Chương 106: Quyển 2 - Chương 57: Ác mộng
Phượng Tại Giang Hồ
20/12/2017
"Thích không? Đây là ta vẽ cho ngươi!"
Hách Liên Khởi Tô mỉm cười, chậm rãi từ ghế đứng lên, từng bước một đi tới trước mặt Mộ Ti Vũ, tay giơ ra cuộn tranh đã ngả sang màu vàng.Bức tranh đã qua nhiều năm, hình vẽ bên trên không còn quá rõ ràng, thế nhưng Mộ Ti Vũ chỉ liếc mắt qua đã nhận ra người trên bức họa chính là mình. Tình cảnh 1000 năm trước giống như lại tái hiện trước mặt, ngày đó, tựa hồ cảnh tượng cũng giống như thế này.
…
"Thích không? A Viễn, đây là ta dụng tâm vẽ. Tâm của ta nghĩ đến ngươi, cho nên liền đem vẽ ra, bởi vì ta sợ thời gian dài quá, sẽ quên mất dáng vẻ của ngươi."
"Bệ hạ thật có tâm!"
Tịch Viễn vẫn thản nhiên, mặc dù ngày hôm nay Hách Liên Tĩnh có chút kỳ quái, trong lòng thậm chí còn phát lên cảnh báo. Người trong bức họa kia đúng là dựa theo tỉ lệ người thật vẽ ra, vô luận là hình tượng, thần thái hay y phục mặc trên người đều giống mình như đúc. Tịch Viễn thậm chí có loại ảo giác y đang đứng trước một cái gương, trước mặt là bóng phản chiếu của chính mình.
"Bởi vì… ta sẽ vĩnh viễn có ngươi." Nở nụ cười khó hiểu, thần tình Hách Liên Tĩnh có chút quái dị, chính là khuôn mặt tươi cười duy trì không bao lâu đột nhiên lại biến thành biểu tình tối tăm, "A Viễn, vì sao ta cảm thấy hình như sắp mất đi ngươi, trong lòng trống rỗng, giống như bị hung hăng móc ra một cái lỗ, hiện tại đang chảy máu, đau quá, đau đến không thở nổi!"
Ngón tay buông lỏng, bức tranh theo cánh tay trượt xuống mặt đất. Hách Liên Tĩnh bước nhanh đến, hai tay ôm lấy mặt Tịch Viễn, nhìn không chớp mắt, ngón tay mềm nhẹ lướt qua kia mi, kia mắt, đáy mắt chứa đầy bi thương.
"Coi như là cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ngươi đều thuộc về ta, ai cũng đoạt không được!"
Ngữ khí kiên định không gì sánh được tỏ rõ quyết tâm của Hách Liên Tĩnh. Thân là đế vương Trục Nguyệt quốc, chuyện nàng đã quyết ai cũng không thể thay đổi. Không yêu? Không sao, nàng có thể dùng tất thảy thủ đoạn lưu người lại, nếu như lưu lại không được, nàng sẽ tự tay hủy diệt.
"Theo ta cùng nhau xuống địa ngục đi, A Viễn, xuống địa ngục, chúng ta sẽ cùng một chỗ!"
Tịch Viễn vẫn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng đứng đó, đối động tác của Hách Liên Tĩnh cũng không tỏ ý kiến gì, càng không có phản kháng. Chỉ là một nữ nhân phát cuồng vì yêu mà thôi, bỏ đi tấm áo lộng lẫy, còn lại cũng chỉ là một khối xác trống rỗng.
…
"Dù cho ta có thích thì sao? Cái gì cũng đều đã qua, ngươi đối với ta cũng chỉ còn lại nuối tiếc lúc trước mà thôi. Kỳ thực chúng ta từ trước tới nay chưa bao giờ phát sinh cái gì!"
"Không phát sinh cái gì sao? A Viễn, ngươi thật nhẫn tâm! Ta đợi ngươi 1000 năm, dùng một tàn hồn duy nhất phiêu đãng trong thiên địa, cho dù thân thể diệt vong ta cũng chờ. Cô độc trong đó, không ai có thể hiểu được."
Hách Liên Khởi Tô biểu tình cứng ngắc, tựa hồ biến thành một người khác.
"Ngươi nguyền rủa ta, làm cho Trục Nguyệt vương thất điên cuồng. Ta giết chết ngươi, cuối cùng lại tự tay giết chết chính mình. Vĩnh viễn, ta vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, tiên huyết yêu diễm, đem cả đại địa nhiễm đỏ. Một đao, một đao, bán hồn kia của ta không chút lưu tình đem dao đâm xuyên vào thân thể ta, ta mở mắt trừng trừng nhìn máu mình chảy ra khắp nơi, cho đến khi chảy khô mới thôi! Nhưng mà ta không hận ngươi, cho tới bây giờ cũng không. A Viễn, ta đợi ngươi 1000 năm, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa!"
"Bắt đầu một lần nữa? Dùng thân thể con cháu hậu thế của ngươi, lẽ nào ngươi cam tâm? Hách Liên Tĩnh, chấp niệm của ngươi sao lại sâu như vậy? Ngươi cho tới giờ chỉ là tàn hồn bám vào trên bức họa mà thôi! Chính là lại thế nào? Ta cho tới bây giờ đều không thuộc về ngươi, ngươi cũng không thuộc về ta! Chúng ta dù là trong lúc đó hay hiện tại, còn lại cũng chỉ là áy náy mà thôi!"
"Ta không tin, ngươi đang gạt ta ——"
Điên cuồng kêu to, biểu tình trên mặt kinh khủng dữ tợn, Hách Liên Khởi Tô trợn mắt, sắc mặt tái nhợt, còn chậm rãi nổi lên một tầng màu tro nguội nhợt nhạt. Tình huống hết sức căng thẳng, không thể tiếp tục kéo dài, bằng không Hách Liên Khởi Tô chỉ sợ cũng sẽ chết, không phải đơn giản đi luân hồi chuyển thế mà là chết theo đúng nghĩa đen, linh hồn bị cắn nuốt, còn lại cũng chỉ là ma quỷ.
Ngón tay xoay lên, một đóa hoa sen nổi lên giữa bàn tay. Hoa sen, chỉ tàn chứ không chết, năm sau sẽ tái sinh, tượng trưng cho linh hồn bất diệt, không ngừng luân hồi. Hơn nữa hoa sen thánh khiết có thể giải trừ ô uế, dùng vào lúc này, tại chỗ này là thích hợp nhất.
Hai tay ra dấu, bên ngoài thân thể nổi lên bạch quang nhàn nhạt, trong lòng bàn tay bay ra một đóa bạch liên, bầu trời tựa hồ rung lên phạn âm(1) động nhân.
Hách Liên Khởi Tô sắc mặt thay đổi, thân thể lạnh run, đó là dấu hiệu e ngại. Bạch liên rít lên bay về phía nàng, chỉ một hồi đã bay tới trước mặt.
"A ——"
Bạch liên không chút lưu tình ấn lên trán nàng, một trận khói màu đỏ bên trong lẫn màu xanh nhạt chậm rãi bay lên, cuối cùng biến mất không thấy.
Người chết như ngọn đèn tắt, chấp niệm kéo dài ngàn năm, đã đến lúc được siêu độ. Hai tay yên lặng tạo thành hình chữ thập, Mộ Ti Vũ nhắm mắt, trong lòng cầu khẩn, "Hách Liên Tĩnh, hy vọng ngươi sau này tất cả đều tốt!"
Ý nghĩa của tử vong là gì? Là bắt đầu một đoạn nhân sinh khác. Ngươi không thể chỉ suy nghĩ cho cái trước mắt, phải nhìn xa về phía trước, như vậy cuộc sống mới có thể càng thêm tốt đẹp.
…
"Kỳ quái, ta bị làm sao vậy?" Hách Liên Khởi Tô vỗ cái trán trướng đau, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mộ Ti Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt, "Ngươi tại sao lại ở đây?"
Trong ấn tượng hình như mình đối bức họa kia có chút nghi hoặc nên mới vẫy lui người hầu, cẩn thận lấy ra lần nữa xem kĩ, không nghĩ tới lại đột nhiên mất đi ý thức, đầu óc trống rỗng.
"Ta tới giúp ngươi giải trừ nguyền rủa!"
Nói xong câu này, Mộ Ti Vũ xoay người đi sang một bên, ngồi xuống, trong lòng vẫn còn chút rung động, hi vọng lần này mình làm thế là đúng.
"Nguyền rủa? Người trong bức họa thực là ngươi?" Kinh ngạc nói, kỳ thực bản thân không phải đã sớm nghĩ tới rồi sao?
Qua một hồi lâu, Mộ Tịch Thịnh mới tìm người trở về. Thật không hổ là cha nào con nấy. Hai phụ tử ở hai nơi nhưng hành động lại tương tự, giống như hiện tại, đồng dạng như đi vào chốn không người, đồng dạng cũng không gõ cửa trực tiếp xông vào, đem hoàng cung của người ta coi như hậu hoa viên nhà mình không nói, còn đem đường đi lối lại thuộc đến triệt để.
Mạc Cơ cùng Khương Quân theo sau Mộ Tịch Thịnh đi vào trong điện. Khẽ cúi đầu, cũng nhìn không ra biểu tình trên mặt bọn họ. Tiến đến, chuyện đầu tiên Mộ Tịch Thịnh làm là khiến cho Hách Liên Khởi Tô cùng Khương Quân hôn mê, sau đó nhẹ nhàng vung tay, cũng không biết hắn làm thế nào, trên mặt đất đã nằm hai người.
"Cha thật chậm! Người ta đều đã làm xong một việc!"
Giống một đứa trẻ chưa lớn, nhanh nhảu hướng Mộ Tịch Thịnh khoe công. Kỳ thực Mộ Ti Vũ chỉ đang sợ hãi mà thôi, hiện tại y thầm nghĩ muốn nghe Mộ Tịch Thịnh nói, "Bảo bối, ngươi làm đúng!" Chỉ một câu khẳng định bé nhỏ không đáng kể đó thôi cũng đủ để làm tim y chân chính an tĩnh.
"Vũ nhi, trên đường có chút chuyện xảy ra, để ngươi chờ sốt ruột rồi!"
Dùng ngữ khí dỗ dành, Mộ Tịch Thịnh phát hiện bản thân ngày càng có tố chất vú em. Không có biện pháp, ai bảo bảo bối nhà hắn càng ngày càng khả ái.
"Hoàn hảo, Vũ nhi cũng không có chờ lâu, vừa rồi ta ———"
Đưa miệng lại gần tai Mộ Tịch Thịnh, thì thầm đem ngọn nguồn sự tình kể lại, trong đó tận lực lược bỏ những đoạn cảm tình bất minh, không phải sợ Mộ Tịch Thịnh ghen mà là vô thức bài xích không muốn nói ra.
"Được rồi, mặc kệ thế nào, chỉ cần ngươi hài lòng là được!" Sờ sờ tóc Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh hướng y gật đầu, "Có thể bắt đầu rồi, cha đã đem người bên ngoài đẩy đi hết, hiện tại chúng ta làm gì cũng không sợ có người tới quấy rối."
Ngày hôm nay Mạc Cơ phá lệ kì quái, từ lúc tới đến bây giờ một câu cũng không có nói, nếu như là bình thường chỉ sợ trời sắp đổ huyết vũ, thế nhưng bởi vì chuyện của Hách Liên Tĩnh lúc nãy, Mộ Ti Vũ cũng không có tinh thần đi để ý.
Chỉnh lý y phục, quyết định bắt đầu giải quyết đoạn nghiệt duyên kia.
Tiện tay triệu hồi Mặc Châu, lời nguyền rủa kia hình như là bản thân đột phát nghĩ ra, xem chừng vô luận là trong lịch sử của Thần tộc hay Ngự tộc căn bản đều không có một lời nguyền như vậy, có thể thứ này tồn tại trong hắc ám, cái này thì Mộ Ti Vũ không thể biết được.
Cơ mà cho dù không biết cũng không sao, Mặc Châu vốn tồn tại cùng thiên địa, nó có công năng khiến tất cả tà ác đều kinh sợ, cho nên cởi ra phong ấn này cũng là việc rất nhỏ mà thôi.
Chỉ là không đợi Mộ Ti Vũ hành động, Mặc Châu cư nhiên không nghe theo lệnh bắt đầu điên cuồng nhảy lên, phát sinh lục quang chói mắt.
Mạc Cơ vốn vẫn đứng không nói gì chậm rãi ngẩng đầu. Một đôi mắt huyết hồng tẩm đầy thị sát, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, nhanh chóng hướng Mộ Ti Vũ vọt tới.
"Vũ nhi, cẩn thận ———"
Mộ Tịch Thịnh thét chói tai, lao ra chắn trước người y.
…
Chú thích
(1) Phạn âm (hay phạm âm): Tiếng trời phật, tiếng tụng kinh niệm Phật… phàm là thanh âm liên quan đến Phật đều gọi là phạn âm.
Hách Liên Khởi Tô mỉm cười, chậm rãi từ ghế đứng lên, từng bước một đi tới trước mặt Mộ Ti Vũ, tay giơ ra cuộn tranh đã ngả sang màu vàng.Bức tranh đã qua nhiều năm, hình vẽ bên trên không còn quá rõ ràng, thế nhưng Mộ Ti Vũ chỉ liếc mắt qua đã nhận ra người trên bức họa chính là mình. Tình cảnh 1000 năm trước giống như lại tái hiện trước mặt, ngày đó, tựa hồ cảnh tượng cũng giống như thế này.
…
"Thích không? A Viễn, đây là ta dụng tâm vẽ. Tâm của ta nghĩ đến ngươi, cho nên liền đem vẽ ra, bởi vì ta sợ thời gian dài quá, sẽ quên mất dáng vẻ của ngươi."
"Bệ hạ thật có tâm!"
Tịch Viễn vẫn thản nhiên, mặc dù ngày hôm nay Hách Liên Tĩnh có chút kỳ quái, trong lòng thậm chí còn phát lên cảnh báo. Người trong bức họa kia đúng là dựa theo tỉ lệ người thật vẽ ra, vô luận là hình tượng, thần thái hay y phục mặc trên người đều giống mình như đúc. Tịch Viễn thậm chí có loại ảo giác y đang đứng trước một cái gương, trước mặt là bóng phản chiếu của chính mình.
"Bởi vì… ta sẽ vĩnh viễn có ngươi." Nở nụ cười khó hiểu, thần tình Hách Liên Tĩnh có chút quái dị, chính là khuôn mặt tươi cười duy trì không bao lâu đột nhiên lại biến thành biểu tình tối tăm, "A Viễn, vì sao ta cảm thấy hình như sắp mất đi ngươi, trong lòng trống rỗng, giống như bị hung hăng móc ra một cái lỗ, hiện tại đang chảy máu, đau quá, đau đến không thở nổi!"
Ngón tay buông lỏng, bức tranh theo cánh tay trượt xuống mặt đất. Hách Liên Tĩnh bước nhanh đến, hai tay ôm lấy mặt Tịch Viễn, nhìn không chớp mắt, ngón tay mềm nhẹ lướt qua kia mi, kia mắt, đáy mắt chứa đầy bi thương.
"Coi như là cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, ngươi đều thuộc về ta, ai cũng đoạt không được!"
Ngữ khí kiên định không gì sánh được tỏ rõ quyết tâm của Hách Liên Tĩnh. Thân là đế vương Trục Nguyệt quốc, chuyện nàng đã quyết ai cũng không thể thay đổi. Không yêu? Không sao, nàng có thể dùng tất thảy thủ đoạn lưu người lại, nếu như lưu lại không được, nàng sẽ tự tay hủy diệt.
"Theo ta cùng nhau xuống địa ngục đi, A Viễn, xuống địa ngục, chúng ta sẽ cùng một chỗ!"
Tịch Viễn vẫn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng đứng đó, đối động tác của Hách Liên Tĩnh cũng không tỏ ý kiến gì, càng không có phản kháng. Chỉ là một nữ nhân phát cuồng vì yêu mà thôi, bỏ đi tấm áo lộng lẫy, còn lại cũng chỉ là một khối xác trống rỗng.
…
"Dù cho ta có thích thì sao? Cái gì cũng đều đã qua, ngươi đối với ta cũng chỉ còn lại nuối tiếc lúc trước mà thôi. Kỳ thực chúng ta từ trước tới nay chưa bao giờ phát sinh cái gì!"
"Không phát sinh cái gì sao? A Viễn, ngươi thật nhẫn tâm! Ta đợi ngươi 1000 năm, dùng một tàn hồn duy nhất phiêu đãng trong thiên địa, cho dù thân thể diệt vong ta cũng chờ. Cô độc trong đó, không ai có thể hiểu được."
Hách Liên Khởi Tô biểu tình cứng ngắc, tựa hồ biến thành một người khác.
"Ngươi nguyền rủa ta, làm cho Trục Nguyệt vương thất điên cuồng. Ta giết chết ngươi, cuối cùng lại tự tay giết chết chính mình. Vĩnh viễn, ta vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, tiên huyết yêu diễm, đem cả đại địa nhiễm đỏ. Một đao, một đao, bán hồn kia của ta không chút lưu tình đem dao đâm xuyên vào thân thể ta, ta mở mắt trừng trừng nhìn máu mình chảy ra khắp nơi, cho đến khi chảy khô mới thôi! Nhưng mà ta không hận ngươi, cho tới bây giờ cũng không. A Viễn, ta đợi ngươi 1000 năm, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa!"
"Bắt đầu một lần nữa? Dùng thân thể con cháu hậu thế của ngươi, lẽ nào ngươi cam tâm? Hách Liên Tĩnh, chấp niệm của ngươi sao lại sâu như vậy? Ngươi cho tới giờ chỉ là tàn hồn bám vào trên bức họa mà thôi! Chính là lại thế nào? Ta cho tới bây giờ đều không thuộc về ngươi, ngươi cũng không thuộc về ta! Chúng ta dù là trong lúc đó hay hiện tại, còn lại cũng chỉ là áy náy mà thôi!"
"Ta không tin, ngươi đang gạt ta ——"
Điên cuồng kêu to, biểu tình trên mặt kinh khủng dữ tợn, Hách Liên Khởi Tô trợn mắt, sắc mặt tái nhợt, còn chậm rãi nổi lên một tầng màu tro nguội nhợt nhạt. Tình huống hết sức căng thẳng, không thể tiếp tục kéo dài, bằng không Hách Liên Khởi Tô chỉ sợ cũng sẽ chết, không phải đơn giản đi luân hồi chuyển thế mà là chết theo đúng nghĩa đen, linh hồn bị cắn nuốt, còn lại cũng chỉ là ma quỷ.
Ngón tay xoay lên, một đóa hoa sen nổi lên giữa bàn tay. Hoa sen, chỉ tàn chứ không chết, năm sau sẽ tái sinh, tượng trưng cho linh hồn bất diệt, không ngừng luân hồi. Hơn nữa hoa sen thánh khiết có thể giải trừ ô uế, dùng vào lúc này, tại chỗ này là thích hợp nhất.
Hai tay ra dấu, bên ngoài thân thể nổi lên bạch quang nhàn nhạt, trong lòng bàn tay bay ra một đóa bạch liên, bầu trời tựa hồ rung lên phạn âm(1) động nhân.
Hách Liên Khởi Tô sắc mặt thay đổi, thân thể lạnh run, đó là dấu hiệu e ngại. Bạch liên rít lên bay về phía nàng, chỉ một hồi đã bay tới trước mặt.
"A ——"
Bạch liên không chút lưu tình ấn lên trán nàng, một trận khói màu đỏ bên trong lẫn màu xanh nhạt chậm rãi bay lên, cuối cùng biến mất không thấy.
Người chết như ngọn đèn tắt, chấp niệm kéo dài ngàn năm, đã đến lúc được siêu độ. Hai tay yên lặng tạo thành hình chữ thập, Mộ Ti Vũ nhắm mắt, trong lòng cầu khẩn, "Hách Liên Tĩnh, hy vọng ngươi sau này tất cả đều tốt!"
Ý nghĩa của tử vong là gì? Là bắt đầu một đoạn nhân sinh khác. Ngươi không thể chỉ suy nghĩ cho cái trước mắt, phải nhìn xa về phía trước, như vậy cuộc sống mới có thể càng thêm tốt đẹp.
…
"Kỳ quái, ta bị làm sao vậy?" Hách Liên Khởi Tô vỗ cái trán trướng đau, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mộ Ti Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt, "Ngươi tại sao lại ở đây?"
Trong ấn tượng hình như mình đối bức họa kia có chút nghi hoặc nên mới vẫy lui người hầu, cẩn thận lấy ra lần nữa xem kĩ, không nghĩ tới lại đột nhiên mất đi ý thức, đầu óc trống rỗng.
"Ta tới giúp ngươi giải trừ nguyền rủa!"
Nói xong câu này, Mộ Ti Vũ xoay người đi sang một bên, ngồi xuống, trong lòng vẫn còn chút rung động, hi vọng lần này mình làm thế là đúng.
"Nguyền rủa? Người trong bức họa thực là ngươi?" Kinh ngạc nói, kỳ thực bản thân không phải đã sớm nghĩ tới rồi sao?
Qua một hồi lâu, Mộ Tịch Thịnh mới tìm người trở về. Thật không hổ là cha nào con nấy. Hai phụ tử ở hai nơi nhưng hành động lại tương tự, giống như hiện tại, đồng dạng như đi vào chốn không người, đồng dạng cũng không gõ cửa trực tiếp xông vào, đem hoàng cung của người ta coi như hậu hoa viên nhà mình không nói, còn đem đường đi lối lại thuộc đến triệt để.
Mạc Cơ cùng Khương Quân theo sau Mộ Tịch Thịnh đi vào trong điện. Khẽ cúi đầu, cũng nhìn không ra biểu tình trên mặt bọn họ. Tiến đến, chuyện đầu tiên Mộ Tịch Thịnh làm là khiến cho Hách Liên Khởi Tô cùng Khương Quân hôn mê, sau đó nhẹ nhàng vung tay, cũng không biết hắn làm thế nào, trên mặt đất đã nằm hai người.
"Cha thật chậm! Người ta đều đã làm xong một việc!"
Giống một đứa trẻ chưa lớn, nhanh nhảu hướng Mộ Tịch Thịnh khoe công. Kỳ thực Mộ Ti Vũ chỉ đang sợ hãi mà thôi, hiện tại y thầm nghĩ muốn nghe Mộ Tịch Thịnh nói, "Bảo bối, ngươi làm đúng!" Chỉ một câu khẳng định bé nhỏ không đáng kể đó thôi cũng đủ để làm tim y chân chính an tĩnh.
"Vũ nhi, trên đường có chút chuyện xảy ra, để ngươi chờ sốt ruột rồi!"
Dùng ngữ khí dỗ dành, Mộ Tịch Thịnh phát hiện bản thân ngày càng có tố chất vú em. Không có biện pháp, ai bảo bảo bối nhà hắn càng ngày càng khả ái.
"Hoàn hảo, Vũ nhi cũng không có chờ lâu, vừa rồi ta ———"
Đưa miệng lại gần tai Mộ Tịch Thịnh, thì thầm đem ngọn nguồn sự tình kể lại, trong đó tận lực lược bỏ những đoạn cảm tình bất minh, không phải sợ Mộ Tịch Thịnh ghen mà là vô thức bài xích không muốn nói ra.
"Được rồi, mặc kệ thế nào, chỉ cần ngươi hài lòng là được!" Sờ sờ tóc Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh hướng y gật đầu, "Có thể bắt đầu rồi, cha đã đem người bên ngoài đẩy đi hết, hiện tại chúng ta làm gì cũng không sợ có người tới quấy rối."
Ngày hôm nay Mạc Cơ phá lệ kì quái, từ lúc tới đến bây giờ một câu cũng không có nói, nếu như là bình thường chỉ sợ trời sắp đổ huyết vũ, thế nhưng bởi vì chuyện của Hách Liên Tĩnh lúc nãy, Mộ Ti Vũ cũng không có tinh thần đi để ý.
Chỉnh lý y phục, quyết định bắt đầu giải quyết đoạn nghiệt duyên kia.
Tiện tay triệu hồi Mặc Châu, lời nguyền rủa kia hình như là bản thân đột phát nghĩ ra, xem chừng vô luận là trong lịch sử của Thần tộc hay Ngự tộc căn bản đều không có một lời nguyền như vậy, có thể thứ này tồn tại trong hắc ám, cái này thì Mộ Ti Vũ không thể biết được.
Cơ mà cho dù không biết cũng không sao, Mặc Châu vốn tồn tại cùng thiên địa, nó có công năng khiến tất cả tà ác đều kinh sợ, cho nên cởi ra phong ấn này cũng là việc rất nhỏ mà thôi.
Chỉ là không đợi Mộ Ti Vũ hành động, Mặc Châu cư nhiên không nghe theo lệnh bắt đầu điên cuồng nhảy lên, phát sinh lục quang chói mắt.
Mạc Cơ vốn vẫn đứng không nói gì chậm rãi ngẩng đầu. Một đôi mắt huyết hồng tẩm đầy thị sát, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, nhanh chóng hướng Mộ Ti Vũ vọt tới.
"Vũ nhi, cẩn thận ———"
Mộ Tịch Thịnh thét chói tai, lao ra chắn trước người y.
…
Chú thích
(1) Phạn âm (hay phạm âm): Tiếng trời phật, tiếng tụng kinh niệm Phật… phàm là thanh âm liên quan đến Phật đều gọi là phạn âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.