Chương 60: Quyển 2 - Chương 11: Ngưng hồn
Phượng Tại Giang Hồ
20/12/2017
"Ngươi lập lại lần nữa ——"
Mộ Tịch Thịnh tức giận rồi, hắn lần đầu tiên trừng lớn mắt như vậy, bình thường ung dung, lãnh tĩnh trầm ổn, tất cả đều không còn, hắn hiện tại chỉ còn phẫn nộ.
"Cái gì gọi là không nhìn thấy Vũ nhi??? Ngươi nói đi! Nói!!"Cố sức lay thân thể Thập Tứ nương, cũng bất kể thân thể mảnh mai có đủ sức chịu đựng mãnh lực của bản thân hay không. Mộ Tịch Thịnh giống như thay đổi thành một người khác, lửa giận như mưa giông sấm sét đổ ập xuống trên người Thập Tứ nương.
"Chủ —— Chủ tử ——"
"Hừ ———"
Bỏ tay ra, Mộ Tịch Thịnh không chút do dự bước về phía căn phòng mà Mộ Ti Vũ biến mất. Thập Tứ nương thân thể mềm yếu tê liệt ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.
"Thật đáng sợ, chủ tử như vậy thật đáng sợ!"
Tiểu Bồi nhìn Thập Tứ nương tê liệt ngồi trên mặt đất, nhãn thần ảm đạm, lập tức đuổi theo Mộ Tịch Thịnh.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vũ nhi biến mất sao?"
Hàn Nguyệt giãy dụa muốn đứng lên nhưng chỉ khẽ động đã bị Đào Vũ Hi ôm chặt hơn làm cho hắn không thể động đậy. Hắn bất lực, cũng đành phải ngồi lại, nhưng miệng cũng không dừng lại, cẩn thận tỉ mỉ hỏi tình huống, chờ đợi có thể phát hiện chút manh mối, đến giúp Mộ Tịch Thịnh.
"Không —— Không biết ——"
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, hơi có chút hồi thần, Thập Tứ nương loạng choạng từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo hướng chỗ Mộ Tịch Thịnh chạy đi.
"Này ———"
Nhìn hai người kia không để ý tới mình, cứ thế bỏ đi, trong lòng Hàn Nguyệt nóng như lửa đốt, loại cảm giác cái gì cũng không biết này thật không dễ chịu.
"Được rồi, Nguyệt nhi, việc này cũng không đến lượt ngươi chăm nom!"
Đào Vũ Hi híp mắt, không mang theo một tia cảm tình ở bên tai Hàn Nguyệt nói nhỏ.
"Trò chơi đã bắt đầu rồi, Mộ Tịch Thịnh ngươi muốn diễn tiếp như thế nào đây?"
Ý tứ hàm xúc bất minh cười cười, Đào Vũ Hi đối tình thế phát sinh cảm thấy hứng thú. Bất quá, đó cũng là chuyện của người khác, cũng hắn chẳng quan hệ gì.
...
Trên xe ngựa xóc nảy có hai người. Một người thần bí đeo mặt nạ, mặt nạ chỉ che nửa trên khuôn mặt, lộ ra đôi môi mỏng cùng đường cằm sắc cạnh.
Người đeo mặt nạ thần sắc phức tạp nhìn hồng y mỹ nhân trong lòng hắn. Mỹ nhân hai mắt nhắm chặt, hiển nhiên là đang ngủ say.
"Còn bao lâu mới đến?"
Đột nhiên người đeo mặt nạ mở miệng nói, thanh âm trầm thấp khêu gợi làm say lòng người, làm người ta không tự chủ được bỏ qua tia lạnh lùng đạm mạc trong thanh âm kia.
"Nhanh thôi, nếu đi liên tục không nghỉ, đại khái một ngày sau là có thể về đến nơi!"
"Vậy sao?"
Vén mành xe, nhìn cảnh sắc trôi vùn vụt bên ngoài xe ngựa, "Còn một ngày nữa sao?" Thì thào tự nói, người đeo mặt nạ cũng không biết đang cân nhắc cái gì.
"Triệt, dừng lại phía trước nghỉ ngơi thôi, chúng ta chạy vội vã như vậy cũng vô dụng!"
"Vâng, giáo chủ!" (Đọc đến đây đã nhớ ra anh này là ai chưa?:D)
Tuy có nghi ngờ nhưng Triệt cũng không dám vi phạm ý tứ chủ tử, lập tức tìm một chỗ phía trước, ngừng lại, thuận tiện cũng cho ngựa nghỉ ngơi hồi phục.
"Ta làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không?"
Người đeo mặt nạ tinh tế vuốt ve khuôn mặt Mộ Ti Vũ, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, như là lời thì thào tâm tình đối với tình nhân.
...
"Ngưng hồn, sao lại có thể là ngưng hồn?"
Mộ Tịch Thịnh tình nguyện bản thân ngửi thấy sai mùi vị nhưng sự thực lại không thể chối bỏ.
Trong phòng từ lâu đã không còn hơi thở của người sống, thế nhưng hương vị ấm áp kì quái kia vẫn còn, hơn nữa còn phát ra nồng nặc.
"Đúng vậy, là ngưng hồn."
Một bóng trắng đột nhiên lao ra từ trong góc phòng, lao thẳng vào lòng Mộ Tịch Thịnh.
"A ——"
Cúi đầu kinh ngạc lên tiếng, Tiểu Bồi tập trung nhìn vào mới phát hiện bóng trắng bất minh kia cư nhiên là một con tiểu ly.
"Tiểu ly có thể nói? Ta nhất định là đang nằm mơ, đúng, ta là đang nằm mơ —"
Tiểu Bồi cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác, hắn vừa rồi vậy mà lại nghe thấy còn tiểu ly kia nói, nỗ lực lắc lắc đầu, sau đó thì thẳng tắp nằm trên mặt đất.
"Hắn làm sao vậy?"
Viễn Viễn kỳ quái nhìn thoáng qua Tiểu Bồi vừa ngã xuống đất không dậy nổi, hỏi đầu sỏ gây nên.
"Không có việc gì, có một số chuyện hắn biết càng ít càng tốt!"
Lãnh tĩnh vừa mất đi thoáng chốc lại quay trở về, Mộ Tịch Thịnh ôm Viễn Viễn, thản nhiên đi tới một bên mở cửa sổ nhảy xuống, sau đó rất nhanh đi tới một góc yên lặng không người.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt như muốn giết người của Mộ Tịch Thịnh, Viễn Viễn tuyệt không bị ảnh hưởng, trong lòng thậm chí còn cao hứng muốn trêu đùa người nào đó đang bị xung động một chút.
"Viễn Viễn ——"
Hung hăng cắn răng lên tiếng, Mộ Tịch Thịnh nghiến răng gằn từng chữ.
"Được được được, ta nói ——" Viễn Viễn dừng lại một chút, cái lưỡi đỏ tươi không chút hoang mang liếm liếm móng vuốt nho nhỏ, sau đó tao nhã nghiêng đầu, không nhanh không chậm nói ra, "Ngươi cũng biết từ khi chủ tử khôi phục lực lượng, ta một mực bế quan tu luyện, nhưng ngày hôm nay lại bị một trận hương vị làm giật mình tỉnh giấc."
Ngữ khí chậm rãi của Viễn Viễn bất giác nghiêm trọng, "Ta ngửi kĩ nửa ngày mới phát hiện ra đó là ngưng hồn! Chủ tử lại không phát hiện ra, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Ta vừa định khôi phục ý thức đi gọi chủ tử tỉnh dậy thì đã có người xuất hiện, sau đó mang chủ tử đi. Bởi vì ta lúc đó đang đứng trong không gian hỗn độn, phản ứng không nhanh, cho nên khi tỉnh táo lại cũng chỉ có thể lặng lẽ chạy tới."
"Vậy ngươi có thể tìm Vũ nhi không?"
"Đương nhiên có thể, ta tuy rằng không kịp đến cứu chủ tử nhưng có cướp được một thứ từ người kẻ mang chủ tử đi, dựa vào mùi của hắn, ta rất nhanh có thể tìm được."
Nói xong, giống như làm ảo thuật, từ tiểu móng vuốt của Viễn Viễn biến ra một mảnh vải màu đen.
"Ngươi biết không, ta cũng có phát hiện một chuyện khác!"
Như tranh công nâng lên mảnh vải trên móng vuốt, Viễn Viễn vẻ mặt đắc ý nói.
"Cái gì?"
Mộ Tịch Thịnh không muốn cùng nó nhiều lời vô ích, trực tiếp ném nó xuống mặt đất, động tác kia, ánh mắt kia, kẻ ngu si cũng biết là ý bảo Viễn Viễn đi trước dẫn đường.
"Ai ~ Ta thực sự là mệnh khổ ——"
Nhỏ giọng oán giận, Viễn Viễn nhận mệnh chạy lên, Mộ Tịch Thịnh tạm thời chăm chú đi theo phía sau nó.
"Ta cho người biết, mùi của người kia là của lão Vương thợ săn! Xem ra là hồi đó hắn còn chưa chết trên núi ——"
"Vương Thiên Mạch?"
Tâm không hiểu sao có chút rung động, tựa hồ có chuyện không tốt sắp xảy ra.
...
Ngưng hồn, tương truyền là một loại dược thảo sinh trưởng ở rìa thượng giới. Có người nói nó đoạt tạo hóa của thiên địa, nghịch thế mà sinh. Nó tồn tại là vì Xích thần.
Vốn tưởng đây chẳng qua là một truyền thuyết, ai mà ngờ ngưng hồn lại bị con người tìm được, mang về từ cái nơi gọi là rìa thượng giới mà không ai biết là đâu đó, hơn nữa còn dùng để đối phó với Mộ Ti Vũ!
Mộ Tịch Thịnh tức giận rồi, hắn lần đầu tiên trừng lớn mắt như vậy, bình thường ung dung, lãnh tĩnh trầm ổn, tất cả đều không còn, hắn hiện tại chỉ còn phẫn nộ.
"Cái gì gọi là không nhìn thấy Vũ nhi??? Ngươi nói đi! Nói!!"Cố sức lay thân thể Thập Tứ nương, cũng bất kể thân thể mảnh mai có đủ sức chịu đựng mãnh lực của bản thân hay không. Mộ Tịch Thịnh giống như thay đổi thành một người khác, lửa giận như mưa giông sấm sét đổ ập xuống trên người Thập Tứ nương.
"Chủ —— Chủ tử ——"
"Hừ ———"
Bỏ tay ra, Mộ Tịch Thịnh không chút do dự bước về phía căn phòng mà Mộ Ti Vũ biến mất. Thập Tứ nương thân thể mềm yếu tê liệt ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.
"Thật đáng sợ, chủ tử như vậy thật đáng sợ!"
Tiểu Bồi nhìn Thập Tứ nương tê liệt ngồi trên mặt đất, nhãn thần ảm đạm, lập tức đuổi theo Mộ Tịch Thịnh.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vũ nhi biến mất sao?"
Hàn Nguyệt giãy dụa muốn đứng lên nhưng chỉ khẽ động đã bị Đào Vũ Hi ôm chặt hơn làm cho hắn không thể động đậy. Hắn bất lực, cũng đành phải ngồi lại, nhưng miệng cũng không dừng lại, cẩn thận tỉ mỉ hỏi tình huống, chờ đợi có thể phát hiện chút manh mối, đến giúp Mộ Tịch Thịnh.
"Không —— Không biết ——"
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, hơi có chút hồi thần, Thập Tứ nương loạng choạng từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo hướng chỗ Mộ Tịch Thịnh chạy đi.
"Này ———"
Nhìn hai người kia không để ý tới mình, cứ thế bỏ đi, trong lòng Hàn Nguyệt nóng như lửa đốt, loại cảm giác cái gì cũng không biết này thật không dễ chịu.
"Được rồi, Nguyệt nhi, việc này cũng không đến lượt ngươi chăm nom!"
Đào Vũ Hi híp mắt, không mang theo một tia cảm tình ở bên tai Hàn Nguyệt nói nhỏ.
"Trò chơi đã bắt đầu rồi, Mộ Tịch Thịnh ngươi muốn diễn tiếp như thế nào đây?"
Ý tứ hàm xúc bất minh cười cười, Đào Vũ Hi đối tình thế phát sinh cảm thấy hứng thú. Bất quá, đó cũng là chuyện của người khác, cũng hắn chẳng quan hệ gì.
...
Trên xe ngựa xóc nảy có hai người. Một người thần bí đeo mặt nạ, mặt nạ chỉ che nửa trên khuôn mặt, lộ ra đôi môi mỏng cùng đường cằm sắc cạnh.
Người đeo mặt nạ thần sắc phức tạp nhìn hồng y mỹ nhân trong lòng hắn. Mỹ nhân hai mắt nhắm chặt, hiển nhiên là đang ngủ say.
"Còn bao lâu mới đến?"
Đột nhiên người đeo mặt nạ mở miệng nói, thanh âm trầm thấp khêu gợi làm say lòng người, làm người ta không tự chủ được bỏ qua tia lạnh lùng đạm mạc trong thanh âm kia.
"Nhanh thôi, nếu đi liên tục không nghỉ, đại khái một ngày sau là có thể về đến nơi!"
"Vậy sao?"
Vén mành xe, nhìn cảnh sắc trôi vùn vụt bên ngoài xe ngựa, "Còn một ngày nữa sao?" Thì thào tự nói, người đeo mặt nạ cũng không biết đang cân nhắc cái gì.
"Triệt, dừng lại phía trước nghỉ ngơi thôi, chúng ta chạy vội vã như vậy cũng vô dụng!"
"Vâng, giáo chủ!" (Đọc đến đây đã nhớ ra anh này là ai chưa?:D)
Tuy có nghi ngờ nhưng Triệt cũng không dám vi phạm ý tứ chủ tử, lập tức tìm một chỗ phía trước, ngừng lại, thuận tiện cũng cho ngựa nghỉ ngơi hồi phục.
"Ta làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không?"
Người đeo mặt nạ tinh tế vuốt ve khuôn mặt Mộ Ti Vũ, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, như là lời thì thào tâm tình đối với tình nhân.
...
"Ngưng hồn, sao lại có thể là ngưng hồn?"
Mộ Tịch Thịnh tình nguyện bản thân ngửi thấy sai mùi vị nhưng sự thực lại không thể chối bỏ.
Trong phòng từ lâu đã không còn hơi thở của người sống, thế nhưng hương vị ấm áp kì quái kia vẫn còn, hơn nữa còn phát ra nồng nặc.
"Đúng vậy, là ngưng hồn."
Một bóng trắng đột nhiên lao ra từ trong góc phòng, lao thẳng vào lòng Mộ Tịch Thịnh.
"A ——"
Cúi đầu kinh ngạc lên tiếng, Tiểu Bồi tập trung nhìn vào mới phát hiện bóng trắng bất minh kia cư nhiên là một con tiểu ly.
"Tiểu ly có thể nói? Ta nhất định là đang nằm mơ, đúng, ta là đang nằm mơ —"
Tiểu Bồi cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác, hắn vừa rồi vậy mà lại nghe thấy còn tiểu ly kia nói, nỗ lực lắc lắc đầu, sau đó thì thẳng tắp nằm trên mặt đất.
"Hắn làm sao vậy?"
Viễn Viễn kỳ quái nhìn thoáng qua Tiểu Bồi vừa ngã xuống đất không dậy nổi, hỏi đầu sỏ gây nên.
"Không có việc gì, có một số chuyện hắn biết càng ít càng tốt!"
Lãnh tĩnh vừa mất đi thoáng chốc lại quay trở về, Mộ Tịch Thịnh ôm Viễn Viễn, thản nhiên đi tới một bên mở cửa sổ nhảy xuống, sau đó rất nhanh đi tới một góc yên lặng không người.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt như muốn giết người của Mộ Tịch Thịnh, Viễn Viễn tuyệt không bị ảnh hưởng, trong lòng thậm chí còn cao hứng muốn trêu đùa người nào đó đang bị xung động một chút.
"Viễn Viễn ——"
Hung hăng cắn răng lên tiếng, Mộ Tịch Thịnh nghiến răng gằn từng chữ.
"Được được được, ta nói ——" Viễn Viễn dừng lại một chút, cái lưỡi đỏ tươi không chút hoang mang liếm liếm móng vuốt nho nhỏ, sau đó tao nhã nghiêng đầu, không nhanh không chậm nói ra, "Ngươi cũng biết từ khi chủ tử khôi phục lực lượng, ta một mực bế quan tu luyện, nhưng ngày hôm nay lại bị một trận hương vị làm giật mình tỉnh giấc."
Ngữ khí chậm rãi của Viễn Viễn bất giác nghiêm trọng, "Ta ngửi kĩ nửa ngày mới phát hiện ra đó là ngưng hồn! Chủ tử lại không phát hiện ra, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Ta vừa định khôi phục ý thức đi gọi chủ tử tỉnh dậy thì đã có người xuất hiện, sau đó mang chủ tử đi. Bởi vì ta lúc đó đang đứng trong không gian hỗn độn, phản ứng không nhanh, cho nên khi tỉnh táo lại cũng chỉ có thể lặng lẽ chạy tới."
"Vậy ngươi có thể tìm Vũ nhi không?"
"Đương nhiên có thể, ta tuy rằng không kịp đến cứu chủ tử nhưng có cướp được một thứ từ người kẻ mang chủ tử đi, dựa vào mùi của hắn, ta rất nhanh có thể tìm được."
Nói xong, giống như làm ảo thuật, từ tiểu móng vuốt của Viễn Viễn biến ra một mảnh vải màu đen.
"Ngươi biết không, ta cũng có phát hiện một chuyện khác!"
Như tranh công nâng lên mảnh vải trên móng vuốt, Viễn Viễn vẻ mặt đắc ý nói.
"Cái gì?"
Mộ Tịch Thịnh không muốn cùng nó nhiều lời vô ích, trực tiếp ném nó xuống mặt đất, động tác kia, ánh mắt kia, kẻ ngu si cũng biết là ý bảo Viễn Viễn đi trước dẫn đường.
"Ai ~ Ta thực sự là mệnh khổ ——"
Nhỏ giọng oán giận, Viễn Viễn nhận mệnh chạy lên, Mộ Tịch Thịnh tạm thời chăm chú đi theo phía sau nó.
"Ta cho người biết, mùi của người kia là của lão Vương thợ săn! Xem ra là hồi đó hắn còn chưa chết trên núi ——"
"Vương Thiên Mạch?"
Tâm không hiểu sao có chút rung động, tựa hồ có chuyện không tốt sắp xảy ra.
...
Ngưng hồn, tương truyền là một loại dược thảo sinh trưởng ở rìa thượng giới. Có người nói nó đoạt tạo hóa của thiên địa, nghịch thế mà sinh. Nó tồn tại là vì Xích thần.
Vốn tưởng đây chẳng qua là một truyền thuyết, ai mà ngờ ngưng hồn lại bị con người tìm được, mang về từ cái nơi gọi là rìa thượng giới mà không ai biết là đâu đó, hơn nữa còn dùng để đối phó với Mộ Ti Vũ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.