáng váng: “Em ơi, em bị sao vậy? Em đánh nhau với người nào à?”
“Hừ, chị ơi, với Shelly đó, cô ta dẫn người chặn em lại!”
Hạ Thảo nói.
“Hừ, con nhỏ đó, em nghĩ sao vậy … Còn cái thằng ranh khốn nạn kia đâu? Em đã thấy chưa?”
Hạ Thảo lại hỏi về Khải Minh.
“Chị ơi, sao chị lại gọi Khải Minh độc ác như vậy? Chị cũng chưa từng tiếp xúc với người ta, sao lại ác ý như vậy?”
Hạ Linh có chút khó chịu.
Là thực sự khó chịu.
Bởi vì khi cô ấy cho rằng một người là người tốt, người khác xúc phạm tới anh, cho dù là chị gái cô, sẽ khiến Hạ Linh cảm thấy tôi tệ.
“Ôi trời, em sao vậy? Em có gặp cậu ta không? Cậu ấy thế nào? Cậu ấy đẹp trai không? Không thấp chứ? Cậu ấy không phải là yêu quái xấu xí chứ?”
Hạ Thảo nói.
“Không biết, em mệt mỏi, em muốn về phòng nghỉ ngơi, sau này không bao giờ lo chuyện của chị nữa!”
Hạ Linh không vui trở về phòng.
“Sao vậy? Chuyện gì vậy nhỉ?”
Hạ Thảo nhìn thái độ của em gái mình đối với mình, cô không thể hiều được.
Quay trở lại với Khải Minh.
Sau khi anh về Lotteria xử lý sạch sẽ những kẻ theo đuôi, tình cờ là bác Ngô gọi điện để hỏi xem buổi xem mắt như thế nào, Khải Minh bảo trở về sẽ kể sau rồi quay trở lại nhà của bác Ngô.
Vừa đến cửa, cậu đã thấy Ngô Duyên đang đứng ð cửa, như thể đang đợi ai đó.
Sau khi nhìn thấy Khải Minh, cô ta đi về phía Khải Minh: “Mẹ kiếp, tao đợi mày trở về lâu như vậy, lại đây, †ao nói cho mày nghe môt chuyên…”
Anh ấy đã từng học cấp hai.
Thế nào? Mày sợ à? Nếu mày sợ hãi thì mau thả tao ra, nếu không anh tao quay lại sẽ giết chết mày đấy!”
Lưu Phi vươn cổ ngang ngược nói.
“Mẹ mày!”
Hai mắt Khải Minh đỏ lên, anh nhấc chân trực tiếp đá vào bụng Lưu Phi.
Cậu ta bị đạp ngã văng ra đất, kêu rên đầy đau đớn.
Mặc dù Khải Minh trông không mạnh lắm nhưng lại rất có lực, trước đây đều được gọi là những tay đánh đấm giỏi cùng với Lý Thế Nam.
Chỉ là Lý Thế Nam đã đánh nhau rất nhiều, Khải Minh chỉ đấu với Lý Thế Nam một lần.
Dù sao thì tay, cánh tay và chân của anh cũng rất có lực.
Khi nghe nhắc tới anh trai của cậu ta là Lưu Dương, Khải Minh đã tức giận.Thêm nữa bây giờ Khải Minh không có gì phải lo lắng.
Tăng thêm lửa giận, và đập vào hai người.
Cả ba người đều thuộc dạng gầy nên đương nhiên bị Khải Minh đánh cho tơi tả.
Hạ Linh gần như chết lặng.
Đồng thời, cô cảm thấy lúc này Khải Minh cũng đẹp trai lên một chút! “Khải Minh, giúp tôi đánh chúng!”
Hạ Linh hét lên.
Về phần Shelly, giữa hai bên xảy ra ầu đả, cô trực tiếp cầm một cái bình ở bên cạnh và đập nó về phía Hạ Linh.
Hai cô gái cũng đánh nhau.
Lần này Khải Minh ra tay thực sự hơi tàn nhẫn.
Đôi mắt cậu gần như long lên.
Lưu Dương, đó là ai? Có thể nói là ác quỷ trong lòng Khải Minh, khó có thể loại bỏ sự tự trách trong lòng Khải Minh nhiều năm qua.
Đúng vậy, đó là Lưu Dương.
Khi hắn học trung học cơ sở, vì một cô gái mà hắn đã gọi người chặn đường Khải Minh lại và đánh anh.
Ỷ vào sự giàu có và quyền lực của gia đình mà Lưu Dương có rất nhiều đàn em.
Sau giờ học, Lưu Dương thường đánh cho Khải Minh một trận.
Chiều hôm đó, Lý Thế Nam chạy đến, sau đó Khải Minh và Lý Thế Nam đã đánh mười mấy người trong số họ.
Tất cả bọn chúng đều cầm ghế dài hoặc một cái gì đó để đập Khải Minh vào trong góc.
Khi đó, Lý Thế Nam đã rút dao ra… Nếu chuyện đó đã bị thời gian quên lãng thì Khải Minh đã không hận đến vậy.
Sau đó, nhà của Lý Thế Nam đã bị cha của Lưu Dương đập phá.
Cha của Lý Thế Nam vốn là tài xế taxi nhưng vì bốc đồng nên bị nhóm người này đánh gãy chân, gia đình Lý Thế Nam mất đi trụ cột.
Sau đó, Lý Thế Nam đến trường dạy nghề, bị Lưu Dương dẫn người đến trường dạy nghề đánh ra ngoài.
May mắn thay, Lý Thế Nam ra đời nhận một anh trong hội và học nghề sửa xe cho người đó mới được yên ổn.
Đây là lý do tại sao đôi mắt của Khải Minh long lên sòng sọc.
Cái thằng này còn dám muốn gọi Lưu Dương trờ lại giết người, đúng lúc anh đang tìm Lưu Dương đây! Khi ngọn lửa không tên xuất hiện, Khải Minh không thèm bận tâm chuyện gì đang xảy ra nữa! “Ôi, chân của tôi!”
Lúc này, nghe thấy tiếng hét của Hạ Linh.
Thì ra cô ấy đã đạp phải chiếc bình vỡ ở dưới đất và bị cứa vào bắp chân.
Ngay khi nhìn thấy động tĩnh càng làm càng lớn, mà quản lý Lotteria cũng đã gọi cảnh sát, Shelley không dám ra tay, đỡ Lưu Phi đang ôm bụng bỏ chạy.
Về phần mấy người bạn học của Hạ Linh thì đã chạy biến từ khi nào.
“Khải Minh, cậu có thể đỡ tôi đến bệnh viện băng bó vết thương không, nếu đề lại sẹo thì coi như xong!”
Hạ Linh chỉ có thể cầu cứu Khải Minh vào lúc này.
Sau tất cả, cô vẫn cảm thấy rằng Khải Minh đã giúp cô đánh với lũ người kia.
‘Thật là rắc rối!’ Khải Minh thầm mắng một câu ở trong lòng.
Tuy nghĩ vậy, anh vẫn đến giúp Hạ Linh đi đến một phòng khám bên cạnh để băng bó.
Rất may vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ bị xây xát.
Lúc này Hạ Linh đang nửa nằm ở trên giường bệnh, nhưng khóe miệng lại cong lên mà nhìn Khải Minh, trong mắt hiện lên một chút tò mò.
“Hi hi!”
Hạ Linh đột nhiên nở nụ cười.
“Cô cười cái gì vậy?”
Khải Minh nhẹ nhàng nói.
“Ôi, hôm nay tôi thật đúng là nhìn lầm.
Tôi đã dò la rồi, hồi cấp hai anh rất hay bị bắt nạt.
Bây giờ khi nhìn thấy anh, anh có biết tôi cảm thấy anh là một người rất lương thiện và thậm chí là ngốc nghếch không!”
“Ha ha, thế mà không ngờ anh lại lợi hại như vậy.
Ba người bọn họ còn không có sức đánh trả, hơn nữa, anh cũng không biết vừa rồi anh đã ra tay bạo lực thế nào, biểu hiện rất nam tính cố nào đâu!”
Hạ Linh còn lấy chân đá nhẹ Khải Minh một cái.
Đúng vậy, Hạ Linh thực sự đã thay đổi cách nhìn với Khải Minh, lúc này trong lòng cô dâng lên một cảm xúc.
Con gái ấy mà, đều rất thích những chàng trai nam tính, đặc biệt là những người con trai trở nên nam tính là để bảo vệ mình.
Khải Minh là như vậy.
“Có một số việc cô không hiểu đâu, bình thường tôi không như vậy!”
Khải Minh nói.
“Tôi biết, tôi có thể nhìn ra!”
Hạ Linh bĩu môi.
“Được rồi, cô có thể tự mình về nhà không, tôi còn phải trð về!”
Khải Minh quay lại muốn rời đi.
“Sao anh lại quay về?”
Hạ Linh vội vàng nói.
“Tôi không có tiền bồi thường vì đã đập vỡ nhiều bàn ghế như vậy!”
Khải Minh nói.
“Này, đợi đã Khải Minh! Tôi còn có chuyện muốn nói!”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Tôi muốn nói, Khải Minh, anh rất tốt đấy!”
Hạ Linh nghiêm túc nói.
“Ha ha.”
Nở một nụ cười gượng gạo, Khải Minh trực tiếp rời đi.
“Cái người này, lần đầu tiên gặp mặt mình cũng không có cảm giác như vậy, nhưng sao bây gið lại cho người ta cảm giác có khí chất thế nhỉ?”
Hạ Linh nhìn bóng lưng của Khải Minh, lầm bẩm.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh Khải Minh đánh nhau vì mình vừa rồi, Hạ Linh lại cười ngọt ngào.
Lúc Hạ Linh trở về nhà thì đã gần trưa.
May mắn thay, ba mẹ cô đều không có ở nhà, chỉ có chị gái cô ở đây.
“Sao em về lâu quá vậy, chị gọi điện cho em thì tắt máy, không phải nói hai mươi phút là xong rồi sao?”
Chị Hạ Thảo hỏi ngay.
Nhưng khi thấy em gái đi khập khiễng, trên bắp chân còn có băng gạc thì cô choáng váng: “Em ơi, em bị sao vậy? Em đánh nhau với người nào à?”
“Hừ, chị ơi, với Shelly đó, cô ta dẫn người chặn em lại!”
Hạ Thảo nói.
“Hừ, con nhỏ đó, em nghĩ sao vậy … Còn cái thằng ranh khốn nạn kia đâu? Em đã thấy chưa?”
Hạ Thảo lại hỏi về Khải Minh.
“Chị ơi, sao chị lại gọi Khải Minh độc ác như vậy? Chị cũng chưa từng tiếp xúc với người ta, sao lại ác ý như vậy?”
Hạ Linh có chút khó chịu.
Là thực sự khó chịu.
Bởi vì khi cô ấy cho rằng một người là người tốt, người khác xúc phạm tới anh, cho dù là chị gái cô, sẽ khiến Hạ Linh cảm thấy tôi tệ.
“Ôi trời, em sao vậy? Em có gặp cậu ta không? Cậu ấy thế nào? Cậu ấy đẹp trai không? Không thấp chứ? Cậu ấy không phải là yêu quái xấu xí chứ?”
Hạ Thảo nói.
“Không biết, em mệt mỏi, em muốn về phòng nghỉ ngơi, sau này không bao giờ lo chuyện của chị nữa!”
Hạ Linh không vui trở về phòng.
“Sao vậy? Chuyện gì vậy nhỉ?”
Hạ Thảo nhìn thái độ của em gái mình đối với mình, cô không thể hiều được.
Quay trở lại với Khải Minh.
Sau khi anh về Lotteria xử lý sạch sẽ những kẻ theo đuôi, tình cờ là bác Ngô gọi điện để hỏi xem buổi xem mắt như thế nào, Khải Minh bảo trở về sẽ kể sau rồi quay trở lại nhà của bác Ngô.
Vừa đến cửa, cậu đã thấy Ngô Duyên đang đứng ð cửa, như thể đang đợi ai đó.
Sau khi nhìn thấy Khải Minh, cô ta đi về phía Khải Minh: “Mẹ kiếp, tao đợi mày trở về lâu như vậy, lại đây, †ao nói cho mày nghe môt chuyên…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.