Quyển 3 - Chương 4
Dị Thanh Trần
24/05/2014
Trên đường đến sân bay, Thụy Thụy cố gắng mỉm cười, thật ra, tâm tình rất chán nản.
“Ba, dừng xe di!” Dựa vào cửa kính xe, khi nhìn thấy thùng thư bên đường xanh mượt, nó lớn tiếng đưa ra yêu cầu.
Hạ Nghị vội vàng bảo tài xế taxi dừng xe lại. Vừa cửa xe, Thụy Thụy chạy vội xuống dưới. Chỉ thấy nó nhón chân, thả một bức thư màu trắng vào thùng.
“Con viết thư cho ai?” Anh thấy kỳ lạ hỏi.
“Cho mẹ ạ.” Thụy Thụy rất ủ rũ, “Hôm qua con lại chọc mẹ tức giận mất rồi.”
Lúc ấy, anh cũng có mơ hồ nghe thấy hai mẹ con nói chuyện ầm ĩ không vui, anh không đành lòng nói cho con gái, tuy nó rất biết nghĩ, nhưng chỉ có ba chữ “Gửi cho mẹ” xiêu vẹo thì chẳng thể đến tay Tống Dư Vấn được.
Trong sân bay, Thụy Thụy không hề có chút vui vẻ của được đi du lịch, nó chỉ nôn nóng một mực giận dỗi.
“Con ghét nơi này!” Thụy Thụy dùng sức dậm chân căm tức nói.
“Làm sao thế?” Họ đang đợi máy bay cất cánh.
“Vì sao dì mặc đồng phục kia lại cười với ba?” Thụy Thụy rất tức giận lên án.
Anh sửng sốt một chút, mới tỉnh táo lại, không nhịn được cười to thành tiếng, “Thụy Thụy, đó là quy tắc của tiếp viên hàng không, khi làm việc thì phải cười với khách hàng, chẳng lẽ lại khóc với ba ư?” Vì Hiểu Văn mất tích mà tâm tình buồn bực, lại bị hành vi buồn cười của con gái làm cho u buồn nhất thời tản đi.
“Còn nữa, sao gì kiểm tra kia lại ra tay động chân với ba chứ!” Tận mắt nó nhìn thấy bà dì kia sờ đi sờ lại trên người ba nhé, mỗi lần nghe bạn học khen Thụy Thụy có ba mẹ đẹp, nó đều rất kiêu ngạo, bây giờ, nó ghét ba có đôi mắt bắn điện, thà có bụng bự còn hơn!
“Đó là người ta kiểm tra mà.” Không được, anh muốn cười lắm rồi.
“Ghế dựa ở đây cứng muốn chết, con muốn ngồi sô pha cơ!” Thụy Thụy dậm chân, kiên quyết không đặt mông xuống cái ghế cứng.
“Chúng ta đến Nhật Bản rồi, ba sẽ chọn phòng có sopha cho Thụy Thụy nhé.” Anh dỗ dành an ủi con gái.
“Con khát nước muốn chết, con muốn uống nước!” Nhưng mà, Thụy Thụy còn làm ầm.
“Ba đi mua nước khoáng cho con nhé.” Anh đứng dậy.
“Không cần, con muốn uống nước sôi để nguội!” Thụy Thụy mím chặt môi, còn tại cố tình gây sự.
Mất đi tính nhẫn nại, anh có chút không cười nổi.
“Thụy Thụy, không phải con không muốn đi Nhật Bản đó chứ?” Cuối cùng anh cũng đã nhìn ra.
Nhưng mà, bây giờ cho dù có báo cho Hạ phu nhân tới đón Thụy Thụy về, cũng không còn thời gian nữa. Anh vội vàng lên máy bay.
“Con muốn mẹ, con không muốn đi Nhật Bản!” Trong sân bay, Thụy Thụy lên tiếng khóc lớn.
Hạ Nghị cảm thấy đau đầu, “Đến Nhật Bản rồi có rất nhiều đồ chơi, con sẽ rất thích!” Anh muốn đến Nhật Bản, cho nên, anh không dung túng con gái thay đổi kế hoạch đã sớm định ra.
Chỉ là, khi đó anh chẳng hề đoán được hậu quả sau này lại thành hối hận.
Về sau, anh chưa từng nhớ lại một lần, trước cơn động đất ở Vấn Xuyên, bồ câu đưa tin bị lạc hướng, lợn cắn xé lẫn nhau, sư tử hổ báo không ngủ trưa, chó sủa ing ỏi, mà Thụy Thụy của anh, lại nôn nóng muốn về nhà rồi? Anh khi đó, vì sao lại không ném hai tờ vé máy bay đến Nhật bản kia đi? Anh lúc đó, chỉ một lòng muốn tìm Hiểu Văn trở về.
Đến sân bay Narita Nhật Bản, bởi vì thường ra nước ngoài chụp ảnh ngoại cảnh, anh có hộ chiếu quốc tế, cho nên thuận lợi thuê được một chiếc xe ở sân bay.
“Tiểu Hoa, tìm thấy chỗ Hiểu Văn ở Tokyo chưa?” Lấy được xe, anh liền lập tức gọi điện thoại về nước.
“Tìm một số quan hệ, cuối cùng cũng tra ra được! Trường học còn chưa khai giảng, tiền thuê nhà ở Tokyo rất cao, bây giờ tạm thời ở tại Fukushima.” Tiểu Hoa nói cho anh.
Fukushima Nhật Bản, được ca ngợi là “đào nguyên hạnh phúc”, là danh lam thắng cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay của Nhật Bản, Hiểu Văn rất thích phong cảnh thiên nhiên, đến Fukushima chỉ cách Tokyo có hai trăm km, anh tuyệt không kỳ quái.
Thụy Thụy buồn ngủ, nửa khép mắt ủ rũ nhìn anh, “Ba, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Thụy Thụy, ngoan, con tỉnh ngủ rồi ba sẽ đưa con đi chơi nhé.” Anh không trả lời, chỉ cầm di động, thuận miệng nói.
Thụy Thụy gật gật đầu, mí mắt cũng sắp rủ xuống rồi, bóng người nhỏ bé dựa vào ghế.
“Ông gửi địa chỉ cụ thể đến di động cho tôi.” Anh dặn dò xong liền cúp máy.
Đi đến Fukushima còn hai ba giờ, anh chỉnh lại ghế ngồi, đắp chăn lên người Thụy Thụy, để con bé có thể nằm thoải mái. Nhấn chân ga, dựa theo hướng dẫn, anh đi về hướng Fukushima. Khi anh lái xe đến Fukushima đã là đêm khuya, con gái anh đã sớm tỉnh ngủ xoay người, chờ vào đăng ký khách sạn.
Vào phòng, Thụy Thụy lập tức tiếp tục ngủ thật sự, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn hết sức đáng yêu. Anh ôm Thụy Thụy, ba và con gái cùng nằm trên chiếc giường lớn.
Ngày 11 tháng 3.
Rõ ràng đã vào giữa tháng ba, là mùa anh đào nở rộ, nhưng nhiệt độ ở Nhật Bản vẫn rất thấp. Khi Hạ Nghị tỉnh lại đã gần giữa trưa. Anh cúi đầu, nhìn gương mặt ngủ say của con gái, không kìm lòng được, khóe môi nhếch lên. Lúc Thụy Thụy ngủ, đặc biệt xinh đẹp, cùng dỡ xuống tất cả phòng bị rất giống Hạ phu nhân.
“Cô ấy có thể ở nhà dân, không thể tìm thấy địa chỉ cặn kẽ, tôi đưa số liên lạc ở Nhật của cô ấy cho ông, tự ông liên lạc đi!” Tiểu Hoa gọi điện nói.
Rất sợ ầm ĩ đến con gái, anh chậm chạp đứng dậy, lấy chăn đắp cho Thụy Thụy. Dựa theo dãy số của Tiểu Hoa, anh đứng trên ban công bấm số.
…
Đến Nhật Bản rồi, trước thời gian học nửa tháng, Hiểu Văn đến Fukushima.
Nơi này rất đẹp, hai bên ngã tư đường có đủ loại hoa quả. Tháng ba, là ngày mùa xuân, hoa đào, hoa lê, hoa táo tranh nhau đua nở, cả thành phố đều được bao phủ trong một mảnh phấn hồng của biển hoa. Mọi người đều nói phụ nữ là ngốc nhất, khi họ còn sống, luôn có một cuộc tình mà chẳng thể nào làm chủ.
Fukushima là một thành phố tình yêu.
Cô có thể giả vờ có được hạnh phúc trong biển hoa ấm áp dạt dào này, nhưng cô nên làm sao đây, mới có thể không để cho nhớ nhung mãnh liệt đến thế? Cho dù rời xa thị phi, cho dù có thể bình tĩnh, nhưng dù có vui vẻ hay buồn chán, trong đầu cô lại ngập tràn hình ảnh của Hạ Nghị, thậm chí mỗi đêm, mỗi giấc mơ, cũng là hạnh phúc được ở cạnh bên anh. Cô thật sự có thể chịu được cô độc, du học một mình tại nơi đây, sinh con một mình ư? Tới lúc lòng đã kiên quyết, nhưng dưới nhung nhớ mênh mông, cô lại chẳng thể chắc chắn nữa.
Khi nhận được điện thoại của Hạ Nghị, cô vô cùng bất ngờ, tưởng rằng mình gặp ảo tưởng do mong nhớ ngày đêm.
“Hiểu Văn, anh đang ở Nhật Bản.” Câu đầu tiên anh nói càng làm cho cô kinh ngạc.
“Anh…”
“Đúng, anh đến tìm em!”
“Anh…” Cô xúc động không nói nên lời.
“Em đừng trốn nữa, anh sẽ không để mẹ con em lưu lạc bên ngoài đâu!” Anh rất kiên quyết.
“Anh…” Nói không nên lời, cô chỉ nghẹn ngào.
Cô muốn nghe, thật ra không phải những lời này, cô muốn nghe, chỉ là anh có thể lại lớn tiếng nói: Anh yêu em, vì em, anh có thể bất chấp tất cả. Liều lĩnh như năm năm trước đây.
“Anh Nghị, anh về đi, em hứa, em hứa sẽ tự chăm sóc bản thân tốt.” Anh chạy đến Nhật Bản tìm cô, phần tấm lòng này đã đủ rồi.
“Hiểu Văn, vì sao em nhất định phải như thế? Em biết rõ anh thích em, đây không phải em cố tình muốn anh chịu dày vò sao?” Anh thở dài.
Nhân vật chính hôm nay nếu đổi thành Tống Dư Vấn, anh tuyệt đối tin đi khắp ngõ ngách trên thế giới cô cũng có thể sống tốt, nhưng cô ấy là Hiểu Văn, Hiểu Văn yếu ớt như thế, làm sao anh có thể an tâm đây?
“Em không có ý… Chỉ là em không muốn bị người ta khinh rẻ!” Lúc ở bệnh viện, ánh mắt những người đó nhìn cô, bây giờ nhớ lại cũng đáng sợ.
Chỉ là cô quá yêu, lại chấp nhận phê phán của thế tục.
Nghe vậy, anh đông cứng lại. Đúng vậy, anh không đành để cô chịu khổ, vì sao, anh lại để cô chịu áp lực lớn như thế?
Thật ra, anh và Tống Dư Vấn sắp ly hôn rồi. Có điều vì sao những lời này lại chẳng thể thốt ra?
“Anh muốn đưa em về, vậy thì… Xin anh hãy cho em một thân phận để có thể đứng dưới ánh mặt trời…” Nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng nói ra tâm sự giấu ở đáy lòng.
Nếu anh muốn dẫn cô đi, vậy thì tất nhiên anh phải cho cô một lời hứa.
Hạ Nghị đóng băng.
“Nếu anh có thể đưa ra đáp án em muốn, 2 giờ rưỡi, em chờ anh tại cảng.” Đến lúc đó, anh sẽ cho cô một đáp án chắc chắn.
Nếu đáp án của anh là Thụy Thụy, vậy thì cô sẽ lại biến mất.
“Ba, ba nói chuyện điện thoại với ai thế?” Không biết từ khi nào, Thụy Thụy đã dụi mắt đứng phía sau anh. Vừa rồi ba nói thích ai cơ, còn gì mà chịu khổ nữa?
Anh hoảng hốt.
“Muốn ăn cơm trưa không, ba gọi cơm cho con.” Anh chột dạ dời tầm mắt.
Đợi lát nữa, anh nên nói với con gái thế nào, anh phải bỏ nó lại khách sạn một mình, rồi anh ra ngoài?
Lúc ăn trưa, Thụy Thụy còn có dáng vẻ ăn chưa no đã yêu cầu, “Ba, buổi chiều chúng ta đi đâu chơi, đi DisneyLand đi ba?”
Anh chỉ do dự vài giây, “Thụy Thụy, buổi chiều ba phải ra ngoài bàn chuyện, mình con xem tivi ở khách sạn được không?” Anh rất sơ ý, căn bản không ý thức được Thụy Thụy mới chỉ là đứa bé năm tuổi, đi đâu cũng phải có cha mẹ đi cùng.
Nghe vậy, Thụy Thụy xụ mặt. Nó xem không hiểu chương trình tivi ở đây, xem tivi trong phòng không phải buồn muốn chết à? Hơn nữa, là nó muốn đến Nhật Bản chơi mà!
“Không được, không được, không được!” Thụy Thụy làm ồn, “Đi đâu ba cũng phải đưa con theo!”
Hạ Nghị nghĩ đến một màn không vui ở bệnh viện kia, rất hiểu, Thụy Thụy không thích Hiểu Văn, mà Hiểu Văn chắc chắn đã bắt đầu sợ hãi sự xảo quyệt của Thụy Thụy.
“Không được, ba không thể mang con theo!”
“Ba, dừng xe di!” Dựa vào cửa kính xe, khi nhìn thấy thùng thư bên đường xanh mượt, nó lớn tiếng đưa ra yêu cầu.
Hạ Nghị vội vàng bảo tài xế taxi dừng xe lại. Vừa cửa xe, Thụy Thụy chạy vội xuống dưới. Chỉ thấy nó nhón chân, thả một bức thư màu trắng vào thùng.
“Con viết thư cho ai?” Anh thấy kỳ lạ hỏi.
“Cho mẹ ạ.” Thụy Thụy rất ủ rũ, “Hôm qua con lại chọc mẹ tức giận mất rồi.”
Lúc ấy, anh cũng có mơ hồ nghe thấy hai mẹ con nói chuyện ầm ĩ không vui, anh không đành lòng nói cho con gái, tuy nó rất biết nghĩ, nhưng chỉ có ba chữ “Gửi cho mẹ” xiêu vẹo thì chẳng thể đến tay Tống Dư Vấn được.
Trong sân bay, Thụy Thụy không hề có chút vui vẻ của được đi du lịch, nó chỉ nôn nóng một mực giận dỗi.
“Con ghét nơi này!” Thụy Thụy dùng sức dậm chân căm tức nói.
“Làm sao thế?” Họ đang đợi máy bay cất cánh.
“Vì sao dì mặc đồng phục kia lại cười với ba?” Thụy Thụy rất tức giận lên án.
Anh sửng sốt một chút, mới tỉnh táo lại, không nhịn được cười to thành tiếng, “Thụy Thụy, đó là quy tắc của tiếp viên hàng không, khi làm việc thì phải cười với khách hàng, chẳng lẽ lại khóc với ba ư?” Vì Hiểu Văn mất tích mà tâm tình buồn bực, lại bị hành vi buồn cười của con gái làm cho u buồn nhất thời tản đi.
“Còn nữa, sao gì kiểm tra kia lại ra tay động chân với ba chứ!” Tận mắt nó nhìn thấy bà dì kia sờ đi sờ lại trên người ba nhé, mỗi lần nghe bạn học khen Thụy Thụy có ba mẹ đẹp, nó đều rất kiêu ngạo, bây giờ, nó ghét ba có đôi mắt bắn điện, thà có bụng bự còn hơn!
“Đó là người ta kiểm tra mà.” Không được, anh muốn cười lắm rồi.
“Ghế dựa ở đây cứng muốn chết, con muốn ngồi sô pha cơ!” Thụy Thụy dậm chân, kiên quyết không đặt mông xuống cái ghế cứng.
“Chúng ta đến Nhật Bản rồi, ba sẽ chọn phòng có sopha cho Thụy Thụy nhé.” Anh dỗ dành an ủi con gái.
“Con khát nước muốn chết, con muốn uống nước!” Nhưng mà, Thụy Thụy còn làm ầm.
“Ba đi mua nước khoáng cho con nhé.” Anh đứng dậy.
“Không cần, con muốn uống nước sôi để nguội!” Thụy Thụy mím chặt môi, còn tại cố tình gây sự.
Mất đi tính nhẫn nại, anh có chút không cười nổi.
“Thụy Thụy, không phải con không muốn đi Nhật Bản đó chứ?” Cuối cùng anh cũng đã nhìn ra.
Nhưng mà, bây giờ cho dù có báo cho Hạ phu nhân tới đón Thụy Thụy về, cũng không còn thời gian nữa. Anh vội vàng lên máy bay.
“Con muốn mẹ, con không muốn đi Nhật Bản!” Trong sân bay, Thụy Thụy lên tiếng khóc lớn.
Hạ Nghị cảm thấy đau đầu, “Đến Nhật Bản rồi có rất nhiều đồ chơi, con sẽ rất thích!” Anh muốn đến Nhật Bản, cho nên, anh không dung túng con gái thay đổi kế hoạch đã sớm định ra.
Chỉ là, khi đó anh chẳng hề đoán được hậu quả sau này lại thành hối hận.
Về sau, anh chưa từng nhớ lại một lần, trước cơn động đất ở Vấn Xuyên, bồ câu đưa tin bị lạc hướng, lợn cắn xé lẫn nhau, sư tử hổ báo không ngủ trưa, chó sủa ing ỏi, mà Thụy Thụy của anh, lại nôn nóng muốn về nhà rồi? Anh khi đó, vì sao lại không ném hai tờ vé máy bay đến Nhật bản kia đi? Anh lúc đó, chỉ một lòng muốn tìm Hiểu Văn trở về.
Đến sân bay Narita Nhật Bản, bởi vì thường ra nước ngoài chụp ảnh ngoại cảnh, anh có hộ chiếu quốc tế, cho nên thuận lợi thuê được một chiếc xe ở sân bay.
“Tiểu Hoa, tìm thấy chỗ Hiểu Văn ở Tokyo chưa?” Lấy được xe, anh liền lập tức gọi điện thoại về nước.
“Tìm một số quan hệ, cuối cùng cũng tra ra được! Trường học còn chưa khai giảng, tiền thuê nhà ở Tokyo rất cao, bây giờ tạm thời ở tại Fukushima.” Tiểu Hoa nói cho anh.
Fukushima Nhật Bản, được ca ngợi là “đào nguyên hạnh phúc”, là danh lam thắng cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay của Nhật Bản, Hiểu Văn rất thích phong cảnh thiên nhiên, đến Fukushima chỉ cách Tokyo có hai trăm km, anh tuyệt không kỳ quái.
Thụy Thụy buồn ngủ, nửa khép mắt ủ rũ nhìn anh, “Ba, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Thụy Thụy, ngoan, con tỉnh ngủ rồi ba sẽ đưa con đi chơi nhé.” Anh không trả lời, chỉ cầm di động, thuận miệng nói.
Thụy Thụy gật gật đầu, mí mắt cũng sắp rủ xuống rồi, bóng người nhỏ bé dựa vào ghế.
“Ông gửi địa chỉ cụ thể đến di động cho tôi.” Anh dặn dò xong liền cúp máy.
Đi đến Fukushima còn hai ba giờ, anh chỉnh lại ghế ngồi, đắp chăn lên người Thụy Thụy, để con bé có thể nằm thoải mái. Nhấn chân ga, dựa theo hướng dẫn, anh đi về hướng Fukushima. Khi anh lái xe đến Fukushima đã là đêm khuya, con gái anh đã sớm tỉnh ngủ xoay người, chờ vào đăng ký khách sạn.
Vào phòng, Thụy Thụy lập tức tiếp tục ngủ thật sự, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn hết sức đáng yêu. Anh ôm Thụy Thụy, ba và con gái cùng nằm trên chiếc giường lớn.
Ngày 11 tháng 3.
Rõ ràng đã vào giữa tháng ba, là mùa anh đào nở rộ, nhưng nhiệt độ ở Nhật Bản vẫn rất thấp. Khi Hạ Nghị tỉnh lại đã gần giữa trưa. Anh cúi đầu, nhìn gương mặt ngủ say của con gái, không kìm lòng được, khóe môi nhếch lên. Lúc Thụy Thụy ngủ, đặc biệt xinh đẹp, cùng dỡ xuống tất cả phòng bị rất giống Hạ phu nhân.
“Cô ấy có thể ở nhà dân, không thể tìm thấy địa chỉ cặn kẽ, tôi đưa số liên lạc ở Nhật của cô ấy cho ông, tự ông liên lạc đi!” Tiểu Hoa gọi điện nói.
Rất sợ ầm ĩ đến con gái, anh chậm chạp đứng dậy, lấy chăn đắp cho Thụy Thụy. Dựa theo dãy số của Tiểu Hoa, anh đứng trên ban công bấm số.
…
Đến Nhật Bản rồi, trước thời gian học nửa tháng, Hiểu Văn đến Fukushima.
Nơi này rất đẹp, hai bên ngã tư đường có đủ loại hoa quả. Tháng ba, là ngày mùa xuân, hoa đào, hoa lê, hoa táo tranh nhau đua nở, cả thành phố đều được bao phủ trong một mảnh phấn hồng của biển hoa. Mọi người đều nói phụ nữ là ngốc nhất, khi họ còn sống, luôn có một cuộc tình mà chẳng thể nào làm chủ.
Fukushima là một thành phố tình yêu.
Cô có thể giả vờ có được hạnh phúc trong biển hoa ấm áp dạt dào này, nhưng cô nên làm sao đây, mới có thể không để cho nhớ nhung mãnh liệt đến thế? Cho dù rời xa thị phi, cho dù có thể bình tĩnh, nhưng dù có vui vẻ hay buồn chán, trong đầu cô lại ngập tràn hình ảnh của Hạ Nghị, thậm chí mỗi đêm, mỗi giấc mơ, cũng là hạnh phúc được ở cạnh bên anh. Cô thật sự có thể chịu được cô độc, du học một mình tại nơi đây, sinh con một mình ư? Tới lúc lòng đã kiên quyết, nhưng dưới nhung nhớ mênh mông, cô lại chẳng thể chắc chắn nữa.
Khi nhận được điện thoại của Hạ Nghị, cô vô cùng bất ngờ, tưởng rằng mình gặp ảo tưởng do mong nhớ ngày đêm.
“Hiểu Văn, anh đang ở Nhật Bản.” Câu đầu tiên anh nói càng làm cho cô kinh ngạc.
“Anh…”
“Đúng, anh đến tìm em!”
“Anh…” Cô xúc động không nói nên lời.
“Em đừng trốn nữa, anh sẽ không để mẹ con em lưu lạc bên ngoài đâu!” Anh rất kiên quyết.
“Anh…” Nói không nên lời, cô chỉ nghẹn ngào.
Cô muốn nghe, thật ra không phải những lời này, cô muốn nghe, chỉ là anh có thể lại lớn tiếng nói: Anh yêu em, vì em, anh có thể bất chấp tất cả. Liều lĩnh như năm năm trước đây.
“Anh Nghị, anh về đi, em hứa, em hứa sẽ tự chăm sóc bản thân tốt.” Anh chạy đến Nhật Bản tìm cô, phần tấm lòng này đã đủ rồi.
“Hiểu Văn, vì sao em nhất định phải như thế? Em biết rõ anh thích em, đây không phải em cố tình muốn anh chịu dày vò sao?” Anh thở dài.
Nhân vật chính hôm nay nếu đổi thành Tống Dư Vấn, anh tuyệt đối tin đi khắp ngõ ngách trên thế giới cô cũng có thể sống tốt, nhưng cô ấy là Hiểu Văn, Hiểu Văn yếu ớt như thế, làm sao anh có thể an tâm đây?
“Em không có ý… Chỉ là em không muốn bị người ta khinh rẻ!” Lúc ở bệnh viện, ánh mắt những người đó nhìn cô, bây giờ nhớ lại cũng đáng sợ.
Chỉ là cô quá yêu, lại chấp nhận phê phán của thế tục.
Nghe vậy, anh đông cứng lại. Đúng vậy, anh không đành để cô chịu khổ, vì sao, anh lại để cô chịu áp lực lớn như thế?
Thật ra, anh và Tống Dư Vấn sắp ly hôn rồi. Có điều vì sao những lời này lại chẳng thể thốt ra?
“Anh muốn đưa em về, vậy thì… Xin anh hãy cho em một thân phận để có thể đứng dưới ánh mặt trời…” Nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng nói ra tâm sự giấu ở đáy lòng.
Nếu anh muốn dẫn cô đi, vậy thì tất nhiên anh phải cho cô một lời hứa.
Hạ Nghị đóng băng.
“Nếu anh có thể đưa ra đáp án em muốn, 2 giờ rưỡi, em chờ anh tại cảng.” Đến lúc đó, anh sẽ cho cô một đáp án chắc chắn.
Nếu đáp án của anh là Thụy Thụy, vậy thì cô sẽ lại biến mất.
“Ba, ba nói chuyện điện thoại với ai thế?” Không biết từ khi nào, Thụy Thụy đã dụi mắt đứng phía sau anh. Vừa rồi ba nói thích ai cơ, còn gì mà chịu khổ nữa?
Anh hoảng hốt.
“Muốn ăn cơm trưa không, ba gọi cơm cho con.” Anh chột dạ dời tầm mắt.
Đợi lát nữa, anh nên nói với con gái thế nào, anh phải bỏ nó lại khách sạn một mình, rồi anh ra ngoài?
Lúc ăn trưa, Thụy Thụy còn có dáng vẻ ăn chưa no đã yêu cầu, “Ba, buổi chiều chúng ta đi đâu chơi, đi DisneyLand đi ba?”
Anh chỉ do dự vài giây, “Thụy Thụy, buổi chiều ba phải ra ngoài bàn chuyện, mình con xem tivi ở khách sạn được không?” Anh rất sơ ý, căn bản không ý thức được Thụy Thụy mới chỉ là đứa bé năm tuổi, đi đâu cũng phải có cha mẹ đi cùng.
Nghe vậy, Thụy Thụy xụ mặt. Nó xem không hiểu chương trình tivi ở đây, xem tivi trong phòng không phải buồn muốn chết à? Hơn nữa, là nó muốn đến Nhật Bản chơi mà!
“Không được, không được, không được!” Thụy Thụy làm ồn, “Đi đâu ba cũng phải đưa con theo!”
Hạ Nghị nghĩ đến một màn không vui ở bệnh viện kia, rất hiểu, Thụy Thụy không thích Hiểu Văn, mà Hiểu Văn chắc chắn đã bắt đầu sợ hãi sự xảo quyệt của Thụy Thụy.
“Không được, ba không thể mang con theo!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.