Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Chương 137: Hiện thực tàn khốc
BTNLing
26/10/2024
Khoảng hơn tám giờ sáng, thành phố Trùng Khánh.
Bệnh viện Noble Health Institute.
Trên sảnh hành lang đã vang lên tiếng vọng, bước chân vội vã dồn dập chạy từng bước nhỏ, dáng vẻ hấp tấp vô cùng, ngay cả giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp rốt cuộc cũng không kiềm được mà tuôn trào.
Úc Noãn sau hàng giờ liền van xin vệ sĩ để gặp Thời Cảnh và quản gia Mục trở về, kết quả bắt được thông tin Mộ Kình Triệt xảy ra chuyện, bị thương vô cùng nặng nề, khó mà qua khỏi.
Khi đó, Thời Cảnh lẫn quản gia Mục cũng gấp gáp không kém, thậm chí xem Úc Noãn như vận xui mà rủa một câu.
"Ồng chủ ở bên cô, chưa từng có ngày yên ồn."
Úc Noãn nào có quan tâm những lời trách móc, vội vàng bắt chuyến bay sớm nhất, cứ thế trở về thành phố Trùng Khánh. Theo sau quản gia Mục lẫn Thời Cảnh cũng vội vàng hẳn, nhất là khi nhận tin báo từ Đình Khiêm, ông chủ không thể qua khỏi thì lại càng hốt hoảng.
Ngay khi đến khu phòng, hàng loạt vệ sĩ chắn nghiêm trang, Đình Khiêm cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều đồng loạt đứng cầu nguyện cả một đêm thành khẩn cho Mộ Kình Triệt, cho dù biết, kỳ tích khó diễn ra.
Úc Noãn xen vào hàng vệ sĩ, cứ thế nhào lên xuyên qua biển người đông đúc. Ngay khi đến cửa phòng, không kiêng dè lập tức mở ra, Đình Khiêm nhìn Úc Noãn, vốn không muốn để cô quấy rấy sự yên tĩnh, nhưng nghĩ đến việc Mộ Kình Triệt nuông chiều cô như thế nào, sau cùng liền không làm như vậy.
Đình Khiêm nhìn cô, cẩn thận nhắc nhở.
"Cô Úc, có quá đau buồn thì kết quả đã là như vậy."
Quản gia Mục lần Thời Cảnh theo sau, vốn muốn vào cùng, kết quả Đình Khiêm ngăn lại, cậu nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu.
Vừa vào phòng, Úc Noãn nhìn gương mặt người đàn ông nằm trên giường, gương mặt vốn kiêu ngạo nay nét mặt trở nên nhợt nhạt tím tái, ánh mắt khép chặt, đôi môi khô khốc, cô kinh hoàng lại gần, nhỏ giọng nói một tiếng thống khổ đến đau lòng.
"Triệt... Kình Triệt..."
Cô lại gần, bàn tay nhỏ nhắn áp lên gương mặt và thân người của Mộ Kinh Triệt, sự lạnh lẽo thấu xương từ cơ thể truyền tới khiến cô rụt người lại mà không tin sự việc trước mắt, nước mắt không kiểm được tuôn nhiều hơn, ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự đau thương.
"Triệt... anh tỉnh lại đi, anh nghe em nói mà đúng không?"
Rốt cuộc, vòn vẹn hơn mười ngày qua, mọi chuyện đã trở nên như vậy. Nếu không phải vì quản gia Mục lẫn Thời Cảnh tìm đến trách móc, chỉ e là Úc Noãn vĩnh viễn biết Mộ Kình Triệt xảy ra những chuyện này.
Không công bằng, thật sự không công bằng chút nào. Người đàn ông này chở che, chăm sóc để cô hưởng thụ sự yên bình trong thể giới của cô, trái ngược hẳn một mình tự gánh chịu mọi thứ.
Úc Noãn cố chấp cúi thấp người, đưa đôi tay nhỏ áp bên ngực trái của Mộ Kình Triệt, vốn muốn tìm kiếm tiếng nhịp tim đập, gương mặt nhỏ nhắn càng bàng hoàng, hơn hết là sự ân hận tột cùng.
Không có thanh âm, hoàn toàn là sự im lặng đáp trả.
Khoảnh khắc nghe tin báo của Đình Khiêm nói lại với Thời Cảnh và quản gia Mục, cô đã hoảng sợ không thôi, đến tận khi chứng kiến, bản thân thật sự không chống đỡ lại hiện thực.
Trong lúc Úc Noãn vẫn cố chấp ôm lấy thân thể Mộ Kình Triệt, phía cửa lần nữa mở ra, Úc Noãn xoay người trông thấy bác sĩ, gương mặt cô nhuốm đầy nước mắt bi thương, cho rằng bác sĩ đến cứu Mộ Kình Triệt, cô vội vàng ra níu tay.
"Bác sĩ... anh ấy không nói chuyện với tôi... xin ngài, xin ngài khiến anh ấy tỉnh lại, nói chuyện với tôi.... dù một câu cũng được!"
Giọng nói cô, mỗi lúc một lạc đi, khàn khàn vô cùng, nói không ra hơi, tim như quặn thắt lại đau đớn khó tả, lồng ngực bị ai đó bóp nghẹn không thôi.
"Triệt, anh sẽ tỉnh lại phải không, em biết anh bên cạnh, anh bảo sẽ trở về bên cạnh em mà!"
Mười ngày qua Úc Noãn nhớ hắn vô cùng, công việc nhiều là thế, nhưng rảnh rỗi đều nghĩ đến hắn.
Nghĩ lại, người cho đi, người nuông chiều từ đầu đến cuối là Mộ Kình Triệt, hắn bảo bọc cô, cho cô mọi thứ. Ngược lại, cô đối với hắn thì đều trốn chạy.
Thế nhưng, trong khi Úc Noãn thất thần, bác sĩ chỉ lằng lặng tiến lại gần, cầm lấy một tấm khăn trắng, cần thận phủ lên trên người đàn ông nằm trên giường.
"Xin lỗi cô, ngài Mộ đến ngày tận, chúng tôi đã cố gắng hết cách....
Bác sĩ chưa nói xong, Úc Noãn lập tức chen lời, vội vàng đẩy bác sĩ ra, tiến lại muốn gỡ tấm khăn trắng xuống, cứ thể ném ra xa.
"Ông nói láo, anh ấy bảo còn muốn lấy tôi, sẽ trở về bên tôi sớm nhất."
Bác sĩ càng nhìn cô, bộ dáng vài phần lúng túng khi bắt gặp trạng thái khóc lóc thảm thương của Úc Noãn.
Cô vừa mới gặp hắn, chỉ mới gặp lại hắn chưa được bao lâu đã phải đối diện với cái xác lạnh lẽo này.
Đôi mắt long lanh phủ một tầng sương mờ, cô thật sự nhìn không nổi nữa, giống như thể không tin sự việc trước mắt, ngỡ rắng đây là trong giấc mơ.
Đúng vậy, từ lúc Mộ Kình Triệt rời đi, Úc Noãn đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Mộ Kình Triệt rời đi, rời khỏi cuộc sống của cô.
"Không... không đúng..Triệt, anh tỉnh lại, anh đừng ngủ mà, anh chưa chết đúng không?"
Úc Noãn tiến lại, cúi thấp người lần nữa áp đôi tai xuống bên ngực trái, bả vai gầy gò cũng run lên từng đợt đáng thương
Có một số sự thật, con người lại không nỡ chấp nhận, bởi càng chấp nhận, nó lại càng đau đớn.
Trớ trêu, Úc Noãn vừa biết không lâu, đến khi xuống gặp hắn, lần đối diện cuối cùng với Mộ Kình Triệt lại là bộ dạng này.
Còn hiện thực nào tàn khốc hơn những gì cô từng trải qua?
Bệnh viện Noble Health Institute.
Trên sảnh hành lang đã vang lên tiếng vọng, bước chân vội vã dồn dập chạy từng bước nhỏ, dáng vẻ hấp tấp vô cùng, ngay cả giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp rốt cuộc cũng không kiềm được mà tuôn trào.
Úc Noãn sau hàng giờ liền van xin vệ sĩ để gặp Thời Cảnh và quản gia Mục trở về, kết quả bắt được thông tin Mộ Kình Triệt xảy ra chuyện, bị thương vô cùng nặng nề, khó mà qua khỏi.
Khi đó, Thời Cảnh lẫn quản gia Mục cũng gấp gáp không kém, thậm chí xem Úc Noãn như vận xui mà rủa một câu.
"Ồng chủ ở bên cô, chưa từng có ngày yên ồn."
Úc Noãn nào có quan tâm những lời trách móc, vội vàng bắt chuyến bay sớm nhất, cứ thế trở về thành phố Trùng Khánh. Theo sau quản gia Mục lẫn Thời Cảnh cũng vội vàng hẳn, nhất là khi nhận tin báo từ Đình Khiêm, ông chủ không thể qua khỏi thì lại càng hốt hoảng.
Ngay khi đến khu phòng, hàng loạt vệ sĩ chắn nghiêm trang, Đình Khiêm cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều đồng loạt đứng cầu nguyện cả một đêm thành khẩn cho Mộ Kình Triệt, cho dù biết, kỳ tích khó diễn ra.
Úc Noãn xen vào hàng vệ sĩ, cứ thế nhào lên xuyên qua biển người đông đúc. Ngay khi đến cửa phòng, không kiêng dè lập tức mở ra, Đình Khiêm nhìn Úc Noãn, vốn không muốn để cô quấy rấy sự yên tĩnh, nhưng nghĩ đến việc Mộ Kình Triệt nuông chiều cô như thế nào, sau cùng liền không làm như vậy.
Đình Khiêm nhìn cô, cẩn thận nhắc nhở.
"Cô Úc, có quá đau buồn thì kết quả đã là như vậy."
Quản gia Mục lần Thời Cảnh theo sau, vốn muốn vào cùng, kết quả Đình Khiêm ngăn lại, cậu nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu.
Vừa vào phòng, Úc Noãn nhìn gương mặt người đàn ông nằm trên giường, gương mặt vốn kiêu ngạo nay nét mặt trở nên nhợt nhạt tím tái, ánh mắt khép chặt, đôi môi khô khốc, cô kinh hoàng lại gần, nhỏ giọng nói một tiếng thống khổ đến đau lòng.
"Triệt... Kình Triệt..."
Cô lại gần, bàn tay nhỏ nhắn áp lên gương mặt và thân người của Mộ Kinh Triệt, sự lạnh lẽo thấu xương từ cơ thể truyền tới khiến cô rụt người lại mà không tin sự việc trước mắt, nước mắt không kiểm được tuôn nhiều hơn, ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự đau thương.
"Triệt... anh tỉnh lại đi, anh nghe em nói mà đúng không?"
Rốt cuộc, vòn vẹn hơn mười ngày qua, mọi chuyện đã trở nên như vậy. Nếu không phải vì quản gia Mục lẫn Thời Cảnh tìm đến trách móc, chỉ e là Úc Noãn vĩnh viễn biết Mộ Kình Triệt xảy ra những chuyện này.
Không công bằng, thật sự không công bằng chút nào. Người đàn ông này chở che, chăm sóc để cô hưởng thụ sự yên bình trong thể giới của cô, trái ngược hẳn một mình tự gánh chịu mọi thứ.
Úc Noãn cố chấp cúi thấp người, đưa đôi tay nhỏ áp bên ngực trái của Mộ Kình Triệt, vốn muốn tìm kiếm tiếng nhịp tim đập, gương mặt nhỏ nhắn càng bàng hoàng, hơn hết là sự ân hận tột cùng.
Không có thanh âm, hoàn toàn là sự im lặng đáp trả.
Khoảnh khắc nghe tin báo của Đình Khiêm nói lại với Thời Cảnh và quản gia Mục, cô đã hoảng sợ không thôi, đến tận khi chứng kiến, bản thân thật sự không chống đỡ lại hiện thực.
Trong lúc Úc Noãn vẫn cố chấp ôm lấy thân thể Mộ Kình Triệt, phía cửa lần nữa mở ra, Úc Noãn xoay người trông thấy bác sĩ, gương mặt cô nhuốm đầy nước mắt bi thương, cho rằng bác sĩ đến cứu Mộ Kình Triệt, cô vội vàng ra níu tay.
"Bác sĩ... anh ấy không nói chuyện với tôi... xin ngài, xin ngài khiến anh ấy tỉnh lại, nói chuyện với tôi.... dù một câu cũng được!"
Giọng nói cô, mỗi lúc một lạc đi, khàn khàn vô cùng, nói không ra hơi, tim như quặn thắt lại đau đớn khó tả, lồng ngực bị ai đó bóp nghẹn không thôi.
"Triệt, anh sẽ tỉnh lại phải không, em biết anh bên cạnh, anh bảo sẽ trở về bên cạnh em mà!"
Mười ngày qua Úc Noãn nhớ hắn vô cùng, công việc nhiều là thế, nhưng rảnh rỗi đều nghĩ đến hắn.
Nghĩ lại, người cho đi, người nuông chiều từ đầu đến cuối là Mộ Kình Triệt, hắn bảo bọc cô, cho cô mọi thứ. Ngược lại, cô đối với hắn thì đều trốn chạy.
Thế nhưng, trong khi Úc Noãn thất thần, bác sĩ chỉ lằng lặng tiến lại gần, cầm lấy một tấm khăn trắng, cần thận phủ lên trên người đàn ông nằm trên giường.
"Xin lỗi cô, ngài Mộ đến ngày tận, chúng tôi đã cố gắng hết cách....
Bác sĩ chưa nói xong, Úc Noãn lập tức chen lời, vội vàng đẩy bác sĩ ra, tiến lại muốn gỡ tấm khăn trắng xuống, cứ thể ném ra xa.
"Ông nói láo, anh ấy bảo còn muốn lấy tôi, sẽ trở về bên tôi sớm nhất."
Bác sĩ càng nhìn cô, bộ dáng vài phần lúng túng khi bắt gặp trạng thái khóc lóc thảm thương của Úc Noãn.
Cô vừa mới gặp hắn, chỉ mới gặp lại hắn chưa được bao lâu đã phải đối diện với cái xác lạnh lẽo này.
Đôi mắt long lanh phủ một tầng sương mờ, cô thật sự nhìn không nổi nữa, giống như thể không tin sự việc trước mắt, ngỡ rắng đây là trong giấc mơ.
Đúng vậy, từ lúc Mộ Kình Triệt rời đi, Úc Noãn đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Mộ Kình Triệt rời đi, rời khỏi cuộc sống của cô.
"Không... không đúng..Triệt, anh tỉnh lại, anh đừng ngủ mà, anh chưa chết đúng không?"
Úc Noãn tiến lại, cúi thấp người lần nữa áp đôi tai xuống bên ngực trái, bả vai gầy gò cũng run lên từng đợt đáng thương
Có một số sự thật, con người lại không nỡ chấp nhận, bởi càng chấp nhận, nó lại càng đau đớn.
Trớ trêu, Úc Noãn vừa biết không lâu, đến khi xuống gặp hắn, lần đối diện cuối cùng với Mộ Kình Triệt lại là bộ dạng này.
Còn hiện thực nào tàn khốc hơn những gì cô từng trải qua?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.