Quyển 4 - Chương 27
Dị Thanh Trần
24/05/2014
Cảnh sát đến lấy khẩu cung, trong khẩu cung, Hiểu Văn nói là bắt cóc
tống tiền, không còn cách khác, vừa nói vừa rơi nước mắt không ngừng. Họ đều yêu Tống Dư Vấn, cô hận họ, nhưng dù sao, Hạ Nghị là người cô yêu,
cô không dám để anh mạo hiểm.
Ngày thứ hai, Hạ Nghị bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
“Hạ phu nhân, chờ anh.” Anh cố ý bỏ qua Triệu Sĩ Thành giữ cô bên cạnh.
“Ừm.” Cô lạnh nhạt gật đầu, “An tâm phẫu thuật.” Từ ngày kiểm tra nhập viện hôm qua đến bây giờ, cô vẫn làm theo lời hứa, không rời anh một tấc.
“Hạ phu nhân, dù tình huống gì, em cũng ở bên anh nhé?” Anh hỏi.
Mà Dư Vấn chỉ mỉm cười.
Phẫu thuật rất thành công, hơn một tiếng đồng hồ, tác dụng thuốc mê còn chưa hết, mái tóc Hạ Nghị rối bời, ngủ như một đứa trẻ, gương mặt bảnh trai có vẻ tái, khiến cô rất khó chịu.
“Mẹ, khi nào có kết quả?” Cô nhẹ giọng hỏi Hạ Lan.
“Sáng mai.” Hạ Lan dùng giọng hơi khàn trả lời, bà bây giờ, thần sắc mệt mỏi, tiều tụy, dường như lập tức già đi vài tuổi, giờ khắc này, Hạ Lan giàu kinh nghiệm sa trường, nhưng cũng chỉ là một người mẹ bình thường.
Sáng hôm sau.
Dư Vấn thừa nhận, tâm tình của mình rất lo lắng.
“Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, con ở lại chăm sóc anh ấy được rồi.” Sáu giờ sáng đã bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật, Hạ Lan sức khỏe yếu sớm đã mệt mỏi.
“Dư Vấn, cám ơn con.” Mẹ chồng cảm kích xoa tay cô.
“Sĩ Thành, buổi tối em sẽ ngủ lại đây, anh về trước đi…” Cô quay đầu lại, dặn dò bóng hình cao lớn vẫn in lặng chờ đợi bên cạnh.”
“Ừ, được rồi.” Anh gật đầu, không phản đối, “Đến tối, anh sẽ mang quần áo đến cho em thay.”
“Cám ơn.” Dư Vấn cúi mắt, sau một lúc lâu, “Quần áo khác của em, phiền anh giúp em mang đến đây.” Cô cầm chìa khóa nhà mẹ đẻ, giao cho anh.
Đây có nghĩa là gì, lòng Triệu Sĩ Thành biết rõ, anh sửng sốt, tay nắm chìa khóa, in thành dấu hồng. Giữa cô và anh, quả thật đã không cần thiết đóng kịch nữa.
“Ừ.” Anh vẫn gật đầu, vẫn không phản đối, lạnh nhạt đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng dáng của anh, Dư Vấn nhếch môi, có muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước.
“Dư Vấn, thật sự con không nghĩ đến việc trở lại bên cạnh thằng Nghị một lần nào ư, cho nó một cơ hội? Nghị rất cần con.” Một cảnh này, nhìn vào mắt Hạ Lan luôn nắm chắc cơ hội giống như thấy được hy vọng.
Trên giường bệnh, mi mắt Hạ Nghị run lên. Anh đã tỉnh lại, chỉ là phẫu thuật xong, cả người mỏi đến cực điểm, ngay cả sức để mở to mắt cũng không có. Miệng anh rất khô, môi nứt ra, rất khát, rất muốn uống nước, cử động tay lại vô cùng đau đớn, nhưng anh cũng không dám cử động, ngay cả thở cũng không dám mạnh.
Dư Vấn lắc đầu, “Mẹ, đáp án của con vẫn không thay đổi, con có thể bỏ thù hận, không hận anh ấy nữa, nhưng con chẳng thể tha thứ cho anh ấy.”
Hạ Lan lộ ra vẻ mặt thất vọng, “Sao con phải khổ vậy chứ, rõ ràng con còn có tình cảm với thằng Nghị…”
“Con là một người mẹ, từ ngày Thụy Thụy mất, con và Hạ Nghị chẳng thể quay lại nữa.” Cô mỉm cười, giọng nói rất nhẹ, giống như sợ đánh thức anh, nhưng mà vẻ mặt lại thong dong mà kiên nghị.
Một chút sai lầm, cho dù không hận, cả đời cũng không thể được tha thứ.
Nghe thế, Hạ Lan không nói thêm gì nữa. Trên giường bệnh, Hạ Nghị khẽ chấn động, nhắm chặt mắt, trong nháy mắt như thế anh không dám mở mắt.
Trong phòng bệnh, chỉ im lặng.
Trong chốc lát, môi anh có cảm xúc ướt át, là một cây tăm bông dính nước mềm nhẹ phủ lên môi anh, độ nhẹ kia như là lông vũ lướt nước, khiến đôi môi khô nứt của anh không còn khát nữa. Nhưng trong lòng Hạ Nghị lại cảm thấy tảng đá lớn ép xuống, nặng gần như không thở nổi.
Anh mở mắt, gượng ép khẽ mỉm cười với cô, “Hạ phu nhân…”
Cô dừng tay, “Tỉnh rồi à?”
“Ừ.”
“Bác sĩ nói bây giờ anh chưa được uống nước, chỉ có thể giúp anh làm ướt môi, để anh bớt khát.” Cô nhẹ giọng giải thích, một tay bưng chén, một tay cầm tăm bông, động tác giúp anh làm ẩm môi, vẫn đang tiếp tục không ngừng.
“Tuy không hết khát, nhưng còn hạnh phúc hơn uống nước.” Bởi vừa phẫu thuật xong, anh nói chuyện rất chậm, rất nhẹ, giọng nói khàn yếu ớt, nhưng anh vẫn trước sau như một, khóe môi nở nụ cười không đứng đắn, “Khi còn bé, rất nhiều bạn nhỏ đều nói bị bệnh thật hạnh phúc, anh đều không cho là dúng, cảm thấy họ bị bệnh đến hoang tưởng rồi, bị bệnh nào có hạnh phúc! Cho đến tận hôm nay, anh mới biết được, thì ra bệnh quả thật là hạnh phúc, có người quan tâm, hạnh phúc rất nhiều!”
Đối với cách nói quá đà của anh, cô cười nhẹ, không nói thêm gì.
“Hạ phu nhân, hạnh phúc này có thể kéo dài không?” Anh từ từ, thật cẩn thận hỏi.
Nói đến đây, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, cho dù e ngại đáp án vẫn muốn hỏi lại một lần nữa, hy vọng cô có thể thay đổi chủ ý.
Chỉ cần cô gật đầu, anh nguyện ý dùng cả đời để hối lỗi.
“Phì, xui xẻo, lời trẻ con không đáng tin, ai muốn nằm lâu trên giường bệnh chứ!” Cô tránh không đáp, vỗ vào trán anh.
“Này, tội mưu sát chồng lớn lắm đấy!” Anh thuận thế lập tức cầm lấy tay cô, tay trong tay, cảm nhận ấm áp cuối cùng, nhớ nhung không thôi.
Tay anh rất lạnh, nhưng cô vẫn cười rút tay mình ra, không dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm anh, “Ngủ tiếp đi, nguyên khí của anh bị tổn thương nặng nề, bác sỹ nói anh cần nghỉ ngơi nhiều.”
Vừa ngủ một giấc, lúc xế chiều, tinh thần của anh cuối cùng cũng tốt hơn, sợ anh buồn, cô bật tivi, chuyển đến kênh tin tức.
Bên trong đang phát trận đâm xe thảm thiết “7.23”, cô đang chuyên tâm xem, nhìn thấy cô gái nhỏ mất đi cha mẹ, tình thương gợi lên, hốc mắt cô không nén nổi đỏ lên.
“Hạ phu nhân, anh vừa phẫu thuật xong, sợ xem chuyện máu me thế này lắm, có thể chuyển kênh không?” Vì nói quá nhanh, tý nữa là anh cắn vào lưỡi.
“Thật ra anh không cần như vậy, Thụy Thụy mất rồi, em đã học được cách đối mặt.” Cô không đổi kênh, cũng không quay lại, lạnh nhạt nói.
Hạ Nghị nhếch môi, không dám nhúc nhích, lại càng không dám mở miệng nói chuyện. Nhưng cô không quay đầu, ngược lại tiếp tục mở miệng:
“Thật ra, anh cũng giống em, vẫn không thể đối mặt với việc con gái đã mất, đúng không? Chúng ta bởi vì Thụy Thụy mà kết hôn, cũng có nghĩa, cũng bởi vì Thụy Thụy mà chẳng thể hợp lại. Bởi vì, dù bù lại thế nào, dù giả vờ quên thế nào, giữa chúng ta mãi mãi có một khoảng cách không vượt qua được, giống như thế, một tấm gương vỡ có thể lành không? Có thể lành, đó chỉ là trong truyện cổ tích, đời thật dù sửa thế nào, nó cũng đã vỡ, từng vết nứt đan xen, đập vào mắt mà kinh hãi.” Cô cũng thế, nói rất chậm, rất bình tĩnh, coi như trả lời vấn đề kia của anh.
Hạ Nghị chẳng nói được một câu, im lặng thật lâu sau: “Nhưng mà… chúng ta đã bắt đầu yêu nhau…” Nếu yêu, vì sao không cùng vượt qua, cho dù đau đến đầm đìa, cũng vẫn bên nhau.
Nhưng mà, cô lại lắc đầu.
“Có lẽ, tình yêu của anh là tia nắng ban mai buổi sáng, nhưng tình yêu của em chỉ là trời chiều xuống núi.” Bắt đầu từ khi anh đào hôn, cuộc hôn nhân này, thời gian sáu năm đã dần dần xóa hết tình yêu của cô.
“Cho nên, em mới xóa đứa trẻ kia?” Hạ Nghị giật mình hỏi ra miệng.
Anh gặp bác sỹ chữa trị của cô, cũng đau lòng khi biết lúc cô mang thai Thụy Thụy đã chịu khổ thế nào, anh cũng biết, trước khi xảy ra sự cố, cô đã hẹn thời gian đến bỏ đứa bé.
Mới đầu, anh chỉ nghĩ đến, cô sợ lại chịu khổ, cũng bởi vì uống thuốc tránh thai rồi, mới không lo việc giữ lại đứa trẻ kia, bây giờ… nghe từ hình dung “trời chiều xuống núi” của cô….
Đau lòng, anh lại có lĩnh ngộ mới. Bỏ lỡ, thật sự đã bỏ lỡ rồi.
Đến tối, vẫn là Dư Vấn ở lại chăm sóc anh. Cô ngồi trên ghế, mệt mỏi ghé vào giường bệnh, đến sáu giờ sáng, cuối cùng quá mệt, khép mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say.
“Hạ Nghị.” Bờ vai của anh nhẹ nhàng bị lắc một chút.
Hạ Nghị lập tức tỉnh táo lại.
Là mẹ anh Hạ Lan, sắc mặt tái nhợt đứng trước mặt anh.
“Có kết quả rồi ạ?” Anh im lặng dùng khẩu hình hỏi.
Mẹ nặng nề gật gật đầu.
Anh mở tay mình ra, đây là ám hiệu của anh và mẹ, kết quả báo cáo cho anh biết trước, lại để anh không nói cho người khác. Mẹ im lặng viết lên tay anh, một nét ngang, dừng một chút, xuống dưới, lại một nét ngang.
Là chữ “hai”, rõ ràng là chữ “hai”. Anh ngây ngẩn cả người, lòng bàn tay bị nét thứ hai xẹt qua, đau đớn.
Không biết qua bao lâu, trong nắng sớm, Hạ Nghị nghiêng mặt trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn Dư Vấn ngủ say, khi mẹ đi khỏi phòng bệnh trả lại không gian cho họ rồi, anh thong thả lắc người, muốn đến gần cô. Mỗi cử động của anh, bàn chân lại truyền đến đau đớn, đau đến run rẩy, đau đến ngay cả thở cũng run lên, nhưng anh vẫn không buông tay, thật cẩn thận, tới gần cô, với mặt với cô, cách ba cm, để mình có thể ngửi được hương vị của cô.
Anh hút vài hơi, khắc sâu hơi thở của cô vào trí nhớ của mình.
Vài phút sau. Anh lại chu môi muốn hôn lên trán cô. Đúng lúc này, Dư Vấn mở mắt, cô trấn định tự nhiên, lui vài bước, giữ khoảng cách an toàn với anh.
“Em đi lấy kết quả!” Nhìn đồng hồ một chút, vừa đúng tám giờ, không kịp rửa mặt, cô vội vàng chuẩn bị đứng dậy.
“Không cần, mẹ lấy rồi.” Hạ Nghị bình tĩnh nói.
Mẹ quen bác sỹ điều trị, bởi vậy có thể biết kết quả sớm nửa giờ.
“Thế nào? Kết quả thế nào?” Tim Dư Vấn đập, rất nhanh rất nhanh.
“Số anh tốt lắm, một lần, u lành!” Anh cười tuyên bố.
Ngày thứ hai, Hạ Nghị bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
“Hạ phu nhân, chờ anh.” Anh cố ý bỏ qua Triệu Sĩ Thành giữ cô bên cạnh.
“Ừm.” Cô lạnh nhạt gật đầu, “An tâm phẫu thuật.” Từ ngày kiểm tra nhập viện hôm qua đến bây giờ, cô vẫn làm theo lời hứa, không rời anh một tấc.
“Hạ phu nhân, dù tình huống gì, em cũng ở bên anh nhé?” Anh hỏi.
Mà Dư Vấn chỉ mỉm cười.
Phẫu thuật rất thành công, hơn một tiếng đồng hồ, tác dụng thuốc mê còn chưa hết, mái tóc Hạ Nghị rối bời, ngủ như một đứa trẻ, gương mặt bảnh trai có vẻ tái, khiến cô rất khó chịu.
“Mẹ, khi nào có kết quả?” Cô nhẹ giọng hỏi Hạ Lan.
“Sáng mai.” Hạ Lan dùng giọng hơi khàn trả lời, bà bây giờ, thần sắc mệt mỏi, tiều tụy, dường như lập tức già đi vài tuổi, giờ khắc này, Hạ Lan giàu kinh nghiệm sa trường, nhưng cũng chỉ là một người mẹ bình thường.
Sáng hôm sau.
Dư Vấn thừa nhận, tâm tình của mình rất lo lắng.
“Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, con ở lại chăm sóc anh ấy được rồi.” Sáu giờ sáng đã bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật, Hạ Lan sức khỏe yếu sớm đã mệt mỏi.
“Dư Vấn, cám ơn con.” Mẹ chồng cảm kích xoa tay cô.
“Sĩ Thành, buổi tối em sẽ ngủ lại đây, anh về trước đi…” Cô quay đầu lại, dặn dò bóng hình cao lớn vẫn in lặng chờ đợi bên cạnh.”
“Ừ, được rồi.” Anh gật đầu, không phản đối, “Đến tối, anh sẽ mang quần áo đến cho em thay.”
“Cám ơn.” Dư Vấn cúi mắt, sau một lúc lâu, “Quần áo khác của em, phiền anh giúp em mang đến đây.” Cô cầm chìa khóa nhà mẹ đẻ, giao cho anh.
Đây có nghĩa là gì, lòng Triệu Sĩ Thành biết rõ, anh sửng sốt, tay nắm chìa khóa, in thành dấu hồng. Giữa cô và anh, quả thật đã không cần thiết đóng kịch nữa.
“Ừ.” Anh vẫn gật đầu, vẫn không phản đối, lạnh nhạt đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng dáng của anh, Dư Vấn nhếch môi, có muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước.
“Dư Vấn, thật sự con không nghĩ đến việc trở lại bên cạnh thằng Nghị một lần nào ư, cho nó một cơ hội? Nghị rất cần con.” Một cảnh này, nhìn vào mắt Hạ Lan luôn nắm chắc cơ hội giống như thấy được hy vọng.
Trên giường bệnh, mi mắt Hạ Nghị run lên. Anh đã tỉnh lại, chỉ là phẫu thuật xong, cả người mỏi đến cực điểm, ngay cả sức để mở to mắt cũng không có. Miệng anh rất khô, môi nứt ra, rất khát, rất muốn uống nước, cử động tay lại vô cùng đau đớn, nhưng anh cũng không dám cử động, ngay cả thở cũng không dám mạnh.
Dư Vấn lắc đầu, “Mẹ, đáp án của con vẫn không thay đổi, con có thể bỏ thù hận, không hận anh ấy nữa, nhưng con chẳng thể tha thứ cho anh ấy.”
Hạ Lan lộ ra vẻ mặt thất vọng, “Sao con phải khổ vậy chứ, rõ ràng con còn có tình cảm với thằng Nghị…”
“Con là một người mẹ, từ ngày Thụy Thụy mất, con và Hạ Nghị chẳng thể quay lại nữa.” Cô mỉm cười, giọng nói rất nhẹ, giống như sợ đánh thức anh, nhưng mà vẻ mặt lại thong dong mà kiên nghị.
Một chút sai lầm, cho dù không hận, cả đời cũng không thể được tha thứ.
Nghe thế, Hạ Lan không nói thêm gì nữa. Trên giường bệnh, Hạ Nghị khẽ chấn động, nhắm chặt mắt, trong nháy mắt như thế anh không dám mở mắt.
Trong phòng bệnh, chỉ im lặng.
Trong chốc lát, môi anh có cảm xúc ướt át, là một cây tăm bông dính nước mềm nhẹ phủ lên môi anh, độ nhẹ kia như là lông vũ lướt nước, khiến đôi môi khô nứt của anh không còn khát nữa. Nhưng trong lòng Hạ Nghị lại cảm thấy tảng đá lớn ép xuống, nặng gần như không thở nổi.
Anh mở mắt, gượng ép khẽ mỉm cười với cô, “Hạ phu nhân…”
Cô dừng tay, “Tỉnh rồi à?”
“Ừ.”
“Bác sĩ nói bây giờ anh chưa được uống nước, chỉ có thể giúp anh làm ướt môi, để anh bớt khát.” Cô nhẹ giọng giải thích, một tay bưng chén, một tay cầm tăm bông, động tác giúp anh làm ẩm môi, vẫn đang tiếp tục không ngừng.
“Tuy không hết khát, nhưng còn hạnh phúc hơn uống nước.” Bởi vừa phẫu thuật xong, anh nói chuyện rất chậm, rất nhẹ, giọng nói khàn yếu ớt, nhưng anh vẫn trước sau như một, khóe môi nở nụ cười không đứng đắn, “Khi còn bé, rất nhiều bạn nhỏ đều nói bị bệnh thật hạnh phúc, anh đều không cho là dúng, cảm thấy họ bị bệnh đến hoang tưởng rồi, bị bệnh nào có hạnh phúc! Cho đến tận hôm nay, anh mới biết được, thì ra bệnh quả thật là hạnh phúc, có người quan tâm, hạnh phúc rất nhiều!”
Đối với cách nói quá đà của anh, cô cười nhẹ, không nói thêm gì.
“Hạ phu nhân, hạnh phúc này có thể kéo dài không?” Anh từ từ, thật cẩn thận hỏi.
Nói đến đây, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, cho dù e ngại đáp án vẫn muốn hỏi lại một lần nữa, hy vọng cô có thể thay đổi chủ ý.
Chỉ cần cô gật đầu, anh nguyện ý dùng cả đời để hối lỗi.
“Phì, xui xẻo, lời trẻ con không đáng tin, ai muốn nằm lâu trên giường bệnh chứ!” Cô tránh không đáp, vỗ vào trán anh.
“Này, tội mưu sát chồng lớn lắm đấy!” Anh thuận thế lập tức cầm lấy tay cô, tay trong tay, cảm nhận ấm áp cuối cùng, nhớ nhung không thôi.
Tay anh rất lạnh, nhưng cô vẫn cười rút tay mình ra, không dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm anh, “Ngủ tiếp đi, nguyên khí của anh bị tổn thương nặng nề, bác sỹ nói anh cần nghỉ ngơi nhiều.”
Vừa ngủ một giấc, lúc xế chiều, tinh thần của anh cuối cùng cũng tốt hơn, sợ anh buồn, cô bật tivi, chuyển đến kênh tin tức.
Bên trong đang phát trận đâm xe thảm thiết “7.23”, cô đang chuyên tâm xem, nhìn thấy cô gái nhỏ mất đi cha mẹ, tình thương gợi lên, hốc mắt cô không nén nổi đỏ lên.
“Hạ phu nhân, anh vừa phẫu thuật xong, sợ xem chuyện máu me thế này lắm, có thể chuyển kênh không?” Vì nói quá nhanh, tý nữa là anh cắn vào lưỡi.
“Thật ra anh không cần như vậy, Thụy Thụy mất rồi, em đã học được cách đối mặt.” Cô không đổi kênh, cũng không quay lại, lạnh nhạt nói.
Hạ Nghị nhếch môi, không dám nhúc nhích, lại càng không dám mở miệng nói chuyện. Nhưng cô không quay đầu, ngược lại tiếp tục mở miệng:
“Thật ra, anh cũng giống em, vẫn không thể đối mặt với việc con gái đã mất, đúng không? Chúng ta bởi vì Thụy Thụy mà kết hôn, cũng có nghĩa, cũng bởi vì Thụy Thụy mà chẳng thể hợp lại. Bởi vì, dù bù lại thế nào, dù giả vờ quên thế nào, giữa chúng ta mãi mãi có một khoảng cách không vượt qua được, giống như thế, một tấm gương vỡ có thể lành không? Có thể lành, đó chỉ là trong truyện cổ tích, đời thật dù sửa thế nào, nó cũng đã vỡ, từng vết nứt đan xen, đập vào mắt mà kinh hãi.” Cô cũng thế, nói rất chậm, rất bình tĩnh, coi như trả lời vấn đề kia của anh.
Hạ Nghị chẳng nói được một câu, im lặng thật lâu sau: “Nhưng mà… chúng ta đã bắt đầu yêu nhau…” Nếu yêu, vì sao không cùng vượt qua, cho dù đau đến đầm đìa, cũng vẫn bên nhau.
Nhưng mà, cô lại lắc đầu.
“Có lẽ, tình yêu của anh là tia nắng ban mai buổi sáng, nhưng tình yêu của em chỉ là trời chiều xuống núi.” Bắt đầu từ khi anh đào hôn, cuộc hôn nhân này, thời gian sáu năm đã dần dần xóa hết tình yêu của cô.
“Cho nên, em mới xóa đứa trẻ kia?” Hạ Nghị giật mình hỏi ra miệng.
Anh gặp bác sỹ chữa trị của cô, cũng đau lòng khi biết lúc cô mang thai Thụy Thụy đã chịu khổ thế nào, anh cũng biết, trước khi xảy ra sự cố, cô đã hẹn thời gian đến bỏ đứa bé.
Mới đầu, anh chỉ nghĩ đến, cô sợ lại chịu khổ, cũng bởi vì uống thuốc tránh thai rồi, mới không lo việc giữ lại đứa trẻ kia, bây giờ… nghe từ hình dung “trời chiều xuống núi” của cô….
Đau lòng, anh lại có lĩnh ngộ mới. Bỏ lỡ, thật sự đã bỏ lỡ rồi.
Đến tối, vẫn là Dư Vấn ở lại chăm sóc anh. Cô ngồi trên ghế, mệt mỏi ghé vào giường bệnh, đến sáu giờ sáng, cuối cùng quá mệt, khép mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say.
“Hạ Nghị.” Bờ vai của anh nhẹ nhàng bị lắc một chút.
Hạ Nghị lập tức tỉnh táo lại.
Là mẹ anh Hạ Lan, sắc mặt tái nhợt đứng trước mặt anh.
“Có kết quả rồi ạ?” Anh im lặng dùng khẩu hình hỏi.
Mẹ nặng nề gật gật đầu.
Anh mở tay mình ra, đây là ám hiệu của anh và mẹ, kết quả báo cáo cho anh biết trước, lại để anh không nói cho người khác. Mẹ im lặng viết lên tay anh, một nét ngang, dừng một chút, xuống dưới, lại một nét ngang.
Là chữ “hai”, rõ ràng là chữ “hai”. Anh ngây ngẩn cả người, lòng bàn tay bị nét thứ hai xẹt qua, đau đớn.
Không biết qua bao lâu, trong nắng sớm, Hạ Nghị nghiêng mặt trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn Dư Vấn ngủ say, khi mẹ đi khỏi phòng bệnh trả lại không gian cho họ rồi, anh thong thả lắc người, muốn đến gần cô. Mỗi cử động của anh, bàn chân lại truyền đến đau đớn, đau đến run rẩy, đau đến ngay cả thở cũng run lên, nhưng anh vẫn không buông tay, thật cẩn thận, tới gần cô, với mặt với cô, cách ba cm, để mình có thể ngửi được hương vị của cô.
Anh hút vài hơi, khắc sâu hơi thở của cô vào trí nhớ của mình.
Vài phút sau. Anh lại chu môi muốn hôn lên trán cô. Đúng lúc này, Dư Vấn mở mắt, cô trấn định tự nhiên, lui vài bước, giữ khoảng cách an toàn với anh.
“Em đi lấy kết quả!” Nhìn đồng hồ một chút, vừa đúng tám giờ, không kịp rửa mặt, cô vội vàng chuẩn bị đứng dậy.
“Không cần, mẹ lấy rồi.” Hạ Nghị bình tĩnh nói.
Mẹ quen bác sỹ điều trị, bởi vậy có thể biết kết quả sớm nửa giờ.
“Thế nào? Kết quả thế nào?” Tim Dư Vấn đập, rất nhanh rất nhanh.
“Số anh tốt lắm, một lần, u lành!” Anh cười tuyên bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.