Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Chương 39: Hai Anh Trai Khiếp Sợ: Chú Năm, Lợi Hại!
Lạc Tử Thất
05/07/2024
Chu Phong cũng lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút một hơi, nói với ông bảo vệ: "Bác ơi, nhà máy sấy này khi nhận đơn đặt hàng trung bình nhận khoảng bao nhiêu cân?"
Ông bảo vệ nhìn thấy Chu Trình và Chu Vạn Lý đi theo phía sau Chu Phong, cũng thấy được mấy cái sọt lớn kia, biết Chu Phong bọn họ đến sấy đồ.
Ông nhìn Chu Phong rất thuận mắt, cộng thêm Chu Phong rất tôn kính ông nên cũng nguyện ý nói thêm vài câu với Chu Phong.
Ông luyến tiếc hút Bạch Sa, lấy Bạch Phát hai hào một hộp từ trong túi quần ra.
Chu Phong khom lưng châm lửa cho ông.
Ông hút một hơi thuốc xong, cười nói: "Bình thường đều phải một ngàn cân trở lên, cậu mang đến bao nhiêu?"
Nói xong, ông cầm thuốc lá chỉ chỉ mấy cái sọt lớn kia.
Chu Phong nói: "Chỉ mang theo hơn bốn trăm cân, cháu có một người thân ở Quảng Châu chuyên kinh doanh nấm khô, bác cũng biết bên Đại Sơn chúng cháu những thứ khác thì không nhiều lắm nhưng nấm thì nhiều.”
“Đây là số lượng cháu và các anh trai hái nửa ngày, sợ nấm hỏng cho nên muốn mang đi sấy khô trước.”
"Đây là do chúng cháu không biết quy củ, nếu sớm biết trong xưởng sấy khô phải từ một ngàn cân trở lên mới nhận thì tốt rồi, ngày mai cháu chắc chắn sẽ hái nhiều một chút rồi mới mang đến."
Nói xong, Chu Phong đứng dậy muốn gọi Chu Trình và Chu Vạn Lý nhấc sọt lên, vẻ mặt kiểu không để cho ông bảo vệ khó xử.
Ông bảo vệ ngược lại trong lòng có chút không đành lòng.
Ông đứng dậy nói: "Khụ, cũng đã mang đến rồi, cái này là nấm chứ cũng không phải vật gì khác, nếu không sấy khô để một hai ngày sẽ hỏng mất, hơn nữa nếu giờ mọi người mang trở về, ngày mai lại mang đến, thế thì tốn thêm chi phí vận chuyển rồi, hơn bốn trăm cân đó."
“Được rồi, may mà hôm nay mấy người gặp tôi trực ở đây, con rể tôi là quản lý nhà máy này, đi, tôi dẫn mấy người vào.”
Chu Trình và Chu Vạn Lý liếc nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự hưng phấn.
Vẫn là em Năm có biện pháp!
Đầu óc và mồm mép lợi hại!
Lần trước khi hai người bọn họ đến, cũng đưa thuốc lá cho ông bảo vệ, cũng nói các lời tốt, nhưng mà vẫn không được.
Không nghĩ đến chú Năm nhà mình nói mấy câu thì đã khiến ông ấy thả bọn họ vào.
Hai người đều âm thầm giơ ngón tay cái lên về phía Chu Phong.
Chu Tiểu Yến cũng cực kỳ hưng phấn.
Chu Phong nhấc cái sọt lên, mang theo Đại Bảo Tiểu Bảo, đi theo ông bảo vệ vào trong xưởng.
Về phần cổng, ông bảo vệ gọi một người trẻ tuổi khác tiếp tục trông ở đó.
Ông bảo vệ nhìn thấy trong sọt Chu Phong là hai bảo bảo nhỏ, lập tức cười rất hiền lành, hỏi: "Đây là con của cậu?"
"Đúng vậy, mẹ của hai nhóc phải đi làm, cháu lại không yên tâm để hai nhóc ở nhà nên mang theo hai đứa nhóc cùng đi." Chu Phong nói.
Sau đó Chu Phong cười nói với hai nhóc con trong sọt: "Huyên Huyên, Khả Hinh, nào, gọi ông nào.”
Hai nhóc con lúc này làm sao biết nói được, nhưng mà nghe được Chu Phong nói chuyện với hai nhóc.
Nên cực kỳ nể mặt nở nụ cười, còn kêu "ê ê a a".
Chọc cho ông bảo vệ cười không ngậm miệng lại được.
Ở tuổi này, ông thích nhất là các bảo bảo nhỏ.
Trên đường đi không khí đều rất tốt.
Ông bảo vệ mang theo Chu Phong đến phòng làm việc của con rể ông là Đỗ Chí Vân, sau đó giới thiệu Chu Phong, "Chí Vân, đây là con của một người bà con xa ở quê ba, bọn họ đến nơi này sấy khô một ít nấm tươi, gánh đòn gánh từ quê đến, có hơn bốn trăm cân, con giúp người ta sấy khô một chút nhé.”
Đỗ Chí Vân vội vàng nói: "Được, ba, loại chuyện nhỏ này ba cứ giao cho con đi.”
Ông bảo vệ gật đầu, rời đi.
Đỗ Chí Vân dẫn Chu Phong đến phòng máy.
Chu Phong nói cặn kẽ với Đỗ Chí Vân về tiêu chuẩn sức gió của những cây nấm mà anh mang đến, cùng với nhiệt độ bắt đầu khi sấy.
Tất cả những điều này chỉ cần thiết lập trên máy là được, rất đơn giản.
"Tiểu Chu, cậu là bà con xa thân thích của ba tôi, lần này các cậu sấy nấm trọng lượng tổng cộng là 457 cân, ngày thường sấy một cân hàng tươi chúng tôi sẽ thu phí là năm xu, tôi thu cậu bốn xu, tổng cộng là mười tám đồng hai hào tám xu."
“Được, cảm ơn anh Đỗ.” Chu Phong đưa thuốc cho Đỗ Chí Vân.
Đỗ Chí Vân nhận điếu thuốc, nhìn, cười nói: "Được đấy, hút Bạch Sa, đúng là có tiền.”
“Cũng tạm, chỉ là vất vả kiếm chút tiền, không có cách nào so sánh với anh Đỗ, anh Đỗ, nói thật với anh, vừa rồi là ba anh coi trọng em, nói em là con của bà con xa của ông ấy, thật ra em cũng vừa mới quen biết ba anh.”
"Về phần giá, giá hữu nghị này em cảm thấy không cần lắm, một xu nhiều ra để làm tiền hoa hồng cho anh, anh cảm thấy như thế nào?"
“Về sau em có lẽ sẽ thường xuyên đến sấy khô loại nấm này.”
Lúc Chu Phong nói ra lời này cố ý chọn nơi cách xa người khác, âm lượng lúc anh nói cũng đặc biệt nhỏ nhẹ, người xung quanh căn bản không nghe thấy được.
Đỗ Chí Vân đầu tiên là hơi kinh ngạc, không nghĩ đến Chu Phong người này thành thật như vậy, còn dám nói ra chuyện cậu ta không phải bà con xa thân thích của ba vợ mình.
Nhưng mà......
------
Dịch: MBMH Translate
Ông bảo vệ nhìn thấy Chu Trình và Chu Vạn Lý đi theo phía sau Chu Phong, cũng thấy được mấy cái sọt lớn kia, biết Chu Phong bọn họ đến sấy đồ.
Ông nhìn Chu Phong rất thuận mắt, cộng thêm Chu Phong rất tôn kính ông nên cũng nguyện ý nói thêm vài câu với Chu Phong.
Ông luyến tiếc hút Bạch Sa, lấy Bạch Phát hai hào một hộp từ trong túi quần ra.
Chu Phong khom lưng châm lửa cho ông.
Ông hút một hơi thuốc xong, cười nói: "Bình thường đều phải một ngàn cân trở lên, cậu mang đến bao nhiêu?"
Nói xong, ông cầm thuốc lá chỉ chỉ mấy cái sọt lớn kia.
Chu Phong nói: "Chỉ mang theo hơn bốn trăm cân, cháu có một người thân ở Quảng Châu chuyên kinh doanh nấm khô, bác cũng biết bên Đại Sơn chúng cháu những thứ khác thì không nhiều lắm nhưng nấm thì nhiều.”
“Đây là số lượng cháu và các anh trai hái nửa ngày, sợ nấm hỏng cho nên muốn mang đi sấy khô trước.”
"Đây là do chúng cháu không biết quy củ, nếu sớm biết trong xưởng sấy khô phải từ một ngàn cân trở lên mới nhận thì tốt rồi, ngày mai cháu chắc chắn sẽ hái nhiều một chút rồi mới mang đến."
Nói xong, Chu Phong đứng dậy muốn gọi Chu Trình và Chu Vạn Lý nhấc sọt lên, vẻ mặt kiểu không để cho ông bảo vệ khó xử.
Ông bảo vệ ngược lại trong lòng có chút không đành lòng.
Ông đứng dậy nói: "Khụ, cũng đã mang đến rồi, cái này là nấm chứ cũng không phải vật gì khác, nếu không sấy khô để một hai ngày sẽ hỏng mất, hơn nữa nếu giờ mọi người mang trở về, ngày mai lại mang đến, thế thì tốn thêm chi phí vận chuyển rồi, hơn bốn trăm cân đó."
“Được rồi, may mà hôm nay mấy người gặp tôi trực ở đây, con rể tôi là quản lý nhà máy này, đi, tôi dẫn mấy người vào.”
Chu Trình và Chu Vạn Lý liếc nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự hưng phấn.
Vẫn là em Năm có biện pháp!
Đầu óc và mồm mép lợi hại!
Lần trước khi hai người bọn họ đến, cũng đưa thuốc lá cho ông bảo vệ, cũng nói các lời tốt, nhưng mà vẫn không được.
Không nghĩ đến chú Năm nhà mình nói mấy câu thì đã khiến ông ấy thả bọn họ vào.
Hai người đều âm thầm giơ ngón tay cái lên về phía Chu Phong.
Chu Tiểu Yến cũng cực kỳ hưng phấn.
Chu Phong nhấc cái sọt lên, mang theo Đại Bảo Tiểu Bảo, đi theo ông bảo vệ vào trong xưởng.
Về phần cổng, ông bảo vệ gọi một người trẻ tuổi khác tiếp tục trông ở đó.
Ông bảo vệ nhìn thấy trong sọt Chu Phong là hai bảo bảo nhỏ, lập tức cười rất hiền lành, hỏi: "Đây là con của cậu?"
"Đúng vậy, mẹ của hai nhóc phải đi làm, cháu lại không yên tâm để hai nhóc ở nhà nên mang theo hai đứa nhóc cùng đi." Chu Phong nói.
Sau đó Chu Phong cười nói với hai nhóc con trong sọt: "Huyên Huyên, Khả Hinh, nào, gọi ông nào.”
Hai nhóc con lúc này làm sao biết nói được, nhưng mà nghe được Chu Phong nói chuyện với hai nhóc.
Nên cực kỳ nể mặt nở nụ cười, còn kêu "ê ê a a".
Chọc cho ông bảo vệ cười không ngậm miệng lại được.
Ở tuổi này, ông thích nhất là các bảo bảo nhỏ.
Trên đường đi không khí đều rất tốt.
Ông bảo vệ mang theo Chu Phong đến phòng làm việc của con rể ông là Đỗ Chí Vân, sau đó giới thiệu Chu Phong, "Chí Vân, đây là con của một người bà con xa ở quê ba, bọn họ đến nơi này sấy khô một ít nấm tươi, gánh đòn gánh từ quê đến, có hơn bốn trăm cân, con giúp người ta sấy khô một chút nhé.”
Đỗ Chí Vân vội vàng nói: "Được, ba, loại chuyện nhỏ này ba cứ giao cho con đi.”
Ông bảo vệ gật đầu, rời đi.
Đỗ Chí Vân dẫn Chu Phong đến phòng máy.
Chu Phong nói cặn kẽ với Đỗ Chí Vân về tiêu chuẩn sức gió của những cây nấm mà anh mang đến, cùng với nhiệt độ bắt đầu khi sấy.
Tất cả những điều này chỉ cần thiết lập trên máy là được, rất đơn giản.
"Tiểu Chu, cậu là bà con xa thân thích của ba tôi, lần này các cậu sấy nấm trọng lượng tổng cộng là 457 cân, ngày thường sấy một cân hàng tươi chúng tôi sẽ thu phí là năm xu, tôi thu cậu bốn xu, tổng cộng là mười tám đồng hai hào tám xu."
“Được, cảm ơn anh Đỗ.” Chu Phong đưa thuốc cho Đỗ Chí Vân.
Đỗ Chí Vân nhận điếu thuốc, nhìn, cười nói: "Được đấy, hút Bạch Sa, đúng là có tiền.”
“Cũng tạm, chỉ là vất vả kiếm chút tiền, không có cách nào so sánh với anh Đỗ, anh Đỗ, nói thật với anh, vừa rồi là ba anh coi trọng em, nói em là con của bà con xa của ông ấy, thật ra em cũng vừa mới quen biết ba anh.”
"Về phần giá, giá hữu nghị này em cảm thấy không cần lắm, một xu nhiều ra để làm tiền hoa hồng cho anh, anh cảm thấy như thế nào?"
“Về sau em có lẽ sẽ thường xuyên đến sấy khô loại nấm này.”
Lúc Chu Phong nói ra lời này cố ý chọn nơi cách xa người khác, âm lượng lúc anh nói cũng đặc biệt nhỏ nhẹ, người xung quanh căn bản không nghe thấy được.
Đỗ Chí Vân đầu tiên là hơi kinh ngạc, không nghĩ đến Chu Phong người này thành thật như vậy, còn dám nói ra chuyện cậu ta không phải bà con xa thân thích của ba vợ mình.
Nhưng mà......
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.