Mộ Sắc Thần Quang

Chương 42: Người ca hát . . .

Lãng Thấm

13/08/2020

Bella tràn ngập hi vọng nhìn về phía cửa ra vào, như công chúa bị đám rồng tà ác vây khốn đang kêu gọi hoàng tử của mình. Thượng đế biết chăng, đối mặt với bọn học sinh quá mức nhiệt tình này, cô sớm đã không nhịn được.

Sau khi bốn anh em gia tộc Cullen vào, cửa thủy tinh trong suốt của nhà ăn lại mở ra lần nữa, hai anh chàng xinh đẹp dị thường đi vào.

Một người trong đó nhìn qua cao hơn chút ít, có một mái tóc ngắn màu đồng mang phong cách rối tung mất trật tự, đôi mắt vàng phối hợp với ngũ quan tuấn mỹ hơi tái nhợt, như vị thần bóng đêm trong đồng thoại bước ra. Còn lại là một thiếu niên tóc đen mắt đen, gương mặt anh tuấn không hoàn mỹ nhưng lại có vẻ khá sắc bén, cứ như một cổ giả cay nghiệt nghiêm túc, màu da anh kém xa người bạn đi cùng rất nhiều, nhưng cũng trắng nõn khác hẳn người thường.

Thực tế làm cho người ta chú mục chính là hai bàn tay nắm lấy nhau của họ, là loại nắm tay mà mười ngón giao chặt nhau —— Bella cuối cùng biết nguyên nhân sinh ra tiếng bàn tán ong ong nhưng hết sức bị đè nén sau khi họ bước vào, mà ngay cả cô trong nháy mắt cũng dâng lên hai chữ ‘Đáng tiếc’ từ đáy lòng

“Đây thật sự là nghiệt chướng mà!” Catherine nghiến răng nghiến lợi nói, đương nhiên cũng không phải vì cô ta là một tín đồ  cơ đốc giáo bảo thủ.

“Mỹ mạo và khí chất kinh người như thế còn chưa nở rộ lại định trước là vô duyên với con gái, bọn họ quả thực đang phạm tội.” Leah một bên tổng kết nguyên nhân làm Catherine phẫn nộ.

“Chúng ta cũng không ngờ bọn họ lại là một đôi!” Bên cạnh truyền đến tiếng nghị luận nho nhỏ: “Xem bộ dạng bọn họ đều lạnh như băng, thật không biết đến tột cùng là làm sao cám dỗ nhau được nữa.”

Mặc dù không phải đang nói cô, nhưng Bella vẫn cảm thấy như ngồi trên ghế kim, cô cảm thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ liếc qua hướng cô.

Em họ của đồng tính luyến ái?! Bella cảm thấy bọn họ đều nghĩ như vậy.

Bella cõi lòng đầy hi vọng nhìn về hướng Alan, hiện tại lập tức rời đi hiển nhiên rất không lễ phép, nếu Alan có thể vươn tay về phía cô, cô có thể lập tức rời khỏi chỗ ngồi hiện tại, rốt cuộc không cần bị đám người nhiều chuyện không ngừng không nghỉ tìm hiểu, bị những ánh mắt kia chú thị nữa.

Nhưng hi vọng của cô lại tan biến, Alan chỉ chậm rãi gật đầu nhẹ về phía cô, cùng bạn trai của anh ta đi về hướng vị trí nhà Cullen chiếm cứ.

Bella choáng váng, cô… cô biết mà, Alan tuyệt đối không giống như tên của ảnh, là hoàng tử cứu vớt công chúa trong đồng thoại.

Bella hồi trả một cái gật đầu cứng ngắc, cô cảm thấy rất ức, đặc biệt cái tên Edward kia, thậm chí cả một cử chỉ làm bộ ôn hòa cũng chẳng thèm dâng tặng, cả ánh mắt nhìn cô còn có chút hấp tấp, như đang tránh né mãnh thú và dòng nước lũ nào đó vậy.

Anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy, đừng tưởng rằng giữ được Alan thì xong rồi! Sẽ có người thu thập anh!

Bella có chút phẫn nộ, thậm chí nghĩ có cần ‘Trong lúc vô tình’ đem chuyện của Alan và Edward tiết lộ cho Charlie, sau đó lại gián tiếp lọt đến tai Robert hay không.

Muốn có được hoàng tử gia tộc Prince cũng không phải dễ dàng à nha, trong đầu Bella đã bắt đầu tưởng tượng đến phản ứng phẫn nộ của Robert.

Nhưng mà —— Bella không dám, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn cho cô biết trêu chọc ‘vật sở hữu’ của người nào đó thì sẽ có hậu quả gì, vô số ví dụ thực tế đã chứng minh cái gì gọi là long có nghịch lân, sờ chi cần phải phạm! (rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận)

Nhưng vì sao hả? Alan chẳng lẽ không cần thực hiện chức trách của một ông anh sao?

Bella cảm thấy rất uất ức, cô hiện tại thật sự rất muốn nắm cổ áo Alan quát: sao anh có thể đối xử với em như vậy, sao anh có thể đề người em gái của anh hãm sâu tại một nơi làm nó cảm thấy muốn thét lên hả!(dám mới nói đi chị ơi =.=)

Cũng không phải Bella có tình cảm đặc thù gì với Alan, chỉ là cô biết rõ kỳ thật Alan là một người cẩn thận, anh sẽ quan tâm người khác, chỉ là rất ít biểu lộ ra. Lúc trước Bella chọn rời đi Phoenix đến Forks, có nguyên nhân rất lớn là Alan cũng ở nơi đây, có một người quen không đến mức cô độc lắm.

Nhưng bây giờ thì sao? Hoàng tử chạy về phía ‘vòng tay’ người yêu, ném công chúa đáng thương một người giữa chốn Tà Long bao vây bốn phía.

Cái này… Cái này không công bằng! Không chỉ Alan không đếm xỉa đến, còn có tên Edward đáng ghét cùng thành viên gia tộc Cullen lạnh lùng!

Người khác thì thôi, vì sao cả Alan! Cả Alan cũng lãnh đạm với cô như vậy! Vì sao hả…

Chẳng lẽ Alan cảm thấy sự hiện hữu của cô sẽ quấy rầy tình cảm của ảnh và Edward?

Không lẽ ngay cả Alan cũng thấy cô rất chướng mắt sao?

Bella nắm chặt mép khăn trải bàn, đầu ngón tay đã vì quá mức dùng sức mà hiện lên màu trắng. Trong mắt cô chứa đầy nước mắt trong suốt sáng long lanh, đang cố nén không cho chúng chảy ra.

“Bella, cậu làm sao vậy? cứ như đang khóc.” Không thể không nói, các học sinh mặc dù có chút nhiều chuyện cùng quá mức nhiệt tình, nhưng xác thực rất có nhân tình.

Mà ngay cả Catherine vừa rồi có chút không cam lòng với cô cũng luống cuống tay chân một hồi lấy ra khăn tay lau nước mắt cho cô.

“Đừng như vậy, Bella.” Jessyca an ủi: “Gia tộc Cullen luôn coi trời bằng vung như vậy, cậu không cần quá mức để ý biểu hiện của họ, Alan…”

Jessyca có chút không thể nào nói nổi, mặc kệ gia tộc Cullen như thế nào, nhưng Alan lãnh đạm với em họ của mình như vậy, cái này bất kể thế nào cũng không thể nào nói nổi.

“Uống nước a Bella.” Lulu lấy ra một ly sô-đa: ” người nhà Cullen tuy lạnh lùng, lần sau tìm một cơ hội lại cùng bọn họ quen biết là được.”

“Ngô…” Bella tiếp nhận ly nước cẩn thận uống một ngụm, trong lòng vẫn đang suy nghĩ cô không thèm quen biết với đám người tự cho là đúng kia.



“Lulu, tớ khuyên cậu tốt nhất bỏ ý nghĩ này đi.” Jessyca nhíu nhíu mày, Lulu này là sao thế? Cô ta hình như luôn giựt dây Bella tiếp cận người gia tộc Cullen.

“Người nhà Cullen cũng không dễ tiếp xúc như vậy…” Leah bĩu môi lấy cớ: “Họ luôn tự coi tài trí hơn người…”

“Nhưng có Alan và Edward nhà Cullen… Không phải sao?” Lulu mỉm cười nói: “Sau này Bella có lẽ sẽ tiếp xúc rất nhiều với người nhà Cullen, quen sớm một chút không phải rất tốt à.”

“Trước đừng đề cập đến chuyện này.” Bella kỳ thật không yếu ớt như vậy, biểu hiện vừa rồi càng nhiều là do vẫn không thích ứng với việc rời xa nơi sống quen thuộc, buồn bực mới đến, biểu hiện quái dị của Edward, Alan không đếm xỉa, các học sinh không ngừng không ngớt tìm hiểu… cơn uất ức cùng lúc phát tiết mà thôi, cũng không liên quan quá nhiều với người nhà Cullen.

Bella tâm tình phát tiết xong cảm thấy dễ chịu rất nhiều, sau đó quay đầu nhìn lại. Cô phát hiện, Alan và người gia tộc Cullen hình như đang nói gì với nhau, sau đó… cái tên đô con kia, hình như gọi là Emmett nói vài câu gì đó, tiếp theo Alan đột nhiên đứng lên, miệng nghiến răng nghiến lợi hộc ra mấy chữ, sau đó hung hăng rời đi, rồi tên Edward kia đuổi theo.

Chẳng lẽ bọn họ cãi nhau? Không chỉ Bella, các học sinh thấy cảnh tượng như vậy đều nghĩ thế, rồi lại là một trận nghị luận ong ong.

cắt cảnh——

“Thế nào.” sau khi cùng gia đình Cullen ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Alan bắt đầu hỏi họ hiệu quả sau khi uống ma dược.

“Ngô, khứu giác không nhạy… Cảm giác có chút là lạ.” Alice kéo cái mũi nói: “Nhưng mùi trên người Bella thật sự quá nặng, bây giờ vẫn có thể ngửi thấy một ít, nhưng đã khá, tối thiểu cũng không làm chúng tớ mất đi lý trí.”

Ngoại trừ Edward, các ma cà rồng còn lại cũng gật đầu.

“Alan, cậu không thể cho tôi nhiều ma dược loại này một ít nữa à.” Jasper nói ra, hắn xác thực rất cần loại thuốc có thể làm khứu giác tạm thời không nhạy này. Thân là thành viên cuối cùng gia nhập gia tộc Cullen, Jasper là người kém nhất ở định lực ức chế dục vọng uống máu. Hắn rất cần loại thuốc này, để khi hắn đụng phải người đặc thù như Bella có thể khống chế chính mình, để tránh phát sinh chuyện không thể vãn hồi.

“Có thể.” Alan gật gật đầu, nhưng cậu lại cau mày nói: “Nhưng tôi xin khuyên anh tốt nhất dùng một phần nhỏ thôi, một khi sinh ra tính ỷ lại có thể không tốt gì với anh hết.”

Tuy bản thân là đại sư ma dược, nhưng Alan vẫn luôn tin tưởng vững chắc ma dược cũng không phải vạn năng. Nhất là như chuyện ma cà rồng ức chế dục vọng hút máu của mình, tra tấn đến từ thiên tính tốt nhất vẫn dựa vào ý chí của mình, mà không phải sinh ra ỷ lại đối với ma dược.

Gật gật đầu, Jasper tỏ vẻ tự mình biết rõ.

“Có thể thử thiên phú của các cậu với Bella chứ?” Alan yêu cầu đến.

Thiên phú Hắc Ám của Edward không cách nào nghe được suy nghĩ trong nội tâm Bella, giống như lúc bản thân Alan đang thi triển bế quan bí thuật Edward cũng vô pháp nghe được nội tâm của cậu. Alan biết đại khái đây là do sao, nhưng cậu còn cần chứng thật đã.

“Tốt, tớ thử xem.” Alice gật gật đầu.

Gương mặt có chút dí dỏm của cô bắt đầu nghiêm túc lên, đồng tử màu vàng ngày càng trống rỗng, mặt hướng về phía Bella, như xuyên thấu qua cô đang nhìn cái gì đó.

“Không có! Cái gì cũng nhìn không tới.” Trong chốc lát, đôi mắt trống rỗng của Alice bắt đầu trở nên hữu thần, thần sắc tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

Tuy năng lực biết trước của Alice có chút tùy thời, nhưng nếu cô thật sự chuyên chú nhìn về phía người nào đó, hao phí đại lượng tinh lực vẫn có thể hoặc nhiều hoặc ít nhìn thấy một ít mảnh nhỏ tương lai mơ hồ của người đó.

Tuy rất mờ ảo, thậm chí không thể từ đó cân nhắc điều gì hữu dụng, nhưng tối thiểu vẫn có thể thấy được.

Nhưng trên người Bella, Alice lại không nhìn thấy cho dù là một hình ảnh tương lai.

Dù là phù thủy ma lực cường đại như Alan, năng lực của Alice tuy sẽ bị quấy nhiễu, nhưng cô vẫn có thể biết trước một ít mảnh nhỏ tương lai của Alan. Vậy mà Bella, lại hoàn toàn không có!

“Tôi cũng vậy.” Jasper cũng kinh ngạc ngẩng đầu: “Tôi không cảm nhận được, tôi không cảm nhận thấy bất kì dao động cảm xúc nào của cô ta, tựa như cô ta căn bản không có tâm tình gì.”

Nhưng bây giờ cảm xúc của Bella có vẻ khá không tốt, điều này có thể nhìn ra từ sắc mặt của cô.

“Đây là chuyện gì?” các ma cà rồng kinh dị.

“Cô ta thật sự là một quái thai!” Rosalie hung hăng nói, cô không có hảo cảm gì với Bella, nhất là vừa rồi ở ngoài nhà ăn, mùi hương của Bella làm cô giờ giờ phút phút nhắc nhở thân phận ma cà rồng mà mình luôn căm ghét

“Vậy con bé gọi là Lulu kia?” Alan lại hỏi.

Alice lại lần nữa nhìn về phía Lulu, cau mày nói: “Cũng không được.”

Jasper cũng lắc đầu, rất hiển nhiên hắn cũng không thể cảm nhận được.

Đôi mắt trong veo của Alan hiện lên tinh quang khó hiểu, tình huống của Bella rất dễ lý giải; trong cơ thể của cô không hiểu sao lại xuất hiện ma lực rất lớn, ma lực kia dư thừa đến mức vượt xa ma lực kiếp trước vốn có thể so sánh cùng Voldemort của mình mấy lần. Tuy ma lực kia ở một loại trạng thái bị phong ấn, thậm chí bản thân Bella cũng không biết, nhưng ma lực cường đại tích dần trong cơ thể cô, ngăn cách sức mạnh bên ngoài bị động bảo vệ cô, giống như một bức màng như có như không, như vậy cho dù cô căn bản không cách nào sử dụng những ma lực này. Như vậy một ít sức mạnh tinh thần từ bên ngoài cũng bị bức màng này một mực phong tỏa bên ngoài cơ thể, đây chính là nguyên nhân vì sao Bella không biết bế quan bí thuật, nhưng Edward vẫn không cách nào tìm tòi tư tưởng trong lòng  cô.

Đồng dạng, dị năng biết trước của Alice, cảm thụ và ảnh hưởng tâm tình của Jasper cũng cùng loại với sức mạnh tinh thần, Bella toàn thân đều bao bọc trong ma lực dồi dào, những sức mạnh tinh thần này căn bản là không có bất kỳ tác dụng gì với cô.



Về phần Lulu kia?

Alan nhíu đôi mày đẹp mắt lại, mặc dù cậu có chút suy đoán, nhưng vẫn không dám khẳng định, chẳng lẽ Lulu kia thật là…

“Edward? Anh làm sao vậy!” Alan kỳ quái nhìn Edward.

Sau khi dùng ma dược tạm thời làm cho khứu giác không nhạy, khứu giác ma cà rồng gia tộc Cullen mặc dù không hoàn toàn biến mất, nhưng cũng đã không bị mùi trên người Bella ảnh hưởng, cho dù là Jasper định lực kém cỏi nhất cũng bắt đầu ổn định lại.

Nhưng kỳ quái chính là, Edward định lực luôn rất tốt còn đang dùng sức thở hào hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt thậm chí xuất hiện ánh sáng hung tàn.

“Tại sao có thể như vậy?” Alice nắm chặt tay anh trai, cô cũng không dám đề Alan nắm. Edward bây giờ đang lâm vào trạng thái mất thăng bằng, nếu hắn tiếp xúc với Alan, hắn khống chế không nổi sức mạnh của mình thậm chí có khả năng sẽ bóp nát xương Alan cũng nên.

“Mùi hương… Càng mãnh liệt!” Edward nuốt hết một lọ ma dược Alan lập tức đưa tới, hung hăng thở hổn hển mấy hơi mới ổn định lại.

“Thật có lỗi Alan.” Edward rất không muốn để Alan nhìn thấy vẻ mặt ma cà rồng hung ác điên cuồng của mình, điều này sẽ làm tim hắn cảm thấy như bị dao cắt: “Không biết vì sao, tôi uống thuốc của cậu xong độ nhạy của khứu giác xác thực giảm xuống không ít, nhưng mùi trên người Bella vẫn cổ động tôi.” Edward bình tĩnh lại, hắn nghi hoặc nói: “Không phải hấp dẫn ở mặc khứu giác, tựa như… Tựa như hấp dẫn trong lúc vô hình. Tôi… Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại chỉ muốn đem Bella… Đem máu của cô ta hút khô.”

“Sao lại như thế?!” Alan cảm thấy lẫn lộn, vì sao Alice bọn họ đều không có, mà Edward hết lần này tới lần khác lại…

“Chẳng lẽ…” Emmett giống như nghĩ tới điều gì, hắn không xác định nói: “Chẳng lẽ là vì Bella là người ca hát đã định trong vận mệnh của em, cho nên em mới không chống lại nổi muốn hút máu cô ta, muốn tiếp cận cô ta?”

Người ca hát?! Cái gì là người ca hát? Ánh mắt điều tra của Alan bắn về phía Emmett.

“Điều đó không có khả năng!!!” Edward kích động, hắn một phát bắt được cánh tay Alan nói: “Điều đó không có khả năng, Alan, cô ta tuyệt đối không phải người ca hát của tôi gì hết, cái này… Tuyệt không có khả năng này.”

“Buông tay, anh… nắm tôi đau!” Alan nhíu mày đẩy tay Edward ra, mặc dù đã tận lực khống chế lực đạo của mình, nhưng trên cánh tay trắng nõn của Alan vẫn hiện ra năm dấu tay màu đen.

“Xin… xin lỗi Alan.” Edward có chút chân tay luống cuống: “Tôi, tôi không phải cố ý.”

Edward tựa hồ muốn giải thích những thứ gì, lại cái gì đều nói không ra miệng, nhanh chóng dậm chân.

Alan không để ý tới hắn, chỉ nhướng mày với Emmett: “Cái gì là người ca hát? Cái đó có lên quan gì đến chuyện Edward không khống chế nổi mình muốn hút máu Bella, muốn tiếp cận em ấy?”

“Cái này…” Emmett nhìn Edward liên tục liếc mắt bắn tin cho hắn, rõ ràng cho thấy không muốn Alan biết.

“Nói!” Alan cảnh cáo liếc mắt nhìn Edward, uy hiếp Emmett: “Nếu không sẽ biến anh thành con sên đấy!!!”

Đã từng bị phù thủy nguyền rủa, Emmett sợ tới mức rụt cổ lại, thấy Jasper cũng bị làm hoảng sợ, hắn nuốt một ngụm nước bọt: “Cái này… Cái này…”

Nhướng mày, Alan cười lạnh thấp giọng nói: “%&¥&… … & ”

“Đừng, Alan… Tôi nói!” Không đếm xỉa Edward lén lút thực hiện động tác cắt cổ giết gà, lập tức cắt đứt Alan làm bộ muốn đọc chú ngữ, vội vàng nói hết ra: “Tôi nói, tôi cái gì cũng nói… Alan cậu ngàn vạn đừng biến tôi thành con sên!”

“Cái gọi là ‘Người ca hát’ …” Cố gắng làm cho mình không nhìn thấy sắc mặt suy bại cùng biểu lộ tai vạ đến nơi của Edward, Emmett nói ra: “Có thể lý giải là người… hấp dẫn định trước trong vận mệnh không cách nào ngăn cản của ma cà rồng. Liền giống như ‘Lạc ấn’ của người sói trong truyền thuyết, đối với ma cà rồng chịu tác dụng, không cách nào ngăn cản tâm nguyện của mình. Trên lý luận mà nói, mỗi ma cà rồng đều có một ‘Người ca hát’ tương ứng, nhưng cũng phải coi bọn họ có thể trùng hợp gặp gỡ hay không. Đối với một ma cà rồng mà nói, máu của người ca hát, đủ để khiến bản thân hắn phát cuồng, đây là một loại thân cận đến từ thiên tính, khiến cho mỗi ma cà rồng đều mơ ước hoàn toàn giữ lấy ‘Người ca hát’ của hắn.”

“Chính là như vậy sao?!” Alan nhìn nhìn Edward từ đầu đến giờ gần như đều rủ xuống dưới bàn, nếu chỉ là khát khao máu của ‘Người ca hát’ không cách nào ngăn cản do thiên tính, như vậy Edward tuyệt đối sẽ không vội vã muốn giấu diếm như vậy, Emmett nhất định còn che giấu điều gì đó.

Tia nhìn xẹt qua Alice, Jasper và Rosalie, bọn họ đều có biểu lộ cổ quái.

Ánh mắt Alan sắc bén, nguy hiểm hỏi: “Còn gì nữa không? Không cho phép có bất kỳ cái gì giấu diếm, nếu không…”

Uy hiếp này có tác dụng hơn cả cực hình, Emmett đang kiêng dè do dự giữa Edward và Alan, lập tức chọn Alan, hắn nhanh chóng nói: “Máu ‘Người ca hát’ đối với sức mạnh của ma cà rồng có chỗ tốt rất lớn, hương vị của anh ta ( cô ta) càng hấp dẫn đến khó nói lên lời đối với ma cà rồng tương ứng. Cho nên… Cho nên rất nhiều ma cà rồng đều khống chế không nổi thiên tính khát vọng và thân cận đối với ‘Người ca hát’ của mình, mà hút khô máu của anh ta (cô ta), sau đó biến thành ma cà rồng trở thành bạn lữ của bọn họ!”

Alan sắc mặt đột biến, “Xẹt” một tiếng đứng lên, cậu thở hổn hển mấy ngụm, gần như được coi là hung tợn trừng Edward.

“Giỏi! Giỏi! Giỏi…” Nghiến răng nghiến lợi miệng nhắc lại mấy chữ giỏi, Alan xoay người rời đi.

Góc áo đen quay cuồng nói ra tâm tình chủ nhân cực độ bất bình, toàn thân Alan đều tản ra hàn khí kinh người, cấp tốc rời khỏi nhà ăn.

“Alan! Alan…” Edward hung hăng chỉ vào Emmett, có thể hiểu là ‘Đợi lát nữa sẽ tìm anh tính sổ!’ Edward kêu tên Alan, nhanh chóng chạy theo.

Emmett khóc không ra nước mắt, đây thật sự là hai bên đều không nịnh nọt được, ai biết phản ứng của Alan lại mạnh như thế, cũng không được tự nhiên như thế chứ!

Trong nhà ăn, bởi vì Alan và Edward một trước một sau rời đi, các học sinh đang suy đoán tình cảm của bọn họ xuất hiện nguy cơ gì lại lâm vào một trận thảo luận ong ong mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộ Sắc Thần Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook