Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Chương 103: Ngoan... gọi anh! (*)
BTNLing
15/10/2024
Úc Noãn cứ thế, bị Mộ Kình Triệt nhẹ nhàng đặt xuống tấm nệm êm ái, toàn bộ vai áo của cô, cứ bị hắn ngang nhiên kéo xuống một cách lưu manh, mỗi nơi đầu ngón tay thô ráp chạm xuống, đều giống như có một luồng điện không ngừng kích thích cả cô và lẫn hắn.
Mộ Kình Triệt nhìn thân thể người con gái trước mặt đẹp hoàn mỹ, đáy mắt theo phương hướng dần thay đổi hẳn. Cô vẫn cứ nằm im, lại mang theo sức hút quyến rũ đến mê người, từng khắc cướp lấy tâm trí hắn.
Đối diện với cô ở khoảng cách gần, vươn tay kéo đi lớp chắn nơi mềm mại phía trên, ngay khi tháo xuống, hai bên đồi núi trắng mềm như tuyết không ngừng kích thích giác quan hắn.
“Ông chủ... ưm..
Úc Noãn vừa định nói gì đó, đôi môi lập tức bị bao phủ bởi nụ hôn của hắn khiến cô quay cuồng, vật không xương mềm mại tiến phá vào khoan miệng, nhẹ nhàng quét quanh chân răng, mọi ngóc ngách, muốn đem hết sự ngọt ngào của cô mà nuốt sạch.
Bàn tay hắn cũng làm loạn, chạm lên nơi đẫy đà mà xoa nắn hạt ngọc hồng đang vươn lên, khiến Úc Noãn cứ thế cong người lên vì sự kích thích cực độ này.
“Ngoan, đừng gọi ông chủ, gọi tên anh!”
Mộ Kình Triệt buông ra, khóe môi kiêu ngạo khẽ nhếch lên, đôi môi hồng hào của cô khi này nhuốm đầy ánh nước, cô vẫn cứ dùng ánh mắt lấp lánh đáng thương ngẩng nhìn hắn đang trêu chọc mình, khi mà bàn tay lưu manh vẫn cứ xoa nắn không ngừng, giống như muốn đem toàn bộ sự dục vọng của cô cũng buông thả như hắn.
Thấy Úc Noãn ngượng ngùng, Mộ Kình Triệt nhìn cô một lúc, nhưng rõ ràng hắn dần trở nên mất kiên nhẫn, hắn cúi người, tiếp tục đặt một nụ hôn nơi đôi môi, kéo dài dần xuống rãnh cổ nhỏ mê người. Mãi đến khi, đầu hắn gục
xuống bầu ngực của cô, đôi môi hắn chạm nơi gò bồng mềm mại, lưỡi vòng quanh nơi đàn hồi bầu ngực, hàm răng cứ thế se miết hạt ngọc hồng hào cắn lên không ngừng.
Úc Noãn rốt cuộc không chịu nổi sự ác ý, cô vô thức nhướn người lên muốn phản kháng, lại vô tình đem toàn bộ sự nóng bỏng quyến rũ chết người dâng hiến bản thân, bàn tay nhỏ đặt trước mái tóc ngắn của hắn nhúm thành một góc, mỗi lần muốn nắm lấy đẩy ra, Mộ Kình Triệt lại đưa cô đến một đợt cao trào khiến cô chỉ biết nức nở hét lên, trước đầu tựa hồ như bị ong ong lại chẳng thể định thần.
“Á.... đừng... đừng như vậy!”
Mộ Kình Triệt vẫn cứ thoải mái tận hưởng dư vị ngọt ngào, giống như muốn đem cô bức đến đỉnh điểm, cho đến khi bàn tay luồn xuống bên dưới, kéo đi lớp váy vướng víu vứt gọn sang một bên, cả nơi ẩn chứa che giấu đi nơi tuyệt dịu nhất, khiến Úc Noãn cảm nhận được sự mát lạnh của da thịt khi tiếp xúc với nhiệt độ không khí.
“Ngoan, gọi tên anh, sau này đừng gọi hai từ kia nữa.”
Bàn tay hắn như con rắn linh hoạt, không ngừng xoa nắn lấy nơi đùi non mịn, rõ ràng cố tình va quẹt với nơi mềm mại ướt át kia khiến Úc Noãn mỗi lúc thêm ngứa ngáy, mà trong đáy mắt hắn, cũng dần trở nên u tối như bầu trời không chứa lấy một ánh sao nào, ẩn nhẫn sự thèm khát hoang dã vô cùng.
Úc Noãn cảm nhận động tác bàn tay hắn vờn qua vờn lại bên dưới, cô ngay cả hít thở cũng khó khăn, cuối cùng, thật sự buông thành phòng thủ, chỉ biết ông ấng nước mắt nhìn hắn, giọng mềm nhũn mất sức khi bị trêu đùa dụ dỗ.
“Triệt... anh Triệt...
Hai từ này vốn không khó, nhưng Úc Noãn bị rèn thành thói quen với hai danh xưng “ông chử” kia từ lâu, để giờ thay đổi, quả thật chỉ có thể qua sự dạy dỗ cứng rắn của Mộ Kình Triệt.
Mộ Kình Triệt nhìn cô, khẽ xoa đầu, đặt nhẹ nụ hôn lên môi cô, thanh âm thâm tình được cất lên, mang theo sự khát khao mong đợi vô cùng của hắn.
“Ngoan lắm... sẽ tốt hơn nữa, nếu em nói yêu anh..”
Úc Noãn kinh ngạc nhìn hắn, nhìn hắn từng bước dụ dỗ mình...
Để rồi, Mộ Kình Triệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hắn ngang nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ đặt ngay đai áo ngủ của hắn.
“Hiện giờ, anh sẽ không ép em, một mình anh yêu em là đủ. Anh sẽ đợi em tự động nói lời yêu với anh!”
Mộ Kình Triệt lên xuống yết hầu nhìn cô, hắn dứt khoá nắm bàn tay cô kéo bên đai váy xuống, cứ thế, thân thể dũng mãnh cường tráng chốc lát đều bị phô bày hoàn toàn trước ánh mắt của cô.
Đây không phải lần đầu Úc Noãn đối diện, nhưng cô trong loại phương diện này kỳ thực lại ngây ngô, giống như được nếm trải mùi đời, hiện giờ lần nữa vẫn không tránh khỏi sự hoảng loạn.
Thân thể Mộ Kình Triệt hoàn hảo vô cùng, đường cong cứng rắn, hơi thở nam tính cứ thế bủa vây khắp bầu không khí len lỏi vào không gian của cô, sự cường tráng dũng mãnh cùng làn da ngâm với vết sẹo in hằn theo năm tháng, hoàn hảo phô rõ sự cuồng dã của hắn.
Úc Noãn nhìn hắn, gương mặt phủ một tầng màu đỏ nhàn nhạt, càng bàng hoàng hơn cho đến khi thấy cơ thể hắn quỳ xuống trước cơ thể cô, cứ thế nắm lấy đôi chân thon dài đặt lên bả vai, từng chút một hôn lên mu bàn chân, ánh mắt thèm khát trần trụi đối diện với cô...
Mộ Kình Triệt nhìn thân thể người con gái trước mặt đẹp hoàn mỹ, đáy mắt theo phương hướng dần thay đổi hẳn. Cô vẫn cứ nằm im, lại mang theo sức hút quyến rũ đến mê người, từng khắc cướp lấy tâm trí hắn.
Đối diện với cô ở khoảng cách gần, vươn tay kéo đi lớp chắn nơi mềm mại phía trên, ngay khi tháo xuống, hai bên đồi núi trắng mềm như tuyết không ngừng kích thích giác quan hắn.
“Ông chủ... ưm..
Úc Noãn vừa định nói gì đó, đôi môi lập tức bị bao phủ bởi nụ hôn của hắn khiến cô quay cuồng, vật không xương mềm mại tiến phá vào khoan miệng, nhẹ nhàng quét quanh chân răng, mọi ngóc ngách, muốn đem hết sự ngọt ngào của cô mà nuốt sạch.
Bàn tay hắn cũng làm loạn, chạm lên nơi đẫy đà mà xoa nắn hạt ngọc hồng đang vươn lên, khiến Úc Noãn cứ thế cong người lên vì sự kích thích cực độ này.
“Ngoan, đừng gọi ông chủ, gọi tên anh!”
Mộ Kình Triệt buông ra, khóe môi kiêu ngạo khẽ nhếch lên, đôi môi hồng hào của cô khi này nhuốm đầy ánh nước, cô vẫn cứ dùng ánh mắt lấp lánh đáng thương ngẩng nhìn hắn đang trêu chọc mình, khi mà bàn tay lưu manh vẫn cứ xoa nắn không ngừng, giống như muốn đem toàn bộ sự dục vọng của cô cũng buông thả như hắn.
Thấy Úc Noãn ngượng ngùng, Mộ Kình Triệt nhìn cô một lúc, nhưng rõ ràng hắn dần trở nên mất kiên nhẫn, hắn cúi người, tiếp tục đặt một nụ hôn nơi đôi môi, kéo dài dần xuống rãnh cổ nhỏ mê người. Mãi đến khi, đầu hắn gục
xuống bầu ngực của cô, đôi môi hắn chạm nơi gò bồng mềm mại, lưỡi vòng quanh nơi đàn hồi bầu ngực, hàm răng cứ thế se miết hạt ngọc hồng hào cắn lên không ngừng.
Úc Noãn rốt cuộc không chịu nổi sự ác ý, cô vô thức nhướn người lên muốn phản kháng, lại vô tình đem toàn bộ sự nóng bỏng quyến rũ chết người dâng hiến bản thân, bàn tay nhỏ đặt trước mái tóc ngắn của hắn nhúm thành một góc, mỗi lần muốn nắm lấy đẩy ra, Mộ Kình Triệt lại đưa cô đến một đợt cao trào khiến cô chỉ biết nức nở hét lên, trước đầu tựa hồ như bị ong ong lại chẳng thể định thần.
“Á.... đừng... đừng như vậy!”
Mộ Kình Triệt vẫn cứ thoải mái tận hưởng dư vị ngọt ngào, giống như muốn đem cô bức đến đỉnh điểm, cho đến khi bàn tay luồn xuống bên dưới, kéo đi lớp váy vướng víu vứt gọn sang một bên, cả nơi ẩn chứa che giấu đi nơi tuyệt dịu nhất, khiến Úc Noãn cảm nhận được sự mát lạnh của da thịt khi tiếp xúc với nhiệt độ không khí.
“Ngoan, gọi tên anh, sau này đừng gọi hai từ kia nữa.”
Bàn tay hắn như con rắn linh hoạt, không ngừng xoa nắn lấy nơi đùi non mịn, rõ ràng cố tình va quẹt với nơi mềm mại ướt át kia khiến Úc Noãn mỗi lúc thêm ngứa ngáy, mà trong đáy mắt hắn, cũng dần trở nên u tối như bầu trời không chứa lấy một ánh sao nào, ẩn nhẫn sự thèm khát hoang dã vô cùng.
Úc Noãn cảm nhận động tác bàn tay hắn vờn qua vờn lại bên dưới, cô ngay cả hít thở cũng khó khăn, cuối cùng, thật sự buông thành phòng thủ, chỉ biết ông ấng nước mắt nhìn hắn, giọng mềm nhũn mất sức khi bị trêu đùa dụ dỗ.
“Triệt... anh Triệt...
Hai từ này vốn không khó, nhưng Úc Noãn bị rèn thành thói quen với hai danh xưng “ông chử” kia từ lâu, để giờ thay đổi, quả thật chỉ có thể qua sự dạy dỗ cứng rắn của Mộ Kình Triệt.
Mộ Kình Triệt nhìn cô, khẽ xoa đầu, đặt nhẹ nụ hôn lên môi cô, thanh âm thâm tình được cất lên, mang theo sự khát khao mong đợi vô cùng của hắn.
“Ngoan lắm... sẽ tốt hơn nữa, nếu em nói yêu anh..”
Úc Noãn kinh ngạc nhìn hắn, nhìn hắn từng bước dụ dỗ mình...
Để rồi, Mộ Kình Triệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hắn ngang nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ đặt ngay đai áo ngủ của hắn.
“Hiện giờ, anh sẽ không ép em, một mình anh yêu em là đủ. Anh sẽ đợi em tự động nói lời yêu với anh!”
Mộ Kình Triệt lên xuống yết hầu nhìn cô, hắn dứt khoá nắm bàn tay cô kéo bên đai váy xuống, cứ thế, thân thể dũng mãnh cường tráng chốc lát đều bị phô bày hoàn toàn trước ánh mắt của cô.
Đây không phải lần đầu Úc Noãn đối diện, nhưng cô trong loại phương diện này kỳ thực lại ngây ngô, giống như được nếm trải mùi đời, hiện giờ lần nữa vẫn không tránh khỏi sự hoảng loạn.
Thân thể Mộ Kình Triệt hoàn hảo vô cùng, đường cong cứng rắn, hơi thở nam tính cứ thế bủa vây khắp bầu không khí len lỏi vào không gian của cô, sự cường tráng dũng mãnh cùng làn da ngâm với vết sẹo in hằn theo năm tháng, hoàn hảo phô rõ sự cuồng dã của hắn.
Úc Noãn nhìn hắn, gương mặt phủ một tầng màu đỏ nhàn nhạt, càng bàng hoàng hơn cho đến khi thấy cơ thể hắn quỳ xuống trước cơ thể cô, cứ thế nắm lấy đôi chân thon dài đặt lên bả vai, từng chút một hôn lên mu bàn chân, ánh mắt thèm khát trần trụi đối diện với cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.