Chương 2: Gọt một quả táo
Tạng Miêu Miêu
25/11/2021
Editor: Sasaswa
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân hết lần này tới lần khác gặm tay mình, chậm rãi nói: "Em ăn chút gì không?"
Cậu liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhả miệng ra, bất mãn nhấn mạnh nói: "Anh thật là kinh khủng."
Hám Thanh Châu nhướn mày nhìn vết cắn còn dính nước miếng: "Ừm, vậy em muốn ăn gì?"
Đường Bân nghiêng đầu bắt chéo chân đối mặt với hắn: "Anh."
Hám Thanh Châu đương nhiên không muốn vòng vo như vậy, chỉ thở dài: "Để anh nấu cho em một ít cháo, hay là...em muốn ăn một trái táo trước?"
Đường Bân nghe xong như mèo giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, ôm lấy hắn để đứng đậy, chửi ầm lên: "Tra táo!*"
*Tương tự cái từ 'tra nam', 'tra công' á mọi người, mà bây giờ bạn thụ đang nghĩ anh công là trái táo nên mới có cái từ 'tra táo' này.
Hám Thanh Châu nâng mông cậu lại để không ngã.
Đường Bân hít hít cái mũi nhỏ, có chút ủy khuất: "Anh cư nhiên để em ăn trái táo khác..."
Hắn bây giờ có chút hiểu rõ được Đường Bân, trên thực tế, hai người đã bốn năm rồi không gặp nhau, khi hắn vừa về nước đã lập tức ngỏ lời cầu hôn với cậu. Nhưng kết hôn chưa được một tuần, cha mẹ Đường Bân lại cùng lúc qua đời vì tai nạn xe.
Hám Thanh Châu biết cậu kết hôn với mình không phải vì tình yêu, sau khi đăng kí kết hôn cũng không tổ chức hôn lễ, cậu còn chưa kịp thông báo với cha mẹ mình. Vào cái đêm khi Đường Bân say rượu, hai người mới chính thức gọi là động phòng, nhưng sau đó cảnh tượng hai người im lặng không nói chuyện với nhau lại diễn ra trong cuộc sống hàng ngày.
Hám Thanh Châu nói theo ý của cậu: "Được, vậy không ăn táo, em muốn ăn cháo không?"
Vừa dứt lời bụng Đường Bân lại phát ra tiếng 'rột rột' biểu thị tình trạng trống rỗng của nó bây giờ.
Hám Thanh Châu: "Đói bụng đúng không, em muốn tự đi xuống hay để anh bế xuống?"
Đường Bân nghe vậy lập tức ôm lấy cổ hắn.
Dáng vẻ thân thiết này làm hắn bất giác nở nụ cười, ôm cậu vững vàng đi xuống lầu.
Đây là căn nhà riêng của Hám Thanh Châu, có hai tầng, hắn đã quen sống một mình nên bình thường chỉ có nhân viên dọn dẹp tới vào những ngày cố định.
Hám Thanh Châu đặt cậu lên sô pha, Đường Bân nhìn hắn đi vào phía phòng bếp, kinh ngạc nói: "Tráu táo biết nấu ăn, thật thần kì."
Hắn giải thích: "Anh sống một mình trong bốn năm đại học nên có nghiên cứu qua các công thức nấu ăn khi rảnh rỗi."
Đường Bân há to miệng: "Quaooo, trái táo biết học đại học."
Hám Thanh Châu: "..." Hắn cảm thấy cậu có lúc sẽ bình thường, có lúc sẽ bất bình thường.
Cậu ngồi một bên than thở nói: "Em còn tưởng mình chỉ có thể ăn táo."
Hám Thanh Châu nấu cháo với một số món ăn nhẹ, hắn nhớ những thứ cậu thích và cậu ghét nhưng hắn không biết khẩu vị của đối phương có thay đổi theo năm tháng rồi không.
Hắn vừa định hỏi thì nghe thấy tiếng kẽo kẹt từ ghế sô pha, nghe cậu mắng: "Tra táo, dám để em ăn trái táo khác." Cậu vừa nói vừa cầm một trái táo đỏ mọng lên. Kết quả là hắn thấy cảnh tượng người kia cắn rứt lương tâm cắn một miếng, thậm chí còn nghiêm túc nói: "Quả táo này so với anh còn ngon hơn nhiều."
Hám Thanh Châu: "..."
Đường Bân nói tiếp: "Mặc dù anh có thể nấu ăn và đi học, nhưng anh không ngon - tức là, anh đã mất đi tính chất cơ bản và quan trọng nhất của một trái táo."
Hám Thanh Châu: "..." Chà, thật có lỗi, anh không xứng để làm một trái táo.
Cậu nói xong lại nở nụ cười: "Nhưng anh cũng đừng quá tự ti, anh là trái táo của em, em sẽ không khinh thường anh. Mỗi con nhím nhỏ chỉ có một quả táo duy nhất."
Hám Thanh Châu chuẩn bị bữa ăn xong thì bưng lên bàn, Đường Bân trực tiếp ngồi xổm lên ghế.
Cậu hít hít mũi, hương thơm đồ ăn càng làm bụng cậu kêu loạn hơn, nhưng vẫn đáng thương chống cằm nói: "Thơm quá, nhưng nhím nhỏ không ăn được đồ ăn nấu chín, sẽ chết đó."
Hám Thanh Châu bưng bát cháo đặt trước mặt cậu, nghĩ ngợi rồi nói: "Trái táo còn nấu ăn được thì tại sao nhím nhỏ lại không thể ăn đồ đã nấu chín?"
Sau vài giây nghiêm túc suy nghĩ, Đường Bân lập tức gạt bỏ nguyên tắc của mình, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Hám Thanh Châu nghĩ, con nhím nhỏ này dùng đũa rất tốt.
Bây giờ hắn không biết cậu đang thực sự bị kích thích hay chỉ là giả vờ.
Đường Bân gần như ăn sạch hai đĩa thức ăn và một bát cháo, ăn no xong thì gục xuống bàn ợ một cái.
Hám Thanh Châu bế cậu lên đặt trên sô pha: "Chân tê rồi à?"
Dường như trong suốt bữa ăn cậu chỉ giữ nguyên một tư thế ngổi chồm hỗm.
Hắn vừa đặt Đường Bân xuống thì cậu lại đột nhiên mở to mắt, sau đó nằm thẳng nguồ rồi nhắm chặt mắt lại.
Hám Thanh Châu hoảng sợ: "Đường Bân?"
Nhưng người kia không có phản ứng gì, hắn vội vàng lấy điện thoại ra gọi 120. Chẳng lẽ trong bốn năm qua cậu giấu bệnh gì đó sao?
Hắn bối rối đến mức không biết bệnh gì làm cậu ngất xỉu, mà Đường Bân không có thuốc bên người, cả tuần này cũng không thấy ngất xỉu lần nào.
Xe cấp cứu chạy tới, sau khi thực hiện một loạt các bài kiểm tra ban đầu thì quyết định không chuyển cậu đến khoa thần kinh của bệnh viện.
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân vẫn không nhúc nhích ngồi trong lòng mình, không thể tin nói: "Cậu ấy đang giả bộ?"
Bác sĩ nhíu mày gật đầu: "Tất cả các chỉ số đều bình thường, chỉ là đang giả vờ."
Hám Thanh Châu không đến khoa thần kinh, hắn gọi cho Vương Thời.
Vương Thời vội vàng chạy tới với vẻ mặt khó tin: "Giả bộ mà còn chưa chịu tỉnh sao? Hay nhéo thử xem? Đau quá cậu ấy sẽ chịu mở mắt ra."
Hám Thanh Châu lạnh nhạt liếc y một cái: "Anh mua bằng đúng không?"
Tuy nói như vậy nhưng hắn cũng biết chuyên môn của y rất cao.
"Đùa chút thôi, hung dữ như vậy làm gì, loại chuyện này không có cách nào giải quyết được, chỉ là giả vờ thôi thì không cần quá lo lắng."
"Anh là bác sĩ mà không có lợi ích gì sao?"
Vương Thời ho khan một tiếng, giả vờ không quen hắn: "Vì cậu ấy nói mình là nhím nên có thể giải quyết theo cách của nhóm nhỏ, anh có thể tra trên mạng xem nhím nhỏ phải làm gì khi gặp ăn nhầm thức ăn."
Hám Thanh Châu tra cứu thử nhưng không có thông tin vào nói về việc phải làm gì khi nhím nhỏ ăn nhầm thức ăn, nhưng có thông tin của những con vật khác, trong đó hiệu quả nhất là rửa dạ dạy, cơ mà Đường Bân đang giả vờ, rửa dạ dày là không thể nên hắn chỉ có thể thử cách khác.
Hắn lấy một cái chén nhỏ đút cho cậu, Đường Bân lại ngậm chặt miệng không uống, không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn dường như cảm thấy đối phượng ngày càng ngậm chặt hơn.
Hám Thanh Châu không còn cách nào, đành để Vương Thời đi mua một ống tiêm.
Vương Thời cứng họng: "Hai người kết hôn rồi thì sao không dùng miệng đút cho cậu ấy đi."
Hám Thanh Châu liếc y.
Vương Thời vươn tay đầu hàng: "Được rồi, người có tiền là lớn nhất."
Sau khi Vương Thời đi mua về, Hám Thanh Châu rút cây kim ra rồi truyền nước vào miệng Đường Bân.
Đường Bân mở mắt ra ngay khi chỉ dùng một nửa ống tiêm, cậu thì thào nói: "Em nói rồi mà, nhím nhỏ không ăn được đồ ăn nấu chín." . Đam Mỹ Hay
Vương Thời ngồi xổm xuống: "Con nhím nhỏ, tôi có thể nói chuyện với cậu không?"
Đường Bân quay đầu nhìn y rồi liếc mắt một cái, lập tức xoay người đưa lưng về phía y.
Vường Thời nghĩ nếu người này thật sự là một con nhím nhỏ thì giờ khác này có lẽ gai đã dựng đứng lên rồi.
Y mở mắt ra lừa gạt con nhím: "Tôi biết bí mật của quả táo của cậu, cậu có muốn biết không?"
Đường Bân mím môi: "Nhím nhỏ ngốc lắm, nhím nhỏ không biết bí mật là gì."
Vương Thời thay đổi quan điểm của mình: "Tôi biết một cách để làm trái táo của cậu ngon hơn, cậu có muốn nghe không?"
Đương Bân đương nhiên đã bị dụ.
Hám Thanh Châu cho rằng Vương Thời muốn lấy lòng cậu.
Nửa tiếng sau ---
Cánh cửa được đẩy ra.
Vương Thời: "Cậu ấy tin chắc rằng mình là một con nhím nhỏ, nhưng ngoại trừ gọi anh là trái táo thì không ai có thể thay đổi nhận thức của cậu ấy được."
Đường Bân vừa đi ra liền bướng bỉnh nắm lấy cánh tay Hám Thanh Châu kêu hắn đi tắm, nghiêm túc nói: "Bác sĩ thiểu não nói nguyên nhân khiến anh không ngon miệng là do anh quá bẩn, phải được tắm rửa sạch sẽ."
Hám Thanh Châu nhìn Vương Thời.
Y lấp lửng nói: "Tôi bịa đại."
Đường Bân nghĩ: "Nhưng mà quả táo không thể tự làm sạch mình được, vì vậy để em tắm cho anh."
Hám Thanh Châu lại nhìn Vương Thời.
Y nói: "Đó không phải việc của tôi. Tôi đi đây, chúc hai người vui vẻ."
Mặc dù Hám Thanh Châu rất muốn nhưng làm sao hắn có thể để Đường Bân tắm cho mình được chứ? Hắn không thích lợi dụng người khác khi người đó đang gặp nguy, đặc biệt là Đường Bân.
Vào cái đêm tân hôn hắn cúng không ép cậu làm chuyện đó, hiện tại lại càng không muốn thừa dịp đầu óc cậu có vấn đề mà chiếm tiện nghi.
Hám Thanh Châu hi vọng rằng cậu sẽ không hối hận trong cuộc hôn nhân này, nếu có, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng mà để cậu rời đi nếu cậu muốn.
Nhưng Đương Bân vẫn bướng bình, nhìn hắn nói: "Anh không thích sạch sẽ."
Hám Thanh Châu: "Anh tự tắm được."
Cậu lắc đầu: "Trái táo không tự tắm được."
"Nhưng anh khác với nhưng trái táo khác. Anh có thể nấu ăn, đọc sách, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi anh có thể tự tắm cho mình."
Đường Bân suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Hèn gì anh không ngon."
Hám Thánh Châu: "..." Là lỗi của anh.
Cậu nghiêm túc chỉ dạy: "Thứ quan trọng nhất của một trái táo là nó có vị ngon. Anh nếu làm như vậy chính là lẫn lộn đầu đuôi."
Hám Thanh Châu: "..."
Đường Bân khoác tay: "Anh không cần tự mình tắm, để em tắm cho."
Hám Thanh Châu: "..." Hắn không rõ là Đường Bân ăn hắn hay là hắn sẽ ăn Đường Bân trong lúc hai người tắm nữa.
Hám Thanh không giúp được gì cho cậu, trong lúc hắn nghĩ rằng Đường Bân sẽ đưa mình vào phòng tắm thì cậu lại đưa hắn đến bồn rửa mặt.
À, đúng rồi, hắn cũng biết là rau củ quả phải được rửa sạch trong bồn rửa mới không làm mất đi chất dinh dưỡng của nó.
Hám Thanh Châu tâm trạng phức tạp.
Đường Bân nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Cởi quần áo."
Hám Thanh Châu: "..."
Cậu vỗ vỗ đầu hắn: "Ồ đúng rồi, trái táo không tự cởi quần áo được, để em giúp anh."
Hắn thực sự không muốn dắt chim vào bếp.
Cậu đi tới cởi từng nút áo, chợt nghĩ ra điều gì đó khó hiểu: "Tại sao anh lại mặc quần áo cho trái táo chứ? Táo không mặc quần áo, đừng mặc nữa."
Hám Thanh Châu khuất phục: "Đây không phải quần áo, mà là vỏ táo."
Đường Bật gật đầu, sau đó nói: "Chẳng trách ăn anh lại không ngon, vỏ táo rất chát, em thích ăn táo gọt vỏ, anh đừng mặc quần áo nữa."
Hám Thanh Châu nghĩ, khi người kia cắn vào cánh tay mình đã vén tay áo lên, như vậy không phải đã cắn vào da sao?
Và, không phải Đường Bân đang thật sự giả vờ chứ?
Hám Thanh Châu liếc nhìn cậu vài cái, phủ nhận, không cần thiết, vô nghĩa.
Bảng trắng-----
Đường Bân: Mình không phải nhím, chỉ là không thích ăn táo có vỏ mà thôi!
Tác giả: Bảng trắng giống như đoạn độc thoại trong lòng, không liên quan đến mạch truyện chính, chỉ nhằm mục đích làm vui vẻ bạn đọc.
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân hết lần này tới lần khác gặm tay mình, chậm rãi nói: "Em ăn chút gì không?"
Cậu liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhả miệng ra, bất mãn nhấn mạnh nói: "Anh thật là kinh khủng."
Hám Thanh Châu nhướn mày nhìn vết cắn còn dính nước miếng: "Ừm, vậy em muốn ăn gì?"
Đường Bân nghiêng đầu bắt chéo chân đối mặt với hắn: "Anh."
Hám Thanh Châu đương nhiên không muốn vòng vo như vậy, chỉ thở dài: "Để anh nấu cho em một ít cháo, hay là...em muốn ăn một trái táo trước?"
Đường Bân nghe xong như mèo giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, ôm lấy hắn để đứng đậy, chửi ầm lên: "Tra táo!*"
*Tương tự cái từ 'tra nam', 'tra công' á mọi người, mà bây giờ bạn thụ đang nghĩ anh công là trái táo nên mới có cái từ 'tra táo' này.
Hám Thanh Châu nâng mông cậu lại để không ngã.
Đường Bân hít hít cái mũi nhỏ, có chút ủy khuất: "Anh cư nhiên để em ăn trái táo khác..."
Hắn bây giờ có chút hiểu rõ được Đường Bân, trên thực tế, hai người đã bốn năm rồi không gặp nhau, khi hắn vừa về nước đã lập tức ngỏ lời cầu hôn với cậu. Nhưng kết hôn chưa được một tuần, cha mẹ Đường Bân lại cùng lúc qua đời vì tai nạn xe.
Hám Thanh Châu biết cậu kết hôn với mình không phải vì tình yêu, sau khi đăng kí kết hôn cũng không tổ chức hôn lễ, cậu còn chưa kịp thông báo với cha mẹ mình. Vào cái đêm khi Đường Bân say rượu, hai người mới chính thức gọi là động phòng, nhưng sau đó cảnh tượng hai người im lặng không nói chuyện với nhau lại diễn ra trong cuộc sống hàng ngày.
Hám Thanh Châu nói theo ý của cậu: "Được, vậy không ăn táo, em muốn ăn cháo không?"
Vừa dứt lời bụng Đường Bân lại phát ra tiếng 'rột rột' biểu thị tình trạng trống rỗng của nó bây giờ.
Hám Thanh Châu: "Đói bụng đúng không, em muốn tự đi xuống hay để anh bế xuống?"
Đường Bân nghe vậy lập tức ôm lấy cổ hắn.
Dáng vẻ thân thiết này làm hắn bất giác nở nụ cười, ôm cậu vững vàng đi xuống lầu.
Đây là căn nhà riêng của Hám Thanh Châu, có hai tầng, hắn đã quen sống một mình nên bình thường chỉ có nhân viên dọn dẹp tới vào những ngày cố định.
Hám Thanh Châu đặt cậu lên sô pha, Đường Bân nhìn hắn đi vào phía phòng bếp, kinh ngạc nói: "Tráu táo biết nấu ăn, thật thần kì."
Hắn giải thích: "Anh sống một mình trong bốn năm đại học nên có nghiên cứu qua các công thức nấu ăn khi rảnh rỗi."
Đường Bân há to miệng: "Quaooo, trái táo biết học đại học."
Hám Thanh Châu: "..." Hắn cảm thấy cậu có lúc sẽ bình thường, có lúc sẽ bất bình thường.
Cậu ngồi một bên than thở nói: "Em còn tưởng mình chỉ có thể ăn táo."
Hám Thanh Châu nấu cháo với một số món ăn nhẹ, hắn nhớ những thứ cậu thích và cậu ghét nhưng hắn không biết khẩu vị của đối phương có thay đổi theo năm tháng rồi không.
Hắn vừa định hỏi thì nghe thấy tiếng kẽo kẹt từ ghế sô pha, nghe cậu mắng: "Tra táo, dám để em ăn trái táo khác." Cậu vừa nói vừa cầm một trái táo đỏ mọng lên. Kết quả là hắn thấy cảnh tượng người kia cắn rứt lương tâm cắn một miếng, thậm chí còn nghiêm túc nói: "Quả táo này so với anh còn ngon hơn nhiều."
Hám Thanh Châu: "..."
Đường Bân nói tiếp: "Mặc dù anh có thể nấu ăn và đi học, nhưng anh không ngon - tức là, anh đã mất đi tính chất cơ bản và quan trọng nhất của một trái táo."
Hám Thanh Châu: "..." Chà, thật có lỗi, anh không xứng để làm một trái táo.
Cậu nói xong lại nở nụ cười: "Nhưng anh cũng đừng quá tự ti, anh là trái táo của em, em sẽ không khinh thường anh. Mỗi con nhím nhỏ chỉ có một quả táo duy nhất."
Hám Thanh Châu chuẩn bị bữa ăn xong thì bưng lên bàn, Đường Bân trực tiếp ngồi xổm lên ghế.
Cậu hít hít mũi, hương thơm đồ ăn càng làm bụng cậu kêu loạn hơn, nhưng vẫn đáng thương chống cằm nói: "Thơm quá, nhưng nhím nhỏ không ăn được đồ ăn nấu chín, sẽ chết đó."
Hám Thanh Châu bưng bát cháo đặt trước mặt cậu, nghĩ ngợi rồi nói: "Trái táo còn nấu ăn được thì tại sao nhím nhỏ lại không thể ăn đồ đã nấu chín?"
Sau vài giây nghiêm túc suy nghĩ, Đường Bân lập tức gạt bỏ nguyên tắc của mình, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Hám Thanh Châu nghĩ, con nhím nhỏ này dùng đũa rất tốt.
Bây giờ hắn không biết cậu đang thực sự bị kích thích hay chỉ là giả vờ.
Đường Bân gần như ăn sạch hai đĩa thức ăn và một bát cháo, ăn no xong thì gục xuống bàn ợ một cái.
Hám Thanh Châu bế cậu lên đặt trên sô pha: "Chân tê rồi à?"
Dường như trong suốt bữa ăn cậu chỉ giữ nguyên một tư thế ngổi chồm hỗm.
Hắn vừa đặt Đường Bân xuống thì cậu lại đột nhiên mở to mắt, sau đó nằm thẳng nguồ rồi nhắm chặt mắt lại.
Hám Thanh Châu hoảng sợ: "Đường Bân?"
Nhưng người kia không có phản ứng gì, hắn vội vàng lấy điện thoại ra gọi 120. Chẳng lẽ trong bốn năm qua cậu giấu bệnh gì đó sao?
Hắn bối rối đến mức không biết bệnh gì làm cậu ngất xỉu, mà Đường Bân không có thuốc bên người, cả tuần này cũng không thấy ngất xỉu lần nào.
Xe cấp cứu chạy tới, sau khi thực hiện một loạt các bài kiểm tra ban đầu thì quyết định không chuyển cậu đến khoa thần kinh của bệnh viện.
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân vẫn không nhúc nhích ngồi trong lòng mình, không thể tin nói: "Cậu ấy đang giả bộ?"
Bác sĩ nhíu mày gật đầu: "Tất cả các chỉ số đều bình thường, chỉ là đang giả vờ."
Hám Thanh Châu không đến khoa thần kinh, hắn gọi cho Vương Thời.
Vương Thời vội vàng chạy tới với vẻ mặt khó tin: "Giả bộ mà còn chưa chịu tỉnh sao? Hay nhéo thử xem? Đau quá cậu ấy sẽ chịu mở mắt ra."
Hám Thanh Châu lạnh nhạt liếc y một cái: "Anh mua bằng đúng không?"
Tuy nói như vậy nhưng hắn cũng biết chuyên môn của y rất cao.
"Đùa chút thôi, hung dữ như vậy làm gì, loại chuyện này không có cách nào giải quyết được, chỉ là giả vờ thôi thì không cần quá lo lắng."
"Anh là bác sĩ mà không có lợi ích gì sao?"
Vương Thời ho khan một tiếng, giả vờ không quen hắn: "Vì cậu ấy nói mình là nhím nên có thể giải quyết theo cách của nhóm nhỏ, anh có thể tra trên mạng xem nhím nhỏ phải làm gì khi gặp ăn nhầm thức ăn."
Hám Thanh Châu tra cứu thử nhưng không có thông tin vào nói về việc phải làm gì khi nhím nhỏ ăn nhầm thức ăn, nhưng có thông tin của những con vật khác, trong đó hiệu quả nhất là rửa dạ dạy, cơ mà Đường Bân đang giả vờ, rửa dạ dày là không thể nên hắn chỉ có thể thử cách khác.
Hắn lấy một cái chén nhỏ đút cho cậu, Đường Bân lại ngậm chặt miệng không uống, không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn dường như cảm thấy đối phượng ngày càng ngậm chặt hơn.
Hám Thanh Châu không còn cách nào, đành để Vương Thời đi mua một ống tiêm.
Vương Thời cứng họng: "Hai người kết hôn rồi thì sao không dùng miệng đút cho cậu ấy đi."
Hám Thanh Châu liếc y.
Vương Thời vươn tay đầu hàng: "Được rồi, người có tiền là lớn nhất."
Sau khi Vương Thời đi mua về, Hám Thanh Châu rút cây kim ra rồi truyền nước vào miệng Đường Bân.
Đường Bân mở mắt ra ngay khi chỉ dùng một nửa ống tiêm, cậu thì thào nói: "Em nói rồi mà, nhím nhỏ không ăn được đồ ăn nấu chín." . Đam Mỹ Hay
Vương Thời ngồi xổm xuống: "Con nhím nhỏ, tôi có thể nói chuyện với cậu không?"
Đường Bân quay đầu nhìn y rồi liếc mắt một cái, lập tức xoay người đưa lưng về phía y.
Vường Thời nghĩ nếu người này thật sự là một con nhím nhỏ thì giờ khác này có lẽ gai đã dựng đứng lên rồi.
Y mở mắt ra lừa gạt con nhím: "Tôi biết bí mật của quả táo của cậu, cậu có muốn biết không?"
Đường Bân mím môi: "Nhím nhỏ ngốc lắm, nhím nhỏ không biết bí mật là gì."
Vương Thời thay đổi quan điểm của mình: "Tôi biết một cách để làm trái táo của cậu ngon hơn, cậu có muốn nghe không?"
Đương Bân đương nhiên đã bị dụ.
Hám Thanh Châu cho rằng Vương Thời muốn lấy lòng cậu.
Nửa tiếng sau ---
Cánh cửa được đẩy ra.
Vương Thời: "Cậu ấy tin chắc rằng mình là một con nhím nhỏ, nhưng ngoại trừ gọi anh là trái táo thì không ai có thể thay đổi nhận thức của cậu ấy được."
Đường Bân vừa đi ra liền bướng bỉnh nắm lấy cánh tay Hám Thanh Châu kêu hắn đi tắm, nghiêm túc nói: "Bác sĩ thiểu não nói nguyên nhân khiến anh không ngon miệng là do anh quá bẩn, phải được tắm rửa sạch sẽ."
Hám Thanh Châu nhìn Vương Thời.
Y lấp lửng nói: "Tôi bịa đại."
Đường Bân nghĩ: "Nhưng mà quả táo không thể tự làm sạch mình được, vì vậy để em tắm cho anh."
Hám Thanh Châu lại nhìn Vương Thời.
Y nói: "Đó không phải việc của tôi. Tôi đi đây, chúc hai người vui vẻ."
Mặc dù Hám Thanh Châu rất muốn nhưng làm sao hắn có thể để Đường Bân tắm cho mình được chứ? Hắn không thích lợi dụng người khác khi người đó đang gặp nguy, đặc biệt là Đường Bân.
Vào cái đêm tân hôn hắn cúng không ép cậu làm chuyện đó, hiện tại lại càng không muốn thừa dịp đầu óc cậu có vấn đề mà chiếm tiện nghi.
Hám Thanh Châu hi vọng rằng cậu sẽ không hối hận trong cuộc hôn nhân này, nếu có, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng mà để cậu rời đi nếu cậu muốn.
Nhưng Đương Bân vẫn bướng bình, nhìn hắn nói: "Anh không thích sạch sẽ."
Hám Thanh Châu: "Anh tự tắm được."
Cậu lắc đầu: "Trái táo không tự tắm được."
"Nhưng anh khác với nhưng trái táo khác. Anh có thể nấu ăn, đọc sách, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi anh có thể tự tắm cho mình."
Đường Bân suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Hèn gì anh không ngon."
Hám Thánh Châu: "..." Là lỗi của anh.
Cậu nghiêm túc chỉ dạy: "Thứ quan trọng nhất của một trái táo là nó có vị ngon. Anh nếu làm như vậy chính là lẫn lộn đầu đuôi."
Hám Thanh Châu: "..."
Đường Bân khoác tay: "Anh không cần tự mình tắm, để em tắm cho."
Hám Thanh Châu: "..." Hắn không rõ là Đường Bân ăn hắn hay là hắn sẽ ăn Đường Bân trong lúc hai người tắm nữa.
Hám Thanh không giúp được gì cho cậu, trong lúc hắn nghĩ rằng Đường Bân sẽ đưa mình vào phòng tắm thì cậu lại đưa hắn đến bồn rửa mặt.
À, đúng rồi, hắn cũng biết là rau củ quả phải được rửa sạch trong bồn rửa mới không làm mất đi chất dinh dưỡng của nó.
Hám Thanh Châu tâm trạng phức tạp.
Đường Bân nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Cởi quần áo."
Hám Thanh Châu: "..."
Cậu vỗ vỗ đầu hắn: "Ồ đúng rồi, trái táo không tự cởi quần áo được, để em giúp anh."
Hắn thực sự không muốn dắt chim vào bếp.
Cậu đi tới cởi từng nút áo, chợt nghĩ ra điều gì đó khó hiểu: "Tại sao anh lại mặc quần áo cho trái táo chứ? Táo không mặc quần áo, đừng mặc nữa."
Hám Thanh Châu khuất phục: "Đây không phải quần áo, mà là vỏ táo."
Đường Bật gật đầu, sau đó nói: "Chẳng trách ăn anh lại không ngon, vỏ táo rất chát, em thích ăn táo gọt vỏ, anh đừng mặc quần áo nữa."
Hám Thanh Châu nghĩ, khi người kia cắn vào cánh tay mình đã vén tay áo lên, như vậy không phải đã cắn vào da sao?
Và, không phải Đường Bân đang thật sự giả vờ chứ?
Hám Thanh Châu liếc nhìn cậu vài cái, phủ nhận, không cần thiết, vô nghĩa.
Bảng trắng-----
Đường Bân: Mình không phải nhím, chỉ là không thích ăn táo có vỏ mà thôi!
Tác giả: Bảng trắng giống như đoạn độc thoại trong lòng, không liên quan đến mạch truyện chính, chỉ nhằm mục đích làm vui vẻ bạn đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.