Chương 12: Koala nhỏ gặp mẹ chồng
Tạng Miêu Miêu
13/12/2021
Hám Thanh Châu nghĩ rằng mình nên giải thích rõ ràng tính nghiêm trọng
của việc này với Đường Bân, điều này làm hắn rất phiền lòng, cho dù là
cắm hoa trên đầu, biến văn phòng thành rừng cây, hay là chuyện phá di
động của dì Lý cách đây vài ngày, đều có chút quá mức tùy hứng làm bậy.
Nhưng mà...Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân dè dặt nhìn mình liền quên mất muốn nói gì, chỉ muốn dỗ dành ôm ôm cậu, thậm chí còn nghĩ rằng những chuyện cậu làm ra không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Đường Bân làm như vậy chỉ vì bị bệnh.
Trong lúc suy nghĩ của hắn đang bay loạn xạ, âm thanh từ bụng cậu phá vỡ sự im lặng trong thang máy.
Thấy Hám Thanh Châu phớt lờ mình hồi lâu, Đường Bân nghĩ là vì câu trả lời của mình mà hắn tức giận, trong lòng có chút áy náy, nghe thấy tiếng bụng kêu liền thấy ủy khuất.
Ngẫm lại trưa giờ cậu không ăn gì, cây lớn còn giận cậu, không cho cậu ôm, không cho cậu ăn... Đường Bân càng nghĩ càng xót xa, cảm thấy mình chính là con Koala nhỏ đáng thương nhất thế giới này. Mới nghĩ vậy thôi mà mũi đã thấy hơi chua xót.
Sau đó Hám Thanh Châu đột nhiên nhìn thấy đôi mắt long lanh của cậu rớt xuống một giọt nước mắt.
Hắn lập tức hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt cho cậu, hiếm thấy lắp bắp: "Em...sao lại khóc rồi?"
Đường Bâni đang đau khổ sau khi nghe thấy hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi mình thì lập tức khóc còn dữ dội hơn.
Hám Thanh Châu không biết nên làm sao với tình huống trước mắt mình.
Đường Bân khóc hồi lâu vẫn không thấy Hám Thanh Châu có ý định ôm mình thì càng khóc lớn hơn, thậm chí còn có tiếng nấc nhẹ, liên tục than thở: "Anh...anh mặc kệ em, không cho em ôm..."
Hám Thanh Châu vội vàng ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng: "Không có, anh quan tâm, anh đang ôm em đây."
"Anh...anh còn giết em."
Hám Thanh Châu chậm rãi an ủi: "Không có, anh không có ý đó."
Đường Bân vừa than vừa khóc, loạn thất bát tao cáo buộc tội lên người Hám Thanh Châu.
Hắn một mực phủ nahạn, dỗ dành nói nhiều điều tốt với cậu, hứa hẹn không ít chuyện.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Đường Bân ngốc nghếch khóc lóc thương tâm như vậy.
Đường Bân khóc mệt, yếu ớt dựa vào vai Hám Thanh Châu, tiếng bụng lại vang lên.
Hắn nói: "Đói bụng sao, em muốn ăn gì? Anh kêu thư ký đi mua."
Cậu khịt mũi, mặc kệ hắn.
Thật là, oan ức xong lập tức kiêu ngạo trở lại.
Hám Thanh Châu sờ sờ đầu: "Bánh dâu?"
Đường Bân hừ một tiếng, nhưng âm thanh đã bớt giận hơn trước.
"Em còn muốn ăn miến hoa không?"
Đường Bân tiếp tục hừ mạnh một tiếng nữa.
Hám Thanh Châu không biết vì sao lại muốn cười một tiếng, bộ dáng của cậu lúc này là không muốn ăn nữa rồi.
"Vậy em ăn một cái bánh thì có đủ no không?"
Lần này cậu không hừ nữa nữa mà mở to hai mắt nhìn hắn, trong phút chốc lại tức giận: "Anh...anh vừa hứa với em là sau này em muốn ăn bao nhiêu cái bánh cũng được, bây giờ anh muốn đổi ý sao?"
Hám Thanh Châu hoảng hốt khi thấy cậu khóc liên tục, đối phương nói cái gì hắn liền đáp ứng cái đó.
Hắn nghĩ nếu mình cò kè mặc cả với Đường Bân, đối phương nhất định sẽ cố tình ầm ĩ một phen, chỉ bất đắc dĩ hỏi: "Vậy em muốn ăn mấy cái?"
Hai mắt cậu lấp lánh, duỗi hai lòng bàn tay, hưng phấn nói: "Mười cái!"
Tầm mắt Hám Thanh Châu dời xuống bụng cậu, buồn cười: "Được."
Đường Bân hoài nghi, kéo kéo tay áo Hám Thanh Châu, hỏi lại lần nữa: "Thật sao?"
"Thật."
Hai mắt Đường Bân lập tức cong thành trăng lưỡi liềm, hôn lên môi hắn ngay tức khắc.
Hám Thanh Châu sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên có chút áy náy: "Vậy anh nhờ thư kí mua cho em được không?"
Cậu nhu thuận kéo dài âm thanh: "Dạ được-----"
Hai mươi phút sau--
Trương Mẫn xuất hiện trước phòng làm việc, hai tay cầm hai túi, đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Đường Bân, nói: "Kia....Tiệm bánh chỉ còn một cái bánh ngọt, tôi có mua thêm một phần cơm thịt kho..."
*Cơm thịt kho
Đường Bân là một Koala nhỏ, không phải một kẻ ngốc, làm sao tiệm bánh chỉ còn một cái bánh thôi chứ!? Mà kể cả tiệm bánh đó hết thì không lẽ mấy tiệm khác cũng không có sao?!
Trương Mẫn lau mồ hôi lạnh trên trán, cô chỉ làm theo mệnh lệnh, không muốn nói dối phu nhân mà...Làm thư ký sao mà khó như vậy chứ?
"Bữa ăn...tôi... tôi để trên bàn..." Trương Mẫn lắp bắp nói.
Đường Bân tức giận đứng trên sôpha, nhìn Hám Thanh Châu đang ngồi trên ghế làm việc.
Hắn cúi đầu, lật xem các tập tài liệu.
Đường Bân nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Hám Thanh Châu, giơ tay ra muốn lấy điện thoại: "Em muốn tự gọi món!"
Hám Thanh Châu giữ tay đang sờ soạng của cậu, nháy mắt với thư ký kêu cô mau ra ngoài, sau đó chậm rãi nói với cậu: "Anh mua đồ ăn hết rồi, không ăn thì phí lắm."
Đường Bân không chịu: "Để đó buổi tối em ăn."
"Em có nhớ quán thịt kho cạnh trường cấp ba của chúng ta không?"
Đường Bân ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh mua ở đó?"
"Ừm."
Đường Bân hiếm thấy lùi lại một bước, khịt mũi một cái rồi đi tới sôpha ngồi xuống ăn cơm.
Khi con học cấp ba, Hám Thanh Châu thường đưa cậu đến quán thịt kho đó để ăn, bây giờ hắn vẫn còn nhớ lần đầu đến đó, Đường Bân gắp một miếng bỏ vào miệng, khoa trương nói: "Đây là món thịt kho ngon nhất mà em từng ăn! Thật đó!"
Sau đó cậu dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hám Thanh Châu cắn một miếng: "Siêu ngon phải không?"
Vào lúc đó, Hám Thanh Châu không thể cảm nhận được sự khác biệt giữa cơm thịt kho ở quán này so với các quán khác, nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Đường Bân quả thật nó trở nên ngon hơn một cách khó giải thích.
- -----
Vừa về đến nhà, điện thoại của Hám Thanh Châu vang lên.
Hắn vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa nghe điện thoại.
Đường Bân tò mò ghé sát tai mình lại gần tai hắn. Hám Thanh Châu thấy động tác của cậu có chút buồn cười, bóp bóp gáy cậu.
Đường Bân rùng mình một cái nhảy lùi lại như một con mèo bị giẫm đuôi.
Hám Thanh Châu hoàn toàn bị phản ứng của cậu làm cho buồn cười, ngay cả giọng điệu cũng vui vẻ: "Mẹ, rảnh rỗi gọi điện cho con sao?"
Đường Bân ban đầu có chút khó chịu nhưng nghe xong lời này lập tức mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hám Thanh Châu không chớp mắt.
Một giọng nói khó chịu vang lên từ đầu dây bên kia: "Mẹ không gọi cho con là con không biết đường gọi cho mẹ luôn đúng không?"
"Có sao?" Hám Thanh Châu cúi đầu thay giày: "Con vừa định gọi cho mẹ thì mẹ đã gọi cho con rồi, đây không phải là tâm linh tương thông sao?"
Điền Bội Quân nở nụ cười đắc ý: "Y chang như cha con, lúc nào cũng nói mấy lời mẹ thích nghe."
"Không đâu, con nói thật đó."
Hám Thanh Châu thay giày xong thì ngẩng đầu, thấy cơ thể Đường Bân gần như dán hẳn lên tai hắn.
Hắn đẩy cậu ra, sau đó ngồi xổm xuống lấy dép lệ, dùng ánh mắt ra hiệu kêu cậu thay giày.
Đường Bân phớt lờ ánh mắt của hắn, ôm eo Hám Thanh Châu, lười biếng ngáp một cái: "Em không thay đâu."
Điền Bội Quân ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng cậu nên hỏi: "Có ai bên cạnh con sao?"
"Vâng." Hắn thừa nhận: "Là Đường Bân."
"Đường Bân? Hai đứa còn liên lạc sao?"
Trước khi Hám Thanh Châu và Đường Bân vào đại học, hai nhà là hàng xóm đối điện nhau, dù giao tình của hai bên gia đình không tính là quá thân thiết nhưng vẫn giữ mối quan hệ hàng xóm láng giềng. Nhưng sức khỏe của Điền Bội Quân không tốt, cha hắn đau lòng vợ mình, sau khi Hám Thanh Châu tốt nghiệp thì lập tức rời xa thành thị, mua một căn biệt thự ở gần sườn núi, sau đó quan hệ giữa hai nhà cũng dần dần biến mất.
Hám Thanh Châu không nói với ba mẹ mình về cuộc hôn nhân với Đường Bân. Kỳ thật là hắn có chút tâm tư riêng, hắn không muốn ba mẹ biết Đường Bân không thực sự muốn kết hôn với mình rồi từ đó không xem trọng cuộc hôn nhân này, sinh ra thành kiến với Đường Bân.
"Mẹ nhớ hai đứa chơi rất thân với nhau. Từ hồi học mẫu giáo đến cấp ba lúc nào cũng đi chung, nhưng mẹ không nghe con nhắc tới Đường Bân nhiều kể từ khi vào đại học nữa."
Hám Thanh Châu quay đầu liến nhìn Đường Bân đang vùi đầu vào cổ hắn, hừ một tiếng.
"À, đúng rồi." Điền Bội Quân đột nhiên nhớ tới gì đó: "Hình như mẹ nghe nói ba mẹ Đường Bân vừa mất trong một vụ tai nạn các đây mấy ngày?"
Hám Thanh Châu giật mình, vô thức liếc nhìn Đường Bân, may mà người kia không có phản ứng gì.
Hám Thanh Châu trịnh trọng nói: "Đừng nhắc tới chuyện này."
"Ừm."
Điền Bội Quân cũng chỉ tình cờ nhắc đến, bà và mẹ Đường Bân không thân nhau lắm, cả hai không cùng một chí hướng.
Hám Thanh Châu đưa Đường Bân đến ghế sôpha để cậu ngồi xuống, sau đó đi ra ngoài hành lang lấy dép, ngồi xổm xuống thay giày cho cậu.
Đường Bân nghiêng đầu nhìn hắn, đối phương vừa mang xong cậu đã lắc lắc chân giũ bỏ dép trên chân.
Hám Thanh Châu vỗ nhẹ vào mu bàn chân cậu. Rõ ràng là hắn không dùng nhiều lực thế mà cậu lại rên rỉ: "Đau quá!"
Điền Bội Quân ở đầu dây bên kia nghe thấy: "Hả? Sao vậy?"
"Không sao," Hắn nói: "Đường Bân đập vào góc bàn."
Bà hiểu ra: "Ồ, vậy hai đứa trò chuyện đi, mẹ không làm phiền nữa, mẹ đi xem ba con đang làm món gì."
Đường Bân có chút không vui nghe Hám Thanh Châu trả lời, cúi người định nhào lên sôpha ôm lấy hắn. Hám Thanh Châu sửng sốt, vội vàng bỏ điện thoại xuống bắt lấy người kia.
Ngay khi hắn định thở phào nhẹ nhõm thì thấy Đường Bân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại sáng lên, kêu: "Mẹ!"
Hám Thanh Châu sững sờ một lúc.
Điền Bội Quân đang chuẩn bị cúp máy cũng bị tiếng gọi này làm cho choáng váng.
Nhưng mà...Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân dè dặt nhìn mình liền quên mất muốn nói gì, chỉ muốn dỗ dành ôm ôm cậu, thậm chí còn nghĩ rằng những chuyện cậu làm ra không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Đường Bân làm như vậy chỉ vì bị bệnh.
Trong lúc suy nghĩ của hắn đang bay loạn xạ, âm thanh từ bụng cậu phá vỡ sự im lặng trong thang máy.
Thấy Hám Thanh Châu phớt lờ mình hồi lâu, Đường Bân nghĩ là vì câu trả lời của mình mà hắn tức giận, trong lòng có chút áy náy, nghe thấy tiếng bụng kêu liền thấy ủy khuất.
Ngẫm lại trưa giờ cậu không ăn gì, cây lớn còn giận cậu, không cho cậu ôm, không cho cậu ăn... Đường Bân càng nghĩ càng xót xa, cảm thấy mình chính là con Koala nhỏ đáng thương nhất thế giới này. Mới nghĩ vậy thôi mà mũi đã thấy hơi chua xót.
Sau đó Hám Thanh Châu đột nhiên nhìn thấy đôi mắt long lanh của cậu rớt xuống một giọt nước mắt.
Hắn lập tức hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt cho cậu, hiếm thấy lắp bắp: "Em...sao lại khóc rồi?"
Đường Bâni đang đau khổ sau khi nghe thấy hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi mình thì lập tức khóc còn dữ dội hơn.
Hám Thanh Châu không biết nên làm sao với tình huống trước mắt mình.
Đường Bân khóc hồi lâu vẫn không thấy Hám Thanh Châu có ý định ôm mình thì càng khóc lớn hơn, thậm chí còn có tiếng nấc nhẹ, liên tục than thở: "Anh...anh mặc kệ em, không cho em ôm..."
Hám Thanh Châu vội vàng ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng: "Không có, anh quan tâm, anh đang ôm em đây."
"Anh...anh còn giết em."
Hám Thanh Châu chậm rãi an ủi: "Không có, anh không có ý đó."
Đường Bân vừa than vừa khóc, loạn thất bát tao cáo buộc tội lên người Hám Thanh Châu.
Hắn một mực phủ nahạn, dỗ dành nói nhiều điều tốt với cậu, hứa hẹn không ít chuyện.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Đường Bân ngốc nghếch khóc lóc thương tâm như vậy.
Đường Bân khóc mệt, yếu ớt dựa vào vai Hám Thanh Châu, tiếng bụng lại vang lên.
Hắn nói: "Đói bụng sao, em muốn ăn gì? Anh kêu thư ký đi mua."
Cậu khịt mũi, mặc kệ hắn.
Thật là, oan ức xong lập tức kiêu ngạo trở lại.
Hám Thanh Châu sờ sờ đầu: "Bánh dâu?"
Đường Bân hừ một tiếng, nhưng âm thanh đã bớt giận hơn trước.
"Em còn muốn ăn miến hoa không?"
Đường Bân tiếp tục hừ mạnh một tiếng nữa.
Hám Thanh Châu không biết vì sao lại muốn cười một tiếng, bộ dáng của cậu lúc này là không muốn ăn nữa rồi.
"Vậy em ăn một cái bánh thì có đủ no không?"
Lần này cậu không hừ nữa nữa mà mở to hai mắt nhìn hắn, trong phút chốc lại tức giận: "Anh...anh vừa hứa với em là sau này em muốn ăn bao nhiêu cái bánh cũng được, bây giờ anh muốn đổi ý sao?"
Hám Thanh Châu hoảng hốt khi thấy cậu khóc liên tục, đối phương nói cái gì hắn liền đáp ứng cái đó.
Hắn nghĩ nếu mình cò kè mặc cả với Đường Bân, đối phương nhất định sẽ cố tình ầm ĩ một phen, chỉ bất đắc dĩ hỏi: "Vậy em muốn ăn mấy cái?"
Hai mắt cậu lấp lánh, duỗi hai lòng bàn tay, hưng phấn nói: "Mười cái!"
Tầm mắt Hám Thanh Châu dời xuống bụng cậu, buồn cười: "Được."
Đường Bân hoài nghi, kéo kéo tay áo Hám Thanh Châu, hỏi lại lần nữa: "Thật sao?"
"Thật."
Hai mắt Đường Bân lập tức cong thành trăng lưỡi liềm, hôn lên môi hắn ngay tức khắc.
Hám Thanh Châu sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên có chút áy náy: "Vậy anh nhờ thư kí mua cho em được không?"
Cậu nhu thuận kéo dài âm thanh: "Dạ được-----"
Hai mươi phút sau--
Trương Mẫn xuất hiện trước phòng làm việc, hai tay cầm hai túi, đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Đường Bân, nói: "Kia....Tiệm bánh chỉ còn một cái bánh ngọt, tôi có mua thêm một phần cơm thịt kho..."
*Cơm thịt kho
Đường Bân là một Koala nhỏ, không phải một kẻ ngốc, làm sao tiệm bánh chỉ còn một cái bánh thôi chứ!? Mà kể cả tiệm bánh đó hết thì không lẽ mấy tiệm khác cũng không có sao?!
Trương Mẫn lau mồ hôi lạnh trên trán, cô chỉ làm theo mệnh lệnh, không muốn nói dối phu nhân mà...Làm thư ký sao mà khó như vậy chứ?
"Bữa ăn...tôi... tôi để trên bàn..." Trương Mẫn lắp bắp nói.
Đường Bân tức giận đứng trên sôpha, nhìn Hám Thanh Châu đang ngồi trên ghế làm việc.
Hắn cúi đầu, lật xem các tập tài liệu.
Đường Bân nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Hám Thanh Châu, giơ tay ra muốn lấy điện thoại: "Em muốn tự gọi món!"
Hám Thanh Châu giữ tay đang sờ soạng của cậu, nháy mắt với thư ký kêu cô mau ra ngoài, sau đó chậm rãi nói với cậu: "Anh mua đồ ăn hết rồi, không ăn thì phí lắm."
Đường Bân không chịu: "Để đó buổi tối em ăn."
"Em có nhớ quán thịt kho cạnh trường cấp ba của chúng ta không?"
Đường Bân ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh mua ở đó?"
"Ừm."
Đường Bân hiếm thấy lùi lại một bước, khịt mũi một cái rồi đi tới sôpha ngồi xuống ăn cơm.
Khi con học cấp ba, Hám Thanh Châu thường đưa cậu đến quán thịt kho đó để ăn, bây giờ hắn vẫn còn nhớ lần đầu đến đó, Đường Bân gắp một miếng bỏ vào miệng, khoa trương nói: "Đây là món thịt kho ngon nhất mà em từng ăn! Thật đó!"
Sau đó cậu dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hám Thanh Châu cắn một miếng: "Siêu ngon phải không?"
Vào lúc đó, Hám Thanh Châu không thể cảm nhận được sự khác biệt giữa cơm thịt kho ở quán này so với các quán khác, nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Đường Bân quả thật nó trở nên ngon hơn một cách khó giải thích.
- -----
Vừa về đến nhà, điện thoại của Hám Thanh Châu vang lên.
Hắn vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa nghe điện thoại.
Đường Bân tò mò ghé sát tai mình lại gần tai hắn. Hám Thanh Châu thấy động tác của cậu có chút buồn cười, bóp bóp gáy cậu.
Đường Bân rùng mình một cái nhảy lùi lại như một con mèo bị giẫm đuôi.
Hám Thanh Châu hoàn toàn bị phản ứng của cậu làm cho buồn cười, ngay cả giọng điệu cũng vui vẻ: "Mẹ, rảnh rỗi gọi điện cho con sao?"
Đường Bân ban đầu có chút khó chịu nhưng nghe xong lời này lập tức mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hám Thanh Châu không chớp mắt.
Một giọng nói khó chịu vang lên từ đầu dây bên kia: "Mẹ không gọi cho con là con không biết đường gọi cho mẹ luôn đúng không?"
"Có sao?" Hám Thanh Châu cúi đầu thay giày: "Con vừa định gọi cho mẹ thì mẹ đã gọi cho con rồi, đây không phải là tâm linh tương thông sao?"
Điền Bội Quân nở nụ cười đắc ý: "Y chang như cha con, lúc nào cũng nói mấy lời mẹ thích nghe."
"Không đâu, con nói thật đó."
Hám Thanh Châu thay giày xong thì ngẩng đầu, thấy cơ thể Đường Bân gần như dán hẳn lên tai hắn.
Hắn đẩy cậu ra, sau đó ngồi xổm xuống lấy dép lệ, dùng ánh mắt ra hiệu kêu cậu thay giày.
Đường Bân phớt lờ ánh mắt của hắn, ôm eo Hám Thanh Châu, lười biếng ngáp một cái: "Em không thay đâu."
Điền Bội Quân ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng cậu nên hỏi: "Có ai bên cạnh con sao?"
"Vâng." Hắn thừa nhận: "Là Đường Bân."
"Đường Bân? Hai đứa còn liên lạc sao?"
Trước khi Hám Thanh Châu và Đường Bân vào đại học, hai nhà là hàng xóm đối điện nhau, dù giao tình của hai bên gia đình không tính là quá thân thiết nhưng vẫn giữ mối quan hệ hàng xóm láng giềng. Nhưng sức khỏe của Điền Bội Quân không tốt, cha hắn đau lòng vợ mình, sau khi Hám Thanh Châu tốt nghiệp thì lập tức rời xa thành thị, mua một căn biệt thự ở gần sườn núi, sau đó quan hệ giữa hai nhà cũng dần dần biến mất.
Hám Thanh Châu không nói với ba mẹ mình về cuộc hôn nhân với Đường Bân. Kỳ thật là hắn có chút tâm tư riêng, hắn không muốn ba mẹ biết Đường Bân không thực sự muốn kết hôn với mình rồi từ đó không xem trọng cuộc hôn nhân này, sinh ra thành kiến với Đường Bân.
"Mẹ nhớ hai đứa chơi rất thân với nhau. Từ hồi học mẫu giáo đến cấp ba lúc nào cũng đi chung, nhưng mẹ không nghe con nhắc tới Đường Bân nhiều kể từ khi vào đại học nữa."
Hám Thanh Châu quay đầu liến nhìn Đường Bân đang vùi đầu vào cổ hắn, hừ một tiếng.
"À, đúng rồi." Điền Bội Quân đột nhiên nhớ tới gì đó: "Hình như mẹ nghe nói ba mẹ Đường Bân vừa mất trong một vụ tai nạn các đây mấy ngày?"
Hám Thanh Châu giật mình, vô thức liếc nhìn Đường Bân, may mà người kia không có phản ứng gì.
Hám Thanh Châu trịnh trọng nói: "Đừng nhắc tới chuyện này."
"Ừm."
Điền Bội Quân cũng chỉ tình cờ nhắc đến, bà và mẹ Đường Bân không thân nhau lắm, cả hai không cùng một chí hướng.
Hám Thanh Châu đưa Đường Bân đến ghế sôpha để cậu ngồi xuống, sau đó đi ra ngoài hành lang lấy dép, ngồi xổm xuống thay giày cho cậu.
Đường Bân nghiêng đầu nhìn hắn, đối phương vừa mang xong cậu đã lắc lắc chân giũ bỏ dép trên chân.
Hám Thanh Châu vỗ nhẹ vào mu bàn chân cậu. Rõ ràng là hắn không dùng nhiều lực thế mà cậu lại rên rỉ: "Đau quá!"
Điền Bội Quân ở đầu dây bên kia nghe thấy: "Hả? Sao vậy?"
"Không sao," Hắn nói: "Đường Bân đập vào góc bàn."
Bà hiểu ra: "Ồ, vậy hai đứa trò chuyện đi, mẹ không làm phiền nữa, mẹ đi xem ba con đang làm món gì."
Đường Bân có chút không vui nghe Hám Thanh Châu trả lời, cúi người định nhào lên sôpha ôm lấy hắn. Hám Thanh Châu sửng sốt, vội vàng bỏ điện thoại xuống bắt lấy người kia.
Ngay khi hắn định thở phào nhẹ nhõm thì thấy Đường Bân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại sáng lên, kêu: "Mẹ!"
Hám Thanh Châu sững sờ một lúc.
Điền Bội Quân đang chuẩn bị cúp máy cũng bị tiếng gọi này làm cho choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.