Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Chương 2: Mị hoặc mùi hương
BTNLing
21/09/2024
Mộ Kình Triệt trước mặt tối đen, qua cảm nhận biết người dưới thân không thể phản kháng, thân thể nhỏ nhắn yếu ớt, cũng không phải kẻ luyện võ.
Cơn đau đầu cùng vết thương sau lưng nhói lên khiến hắn buông lỏng tay, hơi cúi thấp người đối diện với gương mặt nhỏ ở khoảng cách gần.
Người đàn ông biết triệu chứng lần nữa tái phát.
Hắn vốn còn muốn dùng một lực mạnh bạo trực tiếp thủ tiêu kẻ trước mắt, nhưng ngay khi đối diện ở khoảng cách gần, thoang thoảng người con gái trước mặt một hương dịu nhẹ ngọt ngào, da thịt hắn chạm vào mềm mại, vùng cổ có phần nhỏ nhắn nhẵn mịn, khác một trời một vực với sự cường bạo của hắn.
Mà hơn hết, cơn đau đầu của Mộ Kình Triệt ngay khi đối diện với mùi hương này, đã không còn sự khó chịu hành hạ nữa.
“Đau… buông tôi ra…”
Úc Noãn khó chịu, gương mặt dần tái mét, đôi chân nhỏ đạp loạn xạ người đàn ông trước mặt, vùng vẫy muốn tìm đường sống.
Chưa kịp định thần, hắn đã cúi xuống, sóng mũi kiêu hãnh của người đàn ông chạm lên gò má mềm mại tiếp xúc thân mật, nhẹ nhàng cọ lên xuống khiến cô giật nảy mình.
Lực tay buông lỏng, hắn gằn lên từng chữ một.
“Nằm im!”
Úc Noãn căng thẳng, trực tiếp bị Mộ Kình Triệt đặt dưới thân, người đàn ông nằm xuống, mới vài phút trước còn thô bạo, hiện tại liền ôm chặt cô vào lòng, lực tay siết lấy vòng eo nhỏ nhắn không có ý định buông ra.
Đầu người đàn ông dụi vào hõm cô, tham lam ngửi mùi hương ngọt ngào của người trước mặt, hơn hết nhất chính là cơn đau đầu dần tiêu tan, nét nhăn nhó khó chịu trên gương mặt hắn cũng giảm xuống.
Úc Noãn bất lực, vươn tay đấm vào Mộ Kình Triệt muốn thoát ra, cô bị bao vây trong lồng ngực rắn chắc như khối thiết bản điêu khắc.
Mùi máu thoang thoảng từ người đàn ông tràn qua, kết hợp cùng mùi xạ hương riêng biệt lạ lẫm quanh quẩn, tạo thành thứ khiến tâm tình kẻ khác dễ rối loạn.
Thế nhưng vừa đấm một cái, Mộ Kình Triệt lập tức lên tiếng đe dọa.
“Muốn chết không? Tôi bảo nằm im!”
Vừa nói, còn cố ý ôm chặt hơn khiến Úc Noãn cũng phải cảm thấy khó thở, tham luyến ngửi lấy mùi hương ngọt ngào, tựa hồ loại thuốc tốt nhất giúp hắn giải thoát. Tư thế cực kỳ khó coi.
Úc Noãn cắn răng, tấm lưng nhỏ nhắn bị ép sát vào lồng ngực, bàn tay bấu víu tấm ga giường.
Cô chợt nhận ra.
Căn phòng hiện tại là của tên thương nhân hắc đạo kia. Ngoài tên đó ra, không có kẻ nào lớn gan vào đây.
Chỉ là không ngờ được, hắn ta không phải một lão già như lời đồn đại.
Trong đầu dâng lên suy nghĩ, không biết đối diện với cái chết bao xa.
…
Phía bên ngoài phòng, thời điểm này quản gia Mục cùng trợ thủ đắc lực Đình Khiêm vừa vặn tới trước phòng của Mộ Kình Triệt, trạng thái thở hồng hộc vì mệt mỏi.
Mộ Kình Triệt sau đợt bị thương ảnh hưởng đến đôi mắt bị mù, từ đó hễ đến đêm người đàn ông sẽ rơi vào trạng thái trầm cảm tự hành hạ bản thân vì sự vô năng.
Đôi mắt bị ảnh hưởng di chứng nặng khiến hắn bất lực không thể làm gì, sự tự chủ biết mất mà dựa dẫm vào kẻ khác không khác gì một sỉ nhục với kẻ tự cao như hắn.
Vì thế, trước khi cơn đau đầu phát giác đến mức không thể kiềm chế được, quản gia Mục lẫn Đình Khiêm nhất định phải dẫn Mộ Kình Triệt đến gặp chuyên viên tâm lý trị liệu riêng để khiến người đàn ông rơi vào ảo cảnh, tránh việc tự hành hạ bản thân.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chỉ là không ngờ được, kéo dài hơn hai tiếng thì giữa chừng Mộ Kình Triệt nổi điên thoát ra không kiềm chế được đập phá hết tất cả đồ đạc. Một mạch tự trở về phòng bản thân trong đêm khuya mà không cần kẻ nào trợ giúp.
Chuyên viên tâm lý hoảng loạn cũng không cách nào ngăn lại, chỉ còn cách gọi báo cáo, khi này quản gia Mục cùng Đình Khiêm cũng vội vã trở về khu phòng quen thuộc.
Chỉ là, khi định đẩy cửa bước vào, họ đã phát giác được điều kỳ lạ.
Xe đẩy đồ ăn.
Tức là đã có người đến đây.
Đình Khiêm phát giác sự tình, muốn xông vào xem xét đã bắt gặp cái cản tay của quản gia Mục.
Ông nhíu mày, nhìn căn phòng hiện tại trầm lặng. Tầm mắt nhíu mày suy tư.
“Không cần vào. Bên trong đang có người.”
Đình Khiêm khó hiểu nhìn, vài giây sau, cậu ta cũng chợt nhận ra điều gì đó.
Bình thường căn phòng chắc chắn sẽ không có ai lui tới, nếu có cũng chỉ duy nhất một người hầu đã căn dặn.
Nếu như bước vào gặp Mộ Kình Triệt trong trạng thái này, chỉ sợ tính mạng cũng chẳng còn, xác đã sớm vứt ra bên ngoài. Hoặc là bọn họ sẽ nghe được tiếng đập phá đồ đạc vang lên.
Không có lý do gì để khung cảnh yên ắng như vậy.
Từ sau khi rơi vào triệu chứng cuồng loạn, không đêm nào Mộ Kình Triệt được ngủ. Cả hai đều biết được, đều là do di chứng của căn bệnh kia gây ra.
“Trở về đi, đợi ngày mai quay trở lại xem như nào.”
Dù gì khi Mộ Kình Triệt lên cơn, cũng chẳng kẻ nào lớn gan mà động vào, bởi người đàn ông thật sự sẽ chẳng kiềm chế nổi thú tính của bản thân. Trong mắt người đàn ông khi đó, bất kỳ một ai cũng đều là kẻ thù.
Cơn đau đầu cùng vết thương sau lưng nhói lên khiến hắn buông lỏng tay, hơi cúi thấp người đối diện với gương mặt nhỏ ở khoảng cách gần.
Người đàn ông biết triệu chứng lần nữa tái phát.
Hắn vốn còn muốn dùng một lực mạnh bạo trực tiếp thủ tiêu kẻ trước mắt, nhưng ngay khi đối diện ở khoảng cách gần, thoang thoảng người con gái trước mặt một hương dịu nhẹ ngọt ngào, da thịt hắn chạm vào mềm mại, vùng cổ có phần nhỏ nhắn nhẵn mịn, khác một trời một vực với sự cường bạo của hắn.
Mà hơn hết, cơn đau đầu của Mộ Kình Triệt ngay khi đối diện với mùi hương này, đã không còn sự khó chịu hành hạ nữa.
“Đau… buông tôi ra…”
Úc Noãn khó chịu, gương mặt dần tái mét, đôi chân nhỏ đạp loạn xạ người đàn ông trước mặt, vùng vẫy muốn tìm đường sống.
Chưa kịp định thần, hắn đã cúi xuống, sóng mũi kiêu hãnh của người đàn ông chạm lên gò má mềm mại tiếp xúc thân mật, nhẹ nhàng cọ lên xuống khiến cô giật nảy mình.
Lực tay buông lỏng, hắn gằn lên từng chữ một.
“Nằm im!”
Úc Noãn căng thẳng, trực tiếp bị Mộ Kình Triệt đặt dưới thân, người đàn ông nằm xuống, mới vài phút trước còn thô bạo, hiện tại liền ôm chặt cô vào lòng, lực tay siết lấy vòng eo nhỏ nhắn không có ý định buông ra.
Đầu người đàn ông dụi vào hõm cô, tham lam ngửi mùi hương ngọt ngào của người trước mặt, hơn hết nhất chính là cơn đau đầu dần tiêu tan, nét nhăn nhó khó chịu trên gương mặt hắn cũng giảm xuống.
Úc Noãn bất lực, vươn tay đấm vào Mộ Kình Triệt muốn thoát ra, cô bị bao vây trong lồng ngực rắn chắc như khối thiết bản điêu khắc.
Mùi máu thoang thoảng từ người đàn ông tràn qua, kết hợp cùng mùi xạ hương riêng biệt lạ lẫm quanh quẩn, tạo thành thứ khiến tâm tình kẻ khác dễ rối loạn.
Thế nhưng vừa đấm một cái, Mộ Kình Triệt lập tức lên tiếng đe dọa.
“Muốn chết không? Tôi bảo nằm im!”
Vừa nói, còn cố ý ôm chặt hơn khiến Úc Noãn cũng phải cảm thấy khó thở, tham luyến ngửi lấy mùi hương ngọt ngào, tựa hồ loại thuốc tốt nhất giúp hắn giải thoát. Tư thế cực kỳ khó coi.
Úc Noãn cắn răng, tấm lưng nhỏ nhắn bị ép sát vào lồng ngực, bàn tay bấu víu tấm ga giường.
Cô chợt nhận ra.
Căn phòng hiện tại là của tên thương nhân hắc đạo kia. Ngoài tên đó ra, không có kẻ nào lớn gan vào đây.
Chỉ là không ngờ được, hắn ta không phải một lão già như lời đồn đại.
Trong đầu dâng lên suy nghĩ, không biết đối diện với cái chết bao xa.
…
Phía bên ngoài phòng, thời điểm này quản gia Mục cùng trợ thủ đắc lực Đình Khiêm vừa vặn tới trước phòng của Mộ Kình Triệt, trạng thái thở hồng hộc vì mệt mỏi.
Mộ Kình Triệt sau đợt bị thương ảnh hưởng đến đôi mắt bị mù, từ đó hễ đến đêm người đàn ông sẽ rơi vào trạng thái trầm cảm tự hành hạ bản thân vì sự vô năng.
Đôi mắt bị ảnh hưởng di chứng nặng khiến hắn bất lực không thể làm gì, sự tự chủ biết mất mà dựa dẫm vào kẻ khác không khác gì một sỉ nhục với kẻ tự cao như hắn.
Vì thế, trước khi cơn đau đầu phát giác đến mức không thể kiềm chế được, quản gia Mục lẫn Đình Khiêm nhất định phải dẫn Mộ Kình Triệt đến gặp chuyên viên tâm lý trị liệu riêng để khiến người đàn ông rơi vào ảo cảnh, tránh việc tự hành hạ bản thân.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chỉ là không ngờ được, kéo dài hơn hai tiếng thì giữa chừng Mộ Kình Triệt nổi điên thoát ra không kiềm chế được đập phá hết tất cả đồ đạc. Một mạch tự trở về phòng bản thân trong đêm khuya mà không cần kẻ nào trợ giúp.
Chuyên viên tâm lý hoảng loạn cũng không cách nào ngăn lại, chỉ còn cách gọi báo cáo, khi này quản gia Mục cùng Đình Khiêm cũng vội vã trở về khu phòng quen thuộc.
Chỉ là, khi định đẩy cửa bước vào, họ đã phát giác được điều kỳ lạ.
Xe đẩy đồ ăn.
Tức là đã có người đến đây.
Đình Khiêm phát giác sự tình, muốn xông vào xem xét đã bắt gặp cái cản tay của quản gia Mục.
Ông nhíu mày, nhìn căn phòng hiện tại trầm lặng. Tầm mắt nhíu mày suy tư.
“Không cần vào. Bên trong đang có người.”
Đình Khiêm khó hiểu nhìn, vài giây sau, cậu ta cũng chợt nhận ra điều gì đó.
Bình thường căn phòng chắc chắn sẽ không có ai lui tới, nếu có cũng chỉ duy nhất một người hầu đã căn dặn.
Nếu như bước vào gặp Mộ Kình Triệt trong trạng thái này, chỉ sợ tính mạng cũng chẳng còn, xác đã sớm vứt ra bên ngoài. Hoặc là bọn họ sẽ nghe được tiếng đập phá đồ đạc vang lên.
Không có lý do gì để khung cảnh yên ắng như vậy.
Từ sau khi rơi vào triệu chứng cuồng loạn, không đêm nào Mộ Kình Triệt được ngủ. Cả hai đều biết được, đều là do di chứng của căn bệnh kia gây ra.
“Trở về đi, đợi ngày mai quay trở lại xem như nào.”
Dù gì khi Mộ Kình Triệt lên cơn, cũng chẳng kẻ nào lớn gan mà động vào, bởi người đàn ông thật sự sẽ chẳng kiềm chế nổi thú tính của bản thân. Trong mắt người đàn ông khi đó, bất kỳ một ai cũng đều là kẻ thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.