Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Chương 57: Em là điều tốt đẹp nhất
BTNLing
30/09/2024
Khắp khu Ngự Viên, hàng loạt đoạn đường được quét dọn cẩn thận, tuyết rải trên đường từ sớm người hầu đã thu dọn để trở nên sạch sẽ, cây cối đều được cắt tỉa một loạt tươi mới, khu biệt thự vốn sang trọng hiện tại có phần trang hoàng hẳn, tất cả đều đang chuẩn bị ngầm cho thời khắc trước khi người cầm đầu Mộ gia chuẩn bị bước vào giai đoạn quan trọng.
Mọi thứ đều được quản gia Mục phân phó một cách kỹ lưỡng, hiện giờ nơi đây mỗi sáng đều có người đến thay phiên nhau, không khí vì thế mà thoáng đãng hån.
Úc Noãn thỉnh thoảng ra vườn hoa, cô hiện giờ mặc chiếc váy trắng từ Mộ Kình Triệt mua cho, tựa hồ như một tinh linh nhỏ bé ngự trị cai quản những thứ đẹp để nơi đây. Mặc cho cái lạnh phủ đến khiến cơ thể run rẩy, còn những hạt tuyết vẫn cứ bay trên nền trời.
Cô gái nhỏ ngắm nhìn khu vườn với đầy những loại hoa đẹp đẽ tỏa hương. Hiện giờ trên các cánh hoa đều đọng lại giọt nước khi thợ làm vườn tới tưới. Tất cả đều phô sắc, mang những thứ tuyệt vời nhất của bản thân là vẻ đẹp chính nó để cống hiến hết toàn bộ cho cuộc đời này.
Ngắm nhìn đóa hoa đẹp đẽ, thế nhưng tâm trạng Úc Noãn càng lúc càng tệ hơn, toàn thân nhuốm một màu u ám trái ngược.
Cô vô thức chạm vào hạt tuyết đang bay xuống, vừa tinh khiết lại vừa lạnh lẽo, ngay khi chạm đến bông tuyết lập tức liền tan ra.
Tuy nói mong muốn tự do, nhưng sâu thẳm một điều gi đó vẫn luôn níu cô lại.
Úc Noãn trong đầu tràn đầy suy tính, xen lẫn với ngổn ngang và những thứ khó nói biểu đạt thành lời.
Chỉ còn một ngày nữa thôi, mọi thứ đều sẽ chấm dứt, cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô cùng với đại tiểu thư Diệp Ngọc sớm đã thống nhất, ngày mai mặc cùng một loại trang phục để dễ bề trà trộn. Chỉ cần Úc Noãn rời khỏi Ngự Viên, cô cũng đồng thời thoát khỏi tai mắt lẫn vệ sĩ của Mộ Kình Triệt để thuận tiện liên lạc với Diệp Ngọc.
Dù gì cũng là một ca phẫu thuật, thời gian chắc chắn sẽ kéo dài. Khi đó, lựa thời cơ thích hợp, tiến hành tráo đổi người với nhau.
Úc Noãn đồng thời cũng có thể rời khỏi cái thành phố này, sống một cuộc đời mới mà chẳng ai hay biết.
Úc Noãn vô thức đảo mắt nhìn về hướng vườn hoa, vài đóa hoa non đỏ thẫm đang hé nụ mang vẻ tươi mới, lại có vài đóa rũ xuống sắp sửa tàn đi.
Sinh mệnh vô thường, chi bằng cứ làm những gì bản thân mong muốn nhất, làm những điều an toàn nhất.
Không ngoài dự đoán, đêm đó Mộ Kình Triệt trở về phòng hơn một giờ đêm. Úc Noãn đêm nay không ngủ, ngược lại vẫn đứng lặng đợi người đàn ông.
Hiện trạng trước khi về phòng vẫn toàn thân tương đối cau có khó chịu, vừa trông thấy Mộ Kình Triệt trở về, Úc Noãn đau xót chạy ra ôm lấy bả vai hắn.
“Ông chủ, ngài về rồi.”
Mộ Kình Triệt cảm nhận cô gái nhỏ trong lòng, buồn bực cau có đều như tan biến, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
“Em vẫn chưa ngủ?”
Úc Noãn lắc đầu, cả gương mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực ấm áp, cất giọng nói ngọt ngào lại run rẩy.
“Ngày mai là ngày quan trọng của ngài, em sẽ không ngủ, đêm nay thức cùng ngài được chứ?”
Người đàn ông nhíu mày, lập tức phản bác.
“Không được, sức khỏe em quan trọng, vì vậy phải ngủ.”
Úc Noãn ngẩng gương mặt nhìn, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy gấu áo phía sau
lưng hắn, vô thức siết lại, đáy mắt hiện một tầng sương mỏng.
“Nếu em ngủ, ngài có rời đi hay không?”
“Tôi sẽ bên cạnh em, tôi sẽ không rời đi đâu cả.”
“Em sợ không gặp ngài nữa... lâu... rất lâu... hoặc là vĩnh viễn..”
Mộ Kình Triệt nhận ra lời nói của Úc Noãn bất thường, bàn tay lập tức vuốt ve gương mặt cô, vô thức chạm vào giọt nước nóng hổi rơi trước đôi mắt. Vì thế trái tim hắn chợt thắt lại, một loại dự cảm không lành dâng lên. Dẫu vậy vẫn lên tiếng an ủi cô.
“Bé con, sao lại nói không gặp lại tôi? Cuộc phẫu thuật căn bản chỉ kéo dài năm đến sáu tiếng và mất khoảng hai tiếng để hồi phục, khi đó tôi sẽ được trông thấy em.”
“Vâng, em sợ ngài làm phẫu thuật... ngài sẽ đau.
Úc Noãn dường như không muốn nói nữa, trong phút chốc bộc phát bao nhiêu tâm tình đều để lộ.
Nghe mấy chữ cô sợ hắn đau, trạng thái cũng trở nên dịu dàng hẳn.
“Tôi sẽ không sao cả, tôi không yếu đuối như thế.”
Úc Noãn vùi trong lòng hắn cọ cọ, thấp giọng phát ra tiếng rên bằng mũi như mèo con. Mộ Kình Triệt cưng chiều vuốt ve, chậm rãi ôm cô tiến lại cạnh giường.
“Ngủ thôi.”
Nghe mấy chữ này, Úc Noãn bật lại, vùi vào lòng người đàn ông, cơ thể nhỏ nhắn ôm chầm lấy.
“Ông chủ, ngài nghe em hát không?”
Mộ Kình Triệt dù muốn đem cô vào giấc ngủ, nhưng khi nghe mấy câu này cũng khựng lại, dịu dàng vuốt ve mái tóc, cúi người ngửi lấy mùi hương đơn thuần của cô, cất giọng trầm thấp khẽ nói.
“Em hát đi, tôi nghe.”
Mộ Kình Triệt vẫn nhớ, lần đầu tiên hắn nghe cô hát đã cách đây rất lâu. Căn bản lúc đó, mấy lời hát của cô đều chứa đầy sự u uất khó diễn tả, giọng cô rất hay lại thanh thoát, nhưng hắn không thích nghe những giai điệu nhuốm màu bi thương như thế.
Úc Noãn nhận sự đồng thuận, liền ngồi dựa vào người đàn ông, cầm lấy bàn tay của hắn, tầm mắt nhìn ra hướng khung cảnh trời đêm đẹp để lại cô đơn bên ngoài.
Từng câu hát nhẹ nhàng được cất lên, trong trẻo lại đầy cảm xúc, khi thì nhẹ nhàng, khi lại uyển chuyển nhịp nhàng, như dòng suối chảy giữa rừng sâu. Mỗi nốt nhạc đều bay bổng như cánh hoa rơi lất phất trong gió, lại ấm áp như nắng đầu xuân.
Không gian lắng đọng, Mộ Kình Triệt nghe đến say mê, giọng cô thật sự ngọt ngào vô cùng.
Lời bài hát đơn thuần, đều mang niềm tin hy vọng, cũng mang lời mong cầu nhỏ và những lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Đến khi ngừng lại, Úc Noãn khẽ xoay người, đôi môi nhẹ nhàng chạm lên cánh mỗi người đàn ông.
“Vẫn như câu nói cũ, chúc ngài sau này có thể có những thứ tốt đẹp nhất! Chúc ca phẫu thuật ngày mai thành công, đôi mắt ngài sẽ sớm thấy được.”
“Thật ra, thứ tốt đẹp nhất tôi từng có trong cuộc đời này, đó chính là em."
Mộ Kình Triệt chậm rãi nói, ánh mắt mang đầy sự chân thành. Nhưng tiếc thay, Úc Noãn lại né tránh điều đó.
Cô không muốn sinh luyến tiếc cũng như hối hận, việc làm dẫu sao cũng đã quyết.
Mọi thứ đều được quản gia Mục phân phó một cách kỹ lưỡng, hiện giờ nơi đây mỗi sáng đều có người đến thay phiên nhau, không khí vì thế mà thoáng đãng hån.
Úc Noãn thỉnh thoảng ra vườn hoa, cô hiện giờ mặc chiếc váy trắng từ Mộ Kình Triệt mua cho, tựa hồ như một tinh linh nhỏ bé ngự trị cai quản những thứ đẹp để nơi đây. Mặc cho cái lạnh phủ đến khiến cơ thể run rẩy, còn những hạt tuyết vẫn cứ bay trên nền trời.
Cô gái nhỏ ngắm nhìn khu vườn với đầy những loại hoa đẹp đẽ tỏa hương. Hiện giờ trên các cánh hoa đều đọng lại giọt nước khi thợ làm vườn tới tưới. Tất cả đều phô sắc, mang những thứ tuyệt vời nhất của bản thân là vẻ đẹp chính nó để cống hiến hết toàn bộ cho cuộc đời này.
Ngắm nhìn đóa hoa đẹp đẽ, thế nhưng tâm trạng Úc Noãn càng lúc càng tệ hơn, toàn thân nhuốm một màu u ám trái ngược.
Cô vô thức chạm vào hạt tuyết đang bay xuống, vừa tinh khiết lại vừa lạnh lẽo, ngay khi chạm đến bông tuyết lập tức liền tan ra.
Tuy nói mong muốn tự do, nhưng sâu thẳm một điều gi đó vẫn luôn níu cô lại.
Úc Noãn trong đầu tràn đầy suy tính, xen lẫn với ngổn ngang và những thứ khó nói biểu đạt thành lời.
Chỉ còn một ngày nữa thôi, mọi thứ đều sẽ chấm dứt, cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô cùng với đại tiểu thư Diệp Ngọc sớm đã thống nhất, ngày mai mặc cùng một loại trang phục để dễ bề trà trộn. Chỉ cần Úc Noãn rời khỏi Ngự Viên, cô cũng đồng thời thoát khỏi tai mắt lẫn vệ sĩ của Mộ Kình Triệt để thuận tiện liên lạc với Diệp Ngọc.
Dù gì cũng là một ca phẫu thuật, thời gian chắc chắn sẽ kéo dài. Khi đó, lựa thời cơ thích hợp, tiến hành tráo đổi người với nhau.
Úc Noãn đồng thời cũng có thể rời khỏi cái thành phố này, sống một cuộc đời mới mà chẳng ai hay biết.
Úc Noãn vô thức đảo mắt nhìn về hướng vườn hoa, vài đóa hoa non đỏ thẫm đang hé nụ mang vẻ tươi mới, lại có vài đóa rũ xuống sắp sửa tàn đi.
Sinh mệnh vô thường, chi bằng cứ làm những gì bản thân mong muốn nhất, làm những điều an toàn nhất.
Không ngoài dự đoán, đêm đó Mộ Kình Triệt trở về phòng hơn một giờ đêm. Úc Noãn đêm nay không ngủ, ngược lại vẫn đứng lặng đợi người đàn ông.
Hiện trạng trước khi về phòng vẫn toàn thân tương đối cau có khó chịu, vừa trông thấy Mộ Kình Triệt trở về, Úc Noãn đau xót chạy ra ôm lấy bả vai hắn.
“Ông chủ, ngài về rồi.”
Mộ Kình Triệt cảm nhận cô gái nhỏ trong lòng, buồn bực cau có đều như tan biến, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
“Em vẫn chưa ngủ?”
Úc Noãn lắc đầu, cả gương mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực ấm áp, cất giọng nói ngọt ngào lại run rẩy.
“Ngày mai là ngày quan trọng của ngài, em sẽ không ngủ, đêm nay thức cùng ngài được chứ?”
Người đàn ông nhíu mày, lập tức phản bác.
“Không được, sức khỏe em quan trọng, vì vậy phải ngủ.”
Úc Noãn ngẩng gương mặt nhìn, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy gấu áo phía sau
lưng hắn, vô thức siết lại, đáy mắt hiện một tầng sương mỏng.
“Nếu em ngủ, ngài có rời đi hay không?”
“Tôi sẽ bên cạnh em, tôi sẽ không rời đi đâu cả.”
“Em sợ không gặp ngài nữa... lâu... rất lâu... hoặc là vĩnh viễn..”
Mộ Kình Triệt nhận ra lời nói của Úc Noãn bất thường, bàn tay lập tức vuốt ve gương mặt cô, vô thức chạm vào giọt nước nóng hổi rơi trước đôi mắt. Vì thế trái tim hắn chợt thắt lại, một loại dự cảm không lành dâng lên. Dẫu vậy vẫn lên tiếng an ủi cô.
“Bé con, sao lại nói không gặp lại tôi? Cuộc phẫu thuật căn bản chỉ kéo dài năm đến sáu tiếng và mất khoảng hai tiếng để hồi phục, khi đó tôi sẽ được trông thấy em.”
“Vâng, em sợ ngài làm phẫu thuật... ngài sẽ đau.
Úc Noãn dường như không muốn nói nữa, trong phút chốc bộc phát bao nhiêu tâm tình đều để lộ.
Nghe mấy chữ cô sợ hắn đau, trạng thái cũng trở nên dịu dàng hẳn.
“Tôi sẽ không sao cả, tôi không yếu đuối như thế.”
Úc Noãn vùi trong lòng hắn cọ cọ, thấp giọng phát ra tiếng rên bằng mũi như mèo con. Mộ Kình Triệt cưng chiều vuốt ve, chậm rãi ôm cô tiến lại cạnh giường.
“Ngủ thôi.”
Nghe mấy chữ này, Úc Noãn bật lại, vùi vào lòng người đàn ông, cơ thể nhỏ nhắn ôm chầm lấy.
“Ông chủ, ngài nghe em hát không?”
Mộ Kình Triệt dù muốn đem cô vào giấc ngủ, nhưng khi nghe mấy câu này cũng khựng lại, dịu dàng vuốt ve mái tóc, cúi người ngửi lấy mùi hương đơn thuần của cô, cất giọng trầm thấp khẽ nói.
“Em hát đi, tôi nghe.”
Mộ Kình Triệt vẫn nhớ, lần đầu tiên hắn nghe cô hát đã cách đây rất lâu. Căn bản lúc đó, mấy lời hát của cô đều chứa đầy sự u uất khó diễn tả, giọng cô rất hay lại thanh thoát, nhưng hắn không thích nghe những giai điệu nhuốm màu bi thương như thế.
Úc Noãn nhận sự đồng thuận, liền ngồi dựa vào người đàn ông, cầm lấy bàn tay của hắn, tầm mắt nhìn ra hướng khung cảnh trời đêm đẹp để lại cô đơn bên ngoài.
Từng câu hát nhẹ nhàng được cất lên, trong trẻo lại đầy cảm xúc, khi thì nhẹ nhàng, khi lại uyển chuyển nhịp nhàng, như dòng suối chảy giữa rừng sâu. Mỗi nốt nhạc đều bay bổng như cánh hoa rơi lất phất trong gió, lại ấm áp như nắng đầu xuân.
Không gian lắng đọng, Mộ Kình Triệt nghe đến say mê, giọng cô thật sự ngọt ngào vô cùng.
Lời bài hát đơn thuần, đều mang niềm tin hy vọng, cũng mang lời mong cầu nhỏ và những lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Đến khi ngừng lại, Úc Noãn khẽ xoay người, đôi môi nhẹ nhàng chạm lên cánh mỗi người đàn ông.
“Vẫn như câu nói cũ, chúc ngài sau này có thể có những thứ tốt đẹp nhất! Chúc ca phẫu thuật ngày mai thành công, đôi mắt ngài sẽ sớm thấy được.”
“Thật ra, thứ tốt đẹp nhất tôi từng có trong cuộc đời này, đó chính là em."
Mộ Kình Triệt chậm rãi nói, ánh mắt mang đầy sự chân thành. Nhưng tiếc thay, Úc Noãn lại né tránh điều đó.
Cô không muốn sinh luyến tiếc cũng như hối hận, việc làm dẫu sao cũng đã quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.