Chương 658: Ngươi muốn chân tướng
Lạc Xoong
11/03/2021
Chương 658: Ngươi muốn chân tướng “Cổ Vũ Tiêu?”
Đó thực sự là cô ấy! Thì ra cô ấy thật sự vẫn chưa chết! Lúc trước, cả hai gặp nhau trên đường cùng đi Hải vương cung, Trần Hạo đã nhiều lần cứu cô ấy.
Chỉ là Trần Hạo luôn buồn bực và trong lòng thì tự trách chính bản thân,vì ở ngoài hang động Hải vương cung, mấy người đều bị quỷ đóa hoa xung kích đến ngất đi.
Khi tỉnh lại, Cổ Vũ Tiêu đã không còn nữa.
Trần Hạo cũng đã cử người đến vùng biển xung quanh cẩn thận tìm kiếm hơn một tháng, nhưng không ai còn sống, chết chẳng thấy xác nào cả.
Lúc đó Trần Hạo tự trách không biết cô ấy đã chết hay,hay là được người nào đó cứu đi.
Rốt cuộc, Trần Hạo biết Cổ Vũ Tiêu cũng đang tìm một nữ tử áo trắng.
Thật bất ngờ khi mọi suy đoán của anh đã được sáng tỏ ngay trước mắt.
Tại sao cô ấy ở đây? Cô ấy không phải là người nhà họ Cổ sao? Với đầy những nghi ngờ.
Trần Hạo thực hiện bí pháp.
Không bao lâu, sắc mặt Cổ Vũ Tiêu tốt hơn.
Đôi mắt xinh đẹp chuyển động, cô khẽ nhướng mi lên nhìn Trần Hạo.
Khi nhìn thấy Trần Hạo trước mặt, Cổ Vũ Tiêu trước tiên là sửng sốt, sau đó khoát lấy tay Trần Hạo: “Trần Hạo, có người muốn bắt ngươi, chạy mau!”
Cô vội vàng hét lên! “Ngươi nói, là bọn hắn ha?”
Trần Hạo đỡ cô dậy và cho cô xem những thi thể trôi trên sông.
“ngươi đã giết hết sao?”
Cổ Vũ Tiêu khó tin nói.
“Ừm! Nếu ta đoán không lầm, bọn này đều là người nhà họ Cổ phái tới?”
Trần Hạo hỏi.
Cổ Vũ Tiêu cúi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua một tia ửng hồng: “Ừm, bảy người bọn họ, đều là bảy cao thủ của Cổ gia.
Không ngờ bọn họ theo dõi ta dùng quỷ đóa hoa hạ thủ ta, Ta biết, tại sao bòn chúng muốn đối phó với ngươi! ”
“Xem ra lúc đầu ngươi có rất nhiều chuyện không nói thật với ta, ta hiện tại nhìn ra được.
Khi đó thực lực của ngươi cũng không yếu như vậy.
Chỉ là lúc đó ta không thấy rằng ngươi có nội lực kỳ quái này.tất cả mọi thứ đều là đang giả tạo? ”
Trần Hạo biết điều đó.
“Đúng vậy, ta nói dối ngươi, nhưng Trần Hạo, sau khi chúng ta gặp nhau, ta không có làm hại ngươi, không hề!”
Cổ Vũ Tiêu vội vàng nói.
Xem ra là sợ Trần Hạo hiểu lầm nên gố gắng giải bày.
“Ngươi cho rằng ta còn tin ngươi sao? Cổ gia đại tiểu thư!”
Trần Hạo cười nhạt.
“Ngươi có tin hay không, tóm lại đây không phải là nơi ở lâu, ngươi trước tiên cùng ta đi đến một nơi trốn đã, sau đó ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi!”
Cổ Vũ Tiêu nói.
Nhìn vào ánh mắt của cô ấy.
Nó trông rất thật.
Nhưng Trần Hạo không phải là Trần Hạo của hai năm trước, cô gái càng xinh đẹp lại càng nham hiểm.
Một lần, đã bị người phụ nữ xinh đẹp này lừa dối.
Trần Hạo bây giờ không thể không đề phòng.
Nếu cô ấy làm theo cách đó một lần nữa,chắc chắn cô ấy sẽ không thành công.
Có thể thấy được, nội lực của Cổ Vũ Tiêu rất phi thường, nhưng cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Hạo.
Đương nhiên, Trần Hạo không sợ cô ấy, mà là sợ quỷ đóa hoa! “Ta biết ngươi rất sợ quỷ đóa hoa, hiện tại ta sẽ vứt bỏ hết quỷ đóa hoa, ta sẽ đi bên cạnh ngươi.
Với năng lực giết bảy vị cao thủ của Cổ gia, ngươi không cần phải sợ ta.”
? ”
Cổ Vũ Tiêu để đáp lại sự tin tưởng cho Trần Hạo, từ trong tay cô ta lấy ra quỷ đóa hoa, rải rác trên mặt sông.
“Hiện tại bây giơ ngươi nên tin rồi chứ? Ta hẹn ngươi ra chỗ khác.
Là ta muốn giải thích với ngươi những chuyện này, nhưng không ngờ lãoThái bà lại phái người theo dõi ta!”
Cổ Vũ Tiêu nói.
Cùng với đó, đôi mắt hơi ướt và đỏ.
“Ta thật sự không muốn tổn thương ngươi! Trần Hạo!”
“Hừ, trên người ngươi cũng không còn có quỷ đóa hoa, ta cũng không sợ ngươi giở trò.
Nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Trần Hạo hít một hơi, nhẹ nói.
Sau đó hắn nắm lấy bả vai Cổ Vũ Tiêu.
Nhảy thẳng lên bờ từ thuyền.
Cổ Vũ Tiêu nói cho Trần Hạo biết chỗ trốn, Trần Hạo liền túm lấy cô lao về phía đó.
Trần Hạo cẩn thận đề phòng.
Cửu La vương và Vân Tình, trước mắt vẫn chưa có thể đối phó được.
Hơn nữa, còn có Cổ gia thần bí khó lường này.
Hai người đi đến một hang động ở ngoại thành.
Trần Hạo đã phong ấn một số huyết mạch lớn trong cơ thể Cổ Vũ Tiêu.
“ha ha, đến bây giờ, ngươi vẫn là không tin ta, còn tưởng rằng ta sẽ hại ngươi sao?”
Cổ Vũ Tiêu đè nén nội tâm, hít sâu một hơi nói.
“người như ngươi, ta chỉ lựa chọn tin tưởng một lần,sẽ không có lần thứ hai!”
Trần Hạo lạnh lùng nói.
“Nói tiếp đi, ngươi hứa sẽ nói thật cho ta mà!”
“Ta biết, nhưng ta còn muốn hỏi thêm một câu.
Ngươi hai lần trước đã cứu ta, giúp ta.
Sau khi ta bị tai nạn, ngươi liên tục phái người đi tìm.
Tìm hơn một tháng, còn căn dặn ngư dân nơi đó, một khi phát hiện ra ta, liền phải báo cáo với ngươi, ngươi vì ta làm những chuyện này,là vì ta hay là vì nguyên nhân khác? ”
Cổ Vũ Tiêu hai mắt đỏ ướt nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Hóa ra cô ấy biết tất cả những gì Trần Hạo làm, và cô ấy nhìn thấy điều đó trong mắt Trần Hạo.
“Ban đầu ta hứa đưa ngươi đến Hải vương cung, một phần sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm, một phần cũng muốn lấy manh mối của ngươi, nhưng về sau, càng nhìu hơn chính là áy náy, vì ta dẫn ngươi đi nhưng k đem ngươi ra được.
ta tự trách mình! Vì vậy, ta đã cố gắng mọi cách để tìm ngươi! ”
Trần Hạo nói.
Ban đầu Trần Hạo giúp cô là có ý đồ riêng.
Nhưng sau này, phải nói như thế đây.
Cô ấy là một cô gái nhỏ, để cô ấy tự trở về một mình, Trần Hạo không quá nhẫn tâm.
Cho nên mới đưa cô theo, không ngờ lại để cô mất tích ở hải vương cung, Trần Hạo tự trách mình bấy lâu nay.
Nếu biết trước điều này, nhất định không muốn mang cô theo cùng với những bí mật kia.
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.
Câu này, ít nhất cũng để cho cô ấy biết Trần Hạo củng coi cô là bằng hữu.
Mà Trần Hạo đối với loại tình cảm này, chính là điều mà quỷ đại sư từng tính.
Đó chính là là nhiều lần cứu Trần Hạo mấy lần.
Cổ Vũ Tiêu vốn định ám sát Trần Hạo, rốt cuộc không làm được.
Nếu không, Trần Hạo sẽ không bao giờ đến được với Hải vương cung.
Đương nhiên, lúc đó Cổ Vũ Tiêu không thể nói là thích Trần Hạo, mà chỉ để ở trong lòng.
Cô ấy bí mật xuất hiện cho đến sau khi gặp tai nạn.
Nhìn thấy Trần Hạo, vì tìm kiếm cô ấy, anh ta suýt chút nữa phải lật tung cả Đại Hải.
Và anh ấy ngồi trên bờ, ngồi lặng lẽ cả ngày lẫn đêm.
Nhìn hướng ra biển suy tư.
Cuối cùng, sau khi vớt lên từ biển, một phụ kiện nhỏ trên người của cô ấy.
Có thể thấy, sự áy náy và tự trách của Trần Hạo khi đó càng dâng cao.
Trần Hạo coi cô như một người bạn.
Thậm chí cảm giác này khiến cho Cổ Vũ Tiêu luôn cảm thấy rất an tâm,và chưa từng có ai đối xử với cô như vậy cả.
Và vì vậy đến điểm nhỏ này của Trần Hạo,cô ấy phát hiện mình đã có tình cảm.
Quỷ tính từ củng tính toán đến khúc nhân duyên này không thể từ chối nếu không sẽ đại nạn.
Cô ấy thực sự bắt đầu nhớ nhung mỗi ngày, lo lắng cho sự an toàn của Trần Hạo.
Càng nghĩ, càng lo lắng,và trằn trọc … Phải chăng tình yêu của cô ấy sẽ thực sự kết thúc trong bi kịch, cô ấy đã yêu một người không thể yêu lại cô? Nhưng bất kể như thế nào, Cổ Vũ Tiêu thề rằng đã lừa dối với Trần Hạo một lần,thì sẽ không bao giờ lừa dối anh lần thứ hai.
“Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật mà ta biết! Nói xong thì ta sợ từ nay về sau tình bạn giữa chúng ta sẽ kết thúc, ha ha, ta sợ sau này sẽ không làm bạn được nữa!”
Cổ Vũ Tiêu hít sâu một hơi …
Đó thực sự là cô ấy! Thì ra cô ấy thật sự vẫn chưa chết! Lúc trước, cả hai gặp nhau trên đường cùng đi Hải vương cung, Trần Hạo đã nhiều lần cứu cô ấy.
Chỉ là Trần Hạo luôn buồn bực và trong lòng thì tự trách chính bản thân,vì ở ngoài hang động Hải vương cung, mấy người đều bị quỷ đóa hoa xung kích đến ngất đi.
Khi tỉnh lại, Cổ Vũ Tiêu đã không còn nữa.
Trần Hạo cũng đã cử người đến vùng biển xung quanh cẩn thận tìm kiếm hơn một tháng, nhưng không ai còn sống, chết chẳng thấy xác nào cả.
Lúc đó Trần Hạo tự trách không biết cô ấy đã chết hay,hay là được người nào đó cứu đi.
Rốt cuộc, Trần Hạo biết Cổ Vũ Tiêu cũng đang tìm một nữ tử áo trắng.
Thật bất ngờ khi mọi suy đoán của anh đã được sáng tỏ ngay trước mắt.
Tại sao cô ấy ở đây? Cô ấy không phải là người nhà họ Cổ sao? Với đầy những nghi ngờ.
Trần Hạo thực hiện bí pháp.
Không bao lâu, sắc mặt Cổ Vũ Tiêu tốt hơn.
Đôi mắt xinh đẹp chuyển động, cô khẽ nhướng mi lên nhìn Trần Hạo.
Khi nhìn thấy Trần Hạo trước mặt, Cổ Vũ Tiêu trước tiên là sửng sốt, sau đó khoát lấy tay Trần Hạo: “Trần Hạo, có người muốn bắt ngươi, chạy mau!”
Cô vội vàng hét lên! “Ngươi nói, là bọn hắn ha?”
Trần Hạo đỡ cô dậy và cho cô xem những thi thể trôi trên sông.
“ngươi đã giết hết sao?”
Cổ Vũ Tiêu khó tin nói.
“Ừm! Nếu ta đoán không lầm, bọn này đều là người nhà họ Cổ phái tới?”
Trần Hạo hỏi.
Cổ Vũ Tiêu cúi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua một tia ửng hồng: “Ừm, bảy người bọn họ, đều là bảy cao thủ của Cổ gia.
Không ngờ bọn họ theo dõi ta dùng quỷ đóa hoa hạ thủ ta, Ta biết, tại sao bòn chúng muốn đối phó với ngươi! ”
“Xem ra lúc đầu ngươi có rất nhiều chuyện không nói thật với ta, ta hiện tại nhìn ra được.
Khi đó thực lực của ngươi cũng không yếu như vậy.
Chỉ là lúc đó ta không thấy rằng ngươi có nội lực kỳ quái này.tất cả mọi thứ đều là đang giả tạo? ”
Trần Hạo biết điều đó.
“Đúng vậy, ta nói dối ngươi, nhưng Trần Hạo, sau khi chúng ta gặp nhau, ta không có làm hại ngươi, không hề!”
Cổ Vũ Tiêu vội vàng nói.
Xem ra là sợ Trần Hạo hiểu lầm nên gố gắng giải bày.
“Ngươi cho rằng ta còn tin ngươi sao? Cổ gia đại tiểu thư!”
Trần Hạo cười nhạt.
“Ngươi có tin hay không, tóm lại đây không phải là nơi ở lâu, ngươi trước tiên cùng ta đi đến một nơi trốn đã, sau đó ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi!”
Cổ Vũ Tiêu nói.
Nhìn vào ánh mắt của cô ấy.
Nó trông rất thật.
Nhưng Trần Hạo không phải là Trần Hạo của hai năm trước, cô gái càng xinh đẹp lại càng nham hiểm.
Một lần, đã bị người phụ nữ xinh đẹp này lừa dối.
Trần Hạo bây giờ không thể không đề phòng.
Nếu cô ấy làm theo cách đó một lần nữa,chắc chắn cô ấy sẽ không thành công.
Có thể thấy được, nội lực của Cổ Vũ Tiêu rất phi thường, nhưng cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Hạo.
Đương nhiên, Trần Hạo không sợ cô ấy, mà là sợ quỷ đóa hoa! “Ta biết ngươi rất sợ quỷ đóa hoa, hiện tại ta sẽ vứt bỏ hết quỷ đóa hoa, ta sẽ đi bên cạnh ngươi.
Với năng lực giết bảy vị cao thủ của Cổ gia, ngươi không cần phải sợ ta.”
? ”
Cổ Vũ Tiêu để đáp lại sự tin tưởng cho Trần Hạo, từ trong tay cô ta lấy ra quỷ đóa hoa, rải rác trên mặt sông.
“Hiện tại bây giơ ngươi nên tin rồi chứ? Ta hẹn ngươi ra chỗ khác.
Là ta muốn giải thích với ngươi những chuyện này, nhưng không ngờ lãoThái bà lại phái người theo dõi ta!”
Cổ Vũ Tiêu nói.
Cùng với đó, đôi mắt hơi ướt và đỏ.
“Ta thật sự không muốn tổn thương ngươi! Trần Hạo!”
“Hừ, trên người ngươi cũng không còn có quỷ đóa hoa, ta cũng không sợ ngươi giở trò.
Nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Trần Hạo hít một hơi, nhẹ nói.
Sau đó hắn nắm lấy bả vai Cổ Vũ Tiêu.
Nhảy thẳng lên bờ từ thuyền.
Cổ Vũ Tiêu nói cho Trần Hạo biết chỗ trốn, Trần Hạo liền túm lấy cô lao về phía đó.
Trần Hạo cẩn thận đề phòng.
Cửu La vương và Vân Tình, trước mắt vẫn chưa có thể đối phó được.
Hơn nữa, còn có Cổ gia thần bí khó lường này.
Hai người đi đến một hang động ở ngoại thành.
Trần Hạo đã phong ấn một số huyết mạch lớn trong cơ thể Cổ Vũ Tiêu.
“ha ha, đến bây giờ, ngươi vẫn là không tin ta, còn tưởng rằng ta sẽ hại ngươi sao?”
Cổ Vũ Tiêu đè nén nội tâm, hít sâu một hơi nói.
“người như ngươi, ta chỉ lựa chọn tin tưởng một lần,sẽ không có lần thứ hai!”
Trần Hạo lạnh lùng nói.
“Nói tiếp đi, ngươi hứa sẽ nói thật cho ta mà!”
“Ta biết, nhưng ta còn muốn hỏi thêm một câu.
Ngươi hai lần trước đã cứu ta, giúp ta.
Sau khi ta bị tai nạn, ngươi liên tục phái người đi tìm.
Tìm hơn một tháng, còn căn dặn ngư dân nơi đó, một khi phát hiện ra ta, liền phải báo cáo với ngươi, ngươi vì ta làm những chuyện này,là vì ta hay là vì nguyên nhân khác? ”
Cổ Vũ Tiêu hai mắt đỏ ướt nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Hóa ra cô ấy biết tất cả những gì Trần Hạo làm, và cô ấy nhìn thấy điều đó trong mắt Trần Hạo.
“Ban đầu ta hứa đưa ngươi đến Hải vương cung, một phần sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm, một phần cũng muốn lấy manh mối của ngươi, nhưng về sau, càng nhìu hơn chính là áy náy, vì ta dẫn ngươi đi nhưng k đem ngươi ra được.
ta tự trách mình! Vì vậy, ta đã cố gắng mọi cách để tìm ngươi! ”
Trần Hạo nói.
Ban đầu Trần Hạo giúp cô là có ý đồ riêng.
Nhưng sau này, phải nói như thế đây.
Cô ấy là một cô gái nhỏ, để cô ấy tự trở về một mình, Trần Hạo không quá nhẫn tâm.
Cho nên mới đưa cô theo, không ngờ lại để cô mất tích ở hải vương cung, Trần Hạo tự trách mình bấy lâu nay.
Nếu biết trước điều này, nhất định không muốn mang cô theo cùng với những bí mật kia.
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.
Câu này, ít nhất cũng để cho cô ấy biết Trần Hạo củng coi cô là bằng hữu.
Mà Trần Hạo đối với loại tình cảm này, chính là điều mà quỷ đại sư từng tính.
Đó chính là là nhiều lần cứu Trần Hạo mấy lần.
Cổ Vũ Tiêu vốn định ám sát Trần Hạo, rốt cuộc không làm được.
Nếu không, Trần Hạo sẽ không bao giờ đến được với Hải vương cung.
Đương nhiên, lúc đó Cổ Vũ Tiêu không thể nói là thích Trần Hạo, mà chỉ để ở trong lòng.
Cô ấy bí mật xuất hiện cho đến sau khi gặp tai nạn.
Nhìn thấy Trần Hạo, vì tìm kiếm cô ấy, anh ta suýt chút nữa phải lật tung cả Đại Hải.
Và anh ấy ngồi trên bờ, ngồi lặng lẽ cả ngày lẫn đêm.
Nhìn hướng ra biển suy tư.
Cuối cùng, sau khi vớt lên từ biển, một phụ kiện nhỏ trên người của cô ấy.
Có thể thấy, sự áy náy và tự trách của Trần Hạo khi đó càng dâng cao.
Trần Hạo coi cô như một người bạn.
Thậm chí cảm giác này khiến cho Cổ Vũ Tiêu luôn cảm thấy rất an tâm,và chưa từng có ai đối xử với cô như vậy cả.
Và vì vậy đến điểm nhỏ này của Trần Hạo,cô ấy phát hiện mình đã có tình cảm.
Quỷ tính từ củng tính toán đến khúc nhân duyên này không thể từ chối nếu không sẽ đại nạn.
Cô ấy thực sự bắt đầu nhớ nhung mỗi ngày, lo lắng cho sự an toàn của Trần Hạo.
Càng nghĩ, càng lo lắng,và trằn trọc … Phải chăng tình yêu của cô ấy sẽ thực sự kết thúc trong bi kịch, cô ấy đã yêu một người không thể yêu lại cô? Nhưng bất kể như thế nào, Cổ Vũ Tiêu thề rằng đã lừa dối với Trần Hạo một lần,thì sẽ không bao giờ lừa dối anh lần thứ hai.
“Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật mà ta biết! Nói xong thì ta sợ từ nay về sau tình bạn giữa chúng ta sẽ kết thúc, ha ha, ta sợ sau này sẽ không làm bạn được nữa!”
Cổ Vũ Tiêu hít sâu một hơi …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.