Chương 24: Quyển 1 - Chương 23: Con ly?! Thánh thú?!
Phượng Tại Giang Hồ
20/12/2017
"Tên đáng ghét, dám đem đường đường thánh thú ta nhốt trong cái lồng sắt này!"
Viễn Viễn khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị giam trong một cái lồng sắt nhỏ, nó phẫn nộ rồi, làm thánh thú của Nạp Tháp Tạp tộc trăm năm qua, nó chưa từng chịu qua loại khuất nhục này, cho dù là khi bị thợ săn bắt cũng chưa từng hưởng mùi vị bị giam trong lồng.
Hiện tại, sự tình duy nhất mà Viễn Viễn muốn làm là dùng tiểu nha (răng nhỏ) đem song sắt của cái lồng đang giam giữ nó cắn nát, nó muốn chạy trốn, trở lại bên người tiểu chủ nhân luôn cưng chiều nó."Bé con này, đoán không ra cũng có chút linh khí! Bất quá, ngươi đừng uổng phí khí lực nữa, lồng sắt này làm bằng huyền thiết, lúc đầu đem cho ngươi ta còn cảm thấy có điểm không đáng, bây giờ xem ra vừa tốt!"
Nhìn Viễn Viễn sau khi tỉnh lại thì cắn lồng sắt, Tiêu Kính luôn luôn không có biểu tình gì cư nhiên lại cảm giác có điểm hứng thú. Quả nhiên thế giới to lớn, không chuyện lạ gì là không có, hiện tại đến một con tiểu ly cũng bắt đầu ăn sắt.
"Huyền thiết? Tên nhân loại đáng ghét, sao không sớm nói cho ta biết, hại hàm răng của ta đau nhức!"
Viễn Viễn căm giận buông ra song sắt dính đầy nước bọt, hai con mắt trừng lớn, không biết là ai oán hay tức giận nhìn Tiêu Kính có chút hả hê trước mặt. Nó đã quyết định, đợi nó khôi phục lại năng lực, nó nhất định phải đem tên này cắn thành mảnh nhỏ, sau đó kéo ra ngoài uy cẩu, kiêu ngạo của nó, tôn nghiêm của nó – thánh thú, là không thể khinh nhờn.
"Tiểu súc sinh, nếu như không phải ngươi còn chút tác dụng, ta đã sớm đem ngươi làm thịt, da của ngươi còn có thể cấp Hiểu Hiểu làm khăn quàng."
Không biết tại sao, nhìn tiểu động vật đang trừng mình không chớp mắt, Tiêu Kính vậy mà lại có chút sợ hãi. Đã bao lâu, hắn vậy mà cảm thấy áp bách, cho dù là trước mặt Mộ Tịch Thịnh hắn cũng chưa từng sợ hãi.
Tiêu Kính lần đầu tiên nhìn vào sinh mệnh mỏng manh trước mặt, là một con tiểu ly, toàn thân tuyền một màu trắng, không có một tia tạp sắc, rất đẹp, cũng rất kì lạ.
Đang lúc Tiêu Kính cùng Viễn Viễn, một người một thú hai mắt nhìn nhau, trong Vạn tung trận mà Tiêu Kính thiết lập bắn ra một đạo lục quang.
Kỳ thực, ngay lúc Viễn Viễn chạy vào rừng, Mộ Tịch Thịnh cùng Mộ Ti Vũ liền theo sát phía sau, theo lý thuyết, bọn họ nhất định rơi vào Vạn tung trận của Tiêu Kính, nhưng bởi ảnh hưởng của Mặc Châu, bọn họ lại xuyên qua Vạn tung trận, đi tới Mê kính đàm, cho nên bọn họ không nhìn thấy Viễn Viễn bị nhốt bên trong.
Lục quang này chính là Mặc Châu vọng lại. Bởi vì Viễn Viễn vốn là thánh thú của Nạp Tháp Tạp tộc, có pháp lực phù hộ Nạp Tháp Tạp tộc, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì lại đột nhiên bị phong ấn.
Lục quang của Mặc Châu giống như chìa khóa mở ra cánh cửa, đây là một cơ hội, cứ như vậy cùng lực lượng chất chứa trong thân thể Viễn Viễn phát sinh cảm ứng, mở ra một lỗ hổng, dẫn lực lượng phát tiết ra.
Tiêu Kính không thể tin nhìn một màn kinh dị trước mắt, nguyên bản con tiểu ly thân thể nhỏ bé, đột nhiên phóng to lên, ngay cả thần binh lợi khí huyền thiết cũng bị phá hủy.
Chỉ một lát, Viễn Viễn liền biến lớn như một con hổ, trên bộ lông tuyết trắng còn phát ra ngân quang lưu động, tròng mắt nho nhỏ màu đen biến thành màu vàng kim, phát sinh khí thế không giận mà uy.
Tiêu Kính giật mình lui ra sau một bước, uy áp (uy bức + áp bách, cái này đúng theo QT chứ ta không bịa đâu) , hắn cảm thấy sự uy áp trước nay chưa từng có, sợ hãi trong nội tâm không thể khống chế cuồn cuộn thoát ra.
Tại sao có thể như vậy? Đây rốt cuộc là quái vật gì? Nhìn nhãn thần như thể hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn, hiện tại, ý niệm duy nhất trong đầu Tiêu Kính là đào tẩu, chính là hắn phát hiện toàn thân mình đã cứng ngắc, bước đi bắt đầu run lên, hai chân như nhũn ra.
"Nhân loại ngu xuẩn! Dám mưu toan bắt nhốt ta!"
Viễn Viễn cao ngạo mở miệng nói, hình dáng hiện tại chính là chân thân của nó, nó nguyên là thú cưỡi của Linh lạc Nạp Tháp Tạp tộc.
"Con ly mở miệng nói, ta nhất định là bị ảo giác!"
Tiêu Kính nghi hoặc lắc đầu, là một nhân loại bình thường, loại chuyện này cho dù có phát sinh ngay trước mắt hắn, hắn cũng không thể tin nổi vào những gì mình thấy.
"Ngươi dám mạo phạm ta! Quả thực là muốn chết —"
Nói xong, một móng vuốt của Viễn Viễn quất tới. Mắt thấy Tiêu Kính lập tức sẽ bỏ mạng dưới móng vuốt của nó, đột nhiên một thanh âm truyền tới.
"Oa — con miêu thật lớn, thật đáng yêu!"
Tiêu Hiểu xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đứng ở gần đó. Đây là lần đầu tiên nàng có phản ứng đối với một thứ trước mắt, trong ấn tượng của nàng, chưa từng thấy qua con miêu lớn như vậy.
"Hiểu Hiểu, mau rời khỏi chỗ này!"
Tiêu Kính nóng nảy, hắn chết cũng không sao nhưng không thể liên lụy Tiêu Hiểu.
Nhưng mà Tiêu Hiểu căn bản không có nghe thấy lời nói của Tiêu Kính, hoặc là nàng vốn không nghe được lời nói của bất luận kẻ nào, không chút sợ hãi tới gần Viễn Viễn, thậm chí nâng lên cánh tay, muốn ôm lấy thân thể cao lớn của Viễn Viễn.
Từ lúc Tiêu Hiểu vừa mới xuất hiện, Viễn Viễn ngưng lại động tác trong tay. Nó nghi hoặc nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện, ở trên người của nàng, tựa hồ có hơi thở của Mộ Ti Vũ, đó là một loại liên hệ huyết mạch.
"Ngươi có quan hệ gì với tiểu chủ nhân của ta?"
Viễn Viễn tránh khỏi cánh tay Tiêu Hiểu ôm tới, cho dù nữ nhân này cùng Mộ Ti Vũ có quan hệ thân mật đến thế nào, nó cũng không cho phép bất luận kẻ nào ngoại trừ Mộ Ti Vũ đụng chạm vào nó.
"Không nên thương tổn nàng, nàng là mẹ ruột của Mộ Ti Vũ!"
Tiêu Kính vội vã trả lời thay Tiêu Hiểu, lúc này, nỗi lo lắng cho Tiêu Hiểu đã lấp đi sự sợ hãi trong lòng hắn, hắn bước nhanh chạy đến trước mặt Tiêu Hiểu, đem Tiêu Hiểu kéo vào trong lòng, không tự giác lùi về phía sau vài bước, ly khai khỏi phạm vi móng vuốt của Viễn Viễn có thể trảo đến.
"Hừ, một khi đã như vậy, ta tha các ngươi một mạng. Ta đã lãng phí quá nhiều thời gian với ngươi, trời đã sáng, ta cần phải trở về, bằng không chủ nhân sẽ lo lắng."
Viễn Viễn khinh miệt nhìn thoáng qua hai người, nhìn sắc trời bên ngoài, quyết định không cần lãng phí thời gian ở nơi này nữa, sau đó vẫy đuôi, nghênh ngang đi ra ngoài.
...
"Cha, vẫn không tìm thấy Viễn Viễn, làm sao bây giờ?"
Mới từ một loạt sự tình hư thực lẫn lộn thoát ra, Mộ Ti Vũ lập tức lo lắng cho tiểu sủng vật suốt đêm không về. Từ sau khi có Viễn Viễn, một người một thú chưa từng chia rẽ lâu như vậy.
"Bảo bối, trời đã sáng, chúng ta lại cả đêm không về, người trong trang sẽ lo lắng, hay chúng ta về trước, nói không chừng Viễn Viễn đã trở về nhà rồi."
Mộ Tịch Thịnh an ủi bảo bối nhà mình, dỗ dành Mộ Ti Vũ ngồi trên lưng ngựa, Mộ Tịch Thịnh ước gì không tìm được con tiểu ly kia, như vậy hắn có thể quay về thế giới hai người trước kia, chỉ có hắn cùng Vũ nhi.
Hắn không biết điểm tâm tư ấy của mình đã bị Viễn Viễn lần theo hơi thở của bọn họ tìm tới nhìn thấy. Viễn Viễn đối với người luôn tìm đủ loại phương pháp tách nó ra khỏi chủ nhân thì hận đến ngứa răng, nhưng mà nó căn bản một chút biện pháp cũng không có. Bởi vì nó biết, trong lòng Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh đứng vị trí thứ nhất, còn mình chỉ là một sủng vật mà thôi, tuy rằng cũng quan trọng, nhưng không có cách nào so sánh với người kia. Nghĩ đến đây, tâm lý nó vô hạn ủy khuất, một loại tình tự tên là đố kị chậm rãi nảy lên trong lòng.
Nó muốn lập tức chạy ào vào trong lòng chủ nhân, tâm động không bằng hành động, nhưng nó vẫn kịp nhận ra thân hình khổng lồ hiện tại của bản thân, đừng nói làm nũng, sợ rằng có chạy đến trước mặt Mộ Ti Vũ, chủ nhân cũng không thể nhận ra nó.
Cho nên lập tức, Viễn Viễn xoay xoay thân thể, lại biến trở về hình dạng tiểu ly nhỏ bé, ngoại trừ màu lông kì lạ, căn bản không có một chỗ đặc biệt, chạy vụt lên, thừa dịp Mộ Tịch Thịnh vừa thúc ngựa tới, phi lên lưng ngựa, sau đó rất tự nhiên tiến sát vào lòng Mộ Ti Vũ.
"Viễn Viễn —"
Mộ Ti Vũ kinh hô một tiếng, cao hứng nói không nên lời.
"Ngươi đêm qua rốt cuộc đã chạy đi đâu, không biết ta lo lắng cho ngươi sao?"
Mộ Ti Vũ tuy rằng cao hứng nhưng vẫn giả bộ giáo huấn một chút tiểu sủng vật, Viễn Viễn lập tức ngẩng lên cái đầu nhỏ, liếm liếm lên mu bàn tay chủ nhân lấy lòng, cảm giác ngưa ngứa làm Mộ Ti Vũ không khỏi bật cười.
Mộ Tịch Thịnh dùng ánh mắt như cương đao nhìn cái ngọn nến không hiểu sao thất tung, lại không hiểu sao chạy về (Chính là "bóng đèn" đó, thời cổ đại không có bóng đèn nên dùng "ngọn nến" thay thế), chính là hướng về phía khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Mộ Ti Vũ, bản thân lại không thể phát hỏa.
"Được rồi, nếu Viễn Viễn đã trở lại, chúng ta cũng trở về đi!"
Nói xong thì lôi kéo cương ngựa, hai chân đá vào bụng ngựa, ôm chặt Mộ Ti Vũ trong lòng, ngựa hướng về phía Mộ gia trang chạy đi.
...
"Hiểu Hiểu, ca ca thật vô dụng, không thể báo thù cho muội, bất quá muội yên tâm, lần này tuy rằng thất bại nhưng lần sau, ca ca nhất định sẽ thành công. Cho dù bên người Mộ Tịch Thịnh có một con thú như thế, ca nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho hắn."
Tiêu Kính ôm Tiêu Hiểu, ở bên tai nàng nói thật nhỏ.
Xem ra lúc này, ngoại trừ quân cờ thả vào Mộ gia trang, không thể trông cậy vào cái gì khác!
Đêm khuya, một con cú mèo mang theo mệnh lệnh của Tiêu Kính, được bóng đêm yểm trợ, lặng lẽ bay vào Mộ gia trang.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão, một hồi mưa gió bão tố tiếp theo đã tới. Bên trên Mộ gia trang, bầu trời u ám.
Viễn Viễn khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị giam trong một cái lồng sắt nhỏ, nó phẫn nộ rồi, làm thánh thú của Nạp Tháp Tạp tộc trăm năm qua, nó chưa từng chịu qua loại khuất nhục này, cho dù là khi bị thợ săn bắt cũng chưa từng hưởng mùi vị bị giam trong lồng.
Hiện tại, sự tình duy nhất mà Viễn Viễn muốn làm là dùng tiểu nha (răng nhỏ) đem song sắt của cái lồng đang giam giữ nó cắn nát, nó muốn chạy trốn, trở lại bên người tiểu chủ nhân luôn cưng chiều nó."Bé con này, đoán không ra cũng có chút linh khí! Bất quá, ngươi đừng uổng phí khí lực nữa, lồng sắt này làm bằng huyền thiết, lúc đầu đem cho ngươi ta còn cảm thấy có điểm không đáng, bây giờ xem ra vừa tốt!"
Nhìn Viễn Viễn sau khi tỉnh lại thì cắn lồng sắt, Tiêu Kính luôn luôn không có biểu tình gì cư nhiên lại cảm giác có điểm hứng thú. Quả nhiên thế giới to lớn, không chuyện lạ gì là không có, hiện tại đến một con tiểu ly cũng bắt đầu ăn sắt.
"Huyền thiết? Tên nhân loại đáng ghét, sao không sớm nói cho ta biết, hại hàm răng của ta đau nhức!"
Viễn Viễn căm giận buông ra song sắt dính đầy nước bọt, hai con mắt trừng lớn, không biết là ai oán hay tức giận nhìn Tiêu Kính có chút hả hê trước mặt. Nó đã quyết định, đợi nó khôi phục lại năng lực, nó nhất định phải đem tên này cắn thành mảnh nhỏ, sau đó kéo ra ngoài uy cẩu, kiêu ngạo của nó, tôn nghiêm của nó – thánh thú, là không thể khinh nhờn.
"Tiểu súc sinh, nếu như không phải ngươi còn chút tác dụng, ta đã sớm đem ngươi làm thịt, da của ngươi còn có thể cấp Hiểu Hiểu làm khăn quàng."
Không biết tại sao, nhìn tiểu động vật đang trừng mình không chớp mắt, Tiêu Kính vậy mà lại có chút sợ hãi. Đã bao lâu, hắn vậy mà cảm thấy áp bách, cho dù là trước mặt Mộ Tịch Thịnh hắn cũng chưa từng sợ hãi.
Tiêu Kính lần đầu tiên nhìn vào sinh mệnh mỏng manh trước mặt, là một con tiểu ly, toàn thân tuyền một màu trắng, không có một tia tạp sắc, rất đẹp, cũng rất kì lạ.
Đang lúc Tiêu Kính cùng Viễn Viễn, một người một thú hai mắt nhìn nhau, trong Vạn tung trận mà Tiêu Kính thiết lập bắn ra một đạo lục quang.
Kỳ thực, ngay lúc Viễn Viễn chạy vào rừng, Mộ Tịch Thịnh cùng Mộ Ti Vũ liền theo sát phía sau, theo lý thuyết, bọn họ nhất định rơi vào Vạn tung trận của Tiêu Kính, nhưng bởi ảnh hưởng của Mặc Châu, bọn họ lại xuyên qua Vạn tung trận, đi tới Mê kính đàm, cho nên bọn họ không nhìn thấy Viễn Viễn bị nhốt bên trong.
Lục quang này chính là Mặc Châu vọng lại. Bởi vì Viễn Viễn vốn là thánh thú của Nạp Tháp Tạp tộc, có pháp lực phù hộ Nạp Tháp Tạp tộc, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì lại đột nhiên bị phong ấn.
Lục quang của Mặc Châu giống như chìa khóa mở ra cánh cửa, đây là một cơ hội, cứ như vậy cùng lực lượng chất chứa trong thân thể Viễn Viễn phát sinh cảm ứng, mở ra một lỗ hổng, dẫn lực lượng phát tiết ra.
Tiêu Kính không thể tin nhìn một màn kinh dị trước mắt, nguyên bản con tiểu ly thân thể nhỏ bé, đột nhiên phóng to lên, ngay cả thần binh lợi khí huyền thiết cũng bị phá hủy.
Chỉ một lát, Viễn Viễn liền biến lớn như một con hổ, trên bộ lông tuyết trắng còn phát ra ngân quang lưu động, tròng mắt nho nhỏ màu đen biến thành màu vàng kim, phát sinh khí thế không giận mà uy.
Tiêu Kính giật mình lui ra sau một bước, uy áp (uy bức + áp bách, cái này đúng theo QT chứ ta không bịa đâu) , hắn cảm thấy sự uy áp trước nay chưa từng có, sợ hãi trong nội tâm không thể khống chế cuồn cuộn thoát ra.
Tại sao có thể như vậy? Đây rốt cuộc là quái vật gì? Nhìn nhãn thần như thể hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn, hiện tại, ý niệm duy nhất trong đầu Tiêu Kính là đào tẩu, chính là hắn phát hiện toàn thân mình đã cứng ngắc, bước đi bắt đầu run lên, hai chân như nhũn ra.
"Nhân loại ngu xuẩn! Dám mưu toan bắt nhốt ta!"
Viễn Viễn cao ngạo mở miệng nói, hình dáng hiện tại chính là chân thân của nó, nó nguyên là thú cưỡi của Linh lạc Nạp Tháp Tạp tộc.
"Con ly mở miệng nói, ta nhất định là bị ảo giác!"
Tiêu Kính nghi hoặc lắc đầu, là một nhân loại bình thường, loại chuyện này cho dù có phát sinh ngay trước mắt hắn, hắn cũng không thể tin nổi vào những gì mình thấy.
"Ngươi dám mạo phạm ta! Quả thực là muốn chết —"
Nói xong, một móng vuốt của Viễn Viễn quất tới. Mắt thấy Tiêu Kính lập tức sẽ bỏ mạng dưới móng vuốt của nó, đột nhiên một thanh âm truyền tới.
"Oa — con miêu thật lớn, thật đáng yêu!"
Tiêu Hiểu xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đứng ở gần đó. Đây là lần đầu tiên nàng có phản ứng đối với một thứ trước mắt, trong ấn tượng của nàng, chưa từng thấy qua con miêu lớn như vậy.
"Hiểu Hiểu, mau rời khỏi chỗ này!"
Tiêu Kính nóng nảy, hắn chết cũng không sao nhưng không thể liên lụy Tiêu Hiểu.
Nhưng mà Tiêu Hiểu căn bản không có nghe thấy lời nói của Tiêu Kính, hoặc là nàng vốn không nghe được lời nói của bất luận kẻ nào, không chút sợ hãi tới gần Viễn Viễn, thậm chí nâng lên cánh tay, muốn ôm lấy thân thể cao lớn của Viễn Viễn.
Từ lúc Tiêu Hiểu vừa mới xuất hiện, Viễn Viễn ngưng lại động tác trong tay. Nó nghi hoặc nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện, ở trên người của nàng, tựa hồ có hơi thở của Mộ Ti Vũ, đó là một loại liên hệ huyết mạch.
"Ngươi có quan hệ gì với tiểu chủ nhân của ta?"
Viễn Viễn tránh khỏi cánh tay Tiêu Hiểu ôm tới, cho dù nữ nhân này cùng Mộ Ti Vũ có quan hệ thân mật đến thế nào, nó cũng không cho phép bất luận kẻ nào ngoại trừ Mộ Ti Vũ đụng chạm vào nó.
"Không nên thương tổn nàng, nàng là mẹ ruột của Mộ Ti Vũ!"
Tiêu Kính vội vã trả lời thay Tiêu Hiểu, lúc này, nỗi lo lắng cho Tiêu Hiểu đã lấp đi sự sợ hãi trong lòng hắn, hắn bước nhanh chạy đến trước mặt Tiêu Hiểu, đem Tiêu Hiểu kéo vào trong lòng, không tự giác lùi về phía sau vài bước, ly khai khỏi phạm vi móng vuốt của Viễn Viễn có thể trảo đến.
"Hừ, một khi đã như vậy, ta tha các ngươi một mạng. Ta đã lãng phí quá nhiều thời gian với ngươi, trời đã sáng, ta cần phải trở về, bằng không chủ nhân sẽ lo lắng."
Viễn Viễn khinh miệt nhìn thoáng qua hai người, nhìn sắc trời bên ngoài, quyết định không cần lãng phí thời gian ở nơi này nữa, sau đó vẫy đuôi, nghênh ngang đi ra ngoài.
...
"Cha, vẫn không tìm thấy Viễn Viễn, làm sao bây giờ?"
Mới từ một loạt sự tình hư thực lẫn lộn thoát ra, Mộ Ti Vũ lập tức lo lắng cho tiểu sủng vật suốt đêm không về. Từ sau khi có Viễn Viễn, một người một thú chưa từng chia rẽ lâu như vậy.
"Bảo bối, trời đã sáng, chúng ta lại cả đêm không về, người trong trang sẽ lo lắng, hay chúng ta về trước, nói không chừng Viễn Viễn đã trở về nhà rồi."
Mộ Tịch Thịnh an ủi bảo bối nhà mình, dỗ dành Mộ Ti Vũ ngồi trên lưng ngựa, Mộ Tịch Thịnh ước gì không tìm được con tiểu ly kia, như vậy hắn có thể quay về thế giới hai người trước kia, chỉ có hắn cùng Vũ nhi.
Hắn không biết điểm tâm tư ấy của mình đã bị Viễn Viễn lần theo hơi thở của bọn họ tìm tới nhìn thấy. Viễn Viễn đối với người luôn tìm đủ loại phương pháp tách nó ra khỏi chủ nhân thì hận đến ngứa răng, nhưng mà nó căn bản một chút biện pháp cũng không có. Bởi vì nó biết, trong lòng Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh đứng vị trí thứ nhất, còn mình chỉ là một sủng vật mà thôi, tuy rằng cũng quan trọng, nhưng không có cách nào so sánh với người kia. Nghĩ đến đây, tâm lý nó vô hạn ủy khuất, một loại tình tự tên là đố kị chậm rãi nảy lên trong lòng.
Nó muốn lập tức chạy ào vào trong lòng chủ nhân, tâm động không bằng hành động, nhưng nó vẫn kịp nhận ra thân hình khổng lồ hiện tại của bản thân, đừng nói làm nũng, sợ rằng có chạy đến trước mặt Mộ Ti Vũ, chủ nhân cũng không thể nhận ra nó.
Cho nên lập tức, Viễn Viễn xoay xoay thân thể, lại biến trở về hình dạng tiểu ly nhỏ bé, ngoại trừ màu lông kì lạ, căn bản không có một chỗ đặc biệt, chạy vụt lên, thừa dịp Mộ Tịch Thịnh vừa thúc ngựa tới, phi lên lưng ngựa, sau đó rất tự nhiên tiến sát vào lòng Mộ Ti Vũ.
"Viễn Viễn —"
Mộ Ti Vũ kinh hô một tiếng, cao hứng nói không nên lời.
"Ngươi đêm qua rốt cuộc đã chạy đi đâu, không biết ta lo lắng cho ngươi sao?"
Mộ Ti Vũ tuy rằng cao hứng nhưng vẫn giả bộ giáo huấn một chút tiểu sủng vật, Viễn Viễn lập tức ngẩng lên cái đầu nhỏ, liếm liếm lên mu bàn tay chủ nhân lấy lòng, cảm giác ngưa ngứa làm Mộ Ti Vũ không khỏi bật cười.
Mộ Tịch Thịnh dùng ánh mắt như cương đao nhìn cái ngọn nến không hiểu sao thất tung, lại không hiểu sao chạy về (Chính là "bóng đèn" đó, thời cổ đại không có bóng đèn nên dùng "ngọn nến" thay thế), chính là hướng về phía khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Mộ Ti Vũ, bản thân lại không thể phát hỏa.
"Được rồi, nếu Viễn Viễn đã trở lại, chúng ta cũng trở về đi!"
Nói xong thì lôi kéo cương ngựa, hai chân đá vào bụng ngựa, ôm chặt Mộ Ti Vũ trong lòng, ngựa hướng về phía Mộ gia trang chạy đi.
...
"Hiểu Hiểu, ca ca thật vô dụng, không thể báo thù cho muội, bất quá muội yên tâm, lần này tuy rằng thất bại nhưng lần sau, ca ca nhất định sẽ thành công. Cho dù bên người Mộ Tịch Thịnh có một con thú như thế, ca nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho hắn."
Tiêu Kính ôm Tiêu Hiểu, ở bên tai nàng nói thật nhỏ.
Xem ra lúc này, ngoại trừ quân cờ thả vào Mộ gia trang, không thể trông cậy vào cái gì khác!
Đêm khuya, một con cú mèo mang theo mệnh lệnh của Tiêu Kính, được bóng đêm yểm trợ, lặng lẽ bay vào Mộ gia trang.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão, một hồi mưa gió bão tố tiếp theo đã tới. Bên trên Mộ gia trang, bầu trời u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.