Chương 102: Quyển 2 - Chương 53: Sương mù dày đặc (1)
Phượng Tại Giang Hồ
20/12/2017
Tuy rằng ngoài miệng oán giận nhưng Mạc Cơ vẫn không tình nguyện đi vào trong thiên điện. Người trong cung biết nội tình, đều vì Hách Liên Khởi Tô tỉnh lại mà cao hứng vạn phần, nhất là Bích Anh, cảm thấy bản thân mời đúng người rồi, cho nên vừa thấy Mạc Cơ liền lập tức kích động tiến lên nghênh đón."Tiên sinh, ngài đã đi đâu vậy, lão nô tìm ngài khắp nơi." Không phải ngữ khí oán giận mà là cảm kích vạn phần, "Tiên sinh, ngài thật là cao nhân, bệ hạ của chúng ta cuối cùng đã tỉnh lại. Lần này nếu không có tiên sinh, sợ là Trục Nguyệt chúng ta coi như xong! Đại ân đại đức của tiên sinh, Bích Anh thật không biết như thế nào báo đáp!"
Cũng không quản Mạc Cơ có nhịn được hay không, Bích Anh chỉ một mạch nói một tràng. Lúc này mới nhìn ra nàng đúng là một lão bà bà, thích lải nhải, dong dài, nói không dừng được, một câu nói dài như vậy, không biết nàng có cần thở để nói hay không, hơn nữa còn vòng đi vòng lại chỉ nói đúng một chuyện, nàng làm người nói không thấy mệt nhưng người nghe tai cũng muốn đóng kén.
"Được rồi, ta đã biết, mang ta vào xem bệ hạ nhà các ngươi!"
Lành lạnh cắt đứt Bích Anh thao thao bất tuyệt, Mạc Cơ tùy ý ngoáy ngoáy lỗ tai, hành động vốn bất nhã vào tay y lại biến thành ưu nhã mê người.
"Vâng, vâng, vâng ——"
Liên tiếp nói ba lần "vâng", Bích Anh vội vã gật đầu, không chút suy nghĩ đem Mạc Cơ dẫn vào trong điện, ngay cả cửa cũng quên gõ.
Tuy rằng tận lực phóng nhẹ động tác, thế nhưng thanh âm cửa gỗ "chi nha" vẫn đánh động đến hai tỷ muội đang nằm trên giường giả bộ ngủ. Hách Liên Khởi Nhiên bỗng nhiên mở mắt, nhìn thoáng qua Hách Liên Khởi Tô nằm bên cạnh, nhìn thấy a tỷ cũng mở mắt nhìn nàng, tâm mới an lòng thở phào một cái, quay đầu nhìn về phía cửa.
"Ai?"
Lớn tiếng hỏi, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc. Những người khác trong điện sớm đã bị đuổi ra cho nên thiên điện hôm nay đặc biệt thanh tịnh, không có một bóng người. Trong điện chỉ đốt mấy ngọn đèn mờ, đem toàn bộ đồ vật trong điện đều nhấn chìm trong thứ ánh sáng mông lung heo hắt.
Trong lòng cảnh giác, Hách Liên Khởi Nhiên đoán không ra là ai lúc này lại dám không gõ cửa mà xông vào thiên điện, tay không khỏi luồn vào trong vạt áo, đè xuống chủy thủ giấu trong ngực, thân thể vô thức nghiêng lại, đem Hách Liên Khởi Tô nằm cạnh bảo vệ kĩ.
"Bệ hạ, công chúa, là lão nô!"
Lúc này, Bích Anh mới ý thức được bản thân mất lễ tiết, vỗ ót, có chút tự trách, tự trách mình nhất thời kích động ngu muội, cư nhiên đem toàn bộ quy củ trong cung đều quên sach sẽ. Đêm hôm khuya khoắt, bản thân không thông truyền trước đã xông vào tẩm điện của bệ hạ còn chưa nói, lại còn mang theo một nam tử công khai xông vào.
Trên trán bắt đầu toát mồ hôi, tiện tay lau đi, lại chảy ra nhiều hơn. Đáy lòng bất ổn, này sẽ bị phán tội gì đây? Cho dù mình cậy già lên mặt, sợ rằng tội cũng không nhẹ!
"Bích Anh? Ngươi bị làm sao vậy? Đã giờ nào rồi, ngươi ngay cả cửa cũng không gõ đã xông vào?"
Ngụ ý chính là muốn trách phạt. Chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, Hách Liên Khởi Nhiên vẻ mặt phật ý nhìn Bích Anh. Thật là, Bích Anh này đúng là phải giáo huấn lại, càng ngày càng không có quy củ.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Nhãn thần tối sầm, nhìn qua Mạc Cơ, mỗi lần gặp y, tâm nàng luôn mơ hồ lộ ra bất an nhưng khi suy nghĩ thật kĩ lại không thể nói được cảm giác này là gì.
"Bệ hạ, công chúa, lão nô biết tội! Chỉ là tiên sinh muốn đến xem tình hình của bệ hạ, lão nô nhất thời tình thế cấp bách, đã quên đúng mực!"
Nơm nớp lo sợ quỳ xuống, Bích Anh ngay cả đầu cũng không dám ngẩng một chút, vùi mặt cúi gằm, lời nói lộ ra thập phần cẩn thận.
Hách Liên Khởi Tô vẫn đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm, nhìn góc nghiêng mặt Hách Liên Khởi Nhiên, trong tâm không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Không biết tiên sinh đêm khuya muốn đến gặp a tỷ là có gì muốn chỉ giáo?"
Cảm giác không hài lòng đã lên tới cao trào, kiềm chế không vui trong bụng, Hách Liên Khởi Nhiên quay đầu hỏi Mạc Cơ. Lần này chung quy có chút tâm tình bản thân đang nắm quyền, biết rõ không nên nhưng lời nói vẫn mang theo chút bất âm bất dương.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là đến xem mà thôi!" Không hề có chút tức giận vì thái độ kiêu ngạo của nàng như trong dự tính, Mạc Cơ vẫn tiếp tục không mặn không nhạt nói, "Về phần xem cái gì, nghĩ đến bệ hạ hẳn cũng rõ ràng! Tình huống của ngài cùng Khương Quân đại nhân một ngày còn chưa giải quyết, ngài cũng sẽ không an bình!"
"Ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Cái gì gọi là a tỷ cùng Khương Quân? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Hách Liên Khởi Nhiên nghe ra trong đó có nội tình uẩn khúc nhưng càng nghe càng hồ đồ. A tỷ cùng Khương Quân rốt cuộc có quan hệ gì? Càng nghĩ càng thấy lạ. Vì sao Khương Quân hôn mê, a tỷ cũng hôn mê theo, Khương Quân tỉnh, a tỷ cũng tự nhiên tỉnh lại? Mệnh của a tỷ cùng Khương Quân, thế nào lại dính liền với nhau?
"Sợ rằng bệ hạ còn chưa muốn cho ngài biết cho nên xin thứ cho ta không thể trả lời, nếu như công chúa thực sự muốn biết, vậy đi hỏi bệ hạ đi!"
Nói xong, Mạc Cơ cũng không nhiều lời nữa, tiêu sái vỗ mông đi ra ngoài.
"A, quên mất ———" Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Mạc Cơ ngừng bước chân, quay đầu, "Trong khoảng thời gian này ta sẽ tiếp tục ở lại trong hoàng cung, bất quá bệ hạ không cần hiểu lầm, ta chỉ là bị người ủy thác mà thôi! Thời gian này ta ở trong cung để bảo hộ bệ hạ an toàn."
Lời nói nhẹ tênh nhưng lại làm cho Hách Liên Khởi Nhiên đang chìm trong nghi vấn cùng Bích Anh vẫn đang quỳ lạnh cả người.
Mạc Cơ cũng không thèm quay đầu lại nữa, tiêu sái đi mất, Hách Liên Khởi Nhiên vừa tức vừa giận lại không biết nên tìm ai phát tiết, nhìn Bích Anh trước mặt, tự nhiên cũng không hòa nhã gì.
"Ngươi còn quỳ ở đó làm gì? Còn không mau đi xem Khương Quân! Quả nhiên là người đã già, có chút chuyện cũng làm không xong!"
Một cỗ oán khí đều trút lên người Bích Anh. Nghe xong lời này, thân thể Bích Anh run lên hai cái, người có chút choáng, tư thế quỳ cũng bất ổn.
"Được rồi, A Nhiên, chuyện này không trách Bích Anh!"
Hách Liên Khởi Tô chậm rãi mở miệng, dịch dịch vài cái, muốn ngồi dậy.
"A tỷ, ngươi nằm đi! Ta biết sai rồi, ngươi đừng nóng giận!"
Kỳ thực nàng cũng có chút hối hận. Dù sao Bích Anh xem như là một tay nuôi lớn hai chị em bọn họ, từ nhỏ đã không còn mẫu thân, Bích Anh cũng có thể xem như là mẫu thân của các nàng. Nhìn Bích Anh, tâm áy náy cực kì. Hóa ra, người không già trong truyền thuyết rồi cũng phải già.
"Bệ hạ, công chúa nói đúng! Nếu không còn việc gì, lão nô xin lui xuống trước, các vị hảo hảo nghỉ ngơi!"
Lảo đảo đứng lên, vẫn đang cúi đầu, Bích Anh chậm rãi lui ra ngoài. Trong không khí truyền đến cảm giác lành lạnh, thân thể không nhịn được run rẩy, tháng bảy vốn rất nóng, chính là trong tâm nàng lại lạnh lẽo, lạnh đến không thở nổi.
Trong điện yên tĩnh trở lại, chỉ có nến cháy phát sinh tiếng lách tách.
"A tỷ —— ta ———"
Cũng muốn hỏi gì đó, chung quy lại ngậm miệng, phẫn nộ, Hách Liên Khởi Nhiên chậm rãi nằm xuống. Trong vô thức, thân thể hai người kéo chút cự ly, tâm cũng tựa hồ kéo thêm một tầng ngăn cách.
...
Tuy rằng xem như là vừa khiêu khích tình cảm của một đôi tỷ muội, trong lòng Mạc Cơ cũng chả chút phập phồng, cũng không có cao hứng như trong tưởng tượng, ngược lại có chút buồn bực, cũng không biết tâm tình trái ngược này là từ đâu mà ra.
Ai~ Lại chỉ còn một mình, vĩnh viễn cũng chỉ còn một mình. Người bên cạnh cứ một người tiếp một người lần lượt rời đi, Tịch Viễn, Vô Hoa, ngay cả hai người bị mình ép làm người hầu, Tiểu Ngải cùng Lam Thiên cũng đều không từ mà biệt.
Vì sao cuộc đời y lại thất bại như vậy? Làm thần không được, biến bản thân thành không phải người cũng chả phải quỷ, bây giờ ngay cả người cũng làm không nổi, như vậy y rốt cuộc thích hợp làm cái gì đây?
Mạc Cơ khó có được nổi lên suy nghĩ bản thân sau này phải sống như thế nào, chính là suy nghĩ nửa ngày cũng không đưa ra nổi kết luận, đại khái chỉ là cứ như thế này sống qua ngày thôi! Đột nhiên cảm thấy cuộc sống không có mục tiêu, phương hướng cũng mông lung, lúc này y như một người đứng trước ngã tư đường, đối mặt với tiền đồ, do dự.
"Quên đi, vẫn là về đi ngủ thôi! Qua mấy ngày nữa, đi tìm Tịch Viễn cùng Vô Hoa! Tiểu Ngải cùng Lam Thiên này, cũng không biết đã chạy đi đâu, có thể gặp nguy hiểm gì hay không?"
Thời gian ở chung tuy rằng rất ngắn nhưng Mạc Cơ cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình. Mơ hồ lo lắng cùng bất an, thậm chí có chút tự trách, vừa rồi thế nào lại quên hỏi Bích Anh, có lẽ là nàng đem hai người kia tống xuất đi.
Bất tri bất giác, đi tới điện bản thân đang ở, lắc lắc đầu, quyết định không đi nghĩ mấy chuyện phiền lòng đó nữa, có chuyện gì ngày mai tỉnh lại tính sau!
Bên cửa sổ đặt ngọn đèn, gió thổi qua, cái bóng lay động, lộ ra vài phần quỷ dị. Mạc Cơ cũng không có để ý cứ thế mở cửa ra, đi vào.
Chop mũi ngửi được hương thơm kì quái, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Các ngươi thế nào lại ——"
Lời còn chưa nói hết, thân thể đã mềm nhũn, trước mắt biến thành màu đen, cả người nghiêng ngả, ngã trên mặt đất.
"Ngươi nói sao?"
Có người lên tiếng, bất quá thanh âm rất nhanh biến mất. Trong phòng hiện lên mấy bóng đen, sau đó người nào cũng không còn, mà ngay cả mùi hương cũng tiêu tán sạch sẽ.
Chỉ có ánh nến trên bàn vẫn không ngừng nhảy lên như tỏ rõ điều gì, chính là tinh tế nhìn kĩ, lại phát hiện cái gì cũng không để lại.
Cũng không quản Mạc Cơ có nhịn được hay không, Bích Anh chỉ một mạch nói một tràng. Lúc này mới nhìn ra nàng đúng là một lão bà bà, thích lải nhải, dong dài, nói không dừng được, một câu nói dài như vậy, không biết nàng có cần thở để nói hay không, hơn nữa còn vòng đi vòng lại chỉ nói đúng một chuyện, nàng làm người nói không thấy mệt nhưng người nghe tai cũng muốn đóng kén.
"Được rồi, ta đã biết, mang ta vào xem bệ hạ nhà các ngươi!"
Lành lạnh cắt đứt Bích Anh thao thao bất tuyệt, Mạc Cơ tùy ý ngoáy ngoáy lỗ tai, hành động vốn bất nhã vào tay y lại biến thành ưu nhã mê người.
"Vâng, vâng, vâng ——"
Liên tiếp nói ba lần "vâng", Bích Anh vội vã gật đầu, không chút suy nghĩ đem Mạc Cơ dẫn vào trong điện, ngay cả cửa cũng quên gõ.
Tuy rằng tận lực phóng nhẹ động tác, thế nhưng thanh âm cửa gỗ "chi nha" vẫn đánh động đến hai tỷ muội đang nằm trên giường giả bộ ngủ. Hách Liên Khởi Nhiên bỗng nhiên mở mắt, nhìn thoáng qua Hách Liên Khởi Tô nằm bên cạnh, nhìn thấy a tỷ cũng mở mắt nhìn nàng, tâm mới an lòng thở phào một cái, quay đầu nhìn về phía cửa.
"Ai?"
Lớn tiếng hỏi, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc. Những người khác trong điện sớm đã bị đuổi ra cho nên thiên điện hôm nay đặc biệt thanh tịnh, không có một bóng người. Trong điện chỉ đốt mấy ngọn đèn mờ, đem toàn bộ đồ vật trong điện đều nhấn chìm trong thứ ánh sáng mông lung heo hắt.
Trong lòng cảnh giác, Hách Liên Khởi Nhiên đoán không ra là ai lúc này lại dám không gõ cửa mà xông vào thiên điện, tay không khỏi luồn vào trong vạt áo, đè xuống chủy thủ giấu trong ngực, thân thể vô thức nghiêng lại, đem Hách Liên Khởi Tô nằm cạnh bảo vệ kĩ.
"Bệ hạ, công chúa, là lão nô!"
Lúc này, Bích Anh mới ý thức được bản thân mất lễ tiết, vỗ ót, có chút tự trách, tự trách mình nhất thời kích động ngu muội, cư nhiên đem toàn bộ quy củ trong cung đều quên sach sẽ. Đêm hôm khuya khoắt, bản thân không thông truyền trước đã xông vào tẩm điện của bệ hạ còn chưa nói, lại còn mang theo một nam tử công khai xông vào.
Trên trán bắt đầu toát mồ hôi, tiện tay lau đi, lại chảy ra nhiều hơn. Đáy lòng bất ổn, này sẽ bị phán tội gì đây? Cho dù mình cậy già lên mặt, sợ rằng tội cũng không nhẹ!
"Bích Anh? Ngươi bị làm sao vậy? Đã giờ nào rồi, ngươi ngay cả cửa cũng không gõ đã xông vào?"
Ngụ ý chính là muốn trách phạt. Chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, Hách Liên Khởi Nhiên vẻ mặt phật ý nhìn Bích Anh. Thật là, Bích Anh này đúng là phải giáo huấn lại, càng ngày càng không có quy củ.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Nhãn thần tối sầm, nhìn qua Mạc Cơ, mỗi lần gặp y, tâm nàng luôn mơ hồ lộ ra bất an nhưng khi suy nghĩ thật kĩ lại không thể nói được cảm giác này là gì.
"Bệ hạ, công chúa, lão nô biết tội! Chỉ là tiên sinh muốn đến xem tình hình của bệ hạ, lão nô nhất thời tình thế cấp bách, đã quên đúng mực!"
Nơm nớp lo sợ quỳ xuống, Bích Anh ngay cả đầu cũng không dám ngẩng một chút, vùi mặt cúi gằm, lời nói lộ ra thập phần cẩn thận.
Hách Liên Khởi Tô vẫn đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm, nhìn góc nghiêng mặt Hách Liên Khởi Nhiên, trong tâm không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Không biết tiên sinh đêm khuya muốn đến gặp a tỷ là có gì muốn chỉ giáo?"
Cảm giác không hài lòng đã lên tới cao trào, kiềm chế không vui trong bụng, Hách Liên Khởi Nhiên quay đầu hỏi Mạc Cơ. Lần này chung quy có chút tâm tình bản thân đang nắm quyền, biết rõ không nên nhưng lời nói vẫn mang theo chút bất âm bất dương.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là đến xem mà thôi!" Không hề có chút tức giận vì thái độ kiêu ngạo của nàng như trong dự tính, Mạc Cơ vẫn tiếp tục không mặn không nhạt nói, "Về phần xem cái gì, nghĩ đến bệ hạ hẳn cũng rõ ràng! Tình huống của ngài cùng Khương Quân đại nhân một ngày còn chưa giải quyết, ngài cũng sẽ không an bình!"
"Ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Cái gì gọi là a tỷ cùng Khương Quân? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Hách Liên Khởi Nhiên nghe ra trong đó có nội tình uẩn khúc nhưng càng nghe càng hồ đồ. A tỷ cùng Khương Quân rốt cuộc có quan hệ gì? Càng nghĩ càng thấy lạ. Vì sao Khương Quân hôn mê, a tỷ cũng hôn mê theo, Khương Quân tỉnh, a tỷ cũng tự nhiên tỉnh lại? Mệnh của a tỷ cùng Khương Quân, thế nào lại dính liền với nhau?
"Sợ rằng bệ hạ còn chưa muốn cho ngài biết cho nên xin thứ cho ta không thể trả lời, nếu như công chúa thực sự muốn biết, vậy đi hỏi bệ hạ đi!"
Nói xong, Mạc Cơ cũng không nhiều lời nữa, tiêu sái vỗ mông đi ra ngoài.
"A, quên mất ———" Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Mạc Cơ ngừng bước chân, quay đầu, "Trong khoảng thời gian này ta sẽ tiếp tục ở lại trong hoàng cung, bất quá bệ hạ không cần hiểu lầm, ta chỉ là bị người ủy thác mà thôi! Thời gian này ta ở trong cung để bảo hộ bệ hạ an toàn."
Lời nói nhẹ tênh nhưng lại làm cho Hách Liên Khởi Nhiên đang chìm trong nghi vấn cùng Bích Anh vẫn đang quỳ lạnh cả người.
Mạc Cơ cũng không thèm quay đầu lại nữa, tiêu sái đi mất, Hách Liên Khởi Nhiên vừa tức vừa giận lại không biết nên tìm ai phát tiết, nhìn Bích Anh trước mặt, tự nhiên cũng không hòa nhã gì.
"Ngươi còn quỳ ở đó làm gì? Còn không mau đi xem Khương Quân! Quả nhiên là người đã già, có chút chuyện cũng làm không xong!"
Một cỗ oán khí đều trút lên người Bích Anh. Nghe xong lời này, thân thể Bích Anh run lên hai cái, người có chút choáng, tư thế quỳ cũng bất ổn.
"Được rồi, A Nhiên, chuyện này không trách Bích Anh!"
Hách Liên Khởi Tô chậm rãi mở miệng, dịch dịch vài cái, muốn ngồi dậy.
"A tỷ, ngươi nằm đi! Ta biết sai rồi, ngươi đừng nóng giận!"
Kỳ thực nàng cũng có chút hối hận. Dù sao Bích Anh xem như là một tay nuôi lớn hai chị em bọn họ, từ nhỏ đã không còn mẫu thân, Bích Anh cũng có thể xem như là mẫu thân của các nàng. Nhìn Bích Anh, tâm áy náy cực kì. Hóa ra, người không già trong truyền thuyết rồi cũng phải già.
"Bệ hạ, công chúa nói đúng! Nếu không còn việc gì, lão nô xin lui xuống trước, các vị hảo hảo nghỉ ngơi!"
Lảo đảo đứng lên, vẫn đang cúi đầu, Bích Anh chậm rãi lui ra ngoài. Trong không khí truyền đến cảm giác lành lạnh, thân thể không nhịn được run rẩy, tháng bảy vốn rất nóng, chính là trong tâm nàng lại lạnh lẽo, lạnh đến không thở nổi.
Trong điện yên tĩnh trở lại, chỉ có nến cháy phát sinh tiếng lách tách.
"A tỷ —— ta ———"
Cũng muốn hỏi gì đó, chung quy lại ngậm miệng, phẫn nộ, Hách Liên Khởi Nhiên chậm rãi nằm xuống. Trong vô thức, thân thể hai người kéo chút cự ly, tâm cũng tựa hồ kéo thêm một tầng ngăn cách.
...
Tuy rằng xem như là vừa khiêu khích tình cảm của một đôi tỷ muội, trong lòng Mạc Cơ cũng chả chút phập phồng, cũng không có cao hứng như trong tưởng tượng, ngược lại có chút buồn bực, cũng không biết tâm tình trái ngược này là từ đâu mà ra.
Ai~ Lại chỉ còn một mình, vĩnh viễn cũng chỉ còn một mình. Người bên cạnh cứ một người tiếp một người lần lượt rời đi, Tịch Viễn, Vô Hoa, ngay cả hai người bị mình ép làm người hầu, Tiểu Ngải cùng Lam Thiên cũng đều không từ mà biệt.
Vì sao cuộc đời y lại thất bại như vậy? Làm thần không được, biến bản thân thành không phải người cũng chả phải quỷ, bây giờ ngay cả người cũng làm không nổi, như vậy y rốt cuộc thích hợp làm cái gì đây?
Mạc Cơ khó có được nổi lên suy nghĩ bản thân sau này phải sống như thế nào, chính là suy nghĩ nửa ngày cũng không đưa ra nổi kết luận, đại khái chỉ là cứ như thế này sống qua ngày thôi! Đột nhiên cảm thấy cuộc sống không có mục tiêu, phương hướng cũng mông lung, lúc này y như một người đứng trước ngã tư đường, đối mặt với tiền đồ, do dự.
"Quên đi, vẫn là về đi ngủ thôi! Qua mấy ngày nữa, đi tìm Tịch Viễn cùng Vô Hoa! Tiểu Ngải cùng Lam Thiên này, cũng không biết đã chạy đi đâu, có thể gặp nguy hiểm gì hay không?"
Thời gian ở chung tuy rằng rất ngắn nhưng Mạc Cơ cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình. Mơ hồ lo lắng cùng bất an, thậm chí có chút tự trách, vừa rồi thế nào lại quên hỏi Bích Anh, có lẽ là nàng đem hai người kia tống xuất đi.
Bất tri bất giác, đi tới điện bản thân đang ở, lắc lắc đầu, quyết định không đi nghĩ mấy chuyện phiền lòng đó nữa, có chuyện gì ngày mai tỉnh lại tính sau!
Bên cửa sổ đặt ngọn đèn, gió thổi qua, cái bóng lay động, lộ ra vài phần quỷ dị. Mạc Cơ cũng không có để ý cứ thế mở cửa ra, đi vào.
Chop mũi ngửi được hương thơm kì quái, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Các ngươi thế nào lại ——"
Lời còn chưa nói hết, thân thể đã mềm nhũn, trước mắt biến thành màu đen, cả người nghiêng ngả, ngã trên mặt đất.
"Ngươi nói sao?"
Có người lên tiếng, bất quá thanh âm rất nhanh biến mất. Trong phòng hiện lên mấy bóng đen, sau đó người nào cũng không còn, mà ngay cả mùi hương cũng tiêu tán sạch sẽ.
Chỉ có ánh nến trên bàn vẫn không ngừng nhảy lên như tỏ rõ điều gì, chính là tinh tế nhìn kĩ, lại phát hiện cái gì cũng không để lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.