Mở Mắt Trọng Sinh, Chủ Tịch Hóa Vú Em
Chương 47: Và Khám Phá Ra Cơ Hội Kinh Doanh Lớn
Lạc Tử Thất
05/07/2024
Vẻ vui mừng hiện rõ trên gương mặt cô.
Khi người gần đến gần, cô nhìn thấy một bóng người dưới ánh trăng, đó là Chu Phong!
Chu Phong bật đèn pin lên, nhìn thấy có người đang đứng trên đường, anh chiếu đèn pin vào, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng cạnh một ngôi mộ trên đường.
Anh gọi lớn: “Tiểu Tình.”
Sau mấy bước chân lớn, anh đã chạy đến trước mặt của Tô Tiểu Tình.
“Sao em lại đến đây chờ anh?”
Nói là như vậy, nhưng mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Kiếp trước sau khi mất đi ba mẹ con Tô Tiểu Tình, nhiều đêm anh trở về ngôi nhà trống rỗng của mình, hy vọng rằng Tô Tiểu Tình vẫn còn sống, đang ở nhà để một ngọn đèn cho anh.
“Em đi ra ngoài hóng gió, không có chờ anh.” Tô Tiểu Tình đỏ mặt xấu hổ, quay người đi vào.
Ở thời đại này suy nghĩ của người phụ nữ rất bảo thủ, cho dù là thích, cũng sẽ không nói ra một cách công khai.
Sợ bị người ta nói năng tùy tiện.
Chu Phong biết Tô Tiểu Tình khẩu thị tâm phi, nên anh vui vẻ đi phía sau soi đèn pin cho cô.
Đột nhiên có tiếng xào xạc ở bụi cây gần đó.
Dọa Tô Tiểu Tình giật mình.
Bàn tay nhỏ bé của cô vô thức nắm lấy cánh tay Chu Phong.
Chu Phong nhìn xung quanh kêu to một tiếng, sau đó nói với Tô Tiểu Tình: “Đừng sợ, có thể chỉ là con nhím hoặc chuột.”
“Lần sau đừng có ngốc nghếch đi ra ngoài chờ anh nữa, biết không?”
Tô Tiểu Tình không nói gì, như cô vợ nhỏ đi nép bên cạnh Chu Phong.
Bàn tay nhỏ nhắn còn nắm lấy cánh tay Chu Phong.
Chu Phong rất thích được cô dựa dẫm như vậy.
Lúc này, anh hy vọng con đường trở về nhà dài thêm một chút thì tốt biết mấy.
Anh có thể hiểu tại sao rất nhiều chàng trai ở thế hệ sau lại thích mời bạn gái đi xem phim kinh dị trong rạp tối.
Về đến nhà, lúc này bàn ăn trong nhà chính đã bày đầy thức ăn.
Hai đĩa cua cay lớn, một nồi canh chân giò, hai đĩa hạt đậu phộng, một đĩa lớn thịt ếch cay, và hai đĩa rau.
Bọn trẻ đang cười đùa ở trong nhà chính, rất là náo nhiệt.
Mọi người đều chưa ăn mà chờ Chu Phong trở về.
Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Bọn trẻ vừa ăn vừa mút tay nói chú năm nấu món cua rất ngon.
Chu Trình, Chu Vạn Lý, Chu Nguyệt Nga và Hạ Tiểu Khiết cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ cua ăn như vậy thật sự rất ngon, còn ngon hơn cả thịt lợn.
Kinh ngạc hỏi Chu Phong học cách nấu món cua này ở đâu.
Chu Nguyệt Nga nói: “Có thể mở một quán cua ăn đêm rồi.”
Nói đến quán ăn đêm, Chu Phong liền nghĩ ngay đến món tôm hùm đất cay tê phổ biến toàn quốc ở thế hệ sau.
Chu Nguyệt Nga vừa nói xong, đột nhiên có tiếng đứa trẻ khóc lên “Oa~”
“Mẹ, Thanh Thanh bị càng của con tôm kẹp chặt rồi!”
Chu Phồn Băng, con gái lớn của Chu Vạn Lí và Hạ Tiểu Khiết vội vàng hét lên.
Hạ Tiểu Khiết vội vàng chạy qua, kéo con tôm càng vứt xuống đất.
Cô ôm lấy con gái út và xem tay của con bé.
May mà không bị sưng đỏ, không sao cả.
Sau khi con tôm càng được lấy ra thì Chu Phồn Thanh cũng nín khóc.
Ngón tay chỉ còn hơi đau, cô bé dựa vào lòng hít lấy hơi ấm của Hạ Tiểu Khiết.
Sau khi Chu Phong nhìn thấy cháu gái nhỏ của mình không sao, ánh mắt liền rơi vào con tôm càng bị ném xuống đất, đây không phải là—
Giống hệt với con tôm hùm đất ở thế hệ sau hay sao?
Đúng rồi, bây giờ tôm hùm đất ở nước ngoài vẫn chưa hoàn toàn du nhập vào trong nước.
Tôm càng là tôm nước ngọt có nguồn gốc trong nước, có yêu cầu chất lượng rất cao về nước, và chỉ sinh trưởng ở các sông, mương có nguồn nước trong.
Ở thế hệ sau, do việc sử dụng quá nhiều thuốc trừ sâu và phân bón nên tôm hùm đất gần như tuyệt chủng.
Nhưng mà thời điểm này vẫn còn rất nhiều tôm hùm đất, số lượng nhiều gần bằng cua.
Con tôm càng này là trong lúc Hạ Tiểu Khiết bắt cua sẵn tiện bắt về cho bọn trẻ chơi.
Thịt của con tôm càng này vô cùng thơm ngon, không thua gì tôm càng sống trong nước đục, là loại tôm được người đời sau thường ăn.
“Tiểu Tình, đi lấy chai thuốc đỏ ra đây, để sát trùng vết thương cho Thanh Thanh.” Chu Phong nói với Tô Tiểu Tình.
“Được.” Tô Tiểu Tình chạy vào trong phòng.
Một lúc sau, cô mang ra một chai thuốc đỏ, bôi lên ngón tay của Chu Phồn Thanh để sát trùng, sau đó dùng gạc băng bó ngón tay của cô bé.
Phòng ngừa đến lúc đó vết thương bị nhiễm khuẩn sưng tấy lên.
Tình tiết nhỏ này chỉ một lúc là trôi qua, Chu Phồn Thanh lại vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Hạ Tiểu Khiết, tiếp tục chơi đùa cùng chị em.
Hạ Tiểu Khiết và Chu Nguyệt Nga bắt đầu thu dọn chén đũa, nói: “Chú năm, hôm nay chú mệt rồi, ngồi xuống uống chút rượu với anh hai, anh ba của chú đi, việc dọn dẹp chén đũa giao cho chị hai, chị ba là được rồi.”
Thịnh tình khó khuyên, Chu Phong ngồi xuống, cùng uống rượu với Chu Trình và Chu Vạn Lí.
Sau đó hỏi ở trong thôn còn chỗ nào có tôm càng.
Đầu óc Chu Trình nhanh chóng quay cuồng, nghe Chu Phong hỏi vậy liền hỏi: “Chú Năm, chẳng lẽ con tôm càng này cũng có thể ăn được?”
------
Dịch: MBMH Translate
Khi người gần đến gần, cô nhìn thấy một bóng người dưới ánh trăng, đó là Chu Phong!
Chu Phong bật đèn pin lên, nhìn thấy có người đang đứng trên đường, anh chiếu đèn pin vào, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng cạnh một ngôi mộ trên đường.
Anh gọi lớn: “Tiểu Tình.”
Sau mấy bước chân lớn, anh đã chạy đến trước mặt của Tô Tiểu Tình.
“Sao em lại đến đây chờ anh?”
Nói là như vậy, nhưng mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Kiếp trước sau khi mất đi ba mẹ con Tô Tiểu Tình, nhiều đêm anh trở về ngôi nhà trống rỗng của mình, hy vọng rằng Tô Tiểu Tình vẫn còn sống, đang ở nhà để một ngọn đèn cho anh.
“Em đi ra ngoài hóng gió, không có chờ anh.” Tô Tiểu Tình đỏ mặt xấu hổ, quay người đi vào.
Ở thời đại này suy nghĩ của người phụ nữ rất bảo thủ, cho dù là thích, cũng sẽ không nói ra một cách công khai.
Sợ bị người ta nói năng tùy tiện.
Chu Phong biết Tô Tiểu Tình khẩu thị tâm phi, nên anh vui vẻ đi phía sau soi đèn pin cho cô.
Đột nhiên có tiếng xào xạc ở bụi cây gần đó.
Dọa Tô Tiểu Tình giật mình.
Bàn tay nhỏ bé của cô vô thức nắm lấy cánh tay Chu Phong.
Chu Phong nhìn xung quanh kêu to một tiếng, sau đó nói với Tô Tiểu Tình: “Đừng sợ, có thể chỉ là con nhím hoặc chuột.”
“Lần sau đừng có ngốc nghếch đi ra ngoài chờ anh nữa, biết không?”
Tô Tiểu Tình không nói gì, như cô vợ nhỏ đi nép bên cạnh Chu Phong.
Bàn tay nhỏ nhắn còn nắm lấy cánh tay Chu Phong.
Chu Phong rất thích được cô dựa dẫm như vậy.
Lúc này, anh hy vọng con đường trở về nhà dài thêm một chút thì tốt biết mấy.
Anh có thể hiểu tại sao rất nhiều chàng trai ở thế hệ sau lại thích mời bạn gái đi xem phim kinh dị trong rạp tối.
Về đến nhà, lúc này bàn ăn trong nhà chính đã bày đầy thức ăn.
Hai đĩa cua cay lớn, một nồi canh chân giò, hai đĩa hạt đậu phộng, một đĩa lớn thịt ếch cay, và hai đĩa rau.
Bọn trẻ đang cười đùa ở trong nhà chính, rất là náo nhiệt.
Mọi người đều chưa ăn mà chờ Chu Phong trở về.
Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Bọn trẻ vừa ăn vừa mút tay nói chú năm nấu món cua rất ngon.
Chu Trình, Chu Vạn Lý, Chu Nguyệt Nga và Hạ Tiểu Khiết cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ cua ăn như vậy thật sự rất ngon, còn ngon hơn cả thịt lợn.
Kinh ngạc hỏi Chu Phong học cách nấu món cua này ở đâu.
Chu Nguyệt Nga nói: “Có thể mở một quán cua ăn đêm rồi.”
Nói đến quán ăn đêm, Chu Phong liền nghĩ ngay đến món tôm hùm đất cay tê phổ biến toàn quốc ở thế hệ sau.
Chu Nguyệt Nga vừa nói xong, đột nhiên có tiếng đứa trẻ khóc lên “Oa~”
“Mẹ, Thanh Thanh bị càng của con tôm kẹp chặt rồi!”
Chu Phồn Băng, con gái lớn của Chu Vạn Lí và Hạ Tiểu Khiết vội vàng hét lên.
Hạ Tiểu Khiết vội vàng chạy qua, kéo con tôm càng vứt xuống đất.
Cô ôm lấy con gái út và xem tay của con bé.
May mà không bị sưng đỏ, không sao cả.
Sau khi con tôm càng được lấy ra thì Chu Phồn Thanh cũng nín khóc.
Ngón tay chỉ còn hơi đau, cô bé dựa vào lòng hít lấy hơi ấm của Hạ Tiểu Khiết.
Sau khi Chu Phong nhìn thấy cháu gái nhỏ của mình không sao, ánh mắt liền rơi vào con tôm càng bị ném xuống đất, đây không phải là—
Giống hệt với con tôm hùm đất ở thế hệ sau hay sao?
Đúng rồi, bây giờ tôm hùm đất ở nước ngoài vẫn chưa hoàn toàn du nhập vào trong nước.
Tôm càng là tôm nước ngọt có nguồn gốc trong nước, có yêu cầu chất lượng rất cao về nước, và chỉ sinh trưởng ở các sông, mương có nguồn nước trong.
Ở thế hệ sau, do việc sử dụng quá nhiều thuốc trừ sâu và phân bón nên tôm hùm đất gần như tuyệt chủng.
Nhưng mà thời điểm này vẫn còn rất nhiều tôm hùm đất, số lượng nhiều gần bằng cua.
Con tôm càng này là trong lúc Hạ Tiểu Khiết bắt cua sẵn tiện bắt về cho bọn trẻ chơi.
Thịt của con tôm càng này vô cùng thơm ngon, không thua gì tôm càng sống trong nước đục, là loại tôm được người đời sau thường ăn.
“Tiểu Tình, đi lấy chai thuốc đỏ ra đây, để sát trùng vết thương cho Thanh Thanh.” Chu Phong nói với Tô Tiểu Tình.
“Được.” Tô Tiểu Tình chạy vào trong phòng.
Một lúc sau, cô mang ra một chai thuốc đỏ, bôi lên ngón tay của Chu Phồn Thanh để sát trùng, sau đó dùng gạc băng bó ngón tay của cô bé.
Phòng ngừa đến lúc đó vết thương bị nhiễm khuẩn sưng tấy lên.
Tình tiết nhỏ này chỉ một lúc là trôi qua, Chu Phồn Thanh lại vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Hạ Tiểu Khiết, tiếp tục chơi đùa cùng chị em.
Hạ Tiểu Khiết và Chu Nguyệt Nga bắt đầu thu dọn chén đũa, nói: “Chú năm, hôm nay chú mệt rồi, ngồi xuống uống chút rượu với anh hai, anh ba của chú đi, việc dọn dẹp chén đũa giao cho chị hai, chị ba là được rồi.”
Thịnh tình khó khuyên, Chu Phong ngồi xuống, cùng uống rượu với Chu Trình và Chu Vạn Lí.
Sau đó hỏi ở trong thôn còn chỗ nào có tôm càng.
Đầu óc Chu Trình nhanh chóng quay cuồng, nghe Chu Phong hỏi vậy liền hỏi: “Chú Năm, chẳng lẽ con tôm càng này cũng có thể ăn được?”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.