Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Chương 2: Đổi Một Thế Giới Khác Để Sống
Lạc Tử Thất
04/07/2024
Chu Phong nhìn đường đi đúng theo phong cách những năm 80, cũng như Chu Tiểu Yến mới mười tám tuổi, và còn Dương Bảo Toàn hai mươi tuổi mới gặp trong phòng chiếu phim vừa nãy, đầu óc anh như nổ tung.
Anh, sống lại rồi!
Sống lại năm 1988!
Giờ phút này, trong lòng anh không biết là vui mừng khôn xiết hay là khẩn trưởng, anh lập tức chạy tới bên cạnh Chu Tiểu Yến rồi nắm lấy tay cô.
Bởi vì quá vội vàng nên dùng hơi nhiều sức, làm Chu Tiểu Yêu đau đớn kêu lên: “Anh làm gì vậy, đau!”
"Chị dâu em đâu?” Lúc Chu Phong hỏi câu này thì ánh mắt anh đã đỏ ửng, hơi thở dồn dập, trên mặt nổi gân xanh, anh siết tay Chu Tiểu Yến, không những không giảm lực mà ngược lại còn dùng sức nhiều hơn!
Bởi vì anh muốn xác nhận một chuyện!
Chu Tiểu Yến đau tới mức hốc mắt đỏ lên, dùng sức trừng mắt với Chu Phong mắng: “Anh còn hỏi chị dâu! Hôm nay em được nghỉ về sớm đã không thấy chị ấy đây! Cũng không thấy Huyên Huyên và Khả Hinh, trên bàn trong nhà còn có một lá thư viết cho anh. Em không dám mở ra xem, là nét chữ của chị dâu!”
Nói rồi, Chu Tiểu Yến nhịn đau lấy lá thư trong túi quần ra đưa cho Chu Phong.
Nhưng Chu Phong căn bản không hề đợi cô lấy thư ra, trong nháy mắt buông tay rồi phóng như đạn pháo về nhà như một người điên, lúc thì cười như điên, lúc thì tru lên một cách đau khổ.
Chu Tiểu Yên thấy vậy thì mơ màng.
“Anh năm điên rồi?”
Cô không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng cất bước chạy theo sau.
Nhưng tốc độ của Chu Phong cực kỳ nhanh, một đứa nhỏ chỉ biết đi học như cô căn bản không theo kịp.
Lúc này trong lòng Chu Phong đã loạn hết cả lên.
Bởi vì đúng ngày này chính là lúc vợ anh Tô Tiểu Tình cũng vì không chịu được trầm cảm sau sinh mà ôm Huyên Huyên và Khả Hinh tự sát!
Đầu anh nổ ầm ầm.
Địa điểm: Trên vách đá bên cạnh vườn cam sau nhà.
Thời gian: Ba giờ chiều.
Bây giờ mấy giờ rồi? Nhìn trời chắc là khoảng hai giờ chiều.
"A a a a! Tô Tiểu Tình, em chờ anh!”
Lần này anh đã sống lại thì tuyệt đối sẽ không để cho vợ con mình chết!!!
Anh muốn đưa họ đến với nước Hoa phồn thịnh trong tương lai!
Muốn cho họ cuộc sống ăn sung mặc sướng!
Muốn cho họ nhiều nhiều tình yêu nhất!
Anh vừa chạy vừa rơi nước mắt.
Anh của trước kia, là một thằng lưu manh, vì tuổi còn trẻ, mà còn kết hôn sớm, nên không hề có ý thức trách nhiệm với gia đình, cộng thêm vẫn đang trong trạng thái chờ được sắp xếp công việc nên ngày nào cũng la cà với một đám bạn bè xấu.
Nếu không đi thôn Dương gia đánh bài thì cũng đến phòng chiếu phim xem phim, không thì đi trượt băng, đánh bi-a, v.v…
Lúc đó anh cảm thấy phụ nữ sinh con cũng không cần mình quan tâm, một mình cô ấy là có thể tự giải quyết được.
Thậm chí anh còn không có tình cha con với đứa nhỏ, mà ngược lại nửa đêm còn vì con khóc mà phát cáu, bực bội, lấy đi chút hy vọng cuối cùng của Tô Tiểu Tình.
Sau khi Tô Tiểu Tình và hai đứa con chết đi, anh mới nghĩ thông suốt.
Nguyên nhân chính là sáng nay anh đã lấy số tiền cuối cùng Tô Tiểu Tình dùng để mua sữa cho con, tổng cộng hai mươi ba tệ. Mà hôm qua trong tiệm cơm quốc doanh nơi Tô Tiểu Tình đi làm, anh và đám bạn bè xấu đến đó uống rượu, uống rất nhiều, sau đó vì thấy hai đưa trẻ Tô Tiểu Tình mang theo đột nhiên khóc lên, tiếng khóc làm anh bực bội, thét lên với cô mấy câu, nói ngay cả đứa bé cô cũng chăm không được thì còn làm được gì.
Nhớ lại những việc này, Chu Phong vừa chạy vừa tự đánh mặt mình.
“Thằng cặn bã!”
“Trước kia mình đúng là cmn khốn nạn.”
Cũng may bây giờ sống lại, tất cả đều có thể cứu vãn.
Anh sợ đến trễ nên sau khi về đến nhà thì chạy thẳng ra sau núi, ngay cả thở cũng không kịp.
Đồng thời cũng vội vàng la lớn: “Tiểu Tình! Tiểu Tình!"
Bởi vì quá mức sốt ruột, trên núi lại có rất nhiều bụi gai nên anh bất cẩn té xuống đất.
May là trên mặt đất có rất nhiều bùn đất và lá khô rụng nên có ngã sấp mặt cũng không thương tích gì.
Ngã sấp xuống, anh lại đứng lên, cũng không rảnh mà phủi bụi quần áo, anh tiếp tục chảy tới chỗ Tô Tiểu Tình dẫn con tự sát kiếp trước.
"Tiểu Tình, Tiểu Tình! "
Giờ phút này, Tô Tiểu Tình đang ôm con trai lớn Huyên Huyên đã được ba tháng tuổi trong lòng đặt xuống mặt đất đầy lá tùng khô.
Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn, cũng không quấy khóc, còn nhếch môi cười với Tô Tiểu Tình.
Hốc mắt Tô Tiểu Tình đỏ hoe, cô xoay người lau nước mắt.
“Huyên Huyên ngoan.”
Cô khéo léo tháo sợi dây cột con gái Khả Hinh ba tháng tuổi sau lưng ra, đưa con từ sau lưng ôm ra trước ngực, sau đó xoay người đặt con nằm song song với Huyên Huyên.
Cô ngồi xổm xuống nhìn hai đứa con, cười một cách tuyệt vọng.
“Huyên Huyên, Khả Hinh, mẹ ở đây, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh các con, nhưng mẹ thật sự không chịu nổi nữa, cha hai đứa không thương chúng ta.”
“Chúng ta đổi một thế giới khác để sống nhé.”
------
Dịch: MBMH Translate
Anh, sống lại rồi!
Sống lại năm 1988!
Giờ phút này, trong lòng anh không biết là vui mừng khôn xiết hay là khẩn trưởng, anh lập tức chạy tới bên cạnh Chu Tiểu Yến rồi nắm lấy tay cô.
Bởi vì quá vội vàng nên dùng hơi nhiều sức, làm Chu Tiểu Yêu đau đớn kêu lên: “Anh làm gì vậy, đau!”
"Chị dâu em đâu?” Lúc Chu Phong hỏi câu này thì ánh mắt anh đã đỏ ửng, hơi thở dồn dập, trên mặt nổi gân xanh, anh siết tay Chu Tiểu Yến, không những không giảm lực mà ngược lại còn dùng sức nhiều hơn!
Bởi vì anh muốn xác nhận một chuyện!
Chu Tiểu Yến đau tới mức hốc mắt đỏ lên, dùng sức trừng mắt với Chu Phong mắng: “Anh còn hỏi chị dâu! Hôm nay em được nghỉ về sớm đã không thấy chị ấy đây! Cũng không thấy Huyên Huyên và Khả Hinh, trên bàn trong nhà còn có một lá thư viết cho anh. Em không dám mở ra xem, là nét chữ của chị dâu!”
Nói rồi, Chu Tiểu Yến nhịn đau lấy lá thư trong túi quần ra đưa cho Chu Phong.
Nhưng Chu Phong căn bản không hề đợi cô lấy thư ra, trong nháy mắt buông tay rồi phóng như đạn pháo về nhà như một người điên, lúc thì cười như điên, lúc thì tru lên một cách đau khổ.
Chu Tiểu Yên thấy vậy thì mơ màng.
“Anh năm điên rồi?”
Cô không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng cất bước chạy theo sau.
Nhưng tốc độ của Chu Phong cực kỳ nhanh, một đứa nhỏ chỉ biết đi học như cô căn bản không theo kịp.
Lúc này trong lòng Chu Phong đã loạn hết cả lên.
Bởi vì đúng ngày này chính là lúc vợ anh Tô Tiểu Tình cũng vì không chịu được trầm cảm sau sinh mà ôm Huyên Huyên và Khả Hinh tự sát!
Đầu anh nổ ầm ầm.
Địa điểm: Trên vách đá bên cạnh vườn cam sau nhà.
Thời gian: Ba giờ chiều.
Bây giờ mấy giờ rồi? Nhìn trời chắc là khoảng hai giờ chiều.
"A a a a! Tô Tiểu Tình, em chờ anh!”
Lần này anh đã sống lại thì tuyệt đối sẽ không để cho vợ con mình chết!!!
Anh muốn đưa họ đến với nước Hoa phồn thịnh trong tương lai!
Muốn cho họ cuộc sống ăn sung mặc sướng!
Muốn cho họ nhiều nhiều tình yêu nhất!
Anh vừa chạy vừa rơi nước mắt.
Anh của trước kia, là một thằng lưu manh, vì tuổi còn trẻ, mà còn kết hôn sớm, nên không hề có ý thức trách nhiệm với gia đình, cộng thêm vẫn đang trong trạng thái chờ được sắp xếp công việc nên ngày nào cũng la cà với một đám bạn bè xấu.
Nếu không đi thôn Dương gia đánh bài thì cũng đến phòng chiếu phim xem phim, không thì đi trượt băng, đánh bi-a, v.v…
Lúc đó anh cảm thấy phụ nữ sinh con cũng không cần mình quan tâm, một mình cô ấy là có thể tự giải quyết được.
Thậm chí anh còn không có tình cha con với đứa nhỏ, mà ngược lại nửa đêm còn vì con khóc mà phát cáu, bực bội, lấy đi chút hy vọng cuối cùng của Tô Tiểu Tình.
Sau khi Tô Tiểu Tình và hai đứa con chết đi, anh mới nghĩ thông suốt.
Nguyên nhân chính là sáng nay anh đã lấy số tiền cuối cùng Tô Tiểu Tình dùng để mua sữa cho con, tổng cộng hai mươi ba tệ. Mà hôm qua trong tiệm cơm quốc doanh nơi Tô Tiểu Tình đi làm, anh và đám bạn bè xấu đến đó uống rượu, uống rất nhiều, sau đó vì thấy hai đưa trẻ Tô Tiểu Tình mang theo đột nhiên khóc lên, tiếng khóc làm anh bực bội, thét lên với cô mấy câu, nói ngay cả đứa bé cô cũng chăm không được thì còn làm được gì.
Nhớ lại những việc này, Chu Phong vừa chạy vừa tự đánh mặt mình.
“Thằng cặn bã!”
“Trước kia mình đúng là cmn khốn nạn.”
Cũng may bây giờ sống lại, tất cả đều có thể cứu vãn.
Anh sợ đến trễ nên sau khi về đến nhà thì chạy thẳng ra sau núi, ngay cả thở cũng không kịp.
Đồng thời cũng vội vàng la lớn: “Tiểu Tình! Tiểu Tình!"
Bởi vì quá mức sốt ruột, trên núi lại có rất nhiều bụi gai nên anh bất cẩn té xuống đất.
May là trên mặt đất có rất nhiều bùn đất và lá khô rụng nên có ngã sấp mặt cũng không thương tích gì.
Ngã sấp xuống, anh lại đứng lên, cũng không rảnh mà phủi bụi quần áo, anh tiếp tục chảy tới chỗ Tô Tiểu Tình dẫn con tự sát kiếp trước.
"Tiểu Tình, Tiểu Tình! "
Giờ phút này, Tô Tiểu Tình đang ôm con trai lớn Huyên Huyên đã được ba tháng tuổi trong lòng đặt xuống mặt đất đầy lá tùng khô.
Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn, cũng không quấy khóc, còn nhếch môi cười với Tô Tiểu Tình.
Hốc mắt Tô Tiểu Tình đỏ hoe, cô xoay người lau nước mắt.
“Huyên Huyên ngoan.”
Cô khéo léo tháo sợi dây cột con gái Khả Hinh ba tháng tuổi sau lưng ra, đưa con từ sau lưng ôm ra trước ngực, sau đó xoay người đặt con nằm song song với Huyên Huyên.
Cô ngồi xổm xuống nhìn hai đứa con, cười một cách tuyệt vọng.
“Huyên Huyên, Khả Hinh, mẹ ở đây, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh các con, nhưng mẹ thật sự không chịu nổi nữa, cha hai đứa không thương chúng ta.”
“Chúng ta đổi một thế giới khác để sống nhé.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.