Chương 71: Quyển 2 - Chương 22: Người lạ
Phượng Tại Giang Hồ
20/12/2017
Bỗng dưng xoay người, Tiểu Bồi đột nhiên giống như nổi cơn điên guồng chân chạy đi. Tiếng gió gào thét bên tai hắn, thậm chí mơ hồ cắt qua gò má của hắn, có chút đau đớn nhưng hắn cái gì cũng không cảm thấy.
Cuối cùng hắn vọt tới trước cửa phòng Thập Tứ nương, đứng lại, hơi thở dốc, ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp phá cửa mà vào.
"Đông ——" Một tiếng vang thật lớn, cửa gỗ khắc hoa tựa hồ có chút lung lay sắp đổ. Nghe tiếng, Thập Tứ nương mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đỏ rực tơ máu.
Quần áo của nàng có chút mất trật tự nhưng Tiểu Bồi giống như không nhìn thấy, vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng. Bầu không khí cứ như vậy ngưng đọng lại, Thập Tứ nương thậm chí quên mất chỉnh lý quần áo.
"Đi, ngươi đi mau! Rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn không cần trở về ——"
Vốn tưởng rằng thời gian sẽ cứ như vậy ngừng lại. Tựa hồ nhìn đã đủ lâu, Tiểu Bồi xông một bước lên trước, kéo Thập Tứ nương vẫn đang dại ra trên giường, đem nàng đuổi ra ngoài.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, lại nổi điên cái gì?"
Quần áo vốn có chút mất trật tự càng lộ ra vẻ bất chỉnh. Thời khắc Tiểu Bồi không quan tâm phá cửa ào vào, Thập Tứ nương tâm đã "lộp bộp", mọc lên một cỗ dự cảm bất hảo, hiện tại sự cảm của nàng càng mạnh.
"Ta bảo ngươi đi có nghe hay không ——"
Rống giận, Tiểu Bồi cũng không biết mình vì sao làm ra hành động điên cuồng này, đây là phản bội! Nếu là trước đây, hắn tuyệt không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày như thế. Nhưng trước mắt là nữ tử cùng hắn lớn lên từ nhỏ, là nữ tử nắm giữ tâm linh hắn, mặc dù hắn chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng hắn biết, đây là số phận hắn đã định trước.
"Ngươi cũng biết?"
Thanh âm của Thập Tứ nương trầm tĩnh đến bất ngờ, cùng ngữ khí nghi vấn để trần thuật một chuyện có thực. Ngữ điệu bỗng nhiên lạnh lẽo làm Tiểu Bồi cảm thấy xa lạ không gì sánh được. Sau đó, nàng không còn nhìn nam tử bi thương trước mắt nữa, chỉ yên lặng xoay người, cầm lấy y phục gấp chỉnh tề ở một bên, mặc vào. Lưng của nàng thẳng tắp, Tiểu Bồi cứ như vậy lẳng lặng nhìn.
Một khắc rời khỏi tầm mắt của hắn, Thập Tứ nương biết, bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng. Đã từng vô cùng thân thiết, đấu võ mồm, ngây thơ không biết quý trọng ái tình, vào giờ khắc này theo dòng nước chảy, lặng lẽ trôi qua.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
(Đã từng thấy biển, nước nơi khác không phải là nước
Đã từng tới Vu Sơn, mây nơi khác không gọi là mây)
(Chú thích: 2 câu này trích từ bài thơ khóc vợ Ly tứ kỳ tứ của Nguyên Chẩn, để biết thêm chi tiết mời Google)
Không quay đầu lại, ra đi kiên quyết, tâm lý nhẹ nhàng nói một câu "Tái kiến" nhưng không mong ngày gặp lại, bởi nếu có lần gặp mặt tiếp theo, bọn họ sẽ biến thành kẻ thù, so với trở thành người lạ còn tàn nhẫn hơn. Có yêu mới có hận, yêu càng nhiều hận càng sâu, đau xót như khắc vào cốt tủy, một đời tương tư phiền muộn.
...
Thập Tứ nương đi, đi kiên quyết. Tiểu Bồi vô lực xụi lơ trên mặt đất, lúc này hắn mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Hắn không biết mình sắp sửa đối mặt với dạng trừng phạt gì, thế nhưng hắn không hối hận.
Đưa tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hột không biết khi nào toát ra bên thái dương, ngơ ngác nhìn ánh nến nhảy nhót trên bàn. Qua một hồi lâu, Tiểu Bồi mới lảo đảo bò dậy. Đột nhiên muốn cất tiếng cười to, không biết bị thứ gì kích thích, hay là cười nhạo bản thân? Nên đối mặt cuối cùng vẫn phải đối mặt. Từng bước một hướng phía phòng Mộ Tịch Thịnh đi đến, đường đi lúc này có vẻ phá lệ thật dài.
Gió càng lớn, thổi mạnh lá cây phát ra thanh âm rào rào, trong lòng Tiểu Bồi tâm sự muôn vàn, giống như một đám chỉ rối quấn cùng một chỗ, có gỡ cũng gỡ không ra.
"Chủ tử ——"
Không biết từ khi nào Mộ Tịch Thịnh đã đứng trước mặt hắn, cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn. Ánh mắt thâm trầm kia làm cho người ta không khỏi sợ hãi, không hề động, cũng chỉ đứng tại chỗ nhưng khí phách trời sinh kia không thể bỏ qua, thật sâu chấn nhiếp tâm người khác.
"Nàng đi ——"
"Vâng —— Thuộc hạ đáng chết ——"
Nói xong, Tiểu Bồi không do dự quỳ trên mặt đất, cúi đầu. Lúc này hắn trái lại đã trấn tĩnh xuống, khi đã đối mặt với thứ đáng sợ nhất, những cái khác có ra sao cũng không còn đáng sợ nữa.
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn chính là tức giận ngập trời trong tưởng tượng cũng không trút xuống. Khi hắn cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu, Mộ Tịch Thịnh không biết từ lúc nào đã rời đi.
"Chủ tử, vì sao?" Hướng về cửa phòng đóng chặt kia, Tiểu Bồi không giải thích nổi thì thào tự nói, "Ta là một tội nhân, vì sao không trừng phạt ta?"
Không có đứng dậy, Tiểu Bồi cứ quỳ như thế, coi như tự cho mình trừng phạt nho nhỏ, chuộc lại một chút lỗi lầm chính hắn cũng không thể tha thứ.
"Vì sao không trừng phạt ngươi ư? Bởi vì Vũ nhi sẽ không nguyện ý thấy ta trừng phạt ngươi!"
Ban đêm thanh lãnh, trong phòng không có đốt đèn, một mảng tối như mực, Mộ Tịch Thịnh đứng trong bóng tối, nhìn bầu trời âm trầm ngoài cửa sổ, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao, chỉ có gió vù vù thổi mạnh, trời tựa hồ muốn mưa.
"Trời sắp sáng rồi, Vũ nhi, ta rất nhanh sẽ tới đón ngươi!"
Nhẹ nhàng hôn lên cổ tay phải đã thấm lạnh, Lưu ly thất thải hoàn giữa màn đêm hiện ra ánh sáng bảy màu, động tác vô cùng thân thiết, ngữ khí ôn nhu, tựa như đó chính là Mộ Ti Vũ.
...
"Ngươi thực biết nhẫn nhục chịu đựng! Thế nào, không hỏi ta đem ngươi về đây rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Hách Liên Khởi Tô nhàn nhã ngồi trước bàn, nhìn người nào đó ăn cao lương mĩ vị, không khỏi đầy bụng nghi vấn. Nàng không biết tù binh phải có cái dạng gì nhưng hẳn sẽ không giống vị trước mặt đi!
Tuy nói nhìn không thấy ai oán thống khổ, có thể lý giải vì trái tim y rộng rãi, nhưng giống như vậy, ăn rồi ngủ, ăn rồi ngủ, nhàn quá thì buồn chán ngắm phong cảnh, còn chưa tới mấy ngày, cái người lúc mới tới tái nhợt suy yếu, giờ đã béo thêm một vòng, thần thanh khí sảng, sắc mặt sáng láng như châu ngọc, đây cũng quá không thể nào nói nổi mà!
"Thì sao? Ngươi còn sợ ta đem ngươi ăn mất?"
Mộ Ti Vũ bất mãn nhíu mày, động tác tay cùng miệng vẫn không dừng lại. Mắt sắc kẹp miếng tôm viên cuối cùng, hạnh phúc cho vào trong miệng, còn nhai nhai rất thống khoái.
Y thừa nhận, mình có chút ý xấu, ai bảo bệ hạ này lại giống nữ nhân kia như vậy. Nếu như không tỉ mỉ quan sát còn tưởng là cùng một người.
Muốn hỏi nữ nhân trong miệng Mộ Ti Vũ là ai, đương nhiên là hoa khôi Nguyệt thành Thập Tứ nương. Tuy rằng trong đầu biết Thập Tứ nương cùng Mộ Tịch Thịnh không có quan hệ gì, chỉ thuần khiết là chủ tử cùng thuộc hạ. Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới ngày đó cha bỏ lại mình đi gặp Thập Tứ nương kia, trong lòng y liền hận đến nghiến răng, một cỗ chua xót không khỏi ứa ra (Tuyệt đối không phải mang thai, mọi người không cần hoài nghi, chỉ là bởi ghen tị mà thôi!)
Không biết từ lúc nào Mộ Ti Vũ đã ngừng động tác ăn cơm, bắt đầu oán hận nhìn chằm chằm Hách Liên Khởi Tô. Cho dù là nữ vương bệ hạ cũng bị nhãn thần phẫn nộ ai oán kia làm cho cả người không được tự nhiên.
"Ngươi nhìn cái gì? Trên mặt ta có gì khác lạ sao?"
Đưa tay sờ lên gò má mình, Hách Liên Khởi Tô có chút xấu hổ, hiện tại nàng hy vọng trước mắt lập tức xuất hiện một cái gương, như vậy nàng sẽ biết Mộ Ti Vũ vì cái gì cứ nhìn chằm chằm nàng, cũng sẽ không xấu hổ muốn chết như bây giờ.
"Ngươi quen Thập Tứ nương sao?"
Cuối cùng đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng. Thập Tứ nương, Hách Liên Khởi Tô, hai người này khẳng định có mối quan hệ không thể cho người khác biết, nếu không vì sao lớn lên lại giống nhau như vậy? Tuy nói thế giới rộng lớn, không chuyện lạ gì không có nhưng loại xác suất này so với hạt cát còn nhỏ hơn, Mộ Ti Vũ không tin là trùng hợp.
"Thập Tứ nương?" Hách Liên Khởi Tô ngẩn người, không nghĩ tới y sẽ hỏi chuyện này, "Nếu như ta nói chúng ta không có quan hệ gì ngươi sẽ tin sao?"
Lắc lắc đầu, "Khẳng định không tin!"
"Đúng vậy, được rồi, ta chỉ biết không thể gạt được ngươi!"
Thở dài một tiếng, Hách Liên Khởi Tô có chút thương cảm. Trong lòng Mộ Ti Vũ lại oán thầm, "Có thằng ngu mới bị ngươi lừa! Ngươi là một kẻ lỗ mãng!"
"Nàng là muội muội sinh đôi của ta!"
Lời nói ra kinh người, chỉ một câu này đã làm cho Mộ Ti Vũ chấn động, đại não nhanh chóng xoay chuyển. Thập Tứ nương là muội muội của nàng, thế nào lại là mật thám ở Mộ gia? Nếu nàng ta cố ý trà trộn vào Mộ gia, cha có thể hay không sẽ gặp nguy hiểm?
"Mộ Tịch Thịnh không phải loại người dễ bị lừa như vậy! Hắn đã biết ngươi đang ở chỗ ta, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ tìm tới đây!"
Đế vương nắm trong tay một quốc gia, thế nào không nhìn ra lo lắng của Mộ Ti Vũ. Nhưng mà cho dù nói như vậy cũng không thể làm y an tâm.
"Vậy sao? Ngươi biết rất rõ ràng, là Thập Tứ nương nói cho ngươi?"
"Ngươi nói sao thì là thế! Bất quá, cho dù Mộ Tịch Thịnh biết ngươi ở tại Trục Nguyệt quốc cũng sẽ không tìm được ngươi!"
Trong giọng nói là tự tin không gì sánh được, nghe trong tai Mộ Ti Vũ lại có chút buồn cười. Người kia là Mộ Tịch Thịnh, là cha của y, cho dù phải lật ba thước đất cũng sẽ tìm được y, y tin là như vậy.
"Được rồi, ta có chút mệt, ngươi đi đi!"
Chẳng đợi nàng nói xong, Mộ Ti Vũ bày ra bộ dạng mệt mỏi bất kham, bắt đầu đuổi khách.
Hách Liên Khởi Tô bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ phải sờ sờ mũi đi ra ngoài.
Cuối cùng hắn vọt tới trước cửa phòng Thập Tứ nương, đứng lại, hơi thở dốc, ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp phá cửa mà vào.
"Đông ——" Một tiếng vang thật lớn, cửa gỗ khắc hoa tựa hồ có chút lung lay sắp đổ. Nghe tiếng, Thập Tứ nương mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đỏ rực tơ máu.
Quần áo của nàng có chút mất trật tự nhưng Tiểu Bồi giống như không nhìn thấy, vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng. Bầu không khí cứ như vậy ngưng đọng lại, Thập Tứ nương thậm chí quên mất chỉnh lý quần áo.
"Đi, ngươi đi mau! Rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn không cần trở về ——"
Vốn tưởng rằng thời gian sẽ cứ như vậy ngừng lại. Tựa hồ nhìn đã đủ lâu, Tiểu Bồi xông một bước lên trước, kéo Thập Tứ nương vẫn đang dại ra trên giường, đem nàng đuổi ra ngoài.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, lại nổi điên cái gì?"
Quần áo vốn có chút mất trật tự càng lộ ra vẻ bất chỉnh. Thời khắc Tiểu Bồi không quan tâm phá cửa ào vào, Thập Tứ nương tâm đã "lộp bộp", mọc lên một cỗ dự cảm bất hảo, hiện tại sự cảm của nàng càng mạnh.
"Ta bảo ngươi đi có nghe hay không ——"
Rống giận, Tiểu Bồi cũng không biết mình vì sao làm ra hành động điên cuồng này, đây là phản bội! Nếu là trước đây, hắn tuyệt không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày như thế. Nhưng trước mắt là nữ tử cùng hắn lớn lên từ nhỏ, là nữ tử nắm giữ tâm linh hắn, mặc dù hắn chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng hắn biết, đây là số phận hắn đã định trước.
"Ngươi cũng biết?"
Thanh âm của Thập Tứ nương trầm tĩnh đến bất ngờ, cùng ngữ khí nghi vấn để trần thuật một chuyện có thực. Ngữ điệu bỗng nhiên lạnh lẽo làm Tiểu Bồi cảm thấy xa lạ không gì sánh được. Sau đó, nàng không còn nhìn nam tử bi thương trước mắt nữa, chỉ yên lặng xoay người, cầm lấy y phục gấp chỉnh tề ở một bên, mặc vào. Lưng của nàng thẳng tắp, Tiểu Bồi cứ như vậy lẳng lặng nhìn.
Một khắc rời khỏi tầm mắt của hắn, Thập Tứ nương biết, bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng. Đã từng vô cùng thân thiết, đấu võ mồm, ngây thơ không biết quý trọng ái tình, vào giờ khắc này theo dòng nước chảy, lặng lẽ trôi qua.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
(Đã từng thấy biển, nước nơi khác không phải là nước
Đã từng tới Vu Sơn, mây nơi khác không gọi là mây)
(Chú thích: 2 câu này trích từ bài thơ khóc vợ Ly tứ kỳ tứ của Nguyên Chẩn, để biết thêm chi tiết mời Google)
Không quay đầu lại, ra đi kiên quyết, tâm lý nhẹ nhàng nói một câu "Tái kiến" nhưng không mong ngày gặp lại, bởi nếu có lần gặp mặt tiếp theo, bọn họ sẽ biến thành kẻ thù, so với trở thành người lạ còn tàn nhẫn hơn. Có yêu mới có hận, yêu càng nhiều hận càng sâu, đau xót như khắc vào cốt tủy, một đời tương tư phiền muộn.
...
Thập Tứ nương đi, đi kiên quyết. Tiểu Bồi vô lực xụi lơ trên mặt đất, lúc này hắn mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Hắn không biết mình sắp sửa đối mặt với dạng trừng phạt gì, thế nhưng hắn không hối hận.
Đưa tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hột không biết khi nào toát ra bên thái dương, ngơ ngác nhìn ánh nến nhảy nhót trên bàn. Qua một hồi lâu, Tiểu Bồi mới lảo đảo bò dậy. Đột nhiên muốn cất tiếng cười to, không biết bị thứ gì kích thích, hay là cười nhạo bản thân? Nên đối mặt cuối cùng vẫn phải đối mặt. Từng bước một hướng phía phòng Mộ Tịch Thịnh đi đến, đường đi lúc này có vẻ phá lệ thật dài.
Gió càng lớn, thổi mạnh lá cây phát ra thanh âm rào rào, trong lòng Tiểu Bồi tâm sự muôn vàn, giống như một đám chỉ rối quấn cùng một chỗ, có gỡ cũng gỡ không ra.
"Chủ tử ——"
Không biết từ khi nào Mộ Tịch Thịnh đã đứng trước mặt hắn, cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn. Ánh mắt thâm trầm kia làm cho người ta không khỏi sợ hãi, không hề động, cũng chỉ đứng tại chỗ nhưng khí phách trời sinh kia không thể bỏ qua, thật sâu chấn nhiếp tâm người khác.
"Nàng đi ——"
"Vâng —— Thuộc hạ đáng chết ——"
Nói xong, Tiểu Bồi không do dự quỳ trên mặt đất, cúi đầu. Lúc này hắn trái lại đã trấn tĩnh xuống, khi đã đối mặt với thứ đáng sợ nhất, những cái khác có ra sao cũng không còn đáng sợ nữa.
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn chính là tức giận ngập trời trong tưởng tượng cũng không trút xuống. Khi hắn cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu, Mộ Tịch Thịnh không biết từ lúc nào đã rời đi.
"Chủ tử, vì sao?" Hướng về cửa phòng đóng chặt kia, Tiểu Bồi không giải thích nổi thì thào tự nói, "Ta là một tội nhân, vì sao không trừng phạt ta?"
Không có đứng dậy, Tiểu Bồi cứ quỳ như thế, coi như tự cho mình trừng phạt nho nhỏ, chuộc lại một chút lỗi lầm chính hắn cũng không thể tha thứ.
"Vì sao không trừng phạt ngươi ư? Bởi vì Vũ nhi sẽ không nguyện ý thấy ta trừng phạt ngươi!"
Ban đêm thanh lãnh, trong phòng không có đốt đèn, một mảng tối như mực, Mộ Tịch Thịnh đứng trong bóng tối, nhìn bầu trời âm trầm ngoài cửa sổ, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao, chỉ có gió vù vù thổi mạnh, trời tựa hồ muốn mưa.
"Trời sắp sáng rồi, Vũ nhi, ta rất nhanh sẽ tới đón ngươi!"
Nhẹ nhàng hôn lên cổ tay phải đã thấm lạnh, Lưu ly thất thải hoàn giữa màn đêm hiện ra ánh sáng bảy màu, động tác vô cùng thân thiết, ngữ khí ôn nhu, tựa như đó chính là Mộ Ti Vũ.
...
"Ngươi thực biết nhẫn nhục chịu đựng! Thế nào, không hỏi ta đem ngươi về đây rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Hách Liên Khởi Tô nhàn nhã ngồi trước bàn, nhìn người nào đó ăn cao lương mĩ vị, không khỏi đầy bụng nghi vấn. Nàng không biết tù binh phải có cái dạng gì nhưng hẳn sẽ không giống vị trước mặt đi!
Tuy nói nhìn không thấy ai oán thống khổ, có thể lý giải vì trái tim y rộng rãi, nhưng giống như vậy, ăn rồi ngủ, ăn rồi ngủ, nhàn quá thì buồn chán ngắm phong cảnh, còn chưa tới mấy ngày, cái người lúc mới tới tái nhợt suy yếu, giờ đã béo thêm một vòng, thần thanh khí sảng, sắc mặt sáng láng như châu ngọc, đây cũng quá không thể nào nói nổi mà!
"Thì sao? Ngươi còn sợ ta đem ngươi ăn mất?"
Mộ Ti Vũ bất mãn nhíu mày, động tác tay cùng miệng vẫn không dừng lại. Mắt sắc kẹp miếng tôm viên cuối cùng, hạnh phúc cho vào trong miệng, còn nhai nhai rất thống khoái.
Y thừa nhận, mình có chút ý xấu, ai bảo bệ hạ này lại giống nữ nhân kia như vậy. Nếu như không tỉ mỉ quan sát còn tưởng là cùng một người.
Muốn hỏi nữ nhân trong miệng Mộ Ti Vũ là ai, đương nhiên là hoa khôi Nguyệt thành Thập Tứ nương. Tuy rằng trong đầu biết Thập Tứ nương cùng Mộ Tịch Thịnh không có quan hệ gì, chỉ thuần khiết là chủ tử cùng thuộc hạ. Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới ngày đó cha bỏ lại mình đi gặp Thập Tứ nương kia, trong lòng y liền hận đến nghiến răng, một cỗ chua xót không khỏi ứa ra (Tuyệt đối không phải mang thai, mọi người không cần hoài nghi, chỉ là bởi ghen tị mà thôi!)
Không biết từ lúc nào Mộ Ti Vũ đã ngừng động tác ăn cơm, bắt đầu oán hận nhìn chằm chằm Hách Liên Khởi Tô. Cho dù là nữ vương bệ hạ cũng bị nhãn thần phẫn nộ ai oán kia làm cho cả người không được tự nhiên.
"Ngươi nhìn cái gì? Trên mặt ta có gì khác lạ sao?"
Đưa tay sờ lên gò má mình, Hách Liên Khởi Tô có chút xấu hổ, hiện tại nàng hy vọng trước mắt lập tức xuất hiện một cái gương, như vậy nàng sẽ biết Mộ Ti Vũ vì cái gì cứ nhìn chằm chằm nàng, cũng sẽ không xấu hổ muốn chết như bây giờ.
"Ngươi quen Thập Tứ nương sao?"
Cuối cùng đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng. Thập Tứ nương, Hách Liên Khởi Tô, hai người này khẳng định có mối quan hệ không thể cho người khác biết, nếu không vì sao lớn lên lại giống nhau như vậy? Tuy nói thế giới rộng lớn, không chuyện lạ gì không có nhưng loại xác suất này so với hạt cát còn nhỏ hơn, Mộ Ti Vũ không tin là trùng hợp.
"Thập Tứ nương?" Hách Liên Khởi Tô ngẩn người, không nghĩ tới y sẽ hỏi chuyện này, "Nếu như ta nói chúng ta không có quan hệ gì ngươi sẽ tin sao?"
Lắc lắc đầu, "Khẳng định không tin!"
"Đúng vậy, được rồi, ta chỉ biết không thể gạt được ngươi!"
Thở dài một tiếng, Hách Liên Khởi Tô có chút thương cảm. Trong lòng Mộ Ti Vũ lại oán thầm, "Có thằng ngu mới bị ngươi lừa! Ngươi là một kẻ lỗ mãng!"
"Nàng là muội muội sinh đôi của ta!"
Lời nói ra kinh người, chỉ một câu này đã làm cho Mộ Ti Vũ chấn động, đại não nhanh chóng xoay chuyển. Thập Tứ nương là muội muội của nàng, thế nào lại là mật thám ở Mộ gia? Nếu nàng ta cố ý trà trộn vào Mộ gia, cha có thể hay không sẽ gặp nguy hiểm?
"Mộ Tịch Thịnh không phải loại người dễ bị lừa như vậy! Hắn đã biết ngươi đang ở chỗ ta, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ tìm tới đây!"
Đế vương nắm trong tay một quốc gia, thế nào không nhìn ra lo lắng của Mộ Ti Vũ. Nhưng mà cho dù nói như vậy cũng không thể làm y an tâm.
"Vậy sao? Ngươi biết rất rõ ràng, là Thập Tứ nương nói cho ngươi?"
"Ngươi nói sao thì là thế! Bất quá, cho dù Mộ Tịch Thịnh biết ngươi ở tại Trục Nguyệt quốc cũng sẽ không tìm được ngươi!"
Trong giọng nói là tự tin không gì sánh được, nghe trong tai Mộ Ti Vũ lại có chút buồn cười. Người kia là Mộ Tịch Thịnh, là cha của y, cho dù phải lật ba thước đất cũng sẽ tìm được y, y tin là như vậy.
"Được rồi, ta có chút mệt, ngươi đi đi!"
Chẳng đợi nàng nói xong, Mộ Ti Vũ bày ra bộ dạng mệt mỏi bất kham, bắt đầu đuổi khách.
Hách Liên Khởi Tô bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ phải sờ sờ mũi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.