Mộ Sắc Thần Quang

Chương 60: Gặp lại . . .

Lãng Thấm

13/08/2020

Có người nói, ma cà rồng là sinh vật thuộc về bóng tối, quý tộc của màn đêm, họ ban ngày nấp vào bóng tối, sợ ánh mặt trời, chỉ bôn tẩu dưới đêm trăng —— dùng vẻ đẹp không gì sánh nổi, mị hoặc chúng sinh, lộ ra răng nanh sáng lóe…

Những lời này mặc dù xuất phát từ truyền thuyết, nhưng cũng có chút đạo lý, Ma cà rồng hoạt động về đêm, trừ việc có thể tránh chuyện lộ ra làn da như được khảm vào những mảnh vụn kim cương dưới ánh mặt trời, thậm chí còn có thể phát huy sức mạnh dữ dội hơn ban ngày.

Cho nên, ma cà rồng bình thường đều hoạt động về đêm.

Bóng đêm mông lung, ánh trăng tàn giắt qua bầu trời như một lưỡi câu bạc.

Vùng biển Tukelihai, một du thuyền phá sóng mà đến, cưỡi ánh trăng đêm, lướt đến mục tiêu nào đó, mơ hồ có thể nhìn thấy một bãi biển hoang vu, một thân ảnh cao gầy “Tũm tũm” một tiếng nhảy vào làn nước, bơi đến bãi cát!

Du khách Volterra như dệt, nhưng dù sao cũng chỉ là một thành phố nhỏ, ban đêm cũng không có ánh đèn rực rỡ như ở thành phố lớn, quảng trường Volterra vốn tấp nập ( mỗ lãng: thật sự, ta nghe một người anh em du học ở nước ngoài, một ít thành thị ở Châu Âu ban đêm yên tĩnh cứ như nghĩa địa, không giống thành thị Trung Quốc ban đêm và ban ngày đều ồn ào nhốn nháo.) bỗng trở nên yên tĩnh, một đám ma cà rồng ăn chay mắt vàng nấp sau các tòa nhà, cẩn thận chú ý lâu đài đứng vững giữa trung tâm thành phố, để ngừa anh em của họ xông vào!

Phía trong tòa thành tĩnh mịch, một sinh vật xinh đẹp chừng hai thước, nện bước nhẹ nhàng, xuất hiện trong đường hầm bí mật nào đó trong thành. Tại đó, một con ma cà rồng tóc vàng mắt màu máu đang trung thành thực hiện chức trách thủ vệ của mình, thân là Ma cà rồng thiên tính mẫn cảm, hắn lại không phát hiện con vật có lông xinh đẹp nọ. Sinh vật giống như loài báo, chậm rãi tung ra móng vuốt sắc bén, ưu nhã nhảy dựng lên, nhào tới phía hắn!

Khu rừng phía sau thành Volturi, trong một gian nhà trong cây sát biển, phù thủy mắt đen đang không ngừng quấy một lọ chất lỏng màu xanh tinh khiết, bên trong đang sủi lên bọt khí rất nhỏ.

Một Ma cà rồng tóc đen mắt đỏ, trên một cành cây ngoài căn phòng nọ, không nói một lời xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn phù thủy mắt đen đang tập trung xem xét bình thủy tinh trong tay, trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt tục không chút gợn sóng, chỉ là ánh mắt luôn thay đổi, giống như cố gắng nhớ lại, giống như đau khổ giãy dụa, cuối cùng lại hóa thành mờ mịt hư vô.

Còn có một Ma cà rồng tóc nâu, trên gương mặt càng lộ nét non nớt giờ phút này tràn đầy lo lắng, làn tóc trên trán của hắn như bị cạo mất đi một nhúm lớn, tuy e ngại ma cà rồng tóc đen nên không dám làm càn, bộ dáng cung kính, nhưng nóng rực trong mắt lại không chút tiêu giảm.

Alan thật sự không thể chịu được mình phải ngủ trong cái thân cây sặc mùi sến súa này, nơi này chỉ có mấy đứa con gái lòng đầy bong bóng hồng phấn mới thích nổi thôi. Vì thế, Alan không ít châm chọc khiêu khích với nguyên chủ nhân của căn nhà trong cây này – tức Marcus.

May mà túi không gian của cậu còn mang theo một ít dụng cụ dùng để chế ma dược vơ vét được từ di tích của phù thủy, mặc dù là công cụ ma dược ngàn năm trước, so với công cụ Alan bình thường sử dụng thì hơi đơn sơ, nhưng tốt xấu gì thì sử dụng công cụ thủy tinh đã qua gia trì, khi dùng ma lực với chúng cũng không có hư hao gì.

Bởi vậy, Alan trực tiếp cải biến căn phòng này thành phòng ma dược, Alec lại nóng lòng nịnh bợ nên trực tiếp dựng một cái lều bên cạnh vườn hoa, vừa vặn nhất cử lưỡng tiện.

Sau khi quét sạch vườn hoa Volturi, Alan cũng thấy không cần lo nghĩ nhiều nữa, tối thiểu thì bên ngoài là như thế này, có thể dùng nghiên cứu ma dược để mê hoặc chính mình, như là: nỗi nhớ đối với người nào đó.

Nếu Edward chứng kiến tất cả không biết có tức giận đến trực tiếp đập nát những bình bình lọ lọ này cho hả giận không, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn có thể không khuất nhục trước nọc độc cùng ma pháp của xà vương Slytherin. Ai, chấp nhận sống cùng xà vương, chỉ sợ hắn phải chuẩn bị tốt để giành giật tình cảm với mấy cái nồi quặng cả đời rồi!

Đáng nhắc tới chính là, lúc Aro biết được vườn hoa của mình bị phù thủy quét sạch, sắc mặt ngàn năm tái nhợt trong nháy mắt chuyển đỏ, tiếp đó lại chuyển thành xanh lè. Đang định nổi cơn, bị Marcus nhẹ nhàng một câu: “Là ta đồng ý mặc cậu ta ngắt lấy mấy thứ hoa cỏ đó.” làm chẹn họng câm nín.

Từ lần đó, Alan cảm thấy Caius có vẻ khá bất mãn với mình, tuy hắn là trưởng lão mang cậu vào Volturi, nhưng nhiều lần, Caius luôn chẳng hòa nhã gì với cậu.

Nhưng cũng may Alan hiện tại rời xa bầy Ma cà rồng này, được rồi, còn có một Marcus chẳng biết xấu hổ suốt ngày kiên trì theo dõi cậu, và một con nữa vì mái tóc mà mày dạn mặt dày mỗi ngày tìm cơ hội lắc lư bên cạnh cậu, một mực ‘Quấy rầy’ cậu.

Nói thật, trừ chuyện luôn bị coi chừng, Alan thật sự không cảm thấy mình bị bức bách uy hiếp bất đắc dĩ tới.

“Tốt lắm.” Alan lắc lắc chất lỏng sủi một lớp bọt trong bình, đã biến thành màu xanh cỏ xinh đẹp, tỏa ra một mùi thơm ngát hợp lòng người.

“Thật sự.” mắt thiếu niên ma cà rồng tuấn mỹ sáng lên. Cũng không để ý uy nghiêm của Marcus, “Véo” một tiếng nhảy đến bên cạnh Alan, kích động nhìn bình thủy tinh màu xanh cỏ trong tay cậu, mắt lộ ra sắc thái nịnh nọt như con chó nhỏ.

Alec này, tuy thực lực cường hãn hơn cả Edward, nhưng tính cách thì thật chất khá là đơn thuần.

“Đương nhiên.” Alan giả cười nhướng mày: “Chẳng lẽ ngươi đang hoài nghi nghệ thuật tinh vi của ta?!” phù thủy mắt đen bất động thanh sắc từ ống thủy tinh lấy vài giọt chất lỏng màu tím nhỏ vào ma dược màu xanh kia.

“Không không không… Không phải.” Alec nói năng lộn xộn xua xua tay, kích động đến cực điểm: “Tôi chỉ nghe nói trên thế giới này thật sự có thuốc làm tóc của ma cà rồng dài ra lần nữa, tôi thật sự quá kích động. Ngài phải biết rằng, huyết tộc chúng tôi một khi chuyển hóa thành công, tất cả đặc thù trên người đều dừng biến hóa ngay lúc đó, giống như bị thời gian quên lãng vậy! Alan, tôi thậm chí cho rằng tôi sẽ mãi mãi chịu đựng cái mái tóc thiếu một lõm này trước mặt người khác, ngài biết đấy… A! Đây quả thực y như bị chó gặm một khối vậy.”

“Vậy thì nhanh uống a.” Alan giả cười nói: “Cầu chúc tóc ngài có thể khôi phục như lúc ban đầu.”

“Cảm ơn.” Alec ngược lại không có hoài nghi, một ngụm liền ực hết ma dược Alan đưa tới, dù sao dưới tình huống còn chưa hiểu rõ kỹ xảo ma dược cao siêu của hầm xà vương, Alec còn khờ dại cũng không cho rằng trên thế giới này sẽ có thuốc độc khiến ma cà rồng bị trúng chiêu.

Marcus có vẻ cũng cảm thấy rất hứng thú, trên gương mặt co quắp hiện ra một chút tò mò, từ từ đi vào phòng cây.

Hơi ngửa đầu ực hết chất lỏng quỷ dị đã biến thành màu xanh tím, nét cười của Alec trong nháy mắt đọng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, tiếp đó che miệng ho khan nôn ra một trận.

“Cái này, cái này, cái này… Đây là mùi vị gì! Quả thực cứ như… cứ như nước thối trong con kênh cộng thêm mùi của  chuột chết vậy đó!” Còn chưa kịp vui sướng trong giây phút phát hiện mình nếm được mùi vị, Alec lập tức giãy giụa chịu được hương vị còn khủng bố hơn cả kịch độc của thuốc ‘Sinh sôi’.



“Thật đáng quý!” Alan lành lạnh tán dương Ma cà rồng một chút, Alec trở thành ma cà rồng cũng đã trên trăm năm a! Mất đi vị giác hơn trăm năm còn có thể dùng hình tượng đối lập để hình dung hương vị ma dược, thật sự rất đáng quý mà!

Marcus khiếp sợ nhìn Alan, trước không đề cập tới cái gọi là ma dược ‘Sinh sôi’ kia có thể làm thân thể ma cà rồng bị thời gian quên lãng mọc lại tóc lần nữa không, chỉ là làm ma cà rồng có thể khôi phục vị giác nếm ra hương vị, đã đủ khiến ma cà rồng khiếp sợ!

Da đầu ngứa một trận, dưới ánh mắt khiếp sợ của ma cà rồng, tóc của Alec lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi dài ra.

Mái tóc màu rám nắng ánh lên ánh sáng trơn bóng như kim loại, kéo thật dài tới mặt đất.

“Trời ạ!” Alec lấy tay ôm lấy mái tóc dài của mình, mái tóc dài ra đủ để ôm lấy cả người hắn.

“Tóc dài như vậy, tôi còn phải đi cắt lại nữa.” Hắn uể oải nói.

“Vừa vặn có thể đổi lại kiểu tóc.” Alan hiếm khi có hứng thú đề nghị, trong lòng cũng đang thầm nghĩ: xem ra ma dược của hắn đối với rất nhiều ma cà rồng đều có tác dụng, hoặc là hắn có thể chế thêm một ít ma dược đổi lấy một vài thứ hữu dụng gì đó từ các ma cà rồng, phải biết rằng đại đa số  ma cà rồng đều sống rất rất lâu, bọn họ có rất nhiều thứ quý đã biến mất khỏi thế giới này. Ví dụ như hoa viên mọc đầy ma dược của Aro kia, chính là một bất ngờ đầy kinh hỉ đó!

Ngay lúc này, một ma cà rồng đột nhiên chạy tới, khom người nói với Marcus: “Trưởng lão, tòa thành có sinh vật không rõ xâm nhập, trưởng lão Aro xin ngài đi qua một chuyến.”

“Sinh vật không rõ?” Marcus nhíu mày.

“Đúng vậy, là một con… báo khổng lồ biết nói tiếng người.”

Con báo khổng lồ biết nói tiếng người?!

Alan biến sắc, chẳng lẽ là…

Alan đang muốn mở miệng hỏi thăm, tai Marcus đột nhiên động đậy, cứ một trận gió, đột nhiên chạy tới bãi biển.

“Làm sao vậy.” Alan nhìn về phía sắc mặt có chút dị thường, Alec ở đằng kia ra sức ngửi ngửi.

“Cái này… Tôi cũng không thể khẳng định.” Alec suy nghĩ một chút nói: “Ngoại trừ thiên phú tinh thần ra, tôi còn có một thiên phú nhỏ, đó là khứu giác nhạy hơn ma cà rồng bình thường gấp mấy lần, vừa rồi hình như tôi ngửi thấy bãi biển bên kia có hương vị ma cà rồng rất lạ. Hình như là… Edward gia tộc Cullen, lúc nãy trưởng lão Marcus chắc là nghe được tiếng của hắn mới phát hiện.”

Không hổ là Ma cà rồng tồn kho ba ngàn năm, ma cà rồng khác cần dựa vào thiên phú mới có thể phát hiện hành tung đồng loại, hắn chỉ cần nghe thấy thanh âm liền có thể nhận ra!

“Cái gì! Edward!” Alan biến sắc, cầm lấy hắn nói: “Nhanh, mau dẫn ta đi!”

Marcus chạy quá nhanh, cậu cũng không phải Ma cà rồng, không thể khẳng định vị trí hiện tại của Marcus.

“Nhưng tóc của tôi.” Alec túm lấy mái tóc dài bệch đất của mình, chạy ra thế này đầu tiên không đề cập tới hình tượng bên ngoài, chỉ bàn đến mấy nhánh cây dây leo trong rừng cũng mang đến phiền toái không nhỏ cho hắn!

“Diffindo!” Alan giơ lên đũa phép, đưa tay ra tung một cái Diffindo!

“Trời ạ!” phù thủy mắt đen tình thế cấp bách cũng không có độ chuẩn gì, tóc vừa dài ra gần như bị lột bỏ sát vào da đầu, còn thảm hơn so với cái trán bị thiếu mất một lõm lúc trước!

“Đừng đau lòng mấy sợi lông của ngươi! Mau dẫn ta đi! Nếu Edward bị Marcus làm gì, ta sẽ làm cả Volturi chôn cùng với anh ta!” con ngươi đen bóng của Alan dường như tuôn ra tia máu!

“Đi… Đi theo ta!” Bị biểu lộ dữ tợn của phù thủy làm giật mình, Alec lập tức đồng ý, lôi kéo phù thủy chạy về phía trước.

Trên bờ biển, hai thân ảnh vô cùng anh tuấn đối nghịch dưới ánh trăng.

“Ngươi là thành viên gia tộc Cullen? Ta nhớ ngươi, tên của ngươi là Edward?” ma cà rồng tóc đen huyết đồng mở miệng đầu tiên, âm điệu của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng thong thả, có từ tính dễ nghe kỳ dị.

“Ngươi hỗn đản!” Ma cà rồng có năng lực đọc tâm, đối mặt với Ma cà rồng có tuổi thọ ba ngàn năm, tuy không thể nhìn thấy hết trí nhớ của hắn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít mảnh nhỏ linh tinh!

Trong kí ức hắn đọc được, một thiếu niên mắt đen, đang bị ma cà rồng tóc đen huyết đồng này khinh nhờn, mà thiếu niên mắt đen kia lại là phù thủy hắn quen!

Ma cà rồng trẻ phẫn nộ, hắn nhào mạnh vào Marcus!

Marcus khẽ nhíu mày, hắn nghĩ mãi không rõ vì sao Edward vừa thấy mặt đã liều mạng với hắn, hắn đã từng gặp Edward, mấy chục năm trước, cùng với người cha tao nhã kia.



Tuy tiếp xúc không nhiều, nhưng ấn tượng Edward đem đến cho hắn vẫn luôn là một Ma cà rồng trầm mặc ít nói, cảm giác tồn tại cực yếu, sao lại trở nên điên cuồng như vậy!

Đang lúc Edward nhào tới, Marcus đột nhiên nghiêng người, một quyền nặng nề kích vào bụng hắn.

Sợi dây trước ngực Edward lập tức hiện lên ánh sáng ngân lục, ánh sáng mỏng manh kia làm tan mất hầu hết sức mạnh của ma cà rồng, nhưng Edward vẫn bị sức mạnh này đánh bay mấy mét, nhưng cũng không bị thương tổn gì.

Tuy thiên phú của Marcus không thể tạo thành thương tổn hữu hiệu gì, nhưng thân là Ma cà rồng sức mạnh cùng kinh nghiệm phong phú, sức mạnh thời gian ngàn năm của họ tuyệt đối không phải ma cà rồng bình thường đủ khả năng chống lại!

Nếu không phải dây chuyền của Alan tạo ra tác dụng phòng ngự nhất định, dù mười Edward, cũng tuyệt đối không thể thắng một Marcus.

“Thật khiến người ta kinh dị, đây là kiệt tác của phù thủy a, ngươi tới Volturi là vì phù thủy kia sao?” Nhìn Edward cố gắng đứng lên, căm hận trong mắt hắn làm Marcus không sao hiểu nổi.

“Vì sao công kích ta? Hở!” tốc độ của Marcus quả thực nhanh như sấm sét, cho dù là Edward có tốc độ nhanh nhất gia tộc Cullen cũng không cách nào so sánh. Marcus lần này đấm thẳng vào ngực Edward, ánh hào quang mỏng manh bị hắn một quyền đập nát, bóp lấy cổ Edward.

Nhấc thiếu niên ma cà rồng trong tay lên cao, rồi đập mạnh xuống đất!

Kình một tiếng vang lên trên mặt cát, mặt Edward thậm chí bị sức mạnh quá lớn chấn động rạch ra vài vết rách!

“Crucio!” ánh sáng màu xanh mãnh liệt ngang trời mà đến, bị Marcus lướt thân né tránh.

“Cậu làm gì vậy?” Marcus nhìn Alan thở dốc chạy tới, cậu chạy đến bên người Edward, xiết chặt đũa phép chỉa vào Marcus, trên mặt tràn ngập sát khí nồng đậm.

“Ngươi dám đánh hắn bị thương!” Alan dùng đũa phép chỉ vào hắn.

“Là hắn dám tùy ý xâm nhập Volturi, nhưng lại phát động công kích với ta trước!” Marcus lạnh lùng nói.

Sau khi Marcus thấy Alan, ánh mắt biến đổi, đường nhìn lại trở xuống trên người Edward.

Alan lập tức nhớ tới, Edward đã từng nói qua, thiên phú Hắc Ám của Marcus là nhìn thấu liên quan giữa người với người, hiển nhiên, hắn đã phát hiện liện hệ giữa cậu và Edward.

“Hắn là bạn đời của cậu?!” biểu lộ của Marcus nhìn không ra là vui là buồn, chỉ có chút kinh ngạc.

“… Được rồi.” trên mặt Marcus lại xuất hiện tia xấu hổ hiếm hoi, hắn nhớ lại, thiên phú của thiếu niên ma cà rồng trước mắt này là đọc tâm, có thể nhìn thấu nội tâm cùng trí nhớ. Nếu hắn là bầu bạn của phù thủy, vậy thì khó trách…

“Đã có nguyên do như thế, chuyện đêm nay ta coi như không có phát sinh…” Marcus nhíu nhíu mày, cưỡng ép đè xuống một tia khó chịu trong nội tâm, trừng Alec nói: “Đi nói cho Aro, có khách đến!” Sau đó như một trận gió lướt qua đã không thấy tăm hơi.

Alec vuốt cái đầu trọc lóc của mình khóc không ra nước mắt, hắn vốn đang muốn vòi vĩnh phù thủy thêm một bình ma dược sinh sôi, nhưng mệnh lệnh của Marcus phải làm ngay, chỉ có thể khóc tang vội vàng rời đi.

“Tôi hẳn phải mừng là mình tới kịp thời!” Alan cười lạnh nhìn Ma cà rồng khôi phục sau khi bị ăn đòn, ngồi xổm xuống, xách cổ áo hắn lên, trong mắt dần hiện ánh sáng phẫn nộ: “Nếu không bây giờ chắc là nhặt xác cho anh rồi!”

“Cái lão già chết tiệt kia!” Edward bị ánh mắt sắc như dao cạo của Alan trừng đến hơi chột dạ.

Lặng im nửa ngày, Alan thản nhiên nói: “Tại sao phải đến, không sợ thực lực của Volturi sao?”

“Where else am I gonna go ( dẫn từ nguyên văn —— trừ em ra, tôi còn có thể đến nơi đâu?) Edward thấp giọng nói, trong đôi mắt vàng kim nhạt hiện lên tình cảm mãnh liệt: “I am in here because of you. ( dẫn từ nguyên văn —— tôi vì em mà tồn tại.)

“Anh không sợ chết!” mặt Alan hơi hồng lên, cậu che giấu trừng Ma cà rồng, nhưng tiếng nói lại dịu đii.

“I just couldn’ t live in a world where you don’ t exist. ( dẫn từ nguyên văn —— thế giới không có em, tôi sống cũng không có ý nghĩa.)

“Carlisle bọn họ đâu? Chẳng lẽ chỉ có mình anh tới sao?”

“Tôi lén chạy tới, Carlisle quyết định bàn bạc kỹ hơn, nhưng tôi không đợi được.”

“Hư?”

“Tôi còn đánh một trận với Carlisle, Emmett cùng Jasper.” Edward thẳng tắp nhìn về phía cậu, thấp giọng nói: “He’ s not gonna forgive me easily. Can you I hope you can, because I honestly don’ t know how to live without you. ( dẫn từ nguyên văn —— ông sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi. Em có thể chứ? Tôi hi vọng em có thể, bởi vì tôi thật sự không biết, không có em, tôi nên sống như thế nào.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Sắc Thần Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook