Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua
Chương 40: Đại lao X Tai nạn
Tô Tiểu Tứ
02/02/2016
Tiểu Duy hai tay đút
túi, vẻ mặt khó chị đi theo binh lính đi về phía Ma tộc đại lao. Đại
lao là được xây theo hình dạng tổ ong , phần nhà tù lộ ra trên mặt đất
là nơi quản ngục và cai ngục nghỉ ngơi , nhà tù thật sự là nằm dưới mặt
đất, đâm thẳng xuống đất rất sâu .
Nơi này là địa ngục chân chính.
Ma tộc bị nhốt vào đại lao đều là ác ma, hoặc là tội phạm cực kỳ hung ác , bọn họ đều đã giết chết người trong tộc, phạm phải những tội lỗi ngập trời.
Đương nhiên, cần chú ý một chút, là những tên cai ngục trong nhà tù này có rất ít kẻ hình người.
Tiểu Duy hai tay cùng hai chân đều bị đeo khóa sắt nặng ngàn cân, tuy rằng trước kia trong trò chơi mỗi lần tới nhà tù đều là như vậy, nhưng nàng lần này là cực kỳ bất mãn —— vì sao con rồng ngốc kia lại không bị trới? Đây là ưu đãi vì bị Ma vương coi trọng sao. . . . . .
Cai ngục mang hai người đi vào cánh cửa lớn có viết hai chữ NHÀ TÙ rất to, trực tiếp đi xuống tầng một dưới lòng đất.
Tiếng gầm rú cách bọn họ càng lúc càng gần, gào thét chút giãy dụa, tiếng khóa sắt loảng xoảng bên tai không dứt. Đợi khi bọn hắn đi xuống đi , phát hiện kia vòng tròn trong phòng giam tràn đầy cương thi bộ mặt dữ tợn. Bọn họ từ trong song sắt vươn tay ra, ý đồ bắt lấy bọn họ, định nhấm nháp tư vị thịt tươi.
“Nơi này làm sao có nhiều như vậy. . . . . .” Alois hết nhìn đông tới nhìn tây rồi nhìn đám cương thi, hơi bối rối hỏi.
“Bọn người kia hẳn là tác phẩm thất bại khi Huyết tộc nghiên cứu Blood.” Tiểu Duy giải thích nói: “Bọn họ và Lai Na không giống nhau, nàng là bậc cao nhất, còn bọn chúng vẫn chưa tiến hóa là không hoàn toàn, ngươi xem, tròng mắt chúng đều đã rơi xuống hết.”
“Ai? Đúng rồi nha, bọn người này đều không được đầy đủ.” Alois giống như phát hiện thế giới mới, giọng nói vui vẻ.
Mà đối với những cai ngục mà nói, đây tuyệt đối là một loại tra tấn. . . . . .
Xuyên qua dãy song sắt nhà tù rất dài, tiến vào tầng 2 dưới lòng đất. Nơi này tương đối im lặng, những người bị giam ở trong này chủ yếu là bình dân phạm vào chút sai lầm, năng lực của bọn họ cũng không mạnh, cho dù vượt ngục cũng không thể trốn khỏi đám cương thi ở tầng 1.
Chỉ là, tầng 3 dưới đất lại khác.
Mặc dù khi đứng ở tầng 2 cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu thảm thiết ở tầng 3 truyền lên, cùng với tiếng xì xì giống như tiếng da cháy xém, làm cho người ta không khỏi rùng mình.
Quả nhiên, khi bọn họ đi vào tầng 3, lọt vào trong tầm mắt là từng bầy dã thú chính là hình thức ác ma. Bọn họ có bộ dạng hung ác, thân thể dã thú, đôi mắt màu đỏ cùng với sức mạnh đáng sợ. Trên người chúng trói đầy xiềng xích, tàn nhẫn cắn xé lẫn nhau, hoặc là nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm theo bọn họ khi đi qua.
Máu đỏ tươi cùng những mảnh thịt vụn văng ra khắp nơi mỗi khi cắn xé, đám xương cốt trắng hếu của chúng sau khi bị ăn thịt rải rác rơi trên đất, màu đỏ và màu trắng trộn lẫn với nhau, đối chiếu nhày, giống như địa ngục nhuốm máu vậy.
“Ghê quá.” Alois cau mày, tuy rằng mùi máu tươi làm cho hắn hưng phấn, nhưng khung cảnh này không làm hắn thoải mai chút nào.
“Ma vật không có đầu óc, ngay cả ác ma cũng không bằng.” Tiểu Duy lại khinh thường xoay đầu một bên, cũng không nhìn khung cảnh ghê tởm kia.
Cai ngục không nói gì, yên lặng đen mặt. . . . . .
“Chúng ta còn phải xuống mấy tầng nữa?” Alois đối với con đường đi đã lâu mà chưa tới đích này rất là bất mãn.
“Nhanh, ngươi nếu không ngại có thể trực tiếp nhảy xuống, dù sao chúng ta là muốn tới tầng cuối cùng.”
Alois nghe vậy cúi đầu nhìn xuống một cái, lầu bầu: “Cũng không phải rất sâu, có thể bay xuống đi .”
“Thu nhỏ lại bay xuống ta cũng không phản đối.” Tiểu Duy trêu ghẹo nói: “Nhưng biến lớn …, nơi này chứa không nổi thân thể mập mạp của ngươi.”
“Ta mập mạp?” Alois tựa hồ đối với cái từ này rất mẫn cảm, ngay cả giọng cũng vô thức to lên.
“Sâu béo.” Tiểu Duy đang nhớ lại hình dung của Thụy trước đây đối với Alois, nhịn không được cười ra tiếng, “Xì ——”
“Ngươi biến thái. . . . . .”
Cai ngục hoàn toàn không thể hiểu nổi hai người này, là người bị đánh dấu dạng tử hình làm sao vẫn còn lạc quan như vậy? Bọn họ chẳng lẽ sợ chết sao. . . . . . Phải biết là nơi bọn họ đi là nơi hung ác nhất, tàn bạo nhất, máu tanh nhất ở Ma tộc a. . . . . .
Tầng 4 dưới lòng đất, so với tầng trên thì im lặng hơn nhiều, thậm chí còn từ một nới nào đó phát ra mùi khét.
“Mùi gì vậy?” Alois không thoải mái xoa xoa mũi.
“Thịt nướng.”
“Thịt gì a? Mùi quá khó ngửi.” Alois che mũi tức giận nói, khứu giác của rồng so với loài người linh mẫn rất nhiều lần, cho nên bây giờ Alois khó chịu hơn Tiểu Duy rất nhiều lần.
“Không biết, có thể là thịt nướng của phạm nhân ở đây.”
Quả nhiên, Tiểu Duy vừa nói xong, bọn họ liền nhìn thấy một con quỷ lõa lồ, trên lưng mọc cánh và một cánh tay, trên mặt có ba con mắt to và dài, miệng cười mà ên mép còn đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm miếng thịt đang được nướng trước mặt. Mà thịt kia rõ ràng là một cự nhân khác bị giam cùng phòng với hắn chính là cùng hắn, lúc này người nọ đã chết khá lâu, thi thể không được đầy đủ, hiển nhiên là đã bị tên trước mắt ăn mất.
“Cái tên ghê tởm kia là cái gì?”
“Hình như là Thiên Họa Cự Nhân, một nhánh của Cự Nhân tộc, hung tàn thị huyết, thích ăn thịt nướng nhất.” Tiểu Duy nhìn xong, nhún vai nói rất nhẹ nhàng.“Cự Nhân tộc hình như cũng là một nhánh của Ma tộc, kỳ thật ta cảm thấy Ma tộc có rất nhiều người, chính là không đoàn kết, hơn nữa không có đầu óc cho lắm.”
Lắc lắc đầu, Tiểu Duy hướng về phía Cự Nhân kia bĩu môi: “Ví dụ như Thiên Họa Cự Nhân này, ta cảm thấy trừ bỏ lực sát thương so với cương thi mạnh gấp mấy chục lần ra, cái tính tham ăn và không có đầu óc này có thể nói là số một.”
“Trong lao không cung cấp đồ ăn sao? Tại sao mấy tên ở đây đều làm như đói bụng rất lâu rồi như vậy?” Alois trên đường đi chủ yếu đều nhìn thấy tình cảnh ngồi ăn thịt, nhịn không được hỏi.
“Đương nhiên là không cung cấp rồi, bằng không sao có thể kêu là nhà tù? Mây tên chỗ này đều đã bị phán tử hình, chỉ là ta nghĩ Ma vương bệ hạ quá lười, không muốn đem chũng ra phạt, cho nên để mặc chúng tự tàn sát lẫn nhau, dù sao thịt đều có thể ăn, có thịt ăn sẽ chết không được.”
Hai người cứ như vậy câu được câu không làm cho cai ngục nghe xong mà hỏng luôn . . . cho nên bây giờ hắn cũng không có phản ứng gì nữa.
“Ma vương không sợ bọn họ vượt ngục sao?”
“Vượt ngục?” Tiểu Duy cảm thấy từ này dùng ở trong này rất buồn cười, “Ngục giam này được xây dựng dưới lòng đất, mà nơi gần Địa Ngục Cốc này là đâu, ngươi cũng biết rồi đấy. Đó là dãy núi lửa sống a, đống nham thạch nóng chảy ở dưới đất này ngươi cho là là từ đâu đến? Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy càng đi xuống độ ấm càng cao sao?”
Nghe Tiểu Duy nói như vậy, Alois cũng cảm thấy độ ấm xác thực cao hơn thật, hơn nữa từ tầng 4 dưới lòng đất trở đi lại bắt đầu cao một cách kỳ lạ, bây giờ đã đi đến tầng 5 rồi, độ nóng quả thật làm hắn thở không nổi.
“Nếu như muốn vượt ngục, có hai phương pháp. Một là đánh vỡ vách tường, đào một đưuòng hầm chui ra ngoài. Chỉ là ngươi nên biết xung quanh ngục giam này đều là nham thạch nóng chảy, đi ra ngoài chắc chắn là bị bỏng chết. Một phương pháp khác, chính là trực tiếp từ cửa chính đi ra.”
“Vậy còn không đơn giản? Trực tiếp đem tất cả mọi người giết chết, từ cửa chính đi ra ngoài!” Alois nói dõng dạc, kết quả là lại bị Tiểu Duy xem thường.
“Điều này cũng không thể.”
“Vì sao?”
“Ma vương bệ hạ làm một cái kết giới nguyền rủa cho nhà tù này.” Tiểu Duy nói xong chỉ chỉ cổ của mình, nói : “Lại cho mỗi cái tử tù phạm nhân một cái nụ hôn nguyền rủa, này, đây là vết hôn mà nàng hôn ta trước khi bị bắt. Người trúng nụ hôn nguyền rủa không có thể ở trong kết giới nguyền rủa giải trừ trạng thái hạ đi ra ngoài, mạnh mẽ xông ra thì sẽ . . . . . . Đại khái là chết không toàn thây.”
Alois vừa nghe liền khẩn trương chạy tới kéo Tiểu Duy lại gần, cẩn thận nhìn vết hôn trên cổ cô, cau mày, thì thầm nói: “Nàng tại sao không hôn ta. . . . . .”
“Tự nhiên là Ma vương bệ hạ coi trọng ngươi a, muốn tiếp nhận vị trí của ta trở thành tân chủ nhân của ngươi.”
“A?”
“Sau đó để cho ta thuận lý thành chương chết đi trước mặt ngươi, như vậy ngươi sẽ thuộc về nàng. . . . . . Ân, kế hoạch của nàng cũng không tệ ~” đứng ở trước cửa đá tầng 5 dưới lòng đất, Tiểu Duy sờ cằm, vui vẻ nói.
“Lão Tử cũng không cảm thấy có gì tốt cả! Lão Tử cũng không để cho ngươi chết!”
“Ha ha ha!” Tiểu Duy nghe lời này, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, “Yên tâm, ta làm sao có thể chết ở chỗ này, cho dù là tù phạm ở đây, hay là Huyết tộc, hoặc là cái kia Ma vương. . . . . . Cũng chỉ là một đám tiểu lâu la thôi.”
Cai ngục hít vào thở ra một hơi, Ma vương là . . . . . tiểu lâu la?
Tuy rằng người này quá mức kiêu ngạo, nhưng cai ngục vẫn là mở xiềng xích trên tay chân Tiểu Duy ra. Khi cửa đá mở ra, Tiểu Duy quay đầu hướng về phía những cai ngục mỉm cười, nói : “Cám ơn đã đưa chúng ta đến đây, còn muốn phiền ngươi chuẩn bị một lần nữa dẫn chúng ta đi ra ngoài .”
Nếu như nói khoogn thể chịu nổi hình ảnh ở bốn tầng trên thì tuyệt đối sẽ không thể sống nổi ở tầng 5 này, bởi vì đây mới thật sự là —— Địa Ngục.
Khi cửa đá mở ra, một luồng gió mang theo mùi hôi thối đập vào mặt, khắp nơi là xương trắng, khắp nơi là thi thể thối rữa, thỉnh thoảng có mấy con quái vật đang nhấm nháp những miếng thịt thối từ những thi thể đó, trên vách tường đều là vết máu và nội tạng, mảnh vụn của thi thể cùng với những thi thể thối rữa chống chất lên nhau, những vết máu còn chưa khô, tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu vào màng tai, tiếng rên rỉ lan tràn trong những góc tối.
Tầng thứ 5 dưới lòng đất không có vách ngăn, nơi này là khu vực mà hỗn chiến, giết chóc, gian dâm cái gì không ai quản, cũng không có ai để ý, nơi này chính là nơi kẻ mạnh sinh tồn. Đương nhiên, chuyện chiếm núi làm vua cũng có, dù sao ở một nơi ngươi không giết người khác thì ngươi sẽ bị người khác giết thế này, không trở thành kẻ mạnh thì không thể sinh tồn được, nếu không phải luôn có phạm nhân mới bị đưa vào, những kẻ ở đây đã sớm chết đói.
Vì ở tầng năm có một quy củ bất thành văn, đó là: người mới = đồ ăn.
Khi Tiểu Duy cùng Alois hai người bước vào trong cửa đá, tất cả ác ma lập tức dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm cửa vào đồ ăn, mà khi bọn họ phát hiện trong đó có một người là nữ nhân, chúng sôi trào.
“Ta dựa vào! Lão Tử có bao nhiêu lâu chưa thấy qua nữ nhân?”
“Nhân loại! MD, là một nữ nhân loại!”
“Trước khi ăn thì để Lão Tử nếm thử đi! Nơi này toàn là nam nhân! Lão Tử nhịn lâu lắm rồi!”
“Nữ nhân này mang về Mammon lão đại, chờ lão đại hưởng thụ xong thì đến lượt chúng ta!”
“Ai quy định là phải đưa cho Mammon ? Phải là chúng ta Teas lão đại dùng trước!”
Tiểu Duy đối với mấy lời này không mấy quan tâm, trước đây khi ở trong trò chơi không có tình huống này, chỉ là mở cửa xong liền đấu võ mà thôi, bất quá nha, như vậy cũng tăng thêm một chút lạc thú.
“A Lạc, bọn họ quá ồn .” Tiểu Duy trên mặt lộ ra một nụ cười làm cho người ta si mê, nói : “Xử lý bọn họ.”
“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ làm vậy.”
Nơi này là địa ngục chân chính.
Ma tộc bị nhốt vào đại lao đều là ác ma, hoặc là tội phạm cực kỳ hung ác , bọn họ đều đã giết chết người trong tộc, phạm phải những tội lỗi ngập trời.
Đương nhiên, cần chú ý một chút, là những tên cai ngục trong nhà tù này có rất ít kẻ hình người.
Tiểu Duy hai tay cùng hai chân đều bị đeo khóa sắt nặng ngàn cân, tuy rằng trước kia trong trò chơi mỗi lần tới nhà tù đều là như vậy, nhưng nàng lần này là cực kỳ bất mãn —— vì sao con rồng ngốc kia lại không bị trới? Đây là ưu đãi vì bị Ma vương coi trọng sao. . . . . .
Cai ngục mang hai người đi vào cánh cửa lớn có viết hai chữ NHÀ TÙ rất to, trực tiếp đi xuống tầng một dưới lòng đất.
Tiếng gầm rú cách bọn họ càng lúc càng gần, gào thét chút giãy dụa, tiếng khóa sắt loảng xoảng bên tai không dứt. Đợi khi bọn hắn đi xuống đi , phát hiện kia vòng tròn trong phòng giam tràn đầy cương thi bộ mặt dữ tợn. Bọn họ từ trong song sắt vươn tay ra, ý đồ bắt lấy bọn họ, định nhấm nháp tư vị thịt tươi.
“Nơi này làm sao có nhiều như vậy. . . . . .” Alois hết nhìn đông tới nhìn tây rồi nhìn đám cương thi, hơi bối rối hỏi.
“Bọn người kia hẳn là tác phẩm thất bại khi Huyết tộc nghiên cứu Blood.” Tiểu Duy giải thích nói: “Bọn họ và Lai Na không giống nhau, nàng là bậc cao nhất, còn bọn chúng vẫn chưa tiến hóa là không hoàn toàn, ngươi xem, tròng mắt chúng đều đã rơi xuống hết.”
“Ai? Đúng rồi nha, bọn người này đều không được đầy đủ.” Alois giống như phát hiện thế giới mới, giọng nói vui vẻ.
Mà đối với những cai ngục mà nói, đây tuyệt đối là một loại tra tấn. . . . . .
Xuyên qua dãy song sắt nhà tù rất dài, tiến vào tầng 2 dưới lòng đất. Nơi này tương đối im lặng, những người bị giam ở trong này chủ yếu là bình dân phạm vào chút sai lầm, năng lực của bọn họ cũng không mạnh, cho dù vượt ngục cũng không thể trốn khỏi đám cương thi ở tầng 1.
Chỉ là, tầng 3 dưới đất lại khác.
Mặc dù khi đứng ở tầng 2 cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu thảm thiết ở tầng 3 truyền lên, cùng với tiếng xì xì giống như tiếng da cháy xém, làm cho người ta không khỏi rùng mình.
Quả nhiên, khi bọn họ đi vào tầng 3, lọt vào trong tầm mắt là từng bầy dã thú chính là hình thức ác ma. Bọn họ có bộ dạng hung ác, thân thể dã thú, đôi mắt màu đỏ cùng với sức mạnh đáng sợ. Trên người chúng trói đầy xiềng xích, tàn nhẫn cắn xé lẫn nhau, hoặc là nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm theo bọn họ khi đi qua.
Máu đỏ tươi cùng những mảnh thịt vụn văng ra khắp nơi mỗi khi cắn xé, đám xương cốt trắng hếu của chúng sau khi bị ăn thịt rải rác rơi trên đất, màu đỏ và màu trắng trộn lẫn với nhau, đối chiếu nhày, giống như địa ngục nhuốm máu vậy.
“Ghê quá.” Alois cau mày, tuy rằng mùi máu tươi làm cho hắn hưng phấn, nhưng khung cảnh này không làm hắn thoải mai chút nào.
“Ma vật không có đầu óc, ngay cả ác ma cũng không bằng.” Tiểu Duy lại khinh thường xoay đầu một bên, cũng không nhìn khung cảnh ghê tởm kia.
Cai ngục không nói gì, yên lặng đen mặt. . . . . .
“Chúng ta còn phải xuống mấy tầng nữa?” Alois đối với con đường đi đã lâu mà chưa tới đích này rất là bất mãn.
“Nhanh, ngươi nếu không ngại có thể trực tiếp nhảy xuống, dù sao chúng ta là muốn tới tầng cuối cùng.”
Alois nghe vậy cúi đầu nhìn xuống một cái, lầu bầu: “Cũng không phải rất sâu, có thể bay xuống đi .”
“Thu nhỏ lại bay xuống ta cũng không phản đối.” Tiểu Duy trêu ghẹo nói: “Nhưng biến lớn …, nơi này chứa không nổi thân thể mập mạp của ngươi.”
“Ta mập mạp?” Alois tựa hồ đối với cái từ này rất mẫn cảm, ngay cả giọng cũng vô thức to lên.
“Sâu béo.” Tiểu Duy đang nhớ lại hình dung của Thụy trước đây đối với Alois, nhịn không được cười ra tiếng, “Xì ——”
“Ngươi biến thái. . . . . .”
Cai ngục hoàn toàn không thể hiểu nổi hai người này, là người bị đánh dấu dạng tử hình làm sao vẫn còn lạc quan như vậy? Bọn họ chẳng lẽ sợ chết sao. . . . . . Phải biết là nơi bọn họ đi là nơi hung ác nhất, tàn bạo nhất, máu tanh nhất ở Ma tộc a. . . . . .
Tầng 4 dưới lòng đất, so với tầng trên thì im lặng hơn nhiều, thậm chí còn từ một nới nào đó phát ra mùi khét.
“Mùi gì vậy?” Alois không thoải mái xoa xoa mũi.
“Thịt nướng.”
“Thịt gì a? Mùi quá khó ngửi.” Alois che mũi tức giận nói, khứu giác của rồng so với loài người linh mẫn rất nhiều lần, cho nên bây giờ Alois khó chịu hơn Tiểu Duy rất nhiều lần.
“Không biết, có thể là thịt nướng của phạm nhân ở đây.”
Quả nhiên, Tiểu Duy vừa nói xong, bọn họ liền nhìn thấy một con quỷ lõa lồ, trên lưng mọc cánh và một cánh tay, trên mặt có ba con mắt to và dài, miệng cười mà ên mép còn đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm miếng thịt đang được nướng trước mặt. Mà thịt kia rõ ràng là một cự nhân khác bị giam cùng phòng với hắn chính là cùng hắn, lúc này người nọ đã chết khá lâu, thi thể không được đầy đủ, hiển nhiên là đã bị tên trước mắt ăn mất.
“Cái tên ghê tởm kia là cái gì?”
“Hình như là Thiên Họa Cự Nhân, một nhánh của Cự Nhân tộc, hung tàn thị huyết, thích ăn thịt nướng nhất.” Tiểu Duy nhìn xong, nhún vai nói rất nhẹ nhàng.“Cự Nhân tộc hình như cũng là một nhánh của Ma tộc, kỳ thật ta cảm thấy Ma tộc có rất nhiều người, chính là không đoàn kết, hơn nữa không có đầu óc cho lắm.”
Lắc lắc đầu, Tiểu Duy hướng về phía Cự Nhân kia bĩu môi: “Ví dụ như Thiên Họa Cự Nhân này, ta cảm thấy trừ bỏ lực sát thương so với cương thi mạnh gấp mấy chục lần ra, cái tính tham ăn và không có đầu óc này có thể nói là số một.”
“Trong lao không cung cấp đồ ăn sao? Tại sao mấy tên ở đây đều làm như đói bụng rất lâu rồi như vậy?” Alois trên đường đi chủ yếu đều nhìn thấy tình cảnh ngồi ăn thịt, nhịn không được hỏi.
“Đương nhiên là không cung cấp rồi, bằng không sao có thể kêu là nhà tù? Mây tên chỗ này đều đã bị phán tử hình, chỉ là ta nghĩ Ma vương bệ hạ quá lười, không muốn đem chũng ra phạt, cho nên để mặc chúng tự tàn sát lẫn nhau, dù sao thịt đều có thể ăn, có thịt ăn sẽ chết không được.”
Hai người cứ như vậy câu được câu không làm cho cai ngục nghe xong mà hỏng luôn . . . cho nên bây giờ hắn cũng không có phản ứng gì nữa.
“Ma vương không sợ bọn họ vượt ngục sao?”
“Vượt ngục?” Tiểu Duy cảm thấy từ này dùng ở trong này rất buồn cười, “Ngục giam này được xây dựng dưới lòng đất, mà nơi gần Địa Ngục Cốc này là đâu, ngươi cũng biết rồi đấy. Đó là dãy núi lửa sống a, đống nham thạch nóng chảy ở dưới đất này ngươi cho là là từ đâu đến? Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy càng đi xuống độ ấm càng cao sao?”
Nghe Tiểu Duy nói như vậy, Alois cũng cảm thấy độ ấm xác thực cao hơn thật, hơn nữa từ tầng 4 dưới lòng đất trở đi lại bắt đầu cao một cách kỳ lạ, bây giờ đã đi đến tầng 5 rồi, độ nóng quả thật làm hắn thở không nổi.
“Nếu như muốn vượt ngục, có hai phương pháp. Một là đánh vỡ vách tường, đào một đưuòng hầm chui ra ngoài. Chỉ là ngươi nên biết xung quanh ngục giam này đều là nham thạch nóng chảy, đi ra ngoài chắc chắn là bị bỏng chết. Một phương pháp khác, chính là trực tiếp từ cửa chính đi ra.”
“Vậy còn không đơn giản? Trực tiếp đem tất cả mọi người giết chết, từ cửa chính đi ra ngoài!” Alois nói dõng dạc, kết quả là lại bị Tiểu Duy xem thường.
“Điều này cũng không thể.”
“Vì sao?”
“Ma vương bệ hạ làm một cái kết giới nguyền rủa cho nhà tù này.” Tiểu Duy nói xong chỉ chỉ cổ của mình, nói : “Lại cho mỗi cái tử tù phạm nhân một cái nụ hôn nguyền rủa, này, đây là vết hôn mà nàng hôn ta trước khi bị bắt. Người trúng nụ hôn nguyền rủa không có thể ở trong kết giới nguyền rủa giải trừ trạng thái hạ đi ra ngoài, mạnh mẽ xông ra thì sẽ . . . . . . Đại khái là chết không toàn thây.”
Alois vừa nghe liền khẩn trương chạy tới kéo Tiểu Duy lại gần, cẩn thận nhìn vết hôn trên cổ cô, cau mày, thì thầm nói: “Nàng tại sao không hôn ta. . . . . .”
“Tự nhiên là Ma vương bệ hạ coi trọng ngươi a, muốn tiếp nhận vị trí của ta trở thành tân chủ nhân của ngươi.”
“A?”
“Sau đó để cho ta thuận lý thành chương chết đi trước mặt ngươi, như vậy ngươi sẽ thuộc về nàng. . . . . . Ân, kế hoạch của nàng cũng không tệ ~” đứng ở trước cửa đá tầng 5 dưới lòng đất, Tiểu Duy sờ cằm, vui vẻ nói.
“Lão Tử cũng không cảm thấy có gì tốt cả! Lão Tử cũng không để cho ngươi chết!”
“Ha ha ha!” Tiểu Duy nghe lời này, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, “Yên tâm, ta làm sao có thể chết ở chỗ này, cho dù là tù phạm ở đây, hay là Huyết tộc, hoặc là cái kia Ma vương. . . . . . Cũng chỉ là một đám tiểu lâu la thôi.”
Cai ngục hít vào thở ra một hơi, Ma vương là . . . . . tiểu lâu la?
Tuy rằng người này quá mức kiêu ngạo, nhưng cai ngục vẫn là mở xiềng xích trên tay chân Tiểu Duy ra. Khi cửa đá mở ra, Tiểu Duy quay đầu hướng về phía những cai ngục mỉm cười, nói : “Cám ơn đã đưa chúng ta đến đây, còn muốn phiền ngươi chuẩn bị một lần nữa dẫn chúng ta đi ra ngoài .”
Nếu như nói khoogn thể chịu nổi hình ảnh ở bốn tầng trên thì tuyệt đối sẽ không thể sống nổi ở tầng 5 này, bởi vì đây mới thật sự là —— Địa Ngục.
Khi cửa đá mở ra, một luồng gió mang theo mùi hôi thối đập vào mặt, khắp nơi là xương trắng, khắp nơi là thi thể thối rữa, thỉnh thoảng có mấy con quái vật đang nhấm nháp những miếng thịt thối từ những thi thể đó, trên vách tường đều là vết máu và nội tạng, mảnh vụn của thi thể cùng với những thi thể thối rữa chống chất lên nhau, những vết máu còn chưa khô, tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu vào màng tai, tiếng rên rỉ lan tràn trong những góc tối.
Tầng thứ 5 dưới lòng đất không có vách ngăn, nơi này là khu vực mà hỗn chiến, giết chóc, gian dâm cái gì không ai quản, cũng không có ai để ý, nơi này chính là nơi kẻ mạnh sinh tồn. Đương nhiên, chuyện chiếm núi làm vua cũng có, dù sao ở một nơi ngươi không giết người khác thì ngươi sẽ bị người khác giết thế này, không trở thành kẻ mạnh thì không thể sinh tồn được, nếu không phải luôn có phạm nhân mới bị đưa vào, những kẻ ở đây đã sớm chết đói.
Vì ở tầng năm có một quy củ bất thành văn, đó là: người mới = đồ ăn.
Khi Tiểu Duy cùng Alois hai người bước vào trong cửa đá, tất cả ác ma lập tức dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm cửa vào đồ ăn, mà khi bọn họ phát hiện trong đó có một người là nữ nhân, chúng sôi trào.
“Ta dựa vào! Lão Tử có bao nhiêu lâu chưa thấy qua nữ nhân?”
“Nhân loại! MD, là một nữ nhân loại!”
“Trước khi ăn thì để Lão Tử nếm thử đi! Nơi này toàn là nam nhân! Lão Tử nhịn lâu lắm rồi!”
“Nữ nhân này mang về Mammon lão đại, chờ lão đại hưởng thụ xong thì đến lượt chúng ta!”
“Ai quy định là phải đưa cho Mammon ? Phải là chúng ta Teas lão đại dùng trước!”
Tiểu Duy đối với mấy lời này không mấy quan tâm, trước đây khi ở trong trò chơi không có tình huống này, chỉ là mở cửa xong liền đấu võ mà thôi, bất quá nha, như vậy cũng tăng thêm một chút lạc thú.
“A Lạc, bọn họ quá ồn .” Tiểu Duy trên mặt lộ ra một nụ cười làm cho người ta si mê, nói : “Xử lý bọn họ.”
“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ làm vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.