Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua
Chương 14: Xuất phát X Cướp quái
Tô Tiểu Tứ
01/02/2016
Khi nghe thấy câu trả lời của Tiểu duy thì tất cả đồng loạt nghĩ, cô gái này thật bưu hãn! Cô ta làm sao có thể như thế nói ra những lời ấy với vẻ tự nhiên như vậy?
Trừ Matthew đang trợn mắt há hốc mồm ra, ba người còn lại vẫn duy trì biểu tình ban đầu, mà Tiểu Duy vòng tay liếc mắt khinh bỉ một cái, giống như đang nói chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
“Cô . . . cô đã giết bao nhiêu người rồi?” Matthew đầu lưỡi có điểm thắt, hắn căn bản không có nghĩ tới một cô gái nhìn qua xinh đẹp nhu nhược cư nhiên. . . . . . từng giết người?
Buông tay ra, Tiểu Duy không trả lời, bất quá muốn thật sự tính toán thì cô ở trong trò chơi giết người, chỉ sợ tên của nàng đã sớm hồng đến mức biến thành màu đen.
Matthew bị kích thích rất nặng, hắn có thể hay không sai lầm rồi? Cô gái trước mắt không phải là một thiếu nữ nhu nhược kiều hoa, mà là ma nữ giết người không chớp mắt? Tuy nói trong dong binh đoàn không phải không có giết vài người căn bản không tính đạo hạnh cao thâm, nhưng hắn vẫn là không thể đem chuyện như vậy cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp này liên lạc với cùng nhau.
“Xuất phát chưa?” Tiểu Duy không nhìn ánh mắt khác thường của Matthew, nhìn Cathy hỏi.
“Bây giờ?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi không cần chuẩn bị một chút sao, Tiểu Duy?” Cathy không thể không truy vấn một câu, chẳng lẽ cô nghĩ đi núi Riaz cùng về nhà giống nhau bình thường sao?
“Chuẩn bị cái gì?” Tiểu Duy khó hiểu nhìn Cathy hỏi, như thế nào hiện tại ngoạn gia khó câu thông như vậy a? Vẫn là max level thoải mái nhất!
“Về địa hình núi Riaz, phân bố ma thú rồi các tư liệu khác . . . . . .” Cathy nhìn ánh mắt của Tiểu Duy cùng áp lực vô hình bức người từ trong không khí truyền đến, không tự giác đem câu nói kế tiếp nuốt vào trong bụng.
“Không cần tìm hiểu mấy thứ nhàm chán đó, mặc trang bị của các ngươi, mang theo vũ khí của các ngươi cùng dược thủy xuất phát là được.”
“. . . . . .”
Cathy cảm thấy, lần đi núi Riaz làm nhiệm vụ này sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của hắn.
Kỳ thật hắn đoán rất đúng một nửa, lần đi núi Riaz chính là những ngày bắt đầu tiến đến ngày tận thế bao gồm cả bốn người Cathy.
Mọi người đạt thành ăn ý, hẹn gặp nhau tại ở Ma Pháp Sư nghiệp đoàn, cùng nhau truyền tống đến Tuyết Sơn. Tuyết Sơn nằm ở chân núi Riaz, xung quanh là biển, quanh năm rét lạnh giống như Bắc Cực ở địa cầu.
Bởi vậy, khi gặp nhau ở cửa Ma Pháp Sư nghiệp đoàn thì đám Cathy đối với quần áo của Tiểu Duy rất là nghi hoặc. Cô ta như thế nào lại không đổi quần áo? Bộ quần áo rách rưới kia sao có thể chống lạnh?
Bất quá, nhìn vẻ mặt của Tiểu Duy, mọi người nhất trí lựa chọn không nhìn, không đặt câu hỏi, không đề cập bất cứ điều gì, hết thảy thuận theo tự nhiên.
Mà Tiểu Duy thì nhìn bộ dạng mấy người kia trong lớp áo dày cộm, thầm nghĩ, mặc như vậy làm sao đánh quái? Thân thể sẽ không được linh hoạt. Pháp sư cùng Mục Sư còn dễ nói, đứng bất động thì có thể OK, nhưng kỵ sĩ làm sao bây giờ? Có thể kéo quái sao?
Tiểu Duy không tiếng động thở dài, đi vào truyền tống , Cathy giao tiền xong, mấy người bọn họ liền từ đế đô truyền tống đến Tuyết Sơn. Vừa ra Truyền Tống Trận, từng trận gió lạnh liền thổi lại đây, hết thảy thổi vào trong quần áo Tiểu Duy, lập tức lạnh thấu xương.
Matthew ở một bên có chút hăng hái nhìn Tiểu Duy trên người có điểm phát run, trên mặt nở một nụ cười xấu xa xem cô một nữ nhân giả bộ cái gì cao ngạo a, có chuyện gì vẫn phải là tránh ở phía sau nam nhân, nhìn xem xem ai bảo lúc nãy không chịu chuẩn bị gì hết giờ thì lạnh chết cô!
Tiểu Duy nhất cũng biết trò chơi Caesar đại lục này làm rất thật, thân thể ngoài hiện thực có thể cảm nhận được khí hậu nơi này, nàng tự nhiên biết tới núi Riaz sẽ rất lạnh. Thò tay vào trong túi quần, Tiểu Duy lấy ra một lọ dược thủy, uống vào. Nháy mắt, cảm giác ấm áp tràn ngập trong thân thể, hoàn toàn có thể chống đỡ rét lạnh trên núi.
Albus ánh mắt lóe sáng nhìn Tiểu Duy uống dược thủy, trên mặt vẫn cười ôn nhu, đi tới, vỗ nhẹ chụp bả vai Tiểu Duy, hỏi: “Vừa mới uống gì thế?”
“Ấm bảo bối.” Thân thể ấm áp rồi, Tiểu Duy cũng cảm thấy rất thoải mái. Trên thực tế, lọ dược cô uống tên là Ôn Dược, là dược thủy đặc chế chống đỡ cái lạnh, hiệu quả tựa như mùa đông mặc áo ấm giống nhau, vì thế mới gọi như vậy.
Ấm bảo bối? Là cái gì? Ở đây không chỉ có Albus nghĩ như vậy, ba người còn lại cũng như thế.
“Đi thôi.” Tiểu Duy nói xong, dẫn đầu đi ra truyền tống trận.
Lúc này, trên trời đang có tuyết rơi nên rất khó nhìn đường, tuyết đọng trên đường cao quá mắt cá chân. Mấy người bọn họ đi bước cao bước thấp tiến về phía trước, gió rất to, không ai muốn nói chuyện, nhưng bọn họ không tự giác đều oán thầm trong lòng ‘CMN! Thời tiết thế nào không phải đòi mạng sao? Vì sao nhất định phải đi làm nhiệm vụ?’
Cathy là do Claude phân phó nên không dám chậm trễ, nhưng cũng buồn bực cô gái này vì sao lại cố chấp như thế cố, thậm chí ngay cả tư liệu cũng không thu thập, khư khư cố chấp xông về phía trước.
Mà Tiểu Duy cũng đang vì nhóm người cấp bậc không đủ nên không có tọa kỵ mà khó chịu. Muốn đi trên tuyết phải cưỡi đặc thù tọa kỵ, Tiểu Duy chắc chắn trừ Cathy ra, ba người kia xác định là không có , bởi vì bọn họ đều chưa đạt cấp bậc có thể cưỡi ——60 cấp. Coi như mình cùng Cathy một người mang theo một, vậy cũng còn sẽ có một người còn lại, không có tọa kỵ mà rơi lại phía sau.
Bất đắc dĩ nhìn bầu trời bao la đầy tuyết rơi, lấy loại tốc độ này, mất bao lâu cô có thể làm xong tất cả nhiệm vụ a. . . . . .
Albus cùng Von đều là pháp hệ chức nghiệp, thể lực tự nhiên không bằng Cathy, đi một lát liền có chút mỏi mệt cảm, lại ngại đề xuất nghỉ ngơi. Dù sao, cô gái duy nhất trong đội đang đi dẫn đầu, hơn nữa không một chút dấu hiệu muốn nghỉ ngơi.
Khẽ thở dài, Albus nhận mệnh đi theo. Lại nói tiếp, cô gái tên là Tiểu Duy này ngoại hình rất đẹp, ít nhất hắn từ trước đến nay chưa thấy qua cô gái nào đẹp như vậy, cô khi cười giống như trăm hoa đua nở, có lẽ, toàn bộ Caesar đại lục không có ai có thể đẹp hơn cô. Albus suy nghĩ miên man, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Tiểu Duy, kinh ngạc phát hiện trên người cô cư nhiên không có một chút tuyết đọng!
Lúc này rõ ràng tuyết rơi rất nhiều, tuyết rơi khắp bầu trời, tại sao trên người của cô một chút tuyết đọng cũng không có?
Nghi hoặc lại có chút khiếp sợ Albus quay đầu nhìn về phía Von, nhìn thấy trong mắt Von cũng hiện lên nghi hoặc cùng ngạc nhiên giống hắn. Xoay đầu lại cùng hắn đối diện Von nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết là sao lại thế này.
“Đội trưởng!” Matthew đang cùng Cathy sóng vai, nhẹ giọng nói: “Xem ra tiểu mỹ nữ này không đơn giản.”
Nhìn bóng dáng mảnh mai đi phía trước , Cathy nhìn Tiểu Duy lộ ra cổ tay trắng nõn, da thịt trắng noãn làm cho hắn có cảm giác chỉ cần nhẹ nhàng nắm lấy thì xuơng cốt sẽ lập tức gãy đi, rõ ràng là nhìn nhu nhược như vậy, vì sao lại có thể quật cường và mạnh mẽ như thế.
Cathy biết mỹ mạo của Tiểu Duy trên thế giới này ý nghĩa như thế nào, hoặc là nàng có gia thế cường đại, hoặc là nàng có sức mạnh khiến người ta sợ hãi, nếu không cô gái này chỉ thể trở thành đồ chơi đám quý tộc. Nhưng bây giờ xem ra, nàng quyết định không giống loại thứ hai, như vậy cũng chỉ có thể là loại thứ nhất.
Claude điện hạ. . . . . . Cathy không tự giác nghĩ tới vương tử điện hạ của mình, có lẽ thật là đúng như mình nghĩ.
Mà trên thực tế, sở dĩ tuyết rơi không có đọng ở trên người Tiểu Duy là do cô dùng một Thánh Quang Khiên, đây là kỹ năng của Mục Sư. Nếu Albus có thể đến gần một chút thì …, hắn sẽ phát hiện điểm này. Tiểu Duy biết trò chơi rất thật, từ trước cũng đã bị thua thiệt, bởi vì cảm giác quá mức chân thật nên nếu tuyết rơi vào người thì cả người đều sẽ có cảm giác ẩm ướt, ẩm ướt lành lạnh rất khó chịu, vì thế cô mới tạo ra lá chắn cho mình, dù sao đa số ngoạn gia cũng sẽ không đi lưu ý ai cho ngươi thượng lá chắn, bởi vậy Tiểu Duy rất yên tâm.
Đoàn người đi đến giữa sườn núi, Tiểu Duy tìm được một sơn động, bởi vì gió và tuyết phía trước mạnh hơn rất nhiều nên mấy người tiến vào trong sơn động.
Tiểu Duy đối sơn động này rất quen thuộc, trước đây khi nhiệm vụ này đã ở nơi này, nàng còn nhớ rõ sâu trong sơn động có cây sài khô, có thể lấy đốt lửa trại sưởi ấm. Kêu Von gọi ra một cái Lôi Điện Cầu, chiếu sáng sơn động, Tiểu Duy tiêu sái đi sâu vào sơn động, quả nhiên ở trong góc có mấy cái nhánh cây khô.
“Xem ra vận khí chúng ta cũng không tệ lắm.” Matthew nhìn thấy mấy cành cây khô rất cao hứng, chủ động đem chúng gom lại thành đống, ý bảo Von tạo một tia chớp, nháy mắt lửa đã đốt xong, hơi ấm tỏa lên người bọn họ, đồng thời cũng chiếu sáng toàn bộ sơn động.
“Chúng ta phải ở chỗ này chờ tới khi bên ngoài tuyết ngừng rơi rồi đi sao?” Albus nhìn Cathy hỏi, trong lòng bọn họ, Cathy mới là chân chính người lãnh đạo đội ngũ này.
“Không, chỉ là ở trong này giảng mọi người một chút nhiệm vụ này làm như thế nào. Các ngươi trước đây có ai đã làm không?” Không đợi Cathy nói, Tiểu Duy liền trả lời.
Nhiệm vụ này bọn họ trước đâycăn bản không có khả năng làm, bởi vì nếu bọn họ làm, hôm nay liền không tới phiên Tiểu Duy đến đây.
Nhìn mấy người kia lắc đầu, Tiểu Duy thầm thở dài, những người này không làm nhiệm vụ, vậy bọn họ là thế nào lên tới cấp bậc hiện tại? Chẳng lẽ nói đều dựa vào đánh quái mà ra? Nếu quả thật là như vậy, bọn họ đúng là vô địch.
“Được rồi, vậy thì thật là tôi giảng qua. Nhiệm vụ thăm dò núi Riaz này trên thực tế muốn đi. . . . . .”
“A a a a! ! !”
Tiểu Duy trong lời còn chưa nói hết, ngoài động truyền đến một tiếng gào thê lương. Năm người đều rất ăn ý, lập tức dập tắt lửa trại, từ từ đi ra ngoài cửa động. Bên ngoài động tiếng chân ầm ầm rành mạch truyền tới, bốn người kia hoàn toàn không cố kỵ lập tức đi lên phía trước Tiểu Duy, trong lòng không thể không cảm thán một câu nữ nhân này thật sự thực bưu hãn a, sau đó lại theo sau.
Khi đi ra cửa động khẩu, bọn họ thấy một Bạo Phong Tuyết Gấu rất lớn đang ở đuổi theo một Mạo Hiểm Giả. Tuy rằng Bạo Phong Tuyết rất lớn nhưng cũng biết Mạo Hiểm Giả kia đã muốn ngã trên tuyết như tuyết cầu lăn vòng quanh dưới sườn núi.
Cathy thấy thế rút kiếm tiến lên, lại bị Tiểu Duy đứng phía trước ngăn lại.
“Ngươi định làm gì?” Tiểu Duy khó hiểu nhìn Cathy hỏi.
“Cứu người a!”
Cathy nói xong không để ý Tiểu Duy phản đối chạy tới, theo sau là Matthew, Albus cùng Von cũng đi theo đi qua, vài chiêu đánh chết này chỉ Bạo Phong Tuyết Gấu, mà người kia lúc này vừa vặn đâm đầu vào thân cây phía trước, nằm trong tuyết không đứng lên.
Tiểu Duy tức giận đi tới, hai tay chống nạnh chỉ vào bốn người kia, lớn tiếng nói:
“Ta nói các ngươi như thế nào lại đi cướp quái a?”
Bốn người đều là sửng sốt, cướp quái? Cứu người làm sao lại thành cướp quái?
Trừ Matthew đang trợn mắt há hốc mồm ra, ba người còn lại vẫn duy trì biểu tình ban đầu, mà Tiểu Duy vòng tay liếc mắt khinh bỉ một cái, giống như đang nói chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
“Cô . . . cô đã giết bao nhiêu người rồi?” Matthew đầu lưỡi có điểm thắt, hắn căn bản không có nghĩ tới một cô gái nhìn qua xinh đẹp nhu nhược cư nhiên. . . . . . từng giết người?
Buông tay ra, Tiểu Duy không trả lời, bất quá muốn thật sự tính toán thì cô ở trong trò chơi giết người, chỉ sợ tên của nàng đã sớm hồng đến mức biến thành màu đen.
Matthew bị kích thích rất nặng, hắn có thể hay không sai lầm rồi? Cô gái trước mắt không phải là một thiếu nữ nhu nhược kiều hoa, mà là ma nữ giết người không chớp mắt? Tuy nói trong dong binh đoàn không phải không có giết vài người căn bản không tính đạo hạnh cao thâm, nhưng hắn vẫn là không thể đem chuyện như vậy cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp này liên lạc với cùng nhau.
“Xuất phát chưa?” Tiểu Duy không nhìn ánh mắt khác thường của Matthew, nhìn Cathy hỏi.
“Bây giờ?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi không cần chuẩn bị một chút sao, Tiểu Duy?” Cathy không thể không truy vấn một câu, chẳng lẽ cô nghĩ đi núi Riaz cùng về nhà giống nhau bình thường sao?
“Chuẩn bị cái gì?” Tiểu Duy khó hiểu nhìn Cathy hỏi, như thế nào hiện tại ngoạn gia khó câu thông như vậy a? Vẫn là max level thoải mái nhất!
“Về địa hình núi Riaz, phân bố ma thú rồi các tư liệu khác . . . . . .” Cathy nhìn ánh mắt của Tiểu Duy cùng áp lực vô hình bức người từ trong không khí truyền đến, không tự giác đem câu nói kế tiếp nuốt vào trong bụng.
“Không cần tìm hiểu mấy thứ nhàm chán đó, mặc trang bị của các ngươi, mang theo vũ khí của các ngươi cùng dược thủy xuất phát là được.”
“. . . . . .”
Cathy cảm thấy, lần đi núi Riaz làm nhiệm vụ này sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của hắn.
Kỳ thật hắn đoán rất đúng một nửa, lần đi núi Riaz chính là những ngày bắt đầu tiến đến ngày tận thế bao gồm cả bốn người Cathy.
Mọi người đạt thành ăn ý, hẹn gặp nhau tại ở Ma Pháp Sư nghiệp đoàn, cùng nhau truyền tống đến Tuyết Sơn. Tuyết Sơn nằm ở chân núi Riaz, xung quanh là biển, quanh năm rét lạnh giống như Bắc Cực ở địa cầu.
Bởi vậy, khi gặp nhau ở cửa Ma Pháp Sư nghiệp đoàn thì đám Cathy đối với quần áo của Tiểu Duy rất là nghi hoặc. Cô ta như thế nào lại không đổi quần áo? Bộ quần áo rách rưới kia sao có thể chống lạnh?
Bất quá, nhìn vẻ mặt của Tiểu Duy, mọi người nhất trí lựa chọn không nhìn, không đặt câu hỏi, không đề cập bất cứ điều gì, hết thảy thuận theo tự nhiên.
Mà Tiểu Duy thì nhìn bộ dạng mấy người kia trong lớp áo dày cộm, thầm nghĩ, mặc như vậy làm sao đánh quái? Thân thể sẽ không được linh hoạt. Pháp sư cùng Mục Sư còn dễ nói, đứng bất động thì có thể OK, nhưng kỵ sĩ làm sao bây giờ? Có thể kéo quái sao?
Tiểu Duy không tiếng động thở dài, đi vào truyền tống , Cathy giao tiền xong, mấy người bọn họ liền từ đế đô truyền tống đến Tuyết Sơn. Vừa ra Truyền Tống Trận, từng trận gió lạnh liền thổi lại đây, hết thảy thổi vào trong quần áo Tiểu Duy, lập tức lạnh thấu xương.
Matthew ở một bên có chút hăng hái nhìn Tiểu Duy trên người có điểm phát run, trên mặt nở một nụ cười xấu xa xem cô một nữ nhân giả bộ cái gì cao ngạo a, có chuyện gì vẫn phải là tránh ở phía sau nam nhân, nhìn xem xem ai bảo lúc nãy không chịu chuẩn bị gì hết giờ thì lạnh chết cô!
Tiểu Duy nhất cũng biết trò chơi Caesar đại lục này làm rất thật, thân thể ngoài hiện thực có thể cảm nhận được khí hậu nơi này, nàng tự nhiên biết tới núi Riaz sẽ rất lạnh. Thò tay vào trong túi quần, Tiểu Duy lấy ra một lọ dược thủy, uống vào. Nháy mắt, cảm giác ấm áp tràn ngập trong thân thể, hoàn toàn có thể chống đỡ rét lạnh trên núi.
Albus ánh mắt lóe sáng nhìn Tiểu Duy uống dược thủy, trên mặt vẫn cười ôn nhu, đi tới, vỗ nhẹ chụp bả vai Tiểu Duy, hỏi: “Vừa mới uống gì thế?”
“Ấm bảo bối.” Thân thể ấm áp rồi, Tiểu Duy cũng cảm thấy rất thoải mái. Trên thực tế, lọ dược cô uống tên là Ôn Dược, là dược thủy đặc chế chống đỡ cái lạnh, hiệu quả tựa như mùa đông mặc áo ấm giống nhau, vì thế mới gọi như vậy.
Ấm bảo bối? Là cái gì? Ở đây không chỉ có Albus nghĩ như vậy, ba người còn lại cũng như thế.
“Đi thôi.” Tiểu Duy nói xong, dẫn đầu đi ra truyền tống trận.
Lúc này, trên trời đang có tuyết rơi nên rất khó nhìn đường, tuyết đọng trên đường cao quá mắt cá chân. Mấy người bọn họ đi bước cao bước thấp tiến về phía trước, gió rất to, không ai muốn nói chuyện, nhưng bọn họ không tự giác đều oán thầm trong lòng ‘CMN! Thời tiết thế nào không phải đòi mạng sao? Vì sao nhất định phải đi làm nhiệm vụ?’
Cathy là do Claude phân phó nên không dám chậm trễ, nhưng cũng buồn bực cô gái này vì sao lại cố chấp như thế cố, thậm chí ngay cả tư liệu cũng không thu thập, khư khư cố chấp xông về phía trước.
Mà Tiểu Duy cũng đang vì nhóm người cấp bậc không đủ nên không có tọa kỵ mà khó chịu. Muốn đi trên tuyết phải cưỡi đặc thù tọa kỵ, Tiểu Duy chắc chắn trừ Cathy ra, ba người kia xác định là không có , bởi vì bọn họ đều chưa đạt cấp bậc có thể cưỡi ——60 cấp. Coi như mình cùng Cathy một người mang theo một, vậy cũng còn sẽ có một người còn lại, không có tọa kỵ mà rơi lại phía sau.
Bất đắc dĩ nhìn bầu trời bao la đầy tuyết rơi, lấy loại tốc độ này, mất bao lâu cô có thể làm xong tất cả nhiệm vụ a. . . . . .
Albus cùng Von đều là pháp hệ chức nghiệp, thể lực tự nhiên không bằng Cathy, đi một lát liền có chút mỏi mệt cảm, lại ngại đề xuất nghỉ ngơi. Dù sao, cô gái duy nhất trong đội đang đi dẫn đầu, hơn nữa không một chút dấu hiệu muốn nghỉ ngơi.
Khẽ thở dài, Albus nhận mệnh đi theo. Lại nói tiếp, cô gái tên là Tiểu Duy này ngoại hình rất đẹp, ít nhất hắn từ trước đến nay chưa thấy qua cô gái nào đẹp như vậy, cô khi cười giống như trăm hoa đua nở, có lẽ, toàn bộ Caesar đại lục không có ai có thể đẹp hơn cô. Albus suy nghĩ miên man, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Tiểu Duy, kinh ngạc phát hiện trên người cô cư nhiên không có một chút tuyết đọng!
Lúc này rõ ràng tuyết rơi rất nhiều, tuyết rơi khắp bầu trời, tại sao trên người của cô một chút tuyết đọng cũng không có?
Nghi hoặc lại có chút khiếp sợ Albus quay đầu nhìn về phía Von, nhìn thấy trong mắt Von cũng hiện lên nghi hoặc cùng ngạc nhiên giống hắn. Xoay đầu lại cùng hắn đối diện Von nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết là sao lại thế này.
“Đội trưởng!” Matthew đang cùng Cathy sóng vai, nhẹ giọng nói: “Xem ra tiểu mỹ nữ này không đơn giản.”
Nhìn bóng dáng mảnh mai đi phía trước , Cathy nhìn Tiểu Duy lộ ra cổ tay trắng nõn, da thịt trắng noãn làm cho hắn có cảm giác chỉ cần nhẹ nhàng nắm lấy thì xuơng cốt sẽ lập tức gãy đi, rõ ràng là nhìn nhu nhược như vậy, vì sao lại có thể quật cường và mạnh mẽ như thế.
Cathy biết mỹ mạo của Tiểu Duy trên thế giới này ý nghĩa như thế nào, hoặc là nàng có gia thế cường đại, hoặc là nàng có sức mạnh khiến người ta sợ hãi, nếu không cô gái này chỉ thể trở thành đồ chơi đám quý tộc. Nhưng bây giờ xem ra, nàng quyết định không giống loại thứ hai, như vậy cũng chỉ có thể là loại thứ nhất.
Claude điện hạ. . . . . . Cathy không tự giác nghĩ tới vương tử điện hạ của mình, có lẽ thật là đúng như mình nghĩ.
Mà trên thực tế, sở dĩ tuyết rơi không có đọng ở trên người Tiểu Duy là do cô dùng một Thánh Quang Khiên, đây là kỹ năng của Mục Sư. Nếu Albus có thể đến gần một chút thì …, hắn sẽ phát hiện điểm này. Tiểu Duy biết trò chơi rất thật, từ trước cũng đã bị thua thiệt, bởi vì cảm giác quá mức chân thật nên nếu tuyết rơi vào người thì cả người đều sẽ có cảm giác ẩm ướt, ẩm ướt lành lạnh rất khó chịu, vì thế cô mới tạo ra lá chắn cho mình, dù sao đa số ngoạn gia cũng sẽ không đi lưu ý ai cho ngươi thượng lá chắn, bởi vậy Tiểu Duy rất yên tâm.
Đoàn người đi đến giữa sườn núi, Tiểu Duy tìm được một sơn động, bởi vì gió và tuyết phía trước mạnh hơn rất nhiều nên mấy người tiến vào trong sơn động.
Tiểu Duy đối sơn động này rất quen thuộc, trước đây khi nhiệm vụ này đã ở nơi này, nàng còn nhớ rõ sâu trong sơn động có cây sài khô, có thể lấy đốt lửa trại sưởi ấm. Kêu Von gọi ra một cái Lôi Điện Cầu, chiếu sáng sơn động, Tiểu Duy tiêu sái đi sâu vào sơn động, quả nhiên ở trong góc có mấy cái nhánh cây khô.
“Xem ra vận khí chúng ta cũng không tệ lắm.” Matthew nhìn thấy mấy cành cây khô rất cao hứng, chủ động đem chúng gom lại thành đống, ý bảo Von tạo một tia chớp, nháy mắt lửa đã đốt xong, hơi ấm tỏa lên người bọn họ, đồng thời cũng chiếu sáng toàn bộ sơn động.
“Chúng ta phải ở chỗ này chờ tới khi bên ngoài tuyết ngừng rơi rồi đi sao?” Albus nhìn Cathy hỏi, trong lòng bọn họ, Cathy mới là chân chính người lãnh đạo đội ngũ này.
“Không, chỉ là ở trong này giảng mọi người một chút nhiệm vụ này làm như thế nào. Các ngươi trước đây có ai đã làm không?” Không đợi Cathy nói, Tiểu Duy liền trả lời.
Nhiệm vụ này bọn họ trước đâycăn bản không có khả năng làm, bởi vì nếu bọn họ làm, hôm nay liền không tới phiên Tiểu Duy đến đây.
Nhìn mấy người kia lắc đầu, Tiểu Duy thầm thở dài, những người này không làm nhiệm vụ, vậy bọn họ là thế nào lên tới cấp bậc hiện tại? Chẳng lẽ nói đều dựa vào đánh quái mà ra? Nếu quả thật là như vậy, bọn họ đúng là vô địch.
“Được rồi, vậy thì thật là tôi giảng qua. Nhiệm vụ thăm dò núi Riaz này trên thực tế muốn đi. . . . . .”
“A a a a! ! !”
Tiểu Duy trong lời còn chưa nói hết, ngoài động truyền đến một tiếng gào thê lương. Năm người đều rất ăn ý, lập tức dập tắt lửa trại, từ từ đi ra ngoài cửa động. Bên ngoài động tiếng chân ầm ầm rành mạch truyền tới, bốn người kia hoàn toàn không cố kỵ lập tức đi lên phía trước Tiểu Duy, trong lòng không thể không cảm thán một câu nữ nhân này thật sự thực bưu hãn a, sau đó lại theo sau.
Khi đi ra cửa động khẩu, bọn họ thấy một Bạo Phong Tuyết Gấu rất lớn đang ở đuổi theo một Mạo Hiểm Giả. Tuy rằng Bạo Phong Tuyết rất lớn nhưng cũng biết Mạo Hiểm Giả kia đã muốn ngã trên tuyết như tuyết cầu lăn vòng quanh dưới sườn núi.
Cathy thấy thế rút kiếm tiến lên, lại bị Tiểu Duy đứng phía trước ngăn lại.
“Ngươi định làm gì?” Tiểu Duy khó hiểu nhìn Cathy hỏi.
“Cứu người a!”
Cathy nói xong không để ý Tiểu Duy phản đối chạy tới, theo sau là Matthew, Albus cùng Von cũng đi theo đi qua, vài chiêu đánh chết này chỉ Bạo Phong Tuyết Gấu, mà người kia lúc này vừa vặn đâm đầu vào thân cây phía trước, nằm trong tuyết không đứng lên.
Tiểu Duy tức giận đi tới, hai tay chống nạnh chỉ vào bốn người kia, lớn tiếng nói:
“Ta nói các ngươi như thế nào lại đi cướp quái a?”
Bốn người đều là sửng sốt, cướp quái? Cứu người làm sao lại thành cướp quái?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.