Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!
Chương 43: Suy Luận
Sở Thu Vi Hàn
06/01/2024
Yếu tố này không nghi ngờ đã làm mức độ nghiêm trọng của vụ án tăng lên không chỉ mấy lần.
Chỉ cần trong vụ án xuất hiện người khác, thì khả năng có hung thủ giết người tồn tại.
Từ Trường Thắng mím chặt lông mày, là cảnh sát kinh nghiệm dày dặn, hắn tự nhiên rất rõ ràng
Hai loại vụ án giết người trong học đường và vụ án tự tử trong học đường này.
Chỉ khác nhau hai chữ, nhưng tác động và phân biệt dư luận như thế nào, quả thực có sự khác biệt nghiêng trời lệch đất.
Lập tức hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.
"Thẩm pháp y, người kiểm tra cẩn thận."
"Nguyên nhân chết cụ thể của người này, là do mất máu quá nhiều vì bị cắt cổ tay, hay là do ngã từ trên cao xuống?"
"Hoặc có tồn tại trường hợp"
"Bị người ép cắt cổ tay, sau đó giả vờ ngã xuống chết?"
Rất rõ ràng.
Nếu có khả năng vụ án này tồn tại tình tiết cưỡng chế giết người thì mức độ quan trọng sẽ khác.
48 tiếng thời gian vàng bắt buộc phải nắm chắc.
Chưa kịp Thẩm Lâm trả lời.
Tô Minh đứng bên cạnh, quan sát kỹ vũng máu dưới đất, rồi lại ngước nhìn độ cao và khoảng cách của tòa nhà học tập bỏ hoang, liền chậm rãi trả lời.
"Thắng ca."
"Nhiều khả năng người chết là tự sát, theo ta"
"Vết cắt cổ tay kinh khủng này, rất có thể được cắt ra sau khi rơi xuống bởi người khác."
"Trước tiên tại sao nói là tự sát."
"Ngươi có thể xuống xem vết máu rơi từ trên cao xuống này, khoảng cách tòa nhà khoảng hai thước."
"Theo kinh nghiệm hình sự của chúng ta."
"Nếu nạn nhân bị đẩy xuống, hoặc bị ném xuống sau khi chết, do trọng lượng, phần lớn sẽ ngã xuống ở khoảng cách dưới một thước gần tòa nhà."
"Nhưng nếu tự nhảy xuống, do quán tính và quỹ đạo parabol, khoảng cách rơi xuống cơ bản là một thước rưỡi trở lên."
"Tuy nhiên"
"Máu của người chết cách tòa nhà khoảng hai thước, không phải một thước rưỡi, càng không phải một thước."
"Điều này chứng minh rằng, nhiều khả năng người chết hết sức lao người về phía sau, hai tay dang rộng nhìn lên trời, mới có thể đạt được dấu vết rơi từ trên cao xuống ở khoảng cách hai thước."
"Vì vậy có thể xác định cơ bản, người chết đã tự nhảy, chứ không phải bị đẩy hoặc ném xuống."
Nói đến đây.
Tô Minh tạm dừng lời nói, tìm kiếm trên mặt đất đến vài giây sau đó, quả nhiên không tìm thấy những giọt máu có hình dạng phun muốn tìm, liền lắc đầu tiếp tục.
"Về lý do ta nói, vết cắt ở cổ tay này, rất có thể do người khác gây ra sau khi rơi xuống."
"Đó là bởi vì"
"Vết cắt ở cổ tay của người chết rất sâu, đã cắt đứt hoàn toàn động mạch chủ, cũng có nghĩa là lượng máu phun ra rất lớn, không có khả năng tự đông máu."
"Về khả năng chịu đựng của cơ thể nhân loại, đối với người bình thường, cắt đứt động mạch chủ, nhiều nhất là hai phút sẽ rơi vào tình trạng mệt mỏi khắp người, đầu óc choáng váng gần như hôn mê do mất máu quá nhiều."
"Trong tình trạng đó."
"Người bình thường hoàn toàn không thể leo lên lan can, chớ nói là còn phải hết sức nhảy xuống."
“Dĩ nhiên là không phải tuyệt đối.”
“Ở đây cũng có một số khả năng, đó là ngay sau khi động mạch chủ của người chết bị cắt liền leo ngay lên lan can nhảy xuống mà chết.”
“Như thế, quả thực có thể khiến nạn nhân trước khi nhảy xuống bước vào giai đoạn hôn mê do mất máu.”
“Nhưng ta nghĩ”
“Một học sinh lớp 9, chắn chắn rất khó chịu đựng được cơn đau do vết thương sâu thấy xương này gây ra, cũng như có được sự can đảm nhảy thẳng xuống mà không cần bất kỳ do dự hay chuẩn bị tâm lý nào.”
“Để ngăn khả năng nạn nhân quả thực có thể cực đoan như thế, đã không còn chút lưu luyến thế giới.”
“Ta vừa mới tìm kiếm kỹ càng, phát hiện xung quanh nơi rơi xuống không có xuất hiện vũng máu bắn tung tóe ở khoảng cách xa, thậm chí không thấy một giọt máu nào.”
“Nếu bị cắt động mạch chủ trước khi rơi xuống, ta cảm thấy với áp suất phun máu của động mạch chủ, chắn chắn phải có không ít máu bắn trên không, sau đó vãi ra rất xa ở xung quanh thi thể.”
“Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có!!!”
“Điều này đủ chứng minh, sau một thời gian ngắn người chết rơi xuống, hoặc là nói vài phút, có một người đã đến cạnh nạn nhân, cắt động mạch chủ nhằm mục đich….”
“Đảm bảo nạn nhân phải chết 100%!!!”
“Hít.” Từ Trường Thắng vô thức hút một hơi lạnh, khó có thể tin, đầu óc tê dại khi nhìn Tô Minh.
Mặc dù trong hai vụ án trước.
Tô Minh đã thể hiện khả năng suy luận và phá án kinh khủng.
Nhưng Từ Trường Thắng vẫn chưa quen, vẫn chưa hoàn toàn tê liệt.
Hoặc là nói.
Chỉ cần trong vụ án xuất hiện người khác, thì khả năng có hung thủ giết người tồn tại.
Từ Trường Thắng mím chặt lông mày, là cảnh sát kinh nghiệm dày dặn, hắn tự nhiên rất rõ ràng
Hai loại vụ án giết người trong học đường và vụ án tự tử trong học đường này.
Chỉ khác nhau hai chữ, nhưng tác động và phân biệt dư luận như thế nào, quả thực có sự khác biệt nghiêng trời lệch đất.
Lập tức hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.
"Thẩm pháp y, người kiểm tra cẩn thận."
"Nguyên nhân chết cụ thể của người này, là do mất máu quá nhiều vì bị cắt cổ tay, hay là do ngã từ trên cao xuống?"
"Hoặc có tồn tại trường hợp"
"Bị người ép cắt cổ tay, sau đó giả vờ ngã xuống chết?"
Rất rõ ràng.
Nếu có khả năng vụ án này tồn tại tình tiết cưỡng chế giết người thì mức độ quan trọng sẽ khác.
48 tiếng thời gian vàng bắt buộc phải nắm chắc.
Chưa kịp Thẩm Lâm trả lời.
Tô Minh đứng bên cạnh, quan sát kỹ vũng máu dưới đất, rồi lại ngước nhìn độ cao và khoảng cách của tòa nhà học tập bỏ hoang, liền chậm rãi trả lời.
"Thắng ca."
"Nhiều khả năng người chết là tự sát, theo ta"
"Vết cắt cổ tay kinh khủng này, rất có thể được cắt ra sau khi rơi xuống bởi người khác."
"Trước tiên tại sao nói là tự sát."
"Ngươi có thể xuống xem vết máu rơi từ trên cao xuống này, khoảng cách tòa nhà khoảng hai thước."
"Theo kinh nghiệm hình sự của chúng ta."
"Nếu nạn nhân bị đẩy xuống, hoặc bị ném xuống sau khi chết, do trọng lượng, phần lớn sẽ ngã xuống ở khoảng cách dưới một thước gần tòa nhà."
"Nhưng nếu tự nhảy xuống, do quán tính và quỹ đạo parabol, khoảng cách rơi xuống cơ bản là một thước rưỡi trở lên."
"Tuy nhiên"
"Máu của người chết cách tòa nhà khoảng hai thước, không phải một thước rưỡi, càng không phải một thước."
"Điều này chứng minh rằng, nhiều khả năng người chết hết sức lao người về phía sau, hai tay dang rộng nhìn lên trời, mới có thể đạt được dấu vết rơi từ trên cao xuống ở khoảng cách hai thước."
"Vì vậy có thể xác định cơ bản, người chết đã tự nhảy, chứ không phải bị đẩy hoặc ném xuống."
Nói đến đây.
Tô Minh tạm dừng lời nói, tìm kiếm trên mặt đất đến vài giây sau đó, quả nhiên không tìm thấy những giọt máu có hình dạng phun muốn tìm, liền lắc đầu tiếp tục.
"Về lý do ta nói, vết cắt ở cổ tay này, rất có thể do người khác gây ra sau khi rơi xuống."
"Đó là bởi vì"
"Vết cắt ở cổ tay của người chết rất sâu, đã cắt đứt hoàn toàn động mạch chủ, cũng có nghĩa là lượng máu phun ra rất lớn, không có khả năng tự đông máu."
"Về khả năng chịu đựng của cơ thể nhân loại, đối với người bình thường, cắt đứt động mạch chủ, nhiều nhất là hai phút sẽ rơi vào tình trạng mệt mỏi khắp người, đầu óc choáng váng gần như hôn mê do mất máu quá nhiều."
"Trong tình trạng đó."
"Người bình thường hoàn toàn không thể leo lên lan can, chớ nói là còn phải hết sức nhảy xuống."
“Dĩ nhiên là không phải tuyệt đối.”
“Ở đây cũng có một số khả năng, đó là ngay sau khi động mạch chủ của người chết bị cắt liền leo ngay lên lan can nhảy xuống mà chết.”
“Như thế, quả thực có thể khiến nạn nhân trước khi nhảy xuống bước vào giai đoạn hôn mê do mất máu.”
“Nhưng ta nghĩ”
“Một học sinh lớp 9, chắn chắn rất khó chịu đựng được cơn đau do vết thương sâu thấy xương này gây ra, cũng như có được sự can đảm nhảy thẳng xuống mà không cần bất kỳ do dự hay chuẩn bị tâm lý nào.”
“Để ngăn khả năng nạn nhân quả thực có thể cực đoan như thế, đã không còn chút lưu luyến thế giới.”
“Ta vừa mới tìm kiếm kỹ càng, phát hiện xung quanh nơi rơi xuống không có xuất hiện vũng máu bắn tung tóe ở khoảng cách xa, thậm chí không thấy một giọt máu nào.”
“Nếu bị cắt động mạch chủ trước khi rơi xuống, ta cảm thấy với áp suất phun máu của động mạch chủ, chắn chắn phải có không ít máu bắn trên không, sau đó vãi ra rất xa ở xung quanh thi thể.”
“Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có!!!”
“Điều này đủ chứng minh, sau một thời gian ngắn người chết rơi xuống, hoặc là nói vài phút, có một người đã đến cạnh nạn nhân, cắt động mạch chủ nhằm mục đich….”
“Đảm bảo nạn nhân phải chết 100%!!!”
“Hít.” Từ Trường Thắng vô thức hút một hơi lạnh, khó có thể tin, đầu óc tê dại khi nhìn Tô Minh.
Mặc dù trong hai vụ án trước.
Tô Minh đã thể hiện khả năng suy luận và phá án kinh khủng.
Nhưng Từ Trường Thắng vẫn chưa quen, vẫn chưa hoàn toàn tê liệt.
Hoặc là nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.