Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Chương 15: Sao Thơm Thế?
Lạc Tử Thất
05/07/2024
Cắt xong bỏ rau xanh vào trong nồi cua lớn, đậy nắp lại, hấp rau.
Lúc này trong bếp không còn việc gì, anh đi vào nhà chính thăm vợ con.
“Y a, y a~" Lúc này Nhị Bảo không ngừng nói chuyện với Tô Tiểu Tình.
Tô Tiểu Tình bất đắc dĩ nói với Chu Tiểu Yến: "Khả Hinh bây giờ cũng sắp thành người kể chuyện rồi, phải không ngừng nói chuyện với cô nhóc, nhưng cô nhóc nói cái gì cũng nghe không hiểu.”
Em bé tầm ba tháng đã biết nhớ mặt người rồi, Tiểu Khả Hinh biết người ôm cô nhóc là mẹ mình, không ngừng “y y a a” dùng tiếng em bé nói chuyện với Tô Tiểu Tình.
Nếu Tô Tiểu Tình không để ý đến cô nhóc, cô nhóc sẽ mất hứng, rì rầm rì rầm hai tiếng.
Tô Tiểu Tình nói chuyện với cô nhóc, cô nhóc sẽ đặc biệt hưng phấn, sau đó không ngừng tán gẫu với Tô Tiểu Tình.
Chu Tiểu Yến cười nói: "Cũng may tiếng Anh dễ học hơn “tiếng em bé” một chút.”
(*)Tiếng Anh và “tiếng em bé” đồng âm.
Tô Tiểu Tình bị lời này của cô chọc cười.
“Nói chuyện gì vậy? Vui vẻ như vậy.” Chu Phong cười đi đến.
Sau đó đi đến trước mặt Nhị Bảo, ngồi xổm bên cạnh Tô Tiểu Tình, vươn hai tay về phía cô nhóc, nói: "Đến đây, ba ôm một cái nào.”
Cô nhóc nghe được giọng nói của Chu Phong, quay đầu nhìn về phía anh.
Chu Phong ôm cô nhóc.
Mềm mại, trong ngực tràn ngập mùi sữa thơm, tim cũng bắt đầu mềm mại.
“Nhìn ba làm gì? Có phải cảm thấy ba siêu cấp đẹp trai không? Đẹp nhất vũ trụ đúng không?”
“Sau này Khả Hinh nhà ta cũng sẽ là cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ.”
“Hì hì…~” Nhị Bảo vừa rồi còn hơi mơ hồ, bây giờ lại lập tức cười hì hì không ngừng, mặt mày hớn hở, cực kỳ đẹp mắt.
Tô Tiểu Tình hơi kinh ngạc.
Không nghĩ đến Chu Phong còn biết trêu chọc trẻ con.
Chu Phong thấy cô nhìn về phía anh, anh nâng cằm hướng về phía Tô Tiểu Tình, hơi đắc ý nhướng lông mày, sau đó lại cúi đầu nói với Nhị Bảo trong ngực: "Nhìn kìa, Khả Hinh nhà ta cười rộ lên càng xinh đẹp hơn, còn xinh đẹp hơn hoa.”
“Hì hì...~” Cô nhóc được khen tiếp tục cười.
Chu Tiểu Yến cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi: "Anh năm, Khả Hinh còn có thể nghe hiểu lời anh?”
“Hẳn là vậy, em thử xem, đưa Đại Bảo cho anh.”
Nói xong, Chu Phong đưa Nhị Bảo cho Chu Tiểu Yến.
Chu Tiểu Yến đưa Đại Bảo cho Tô Tiểu Tình trước, tiếp nhận Nhị Bảo, Chu Phong tiếp nhận Đại Bảo từ trong lòng Tô Tiểu Tình.
Nhìn con trai trong lòng, Chu Phong ngồi ở trên ghế đan trúc, dùng tay trêu chọc cậu nhóc, "Nhìn xem đây là đại soái ca nhà ai đây.”
Vừa nói một câu, quả nhiên, Đại Bảo cũng nhếch miệng cười.
Sau đó Chu Phong còn nói thêm: "Không đúng, như này không được gọi là đẹp trai được nhỉ?”
Đại Bảo nghe được lời của anh, ý cười trong nháy mắt thu lại, vẻ mặt đăm đăm nhìn Chu Phong.
Chu Phong tiếp tục cười nói: "Đại Bảo nhà ta quả thực không được gọi là đẹp trai, mà được gọi là đẹp trai nổ tung!"
“Hì hì…~" Đại Bảo lại nhếch miệng cười.
Chu Phong còn nói thêm: "Không đúng? Sao có thể gọi là đẹp trai nổ tung chứ?”
Biểu cảm của Đại Bảo giống như vừa rồi, lại thu lại vẻ mặt tươi cười, vẻ mặt đăm đăm nhìn Chu Phong.
Chu Phong tiếp tục nói: "Phải là đẹp trai nổ tung trời!"
“Hì hì…~” Đại Bảo lại nhếch miệng cười.
“Phì…” Chu Tiểu Yến bị tương tác của Chu Phong, Đại Bảo và biểu cảm của Đại Bảo chọc cho nhịn không được cười ra tiếng.
Trên mặt Tô Tiểu Tình cũng nở nụ cười.
Chu Tiểu Yến vừa cười vừa nói: "Buồn cười quá, anh năm, anh thật biết đùa, Huyên Huyên bị anh đùa đến độ sửng sốt luôn rồi.”
Cô cảm thấy anh năm của cô dường như thay đổi chút gì đó.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ là cảm thấy anh năm hiện tại rất tốt.
Thế mà lại chủ động gánh vác việc nhà và nấu cơm, còn biết trêu chọc đứa nhỏ, so với anh năm trước kia đến giờ cơm mới trở về, ăn cơm xong thì vung bát đũa đi ra ngoài đánh bài thì tốt hơn nhiều.
Cảm giác đêm nay thật ấm áp.
Không vắng vẻ như trước kia.
Trêu chọc con một lúc, Chu Phong tính toán thời gian chắc cũng gần được rồi, anh trở lại phòng bếp mở nắp nồi lên.
Mùi cua lập tức xông thẳng vào mũi.
Anh bỏ lá tía tô đã thái sẵn vào nồi rau, xào lên.
Mùi thơm lúc này cũng bay đến nhà chính, Chu Tiểu Yến và Tô Tiểu Tình đều ôm bảo bảo đi ra, cùng nhau đến phòng bếp.
“Sao thơm thế?” Chu Tiểu Yến ôm Nhị Bảo hỏi.
“Mùi cua cay, đang nấu cho cạn nước.” Chu Phong cười cho muối vào nồi, sau đó lại xào.
Sau đó đi sang một bên dùng xẻng nhỏ đào một ít tro bên trong bếp trải lên củi lửa cháy đỏ bừng, như vậy có thể làm cho nhiệt độ trong bếp giảm xuống, tương tự như tắt bếp gas.
Sau đó anh lại xốc hai cái nắp nồi gỗ của nồi sắt lớn lên, hơi nước lượn lờ lập tức vọt ra.
Tất cả cua đều được hấp xong, vỏ ngoài vàng óng ánh, tuy rằng không có mùi thơm, thế nhưng vừa nhìn đã cảm thấy ăn rất ngon.
Rau xanh cũng hấp chín.
Chu Tiểu Yến và Tô Tiểu Tình đều đang nhìn thức ăn trong hai cái nồi.
Hai người nhìn qua cua hấp một chút, ánh mắt lại đồng loạt rơi xuống cua cay.
Bởi vì nồi cua này nhìn rất ngon, lại thơm nức mũi.
Hai người đều thèm ăn.
------
Dịch: MBMH Translate
Lúc này trong bếp không còn việc gì, anh đi vào nhà chính thăm vợ con.
“Y a, y a~" Lúc này Nhị Bảo không ngừng nói chuyện với Tô Tiểu Tình.
Tô Tiểu Tình bất đắc dĩ nói với Chu Tiểu Yến: "Khả Hinh bây giờ cũng sắp thành người kể chuyện rồi, phải không ngừng nói chuyện với cô nhóc, nhưng cô nhóc nói cái gì cũng nghe không hiểu.”
Em bé tầm ba tháng đã biết nhớ mặt người rồi, Tiểu Khả Hinh biết người ôm cô nhóc là mẹ mình, không ngừng “y y a a” dùng tiếng em bé nói chuyện với Tô Tiểu Tình.
Nếu Tô Tiểu Tình không để ý đến cô nhóc, cô nhóc sẽ mất hứng, rì rầm rì rầm hai tiếng.
Tô Tiểu Tình nói chuyện với cô nhóc, cô nhóc sẽ đặc biệt hưng phấn, sau đó không ngừng tán gẫu với Tô Tiểu Tình.
Chu Tiểu Yến cười nói: "Cũng may tiếng Anh dễ học hơn “tiếng em bé” một chút.”
(*)Tiếng Anh và “tiếng em bé” đồng âm.
Tô Tiểu Tình bị lời này của cô chọc cười.
“Nói chuyện gì vậy? Vui vẻ như vậy.” Chu Phong cười đi đến.
Sau đó đi đến trước mặt Nhị Bảo, ngồi xổm bên cạnh Tô Tiểu Tình, vươn hai tay về phía cô nhóc, nói: "Đến đây, ba ôm một cái nào.”
Cô nhóc nghe được giọng nói của Chu Phong, quay đầu nhìn về phía anh.
Chu Phong ôm cô nhóc.
Mềm mại, trong ngực tràn ngập mùi sữa thơm, tim cũng bắt đầu mềm mại.
“Nhìn ba làm gì? Có phải cảm thấy ba siêu cấp đẹp trai không? Đẹp nhất vũ trụ đúng không?”
“Sau này Khả Hinh nhà ta cũng sẽ là cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ.”
“Hì hì…~” Nhị Bảo vừa rồi còn hơi mơ hồ, bây giờ lại lập tức cười hì hì không ngừng, mặt mày hớn hở, cực kỳ đẹp mắt.
Tô Tiểu Tình hơi kinh ngạc.
Không nghĩ đến Chu Phong còn biết trêu chọc trẻ con.
Chu Phong thấy cô nhìn về phía anh, anh nâng cằm hướng về phía Tô Tiểu Tình, hơi đắc ý nhướng lông mày, sau đó lại cúi đầu nói với Nhị Bảo trong ngực: "Nhìn kìa, Khả Hinh nhà ta cười rộ lên càng xinh đẹp hơn, còn xinh đẹp hơn hoa.”
“Hì hì...~” Cô nhóc được khen tiếp tục cười.
Chu Tiểu Yến cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi: "Anh năm, Khả Hinh còn có thể nghe hiểu lời anh?”
“Hẳn là vậy, em thử xem, đưa Đại Bảo cho anh.”
Nói xong, Chu Phong đưa Nhị Bảo cho Chu Tiểu Yến.
Chu Tiểu Yến đưa Đại Bảo cho Tô Tiểu Tình trước, tiếp nhận Nhị Bảo, Chu Phong tiếp nhận Đại Bảo từ trong lòng Tô Tiểu Tình.
Nhìn con trai trong lòng, Chu Phong ngồi ở trên ghế đan trúc, dùng tay trêu chọc cậu nhóc, "Nhìn xem đây là đại soái ca nhà ai đây.”
Vừa nói một câu, quả nhiên, Đại Bảo cũng nhếch miệng cười.
Sau đó Chu Phong còn nói thêm: "Không đúng, như này không được gọi là đẹp trai được nhỉ?”
Đại Bảo nghe được lời của anh, ý cười trong nháy mắt thu lại, vẻ mặt đăm đăm nhìn Chu Phong.
Chu Phong tiếp tục cười nói: "Đại Bảo nhà ta quả thực không được gọi là đẹp trai, mà được gọi là đẹp trai nổ tung!"
“Hì hì…~" Đại Bảo lại nhếch miệng cười.
Chu Phong còn nói thêm: "Không đúng? Sao có thể gọi là đẹp trai nổ tung chứ?”
Biểu cảm của Đại Bảo giống như vừa rồi, lại thu lại vẻ mặt tươi cười, vẻ mặt đăm đăm nhìn Chu Phong.
Chu Phong tiếp tục nói: "Phải là đẹp trai nổ tung trời!"
“Hì hì…~” Đại Bảo lại nhếch miệng cười.
“Phì…” Chu Tiểu Yến bị tương tác của Chu Phong, Đại Bảo và biểu cảm của Đại Bảo chọc cho nhịn không được cười ra tiếng.
Trên mặt Tô Tiểu Tình cũng nở nụ cười.
Chu Tiểu Yến vừa cười vừa nói: "Buồn cười quá, anh năm, anh thật biết đùa, Huyên Huyên bị anh đùa đến độ sửng sốt luôn rồi.”
Cô cảm thấy anh năm của cô dường như thay đổi chút gì đó.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ là cảm thấy anh năm hiện tại rất tốt.
Thế mà lại chủ động gánh vác việc nhà và nấu cơm, còn biết trêu chọc đứa nhỏ, so với anh năm trước kia đến giờ cơm mới trở về, ăn cơm xong thì vung bát đũa đi ra ngoài đánh bài thì tốt hơn nhiều.
Cảm giác đêm nay thật ấm áp.
Không vắng vẻ như trước kia.
Trêu chọc con một lúc, Chu Phong tính toán thời gian chắc cũng gần được rồi, anh trở lại phòng bếp mở nắp nồi lên.
Mùi cua lập tức xông thẳng vào mũi.
Anh bỏ lá tía tô đã thái sẵn vào nồi rau, xào lên.
Mùi thơm lúc này cũng bay đến nhà chính, Chu Tiểu Yến và Tô Tiểu Tình đều ôm bảo bảo đi ra, cùng nhau đến phòng bếp.
“Sao thơm thế?” Chu Tiểu Yến ôm Nhị Bảo hỏi.
“Mùi cua cay, đang nấu cho cạn nước.” Chu Phong cười cho muối vào nồi, sau đó lại xào.
Sau đó đi sang một bên dùng xẻng nhỏ đào một ít tro bên trong bếp trải lên củi lửa cháy đỏ bừng, như vậy có thể làm cho nhiệt độ trong bếp giảm xuống, tương tự như tắt bếp gas.
Sau đó anh lại xốc hai cái nắp nồi gỗ của nồi sắt lớn lên, hơi nước lượn lờ lập tức vọt ra.
Tất cả cua đều được hấp xong, vỏ ngoài vàng óng ánh, tuy rằng không có mùi thơm, thế nhưng vừa nhìn đã cảm thấy ăn rất ngon.
Rau xanh cũng hấp chín.
Chu Tiểu Yến và Tô Tiểu Tình đều đang nhìn thức ăn trong hai cái nồi.
Hai người nhìn qua cua hấp một chút, ánh mắt lại đồng loạt rơi xuống cua cay.
Bởi vì nồi cua này nhìn rất ngon, lại thơm nức mũi.
Hai người đều thèm ăn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.